*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mùa hè ở Thượng Hải nóng như một cái lò hấp khổng hồ, chỉ cần đứng trên đường một lúc thôi là mồ hôi có thể ướt sũng cả người rồi.
Một phòng có bốn cô gái, đều ngủ ở giường tầng trên, còn tầng dưới dùng để xếp sách vở và quần áo. Nằm đối diện với Hồ Đào là Hạng Khiết Khiết, cô gái có khuôn mặt tròn, đeo chiếc kính gọng đen, nói chuyện như máy đánh chữ, mỗi lần đều nói một hơi thật dài. Tề Duyệt nằm giường bên cạnh Hồ Đào, là người đến phòng đầu tiên, đồ đạc của cô ấy vứt bừa bộn trên bàn, tất cả đều có hình của một ngôi sao đang nổi, búp bê, móc chìa khóa, miếng lót chuột… khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Người nằm gần cửa là một cô gái người Thượng Hải tên Đường Uyển Tĩnh, ngoại hình xinh đẹp tinh tế, làn da trắng trẻo mịn màng, môi anh đào nhỏ nhắn, giọng nói mềm mại dịu dàng, tựa như con gái của vùng sông nước Giang Nam.
Trong bốn người họ, chỉ có Hồ Đào đến báo danh một mình. Nhìn cha mẹ của những người khác vì bọn họ mà bận trước bận sau, âu yếm nhắc đi nhắc lại những lời dặn dò, Hồ Đào dùng muỗng ăn từng miếng dưa hấu nhỏ, cũng không cảm thấy ngưỡng mộ hay chua xót.
Hồ Đào nghĩ mình đã bắt đầu cảm thấy quen thuộc, bắt đầu hòa nhập với thế giới này rồi.
Hồ Đào bận rộn mất hai ngày để đi mua các nhu yếu phẩm cần thiết, cũng tìm hiểu sơ qua về các loại phương tiện di chuyển quanh trường. Buổi tối khi cô quay về phòng, còn chưa kịp ăn cơm đã thấy Lâm Hướng Tự gọi đến.
Lâm đại thiếu gia liên tục cầu trời khấn đất, cuối cùng đã có thể tái xuất giang hồ. Ở đầu kia điện thoại, anh dương dương tự đắc, nói rằng đợi Hồ Đào trở về anh sẽ cho cô nhìn cơ bụng tám múi của anh.
Khóa học quân sự của anh vào đúng khoảng thời gian nắng nóng nhất trong năm, làn da của Lâm Hướng Tự vì bị phơi nắng mà ngăm đen như màu lúa mạch. Lâm Hướng Tự gửi ảnh cho Hồ Đào xem, chàng trai mặc bộ quần áo ngụy trang đứng giữa sân thể dục, ánh mặt trời lưu luyến dừng lại trên khuôn mặt anh, phác họa nên từng đường nét tuấn mỹ.
Con trỏ chuột của Hồ Đào dừng trên bức ảnh này, cô bỗng không kìm được mà rơi nước mắt. Đây là chàng trai cô yêu thương nhất, tươi cười rạng rỡ, anh tuấn đến mức khiến người ta rối bời.
Cảm ơn Thượng Đế, vì đã luôn giữ cho anh sự tốt đẹp và ưu tú như vậy, chỉ có thế, thì cô mới có thể hợp tình hợp lý để tiếp tục yêu anh, chẳng sợ khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng xa, xa đến mức cô không còn sức lực để chạy theo anh nữa.
Hồ Đào kể anh nghe về cuộc sống của mình ở Thượng Hải, phàn nàn về mùi vị của đồ ăn trong căng-tin: “Nhạt quá sức chịu đựng luôn.”
“Ở siêu thị chắc cũng có bán gia vị ‘Mẹ nuôi’ nhỉ, nữ thần thử ra đấy mua đi.”
“Cậu biết không?” Hồ Đào lải nhải: “Bọn họ ăn lẩu nhưng lại chấm nước tương vừng, không ăn cổ vịt và ruột vịt, cũng không có nồi nước tiêu nóng, lần đầu ăn tôi còn kinh ngạc đến mức không biết ăn kiểu gì cơ mà.”
Lâm Hướng Tự vui sướng khi thấy người gặp họa: “Có cần tôi gửi cho cậu vài túi nước lẩu không?”
“Gửi đến đây thì cũng vô dụng thôi, trong phòng tôi làm gì có bếp.”
“Phòng của tôi cũng không cho dùng nồi cơm điện, thế là bọn tôi tự làm một cái máy biến áp luôn.” Lâm Hướng Tự nói, rồi lại nhớ ra mấy việc lặt vặt, đều đem kể hết cho Hồ Đào nghe: “Có người mời tôi gia nhập hội sinh viên đấy, mà tôi muốn tham gia vài câu lạc bộ thể thao ngoài trời nữa, tôi định học lặn và leo núi.”
“Có nguy hiểm không? Có sợ bị thương không?” Hồ Đào lo lắng hỏi.
Lâm Hướng Tự vui vẻ trả lời: “Cậu nói leo núi hay là lặn? Leo núi thì không dễ bị thương như cậu nghĩ, nó không đáng sợ như trong tiểu thuyết đâu. Bắt đầu từ những đường leo đơn giản, thực hiện các biện pháp bảo hộ kỹ càng thì không còn gì phải lo lắng. Nếu có khả năng, sau này tôi còn định đến Vân Nam leo thử núi ở đó. Còn lặn biển thì lại càng đơn giản, hình như tôi khoe với cậu rồi mà, tôi có chứng chỉ lặn biển, tôi định hè sang năm đi thi lấy bằng huấn luyện viên.”
Hồ Đào âm thầm ghi nhớ những điều anh nói, rồi lại hỏi vài câu về thể thao ngoài trời, cô cảm giác mình thật sự không biết gì về nó.
“Huấn luyện quân sự có gì thú vị không?” Hồ Đào tò mò hỏi.
Lâm Hướng Tự không nhịn được mà bật cười: “Đợi đến lúc cậu đi thì cậu sẽ biết có chuyện gì thú vị.”
“Trường học của tôi thật biến thái, phải chờ đến hè sang năm mới tổ chức huấn luyện quân sự. Bọn tôi không có nổi một kỳ nghỉ hè!” Hồ Đào khóc không ra nước mắt.
Lâm Hướng Tự liền kể cho cô nghe những chuyện hay ho trong kỳ huấn luyện quân sự: “Lớp tôi có một nữ sinh trâu bò cực, đứng cũng ngủ được luôn. Thầy huấn luyện khom lưng đứng trước mặt cậu ấy cả nửa ngày, sau đó còn giơ ngón tay cái với cậu ấy cơ.”
Nói đến nữ sinh, Hồ Đào không nhịn được mà hỏi thêm vài câu: “Cậu và Hứa Nhiên Nhiên có học cùng lớp không?”
“Không, cậu ấy ở lớp bên cạnh, lớp 23.”
“Khoa cậu nhiều người thế cơ á?”
“Không phải đặt tên lớp theo số thứ tự đâu, tôi cũng không biết vì sao nhà trường lại đặt tên như vậy nữa. Khoa tôi chỉ có bốn lớp thôi.”
“Con gái lớp cậu… xinh không? Tôi thấy người ta hay nói con gái học ở các trường khoa học kỹ thuật đều… đều không đẹp lắm đúng không? Tỉ lệ nam nữ của lớp cậu là bao nhiêu thế?”
“Tám nam một nữ, con gái đều là quốc bảo hàng thật giá thật, đều khá xinh.”
Sau đó, anh dừng lại một chút, rồi làm bộ nghiêm túc nói với Hồ Đào: “Nhưng chẳng ai đẹp bằng cậu đâu.”
Hồ Đào cười rạng rỡ, hai mắt cong cong: “Tôi biết mà.”
Đúng thế, cô xinh đẹp vậy cơ mà, mọi người đều khen cô có khuôn mặt yêu kiều tựa đóa phù dung, hàng mi như liễu rủ. Dù chỉ vừa khai giảng, nhưng mỗi lúc đi đường luôn có nam sinh lịch sự hỏi tên cô.
Hai người họ nói chuyện trên trời dưới biển hơn một tiếng, mãi cho đến lúc điện thoại của Hồ Đào hết pin. Hồ Đào bỏ chiếc điện thoại nóng bỏng tay như củ khoai lang vừa nướng xuống, Hạng Khiết Khiết còn chưa kịp lau khô tóc, ôm đồ dùng tắm rửa đi ra, liếc nhìn cô và hỏi: “Bạn trai à?”
Hồ Đào xua tay: “Không phải, là bạn học cấp ba thôi.”
“À——” Hạng Khiết Khiết kéo dài giọng, nhìn Hồ Đào với ánh mắt đầy ý vị sâu xa.
4.
Một học kỳ thoáng chốc đã trôi qua, phương pháp và thời gian học ở đại học hoàn toàn khác với trung học. Có rất nhiều người còn chưa kịp lấy lại tinh thần sau khi rời xa bộ đồng phục của những năm tháng trung học ngây ngô thì đã bị bao vây bởi phạm vi ôn tập rộng lớn vô biên như cả vũ trụ này.
Hồ Đào càng ngày càng trở nên nổi tiếng trong trường, lý do cốt yếu là vì cô quá mức xinh đẹp, cũng có phần là do cô luôn lên bục giảng để đặt câu hỏi sau mỗi tiết học, khi đó ánh mắt của hơn một trăm người trong giảng đường đều đổ dồn về phía cô.
Hồ Đào đã dần quen thuộc với cuộc sống ở đây. Sau lần đầu tiên cô và Lâm Hướng Tự gọi điện cho nhau, anh ngay lập tức gửi đến cho cô một thùng gia vị và đồ khô nấu lẩu, khiến cô bị cả phòng ồn ào trêu chọc rằng “ở nhà có nuôi một anh chàng chu đáo”.
Hồ Đào vẫn luôn thường xuyên được nhiều chàng trai lịch sự giữ lại hỏi tên. Hồ Đào không hề có chút hứng thú với bọn họ, nhóm bạn cùng phòng của cô cũng giúp cô ngăn lại không ít vận đào hoa, Hạng Khiết Khiết mách nước cho Hồ Đào: “Cậu cứ nói thẳng với bọn họ cậu là hoa đã có chủ rồi đi.”
Thế nhưng chiêu này vẫn chẳng hề có tác dụng, nhóm người theo đuổi cô tỏ ra vô cùng hăng hái, đều là trai chưa vợ gái chưa chồng, yêu cầu được cạnh tranh công bằng. Hồ Đào cảm thấy vô cùng bất lực, lười không buồn phản ứng nữa.
Mà Hồ Lâm vừa lên lớp mười thì như cá gặp nước, thậm chí còn được nhà trường chọn lên độc tấu dương cầm trong tiệc đêm Giáng Sinh. Ngay từ đầu Hồ Lâm đã ngại phiền phức không muốn tham gia, mãi đến khi giáo viên chủ nhiệm lớp gọi điện thoại nói chuyện với ông Hồ Cận thì Hồ Đào mới biết được chuyện đó.
“Đi đi! Sao lại không đi?”
“Chị thích thì chị đi đi!”
“Này, Hồ Lâm,” Hồ Đào nói: “Tôi không thiếu gì cách trị cô đâu, đừng kiêu ngạo trước mặt tôi như thế.”
Hồ Lâm ấm ức ngậm miệng, cô ta cực kỳ hoài nghi Hồ Đào đã tiến vào thời kỳ mãn kinh sớm.
Tiết mục của Hồ Lâm được xếp thứ ba từ dưới lên, sau khi trang điểm, cô ta gửi cho Hồ Đào một bức ảnh chụp. Hồ Đào bấm mở ảnh ra, nhìn thấy thiếu nữ mặc lễ phục màu đen đang ngồi trước gương, ánh mắt bỗng sáng lấp lánh như sao trời.
“Miễn cưỡng nhìn được.” Cô nhắn lại cho Hồ Lâm.
“Miễn cưỡng nhìn được sao? Rõ ràng là quá xinh mà! Hồ Đào chị phải có ý thức tự giác động viên, cổ vũ em gái mà một người chị nên có chứ?”
Hồ Đào vừa cười vừa đọc dòng tin nhắn “lên án” của Hồ Lâm, cô tắt máy, không nhắn lại nữa. Hồ Lâm vẫn đang chờ để lên sân khấu, không thấy Hồ Đào nhắn lại thì tức tối đá chân vào vách tường. Cô ta đi một đôi giày da dê màu hồng nhạt, nó được lấy ra từ tủ của Hồ Đào. Ánh đèn sân khấu tối sầm lại, Hồ Lâm đứng dưới ánh đèn, không ngừng nhìn những khán giả đáng xem, rốt cuộc cũng thấy được ông Hồ Cận.
Giữa nhiều người như vậy, với khoảng cách từ sân khấu xuống khán đài, liếc mắt một cái cô ta liền thấy được cha ruột của mình, nhìn thấy ông hơi giơ tay lên, nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp đĩnh đạc của ông ấy.
Hồ Lâm cụp mắt, cảm thấy nước mắt của mình sắp rơi rồi.
Hồ Lâm biểu diễn bản nhạc “Dream of Love” của Liszt, đó là khúc dương cầm mà mẹ của Hồ Đào yêu thích nhất.
*Link nghe bài “Dream of love”
Trong khoảnh khắc đứng dậy chào khán giả, có một người ôm bó hoa hồng màu trắng lên sân khấu đưa tới trước mặt cô ta, Hồ Lâm nhận bó hoa, nặng trĩu đến mức cô ta suýt chút nữa không ôm được.
Đôi mắt Lâm Hướng Tự tràn ngập ý cười: “Chị của em tặng, chúc em đêm Giáng Sinh vui vẻ.”
Hồ Lâm bối rối không biết phải làm sao, khán giả vỗ tay như sấm. Cô ta lắp bắp, thở không ra hơi: “Chị ấy… chị ấy… chị ấy cho rằng, người khác cần lắm sao.”
Lâm Hướng Tự vẫn cười: “Em gái, lớn nhanh quá đấy, suýt chút nữa anh không nhận ra rồi.”
Dáng người của anh cao gầy mảnh khảnh, khi nói chuyện với Hồ Lâm sẽ lịch sự mà hơi khom người xuống. Hồ Lâm cảm thấy anh và Hồ Đào rất giống nhau, nhưng không biết rõ được là giống chỗ nào, có lẽ là khí chất chăng, khi cười rộ lên hai mắt sẽ cong cong như hồ ly trộm tim người đối diện.
“Cảm ơn anh.”
“Muốn cảm ơn thì nói với chị của em đi.”
“Không bao giờ.”
Lâm Hướng Tự xua tay, xoay người đi xuống khán đài.
Màn sân khấu chậm rãi khép lại, trong cái liếc mắt cuối cùng, Hồ Lâm lại nhìn thấy được ông Hồ Cận thêm lần nữa, ông ấy đứng lên, còn đang cười tươi reo hò tán thưởng cô ta.
Khoảnh khắc đó, Hồ Lâm cảm thấy rốt cuộc mình cũng được cứu rỗi.
Tất cả ân oán, thị phi của quá khứ, rốt cuộc cũng đã khép lại với nốt nhạc cuối cùng đầy trầm lắng. Bão táp qua rồi.
Mà tình yêu, tựa như là ảo mộng.
Sau Tết Nguyên Đán, Hồ Đào cũng đã thi xong môn cuối cùng. Ông Hồ Cận mua cho cô vé máy bay khoang hạng nhất, cô hơi băn khoăn rồi quyết định trả lại vé, dùng thẻ học sinh mua vé xe lửa để về.
Cô xách túi lớn túi nhỏ, mua cho bạn bè rất nhiều đặc sản Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải, đủ loại bánh với nhiều kiểu dáng, vừa nặng vừa chiếm diện tích. Cô sẽ phải ngồi trên tàu khoảng hơn ba mươi tiếng. Đã rất nhiều năm trôi qua kể từ lần cuối cùng cô đi tàu hỏa. Có một người phụ nữ bế con nhỏ, bé gái tết tóc hai bên, ghé đầu vào cửa sổ, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, phấn khích reo hò ầm ĩ.
Rất nhiều năm về trước, cô và mẹ cũng từng chen chúc trong khoang tàu hỗn loạn và dơ dáy, rời xa quê nhà.
Một đi một về, cô từ một đứa trẻ khóc nhè đã trở nên trưởng thành để có thể tự mình chăm sóc cho bản thân.
Lâm Hướng Tự lái xe đến ga tàu đón Hồ Đào. Anh đã đi thi lấy bằng lái từ kỳ nghỉ hè năm ngoái rồi lấy một chiếc xe của nhà để đi. Bình thường anh cũng không hay dùng đến, mỗi ngày bỏ ra ba mươi tệ để gửi trong bãi đỗ xe của trường, tiền gửi xe một tháng cũng gần bằng với phí sinh hoạt của Hồ Đào.
Hồ Đào vất vả lắm mới có thể ra khỏi ga tàu đông đúc. Bên ngoài, gió lạnh thấu xương, cô quàng chiếc khăn to dày màu đen, hơi thở của cô phả vào khăn khiến nó trở nên hơi ẩm.
“Hồ Đào!”
Hồ Đào nhìn sang, liền thấy Lâm Hướng Tự mặc chiếc áo khoác màu đen dài vừa phải, tay cầm túi vịt cay để ăn vặt của hãng Zhou Hei. Hồ Đào đặt hành lý xuống, vẫy vẫy tay với anh, nhưng ngay giây tiếp theo cô liền trở nên đờ đẫn.
Vịt cay Zhou Hei
Một cô gái khác bước ra từ phía sau lưng Lâm Hướng Tự, cô ấy đội một chiếc mũ len dệt kim màu xám, có lẽ là vì lạnh, cô ấy xỏ tay vào trong túi áo của Lâm Hướng Tự.
Hồ Đào vẫn luôn nhớ rõ khung cảnh của ga tàu ngày hôm ấy, cửa ga rất lớn, nhưng chẳng có ai ra vào. Lan can và cây cối xung quanh có phần cũ kỹ, cách đó không xa là một loạt cửa hàng buôn bán, lác đác vài du khách ngồi trên bậc thang bên ngoài, Lâm Hướng Tự đứng trước mặt cô và nói: “Hồ Đào, tôi có bạn gái rồi.”
Bầu trời bất chợt trở nên u ám, cho dù mưa gió chẳng hề ghé qua. Dự báo thời tiết nói rằng hôm nay nhiệt độ hạ xuống rất thấp, lạnh đến mức khiến người ta nói không nên lời.
Bên ngoài bãi đỗ xe có một quầy hàng nhỏ bán trứng luộc và lẩu xiên que, hơi nóng bốc lên làm mọi người cay mắt.
Chẳng có chi tiết gì đặc biệt nhưng cô lại nhớ mãi, nhớ rất nhiều năm.
Lâm Hướng Tự lái một chiếc xe việt dã, Hứa Nhiên Nhiên ngồi trên ghế phụ, Hồ Đào ngồi một mình ở ghế sau. Cô hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh thổi vào, rất lạnh.
Nửa năm mới được gặp lại Hồ Đào, Lâm Hướng Tự nói rất nhiều, vừa lái xe vừa không ngừng nói chuyện phiếm với cô. Hồ Đào lúc này như con rối bị giật dây, chỉ biết nói “Ừ” hoặc “Phải”.
“Cậu nói ít thôi,” Hứa Nhiên Nhiên không nhịn được mà nhắc Lâm Hướng Tự, “Tập trung lái xe đi, Hồ Đào vừa từ trên tàu xuống, cậu để cho người ta nghỉ ngơi đã.”
Lâm Hướng Tự cũng nhận ra tâm trạng của Hồ Đào không được tốt, hỏi cô: “Ở trên tàu không ngủ được à?”
“Ừ,” Hồ Đào không muốn nói nhiều, chỉ tùy tiện tìm một cái cớ: “Mấy đứa trẻ trên đó quấy quá.”
“Vừa nãy lúc nghe điện thoại cậu vẫn vui vẻ phấn chấn lắm cơ mà.”
Hồ Đào cười khổ, không đáp lại câu gì nữa.
Lâm Hướng Tự đưa Hồ Đào về trước cửa nhà cô, thật ra lúc đầu anh muốn rủ Hồ Đào đi xem phim, nhưng lại bị cô từ chối: “Tha cho tôi đi, tôi không muốn làm bóng đèn đâu.”
“Mấy hôm nữa bọn tôi muốn về trường thăm các thầy cô, cậu có muốn đi cùng không?” Hứa Nhiên Nhiên hỏi.
“Để tôi xem đã.” Hồ Đào nói: “Hội Bạch Đông Viễn có đi không?”
“Tôi vẫn chưa hỏi mấy cậu ấy.”
“Ừm.” Hồ Đào cầm túi hành lý mà Lâm Hướng Tự vừa giúp cô lấy từ cốp xe ra, giơ tay ôm Hứa Nhiên Nhiên: “Các cậu đi chơi vui vẻ nhé.”
Chiếc xe việt dã phóng đi, vừa đúng lúc đó có một chiếc lá vàng từ trên cây ngô đồng rơi xuống, chỉ trong thoáng chốc, họ đã đi rất xa rồi.
Hồ Đào thẫn thờ nhìn theo đuôi xe dần dần xa khuất. Cô nhớ một về một mùa hè vô lo vô nghĩ nọ, cô và Lâm Hướng Tự ngồi đối mặt với nhau trên sàn nhà thi xem ai ăn dưa hấu nhanh hơn. Há miệng cắn một miếng thật to, nước dưa hấu bắn ra, chiếc quạt phần phật thổi khiến mái tóc của hai người rối bù lộn xộn, bọn họ đều chỉ vào người đối diện, cười thật vui.
Trong trái tim cô, anh sẽ luôn là chàng thiếu niên rạng rỡ và hăng hái, nhưng chỉ trong nháy mắt, anh vĩnh viễn không còn thuộc về cô nữa rồi.
Dáng vẻ anh lái xe rất đẹp, ngón tay thon dài tùy ý đặt trên tay lái, mắt nhìn thẳng về phía trước, đường cong khuôn mặt hoàn mỹ dịu dàng.
Thế nhưng người ngồi bên cạnh anh đó, lại không phải là cô.
Người ở trong lòng anh đó, lại không phải là cô.
Người khiến anh lần đầu nếm trải hương vị ngọt ngào của tình yêu đôi lứa, lại không phải là cô.
Từ nay về sau, cô không phải là người anh muốn bảo vệ, muốn kề bên mãi mãi.
Mùa hè ở Thượng Hải nóng như một cái lò hấp khổng hồ, chỉ cần đứng trên đường một lúc thôi là mồ hôi có thể ướt sũng cả người rồi.
Một phòng có bốn cô gái, đều ngủ ở giường tầng trên, còn tầng dưới dùng để xếp sách vở và quần áo. Nằm đối diện với Hồ Đào là Hạng Khiết Khiết, cô gái có khuôn mặt tròn, đeo chiếc kính gọng đen, nói chuyện như máy đánh chữ, mỗi lần đều nói một hơi thật dài. Tề Duyệt nằm giường bên cạnh Hồ Đào, là người đến phòng đầu tiên, đồ đạc của cô ấy vứt bừa bộn trên bàn, tất cả đều có hình của một ngôi sao đang nổi, búp bê, móc chìa khóa, miếng lót chuột… khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Người nằm gần cửa là một cô gái người Thượng Hải tên Đường Uyển Tĩnh, ngoại hình xinh đẹp tinh tế, làn da trắng trẻo mịn màng, môi anh đào nhỏ nhắn, giọng nói mềm mại dịu dàng, tựa như con gái của vùng sông nước Giang Nam.
Trong bốn người họ, chỉ có Hồ Đào đến báo danh một mình. Nhìn cha mẹ của những người khác vì bọn họ mà bận trước bận sau, âu yếm nhắc đi nhắc lại những lời dặn dò, Hồ Đào dùng muỗng ăn từng miếng dưa hấu nhỏ, cũng không cảm thấy ngưỡng mộ hay chua xót.
Hồ Đào nghĩ mình đã bắt đầu cảm thấy quen thuộc, bắt đầu hòa nhập với thế giới này rồi.
Hồ Đào bận rộn mất hai ngày để đi mua các nhu yếu phẩm cần thiết, cũng tìm hiểu sơ qua về các loại phương tiện di chuyển quanh trường. Buổi tối khi cô quay về phòng, còn chưa kịp ăn cơm đã thấy Lâm Hướng Tự gọi đến.
Lâm đại thiếu gia liên tục cầu trời khấn đất, cuối cùng đã có thể tái xuất giang hồ. Ở đầu kia điện thoại, anh dương dương tự đắc, nói rằng đợi Hồ Đào trở về anh sẽ cho cô nhìn cơ bụng tám múi của anh.
Khóa học quân sự của anh vào đúng khoảng thời gian nắng nóng nhất trong năm, làn da của Lâm Hướng Tự vì bị phơi nắng mà ngăm đen như màu lúa mạch. Lâm Hướng Tự gửi ảnh cho Hồ Đào xem, chàng trai mặc bộ quần áo ngụy trang đứng giữa sân thể dục, ánh mặt trời lưu luyến dừng lại trên khuôn mặt anh, phác họa nên từng đường nét tuấn mỹ.
Con trỏ chuột của Hồ Đào dừng trên bức ảnh này, cô bỗng không kìm được mà rơi nước mắt. Đây là chàng trai cô yêu thương nhất, tươi cười rạng rỡ, anh tuấn đến mức khiến người ta rối bời.
Cảm ơn Thượng Đế, vì đã luôn giữ cho anh sự tốt đẹp và ưu tú như vậy, chỉ có thế, thì cô mới có thể hợp tình hợp lý để tiếp tục yêu anh, chẳng sợ khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng xa, xa đến mức cô không còn sức lực để chạy theo anh nữa.
Hồ Đào kể anh nghe về cuộc sống của mình ở Thượng Hải, phàn nàn về mùi vị của đồ ăn trong căng-tin: “Nhạt quá sức chịu đựng luôn.”
“Ở siêu thị chắc cũng có bán gia vị ‘Mẹ nuôi’ nhỉ, nữ thần thử ra đấy mua đi.”
“Cậu biết không?” Hồ Đào lải nhải: “Bọn họ ăn lẩu nhưng lại chấm nước tương vừng, không ăn cổ vịt và ruột vịt, cũng không có nồi nước tiêu nóng, lần đầu ăn tôi còn kinh ngạc đến mức không biết ăn kiểu gì cơ mà.”
Lâm Hướng Tự vui sướng khi thấy người gặp họa: “Có cần tôi gửi cho cậu vài túi nước lẩu không?”
“Gửi đến đây thì cũng vô dụng thôi, trong phòng tôi làm gì có bếp.”
“Phòng của tôi cũng không cho dùng nồi cơm điện, thế là bọn tôi tự làm một cái máy biến áp luôn.” Lâm Hướng Tự nói, rồi lại nhớ ra mấy việc lặt vặt, đều đem kể hết cho Hồ Đào nghe: “Có người mời tôi gia nhập hội sinh viên đấy, mà tôi muốn tham gia vài câu lạc bộ thể thao ngoài trời nữa, tôi định học lặn và leo núi.”
“Có nguy hiểm không? Có sợ bị thương không?” Hồ Đào lo lắng hỏi.
Lâm Hướng Tự vui vẻ trả lời: “Cậu nói leo núi hay là lặn? Leo núi thì không dễ bị thương như cậu nghĩ, nó không đáng sợ như trong tiểu thuyết đâu. Bắt đầu từ những đường leo đơn giản, thực hiện các biện pháp bảo hộ kỹ càng thì không còn gì phải lo lắng. Nếu có khả năng, sau này tôi còn định đến Vân Nam leo thử núi ở đó. Còn lặn biển thì lại càng đơn giản, hình như tôi khoe với cậu rồi mà, tôi có chứng chỉ lặn biển, tôi định hè sang năm đi thi lấy bằng huấn luyện viên.”
Hồ Đào âm thầm ghi nhớ những điều anh nói, rồi lại hỏi vài câu về thể thao ngoài trời, cô cảm giác mình thật sự không biết gì về nó.
“Huấn luyện quân sự có gì thú vị không?” Hồ Đào tò mò hỏi.
Lâm Hướng Tự không nhịn được mà bật cười: “Đợi đến lúc cậu đi thì cậu sẽ biết có chuyện gì thú vị.”
“Trường học của tôi thật biến thái, phải chờ đến hè sang năm mới tổ chức huấn luyện quân sự. Bọn tôi không có nổi một kỳ nghỉ hè!” Hồ Đào khóc không ra nước mắt.
Lâm Hướng Tự liền kể cho cô nghe những chuyện hay ho trong kỳ huấn luyện quân sự: “Lớp tôi có một nữ sinh trâu bò cực, đứng cũng ngủ được luôn. Thầy huấn luyện khom lưng đứng trước mặt cậu ấy cả nửa ngày, sau đó còn giơ ngón tay cái với cậu ấy cơ.”
Nói đến nữ sinh, Hồ Đào không nhịn được mà hỏi thêm vài câu: “Cậu và Hứa Nhiên Nhiên có học cùng lớp không?”
“Không, cậu ấy ở lớp bên cạnh, lớp 23.”
“Khoa cậu nhiều người thế cơ á?”
“Không phải đặt tên lớp theo số thứ tự đâu, tôi cũng không biết vì sao nhà trường lại đặt tên như vậy nữa. Khoa tôi chỉ có bốn lớp thôi.”
“Con gái lớp cậu… xinh không? Tôi thấy người ta hay nói con gái học ở các trường khoa học kỹ thuật đều… đều không đẹp lắm đúng không? Tỉ lệ nam nữ của lớp cậu là bao nhiêu thế?”
“Tám nam một nữ, con gái đều là quốc bảo hàng thật giá thật, đều khá xinh.”
Sau đó, anh dừng lại một chút, rồi làm bộ nghiêm túc nói với Hồ Đào: “Nhưng chẳng ai đẹp bằng cậu đâu.”
Hồ Đào cười rạng rỡ, hai mắt cong cong: “Tôi biết mà.”
Đúng thế, cô xinh đẹp vậy cơ mà, mọi người đều khen cô có khuôn mặt yêu kiều tựa đóa phù dung, hàng mi như liễu rủ. Dù chỉ vừa khai giảng, nhưng mỗi lúc đi đường luôn có nam sinh lịch sự hỏi tên cô.
Hai người họ nói chuyện trên trời dưới biển hơn một tiếng, mãi cho đến lúc điện thoại của Hồ Đào hết pin. Hồ Đào bỏ chiếc điện thoại nóng bỏng tay như củ khoai lang vừa nướng xuống, Hạng Khiết Khiết còn chưa kịp lau khô tóc, ôm đồ dùng tắm rửa đi ra, liếc nhìn cô và hỏi: “Bạn trai à?”
Hồ Đào xua tay: “Không phải, là bạn học cấp ba thôi.”
“À——” Hạng Khiết Khiết kéo dài giọng, nhìn Hồ Đào với ánh mắt đầy ý vị sâu xa.
4.
Một học kỳ thoáng chốc đã trôi qua, phương pháp và thời gian học ở đại học hoàn toàn khác với trung học. Có rất nhiều người còn chưa kịp lấy lại tinh thần sau khi rời xa bộ đồng phục của những năm tháng trung học ngây ngô thì đã bị bao vây bởi phạm vi ôn tập rộng lớn vô biên như cả vũ trụ này.
Hồ Đào càng ngày càng trở nên nổi tiếng trong trường, lý do cốt yếu là vì cô quá mức xinh đẹp, cũng có phần là do cô luôn lên bục giảng để đặt câu hỏi sau mỗi tiết học, khi đó ánh mắt của hơn một trăm người trong giảng đường đều đổ dồn về phía cô.
Hồ Đào đã dần quen thuộc với cuộc sống ở đây. Sau lần đầu tiên cô và Lâm Hướng Tự gọi điện cho nhau, anh ngay lập tức gửi đến cho cô một thùng gia vị và đồ khô nấu lẩu, khiến cô bị cả phòng ồn ào trêu chọc rằng “ở nhà có nuôi một anh chàng chu đáo”.
Hồ Đào vẫn luôn thường xuyên được nhiều chàng trai lịch sự giữ lại hỏi tên. Hồ Đào không hề có chút hứng thú với bọn họ, nhóm bạn cùng phòng của cô cũng giúp cô ngăn lại không ít vận đào hoa, Hạng Khiết Khiết mách nước cho Hồ Đào: “Cậu cứ nói thẳng với bọn họ cậu là hoa đã có chủ rồi đi.”
Thế nhưng chiêu này vẫn chẳng hề có tác dụng, nhóm người theo đuổi cô tỏ ra vô cùng hăng hái, đều là trai chưa vợ gái chưa chồng, yêu cầu được cạnh tranh công bằng. Hồ Đào cảm thấy vô cùng bất lực, lười không buồn phản ứng nữa.
Mà Hồ Lâm vừa lên lớp mười thì như cá gặp nước, thậm chí còn được nhà trường chọn lên độc tấu dương cầm trong tiệc đêm Giáng Sinh. Ngay từ đầu Hồ Lâm đã ngại phiền phức không muốn tham gia, mãi đến khi giáo viên chủ nhiệm lớp gọi điện thoại nói chuyện với ông Hồ Cận thì Hồ Đào mới biết được chuyện đó.
“Đi đi! Sao lại không đi?”
“Chị thích thì chị đi đi!”
“Này, Hồ Lâm,” Hồ Đào nói: “Tôi không thiếu gì cách trị cô đâu, đừng kiêu ngạo trước mặt tôi như thế.”
Hồ Lâm ấm ức ngậm miệng, cô ta cực kỳ hoài nghi Hồ Đào đã tiến vào thời kỳ mãn kinh sớm.
Tiết mục của Hồ Lâm được xếp thứ ba từ dưới lên, sau khi trang điểm, cô ta gửi cho Hồ Đào một bức ảnh chụp. Hồ Đào bấm mở ảnh ra, nhìn thấy thiếu nữ mặc lễ phục màu đen đang ngồi trước gương, ánh mắt bỗng sáng lấp lánh như sao trời.
“Miễn cưỡng nhìn được.” Cô nhắn lại cho Hồ Lâm.
“Miễn cưỡng nhìn được sao? Rõ ràng là quá xinh mà! Hồ Đào chị phải có ý thức tự giác động viên, cổ vũ em gái mà một người chị nên có chứ?”
Hồ Đào vừa cười vừa đọc dòng tin nhắn “lên án” của Hồ Lâm, cô tắt máy, không nhắn lại nữa. Hồ Lâm vẫn đang chờ để lên sân khấu, không thấy Hồ Đào nhắn lại thì tức tối đá chân vào vách tường. Cô ta đi một đôi giày da dê màu hồng nhạt, nó được lấy ra từ tủ của Hồ Đào. Ánh đèn sân khấu tối sầm lại, Hồ Lâm đứng dưới ánh đèn, không ngừng nhìn những khán giả đáng xem, rốt cuộc cũng thấy được ông Hồ Cận.
Giữa nhiều người như vậy, với khoảng cách từ sân khấu xuống khán đài, liếc mắt một cái cô ta liền thấy được cha ruột của mình, nhìn thấy ông hơi giơ tay lên, nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp đĩnh đạc của ông ấy.
Hồ Lâm cụp mắt, cảm thấy nước mắt của mình sắp rơi rồi.
Hồ Lâm biểu diễn bản nhạc “Dream of Love” của Liszt, đó là khúc dương cầm mà mẹ của Hồ Đào yêu thích nhất.
*Link nghe bài “Dream of love”
Trong khoảnh khắc đứng dậy chào khán giả, có một người ôm bó hoa hồng màu trắng lên sân khấu đưa tới trước mặt cô ta, Hồ Lâm nhận bó hoa, nặng trĩu đến mức cô ta suýt chút nữa không ôm được.
Đôi mắt Lâm Hướng Tự tràn ngập ý cười: “Chị của em tặng, chúc em đêm Giáng Sinh vui vẻ.”
Hồ Lâm bối rối không biết phải làm sao, khán giả vỗ tay như sấm. Cô ta lắp bắp, thở không ra hơi: “Chị ấy… chị ấy… chị ấy cho rằng, người khác cần lắm sao.”
Lâm Hướng Tự vẫn cười: “Em gái, lớn nhanh quá đấy, suýt chút nữa anh không nhận ra rồi.”
Dáng người của anh cao gầy mảnh khảnh, khi nói chuyện với Hồ Lâm sẽ lịch sự mà hơi khom người xuống. Hồ Lâm cảm thấy anh và Hồ Đào rất giống nhau, nhưng không biết rõ được là giống chỗ nào, có lẽ là khí chất chăng, khi cười rộ lên hai mắt sẽ cong cong như hồ ly trộm tim người đối diện.
“Cảm ơn anh.”
“Muốn cảm ơn thì nói với chị của em đi.”
“Không bao giờ.”
Lâm Hướng Tự xua tay, xoay người đi xuống khán đài.
Màn sân khấu chậm rãi khép lại, trong cái liếc mắt cuối cùng, Hồ Lâm lại nhìn thấy được ông Hồ Cận thêm lần nữa, ông ấy đứng lên, còn đang cười tươi reo hò tán thưởng cô ta.
Khoảnh khắc đó, Hồ Lâm cảm thấy rốt cuộc mình cũng được cứu rỗi.
Tất cả ân oán, thị phi của quá khứ, rốt cuộc cũng đã khép lại với nốt nhạc cuối cùng đầy trầm lắng. Bão táp qua rồi.
Mà tình yêu, tựa như là ảo mộng.
Sau Tết Nguyên Đán, Hồ Đào cũng đã thi xong môn cuối cùng. Ông Hồ Cận mua cho cô vé máy bay khoang hạng nhất, cô hơi băn khoăn rồi quyết định trả lại vé, dùng thẻ học sinh mua vé xe lửa để về.
Cô xách túi lớn túi nhỏ, mua cho bạn bè rất nhiều đặc sản Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải, đủ loại bánh với nhiều kiểu dáng, vừa nặng vừa chiếm diện tích. Cô sẽ phải ngồi trên tàu khoảng hơn ba mươi tiếng. Đã rất nhiều năm trôi qua kể từ lần cuối cùng cô đi tàu hỏa. Có một người phụ nữ bế con nhỏ, bé gái tết tóc hai bên, ghé đầu vào cửa sổ, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, phấn khích reo hò ầm ĩ.
Rất nhiều năm về trước, cô và mẹ cũng từng chen chúc trong khoang tàu hỗn loạn và dơ dáy, rời xa quê nhà.
Một đi một về, cô từ một đứa trẻ khóc nhè đã trở nên trưởng thành để có thể tự mình chăm sóc cho bản thân.
Lâm Hướng Tự lái xe đến ga tàu đón Hồ Đào. Anh đã đi thi lấy bằng lái từ kỳ nghỉ hè năm ngoái rồi lấy một chiếc xe của nhà để đi. Bình thường anh cũng không hay dùng đến, mỗi ngày bỏ ra ba mươi tệ để gửi trong bãi đỗ xe của trường, tiền gửi xe một tháng cũng gần bằng với phí sinh hoạt của Hồ Đào.
Hồ Đào vất vả lắm mới có thể ra khỏi ga tàu đông đúc. Bên ngoài, gió lạnh thấu xương, cô quàng chiếc khăn to dày màu đen, hơi thở của cô phả vào khăn khiến nó trở nên hơi ẩm.
“Hồ Đào!”
Hồ Đào nhìn sang, liền thấy Lâm Hướng Tự mặc chiếc áo khoác màu đen dài vừa phải, tay cầm túi vịt cay để ăn vặt của hãng Zhou Hei. Hồ Đào đặt hành lý xuống, vẫy vẫy tay với anh, nhưng ngay giây tiếp theo cô liền trở nên đờ đẫn.
Vịt cay Zhou Hei
Một cô gái khác bước ra từ phía sau lưng Lâm Hướng Tự, cô ấy đội một chiếc mũ len dệt kim màu xám, có lẽ là vì lạnh, cô ấy xỏ tay vào trong túi áo của Lâm Hướng Tự.
Hồ Đào vẫn luôn nhớ rõ khung cảnh của ga tàu ngày hôm ấy, cửa ga rất lớn, nhưng chẳng có ai ra vào. Lan can và cây cối xung quanh có phần cũ kỹ, cách đó không xa là một loạt cửa hàng buôn bán, lác đác vài du khách ngồi trên bậc thang bên ngoài, Lâm Hướng Tự đứng trước mặt cô và nói: “Hồ Đào, tôi có bạn gái rồi.”
Bầu trời bất chợt trở nên u ám, cho dù mưa gió chẳng hề ghé qua. Dự báo thời tiết nói rằng hôm nay nhiệt độ hạ xuống rất thấp, lạnh đến mức khiến người ta nói không nên lời.
Bên ngoài bãi đỗ xe có một quầy hàng nhỏ bán trứng luộc và lẩu xiên que, hơi nóng bốc lên làm mọi người cay mắt.
Chẳng có chi tiết gì đặc biệt nhưng cô lại nhớ mãi, nhớ rất nhiều năm.
Lâm Hướng Tự lái một chiếc xe việt dã, Hứa Nhiên Nhiên ngồi trên ghế phụ, Hồ Đào ngồi một mình ở ghế sau. Cô hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh thổi vào, rất lạnh.
Nửa năm mới được gặp lại Hồ Đào, Lâm Hướng Tự nói rất nhiều, vừa lái xe vừa không ngừng nói chuyện phiếm với cô. Hồ Đào lúc này như con rối bị giật dây, chỉ biết nói “Ừ” hoặc “Phải”.
“Cậu nói ít thôi,” Hứa Nhiên Nhiên không nhịn được mà nhắc Lâm Hướng Tự, “Tập trung lái xe đi, Hồ Đào vừa từ trên tàu xuống, cậu để cho người ta nghỉ ngơi đã.”
Lâm Hướng Tự cũng nhận ra tâm trạng của Hồ Đào không được tốt, hỏi cô: “Ở trên tàu không ngủ được à?”
“Ừ,” Hồ Đào không muốn nói nhiều, chỉ tùy tiện tìm một cái cớ: “Mấy đứa trẻ trên đó quấy quá.”
“Vừa nãy lúc nghe điện thoại cậu vẫn vui vẻ phấn chấn lắm cơ mà.”
Hồ Đào cười khổ, không đáp lại câu gì nữa.
Lâm Hướng Tự đưa Hồ Đào về trước cửa nhà cô, thật ra lúc đầu anh muốn rủ Hồ Đào đi xem phim, nhưng lại bị cô từ chối: “Tha cho tôi đi, tôi không muốn làm bóng đèn đâu.”
“Mấy hôm nữa bọn tôi muốn về trường thăm các thầy cô, cậu có muốn đi cùng không?” Hứa Nhiên Nhiên hỏi.
“Để tôi xem đã.” Hồ Đào nói: “Hội Bạch Đông Viễn có đi không?”
“Tôi vẫn chưa hỏi mấy cậu ấy.”
“Ừm.” Hồ Đào cầm túi hành lý mà Lâm Hướng Tự vừa giúp cô lấy từ cốp xe ra, giơ tay ôm Hứa Nhiên Nhiên: “Các cậu đi chơi vui vẻ nhé.”
Chiếc xe việt dã phóng đi, vừa đúng lúc đó có một chiếc lá vàng từ trên cây ngô đồng rơi xuống, chỉ trong thoáng chốc, họ đã đi rất xa rồi.
Hồ Đào thẫn thờ nhìn theo đuôi xe dần dần xa khuất. Cô nhớ một về một mùa hè vô lo vô nghĩ nọ, cô và Lâm Hướng Tự ngồi đối mặt với nhau trên sàn nhà thi xem ai ăn dưa hấu nhanh hơn. Há miệng cắn một miếng thật to, nước dưa hấu bắn ra, chiếc quạt phần phật thổi khiến mái tóc của hai người rối bù lộn xộn, bọn họ đều chỉ vào người đối diện, cười thật vui.
Trong trái tim cô, anh sẽ luôn là chàng thiếu niên rạng rỡ và hăng hái, nhưng chỉ trong nháy mắt, anh vĩnh viễn không còn thuộc về cô nữa rồi.
Dáng vẻ anh lái xe rất đẹp, ngón tay thon dài tùy ý đặt trên tay lái, mắt nhìn thẳng về phía trước, đường cong khuôn mặt hoàn mỹ dịu dàng.
Thế nhưng người ngồi bên cạnh anh đó, lại không phải là cô.
Người ở trong lòng anh đó, lại không phải là cô.
Người khiến anh lần đầu nếm trải hương vị ngọt ngào của tình yêu đôi lứa, lại không phải là cô.
Từ nay về sau, cô không phải là người anh muốn bảo vệ, muốn kề bên mãi mãi.
/49
|