1.
Mùa đông năm nay, Hồ Đào ngồi máy bay mười bốn tiếng đồng hồ để đến Washington. Cô kéo chiếc va li du lịch màu đỏ ra khỏi sân bay, nhìn thấy Lâm Hướng Tự mặc chiếc áo khoác màu đen, anh tháo kính râm xuống, mỉm cười vẫy tay với cô: “Ở đây.”
Ở ghế lái phụ, Phương Tử Vọng ôm chiếc gối hình Totoro, thò đầu ra nói: “Xin chào nữ thần, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”
Hồ Đào lấy túi vịt cay được “nhập cư trái phép” ra cho anh chàng dở hơi sống cùng mái nhà với Lâm Hướng Tự này.
Hồ Đào theo thói quen mà ngồi bên ghế phía sau Lâm Hướng Tự, hạ cửa sổ xuống, gió thổi mái tóc tung bay, cô cảm thán: “Khi còn nhỏ, lúc tôi vẫn ở thị trấn nhỏ kia cũng thường nghe “Thời sự” nói về nước Mỹ. Khi đó Mỹ đã là một siêu cường quốc, tôi thậm chí còn cho rằng cả thế giới này ngoại trừ Trung Quốc thì tất cả đều thuộc về Mỹ.”
Lâm Hướng Tự cười hỏi: “Thế bây giờ thì sao?”
“Bây giờ thì lại thấy,” Hồ Đào nói, “Thế giới quá bao la, mà con người lại quá đỗi nhỏ bé.”
Mùa đông ở Washington rét căm và hiu quạnh, cơn gió lạnh còn mang theo hơi ẩm của biển khơi. Thế nhưng bầu trời vẫn trong veo như cũ, ban đêm sao trời vẫn lấp lánh trên cao. Lâm Hướng Tự đã chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu để nấu ăn cho Hồ Đào, Phương Tử vọng cũng được hưởng ké.
Ba người mở nhạc uống rượu rồi cùng nhau ăn một nồi lẩu, Hồ Đào nhìn nơi ở của Lâm Hướng Tự, thầm nghĩ hóa ra đây là cuộc sống của anh ở nước ngoài.
Hồ Đào đến sớm hai ngày, đến ngày thứ ba, trong nhà không còn đủ đồ ăn nên Lâm Hướng Tự đưa cô ra ngoài hóng gió, tiện thể cho cô biết thêm về siêu thị ở nước ngoài.
Ở Washington, trời đã bắt đầu đổ tuyết. Tuy trận tuyết lớn vừa rồi đã ngừng, nhưng mặt đường lại trơn trượt khó đi. Đây là lần đầu tiên Hồ Đào nhìn thấy một siêu thị lớn như vậy, trái cây của Costo được bày bán từng hộp, từng hộp, còn có những lát khoai tây chiên với nhiều vị khác nhau có kích thước lớn hơn cả khuôn mặt cô. Hồ Đào đứng trước quầy hàng mãi không chịu đi, nhìn Lâm Hướng Tự với ánh mắt trông chờ.
“Mua đi,” khuôn mặt Lâm Hướng Tự thấp thoáng ý cười, “Có Phương Tử Vọng ở đây, cậu không phải sợ thừa.”
“Cậu ấy rất gầy mà.”
“Cậu cũng gầy quá rồi đấy.” Lâm Hướng Tự thuận miệng trả lời.
Hồ Đào mặt đỏ bừng, trộm nhìn Lâm Hướng Tự một cái, thấy anh đem tất cả những món cô vừa chỉ bỏ vào xe mua sắm.
“Bảo sao người ta đều nói đến Mỹ chắc chắn sẽ tăng cân.”
“Đúng rồi đấy, đâu đâu cũng là phô mai,” Lâm Hướng Tự nói, “Lúc mới qua, tôi ăn phô mai không quen, ăn một lần là bị dị ứng buồn nôn.”
“Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ thì sống tốt rồi.”
“Tôi đâu thấy cậu mập lên.”
“Cậu chẳng biết gì cả, toàn cơ bắp đó.”
Lâm Hướng Tự nhún vai, ra chiều muốn vén áo lên, Hồ Đào che mắt lại: “Lâm Hướng Tự, cậu vô liêm sỉ quá rồi đấy!”
Lâm Hướng Tự cười vui vẻ: “Đùa cậu tí thôi.”
Hai người cứ nói nói cười cười, sau khi thanh toán xong thì ra khỏi siêu thị. Hai tay Lâm Hướng Tự xách hai túi nilon siêu to khổng lồ. Hồ Đào đi bốt đi tuyết, đi được hai bước thì bất cẩn giẫm phải vũng nước, trượt chân suýt ngã. Lâm Hướng Tự nhìn cô một cái, thoái mái giơ tay ra: “Bám chặt vào.”
Hồ Đào nhìn Lâm Hướng Tự, lại nhìn mặt đất ướt dầm dề rồi rụt rè kéo tay áo khoác của anh, mắt nhìn thẳng về phía trước. Cô chỉ dám nắm lấy một chút, không dám dựa quá gần. Hồ Đào nghe thấy nhịp tim của chính mình, thình thịch thình thịch như sắp bật ra khỏi lồng ngực.
Kết quả chưa đi được hai bước thì họ thấy cô gái đi trước cách họ không xa bị trượt chân té ngã. Những thứ cô ấy vừa mua cũng theo đó mà rơi tán loạn khắp nơi, có vài thứ còn lăn long lóc vào vũng nước trông vô cùng nhếch nhác.
Lâm Hướng Tự và Hồ Đào cẩn thận bước nhanh về phía trước để giúp đỡ cô ấy. Lâm Hướng Tự ngồi xổm xuống giúp cô gái nọ nhặt những món đồ bị rơi xuống mặt đất lên còn Hồ Đào thì khom lưng đỡ cô ấy đứng dậy. Có vài quả cam tròn xoe lăn tứ tung, Lâm Hướng Tự phải chạy theo để nhặt vào.
“Cảm ơn chị.”
Cô gái đó bị ngã khá mạnh, xuýt xoa một tiếng, vừa đứng vững vừa nói lời cảm ơn với Hồ Đào.
Hồ Đào sửng sốt, ngẩn ngơ nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình.
Mái tóc màu đen dài đến eo, mặt mày như họa, không phải Hứa Nhiên Nhiên thì là ai cơ chứ?
Hồ Đào biết rõ không có chuyện đó nhưng vẫn không kìm nổi mà lên tiếng: “Hứa Nhiên Nhiên…”
Cố Sầm nhíu mày, đây là người thứ hai nhắc đến cái tên này trước mặt cô ấy.
Cố Sầm ngay lập tức cúi đầu, giả vờ như đang phủi bùn đất trên quần áo, nhàn nhạt nói: “Chị nhận sai người rồi, tôi không phải Hứa Nhiên Nhiên.”
Hồ Đào nhanh chóng nhớ ra cô ấy là ai, len lén liếc nhìn Lâm Hướng Tự đang ôm đồ đi tới.
Cô đang tự hỏi xem tại sao lại trùng hợp đến như vậy thì Lâm Hướng Tự đã chạy đến trước mặt hai người, nhìn thấy Cố Sầm, anh lại cười trước: “Hóa ra là em.”
Cố Sầm cũng rất ngạc nhiên, cô ấy nhìn Lâm Hướng Tự, rồi lại nhìn sang Hồ Đào.
Quần áo mùa đông quá chiếm diện tích của va li nên Hồ Đào không đem theo nhiều, lúc này cô đang mặc trên người chiếc áo lông vũ của Lâm Hướng Tự. Cô và anh đứng cạnh nhau, thật sự vô cùng xứng đôi vừa lứa.
Cố Sầm không nói nổi một câu, chỉ đành cụp mắt nhìn xuống đất. Hồ Đào đứng cạnh cô ấy cũng có thể cảm nhận được rằng cô ấy đang khó chịu bao nhiêu. Hồ Đào mở miệng muốn giải thích, nhưng rồi lại cảm thấy chẳng có gì để giải thích? Cô và Lâm Hướng Tự, có cái gì để giải thích đây?
“Em đi một mình sao?” Lâm Hướng Tự hỏi Cố Sầm, “Không sao chứ?”
“Em không sao.”
Cố Sầm cắn chặt môi dưới, dáng vẻ của cô ấy thật sự quá giống Hứa Nhiên Nhiên, trong lòng Hồ Đào bỗng trào dâng nỗi đau thương không thể diễn tả bằng lời.
Dù gặp lại cũng chẳng thể phân biệt nổi.
Lâm Hướng Tự nói: “Em về nhà sao? Để anh lấy xe đưa em về.”
Cố Sầm xua tay từ chối, nhưng vừa nãy cô ấy ngã quá đau, vừa bước được hai bước chân thì không đi được nữa.
Lâm Hướng Tự cười: “Đừng cậy mạnh.”
Lúc lên xe, Cố Sầm leo lên ghế sau ngồi trước. Hồ Đào không còn cách nào, đành phải ngồi lên ghế phụ bên cạnh Lâm Hướng Tự. Điện thoại của cô tự động kết nối Bluetooth với ô tô, Hồ Đào sợ không khí trong xe quá xấu hổ nên đành mở nhạc lên.
Là bài “Bầu trời sao” của Mayday: “Năm ấy chúng ta ngắm nhìn bầu trời sao, trong lòng mang theo vô vàn ước mơ rực rỡ…”
Cố Sầm vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, tuy rằng rất đau, rất đau, nhưng làm vậy cũng khiến cô ấy dễ chịu hơn đôi chút.
Hồ Đào nhớ về nhiều năm trước, ngày đó cũng là một ngày đông lạnh giá thế này. Lâm Hướng Tự và Hứa Nhiên Nhiến cùng đến ga tàu đón cô, cô cũng như vậy, ngồi ở ghế sau, nhìn ra cửa sổ, không nói một lời, mà vận mệnh, rốt cuộc là gì, ai có thể nói được rõ ràng đây?
Nhà mới của Cố Sầm nằm ngược hướng với nơi ở của Lâm Hướng Tự, anh cũng không hỏi cô ấy vì sao muốn chuyển nhà.
Lâm Hướng Tự và Hồ Đào giúp Cố Sầm đưa đồ vào trước cửa nhà, Lâm Hướng Tự nói với cô ấy: “Nếu rảnh thì em đi học lấy bằng lái đi, mua cái xe cũng tiện hơn rất nhiều.”
“Vâng,” Cô ấy gật đầu, “Em biết rồi.”
Lâm Hướng Tự hơi ngập ngừng một lát, cảm thấy không còn gì muốn dặn dò cô ấy nên liền nói tạm biệt.
Quay lại xe, Hồ Đào trêu ghẹo anh: “Vừa nãy cực kỳ xấu hổ đúng không.”
Lâm Hướng Tự lườm Hồ Đào một cái: “Xấu hổ chỗ nào?”
Hồ Đào đang định nói “Tình cũ tình mới đó” nhưng rồi lại thôi. Cô và Cố Sầm, chẳng ai là tình cũ, cũng chẳng ai có thể trở thành tình mới. Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có thể xem như đồng bệnh tương liên*, nửa phần là tình địch.
*Chú thích: Người cùng cảnh ngộ thông cảm với nhau.
Trái tim anh là một hòn đảo cô độc, là nơi không ai có thể đặt chân tới.
Hồ Đào không ngờ rằng tối hôm nay Cố Sầm lại gửi lời mời kết bạn cho cô. Ảnh đại diện của Cố Sầm là hình một con Totoro vừa dễ thương vừa tinh nghịch, trông rất quen, nhưng Hồ Đào không nhớ ra đã từng thấy nó ở đâu. Cô do dự trong chốc lát, quyết định chấp nhận lời mời kết bạn rồi bấm vào xem trang cá nhân của Cố Sầm.
Con gái luôn rất tò mò về tình địch, Hồ Đào ngồi trên giường, cầm điện thoại xem từng trạng thái của Cố Sầm. Cô ấy cũng giống như nhiều cô gái khác, chia sẻ đồ ăn ngon, cảnh đẹp và nhạc hay, thỉnh thoảng sẽ đăng những bức ảnh đời thường. Cố Sầm không thích trang điểm, mặt mộc cũng đã đủ xinh đẹp dịu dàng. Hồ Đào nhìn ra được cô ấy là một người con gái lương thiện đơn thuần, có lẽ cuộc sống luôn êm đềm và thuận lợi, gia đình hòa thuận, tắm mình trong ánh mặt trời mà lớn lên.
Hồ Đào chậm rãi lướt xem, lướt mãi cho đến khi thấy được tấm ảnh đầu tiên Cố Sầm đăng khi vừa qua Mỹ. Trời mưa tầm tã, nước mưa xối ướt quảng trường cổ kính của thành phố đã trải qua hàng trăm năm lịch sử. Dưới cơn mưa xối xả, mái ngói đỏ và những con phố cũ mơ hồ khắc họa vẻ đẹp của thời gian.
Ở phần tiêu đề, cô ấy viết: “Washington, nhất kiến chung tình.”
Hồ Đào thở dài, tắt điện thoại đi nhưng mãi không ngủ được. Cô bèn xỏ dép lê, khẽ khàng đứng dậy đi vào bếp uống nước, không ngờ lại gặp phải Phương Tử Vọng đang đứng hút thuốc ở ban công.
“Ngại quá.” Anh ấy vội vàng dập thuốc.
Hồ Đào xua tay, ý bảo không sao: “Tôi đến đây ở mới là làm phiền cậu.”
“Cậu tới đây chơi, tuy rằng Lâm Hướng Tự không nói, nhưng tôi biết cậu ấy thật sự vui vẻ.” Phương Tử Vọng nói, “Tôi rất ít khi nhìn thấy cậu ấy hào hứng như vậy, hào hứng hơn cả lần giáo sư hướng dẫn đồng ý cho cậu ấy ra biển nữa kìa.”
“Vậy sao?” Hồ Đào mỉm cười, “Tôi và cậu ấy đã quen biết rất nhiều năm.”
“Bao nhiêu năm?”
“Mười hai năm.”
Phương Tử Vọng hít sâu một hơi: “Lâu thật đấy. Cả đời chỉ cần có một đoạn tình nghĩa như vậy cũng đã đủ khiến người đời ngưỡng mộ không thôi.”
Hồ Đào cười nhàn nhạt: “Là tôi may mắn.”
“Tôi hỏi cậu một điều, cậu đừng quá để ý,” Phương Tử Vọng nói, “Cậu có tin rằng giữa con trai và con gái có tình bạn đơn thuần không?”
“Không tin,” Hồ Đào dựa người vào ban công, nhìn những vì sao lấp lánh ngoài cửa sổ, cô nói, “Tôi có tật giật mình.”
“Trước đây tôi từng… ra sức gán ghép cậu ấy với người con gái khác, cậu đừng để ý nhé.”
Hồ Đào xua tay: “Cậu hiểu lầm rồi, tôi và Lâm Hướng Tự… thật sự không có gì. Tâm nguyện của tôi lúc đó cũng giống như cậu mà thôi. Nếu bọn họ thật sự có thể ở bên nhau, thì tôi sẽ thật lòng chúc phúc.”
“Cậu sẽ không đau lòng sao?”
Hồ Đào ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc trả lời: “Sẽ đau lòng, nhưng tôi thà đau lòng còn hơn để cậu ấy cứ hoài u uất.”
******
Mùa đông năm nay, Hồ Đào ngồi máy bay mười bốn tiếng đồng hồ để đến Washington. Cô kéo chiếc va li du lịch màu đỏ ra khỏi sân bay, nhìn thấy Lâm Hướng Tự mặc chiếc áo khoác màu đen, anh tháo kính râm xuống, mỉm cười vẫy tay với cô: “Ở đây.”
Ở ghế lái phụ, Phương Tử Vọng ôm chiếc gối hình Totoro, thò đầu ra nói: “Xin chào nữ thần, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”
Hồ Đào lấy túi vịt cay được “nhập cư trái phép” ra cho anh chàng dở hơi sống cùng mái nhà với Lâm Hướng Tự này.
Hồ Đào theo thói quen mà ngồi bên ghế phía sau Lâm Hướng Tự, hạ cửa sổ xuống, gió thổi mái tóc tung bay, cô cảm thán: “Khi còn nhỏ, lúc tôi vẫn ở thị trấn nhỏ kia cũng thường nghe “Thời sự” nói về nước Mỹ. Khi đó Mỹ đã là một siêu cường quốc, tôi thậm chí còn cho rằng cả thế giới này ngoại trừ Trung Quốc thì tất cả đều thuộc về Mỹ.”
Lâm Hướng Tự cười hỏi: “Thế bây giờ thì sao?”
“Bây giờ thì lại thấy,” Hồ Đào nói, “Thế giới quá bao la, mà con người lại quá đỗi nhỏ bé.”
Mùa đông ở Washington rét căm và hiu quạnh, cơn gió lạnh còn mang theo hơi ẩm của biển khơi. Thế nhưng bầu trời vẫn trong veo như cũ, ban đêm sao trời vẫn lấp lánh trên cao. Lâm Hướng Tự đã chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu để nấu ăn cho Hồ Đào, Phương Tử vọng cũng được hưởng ké.
Ba người mở nhạc uống rượu rồi cùng nhau ăn một nồi lẩu, Hồ Đào nhìn nơi ở của Lâm Hướng Tự, thầm nghĩ hóa ra đây là cuộc sống của anh ở nước ngoài.
Hồ Đào đến sớm hai ngày, đến ngày thứ ba, trong nhà không còn đủ đồ ăn nên Lâm Hướng Tự đưa cô ra ngoài hóng gió, tiện thể cho cô biết thêm về siêu thị ở nước ngoài.
Ở Washington, trời đã bắt đầu đổ tuyết. Tuy trận tuyết lớn vừa rồi đã ngừng, nhưng mặt đường lại trơn trượt khó đi. Đây là lần đầu tiên Hồ Đào nhìn thấy một siêu thị lớn như vậy, trái cây của Costo được bày bán từng hộp, từng hộp, còn có những lát khoai tây chiên với nhiều vị khác nhau có kích thước lớn hơn cả khuôn mặt cô. Hồ Đào đứng trước quầy hàng mãi không chịu đi, nhìn Lâm Hướng Tự với ánh mắt trông chờ.
“Mua đi,” khuôn mặt Lâm Hướng Tự thấp thoáng ý cười, “Có Phương Tử Vọng ở đây, cậu không phải sợ thừa.”
“Cậu ấy rất gầy mà.”
“Cậu cũng gầy quá rồi đấy.” Lâm Hướng Tự thuận miệng trả lời.
Hồ Đào mặt đỏ bừng, trộm nhìn Lâm Hướng Tự một cái, thấy anh đem tất cả những món cô vừa chỉ bỏ vào xe mua sắm.
“Bảo sao người ta đều nói đến Mỹ chắc chắn sẽ tăng cân.”
“Đúng rồi đấy, đâu đâu cũng là phô mai,” Lâm Hướng Tự nói, “Lúc mới qua, tôi ăn phô mai không quen, ăn một lần là bị dị ứng buồn nôn.”
“Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ thì sống tốt rồi.”
“Tôi đâu thấy cậu mập lên.”
“Cậu chẳng biết gì cả, toàn cơ bắp đó.”
Lâm Hướng Tự nhún vai, ra chiều muốn vén áo lên, Hồ Đào che mắt lại: “Lâm Hướng Tự, cậu vô liêm sỉ quá rồi đấy!”
Lâm Hướng Tự cười vui vẻ: “Đùa cậu tí thôi.”
Hai người cứ nói nói cười cười, sau khi thanh toán xong thì ra khỏi siêu thị. Hai tay Lâm Hướng Tự xách hai túi nilon siêu to khổng lồ. Hồ Đào đi bốt đi tuyết, đi được hai bước thì bất cẩn giẫm phải vũng nước, trượt chân suýt ngã. Lâm Hướng Tự nhìn cô một cái, thoái mái giơ tay ra: “Bám chặt vào.”
Hồ Đào nhìn Lâm Hướng Tự, lại nhìn mặt đất ướt dầm dề rồi rụt rè kéo tay áo khoác của anh, mắt nhìn thẳng về phía trước. Cô chỉ dám nắm lấy một chút, không dám dựa quá gần. Hồ Đào nghe thấy nhịp tim của chính mình, thình thịch thình thịch như sắp bật ra khỏi lồng ngực.
Kết quả chưa đi được hai bước thì họ thấy cô gái đi trước cách họ không xa bị trượt chân té ngã. Những thứ cô ấy vừa mua cũng theo đó mà rơi tán loạn khắp nơi, có vài thứ còn lăn long lóc vào vũng nước trông vô cùng nhếch nhác.
Lâm Hướng Tự và Hồ Đào cẩn thận bước nhanh về phía trước để giúp đỡ cô ấy. Lâm Hướng Tự ngồi xổm xuống giúp cô gái nọ nhặt những món đồ bị rơi xuống mặt đất lên còn Hồ Đào thì khom lưng đỡ cô ấy đứng dậy. Có vài quả cam tròn xoe lăn tứ tung, Lâm Hướng Tự phải chạy theo để nhặt vào.
“Cảm ơn chị.”
Cô gái đó bị ngã khá mạnh, xuýt xoa một tiếng, vừa đứng vững vừa nói lời cảm ơn với Hồ Đào.
Hồ Đào sửng sốt, ngẩn ngơ nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình.
Mái tóc màu đen dài đến eo, mặt mày như họa, không phải Hứa Nhiên Nhiên thì là ai cơ chứ?
Hồ Đào biết rõ không có chuyện đó nhưng vẫn không kìm nổi mà lên tiếng: “Hứa Nhiên Nhiên…”
Cố Sầm nhíu mày, đây là người thứ hai nhắc đến cái tên này trước mặt cô ấy.
Cố Sầm ngay lập tức cúi đầu, giả vờ như đang phủi bùn đất trên quần áo, nhàn nhạt nói: “Chị nhận sai người rồi, tôi không phải Hứa Nhiên Nhiên.”
Hồ Đào nhanh chóng nhớ ra cô ấy là ai, len lén liếc nhìn Lâm Hướng Tự đang ôm đồ đi tới.
Cô đang tự hỏi xem tại sao lại trùng hợp đến như vậy thì Lâm Hướng Tự đã chạy đến trước mặt hai người, nhìn thấy Cố Sầm, anh lại cười trước: “Hóa ra là em.”
Cố Sầm cũng rất ngạc nhiên, cô ấy nhìn Lâm Hướng Tự, rồi lại nhìn sang Hồ Đào.
Quần áo mùa đông quá chiếm diện tích của va li nên Hồ Đào không đem theo nhiều, lúc này cô đang mặc trên người chiếc áo lông vũ của Lâm Hướng Tự. Cô và anh đứng cạnh nhau, thật sự vô cùng xứng đôi vừa lứa.
Cố Sầm không nói nổi một câu, chỉ đành cụp mắt nhìn xuống đất. Hồ Đào đứng cạnh cô ấy cũng có thể cảm nhận được rằng cô ấy đang khó chịu bao nhiêu. Hồ Đào mở miệng muốn giải thích, nhưng rồi lại cảm thấy chẳng có gì để giải thích? Cô và Lâm Hướng Tự, có cái gì để giải thích đây?
“Em đi một mình sao?” Lâm Hướng Tự hỏi Cố Sầm, “Không sao chứ?”
“Em không sao.”
Cố Sầm cắn chặt môi dưới, dáng vẻ của cô ấy thật sự quá giống Hứa Nhiên Nhiên, trong lòng Hồ Đào bỗng trào dâng nỗi đau thương không thể diễn tả bằng lời.
Dù gặp lại cũng chẳng thể phân biệt nổi.
Lâm Hướng Tự nói: “Em về nhà sao? Để anh lấy xe đưa em về.”
Cố Sầm xua tay từ chối, nhưng vừa nãy cô ấy ngã quá đau, vừa bước được hai bước chân thì không đi được nữa.
Lâm Hướng Tự cười: “Đừng cậy mạnh.”
Lúc lên xe, Cố Sầm leo lên ghế sau ngồi trước. Hồ Đào không còn cách nào, đành phải ngồi lên ghế phụ bên cạnh Lâm Hướng Tự. Điện thoại của cô tự động kết nối Bluetooth với ô tô, Hồ Đào sợ không khí trong xe quá xấu hổ nên đành mở nhạc lên.
Là bài “Bầu trời sao” của Mayday: “Năm ấy chúng ta ngắm nhìn bầu trời sao, trong lòng mang theo vô vàn ước mơ rực rỡ…”
Cố Sầm vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, tuy rằng rất đau, rất đau, nhưng làm vậy cũng khiến cô ấy dễ chịu hơn đôi chút.
Hồ Đào nhớ về nhiều năm trước, ngày đó cũng là một ngày đông lạnh giá thế này. Lâm Hướng Tự và Hứa Nhiên Nhiến cùng đến ga tàu đón cô, cô cũng như vậy, ngồi ở ghế sau, nhìn ra cửa sổ, không nói một lời, mà vận mệnh, rốt cuộc là gì, ai có thể nói được rõ ràng đây?
Nhà mới của Cố Sầm nằm ngược hướng với nơi ở của Lâm Hướng Tự, anh cũng không hỏi cô ấy vì sao muốn chuyển nhà.
Lâm Hướng Tự và Hồ Đào giúp Cố Sầm đưa đồ vào trước cửa nhà, Lâm Hướng Tự nói với cô ấy: “Nếu rảnh thì em đi học lấy bằng lái đi, mua cái xe cũng tiện hơn rất nhiều.”
“Vâng,” Cô ấy gật đầu, “Em biết rồi.”
Lâm Hướng Tự hơi ngập ngừng một lát, cảm thấy không còn gì muốn dặn dò cô ấy nên liền nói tạm biệt.
Quay lại xe, Hồ Đào trêu ghẹo anh: “Vừa nãy cực kỳ xấu hổ đúng không.”
Lâm Hướng Tự lườm Hồ Đào một cái: “Xấu hổ chỗ nào?”
Hồ Đào đang định nói “Tình cũ tình mới đó” nhưng rồi lại thôi. Cô và Cố Sầm, chẳng ai là tình cũ, cũng chẳng ai có thể trở thành tình mới. Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có thể xem như đồng bệnh tương liên*, nửa phần là tình địch.
*Chú thích: Người cùng cảnh ngộ thông cảm với nhau.
Trái tim anh là một hòn đảo cô độc, là nơi không ai có thể đặt chân tới.
Hồ Đào không ngờ rằng tối hôm nay Cố Sầm lại gửi lời mời kết bạn cho cô. Ảnh đại diện của Cố Sầm là hình một con Totoro vừa dễ thương vừa tinh nghịch, trông rất quen, nhưng Hồ Đào không nhớ ra đã từng thấy nó ở đâu. Cô do dự trong chốc lát, quyết định chấp nhận lời mời kết bạn rồi bấm vào xem trang cá nhân của Cố Sầm.
Con gái luôn rất tò mò về tình địch, Hồ Đào ngồi trên giường, cầm điện thoại xem từng trạng thái của Cố Sầm. Cô ấy cũng giống như nhiều cô gái khác, chia sẻ đồ ăn ngon, cảnh đẹp và nhạc hay, thỉnh thoảng sẽ đăng những bức ảnh đời thường. Cố Sầm không thích trang điểm, mặt mộc cũng đã đủ xinh đẹp dịu dàng. Hồ Đào nhìn ra được cô ấy là một người con gái lương thiện đơn thuần, có lẽ cuộc sống luôn êm đềm và thuận lợi, gia đình hòa thuận, tắm mình trong ánh mặt trời mà lớn lên.
Hồ Đào chậm rãi lướt xem, lướt mãi cho đến khi thấy được tấm ảnh đầu tiên Cố Sầm đăng khi vừa qua Mỹ. Trời mưa tầm tã, nước mưa xối ướt quảng trường cổ kính của thành phố đã trải qua hàng trăm năm lịch sử. Dưới cơn mưa xối xả, mái ngói đỏ và những con phố cũ mơ hồ khắc họa vẻ đẹp của thời gian.
Ở phần tiêu đề, cô ấy viết: “Washington, nhất kiến chung tình.”
Hồ Đào thở dài, tắt điện thoại đi nhưng mãi không ngủ được. Cô bèn xỏ dép lê, khẽ khàng đứng dậy đi vào bếp uống nước, không ngờ lại gặp phải Phương Tử Vọng đang đứng hút thuốc ở ban công.
“Ngại quá.” Anh ấy vội vàng dập thuốc.
Hồ Đào xua tay, ý bảo không sao: “Tôi đến đây ở mới là làm phiền cậu.”
“Cậu tới đây chơi, tuy rằng Lâm Hướng Tự không nói, nhưng tôi biết cậu ấy thật sự vui vẻ.” Phương Tử Vọng nói, “Tôi rất ít khi nhìn thấy cậu ấy hào hứng như vậy, hào hứng hơn cả lần giáo sư hướng dẫn đồng ý cho cậu ấy ra biển nữa kìa.”
“Vậy sao?” Hồ Đào mỉm cười, “Tôi và cậu ấy đã quen biết rất nhiều năm.”
“Bao nhiêu năm?”
“Mười hai năm.”
Phương Tử Vọng hít sâu một hơi: “Lâu thật đấy. Cả đời chỉ cần có một đoạn tình nghĩa như vậy cũng đã đủ khiến người đời ngưỡng mộ không thôi.”
Hồ Đào cười nhàn nhạt: “Là tôi may mắn.”
“Tôi hỏi cậu một điều, cậu đừng quá để ý,” Phương Tử Vọng nói, “Cậu có tin rằng giữa con trai và con gái có tình bạn đơn thuần không?”
“Không tin,” Hồ Đào dựa người vào ban công, nhìn những vì sao lấp lánh ngoài cửa sổ, cô nói, “Tôi có tật giật mình.”
“Trước đây tôi từng… ra sức gán ghép cậu ấy với người con gái khác, cậu đừng để ý nhé.”
Hồ Đào xua tay: “Cậu hiểu lầm rồi, tôi và Lâm Hướng Tự… thật sự không có gì. Tâm nguyện của tôi lúc đó cũng giống như cậu mà thôi. Nếu bọn họ thật sự có thể ở bên nhau, thì tôi sẽ thật lòng chúc phúc.”
“Cậu sẽ không đau lòng sao?”
Hồ Đào ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc trả lời: “Sẽ đau lòng, nhưng tôi thà đau lòng còn hơn để cậu ấy cứ hoài u uất.”
******
/49
|