Thiệu Tình đứng ở chỗ này đã lâu, ngày hôm qua cô đến thành phố B, việc có thể được điều đến nơi đây làm nhiệm vụ của một nữ văn công cũng không dễ dàng, cô biết chính mình ở trong mắt nam nhân rất gợi tình, là loại ai cũng có thể trèo lên, hèn mọn đê tiện cũng như một con chó cái, nhưng mà cô cao thượng hơn so với bọn anh nhiều lắm, ít nhất, cô luôn luôn dùng thực lực của chính mình từng bước một hướng lên trên, ai cô cũng không nợ.
Trước kia còn cảm thấy có chút nợ với Phùng Ki, loại cảm giác áy náy không hiểu này theo cô đã nhiều năm, nếu không có chuyện của Thiệu Cương, đến bây giờ cô vẫn còn không biết, thì ra Phùng Ki có bối cảnh cứng rắn như vậy, sau khi biết, cô bỗng nhiên cảm thấy áy náy mấy năm qua không đáng giá, tức giận, phẫn uất, tiếc nuối qua đi, hận ý đương nhiên nảy lên.
Cô hận Phùng Ki, càng hận Phương Manh Manh, càng đừng nói là giàu có hay là dân thành phố, cô chính là không thể nhìn hai người này ở cùng một chỗ, nếu hai người bọn họ tốt đẹp như vậy, vậy cô thì thế nào, chuyện đã qua của cô cùng Phùng Ki tính là cái gì, cho dù cô và Phùng Ki tan rã anh cũng không thể cùng Phương Manh Manh, dựa vào cái gì mà Phương Manh Manh đều có mọi thứ, cái gì cũng thuận lợi.
Từ xa Thiệu Tình đã thấy xe của Phùng Ki, vừa thấy anh bên kia kính chắn gió, cho tới bây giờ, Thiệu Tình luôn thừa nhận Phùng Ki là chàng trai tương đối xuất sắc, bên trong khung xương rắn chắc cất giấu khí chất thống lĩnh bá đạo, khí chất tướng quân giống như đang tản ra trong từng lỗ chân lông, mạnh mẽ, cứng rắn, khí phách, nam tính, những nhân tố này dung hợp hoàn mỹ trên người anh, Phùng Ki là một chàng trai mạnh mẽ cương trực, một quân nhân xuất sắc nhất.
Tiếc nuối duy nhất của Thiệu Tình vào năm đó là anh không có một gốc gác to lớn, nếu có, với năng lực của Phùng Ki, tiền đồ không hề giới hạn, một ít bối cảnh mà Thiệu Tình biết được, miễn cưỡng còn chưa tính là ‘quyền nhị đại’ (giống như kiểu ký thay hoặc thay mặt ấy), người có chút bối cảnh trong bộ đội liền ra vẻ mà Phùng Ki lại rất khiêm tốn, khiêm tốn không khác gì ngàn vạn binh lính khác.
Tạo thành cục diện hôm nay, Thiệu Tình cảm thấy, Phùng Ki thực có lỗi với cô, cô phí nhiều khí lực để được điều đến bên này như vậy, không vì cái gì khác, chính vì anh, anh nợ của cô, nên trả lại cho cô.
Phùng Ki xuống xe, mày hơi nhíu nhíu, Thiệu Tình đã đi tới, trên mặt treo lên tươi cười thoả đáng: "Phùng Ki, em được điều đến đoàn văn công ở quân khu của các anh làm nhiệm vụ, mới đến hôm qua, còn chưa thông báo, hôm nay đến đây là muốn gặp bạn cũ trước, hai chúng ta cũng xem như là bạn cũ chứ?"
Phùng Ki cảm thấy, tươi cười trên mặt Thiệu Tình có chút không được tự nhiên, tâm không khỏi có ý đồ, giống như mang theo ẩn ý không lường được, kỳ thật hiện tại nghĩ lại, lúc trước căn bản là anh không hiểu Thiệu Tình, hai người xem như là đối tượng tìm hiểu, nhưng thời gian tiếp xúc hiểu biết rất ít, cô thủy chung cho anh ấn tượng là cô gái dịu dàng hiền thục, tuy rằng đã cùng Manh Manh náo loạn không ít, Phùng Ki cũng chưa từng nghĩ khác đi.
Nhưng với Thiệu Tình hiện tại, bỗng nhiên Phùng Ki liền hiểu những lời lý giải ‘yêu ai yêu cả đường đi’, không biết có phải bị tiểu nha đầu ảnh hưởng hay không, anh nhìn Thiệu Tình cũng thấy không thích hợp, hơn nữa, Phùng Ki thật sự không biết Thiệu Tình đến tìm anh với mục đích gì, quan hệ của bọn họ lúc đó có vẻ cũng không thể xác định là bạn cũ.
Giữa nam nữ nên giữ khoảng cách thì phải giữ khoảng cách, dù sao bọn họ đều là quân nhân, lại đều phục dịch trong bộ đội, thiết nghĩ mỗi người đều phải tự hạn chế, nghiêm cẩn tuân thủ kỷ luật.
Hơn nữa, tiểu nha đầu nhà anh là một thùng dấm chua không hơn không kém, nhất là với Thiệu Tình. Nhiều năm như vậy vẫn mang khúc mắc, từ thái độ của cô đối với Thiệu Cương khi ở bệnh viện là có thể nhìn ra.
Phùng Ki tuy là chàng trai thô lỗ, nhưng tâm tư của tiểu nha đầu anh vẫn có thể đoán ra một ít, cho nên đối với Thiệu Tình, anh thực thấy không có nhu cầu liên lạc trò chuyện.
Phùng Ki là người yêu ghét rõ ràng, là một chàng trai thẳng thắn, điều này Thiệu Tình rất hiểu, chính vì hiểu, Thiệu Tình không để anh có cơ hội mở miệng, tiếp tục nói: "Em đến cám ơn anh, chuyện của Thiệu Cương, em nghe nói nhờ có anh, tuy rằng cuối cùng vẫn mang xử phạt trên lưng, nhưng dù sao vẫn còn ở lại trong bộ đội, còn có cơ hội..."
Phùng Ki không đợi cô nói xong liền khoát tay: "Em không cần cảm ơn anh, anh chỉ kể lại cho đoàn lãnh đạo điều tra sự cố chuyện xảy ra lúc đó thôi, cũng không giảm nhẹ tình tiết nào, về phần biện hộ cho cậu ấy càng chưa hề nói tới ... "
"Phùng Ki, sao cậu còn ở đây, huấn luyện của đoàn bộ đã bắt đầu, cậu mà đến muộn cũng biết tính tình của đội trưởng chúng ta..." Chính trị viên Lưu Triệu từ bên trong vội vàng đi ra, sốt ruột như bị lửa đốt liền đem Phùng Ki túm lên xe, vừa đóng cửa xe liền ra lệnh: "Tôn Khánh, lái xe."
Xe lao đi nhanh như chớp, để lại một mình Thiệu Tình đứng lạnh bên ngoài doanh bộ, xe đi thật xa, Lưu Triệu mới thấp giọng nói: "Phùng Ki, không thể đào hoa nha, tác phong có vấn đề đối với quân nhân là tối kỵ đó!" Phùng Ki bị bộ dáng tận tình khuyên bảo của anh làm cho dở khóc dở cười, nhịn không được trừng mắt nhìn anh liếc một cái: "Vấn đề tác phong? Tác phong không nên có vấn đề?" Lưu Triệu hướng ra phía sau liếc mắt một cái: "Ôi... Cô nàng kia làm sao vậy?" Ánh mắt Lưu Triệu độc như tên trộm, trước kia cũng từng thấy qua, trên cơ bản vừa nhìn qua phụ nữ, thuộc loại nào liền có thể biết được, lúc Phùng Ki còn chưa đến, Lưu Triệu đã ở trong doanh bộ, từ cửa sổ nhìn hơn nữa ngày.
Cô nàng này ở bộ đội chính là ở trong thế giới áo xanh nam tính, tuyệt đối là đóa hoa đỏ thẫm trong đám lá xanh, vừa thấy dáng dấp của cô nhiều người liền như sét đánh, vào bộ đội, có thể càng nhiều hơn, câu tục ngữ kia nói rất dúng, “ba năm trong quân đội, heo mẹ hóa Điêu Thuyền”, với cô ta, càng miễn bàn, bộ dáng của cô nàng này khá tốt, gương mặt thanh tú, quân trang trên người càng tôn lên vẻ đẹp.
Hơn nữa, dáng vẻ của cô nàng này rất dịu dàng, đuôi lông mày khóe mắt hơi nhếch, mang đầy vẻ phong tình, giống như quả đào chín đỏ, vừa nhìn là biết bên trong chứa nhiều nước ngọt, loại phong tình này không phải người đàn bà nào cũng có thể có, nói trắng ra là, đã trải qua không biết bao nhiêu nam nhân thay phiên dạy dỗ mới có được.
Cho nên, cô nàng này không là người đứng đắn gì, nữ nhân như vậy nếu chỉ nhìn qua thì không sao, chứ nếu cố tình dây dưa với Phùng Ki, Phùng Ki là ai chứ? Nói anh là người có khí chất tướng quân, cái này ai cũng tâm phục khẩu phục, nói anh là một người đàn ông mạnh mẽ, cũng không sai, nói anh đã trèo lên nhiều cô gái, thật sự là lá cải, cả đời đều cùng quỷ nha đầu Manh Manh kia dây dưa đến bây giờ, đã biết thử thách nữ nhân, nữ nhân như vậy nếu muốn gạt ngã Phùng Ki, còn phải chỉ không như chơi đùa.
Hơn nữa, loại phụ nữ này càng không nên chọc, dính phải, không chừng liền ẩn chứa mầm tai hoạ, bởi vậy, Lưu Triệu đã đạt đến một trình độ nào đó, đi ra ngoài liền đem Phùng Ki tha đi, lúc này mới bắt đầu nghe ngóng chi tiết.
Phùng Ki lại không để ý: "Cô ấy là chị của Thiệu Cương." "Thiệu Cương?" Lưu Triệu chớp mắt hai cái, mới nhớ tới Thiệu Cương chính là cậu tân binh Phùng Ki cứu trong đợt diễn tập quân sự.
Lưu Triệu bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt, chuyện này thực không đơn giản như vậy, trời xui đất khiến thế nào mà mới cứu một tân binh, liền kéo chị gái cậu ta đến đây.
Lưu Triệu có chút chần chờ hỏi: "Phùng Ki, cậu cùng cô ta không phải đã từng có gì chứ?" Phùng Ki rất thành thật: "Ba năm trước đây từng là đối tượng tìm hiểu." Lưu Triệu vỗ đùi: "Biết ngay mà, ánh mắt cô ta nhìn cậu rất phức tạp, không đúng, hai ngươi nếu đang tìm hiểu, sao lại tan vỡ?"
Hỏi đến đây, Lưu Triệu liền hận không thể vả miệng mình, đã biết rõ còn cố hỏi sao? Là do nha đầu Manh Manh kia, dây dưa với Phùng Ki nhiều năm như vậy, không phá cho tan tành mới là lạ.
Phùng Ki mím môi: "Tan là tan, lý do gì cũng đều là chuyện quá khứ, ai còn nghĩ đến làm chi." Trong lòng Lưu Triệu tự nhủ: cậu không nghĩ, cho dù có nghĩ, cậu cũng không tin, vừa rồi cô nàng kia vô duyên vô cớ tới đây tìm Phùng Ki, nhưng mà, dù gì đây cũng là việc tư của Phùng Ki, anh chỉ là chính trị viên, cũng không thể can thiệp quá nhiều.
Vỗ vỗ Phùng Ki, chuyển đề tài: "Mình nghe được thông báo, tháng sau, đoàn tham mưu có thể sẽ điều đi, cậu cũng nên đi từng bước về phía trước..." Từng bước đi của Phùng Ki đều trầm ổn, Lưu Triệu bội phục nhất điểm ấy ở anh, không vội không nóng nảy, có thái độ xem công danh như cặn bã.
Không nghĩ Lưu Triệu nói đến, lời này thực tác động đến Phùng Ki, trước kia Phùng Ki đã có ý định, dù sao đây đều là quá trình đặt ra khi tham gia quân ngũ, nhưng sẽ không nhập tâm giống như hiện tại, hiện tại anh bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai, tương lai của anh và tiểu nha đầu, nếu ở bên nhau cả đời, Phùng Ki sẽ không thể để cho tiểu nha đầu đi theo anh chịu khổ, đây là chuyện đàn ông nên quan tâm.
Hơn nữa, anh cũng luyến tiếc không muốn tiểu nha đầu chịu khổ, từ nhỏ tiểu nha đầu đã ăn ngon mặc đẹp mà lớn lên, yếu ớt mà lớn lên, dưới đệm giường mười hai tấc bỏ một hạt đậu cũng không ngủ được, đi theo anh, chuyện khác chưa nói đến, nhà ở không chừng sẽ bị lửa cháy sém lông mày.
Về sau mỗi tuần tiểu nha đầu sẽ đến đây ở hai ngày, cô không nghĩ đến cũng không được, cô chịu được, anh lại không chịu được, ký túc xá cho người độc thân cũng không tệ, nhưng tính bảo mật riêng tư quá kém, ép buộc đến bó tay bó chân, chuyện này nếu trình lên với đoàn tham mưu, dựa theo cấp bậc, anh có thể ở ngôi nhà dành cho hai người, lúc tiểu nha đầu đến, cũng coi như có cái thuộc về chính mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phùng Ki liền nổi lên từng đợt nóng hổi, tuy nói không nghĩ lập tức đem tiểu nha đầu lấy về nhà, nhưng cũng coi cô là cô vợ bé nhỏ của nhà mình, nhà, vợ, trong lòng Phùng Ki bỗng nhiên an tĩnh lạ lùng, giống như sau bao nhiêu năm phiêu bạc, rốt cục cũng tìm được ngôi nhà của chính mình, căn bản là không đem chuyện của Thiệu Tình để vào đầu.
Phùng Ki vì chuyện này mà thấy tốt hơn, trước sau phân rất rõ ràng, không lo phải đem tiểu nha đầu lấy về trước, cảm tình trong lòng đối Thiệu Tình còn có một chút nói không rõ, hiện tại đã thật trôi qua, trong lòng trong mắt tràn đầy nhớ thương cũng đều là cô vợ nhỏ bé của anh, tương lai cuộc sống của anh.
Lưu Triệu nghe anh nói muốn xin căn hộ ở cùng người nhà, tâm liền an tĩnh một nữa, một nữa kia vẫn treo trên người cô nàng vừa rồi, luôn cảm thấy, cô nàng kia chẳng có cái gì tốt, nhưng mà, cùng đấu với tiểu nha đầu, cũng chưa chắc có phần thắng.
Lưu Triệu lo lắng thực không sai, về sau, ở nơi này, chỉ cần là có Phùng Ki, đến chỗ nào cũng có thể gặp Thiệu Tình, cô nàng này là người mới được đoàn văn công điều tới làm nhiệm vụ, mỗi năm đều có một lần hội diễn văn nghệ, hơn nữa từ trước đến nay đều diễn ra ở đoàn bộ của bọn họ, chỉ là mặt Phùng Ki không chút thay đổi, cũng không ngăn được Thiệu Tình nhiệt tình cứng rắn đeo theo.
Lưu Triệu ở một bên nhìn mà hết hồn, tâm tình anh quả thực buông xuống quá sớm, Manh Manh lợi hại, nhưng là nước xa không giải được cơn khát gần, Lưu Triệu quét mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, Thiệu Tình lại đến đây, trong lòng cũng sốt ruột thay Manh Manh: hôm nay là cuối tuần, nha đầu kia còn không đến đây gặp nam nhân của cô, cô không sợ một bước sai lầm, để cho sói mẹ tha đi mất sao...
Trước kia còn cảm thấy có chút nợ với Phùng Ki, loại cảm giác áy náy không hiểu này theo cô đã nhiều năm, nếu không có chuyện của Thiệu Cương, đến bây giờ cô vẫn còn không biết, thì ra Phùng Ki có bối cảnh cứng rắn như vậy, sau khi biết, cô bỗng nhiên cảm thấy áy náy mấy năm qua không đáng giá, tức giận, phẫn uất, tiếc nuối qua đi, hận ý đương nhiên nảy lên.
Cô hận Phùng Ki, càng hận Phương Manh Manh, càng đừng nói là giàu có hay là dân thành phố, cô chính là không thể nhìn hai người này ở cùng một chỗ, nếu hai người bọn họ tốt đẹp như vậy, vậy cô thì thế nào, chuyện đã qua của cô cùng Phùng Ki tính là cái gì, cho dù cô và Phùng Ki tan rã anh cũng không thể cùng Phương Manh Manh, dựa vào cái gì mà Phương Manh Manh đều có mọi thứ, cái gì cũng thuận lợi.
Từ xa Thiệu Tình đã thấy xe của Phùng Ki, vừa thấy anh bên kia kính chắn gió, cho tới bây giờ, Thiệu Tình luôn thừa nhận Phùng Ki là chàng trai tương đối xuất sắc, bên trong khung xương rắn chắc cất giấu khí chất thống lĩnh bá đạo, khí chất tướng quân giống như đang tản ra trong từng lỗ chân lông, mạnh mẽ, cứng rắn, khí phách, nam tính, những nhân tố này dung hợp hoàn mỹ trên người anh, Phùng Ki là một chàng trai mạnh mẽ cương trực, một quân nhân xuất sắc nhất.
Tiếc nuối duy nhất của Thiệu Tình vào năm đó là anh không có một gốc gác to lớn, nếu có, với năng lực của Phùng Ki, tiền đồ không hề giới hạn, một ít bối cảnh mà Thiệu Tình biết được, miễn cưỡng còn chưa tính là ‘quyền nhị đại’ (giống như kiểu ký thay hoặc thay mặt ấy), người có chút bối cảnh trong bộ đội liền ra vẻ mà Phùng Ki lại rất khiêm tốn, khiêm tốn không khác gì ngàn vạn binh lính khác.
Tạo thành cục diện hôm nay, Thiệu Tình cảm thấy, Phùng Ki thực có lỗi với cô, cô phí nhiều khí lực để được điều đến bên này như vậy, không vì cái gì khác, chính vì anh, anh nợ của cô, nên trả lại cho cô.
Phùng Ki xuống xe, mày hơi nhíu nhíu, Thiệu Tình đã đi tới, trên mặt treo lên tươi cười thoả đáng: "Phùng Ki, em được điều đến đoàn văn công ở quân khu của các anh làm nhiệm vụ, mới đến hôm qua, còn chưa thông báo, hôm nay đến đây là muốn gặp bạn cũ trước, hai chúng ta cũng xem như là bạn cũ chứ?"
Phùng Ki cảm thấy, tươi cười trên mặt Thiệu Tình có chút không được tự nhiên, tâm không khỏi có ý đồ, giống như mang theo ẩn ý không lường được, kỳ thật hiện tại nghĩ lại, lúc trước căn bản là anh không hiểu Thiệu Tình, hai người xem như là đối tượng tìm hiểu, nhưng thời gian tiếp xúc hiểu biết rất ít, cô thủy chung cho anh ấn tượng là cô gái dịu dàng hiền thục, tuy rằng đã cùng Manh Manh náo loạn không ít, Phùng Ki cũng chưa từng nghĩ khác đi.
Nhưng với Thiệu Tình hiện tại, bỗng nhiên Phùng Ki liền hiểu những lời lý giải ‘yêu ai yêu cả đường đi’, không biết có phải bị tiểu nha đầu ảnh hưởng hay không, anh nhìn Thiệu Tình cũng thấy không thích hợp, hơn nữa, Phùng Ki thật sự không biết Thiệu Tình đến tìm anh với mục đích gì, quan hệ của bọn họ lúc đó có vẻ cũng không thể xác định là bạn cũ.
Giữa nam nữ nên giữ khoảng cách thì phải giữ khoảng cách, dù sao bọn họ đều là quân nhân, lại đều phục dịch trong bộ đội, thiết nghĩ mỗi người đều phải tự hạn chế, nghiêm cẩn tuân thủ kỷ luật.
Hơn nữa, tiểu nha đầu nhà anh là một thùng dấm chua không hơn không kém, nhất là với Thiệu Tình. Nhiều năm như vậy vẫn mang khúc mắc, từ thái độ của cô đối với Thiệu Cương khi ở bệnh viện là có thể nhìn ra.
Phùng Ki tuy là chàng trai thô lỗ, nhưng tâm tư của tiểu nha đầu anh vẫn có thể đoán ra một ít, cho nên đối với Thiệu Tình, anh thực thấy không có nhu cầu liên lạc trò chuyện.
Phùng Ki là người yêu ghét rõ ràng, là một chàng trai thẳng thắn, điều này Thiệu Tình rất hiểu, chính vì hiểu, Thiệu Tình không để anh có cơ hội mở miệng, tiếp tục nói: "Em đến cám ơn anh, chuyện của Thiệu Cương, em nghe nói nhờ có anh, tuy rằng cuối cùng vẫn mang xử phạt trên lưng, nhưng dù sao vẫn còn ở lại trong bộ đội, còn có cơ hội..."
Phùng Ki không đợi cô nói xong liền khoát tay: "Em không cần cảm ơn anh, anh chỉ kể lại cho đoàn lãnh đạo điều tra sự cố chuyện xảy ra lúc đó thôi, cũng không giảm nhẹ tình tiết nào, về phần biện hộ cho cậu ấy càng chưa hề nói tới ... "
"Phùng Ki, sao cậu còn ở đây, huấn luyện của đoàn bộ đã bắt đầu, cậu mà đến muộn cũng biết tính tình của đội trưởng chúng ta..." Chính trị viên Lưu Triệu từ bên trong vội vàng đi ra, sốt ruột như bị lửa đốt liền đem Phùng Ki túm lên xe, vừa đóng cửa xe liền ra lệnh: "Tôn Khánh, lái xe."
Xe lao đi nhanh như chớp, để lại một mình Thiệu Tình đứng lạnh bên ngoài doanh bộ, xe đi thật xa, Lưu Triệu mới thấp giọng nói: "Phùng Ki, không thể đào hoa nha, tác phong có vấn đề đối với quân nhân là tối kỵ đó!" Phùng Ki bị bộ dáng tận tình khuyên bảo của anh làm cho dở khóc dở cười, nhịn không được trừng mắt nhìn anh liếc một cái: "Vấn đề tác phong? Tác phong không nên có vấn đề?" Lưu Triệu hướng ra phía sau liếc mắt một cái: "Ôi... Cô nàng kia làm sao vậy?" Ánh mắt Lưu Triệu độc như tên trộm, trước kia cũng từng thấy qua, trên cơ bản vừa nhìn qua phụ nữ, thuộc loại nào liền có thể biết được, lúc Phùng Ki còn chưa đến, Lưu Triệu đã ở trong doanh bộ, từ cửa sổ nhìn hơn nữa ngày.
Cô nàng này ở bộ đội chính là ở trong thế giới áo xanh nam tính, tuyệt đối là đóa hoa đỏ thẫm trong đám lá xanh, vừa thấy dáng dấp của cô nhiều người liền như sét đánh, vào bộ đội, có thể càng nhiều hơn, câu tục ngữ kia nói rất dúng, “ba năm trong quân đội, heo mẹ hóa Điêu Thuyền”, với cô ta, càng miễn bàn, bộ dáng của cô nàng này khá tốt, gương mặt thanh tú, quân trang trên người càng tôn lên vẻ đẹp.
Hơn nữa, dáng vẻ của cô nàng này rất dịu dàng, đuôi lông mày khóe mắt hơi nhếch, mang đầy vẻ phong tình, giống như quả đào chín đỏ, vừa nhìn là biết bên trong chứa nhiều nước ngọt, loại phong tình này không phải người đàn bà nào cũng có thể có, nói trắng ra là, đã trải qua không biết bao nhiêu nam nhân thay phiên dạy dỗ mới có được.
Cho nên, cô nàng này không là người đứng đắn gì, nữ nhân như vậy nếu chỉ nhìn qua thì không sao, chứ nếu cố tình dây dưa với Phùng Ki, Phùng Ki là ai chứ? Nói anh là người có khí chất tướng quân, cái này ai cũng tâm phục khẩu phục, nói anh là một người đàn ông mạnh mẽ, cũng không sai, nói anh đã trèo lên nhiều cô gái, thật sự là lá cải, cả đời đều cùng quỷ nha đầu Manh Manh kia dây dưa đến bây giờ, đã biết thử thách nữ nhân, nữ nhân như vậy nếu muốn gạt ngã Phùng Ki, còn phải chỉ không như chơi đùa.
Hơn nữa, loại phụ nữ này càng không nên chọc, dính phải, không chừng liền ẩn chứa mầm tai hoạ, bởi vậy, Lưu Triệu đã đạt đến một trình độ nào đó, đi ra ngoài liền đem Phùng Ki tha đi, lúc này mới bắt đầu nghe ngóng chi tiết.
Phùng Ki lại không để ý: "Cô ấy là chị của Thiệu Cương." "Thiệu Cương?" Lưu Triệu chớp mắt hai cái, mới nhớ tới Thiệu Cương chính là cậu tân binh Phùng Ki cứu trong đợt diễn tập quân sự.
Lưu Triệu bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt, chuyện này thực không đơn giản như vậy, trời xui đất khiến thế nào mà mới cứu một tân binh, liền kéo chị gái cậu ta đến đây.
Lưu Triệu có chút chần chờ hỏi: "Phùng Ki, cậu cùng cô ta không phải đã từng có gì chứ?" Phùng Ki rất thành thật: "Ba năm trước đây từng là đối tượng tìm hiểu." Lưu Triệu vỗ đùi: "Biết ngay mà, ánh mắt cô ta nhìn cậu rất phức tạp, không đúng, hai ngươi nếu đang tìm hiểu, sao lại tan vỡ?"
Hỏi đến đây, Lưu Triệu liền hận không thể vả miệng mình, đã biết rõ còn cố hỏi sao? Là do nha đầu Manh Manh kia, dây dưa với Phùng Ki nhiều năm như vậy, không phá cho tan tành mới là lạ.
Phùng Ki mím môi: "Tan là tan, lý do gì cũng đều là chuyện quá khứ, ai còn nghĩ đến làm chi." Trong lòng Lưu Triệu tự nhủ: cậu không nghĩ, cho dù có nghĩ, cậu cũng không tin, vừa rồi cô nàng kia vô duyên vô cớ tới đây tìm Phùng Ki, nhưng mà, dù gì đây cũng là việc tư của Phùng Ki, anh chỉ là chính trị viên, cũng không thể can thiệp quá nhiều.
Vỗ vỗ Phùng Ki, chuyển đề tài: "Mình nghe được thông báo, tháng sau, đoàn tham mưu có thể sẽ điều đi, cậu cũng nên đi từng bước về phía trước..." Từng bước đi của Phùng Ki đều trầm ổn, Lưu Triệu bội phục nhất điểm ấy ở anh, không vội không nóng nảy, có thái độ xem công danh như cặn bã.
Không nghĩ Lưu Triệu nói đến, lời này thực tác động đến Phùng Ki, trước kia Phùng Ki đã có ý định, dù sao đây đều là quá trình đặt ra khi tham gia quân ngũ, nhưng sẽ không nhập tâm giống như hiện tại, hiện tại anh bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai, tương lai của anh và tiểu nha đầu, nếu ở bên nhau cả đời, Phùng Ki sẽ không thể để cho tiểu nha đầu đi theo anh chịu khổ, đây là chuyện đàn ông nên quan tâm.
Hơn nữa, anh cũng luyến tiếc không muốn tiểu nha đầu chịu khổ, từ nhỏ tiểu nha đầu đã ăn ngon mặc đẹp mà lớn lên, yếu ớt mà lớn lên, dưới đệm giường mười hai tấc bỏ một hạt đậu cũng không ngủ được, đi theo anh, chuyện khác chưa nói đến, nhà ở không chừng sẽ bị lửa cháy sém lông mày.
Về sau mỗi tuần tiểu nha đầu sẽ đến đây ở hai ngày, cô không nghĩ đến cũng không được, cô chịu được, anh lại không chịu được, ký túc xá cho người độc thân cũng không tệ, nhưng tính bảo mật riêng tư quá kém, ép buộc đến bó tay bó chân, chuyện này nếu trình lên với đoàn tham mưu, dựa theo cấp bậc, anh có thể ở ngôi nhà dành cho hai người, lúc tiểu nha đầu đến, cũng coi như có cái thuộc về chính mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phùng Ki liền nổi lên từng đợt nóng hổi, tuy nói không nghĩ lập tức đem tiểu nha đầu lấy về nhà, nhưng cũng coi cô là cô vợ bé nhỏ của nhà mình, nhà, vợ, trong lòng Phùng Ki bỗng nhiên an tĩnh lạ lùng, giống như sau bao nhiêu năm phiêu bạc, rốt cục cũng tìm được ngôi nhà của chính mình, căn bản là không đem chuyện của Thiệu Tình để vào đầu.
Phùng Ki vì chuyện này mà thấy tốt hơn, trước sau phân rất rõ ràng, không lo phải đem tiểu nha đầu lấy về trước, cảm tình trong lòng đối Thiệu Tình còn có một chút nói không rõ, hiện tại đã thật trôi qua, trong lòng trong mắt tràn đầy nhớ thương cũng đều là cô vợ nhỏ bé của anh, tương lai cuộc sống của anh.
Lưu Triệu nghe anh nói muốn xin căn hộ ở cùng người nhà, tâm liền an tĩnh một nữa, một nữa kia vẫn treo trên người cô nàng vừa rồi, luôn cảm thấy, cô nàng kia chẳng có cái gì tốt, nhưng mà, cùng đấu với tiểu nha đầu, cũng chưa chắc có phần thắng.
Lưu Triệu lo lắng thực không sai, về sau, ở nơi này, chỉ cần là có Phùng Ki, đến chỗ nào cũng có thể gặp Thiệu Tình, cô nàng này là người mới được đoàn văn công điều tới làm nhiệm vụ, mỗi năm đều có một lần hội diễn văn nghệ, hơn nữa từ trước đến nay đều diễn ra ở đoàn bộ của bọn họ, chỉ là mặt Phùng Ki không chút thay đổi, cũng không ngăn được Thiệu Tình nhiệt tình cứng rắn đeo theo.
Lưu Triệu ở một bên nhìn mà hết hồn, tâm tình anh quả thực buông xuống quá sớm, Manh Manh lợi hại, nhưng là nước xa không giải được cơn khát gần, Lưu Triệu quét mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, Thiệu Tình lại đến đây, trong lòng cũng sốt ruột thay Manh Manh: hôm nay là cuối tuần, nha đầu kia còn không đến đây gặp nam nhân của cô, cô không sợ một bước sai lầm, để cho sói mẹ tha đi mất sao...
/58
|