CHƯƠNG 14
Trịnh Hợp nhớ tới ánh mắt của Mạc Viễn lúc ở trên sân bóng rồi ngẩng đầu nhìn Giang Khê đang chìm tɾong hi vọng về một tình yêu tươi đẹp.
Cô ấy bỗng cúi đầu lẩm bẩm tɾong miệng “Tớ cảm thấy anh ta rấtnguy hiểm.”
Giang Khê không nghe rõ, hỏi lại “Cậu nói gì thế?”
Cô ấy lắc đầu “Không có, chúc mừng cậụ”
Giang Khê mỉm cười, nói “Cảm ơn cậụ”
Cô vừa nói xong thì đïện thoại xuấthiện tin nhắn.
Giang Khê mở lên xem, là Mạc Viễn gửi tới.
Trưa mai chúng ta cùng nhau ăn trưa được không?
Cô nhắn lại Được ạ.
Mạc Viễn Vậy hẹn gặp em ở cửa nhà ăn vào ngày mai, chúc ngủ ngon Khê Khê.
Nhìn hai chữ Khê Khê trên màn hình, mặt cô bỗng nóng lên.
Trái tim đập ma͙nh tɾong lồng ngực, những bông hoa tình yêu đang chớm nở.
Giang Khê hi vọng rằng mình sẽ có một mối tình thật đẹp.
Nếu có chia tay thì cũng phải chia tay tɾong hòa bình và không lưu lại bất kỳ tiếc nuối nào.
nan
Mạc Viễn và Giang Khê đã quen nhau được gần một tháng.
Ngoại trừ cùng nhau ăn cơm trưa ở nhà ăn, nắm tay đi dạo ở sân trường học, tối về call vide0 nói chuyện thì chưa hề hẹn hò riêng ở bên ngoài.
Mạc Viễn còn giúp Giang Khê học tập, những bài nào không hiểu, cô đều nhắn tin hỏi anh.
Ban đêm.
Trong phòng ngủ ở Hoa Đình, không ngừng vang lên tiếng thở dốc của đàn ông.
Trước mặt Mạc Viễn là tấm hình của Giang Khê, cô đang mỉm cười rấtxinh đẹp, giơ tay chữ V nhìn vào ống kính.
Tốc độ dưới tay của Mạc Viễn càng lúc càng nhanh, hắn vừa thở dốc vừa gọi tên cô “Khê Khê… Khê Khê…”
“A ”
“Phụt… phụt…”
Từng cột tinh dich được bắn lên bức hình, hắn dừng tay, ngã đầu ra sau thở ma͙nh.
Ting… ting…
Mạc Viễn liếc qua màn hình, khi thấy hai chữ “Khê Khê” hắn lập tức cầm lên mở ra xem.
Khê Khê Anh ngủ chưa?
Mạc Viễn lập tức trả lời Chưa, có việc gì thế bé cưng.
Khê Khê Em có bài tập không hiểu, anh có thể giảng nó giúp em được không?
Mạc Viễn híp mắt, khóe môi cong nhẹ Có gấp lắm không?
Khê Khê Không ạ.
Mạc Viễn Vậy ngày mai đến thư viện, anh dạy em.
Khê Khê Vâng ạ, cảm ơn anh, chúc anh ngủ ngon.
Hắn tắt đïện thoại, giơ tay cầm lấy tấm hình của cô, lau sach tinh dich đang dính trên bề mặt.
Côn thịt vừa bắn ra lại cứng lên một lần nữa.
Mạch máu ở hai bên thái dương co giật, Mạc Viễn nhắm mắt lại, bàn tay vuốt nhẹ lên côn thịt của mình rồi thở dài một hơi.
Âm thanh vang lên tɾong căn phòng lạnh lẽo “Thật sự anh sắp nhịn hết nổi rồi Khê Khê.”
/112
|