Nhưng buổi tối hôm đó anh đã ngủ cùng tôi. Tôi uống rượu, hơi say, nhưng tôi biết mình tỉnh táo, tỉnh táo đi quyến rũ anh. Tôi ôm lấy cổ của anh mà hôn tới tấp, anh hơi bàng hoàng, nhưng không hề cự tuyệt. Tôi khẩn trương đến độ toàn thân run rẩy, dẫu thế vẫn một mực ôm lấy hắn.
Anh cười nói: “Còn nhỏ mà đã học đòi uống rượu rồi.”
“Em sắp 20 rồi.”
Một lát sau, anh nói: “Đi tắm trước đi.”
Tôi mừng rỡ khôn xiết, nhưng dù sao cũng chưa có kinh nghiệm trong mấy chuyện này, chỉ vài lần mơ mộng đến, cũng khó tránh khỏi bối rối. Mà đã có anh trấn an vỗ về sự luống cuống của tôi, chỉ dẫn tất cả.
Chúng tôi không giữ gì lại, chân thành trao cho nhau ở trên giường, tôi vịn bờ vai của anh, anh nhẹ nhàng hôn lên ngực của tôi, tôi cắn môi, mắt ướt nhoà.
Giọng nói trầm thấp của anh cất lên, “Thanh Thanh, gọi tên anh đi.”
Lòng tôi rối bời, khẽ khàng gọi: “Cẩm Trình, Chu Cẩm Trình. . .”
Cảm giác được anh đang từ từ tiến vào thân thể tôi, cảm giác đau rát khiến tôi bật thành tiếng, anh vuốt tóc của tôi, tôi loáng thoáng nghe được anh nói: “Đừng khóc. . . Anh chỉ có em.”
Cảm giác đau đớn và tê dại lan khắp cơ thể, tôi cảm thấy mình như lênh đênh trên mặt nước, lúc thì chìm đắm, lúc lại bồng bềnh. Tôi nắm thật chặt bè gỗ duy nhất có thể cứu tôi, “Chu Cẩm Trình. . .”
Tôi nhận được giấy thông báo nhập học, tôi đã trúng tuyển vào trường đã đăng ký, ngày 10/9 phải đến trình diện.
Chu Cẩm Trình thấy giấy thông báo, chỉ nói là: “Ngày đó anh đưa em đi.”
Nhưng ngày đó anh không đưa tôi đi, vì anh có một hội nghị quan trọng.
Tôi tự thu dọn hành lý, rồi đón xe đến sân bay. Khi máy bay cất cánh, tôi vẫn không thấy anh đến.
Anh cười nói: “Còn nhỏ mà đã học đòi uống rượu rồi.”
“Em sắp 20 rồi.”
Một lát sau, anh nói: “Đi tắm trước đi.”
Tôi mừng rỡ khôn xiết, nhưng dù sao cũng chưa có kinh nghiệm trong mấy chuyện này, chỉ vài lần mơ mộng đến, cũng khó tránh khỏi bối rối. Mà đã có anh trấn an vỗ về sự luống cuống của tôi, chỉ dẫn tất cả.
Chúng tôi không giữ gì lại, chân thành trao cho nhau ở trên giường, tôi vịn bờ vai của anh, anh nhẹ nhàng hôn lên ngực của tôi, tôi cắn môi, mắt ướt nhoà.
Giọng nói trầm thấp của anh cất lên, “Thanh Thanh, gọi tên anh đi.”
Lòng tôi rối bời, khẽ khàng gọi: “Cẩm Trình, Chu Cẩm Trình. . .”
Cảm giác được anh đang từ từ tiến vào thân thể tôi, cảm giác đau rát khiến tôi bật thành tiếng, anh vuốt tóc của tôi, tôi loáng thoáng nghe được anh nói: “Đừng khóc. . . Anh chỉ có em.”
Cảm giác đau đớn và tê dại lan khắp cơ thể, tôi cảm thấy mình như lênh đênh trên mặt nước, lúc thì chìm đắm, lúc lại bồng bềnh. Tôi nắm thật chặt bè gỗ duy nhất có thể cứu tôi, “Chu Cẩm Trình. . .”
Tôi nhận được giấy thông báo nhập học, tôi đã trúng tuyển vào trường đã đăng ký, ngày 10/9 phải đến trình diện.
Chu Cẩm Trình thấy giấy thông báo, chỉ nói là: “Ngày đó anh đưa em đi.”
Nhưng ngày đó anh không đưa tôi đi, vì anh có một hội nghị quan trọng.
Tôi tự thu dọn hành lý, rồi đón xe đến sân bay. Khi máy bay cất cánh, tôi vẫn không thấy anh đến.
/12
|