Chuyển ngữ: Puny
Ngày hôm sau, em gái của Tống Từ, Cố Ly đến tìm Đường Thi, cô ấy chặn cô ở đầu hẻm.
“Đường Thi, chúng ta nói chuyện một chút đi.” Cô ấy mặc một chiếc đầm xinh đẹp, hoàn toàn không ăn khớp với con con hẻm lộn xộn.
Đường Thi không có tâm trạng nói chuyện với cô ấy, nên định đi vòng qua cô ấy về nhà. Nhưng Cố Ly lại giữ cô lại phía sau, cầu xin nói: “Đường Thi, cậu trả lại Tống Từ cho tôi đi.”
Đường Thi ngẩn ra, rồi lại nghe cô ấy nói: “Tôi tên là Cố Ly, anh trai tôi tên là Tống Từ. Chúng tôi không có quan hệ máu mủ, chúng tôi chỉ là anh em khác mẹ khác cha, mẹ anh ấy cưới bố tôi, hơn nữa, tôi thích anh ấy. Phải, là ba tôi đụng chết mẹ cậu, chúng tôi thật sự xin lỗi cậu, nhưng mà cũng không thể bởi vì chuyện này, mà để cho anh Tống Từ quen cậu để chuộc tội được.”
Nếu như nói cuộc gặp gỡ vô tình ngày hôm qua, đã làm cho Đường Thi nhận ra vết thương ẩn giấu của mình, thì những lời Cố Ly nói hôm nay chắc chắn đã rắc muối lên vết thương máu chảy đầm đìa của cô.
Cô thật sự đau đớn, khi nỗi đau mất mẹ sắp lành, thì người đã giúp cô chữa lành vết thương lại đâm vào ngực cô lần nữa.
Cố Ly còn nói gì đó nữa, nhưng cô đã không thể nghe nổi nữa, cô hất Cố Ly ra đi về nhà, vất vả lắm mới vào tới cửa nhà, cuối cùng cô cũng không thể kiềm nén được, mà đứng ở cửa nghẹn ngào khóc.
Thứ hai đi học, Đường Thi đến lớp, thì vị trí của Tống Từ đã trống.
Anh chuyển ra phía sau lớp học, lúc anh về chuyển ghế, có nói với Đường Thi: “Tôi cảm thấy, có lẽ gần đây cậu không muốn nhìn thấy tôi, đợi đến khi tâm trạng cậu tốt hơn một chút, tôi sẽ chuyển về…”
Đường Thi không lên tiếng, Tống Từ âm thầm nắm chặt tay, Đường Thi vốn ít nói, nhưng lần này đã thật sự không để ý đến anh nữa. Vì không muốn gò ép quá nhiều, nên anh đã chuyển ghế đi về phía sau lớp học.
Nhưng khi lên lớp, tầm mắt của anh vẫn dừng lại trên người Đường Thi.
Bạn cùng bàn mới của Đường Thi là một cô gái vui vẻ, thường xuyên trò chuyện với Đường Thi, Đường Thi không để ý tới cô ấy, cô ấy cũng không giận, rất hay nói liên miên. Trong một giờ học, lúc cô bạn kia đang thảo luận về bộ phim truyền hình gần đây với cô, thì đột nhiên, Đường Thi nắm lấy tay cô ấy, hỏi: “Cậu… có thể chấp nhận một người mang theo mục đích mà đến gần cậu không?”
Hiếm khi Đường Thi mở miệng nói chuyện với cô ấy, người bạn cùng bàn liền nhào vào.
“Chủ yếu xem cậu ta là bởi vì mục đích gì, nếu như là mục đích xấu, thì tất nhiên không thể chấp nhận được. Nhưng nếu như là tốt tốt, vậy thì có thể xem xét một chút.”
Đường Thi “ồ” một tiếng, không nói gì thêm.
Tống Từ bởi vì người cha dượng không có quan hệ máu mủ đụng chết mẹ cô, mang theo cảm giác tội lỗi mà đến gần cô. Cái mục đích này rốt cuộc là tốt hay xấu, Đường Thi cũng không nói được, nhưng mà cô không thể chấp nhận, Tống Từ là mang theo mục đích đến gần cô.
Cô và Tống Từ dường như đang ở trong cuộc chiến tranh lạnh, rõ ràng là người quen thuộc nhất nhưng lại muốn vờ như người lạ, người khó chịu là chính bản thân. Nhưng Đường Thi cảm thấy, cô và Tống Từ thật sự không thể nào, giữa bọn họ có một khoảng cách.
Máy ảnh Tống Từ tặng cho cô được cô cất trong tủ khóa, vốn là một món quà nhưng nay đã trở thành công cụ chuộc tội. Đường Thi đã từng suy nghĩ có thời gian rảnh sẽ trả lại, nhưng cứ kéo dài mãi, đến kỳ thi đại học.
Bọn họ đều bận rộn, bận rộn thi, bận rộn lớn lên, sau khi bận rộn thi đại học thì bận rộn bước vào trường đại học. Đường Thi cũng bận rộn, cô còn phải bận rộn quên đi Tống Từ, nhưng mà có hơi lực bất tòng tâm.
Những người không dễ gì rung động, một khi rung động, sẽ gương vỡ khó lành.
Thật không may, Đường Thi chính là một người như vậy.
Khi rung động, nhưng gặp phải thực tế tàn khốc mà nặng nề, Đường Thi chỉ có thể bảo bản thân mình từ bỏ.
Ngày hôm sau, em gái của Tống Từ, Cố Ly đến tìm Đường Thi, cô ấy chặn cô ở đầu hẻm.
“Đường Thi, chúng ta nói chuyện một chút đi.” Cô ấy mặc một chiếc đầm xinh đẹp, hoàn toàn không ăn khớp với con con hẻm lộn xộn.
Đường Thi không có tâm trạng nói chuyện với cô ấy, nên định đi vòng qua cô ấy về nhà. Nhưng Cố Ly lại giữ cô lại phía sau, cầu xin nói: “Đường Thi, cậu trả lại Tống Từ cho tôi đi.”
Đường Thi ngẩn ra, rồi lại nghe cô ấy nói: “Tôi tên là Cố Ly, anh trai tôi tên là Tống Từ. Chúng tôi không có quan hệ máu mủ, chúng tôi chỉ là anh em khác mẹ khác cha, mẹ anh ấy cưới bố tôi, hơn nữa, tôi thích anh ấy. Phải, là ba tôi đụng chết mẹ cậu, chúng tôi thật sự xin lỗi cậu, nhưng mà cũng không thể bởi vì chuyện này, mà để cho anh Tống Từ quen cậu để chuộc tội được.”
Nếu như nói cuộc gặp gỡ vô tình ngày hôm qua, đã làm cho Đường Thi nhận ra vết thương ẩn giấu của mình, thì những lời Cố Ly nói hôm nay chắc chắn đã rắc muối lên vết thương máu chảy đầm đìa của cô.
Cô thật sự đau đớn, khi nỗi đau mất mẹ sắp lành, thì người đã giúp cô chữa lành vết thương lại đâm vào ngực cô lần nữa.
Cố Ly còn nói gì đó nữa, nhưng cô đã không thể nghe nổi nữa, cô hất Cố Ly ra đi về nhà, vất vả lắm mới vào tới cửa nhà, cuối cùng cô cũng không thể kiềm nén được, mà đứng ở cửa nghẹn ngào khóc.
Thứ hai đi học, Đường Thi đến lớp, thì vị trí của Tống Từ đã trống.
Anh chuyển ra phía sau lớp học, lúc anh về chuyển ghế, có nói với Đường Thi: “Tôi cảm thấy, có lẽ gần đây cậu không muốn nhìn thấy tôi, đợi đến khi tâm trạng cậu tốt hơn một chút, tôi sẽ chuyển về…”
Đường Thi không lên tiếng, Tống Từ âm thầm nắm chặt tay, Đường Thi vốn ít nói, nhưng lần này đã thật sự không để ý đến anh nữa. Vì không muốn gò ép quá nhiều, nên anh đã chuyển ghế đi về phía sau lớp học.
Nhưng khi lên lớp, tầm mắt của anh vẫn dừng lại trên người Đường Thi.
Bạn cùng bàn mới của Đường Thi là một cô gái vui vẻ, thường xuyên trò chuyện với Đường Thi, Đường Thi không để ý tới cô ấy, cô ấy cũng không giận, rất hay nói liên miên. Trong một giờ học, lúc cô bạn kia đang thảo luận về bộ phim truyền hình gần đây với cô, thì đột nhiên, Đường Thi nắm lấy tay cô ấy, hỏi: “Cậu… có thể chấp nhận một người mang theo mục đích mà đến gần cậu không?”
Hiếm khi Đường Thi mở miệng nói chuyện với cô ấy, người bạn cùng bàn liền nhào vào.
“Chủ yếu xem cậu ta là bởi vì mục đích gì, nếu như là mục đích xấu, thì tất nhiên không thể chấp nhận được. Nhưng nếu như là tốt tốt, vậy thì có thể xem xét một chút.”
Đường Thi “ồ” một tiếng, không nói gì thêm.
Tống Từ bởi vì người cha dượng không có quan hệ máu mủ đụng chết mẹ cô, mang theo cảm giác tội lỗi mà đến gần cô. Cái mục đích này rốt cuộc là tốt hay xấu, Đường Thi cũng không nói được, nhưng mà cô không thể chấp nhận, Tống Từ là mang theo mục đích đến gần cô.
Cô và Tống Từ dường như đang ở trong cuộc chiến tranh lạnh, rõ ràng là người quen thuộc nhất nhưng lại muốn vờ như người lạ, người khó chịu là chính bản thân. Nhưng Đường Thi cảm thấy, cô và Tống Từ thật sự không thể nào, giữa bọn họ có một khoảng cách.
Máy ảnh Tống Từ tặng cho cô được cô cất trong tủ khóa, vốn là một món quà nhưng nay đã trở thành công cụ chuộc tội. Đường Thi đã từng suy nghĩ có thời gian rảnh sẽ trả lại, nhưng cứ kéo dài mãi, đến kỳ thi đại học.
Bọn họ đều bận rộn, bận rộn thi, bận rộn lớn lên, sau khi bận rộn thi đại học thì bận rộn bước vào trường đại học. Đường Thi cũng bận rộn, cô còn phải bận rộn quên đi Tống Từ, nhưng mà có hơi lực bất tòng tâm.
Những người không dễ gì rung động, một khi rung động, sẽ gương vỡ khó lành.
Thật không may, Đường Thi chính là một người như vậy.
Khi rung động, nhưng gặp phải thực tế tàn khốc mà nặng nề, Đường Thi chỉ có thể bảo bản thân mình từ bỏ.
/9
|