bước vào phòng học, giây phút mọi ánh mắt tập trung đến mình. Cảm giác sợ hãi không an toàn lại ùa đến. Vô Ưu cố tình đi chậm lại, nép sau lưng Ân Sơ và Hoắc Hiên. Cô là muốn tránh mấy cái nhìn như hổ rình mồi kia.
Vậy mà, trong mắt nử sinh khác, cô lại đang tỏ vẻ bạch liên hoa dụ dỗ hot boy của lớp. Tia tứa giận loáng thoáng trong đầu.
Qua giao tiếp, Hoắc Hiên biết rằng cô không phải nhút nhát, mà là sợ người lạ. Vậy nên cái hành động chim nhỏ nép vào lưng thật làm hắn thấy đáng yêu, cười khanh khách.
- Không sao đâu. đều là bạn học cả...
gật gật đầu, Vô Ưu hít một hơi thật sâu, can đảm đi lên trước.
- ê.... ê... có học sinh mới.
Có người vội lên tiếng
- ô.. là đó hả, cái cô bạn xinh xinh đi chung với hot boy!!!
người bên cạnh nhìn ra hướng cửa lớp
phía sau nữ sinh nhiều chuyện cụm lại bàn tán
- này, hình như có quan hệ với hot boy thì phải..???
- chắc là bạn cũ rồi, không thấy người ta thân thiết vậy à?
- nhưng thân quá mà...!!!
bên kia, mấy nam sinh cười hanh hách:
-oa... xinh quá
- ôi chà chà, lại thêm một mĩ nữ vào lớp nữa rồi... haha
- cười cái gì, bộ tụi tui không phải là mĩ nữ hả...
Cơ Vũ mới đi vào, lại bị tiếng bàn tán xôn xao dọa sợ. không dám nhúc nhích nửa bước...
- Đừng sợ, vào thôi...
Hoắc Hiên Ân Sơ mỗi người một tay đẩy nhẹ vai cô. Vô Âu gật đầu, cô không phải nhát gan, không thể cứ hành động vậy được. tự tin ngước mặt lên, chạm mặt người ta, không thể cúi xuống đành nhìn lơ sang chỗ khác.
hức.... vẫn thấy không an toàn chút nào
----
Một buổi hôm nay có thể coi như bước ngoặc lớn trong đời của Vô Ưu. Từ thân với 2 hot boy lớp, đến làm quen mọi người xung quanh.... bỗng dưng cô thấy, đi học cũng là một ý kiến không tồi.
--------
Bước đi trên hành lang, Vô Ưu nhận thấy rất nhiều người nhìn mình, vội cúi đầu đi thật nhanh.
bốp
-ai ui... sao cậu lúc nào cũng thích đâm vào ngực người ta vậy chứ...
Hoắc Hiên bộ dạng ôm ngực nhăn mặt.
Ân Sơ kinh bỉ. Lại giả nai.
nhìn sang Vô Ưu khuôn mặt xin lỗi, hắn thoáng hiện lên tia lo lắng rồi biết mất. muốn tiến lên hỏi cô có sao không nhưng hắn bổng không có can đảm.
một tay xoa mũi đỏ, tay kia Vô Ưu lấy điện thoại
xin lỗi, mình không chú ý
- haha... không sao không sao.
Hoắc Hiên cười ha hả
- giờ cậu phải về gấp à???
Cô xóa dòng chữ trên điện thoại, viết lại
không có
Hoắc Hiên vui mừng reo lên
- tốt quá. Vậy về nhà mình chơi nhé. Chiều nay mình mở paty.
Vô Ưu chưa kịp từ chối, bàn tay bé nhỏ đã bị ai đó kéo đi mất.... có chút không quen nhưng cũng không dãy ra. đành thôi vậy, Bân ca không dặn không được về nhà người khác vậy nên cô vẫn có thể đi đi. chỉ là liệu có nhiều người không???
Ân Sơ nhìn theo bóng hai người cho đến khi khuất dần, hắn không vui thở dài. Sao hắn thấy trong lòng thoáng khó chịu quá...
-----------
Hoắc Hiên là nhị thiếu của Hoắc Gia, một trong những gia tộc lớn mạnh nhất. Mặc dù không biết gia tộc này làm cái gì mà giàu đến như vậy nhưng chỉ cần nhìn căn biệt thự khổng lồ lấp lánh trước mặt, Vô Ưu cũng phải trố mắt cảm thán. Tương tự như cung điện hoàng gia Anh, lại nhiều hơn một chút hiện đại, nơi đây xứng đáng đẹp nhất trong những biệt thự Vô Ưu đã thấy.
-nhị thiếu gia, cậu đã về...
vào biệt thự, Quản gia vẻ mặt cung kính bước lại, nhận lấy balo.
- Chiều nay tôi sẽ mở paty ở vườn sau, ông cho mọi người chuẩn bị đi...
- Vâng....
tự nhiên dắt tay Vô Ưu, Hoắc Hiên cười rạng rỡ:
- đi... mình dẫn cậu đi dạo
Vô Ưu đang ngỡ ngàng nhìn xung quanh. Sô pha đen tuyền sang trọng, đồ làm bếp dát vàng, bình hoa cổ thoải mái làm vật trang trí.... chưa kịp gật đầu khen ngợi đã bị Hoắc Hiên lôi đi. Với hành động vô tư của hắn, cô cũng không nhỏ nhen so đo. Bân ca cũng thường xuyên như vậy với cô, còn nói nắm tay thể hiện sự thân thiết giữa hai người . thế nên Hoắc Hiên nắm tay cô có nghĩa công nhận cô là bạn đi.
Hoắc Hiên không biết Vô Ưu nghĩ gì, vẫn lép xép miệng cái này cái nọ, hết chỉ đông lại chỉ tây....
Trong góc tối, một ánh mắt quan sát hết tất thảy, vội đi lên lầu
Cốc cốc..
- vào đi
Quản gia đóng cửa, cung kính nhìn người trước mắt
- Đại thiếu! nhị thiếu dẫn một cô gái về nhà, hành động... rất thân thiết.
- hử...
lạnh lùng nhíu mày, đôi mắt người đàn ông như tản khí lạnh chiếu thẳng lên quản gia.
- Bạn gái mới???
hắn không nhanh không chậm hỏi.
quản gia đẩy đẩy gọng kính:
- hình như không phải, Nhị thiếu ngoài nắm tay cũng không làm gì quá đà...
Vô cảm cúi xuống xử lý tiếp công việc, người đàn ông được gọi là đại thiếu gia không ngước lên nói:
- được rồi. không có chuyện gì nữa, ông đi làm việc của mình đi.
- Vâng, vậy tôi xin phép.
Cạch. cửa khóa lại, không còn người nữa.. Trong mắt người đàn ông lóe lên tia sáng.
Đây là lần đầu tiên em trai hắn dẫn một cô gái về nhà mà không phải cái đám quậy phá kia.
nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều, miễn cô gái kia đừng lợi dụng em trai hắn, nếu không.....
khuôn mặt hắn ta bỗng đằng đằng sát khi, rất nhanh thu liễm như chưa có gì xảy ra. tiếp tục cúi đầu vào công việc.
------
- Nhị thiếu, tất cả đã chuẩn bị. có cần như lần trước không ạ???
một nữ giúp việc đi đến, hơi hơi cúi đầu. Đương nhiên không phải hoàn toàn cung kính mà là che giấu khuốn mặt thẹn thùng.
Hoắc Hiên gật gật đầu.
- ừ!!!... à mà khoan, cô gọi họ sẽ không nghe đâu, để tự tôi gọi...
- Vâng...
nử giúp việc rời đi, Hoắc Hiền nói với cô ngốc đang nhìn chăm chú vào trong phòng:
- cậu tự đi tham quan nhé, như vậy sẽ thú vị hơn rất nhiều..... bây giờ mình có việc bận, tí nữa bù cậu.
Vô Ưu gật đầu, tay chỉ một vòng ý hỏi được xem mọi thứ chứ? sẽ không bị mắng đi???
- haha, nhà này chổ nào chẳng phải của mình,ai dám mắng cậu, mình đánh người đó.
Hoắc Hiên cười ha hả, nói dối mặt không đỏ, tim không đập nhanh giống như một thói quen. Lúc này, cô mới thoải mái hơn, vậy là có thể đi xem được rồi!!!
Đợi Hoắc Hiên đi, Vô Ưu tiếp tục cuộc hành trình thám hiểm thú vị. Thấy một cánh cửa hoa văn rất kì lạ, Cô do dự có nên bước vào không, nghĩ đến Hoắc Hiên nói bất cứ chỗ nào cũng là của cậu ấy, không do dự đẩy cửa đi vào.
Phía hành lang cách đó 6 mét, nử giúp việc đi tới thấy vậy vẻ mặt bối rối, không biết có nên nói cho cô ấy biết đó là phòng ngủ của đại thiếu gia không đây. Nhưng suy đi tính lại, mặt hại sẽ nhiều mặt lợi, thôi thì đành mắt nhắm tai ngơ làm người qua đường vậy.
Vậy mà, trong mắt nử sinh khác, cô lại đang tỏ vẻ bạch liên hoa dụ dỗ hot boy của lớp. Tia tứa giận loáng thoáng trong đầu.
Qua giao tiếp, Hoắc Hiên biết rằng cô không phải nhút nhát, mà là sợ người lạ. Vậy nên cái hành động chim nhỏ nép vào lưng thật làm hắn thấy đáng yêu, cười khanh khách.
- Không sao đâu. đều là bạn học cả...
gật gật đầu, Vô Ưu hít một hơi thật sâu, can đảm đi lên trước.
- ê.... ê... có học sinh mới.
Có người vội lên tiếng
- ô.. là đó hả, cái cô bạn xinh xinh đi chung với hot boy!!!
người bên cạnh nhìn ra hướng cửa lớp
phía sau nữ sinh nhiều chuyện cụm lại bàn tán
- này, hình như có quan hệ với hot boy thì phải..???
- chắc là bạn cũ rồi, không thấy người ta thân thiết vậy à?
- nhưng thân quá mà...!!!
bên kia, mấy nam sinh cười hanh hách:
-oa... xinh quá
- ôi chà chà, lại thêm một mĩ nữ vào lớp nữa rồi... haha
- cười cái gì, bộ tụi tui không phải là mĩ nữ hả...
Cơ Vũ mới đi vào, lại bị tiếng bàn tán xôn xao dọa sợ. không dám nhúc nhích nửa bước...
- Đừng sợ, vào thôi...
Hoắc Hiên Ân Sơ mỗi người một tay đẩy nhẹ vai cô. Vô Âu gật đầu, cô không phải nhát gan, không thể cứ hành động vậy được. tự tin ngước mặt lên, chạm mặt người ta, không thể cúi xuống đành nhìn lơ sang chỗ khác.
hức.... vẫn thấy không an toàn chút nào
----
Một buổi hôm nay có thể coi như bước ngoặc lớn trong đời của Vô Ưu. Từ thân với 2 hot boy lớp, đến làm quen mọi người xung quanh.... bỗng dưng cô thấy, đi học cũng là một ý kiến không tồi.
--------
Bước đi trên hành lang, Vô Ưu nhận thấy rất nhiều người nhìn mình, vội cúi đầu đi thật nhanh.
bốp
-ai ui... sao cậu lúc nào cũng thích đâm vào ngực người ta vậy chứ...
Hoắc Hiên bộ dạng ôm ngực nhăn mặt.
Ân Sơ kinh bỉ. Lại giả nai.
nhìn sang Vô Ưu khuôn mặt xin lỗi, hắn thoáng hiện lên tia lo lắng rồi biết mất. muốn tiến lên hỏi cô có sao không nhưng hắn bổng không có can đảm.
một tay xoa mũi đỏ, tay kia Vô Ưu lấy điện thoại
xin lỗi, mình không chú ý
- haha... không sao không sao.
Hoắc Hiên cười ha hả
- giờ cậu phải về gấp à???
Cô xóa dòng chữ trên điện thoại, viết lại
không có
Hoắc Hiên vui mừng reo lên
- tốt quá. Vậy về nhà mình chơi nhé. Chiều nay mình mở paty.
Vô Ưu chưa kịp từ chối, bàn tay bé nhỏ đã bị ai đó kéo đi mất.... có chút không quen nhưng cũng không dãy ra. đành thôi vậy, Bân ca không dặn không được về nhà người khác vậy nên cô vẫn có thể đi đi. chỉ là liệu có nhiều người không???
Ân Sơ nhìn theo bóng hai người cho đến khi khuất dần, hắn không vui thở dài. Sao hắn thấy trong lòng thoáng khó chịu quá...
-----------
Hoắc Hiên là nhị thiếu của Hoắc Gia, một trong những gia tộc lớn mạnh nhất. Mặc dù không biết gia tộc này làm cái gì mà giàu đến như vậy nhưng chỉ cần nhìn căn biệt thự khổng lồ lấp lánh trước mặt, Vô Ưu cũng phải trố mắt cảm thán. Tương tự như cung điện hoàng gia Anh, lại nhiều hơn một chút hiện đại, nơi đây xứng đáng đẹp nhất trong những biệt thự Vô Ưu đã thấy.
-nhị thiếu gia, cậu đã về...
vào biệt thự, Quản gia vẻ mặt cung kính bước lại, nhận lấy balo.
- Chiều nay tôi sẽ mở paty ở vườn sau, ông cho mọi người chuẩn bị đi...
- Vâng....
tự nhiên dắt tay Vô Ưu, Hoắc Hiên cười rạng rỡ:
- đi... mình dẫn cậu đi dạo
Vô Ưu đang ngỡ ngàng nhìn xung quanh. Sô pha đen tuyền sang trọng, đồ làm bếp dát vàng, bình hoa cổ thoải mái làm vật trang trí.... chưa kịp gật đầu khen ngợi đã bị Hoắc Hiên lôi đi. Với hành động vô tư của hắn, cô cũng không nhỏ nhen so đo. Bân ca cũng thường xuyên như vậy với cô, còn nói nắm tay thể hiện sự thân thiết giữa hai người . thế nên Hoắc Hiên nắm tay cô có nghĩa công nhận cô là bạn đi.
Hoắc Hiên không biết Vô Ưu nghĩ gì, vẫn lép xép miệng cái này cái nọ, hết chỉ đông lại chỉ tây....
Trong góc tối, một ánh mắt quan sát hết tất thảy, vội đi lên lầu
Cốc cốc..
- vào đi
Quản gia đóng cửa, cung kính nhìn người trước mắt
- Đại thiếu! nhị thiếu dẫn một cô gái về nhà, hành động... rất thân thiết.
- hử...
lạnh lùng nhíu mày, đôi mắt người đàn ông như tản khí lạnh chiếu thẳng lên quản gia.
- Bạn gái mới???
hắn không nhanh không chậm hỏi.
quản gia đẩy đẩy gọng kính:
- hình như không phải, Nhị thiếu ngoài nắm tay cũng không làm gì quá đà...
Vô cảm cúi xuống xử lý tiếp công việc, người đàn ông được gọi là đại thiếu gia không ngước lên nói:
- được rồi. không có chuyện gì nữa, ông đi làm việc của mình đi.
- Vâng, vậy tôi xin phép.
Cạch. cửa khóa lại, không còn người nữa.. Trong mắt người đàn ông lóe lên tia sáng.
Đây là lần đầu tiên em trai hắn dẫn một cô gái về nhà mà không phải cái đám quậy phá kia.
nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều, miễn cô gái kia đừng lợi dụng em trai hắn, nếu không.....
khuôn mặt hắn ta bỗng đằng đằng sát khi, rất nhanh thu liễm như chưa có gì xảy ra. tiếp tục cúi đầu vào công việc.
------
- Nhị thiếu, tất cả đã chuẩn bị. có cần như lần trước không ạ???
một nữ giúp việc đi đến, hơi hơi cúi đầu. Đương nhiên không phải hoàn toàn cung kính mà là che giấu khuốn mặt thẹn thùng.
Hoắc Hiên gật gật đầu.
- ừ!!!... à mà khoan, cô gọi họ sẽ không nghe đâu, để tự tôi gọi...
- Vâng...
nử giúp việc rời đi, Hoắc Hiền nói với cô ngốc đang nhìn chăm chú vào trong phòng:
- cậu tự đi tham quan nhé, như vậy sẽ thú vị hơn rất nhiều..... bây giờ mình có việc bận, tí nữa bù cậu.
Vô Ưu gật đầu, tay chỉ một vòng ý hỏi được xem mọi thứ chứ? sẽ không bị mắng đi???
- haha, nhà này chổ nào chẳng phải của mình,ai dám mắng cậu, mình đánh người đó.
Hoắc Hiên cười ha hả, nói dối mặt không đỏ, tim không đập nhanh giống như một thói quen. Lúc này, cô mới thoải mái hơn, vậy là có thể đi xem được rồi!!!
Đợi Hoắc Hiên đi, Vô Ưu tiếp tục cuộc hành trình thám hiểm thú vị. Thấy một cánh cửa hoa văn rất kì lạ, Cô do dự có nên bước vào không, nghĩ đến Hoắc Hiên nói bất cứ chỗ nào cũng là của cậu ấy, không do dự đẩy cửa đi vào.
Phía hành lang cách đó 6 mét, nử giúp việc đi tới thấy vậy vẻ mặt bối rối, không biết có nên nói cho cô ấy biết đó là phòng ngủ của đại thiếu gia không đây. Nhưng suy đi tính lại, mặt hại sẽ nhiều mặt lợi, thôi thì đành mắt nhắm tai ngơ làm người qua đường vậy.
/16
|