Quả nhiên, dự cảm của cô rất đúng. Vì hiện tại cô đang bị đè dưới giường. tay chân bị nam nhân kìm lại, không nhúc nhích
Mắt đối mắt....
-----------
5 phút trước
Vô Ưu rất linh hoạt đấu tay đôi cùng nam nhân. đấm vào khuôn mặt cợt nhã, tay cô bị chặn lại. Nam nhân cười dùng ngón tay lạnh lẽo vuốt vuốt tay cô.
Vô Ưu run run, không vui dùng khủy tay đánh tới. Hắn ta không nhanh không chậm tránh đi...
cứ vậy... mỗi hành động như đùa giỡn.
đá hụt, cô bực mình. khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên dễ thương cực kì, nếu không phải đang đánh nhau, nam nhân nhất định sẽ véo lên khuôn mặt cô.
Lăn lộn một hồi, Vô ưu té xuống đập vào mạn giường, từ lưng truyền đến nhức nhói. Cắn răng, cô tiếp tục nhấc chân đá cái tên đang lao tới.
Vì đi học về, trên người cô là bộ đồng phục trường. Váy đen ngắn hơn đầu gối, bị nam nhân nắm lại lộ ra đôi chân thon dài trắng mịn.
Cô không vui nhìn cái người trước mặt lại nở nụ cười đó... nụ cười mà không hiểu sao làm cô ghét cực kì..,,
bật người đá thêm một chân khác.... hắn ta thả tay nhưng lại lao đến.....
Vô Ưu đứng dậy, định lùi một bước... nhưng phía sau là giường lớn. cả người hụt cái ngả ngửa.
Nam nhân cười, thấy cô ngã xuống vội tiến nhanh ôm eo cô. Đáng tiếc, hắn lần nữa trượt chân, theo quán tính ôm cô cùng nhau ngã xuống.
Lòng thầm chửi lần đầu trong đời hắn mất mặt hai lần.
Vậy nên, nhân cơ hội, nam nhân rất quang minh chính đại chiến thắng.
Mặc dù đánh nhau rất quyết liệt nhưng Vô Ưu nhận ra được người trước mặt không hề có ác ý, chẳng qua bản chất cũng không tốt lành gì thôi.
mắt to mở ra nhìn khuôn mặt đẹp mị hoặc phía trước... giọng bập bẹ như đứa trẻ tập nói:
sao...,biết được.... chuyện đó...
Hắn ta cười nhẹ, cúi xuống đụng chóp mũi cô:
- em nói gì??? tôi không hiểu.
Loáng thoáng nghe được nhịp đập người đối diện, rất nhanh... nghe lại nhịp tim của mình, cũng rất nhanh... Vô Ưu bỗng xảm thấy người này có điểm chung với cô. Hảo cảm cũng tăng lên không ít.
Tội nghiệp Vô Ưu ngốc nghếch, ai vận động tim không đập nhanh, lại được cô nhận định điểm chung. Nếu vậy người có điểm chung với cô... cũng không ít a!
- nói đi, tôi muốn nghe...
có chút ra lệnh, lại thêm chút như làm nũng , nam nhân làm cô ngỡ ngàng. miệng há to.
Lắc đầu... có chết cũng không nói
- tại sao, chỉ là tôi muốn nghe giọng em thôi mà.. hay là...có bí mật gì???
Mắt hắn ta có chút nghi hoặc, ẩn ẩn không vui. Với người IQ cao ngất ngưỡng như hân không khó để suy luận.
anh...anh là ai mà tôi phải nói chứ
với bao nhiêu năm, Vô Ưu rất thành công trong việc diễn tả lời nói bằng mắt. Bởi vì cô thấy trong mắt nam nhân bóc lên hai ngọn lửa nhỏ
- em hỏi tôi là ai??? em dám không nhớ tôi!!!
Hắn hằn từng tiếng, đôi mắt híp lại tản ra khi lạnh. Xong chợt nhớ điều gì, hắn cười khẽ. mặt giản ra:
- a.... quên mất.
Chờ Vô Ưu tò mò, hắn ghé sát tai cô, thổi thôi hơi nóng:
-lúc đó em mới 5 tuổi, làm sao nhớ được tôi...
Đoàng...
não Vô Ưu như muốn nổ tung ra. 5 tuổi, lúc cô 5 tuổi.....!!! ngoài bóng dáng mơ hồ cũng không nhớ được gì... Cô đành nhìn người trước mặt, mặc kệ cổ ngứa ngứa.
không thể nào
- haiz...em thật là đãng trí mà...
cốc lên trán cô, nam nhân bỗng hôn một cái lên má.
Vô Ưu trợn mắt... hắn ...hắn hôn cô....!!!
Vô Ưu từng nghe Bân Ca lẩm bẩm chỉ được phép hôn người mình yêu thương .... chẳng lẽ hắn.....
yêu thầm cô... =_=!!!
chết rồi... biết nói sao đây, giờ chả lẽ cô nói tôi không yêu anh hoặc đừng yêu tôi nữa , liệu có làm tổn thương hắn không, trông mặt hắn hạnh phúc vậy mà.
Nam Nhân không biết cô nghĩ gì, cho rằng đang sốc vội hỏi:
-em có nhớ ai đeo cho em cái này
chỉ chỉ vào bông tai kim cương chữ thập ở một tai cô, nam nhân không quên vô tình sờ trúng chiếc cổ mảnh khảnh.
bông tai ư??? cô cũng không rõ. Từ khi có ý thức đến nay, nó đã ở tai cô rồi... Chút kí ức còn sót là lạ một người rất ấm áp, rất tốt bụng. Nhưng mà có liên quan gì chứ???
thấy nghi hoặc của cô... nam nhân cầm một tay nhỏ, đưa lên bên tai hắn:
- em có thấy nó không???
theo từng hành động, lần này, vô ưu sốc thật rồi. Bông tai của hắn ta y như chiếc của cô. Nghe Bân ca xác định bông tai này làm bằng đá kim cương đặc biệt, vô cùng quý giá... đặc biệt không thể tháo ta, cũng không thể làm được đôi thứ hai.....
đừng nói là.... Vô Ưu mắt to chớp chớp, không hiểu sao cô vô cùng chờ đợi câu trả lời là cái gật đầu.
- đúng vậy, là tôi.... cái cô ngốc này...
nam nhân cười đùa, bóp chóp mũi cô. Hôm nay có lẽ là ngày hắn lộ ra nhiều cảm xúc nhất cũng là ngày vui nhất từ trước đến nay.
Vô Ưu mừng rỡ, nước mắt lóng lánh như pha lê khẽ lăn lên làn da trắng nõn. Giọng nói ngọt ngào còn dễ nghe hơn chuông chỉ đã bao lâu không nói nay bỗng cất lên:
- anh ơi
cô vừa khóc vừa ôm cổ nam nhân. tiếng nỉ non như hàng vạn con kiến cắn vào lòng nam nhân....
hắn đau lòng vỗ vỗ lưng Vô Ưu, ngửi hương thơm nhè nhẹ trên người cô, thỏa mãn cười.
- ngoan, đừng khóc....
ngoài mấy lời này, nam nhân cũng không biết nói gì hơn... hắn sinh ra để lãnh đạo chứ không phải an ủi.
-uh...
Vô Ưu sụt sịt ngoan ngoãn gật nhẹ đầu.
1 phút sau... cơ thể bỗng cứng đờ,..
khoan...... cô đang làm cái gì vậy? ôm một người không biết? tự động để lộ giọng nói???....rồi còn khóc gọi anh ơi ??? Nhưng mà... khi nghe được câu nói đó, cơ thể tự động sinh ra cảm xúc quen thuộc mãnh liệt.
a...cô biết rồi....hắn là cái người kia, người duy nhất cho cô ấm áp mà cô không thể nhớ được... cái người cô luôn tự cho là mình tưởng tượng....
không ngờ... hắn lại có thật. Hít một hơi, thả lỏng cơ thể... cô nhắm mắt hưởng thụ cảm giác sung sướng này.
Mắt đối mắt....
-----------
5 phút trước
Vô Ưu rất linh hoạt đấu tay đôi cùng nam nhân. đấm vào khuôn mặt cợt nhã, tay cô bị chặn lại. Nam nhân cười dùng ngón tay lạnh lẽo vuốt vuốt tay cô.
Vô Ưu run run, không vui dùng khủy tay đánh tới. Hắn ta không nhanh không chậm tránh đi...
cứ vậy... mỗi hành động như đùa giỡn.
đá hụt, cô bực mình. khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên dễ thương cực kì, nếu không phải đang đánh nhau, nam nhân nhất định sẽ véo lên khuôn mặt cô.
Lăn lộn một hồi, Vô ưu té xuống đập vào mạn giường, từ lưng truyền đến nhức nhói. Cắn răng, cô tiếp tục nhấc chân đá cái tên đang lao tới.
Vì đi học về, trên người cô là bộ đồng phục trường. Váy đen ngắn hơn đầu gối, bị nam nhân nắm lại lộ ra đôi chân thon dài trắng mịn.
Cô không vui nhìn cái người trước mặt lại nở nụ cười đó... nụ cười mà không hiểu sao làm cô ghét cực kì..,,
bật người đá thêm một chân khác.... hắn ta thả tay nhưng lại lao đến.....
Vô Ưu đứng dậy, định lùi một bước... nhưng phía sau là giường lớn. cả người hụt cái ngả ngửa.
Nam nhân cười, thấy cô ngã xuống vội tiến nhanh ôm eo cô. Đáng tiếc, hắn lần nữa trượt chân, theo quán tính ôm cô cùng nhau ngã xuống.
Lòng thầm chửi lần đầu trong đời hắn mất mặt hai lần.
Vậy nên, nhân cơ hội, nam nhân rất quang minh chính đại chiến thắng.
Mặc dù đánh nhau rất quyết liệt nhưng Vô Ưu nhận ra được người trước mặt không hề có ác ý, chẳng qua bản chất cũng không tốt lành gì thôi.
mắt to mở ra nhìn khuôn mặt đẹp mị hoặc phía trước... giọng bập bẹ như đứa trẻ tập nói:
sao...,biết được.... chuyện đó...
Hắn ta cười nhẹ, cúi xuống đụng chóp mũi cô:
- em nói gì??? tôi không hiểu.
Loáng thoáng nghe được nhịp đập người đối diện, rất nhanh... nghe lại nhịp tim của mình, cũng rất nhanh... Vô Ưu bỗng xảm thấy người này có điểm chung với cô. Hảo cảm cũng tăng lên không ít.
Tội nghiệp Vô Ưu ngốc nghếch, ai vận động tim không đập nhanh, lại được cô nhận định điểm chung. Nếu vậy người có điểm chung với cô... cũng không ít a!
- nói đi, tôi muốn nghe...
có chút ra lệnh, lại thêm chút như làm nũng , nam nhân làm cô ngỡ ngàng. miệng há to.
Lắc đầu... có chết cũng không nói
- tại sao, chỉ là tôi muốn nghe giọng em thôi mà.. hay là...có bí mật gì???
Mắt hắn ta có chút nghi hoặc, ẩn ẩn không vui. Với người IQ cao ngất ngưỡng như hân không khó để suy luận.
anh...anh là ai mà tôi phải nói chứ
với bao nhiêu năm, Vô Ưu rất thành công trong việc diễn tả lời nói bằng mắt. Bởi vì cô thấy trong mắt nam nhân bóc lên hai ngọn lửa nhỏ
- em hỏi tôi là ai??? em dám không nhớ tôi!!!
Hắn hằn từng tiếng, đôi mắt híp lại tản ra khi lạnh. Xong chợt nhớ điều gì, hắn cười khẽ. mặt giản ra:
- a.... quên mất.
Chờ Vô Ưu tò mò, hắn ghé sát tai cô, thổi thôi hơi nóng:
-lúc đó em mới 5 tuổi, làm sao nhớ được tôi...
Đoàng...
não Vô Ưu như muốn nổ tung ra. 5 tuổi, lúc cô 5 tuổi.....!!! ngoài bóng dáng mơ hồ cũng không nhớ được gì... Cô đành nhìn người trước mặt, mặc kệ cổ ngứa ngứa.
không thể nào
- haiz...em thật là đãng trí mà...
cốc lên trán cô, nam nhân bỗng hôn một cái lên má.
Vô Ưu trợn mắt... hắn ...hắn hôn cô....!!!
Vô Ưu từng nghe Bân Ca lẩm bẩm chỉ được phép hôn người mình yêu thương .... chẳng lẽ hắn.....
yêu thầm cô... =_=!!!
chết rồi... biết nói sao đây, giờ chả lẽ cô nói tôi không yêu anh hoặc đừng yêu tôi nữa , liệu có làm tổn thương hắn không, trông mặt hắn hạnh phúc vậy mà.
Nam Nhân không biết cô nghĩ gì, cho rằng đang sốc vội hỏi:
-em có nhớ ai đeo cho em cái này
chỉ chỉ vào bông tai kim cương chữ thập ở một tai cô, nam nhân không quên vô tình sờ trúng chiếc cổ mảnh khảnh.
bông tai ư??? cô cũng không rõ. Từ khi có ý thức đến nay, nó đã ở tai cô rồi... Chút kí ức còn sót là lạ một người rất ấm áp, rất tốt bụng. Nhưng mà có liên quan gì chứ???
thấy nghi hoặc của cô... nam nhân cầm một tay nhỏ, đưa lên bên tai hắn:
- em có thấy nó không???
theo từng hành động, lần này, vô ưu sốc thật rồi. Bông tai của hắn ta y như chiếc của cô. Nghe Bân ca xác định bông tai này làm bằng đá kim cương đặc biệt, vô cùng quý giá... đặc biệt không thể tháo ta, cũng không thể làm được đôi thứ hai.....
đừng nói là.... Vô Ưu mắt to chớp chớp, không hiểu sao cô vô cùng chờ đợi câu trả lời là cái gật đầu.
- đúng vậy, là tôi.... cái cô ngốc này...
nam nhân cười đùa, bóp chóp mũi cô. Hôm nay có lẽ là ngày hắn lộ ra nhiều cảm xúc nhất cũng là ngày vui nhất từ trước đến nay.
Vô Ưu mừng rỡ, nước mắt lóng lánh như pha lê khẽ lăn lên làn da trắng nõn. Giọng nói ngọt ngào còn dễ nghe hơn chuông chỉ đã bao lâu không nói nay bỗng cất lên:
- anh ơi
cô vừa khóc vừa ôm cổ nam nhân. tiếng nỉ non như hàng vạn con kiến cắn vào lòng nam nhân....
hắn đau lòng vỗ vỗ lưng Vô Ưu, ngửi hương thơm nhè nhẹ trên người cô, thỏa mãn cười.
- ngoan, đừng khóc....
ngoài mấy lời này, nam nhân cũng không biết nói gì hơn... hắn sinh ra để lãnh đạo chứ không phải an ủi.
-uh...
Vô Ưu sụt sịt ngoan ngoãn gật nhẹ đầu.
1 phút sau... cơ thể bỗng cứng đờ,..
khoan...... cô đang làm cái gì vậy? ôm một người không biết? tự động để lộ giọng nói???....rồi còn khóc gọi anh ơi ??? Nhưng mà... khi nghe được câu nói đó, cơ thể tự động sinh ra cảm xúc quen thuộc mãnh liệt.
a...cô biết rồi....hắn là cái người kia, người duy nhất cho cô ấm áp mà cô không thể nhớ được... cái người cô luôn tự cho là mình tưởng tượng....
không ngờ... hắn lại có thật. Hít một hơi, thả lỏng cơ thể... cô nhắm mắt hưởng thụ cảm giác sung sướng này.
/16
|