- Hoàng tử, nhanh.khụ khụ.. chúng ta mau rời khỏi đây
Vô Ưu lo lắng cởi trói cho hoàng tử, riêng dây xích buộc ở tay không làm thế nào cũng thể cởi được...
Hoàng Tử Harry cũng chẳng kém, phối hợp cùng cô nhưng đáng tiếc dây xích này quá chắc chắn, cần có chìa mới mở được.
Khói đen lúc này cơ hồ bao ngập toàn bộ nơi hai người ngồi, Lửa đang có dấu hiệu lan lại gần... Hoàng tử có phần chịu không được.
Mau cúi xuống, bịt mũi lại.
Cô nhanh ý kéo hắn nằm úp xuống nền, mặt đỏ tím dần thả lỏng ra:
- Giờ phải làm sao đây???
- Lúc nãy vì mất dấu nên mọi người bị cắt mất, nhưng chắc không lâu đâu... chờ đợi thêm một tí nữa.
Khác hẳn với nhút nhát đi học, Vô Ưu lúc này, như một người hoàn toàn khác, tự tin mà mạnh mẽ.
mặc dù có chút nghi ngờ với cô gái nhỏ trước mắt này nhưng Hoàng Tử vẫn tự nguyện chọn tin tưởng bởi vì cô là người không sợ hãi mà cứu hắn...
Cạch Cạch...
- Đang làm gì vậy???
thấy ngứa ở tay, hoàng tử vội hỏi. Đổi lại là câu nói hơi to tiếng của Vô Ưu:
- Đừng quậy, tôi đang dùng dao bẻ khóa.. chỉ cần hoàng tử nhúc nhíc, tôi không chắc chắn nó có đâm vào tay ngài hay không..
Harry trợn mắt... đây là đe dọa hắn không được lộn xộn ư??? gì chứ, hắn là hoàng tử mà lại bị một người bình thường đe dọa, đây là cái thể loại gì!!!
- Này...
cọt... kẹt...
Tiếng gỗ nứt ra vang lên...
Rầm
Nhanh nhẹn kéo Hoàng tử lăn về một phía, xà nhà gỗ đổ sầm xuống nơi họ vừa nằm. Hoàng tử giật mình, nhìn sang Vô Ưu. Cũng là cái người này cứu hắn!!!
bộp...bộp...
Từ cầu thang có tiếng bước chân, Vô Ưu theo phản xạ cảnh giác nhìn lại, bảo vệ hoàng tử phía sau
- Vô Ưu... khụ khụ... hoàng tử... 2 người ở đâu???
a~~~ là giọng Cục Trưởng.
Cô vội đáp:
- Đây... cục trưởng, ở đây...
Tránh khỏi những ngọn lửa nóng, Hoắc Lăng Trì vui mừng thấy thân ảnh nho nhỏ. Vội chạy lại xem xét cô từ đầu đến cuối, thấy không sao mới thở ra nhẹ nhõm. Lại nhớ đến hoàng tử bên cạnh, hỏi:
- Hoàng tử, ngài có sao không???
- Ta không sao!!!
Hoàng tử hơi bất ngờ với 2 khuôn mặt lạ này, lặng lẽ nhìn
- Mọi người đang bắn nhau với bọn bắt cóc ở ngoài kia, chúng ta phải thoát nhanh thôi...
Hoắc Lăng Trì nhìn đến cầu thang vừa mới sập, mồ hôi to như hạt đậu thi nhau chảy xuống. Ông nhất định phải tìm được lối ra
- Nhưng trước tiên phải mở cái này đã...
Vô Ưu nghiêm trọng chỉ dây xích ở cổ tay hoàng tử. nếu không vì cái này, chỉ bằng cô thôi cũng đủ để cả 2 thoát ra lâu rồi.
Hoắc Lăng Trì quan sát kĩ ổ khóa, cầm con dao găm của cô từ từ đưa vào, lắc lắc vài cái rồi...
Cạch... ổ khóa gãy thành hai.
Vô Ưu âm thầm dơ ngón tay cái, Cục trưởng nha... quả không tồi.
- Được rồi, chúng ta.. khụ khụ...sẽ ra ngoài bằng lối này
Cục trưởng chỉ lên trần nhà, nơi có một phần chưa cháy. nếu leo lên từ đó, chỉ cần thoát ra khỏi đám cháy, tự có người sẽ đến cứu...
----
- Hoàng tử, ngài đứng trên vai tôi đi.
-được..
Hoàng tử Harry trèo lên lưng Hoắc Lăng Trì, vì còn là cậu nhóc 15 tuổi nên không đến nỗi nặng...
Đợi hoàng tử leo xong, Ông nhìn Vô Ưu, khuôn mặt có vẻ vội vàng nhưng xen lẫn một chút vui vẻ nói:
- Vô Ưu... Đến lượt nhóc...
Thấy cô vẫn đứng đó không nhúc nhíc.... Hoắc lăng trì gọi lại.
- Nhóc...
- Con không đi! nếu con đi cục trưởng sẽ mắc kẹt ở đây một mình ư?
Vô Ưu ngước đôi mắt đầy lóng lánh nước mắt nhìn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem, mím môi,Tay nắm chặt thành quyền.
Cục trưởng từ khi cô đến đã cùng Bân ca nuôi nấng dạy dỗ cô. trong đầu cô, cục trưởng không khác gì cha của mình, cô rất thương ông mà ông- cũng rất thương cô. Nếu lựa chọn của cục trưởng là ở lại, cô nguyện ở lại cùng ông... Cùng nhau xuống địa ngục (tg: lỡ thiên đường thì sao???)
Hoắc Lăng Trì bực mình,như bị nói trúng tim đen khuôn mặt đã có chút nếp nhăn nhíu lại. Làm sao ông lại không hiểu cô nhóc nghĩ gì chứ??? chỉ là, Ông đã già rồi ( tg: à.. ừm...Cục trưởng chỉ mới 43 tuổi xuân phơi phới thôi, cũng coi như là... già đi =_=) sống cũng chẳng được lâu!
Còn cô, chỉ mới là một đưá nhóc, biết bao nhiêu hạnh phúc mà cô chưa được hưởng, Ông tình nguyện, dành nó cho cô.
Haiz...Chỉ tiếc là, ông chưa được nhìn thấy cô lên xe hoa, cũng chưa thấy được 2 đứa con nghịch tử kia đưa con dâu về nhà....
Thở dài một hơi. vẻ mặt cục trưởng càng nghiêm nghị lại, đôi mắt rướm máu, giọng nói cơ hồ hét lên như ra lệnh:
-mặc kệ... ta nói nhóc phải đi!!! Chẳng lẽ nhóc muốn chết ở cái nơi đất khách quê người này ư???
- Cái gì??? ai chết, chết làm sao???
Bất ngờ một giọng nói xa lạ xen vào, không ăn nhập với không khí chút nào. Hoắc Lăng Trí tức giận định mắng...
Ngước lên theo hướng phát ra, không chỉ ông mà ngay cả Vô Ưu cũng giật mình.
Hoàng tử Harry từ trên mái nhìn xuống với vẻ mặt không hiểu gì, đương nhiên, giọng nói là từ đó phát ra. Xung quanh cùng sau lưng hoàng tử, Một đội cứu hộ với đầy thiết bị cứu hộ trên người cũng tò mò nhìn hai người.
- Sao vậy??? bộ có người chết mà ta không biết à???
Hoàng tử Harry có vẻ vẫn chưa phát hiện điều gì không đúng, cuí người xuống càng thấp hỏi lại.
Cục Trưởng + Vô Ưu : =_=!!!
----------------
Tại bệnh viện Trung Tâm lớn nhất thành phố.
Xe cấp cứu lao nhanh đến, cửa mở ra.
Y tá cùng bác sĩ hoảng hốt đưa một nam nhân vóc dáng cao to máu đỏ nhuốm đầy người lên băng ca, mặc dù chưa làm gì nhưng mồ đã hôi đổ đầy mặt.
Nghe nói, người đàn ông được viện trưởng nhắc nhở phải chăm sóc cẩn thận, sai một li lớ ngớ chết không có chỗ chôn. không biết thân phận sẽ là to lớn kiểu nào đây!!!
xe được đẩy vào phòng cấp cứu khẩn cấp, cửa đóng lại ngăn cách với thế giới bên ngoài...
Rồi đây!!! Sống hay chết của người đàn ông này, phụ thuộc vào bàn tay của bác sĩ!
Vô Ưu lo lắng cởi trói cho hoàng tử, riêng dây xích buộc ở tay không làm thế nào cũng thể cởi được...
Hoàng Tử Harry cũng chẳng kém, phối hợp cùng cô nhưng đáng tiếc dây xích này quá chắc chắn, cần có chìa mới mở được.
Khói đen lúc này cơ hồ bao ngập toàn bộ nơi hai người ngồi, Lửa đang có dấu hiệu lan lại gần... Hoàng tử có phần chịu không được.
Mau cúi xuống, bịt mũi lại.
Cô nhanh ý kéo hắn nằm úp xuống nền, mặt đỏ tím dần thả lỏng ra:
- Giờ phải làm sao đây???
- Lúc nãy vì mất dấu nên mọi người bị cắt mất, nhưng chắc không lâu đâu... chờ đợi thêm một tí nữa.
Khác hẳn với nhút nhát đi học, Vô Ưu lúc này, như một người hoàn toàn khác, tự tin mà mạnh mẽ.
mặc dù có chút nghi ngờ với cô gái nhỏ trước mắt này nhưng Hoàng Tử vẫn tự nguyện chọn tin tưởng bởi vì cô là người không sợ hãi mà cứu hắn...
Cạch Cạch...
- Đang làm gì vậy???
thấy ngứa ở tay, hoàng tử vội hỏi. Đổi lại là câu nói hơi to tiếng của Vô Ưu:
- Đừng quậy, tôi đang dùng dao bẻ khóa.. chỉ cần hoàng tử nhúc nhíc, tôi không chắc chắn nó có đâm vào tay ngài hay không..
Harry trợn mắt... đây là đe dọa hắn không được lộn xộn ư??? gì chứ, hắn là hoàng tử mà lại bị một người bình thường đe dọa, đây là cái thể loại gì!!!
- Này...
cọt... kẹt...
Tiếng gỗ nứt ra vang lên...
Rầm
Nhanh nhẹn kéo Hoàng tử lăn về một phía, xà nhà gỗ đổ sầm xuống nơi họ vừa nằm. Hoàng tử giật mình, nhìn sang Vô Ưu. Cũng là cái người này cứu hắn!!!
bộp...bộp...
Từ cầu thang có tiếng bước chân, Vô Ưu theo phản xạ cảnh giác nhìn lại, bảo vệ hoàng tử phía sau
- Vô Ưu... khụ khụ... hoàng tử... 2 người ở đâu???
a~~~ là giọng Cục Trưởng.
Cô vội đáp:
- Đây... cục trưởng, ở đây...
Tránh khỏi những ngọn lửa nóng, Hoắc Lăng Trì vui mừng thấy thân ảnh nho nhỏ. Vội chạy lại xem xét cô từ đầu đến cuối, thấy không sao mới thở ra nhẹ nhõm. Lại nhớ đến hoàng tử bên cạnh, hỏi:
- Hoàng tử, ngài có sao không???
- Ta không sao!!!
Hoàng tử hơi bất ngờ với 2 khuôn mặt lạ này, lặng lẽ nhìn
- Mọi người đang bắn nhau với bọn bắt cóc ở ngoài kia, chúng ta phải thoát nhanh thôi...
Hoắc Lăng Trì nhìn đến cầu thang vừa mới sập, mồ hôi to như hạt đậu thi nhau chảy xuống. Ông nhất định phải tìm được lối ra
- Nhưng trước tiên phải mở cái này đã...
Vô Ưu nghiêm trọng chỉ dây xích ở cổ tay hoàng tử. nếu không vì cái này, chỉ bằng cô thôi cũng đủ để cả 2 thoát ra lâu rồi.
Hoắc Lăng Trì quan sát kĩ ổ khóa, cầm con dao găm của cô từ từ đưa vào, lắc lắc vài cái rồi...
Cạch... ổ khóa gãy thành hai.
Vô Ưu âm thầm dơ ngón tay cái, Cục trưởng nha... quả không tồi.
- Được rồi, chúng ta.. khụ khụ...sẽ ra ngoài bằng lối này
Cục trưởng chỉ lên trần nhà, nơi có một phần chưa cháy. nếu leo lên từ đó, chỉ cần thoát ra khỏi đám cháy, tự có người sẽ đến cứu...
----
- Hoàng tử, ngài đứng trên vai tôi đi.
-được..
Hoàng tử Harry trèo lên lưng Hoắc Lăng Trì, vì còn là cậu nhóc 15 tuổi nên không đến nỗi nặng...
Đợi hoàng tử leo xong, Ông nhìn Vô Ưu, khuôn mặt có vẻ vội vàng nhưng xen lẫn một chút vui vẻ nói:
- Vô Ưu... Đến lượt nhóc...
Thấy cô vẫn đứng đó không nhúc nhíc.... Hoắc lăng trì gọi lại.
- Nhóc...
- Con không đi! nếu con đi cục trưởng sẽ mắc kẹt ở đây một mình ư?
Vô Ưu ngước đôi mắt đầy lóng lánh nước mắt nhìn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem, mím môi,Tay nắm chặt thành quyền.
Cục trưởng từ khi cô đến đã cùng Bân ca nuôi nấng dạy dỗ cô. trong đầu cô, cục trưởng không khác gì cha của mình, cô rất thương ông mà ông- cũng rất thương cô. Nếu lựa chọn của cục trưởng là ở lại, cô nguyện ở lại cùng ông... Cùng nhau xuống địa ngục (tg: lỡ thiên đường thì sao???)
Hoắc Lăng Trì bực mình,như bị nói trúng tim đen khuôn mặt đã có chút nếp nhăn nhíu lại. Làm sao ông lại không hiểu cô nhóc nghĩ gì chứ??? chỉ là, Ông đã già rồi ( tg: à.. ừm...Cục trưởng chỉ mới 43 tuổi xuân phơi phới thôi, cũng coi như là... già đi =_=) sống cũng chẳng được lâu!
Còn cô, chỉ mới là một đưá nhóc, biết bao nhiêu hạnh phúc mà cô chưa được hưởng, Ông tình nguyện, dành nó cho cô.
Haiz...Chỉ tiếc là, ông chưa được nhìn thấy cô lên xe hoa, cũng chưa thấy được 2 đứa con nghịch tử kia đưa con dâu về nhà....
Thở dài một hơi. vẻ mặt cục trưởng càng nghiêm nghị lại, đôi mắt rướm máu, giọng nói cơ hồ hét lên như ra lệnh:
-mặc kệ... ta nói nhóc phải đi!!! Chẳng lẽ nhóc muốn chết ở cái nơi đất khách quê người này ư???
- Cái gì??? ai chết, chết làm sao???
Bất ngờ một giọng nói xa lạ xen vào, không ăn nhập với không khí chút nào. Hoắc Lăng Trí tức giận định mắng...
Ngước lên theo hướng phát ra, không chỉ ông mà ngay cả Vô Ưu cũng giật mình.
Hoàng tử Harry từ trên mái nhìn xuống với vẻ mặt không hiểu gì, đương nhiên, giọng nói là từ đó phát ra. Xung quanh cùng sau lưng hoàng tử, Một đội cứu hộ với đầy thiết bị cứu hộ trên người cũng tò mò nhìn hai người.
- Sao vậy??? bộ có người chết mà ta không biết à???
Hoàng tử Harry có vẻ vẫn chưa phát hiện điều gì không đúng, cuí người xuống càng thấp hỏi lại.
Cục Trưởng + Vô Ưu : =_=!!!
----------------
Tại bệnh viện Trung Tâm lớn nhất thành phố.
Xe cấp cứu lao nhanh đến, cửa mở ra.
Y tá cùng bác sĩ hoảng hốt đưa một nam nhân vóc dáng cao to máu đỏ nhuốm đầy người lên băng ca, mặc dù chưa làm gì nhưng mồ đã hôi đổ đầy mặt.
Nghe nói, người đàn ông được viện trưởng nhắc nhở phải chăm sóc cẩn thận, sai một li lớ ngớ chết không có chỗ chôn. không biết thân phận sẽ là to lớn kiểu nào đây!!!
xe được đẩy vào phòng cấp cứu khẩn cấp, cửa đóng lại ngăn cách với thế giới bên ngoài...
Rồi đây!!! Sống hay chết của người đàn ông này, phụ thuộc vào bàn tay của bác sĩ!
/16
|