Nó thất thần ra ngoài. Tùng thấy nó hốt hoảng hỏi thăm.
- Em nói chuyện gì mà lâu vậy?
- Lên xe đi. Đưa em tới đồng cỏ nhé. - Nó nhìn vào khoảng không. Không trả lời câu hỏi của Tùng.
- Uk. - Tùng không nói gì, chỉ im lặng.
Chiếc xe lao vun vút trên con đường cao tốc, gió lồng lộng bỗng mây từ đâu kéo tới phủ khắp bầu trời.
- Anh nghĩ hay mình về đi, trời sắp mưa rồi. - Tùng sốt ruột lo lắng cho nó.
Nó chỉ gật đầu. Uk. giờ đi đâu cũng được mà, có quan trọng gì đâu? chỉ là nó nhớ lần đầu tiên nó và hắn gần nhau, thân nhau là ở nơi ấy, khi hắn nằm xuống đồng cỏ, nó đã quan sát thật kĩ khuôn mặt hắn. Từ lần ấy nó đã cố gắng khắc ghi thật sâu hình ảnh anh trong tim rồi.
Về tới nhà hắn lo lắng chạy ra.
- Em có chuyện gì gấp à? sao đi vội thế?
- Không có gì chỉ là anh kiệt muốn gặp Thiên có chút việc thôi. - Tùng bào chữa cho nó.
- Cái này là...? - Hắn thấy chiếc mặt nạ của nó đang đeo.
- Là anh Kiệt cho đấy. - Tùng lại trả lời hộ.
- Tôi có hỏi ông đâu? sao ông cứ trả lời thay bạn gái tôi thế? - Hắn bực mình vì hỏi Thiên mà Tùng cứ nhảy vào.
- Em lên nhà đây. Trưa em không ăn cơm đâu đừng đợi...
- Có chuyện gì vậy? 2 người vừa đi đâu về đừng dấu tôi. tôi thấy lạ lắm, không giống như bình thường đâu. - Hắn hỏi Tùng.
- Tôi cũng không biết chuyện gì, tôi ở ngoài không được vào trong nghe. Mà ông tôn trọng suy nghĩ của con bé đi. Con bé chắc có chuyện buồn để con bé trấn tĩnh rồi hỏi. - Tùng nói rồi đi vào trong.
- Ơ cái thằng. hơn người ta có một tuổi lại còn dậy đời sao? - Hắn nghĩ rồi đá vào chiếc xe đi vào trong.
...................
2 ngày sau:
Nó đã suy nghĩ những mấy ngày rồi mà vẫn không biết phải làm sao. Nếu chỉ gia đình nó thì không sao. Đã có anh Kiệt, nhưng còn Trúc cô bạn thân nhất của nó biết tính sao? không thể vì nó mà nhà Trúc bị liên lụy được. Đúng lúc nó đang suy nghĩ thì Nam gõ cửa vào.
- Thiên. Mấy hôm nay em làm sao vậy? Anh lo cho em quá. - Nam bước vào hỏi thăm.
- Em không sao. Chỉ là có chút chuyện không hay cho lắm em muốn sắp xếp lại cho ổn mà không biết bắt đầu từ đâu. - Nó bần thần nói.
- Nghe anh này, đừng suy nghĩ nhiều quá, anh không biết có chuyện gì sảy ra với em nhưng em không muốn nói thì anh cũng không ép em đâu. anh chỉ muốn khuyên em một điều thôi: Cái gì làm được thì làm trước, cái gì không thể nghĩ ra thì vứt nó sang một bên rồi từ từ sẽ ra. đừng để bộ óc mình căng thẳng quá, sẽ không tốt cho em. - Nam nói an ủi nó.
- Em biết - Nó nói lửng câu rồi cúi mặt xuống.
- Gạt sang một bên đi. Anh có tin tốt cho em đây, em có muốn nghe không? - Nam cười rồi mở laptop ra.
- Anh nói đi. Em đang nghe đây. - Nó ngước mặt lên đợi chờ.
- Đoạn video vụ xét xử tung lên mạng vài ngày trước đã được hơn 1 triệu lượt xem và hầu hết ai cũng đang bức xúc và đòi xét xử lại. - Nam dơ đoạn video trên Youtobe lên cho nó xem cả bình luật của mọi người.
- Vậy tốt quá rồi, nếu chuyện này đến đỉnh điểm cộng thêm mấy tay nhà báo tìm hiểu nữa chắc chắn sớm muộn cũng sẽ được phơi bày mà xét xử. - Nó gật đầu nói.
- Uk. Vui lên đi. chuyện này là sớm muộn sẽ lấy lại được những gì nhà em đã mất và tổn thất đã gánh chịu. - Nam động viên
- Vâng. Em muốn suy nghĩ thêm một chút, nếu không có việc gì anh có thể ra ngoài được không ạ. - Nó nói nhẹ.
- Tất nhiên, anh cũng không có việc gì nữa mà. Nhưng nhớ lời anh dặn nhé. Cái gì nghĩ ra thì làm luôn, còn chưa nghĩ được thì vứt sang một bên. đừng để đầu óc nghĩ ngợi nhiều quá. - Nam nói rồi đi ra.
- Vâng. - Nó cười rồi hét lên.
Đúng rồi, vấn đề bây giờ sẽ giả mạo độc giả để gọi đến mấy tay nhà báo nhờ họ dò luôn. Sau đó sẽ lấy bằng chứng từ chỗ bà Tâm vì bà tâm đã đồng ý gặp Bi để nói đến chuyện hợp tác đạp đổ Hải Sơn. Lần này sẽ cài đặt một thiết bị nghe trộm, bộ ghi âm để ghi lại cuộc nói chuyện giữa 2 người. Cần bảo Bi khai thác thật nhiều đến chuyện ngày trước chắc chắn sẽ ra hết. Trong vòng 2 ngày nếu tòa gọi Bà Tâm lên thì chắc chắn Thủy sẽ không có đầu óc suy nghĩ đến chuyện gia đình mà sẽ tập chung cứu bà Tâm ra.
Nói là nó làm thực hiện luôn.
- Em nói chuyện gì mà lâu vậy?
- Lên xe đi. Đưa em tới đồng cỏ nhé. - Nó nhìn vào khoảng không. Không trả lời câu hỏi của Tùng.
- Uk. - Tùng không nói gì, chỉ im lặng.
Chiếc xe lao vun vút trên con đường cao tốc, gió lồng lộng bỗng mây từ đâu kéo tới phủ khắp bầu trời.
- Anh nghĩ hay mình về đi, trời sắp mưa rồi. - Tùng sốt ruột lo lắng cho nó.
Nó chỉ gật đầu. Uk. giờ đi đâu cũng được mà, có quan trọng gì đâu? chỉ là nó nhớ lần đầu tiên nó và hắn gần nhau, thân nhau là ở nơi ấy, khi hắn nằm xuống đồng cỏ, nó đã quan sát thật kĩ khuôn mặt hắn. Từ lần ấy nó đã cố gắng khắc ghi thật sâu hình ảnh anh trong tim rồi.
Về tới nhà hắn lo lắng chạy ra.
- Em có chuyện gì gấp à? sao đi vội thế?
- Không có gì chỉ là anh kiệt muốn gặp Thiên có chút việc thôi. - Tùng bào chữa cho nó.
- Cái này là...? - Hắn thấy chiếc mặt nạ của nó đang đeo.
- Là anh Kiệt cho đấy. - Tùng lại trả lời hộ.
- Tôi có hỏi ông đâu? sao ông cứ trả lời thay bạn gái tôi thế? - Hắn bực mình vì hỏi Thiên mà Tùng cứ nhảy vào.
- Em lên nhà đây. Trưa em không ăn cơm đâu đừng đợi...
- Có chuyện gì vậy? 2 người vừa đi đâu về đừng dấu tôi. tôi thấy lạ lắm, không giống như bình thường đâu. - Hắn hỏi Tùng.
- Tôi cũng không biết chuyện gì, tôi ở ngoài không được vào trong nghe. Mà ông tôn trọng suy nghĩ của con bé đi. Con bé chắc có chuyện buồn để con bé trấn tĩnh rồi hỏi. - Tùng nói rồi đi vào trong.
- Ơ cái thằng. hơn người ta có một tuổi lại còn dậy đời sao? - Hắn nghĩ rồi đá vào chiếc xe đi vào trong.
...................
2 ngày sau:
Nó đã suy nghĩ những mấy ngày rồi mà vẫn không biết phải làm sao. Nếu chỉ gia đình nó thì không sao. Đã có anh Kiệt, nhưng còn Trúc cô bạn thân nhất của nó biết tính sao? không thể vì nó mà nhà Trúc bị liên lụy được. Đúng lúc nó đang suy nghĩ thì Nam gõ cửa vào.
- Thiên. Mấy hôm nay em làm sao vậy? Anh lo cho em quá. - Nam bước vào hỏi thăm.
- Em không sao. Chỉ là có chút chuyện không hay cho lắm em muốn sắp xếp lại cho ổn mà không biết bắt đầu từ đâu. - Nó bần thần nói.
- Nghe anh này, đừng suy nghĩ nhiều quá, anh không biết có chuyện gì sảy ra với em nhưng em không muốn nói thì anh cũng không ép em đâu. anh chỉ muốn khuyên em một điều thôi: Cái gì làm được thì làm trước, cái gì không thể nghĩ ra thì vứt nó sang một bên rồi từ từ sẽ ra. đừng để bộ óc mình căng thẳng quá, sẽ không tốt cho em. - Nam nói an ủi nó.
- Em biết - Nó nói lửng câu rồi cúi mặt xuống.
- Gạt sang một bên đi. Anh có tin tốt cho em đây, em có muốn nghe không? - Nam cười rồi mở laptop ra.
- Anh nói đi. Em đang nghe đây. - Nó ngước mặt lên đợi chờ.
- Đoạn video vụ xét xử tung lên mạng vài ngày trước đã được hơn 1 triệu lượt xem và hầu hết ai cũng đang bức xúc và đòi xét xử lại. - Nam dơ đoạn video trên Youtobe lên cho nó xem cả bình luật của mọi người.
- Vậy tốt quá rồi, nếu chuyện này đến đỉnh điểm cộng thêm mấy tay nhà báo tìm hiểu nữa chắc chắn sớm muộn cũng sẽ được phơi bày mà xét xử. - Nó gật đầu nói.
- Uk. Vui lên đi. chuyện này là sớm muộn sẽ lấy lại được những gì nhà em đã mất và tổn thất đã gánh chịu. - Nam động viên
- Vâng. Em muốn suy nghĩ thêm một chút, nếu không có việc gì anh có thể ra ngoài được không ạ. - Nó nói nhẹ.
- Tất nhiên, anh cũng không có việc gì nữa mà. Nhưng nhớ lời anh dặn nhé. Cái gì nghĩ ra thì làm luôn, còn chưa nghĩ được thì vứt sang một bên. đừng để đầu óc nghĩ ngợi nhiều quá. - Nam nói rồi đi ra.
- Vâng. - Nó cười rồi hét lên.
Đúng rồi, vấn đề bây giờ sẽ giả mạo độc giả để gọi đến mấy tay nhà báo nhờ họ dò luôn. Sau đó sẽ lấy bằng chứng từ chỗ bà Tâm vì bà tâm đã đồng ý gặp Bi để nói đến chuyện hợp tác đạp đổ Hải Sơn. Lần này sẽ cài đặt một thiết bị nghe trộm, bộ ghi âm để ghi lại cuộc nói chuyện giữa 2 người. Cần bảo Bi khai thác thật nhiều đến chuyện ngày trước chắc chắn sẽ ra hết. Trong vòng 2 ngày nếu tòa gọi Bà Tâm lên thì chắc chắn Thủy sẽ không có đầu óc suy nghĩ đến chuyện gia đình mà sẽ tập chung cứu bà Tâm ra.
Nói là nó làm thực hiện luôn.
/73
|