"Ô ô... Di... Dì còn ở đây..." Khó khăn lắm mới từ miệng sói của Phùng Ki rút ra chút không gian, Manh Manh vội vàng nói với anh, ý tứ chính là mẹ anh còn ở phòng bên cạnh, hy vọng có thể gọi về lý trí của Phùng Ki.
Đáng tiếc Phùng Ki là đàn ông, ôm trong lòng lại là cô vợ nhỏ danh chính ngôn thuận của mình, đừng nói mẹ ở cách vách, cho dù ở ngoài cửa, anh cũng không dừng lại, nên ép buộc thế nào thì ép buộc...
Phùng Ki buông miệng tiểu nha đầu ra, cúi đầu vùi vào bên gáy cô, từ từ đi xuống, dày đặt tinh tế gặm mút, hôn, giống như trăm ngàn con kiến bé nhỏ dọc theo mạch máu của Manh Manh mà cắn, mang theo một loại nhiệt độ trào ra, cảm giác ngứa ngáy trực tiếp chui vào trong lòng, trong đầu...
Cô không tự chủ được cúi đầu rên lên, âm thanh ngọt ngào kéo dài, trầm thấp, mềm mại, nhu nhược, cái miệng nhỏ nhắn lại nhanh chóng bị che đi, đem âm thanh rầm rì cực lực áp chế sâu trong cổ họng, đến mức hơi thở phập phồng, trước ngực kịch liệt nhấp nhô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, một đôi con ngươi xinh đẹp có chút khẩn cầu nhìn Phùng Ki, bộ dáng này, khiến tâm Phùng Ki cũng nhanh say...
Biểu hiện trên giường của nha đầu kia, mỗi lần đều khiến Phùng Ki kinh hỉ, có khi đáng thương hề hề, có khi bá đạo mạnh mẽ, có khi mị hoặc lan tràn, muôn hình vạn trạng, loại thần thái này anh còn chưa xem đủ, tiểu nha đầu lại biểu hiện loại tư thái khác, khiến trong đầu Phùng Ki cả ngày nhớ thương, mỗi ngày hai người lại không thể ở cùng nơi, cuộc sống chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, khiến nỗi nhớ lắng đọng lại, dục vọng lại càng tăng thêm mạnh mẽ...
Dục vọng mạnh mẽ, giống như nước sông cuồn cuộn dâng trào đánh úp lại, nháy mắt liền bao phủ lý trí, trong đầu chỉ còn lại theo đuổi nguyên thủy nhất... Bàn tay to của Phùng Ki ngựa quen đường cũ tháo ra đai lưng áo ngủ của cô, áo ngủ rộng thùng thình dưới tay anh phân tán mở ra, đem thân thể trong suốt trắng mịn của tiểu nha đầu gắt gao ôm vào trong lòng mình, ôm cả người cô, nắm chặt vòng eo, tay kia thì từ dưới chân thâm nhập, bắt đầu cử động, mạnh mẽ như thanh kiếm báu, ngang nhiên công kích, mỗi chiêu mỗi thức đều có tiết tấu...
Lúc đầu nhẹ nhàng, dần dần, lại từng chút từng chút mà mạnh hơn, Manh Manh cảm thấy, chính mình tựa như đóa hoa không ngừng lắc lư trong gió lớn, đông vùi tây dập cho đến khi loạn hồng vẩy ra (không hỉu là gì), thân thể thoát ly quỹ đạo của ý thức, theo tiết tấu mãnh liệt không ngừng tăng lên...
Nói khuây khoả lại có chút nôn nóng, nói nôn nóng lại có điểm hư không, trong nháy mắt tận cùng hư không lại dồn dập, phong phú... Vòng đi vòng lại, mỗi lần Manh Manh cảm thấy sắp đến thời điểm lên đỉnh, động tác của Phùng Ki sẽ chậm lại, chậm rãi nghiền nát, chậm rãi vận động, cái loại chậm này có thể gây chết người ...
Manh Manh không kiên nhẫn xoay vòng eo, đón ý thuận theo, anh lại giảo hoạt lui về phía sau, thời điểm cô hổn hển, anh lại tăng tần suất nhanh hơn một ít, biến thành cô không lên đến nơi thì không thể đi xuống, khổ sở như vậy, khổ sở khiến Manh Manh rên rỉ tiếng sau cao hơn tiếng trước... Hàm răng cắn môi, giống như sẽ nhanh chảy ra tơ máu...
Phùng Ki không khỏi đau lòng, rút hai ngón tay ra vuốt phẳng môi của cô, nhỏ giọng nói: "Đừng cắn, sẽ đau, ừ, ngoan, nghe lời..." Tay anh mở ra đôi môi đỏ mọng của cô, cũng không dời đi, mà thuận thế tiến vào, cử động trong khoang miệng cô...
Cảm xúc mềm mại ẩm ướt nhu thuận kia, khiến Phùng Ki suýt nữa đầu hàng, mà nha đầu kia rất nhanh mà học được như rắn quấn quanh cây gậy, lưỡi ướt át bò lên ngón tay anh, gắt gao bao vây, sau đó chậm rãi mềm mại chuyển động...
Cái loại cảm giác này, Phùng Ki liền cảm thấy trong đầu đột nhiên trống rỗng một mảnh, thân thể tức thì như bay bổng vào không trung, cùng ý thức điên cuồng vũ động, sau đó chậm rãi hạ xuống...
Nhắm mắt lại, giống như có thể thấy trăm ngàn con bướm bay qua... Mỗi lần nha đầu kia đều có thể làm cho anh bất ngờ đạt được khoái hoạt vô cùng nhuần nhuyễn.
Phùng Ki mở mắt ra, liền phát hiện, tiểu nha đầu bĩu môi, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến mức đỏ bừng, ánh mắt mở thật to, chớp chớp mắt nìn anh trừng trừng, giống như lên án, lại giống như ủy khuất.
Phùng Ki cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn chu lên của cô vài cái: "Làm sao vậy, vừa rồi không thoải mái sao? Để anh xem..." Đưa tay sờ xuống, bị Manh Manh khoát tay níu lại, phách một tiếng, tiếng vang trong đêm an tĩnh quá mức thanh thúy, lại vô cùng ái muội, Manh Manh nhỏ giọng oán giận: "Dì đang ngủ ở phòng bên cạnh, anh còn ép buộc, anh còn ép buộc... Một chút cũng không nghĩ cho em, để dì nghe thấy động tĩnh thì phải làm sao, người ta rất thẹn thùng..."
Nói như vậy, vừa không được tự nhiên, nhưng cũng vô cùng đáng yêu, Phùng Ki không khỏi mỉm cười, đem cô ôm vào trong lòng mình, trấn an: "Được, được, anh sai rồi, có được không, lần sau nhất định nghe lời em, kỳ thật mẹ nghe thấy có gì phải sợ?"
Manh Manh hơi ngẩng đầu, đỏ ửng trên mặt chưa rút đi, vẫn còn đọng trên má cô, giống như dính son, xinh đẹp lại sinh động: "Cũng không phải là sợ, chính là thẹn thùng... Cái kia, Ki ca ca, vừa rồi có vẻ anh không dùng bao..."
Bàn tay to của Phùng Ki vuốt vuốt mái tóc ẩm ướt của cô, yêu chìu nói: "Chuyện của mình cũng không nhớ rõ, hôm nay là kỳ an toàn của em, em quên rồi sao?"
Manh Manh a một tiếng, trong lòng nói, còn tưởng rằng Ki ca ca đã nghĩ thông suốt, Phùng Ki nghe ra bất mãn của cô, đưa tay nâng cằm cô lên, chống lại ánh mắt thất vọng của cô, cười nói: "Tiểu nha đầu, mới tuổi này đã muốn làm mẹ, bản thân vẫn còn là đứa trẻ, nếu thực sự sinh ra nha đầu tinh linh cổ quái giống em, em làm sao mà quản đây?"
"Làm sao quản cái gì?" Manh Manh mím môi: "Em là mẹ, bé là con gái, đương nhiên em có thể quản." Phùng Ki cười nhẹ vài tiếng: "Em quản? Không phải là quản đến vô pháp vô thiên sao."
Manh Manh cũng nở nụ cười, một lát sau nói: "Ki ca ca, anh thích con gái sao, em thích con trai, anh đừng thấy hiện tại Phương Tuấn khiến người ngại cẩu ghét, lúc còn bé, em thắt tóc mặc váy, dắt đi chơi, các bé trai trong khu đều vây quanh bên người cậu ta đó."
Phùng Ki không thể không nở nụ cười, trách không được thằng nhóc Phương Tuấn kia thấy cô chị ruột Manh Manh này liền điềm đạm hé ra khuôn mặt tuấn tú, thì ra là bị làm cho sợ, Phùng Ki cúi đầu cắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một ngụm: "Nha đầu nghịch ngợm, ngay cả em trai mà cũng trêu cợt..."
Trong lòng Phùng Ki bỗng nhiên nảy ra một ý niệm, nếu thực sự sinh con gái giống Manh Manh cũng không tệ, liền giống lúc nhỏ ôm nha đầu kia, từng chút chậm rãi lớn lên thành một cô gái, sau đó...
Mặt Phùng Ki đen thui, tuyệt không thể để cho con gái của mình bị thằng nhóc khác lừa mang đi, Phùng Ki liền quên, chính anh là gã đã sớm đem Manh Manh người ta lừa mang đi.
Hàn Dẫn Tố vừa xuống sân bay, Manh Manh liền nhìn thấy, mẹ xinh đẹp nhà cô tuy rằng năm nay cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn qua vẫn xinh đẹp quá đáng như cũ, cả người có loại phong tư của phụ nữ thành thục trác tuyệt, Manh Manh cảm thấy, mình có tu luyện vài thập niên, cũng không thể vượt qua.
Hạnh phúc có thể tạo ra xinh đẹp, càng có thể thăng hoa xinh đẹp, thanh xuân vĩnh cửu là giấc mộng mà tất cả phụ nữ đều theo đuổi, kỳ thật chỉ cần hạnh phúc, những thứ này rất đơn giản, cô mẹ xinh đẹp hơn rất nhiều phụ nữ đều do hạnh phúc, may mắn có một người chồng tuy rằng bận rộn lại che chở bao bọc đầy đủ, hơn nữa, mấy chục năm đều như một ngày.
Manh Manh lớn như vậy, chưa từng nghe cha cô nói qua một lời ngon tiếng ngọt nào, nhưng ông dùng hành động bày tỏ tình yêu càng làm người ta cảm động, Manh Manh nhớ rõ, năm năm trước lúc mới vừa vào thu, quân khu cha cô phải diễn tập, ở trong bộ đội liên tục một tháng không về nhà, đúng lúc có mấy ngày nhiệt độ chênh lệch lớn, mẹ xinh đẹp liền bị cảm, khi cha từ bộ đội trở về, mẹ xinh đẹp đã muốn phát triển thành viêm phổi cường độ thấp, ho khan không dứt.
Đó là lần đầu tiên Manh Manh thấy cha phát hỏa lớn như vậy, không phải với mẹ xinh đẹp, mà là với chú Lưu chủ nhiệm văn phòng của ông, hỏi vì sao trong nhà có chuyện lớn như vậy cũng không nói với ông, sau vẫn là mẹ xinh đẹp nói: "Là em không cho tiểu Lưu báo cho anh, lần này diễn tập là chuẩn bị chiến đấu, tính bí mật cao, em chỉ bị bệnh nhẹ, vài ngày nữa sẽ tốt thôi."
Mấy ngày sau cha cô vẫn một tấc cũng không rời canh giữ bên giường mẹ xinh đẹp, mẹ xinh đẹp vừa ho khan một tiếng, là cha lại đau lòng, hiện tại trong ký ức Manh Manh hãy còn mới mẻ.
Trên người cha mẹ cô, tình yêu rất bình thường lại khắc sâu như thế, có lẽ mấy mươi năm sau, cô cùng Ki ca ca cũng có thể như thế, nghĩ đến điều này, Manh Manh không khỏi nhếch lên khóe miệng nở nụ cười.
"Đứa nhỏ này, làm gì mà ngây ngốc cười một mình vậy?" Hàn Dẫn Tố vỗ nhẹ nhẹ lên đầu Manh Manh, Phùng Ki đã nắm tay cô kéo đi qua, cung kính mà thân thiết kêu một tiếng: "Dì Hàn."
Hàn Dẫn Tố gật gật đầu, nhìn hai người trẻ tuổi trước mắt lộ ra một nụ cười tươi vừa lòng, lần trước gặp mặt, hai người mặc dù cũng thân cận, nhưng lại không giống như hôm nay, vừa rồi từ xa Hàn Dẫn Tố đã nhìn thấy, Phùng Ki vẫn nắm tay tiểu nha đầu, còn tiểu nha đầu, ngẫu nhiên ngẩng đầu nói thầm vài câu gì đó vào bên tai Phùng Ki, hoặc là cười ngọt ngào, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ ái muội và thân mật chỉ tình nhân mới có, tựa như một đôi vợ chồng trẻ mới cưới.
Hơn nữa, chút ngây ngô trên người tiểu nha đầu cũng không còn, trên người cô là một loại quyến rũ của phụ nữ, thật sự là Chấn Đông nhà cô nói rất đúng, con gái lớn không thể giữ, không bao lâu nữa, tiểu nha đầu sẽ là người của Phùng gia.
Về phía Phùng Ki, Hàn Dẫn Tố rất thích, có một chút ý tứ của mẹ vợ nhìn con rể, có lẽ là do tình yêu với chồng, trên người mỗ Phùng Ki có khí chất đặc biệt rất giống Chấn Đông, yên tĩnh, trầm ổn, không xinh đẹp, chỉ là đầu óc hơi ngốc, thông suốt chậm.
Hàn Dẫn Tố nhớ rõ, lúc trước Phương Chấn Đông và cô một chút cũng không khó khăn, cô còn đang mơ mơ màng màng, đã trở thành cô vợ nhỏ của Phương Chấn Đông, đến phiên Manh Manh, sao lại khó như vậy, cũng may không kể quá trình như thế nào, kết cục cũng là đoàn tụ sum vầy.
Manh Manh đưa tay vòng qua cánh tay của mẹ xinh đẹp, đánh giá trên dưới một vòng, bỡn cợt nói: "Sao lúc này cha lại yên tâm để mẹ đi máy bay một mình, không sợ người khác đến gần, bắt cóc vợ của ông sao!"
Hàn Dẫn Tố nhìn Phùng Ki liếc mắt một cái, nét mặt già nua đỏ hồng: "Nói bậy bạ gì đó, Phương Tuấn đâu, trong điện thoại hôm đó không phải ồn ào nói ra đón mẹ sao, bây giờ cái bóng cũng không thấy."
Manh Manh nói: "Hôm nay là ngày thi Toán học cấp Thành phố, cậu nhóc đại diện cho trường đi thi..." Cúi đầu nhìn đồng hồ: "Lúc này chắc cũng xong rồi, chúng ta về nhà trước, cô và anh Hiểu Phong đã ở đó rồi, dì Khưu đang ở Cẩm Tú Các đặt bàn ăn cho tối nay, chờ cha và chú Phùng xong việc, cũng sẽ đến đó."
...Nói xong, Manh Manh bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cái miệng nhỏ nhắn tỏ ý không vui: "Mẹ chỉ biết nhớ thương Phương Tuấn, không nhớ tới con, không thèm nhớ, không thèm nhớ….”, cái miệng nhỏ nhắn nói dài dòng, giống như kể lể, Hàn Dẫn Tố bị cô phiền không có cách nào khác, đưa tay nựng nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Con còn muốn tính toán với mẹ, mỗi ngày canh giữ bên người Ki ca ca của con, trong lòng cũng vui như sắp nở hoa rồi! Nếu mẹ không đến đây, tiểu nha đầu không lương tâm như con có nghĩ đến sẽ về thăm ba mẹ không."
Manh Manh vụng trộm dò xét liếc mắt nhìn Phùng Ki ở phía sau một cái, nhỏ giọng nói tí tách vài câu cạnh lỗ tai mẹ cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười dào dạt, sáng lạn, làm Phùng Ki ở phía sau cũng bất giác hiểu ý mà mỉm cười...
Đáng tiếc Phùng Ki là đàn ông, ôm trong lòng lại là cô vợ nhỏ danh chính ngôn thuận của mình, đừng nói mẹ ở cách vách, cho dù ở ngoài cửa, anh cũng không dừng lại, nên ép buộc thế nào thì ép buộc...
Phùng Ki buông miệng tiểu nha đầu ra, cúi đầu vùi vào bên gáy cô, từ từ đi xuống, dày đặt tinh tế gặm mút, hôn, giống như trăm ngàn con kiến bé nhỏ dọc theo mạch máu của Manh Manh mà cắn, mang theo một loại nhiệt độ trào ra, cảm giác ngứa ngáy trực tiếp chui vào trong lòng, trong đầu...
Cô không tự chủ được cúi đầu rên lên, âm thanh ngọt ngào kéo dài, trầm thấp, mềm mại, nhu nhược, cái miệng nhỏ nhắn lại nhanh chóng bị che đi, đem âm thanh rầm rì cực lực áp chế sâu trong cổ họng, đến mức hơi thở phập phồng, trước ngực kịch liệt nhấp nhô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, một đôi con ngươi xinh đẹp có chút khẩn cầu nhìn Phùng Ki, bộ dáng này, khiến tâm Phùng Ki cũng nhanh say...
Biểu hiện trên giường của nha đầu kia, mỗi lần đều khiến Phùng Ki kinh hỉ, có khi đáng thương hề hề, có khi bá đạo mạnh mẽ, có khi mị hoặc lan tràn, muôn hình vạn trạng, loại thần thái này anh còn chưa xem đủ, tiểu nha đầu lại biểu hiện loại tư thái khác, khiến trong đầu Phùng Ki cả ngày nhớ thương, mỗi ngày hai người lại không thể ở cùng nơi, cuộc sống chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, khiến nỗi nhớ lắng đọng lại, dục vọng lại càng tăng thêm mạnh mẽ...
Dục vọng mạnh mẽ, giống như nước sông cuồn cuộn dâng trào đánh úp lại, nháy mắt liền bao phủ lý trí, trong đầu chỉ còn lại theo đuổi nguyên thủy nhất... Bàn tay to của Phùng Ki ngựa quen đường cũ tháo ra đai lưng áo ngủ của cô, áo ngủ rộng thùng thình dưới tay anh phân tán mở ra, đem thân thể trong suốt trắng mịn của tiểu nha đầu gắt gao ôm vào trong lòng mình, ôm cả người cô, nắm chặt vòng eo, tay kia thì từ dưới chân thâm nhập, bắt đầu cử động, mạnh mẽ như thanh kiếm báu, ngang nhiên công kích, mỗi chiêu mỗi thức đều có tiết tấu...
Lúc đầu nhẹ nhàng, dần dần, lại từng chút từng chút mà mạnh hơn, Manh Manh cảm thấy, chính mình tựa như đóa hoa không ngừng lắc lư trong gió lớn, đông vùi tây dập cho đến khi loạn hồng vẩy ra (không hỉu là gì), thân thể thoát ly quỹ đạo của ý thức, theo tiết tấu mãnh liệt không ngừng tăng lên...
Nói khuây khoả lại có chút nôn nóng, nói nôn nóng lại có điểm hư không, trong nháy mắt tận cùng hư không lại dồn dập, phong phú... Vòng đi vòng lại, mỗi lần Manh Manh cảm thấy sắp đến thời điểm lên đỉnh, động tác của Phùng Ki sẽ chậm lại, chậm rãi nghiền nát, chậm rãi vận động, cái loại chậm này có thể gây chết người ...
Manh Manh không kiên nhẫn xoay vòng eo, đón ý thuận theo, anh lại giảo hoạt lui về phía sau, thời điểm cô hổn hển, anh lại tăng tần suất nhanh hơn một ít, biến thành cô không lên đến nơi thì không thể đi xuống, khổ sở như vậy, khổ sở khiến Manh Manh rên rỉ tiếng sau cao hơn tiếng trước... Hàm răng cắn môi, giống như sẽ nhanh chảy ra tơ máu...
Phùng Ki không khỏi đau lòng, rút hai ngón tay ra vuốt phẳng môi của cô, nhỏ giọng nói: "Đừng cắn, sẽ đau, ừ, ngoan, nghe lời..." Tay anh mở ra đôi môi đỏ mọng của cô, cũng không dời đi, mà thuận thế tiến vào, cử động trong khoang miệng cô...
Cảm xúc mềm mại ẩm ướt nhu thuận kia, khiến Phùng Ki suýt nữa đầu hàng, mà nha đầu kia rất nhanh mà học được như rắn quấn quanh cây gậy, lưỡi ướt át bò lên ngón tay anh, gắt gao bao vây, sau đó chậm rãi mềm mại chuyển động...
Cái loại cảm giác này, Phùng Ki liền cảm thấy trong đầu đột nhiên trống rỗng một mảnh, thân thể tức thì như bay bổng vào không trung, cùng ý thức điên cuồng vũ động, sau đó chậm rãi hạ xuống...
Nhắm mắt lại, giống như có thể thấy trăm ngàn con bướm bay qua... Mỗi lần nha đầu kia đều có thể làm cho anh bất ngờ đạt được khoái hoạt vô cùng nhuần nhuyễn.
Phùng Ki mở mắt ra, liền phát hiện, tiểu nha đầu bĩu môi, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến mức đỏ bừng, ánh mắt mở thật to, chớp chớp mắt nìn anh trừng trừng, giống như lên án, lại giống như ủy khuất.
Phùng Ki cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn chu lên của cô vài cái: "Làm sao vậy, vừa rồi không thoải mái sao? Để anh xem..." Đưa tay sờ xuống, bị Manh Manh khoát tay níu lại, phách một tiếng, tiếng vang trong đêm an tĩnh quá mức thanh thúy, lại vô cùng ái muội, Manh Manh nhỏ giọng oán giận: "Dì đang ngủ ở phòng bên cạnh, anh còn ép buộc, anh còn ép buộc... Một chút cũng không nghĩ cho em, để dì nghe thấy động tĩnh thì phải làm sao, người ta rất thẹn thùng..."
Nói như vậy, vừa không được tự nhiên, nhưng cũng vô cùng đáng yêu, Phùng Ki không khỏi mỉm cười, đem cô ôm vào trong lòng mình, trấn an: "Được, được, anh sai rồi, có được không, lần sau nhất định nghe lời em, kỳ thật mẹ nghe thấy có gì phải sợ?"
Manh Manh hơi ngẩng đầu, đỏ ửng trên mặt chưa rút đi, vẫn còn đọng trên má cô, giống như dính son, xinh đẹp lại sinh động: "Cũng không phải là sợ, chính là thẹn thùng... Cái kia, Ki ca ca, vừa rồi có vẻ anh không dùng bao..."
Bàn tay to của Phùng Ki vuốt vuốt mái tóc ẩm ướt của cô, yêu chìu nói: "Chuyện của mình cũng không nhớ rõ, hôm nay là kỳ an toàn của em, em quên rồi sao?"
Manh Manh a một tiếng, trong lòng nói, còn tưởng rằng Ki ca ca đã nghĩ thông suốt, Phùng Ki nghe ra bất mãn của cô, đưa tay nâng cằm cô lên, chống lại ánh mắt thất vọng của cô, cười nói: "Tiểu nha đầu, mới tuổi này đã muốn làm mẹ, bản thân vẫn còn là đứa trẻ, nếu thực sự sinh ra nha đầu tinh linh cổ quái giống em, em làm sao mà quản đây?"
"Làm sao quản cái gì?" Manh Manh mím môi: "Em là mẹ, bé là con gái, đương nhiên em có thể quản." Phùng Ki cười nhẹ vài tiếng: "Em quản? Không phải là quản đến vô pháp vô thiên sao."
Manh Manh cũng nở nụ cười, một lát sau nói: "Ki ca ca, anh thích con gái sao, em thích con trai, anh đừng thấy hiện tại Phương Tuấn khiến người ngại cẩu ghét, lúc còn bé, em thắt tóc mặc váy, dắt đi chơi, các bé trai trong khu đều vây quanh bên người cậu ta đó."
Phùng Ki không thể không nở nụ cười, trách không được thằng nhóc Phương Tuấn kia thấy cô chị ruột Manh Manh này liền điềm đạm hé ra khuôn mặt tuấn tú, thì ra là bị làm cho sợ, Phùng Ki cúi đầu cắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một ngụm: "Nha đầu nghịch ngợm, ngay cả em trai mà cũng trêu cợt..."
Trong lòng Phùng Ki bỗng nhiên nảy ra một ý niệm, nếu thực sự sinh con gái giống Manh Manh cũng không tệ, liền giống lúc nhỏ ôm nha đầu kia, từng chút chậm rãi lớn lên thành một cô gái, sau đó...
Mặt Phùng Ki đen thui, tuyệt không thể để cho con gái của mình bị thằng nhóc khác lừa mang đi, Phùng Ki liền quên, chính anh là gã đã sớm đem Manh Manh người ta lừa mang đi.
Hàn Dẫn Tố vừa xuống sân bay, Manh Manh liền nhìn thấy, mẹ xinh đẹp nhà cô tuy rằng năm nay cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn qua vẫn xinh đẹp quá đáng như cũ, cả người có loại phong tư của phụ nữ thành thục trác tuyệt, Manh Manh cảm thấy, mình có tu luyện vài thập niên, cũng không thể vượt qua.
Hạnh phúc có thể tạo ra xinh đẹp, càng có thể thăng hoa xinh đẹp, thanh xuân vĩnh cửu là giấc mộng mà tất cả phụ nữ đều theo đuổi, kỳ thật chỉ cần hạnh phúc, những thứ này rất đơn giản, cô mẹ xinh đẹp hơn rất nhiều phụ nữ đều do hạnh phúc, may mắn có một người chồng tuy rằng bận rộn lại che chở bao bọc đầy đủ, hơn nữa, mấy chục năm đều như một ngày.
Manh Manh lớn như vậy, chưa từng nghe cha cô nói qua một lời ngon tiếng ngọt nào, nhưng ông dùng hành động bày tỏ tình yêu càng làm người ta cảm động, Manh Manh nhớ rõ, năm năm trước lúc mới vừa vào thu, quân khu cha cô phải diễn tập, ở trong bộ đội liên tục một tháng không về nhà, đúng lúc có mấy ngày nhiệt độ chênh lệch lớn, mẹ xinh đẹp liền bị cảm, khi cha từ bộ đội trở về, mẹ xinh đẹp đã muốn phát triển thành viêm phổi cường độ thấp, ho khan không dứt.
Đó là lần đầu tiên Manh Manh thấy cha phát hỏa lớn như vậy, không phải với mẹ xinh đẹp, mà là với chú Lưu chủ nhiệm văn phòng của ông, hỏi vì sao trong nhà có chuyện lớn như vậy cũng không nói với ông, sau vẫn là mẹ xinh đẹp nói: "Là em không cho tiểu Lưu báo cho anh, lần này diễn tập là chuẩn bị chiến đấu, tính bí mật cao, em chỉ bị bệnh nhẹ, vài ngày nữa sẽ tốt thôi."
Mấy ngày sau cha cô vẫn một tấc cũng không rời canh giữ bên giường mẹ xinh đẹp, mẹ xinh đẹp vừa ho khan một tiếng, là cha lại đau lòng, hiện tại trong ký ức Manh Manh hãy còn mới mẻ.
Trên người cha mẹ cô, tình yêu rất bình thường lại khắc sâu như thế, có lẽ mấy mươi năm sau, cô cùng Ki ca ca cũng có thể như thế, nghĩ đến điều này, Manh Manh không khỏi nhếch lên khóe miệng nở nụ cười.
"Đứa nhỏ này, làm gì mà ngây ngốc cười một mình vậy?" Hàn Dẫn Tố vỗ nhẹ nhẹ lên đầu Manh Manh, Phùng Ki đã nắm tay cô kéo đi qua, cung kính mà thân thiết kêu một tiếng: "Dì Hàn."
Hàn Dẫn Tố gật gật đầu, nhìn hai người trẻ tuổi trước mắt lộ ra một nụ cười tươi vừa lòng, lần trước gặp mặt, hai người mặc dù cũng thân cận, nhưng lại không giống như hôm nay, vừa rồi từ xa Hàn Dẫn Tố đã nhìn thấy, Phùng Ki vẫn nắm tay tiểu nha đầu, còn tiểu nha đầu, ngẫu nhiên ngẩng đầu nói thầm vài câu gì đó vào bên tai Phùng Ki, hoặc là cười ngọt ngào, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ ái muội và thân mật chỉ tình nhân mới có, tựa như một đôi vợ chồng trẻ mới cưới.
Hơn nữa, chút ngây ngô trên người tiểu nha đầu cũng không còn, trên người cô là một loại quyến rũ của phụ nữ, thật sự là Chấn Đông nhà cô nói rất đúng, con gái lớn không thể giữ, không bao lâu nữa, tiểu nha đầu sẽ là người của Phùng gia.
Về phía Phùng Ki, Hàn Dẫn Tố rất thích, có một chút ý tứ của mẹ vợ nhìn con rể, có lẽ là do tình yêu với chồng, trên người mỗ Phùng Ki có khí chất đặc biệt rất giống Chấn Đông, yên tĩnh, trầm ổn, không xinh đẹp, chỉ là đầu óc hơi ngốc, thông suốt chậm.
Hàn Dẫn Tố nhớ rõ, lúc trước Phương Chấn Đông và cô một chút cũng không khó khăn, cô còn đang mơ mơ màng màng, đã trở thành cô vợ nhỏ của Phương Chấn Đông, đến phiên Manh Manh, sao lại khó như vậy, cũng may không kể quá trình như thế nào, kết cục cũng là đoàn tụ sum vầy.
Manh Manh đưa tay vòng qua cánh tay của mẹ xinh đẹp, đánh giá trên dưới một vòng, bỡn cợt nói: "Sao lúc này cha lại yên tâm để mẹ đi máy bay một mình, không sợ người khác đến gần, bắt cóc vợ của ông sao!"
Hàn Dẫn Tố nhìn Phùng Ki liếc mắt một cái, nét mặt già nua đỏ hồng: "Nói bậy bạ gì đó, Phương Tuấn đâu, trong điện thoại hôm đó không phải ồn ào nói ra đón mẹ sao, bây giờ cái bóng cũng không thấy."
Manh Manh nói: "Hôm nay là ngày thi Toán học cấp Thành phố, cậu nhóc đại diện cho trường đi thi..." Cúi đầu nhìn đồng hồ: "Lúc này chắc cũng xong rồi, chúng ta về nhà trước, cô và anh Hiểu Phong đã ở đó rồi, dì Khưu đang ở Cẩm Tú Các đặt bàn ăn cho tối nay, chờ cha và chú Phùng xong việc, cũng sẽ đến đó."
...Nói xong, Manh Manh bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cái miệng nhỏ nhắn tỏ ý không vui: "Mẹ chỉ biết nhớ thương Phương Tuấn, không nhớ tới con, không thèm nhớ, không thèm nhớ….”, cái miệng nhỏ nhắn nói dài dòng, giống như kể lể, Hàn Dẫn Tố bị cô phiền không có cách nào khác, đưa tay nựng nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Con còn muốn tính toán với mẹ, mỗi ngày canh giữ bên người Ki ca ca của con, trong lòng cũng vui như sắp nở hoa rồi! Nếu mẹ không đến đây, tiểu nha đầu không lương tâm như con có nghĩ đến sẽ về thăm ba mẹ không."
Manh Manh vụng trộm dò xét liếc mắt nhìn Phùng Ki ở phía sau một cái, nhỏ giọng nói tí tách vài câu cạnh lỗ tai mẹ cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười dào dạt, sáng lạn, làm Phùng Ki ở phía sau cũng bất giác hiểu ý mà mỉm cười...
/58
|