Chương 18
Mọi việc cứ tiếp diễn ra sau đó , từ việc anh trai tôi lúc trước một thiếu gia đào hoa tài giỏi còn bây giờ sao chứ phải đi kiếm từng đồng bạc lẻ từ việc đánh đàn cho những buổi tiệc nhỏ .
Còn Song Vi cùng bà Đình Đình phải ra đầu hẻm bán những củ khoai nướng rẻ tiền , lúc trước họ từng sống cực khổ nhưng chưa bao giờ hạ thấp mình đến như vậy .
Điều đăt biệt hơn là từ ngày công ty ba phá sản dù là kiếm cách nào cũng không thể khôi phục như trước được nữa , dù có tìm bạn bè giúp nhưng chẳng ai dám đem cả khối tiền vào đầu tư công ty sắp phá sản . Nên ba tôi bắt đầu thâu đêm suốt sáng làm bạn với rượu bia còn chửi bới anh em tôi cùng Song Vi , ngay cả bà Đình Đình ông yêu nhất tôi còn thấy bà bị ba tôi đánh nữa .
Còn tôi buồn đến mức nghỉ học mấy ngày , Song Vi và anh Ren cũng nghỉ mấy bữa nay , tôi không còn là một đại tiểu thư nữa thật nhục nhã khi phải đến trường, khi nhận được ánh mắt hả hê của những người ghét tôi lúc trước , tôi cảm thấy thương anh Ren rất nhiều vì hoàn cảnh gia đình hạ nhục làm những việc cực khổ nhưng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền . tôi chưa từng thích mẹ con Song Vi nhưng thấy họ phải thức dậy rất sớm và đến tối muộn mới về , còn ba tôi không trách ông nhưng càng thương ông nhiều hơn .
- Thôi anh đi đây
Ren bước ra tạm biệt tôi , nhìn bóng dáng anh xa dần , chiếc áo cũ nhăn nhúm được anh khoát trên người với hoàn cảnh bây giờ anh không thể mua được quần áo hàng hiệu nữa .
- Chúc anh may mắn
Tôi khẽ nói một mình , người tính không bằng trời tính mà .
- Em đã để phần cho chị , nhớ ăn
Song Vi cùng bà Đình Đình tiếp tục bước ra khỏi nhà
Tôi khẽ bước vào trong phòng trọ , đã có tô mì nóng hổi ngay trước mắt , nhưng tôi sao có thể ăn nổi chứ
- Ba đã ăn chưa _ Tôi nhìn ba mà tim như thắt lại
- Con dùng đi ba không đói _ Ba tôi đưa điếu thuốc còn đang dang dở trên tay
- Ba đừng hút thuốc thuốc quá nhiều không tốt cho sức khoẻ đâu
- …
- Mà ba đã tìm được mẹ chưa
Nhắc đến mẹ tôi lại nhớ mẹ nhiều hơn , mẹ đã mất tích gần 6 tháng , công ty mẹ vẫn đang hoạt động , và người tiếp quản công ty của mẹ không ai khác người tình của bà lúc trước .
Ba tôi im lặng khẽ nhắm mắt . tôi quay đi , tuy ở đây cả tuần tôi vẫn chưa đi xem xung quanh như thế nào nên quyết định đi một vòng cho biết .
- Vũ Song Nhi
Nghe tiếng gọi từ phía xa tôi bất ngờ quay lại từ ngày đến đây ở có quen ai đâu chứ
- …
- Nhỏ ngốc này ! Không nhận ra chị hay sao ?
Thấy tôi ngớ người người đó lại gần cốc vào đầu tôi
- Chị Khiết My
Sau khi nhận cái cốc vừa rồi , tôi mới nhận ra người trước mặt lâu rồi không gặp 6 năm rồi còn gì .
- Tăng Khiết My ( 20 tuổi ) đang làm bác sĩ trong bệnh viện Vũ Anh , với bệnh nhân quan tâm chăm sóc chu đáo , còn với tôi luôn ức hiếp tôi thôi ( như cái cốc vừa rồi ) tuy 20 nhưng vẫn như trẻ con vậy , à mà là chị dâu tương lai của tôi ấy chứ . ( tình yêu của họ tuy khác nhau về tuổi tác nhưng chỉ cần yêu nhau thôi là được chứ gì ) .
- Em và cả nhà đi đâu vậy chứ làm chị kiếm mãi mới được , may mà chị có bệnh nhân ở đầy mới tìm được em đấy . mà bây giờ em đang ở đầu vậy
Khiết My hỏi han đủ thứ , cô đã xem Song Nhi như là chính đứa en gái ruột của mình , lúc cô và Ren quen nhau hai bên gia đình ngăn cấm về tuổi tác cũng chính cô em nhỏ này cùng đấu tranh quyết liệt giành lại tình yêu cho cô và Ren .
- Em ở đây
Tôi nói nhỏ , tôi sơ rằng một điều khi biết gia đình tôi như vậy chị ấy sẽ còn yêu anh tôi nữa không ? Nhưng chị ấy không làm tôi thất vọng .
- Gia đình em đang gặp chuyện gì phải không ?
Khiết My nhìn vào đôi mắy nhỏ ấy mà đau lòng , cô cũng nghe mọi người xung quanh nói về gia đình Song Nhi
- Chuyện dài lắm , em sẽ nói cho chị nghe sao ! Mà công việc hiện tại của chị như thế nào .
Tôi cố lãng tránh sang chuyện khác
- Bình thường thôi em ! Hằng ngày đến bệnh viện rồi về .
Chị em tôi dạo quanh con hẻm nhỏ bước chân đều đều , có lẽ hôm nay tôi cười rất nhiều thì phải ? Còn Khiết My tôi vẫn nghĩ chị tuy cười nói nhưng vẫn mang bầu tâm sự khó nói .
- Vào ăn chút kem không nào !
Khiết My chỉ tay vào quán kem bên đường , đã nói chị ấy rất trẻ con mà ,
Một Nhà quán kem tôi rất hay đến , nó đưa cho người khác cảm giác gia đình , mỗi người khách đến đây họ đều xem như gia đình mà tiếp đón chu đáo .
- Cho em 2 ly kem sôcôla nhé
Khiết My nhìn anh chàng phục vụ đang đứng sẵn ở đó , chị ấy biết tôi rất thích sôcôla nên gọi luôn vì đơn giản sôcôla cũng giống như con người tôi . lúc đầu mới ăn thì cảm nhận được cái đắng vốn vĩ của nó , nhưng khi tan vào trong miệng sẽ thấy được sự ngọt ngào , còn tôi mới quen thì thấy con người tôi khó đoán bí ẩn và đặc biệt xem thường mọi người nhưng khi tiếp xúc lâu ngày thì mới biết ẩn sâu trong con người đó như thế nào .
- Chị nhớ Ren sao
- Đâu có _ Khiết My xua tay của mình
- Ren về nước rồi _ Tôi cười với thái độ của Khiết My
- Thật sao ! Ren về nước bao lâu rồi , sao không liên lạc với chị , hay đã có người khác rồi .
Khiết My rối lên lúc đầu vui mừng sao đó hỏi han rồi lo lắng và cuối cùng là buồn phiền .
- Cần gì rối dữ vậy , mới về thôi , đừng nghĩ nhiều như vậy
°°°°°°°°
Trời bắt đầu tối tôi đành tạm biệt Khiết My rồi trở về phòng
trọ của mình . Nhưng cửa đã khóa tôi biết người ba đáng kính đang đi làm bạn với rượu rồi.
Một mình cô độc lặng lẽ bước trong đêm , tôi thấy mình bé nhỏ giữa cuộc đời này , không biết do duyên phận chăng hay một lý do nào đó mà tôi lại bước đến nơi của mẹ con Song Vi đang bán khoai lang . Tôi lặng lẽ đứng sau cánh cửa nhìn họ
- Dạo này sức khoẻ mẹ không tốt , hay mẹ về đi cứ để cho con lo việc này
Song Vi lo lắng cho mẹ mình rất nhiều , nhìn những giọt mồ hôi ướt đẫm trên má mà đau lòng khôn nguôi .
- Mẹ không sao ! Còn việc học hành của con ( khụ khụ ) sao rồi ( khụ khụ )
Tuy nói vậy cho con vui lòng nhưng căn bệnh này sao mà giấu được chứ , tuy nó chỉ cảm mạo nhưng sức khoẻ của bà rất yếu vì thương con gái sợ nó vất vả nên bà đành chịu thôi .
- Mẹ có sao không vậy ?
Song Vi quay sang mẹ khi nghe tiếng ho phát ra từ mẹ mình .
- Bà nghĩ ngơi đi , mọi việc tôi sẽ giúp
Tôi chứng kiến mọi việc trước mắt không thể nào không giúp được dù sao cũng là người một nhà.
- Nhưng … _ Bà Đình Đình đắn đo
- Không sao đâu bà về đi
Tôi lại gần đẩy nhẹ bà đi ra xa , bà chỉ cười rồi lặng im quay đi .
- Hôm nay chắc có bão .
Song Vi mỉm cười trêu tôi , vì hồi trước đến giờ có bao giờ chị ấy quan tâm đến mẹ con cô chứ .
Tôi hiểu chứ nhưng chỉ nhìn vào mấy củ khoai nhỏ đang bốc khói ngun ngút tỏ mùi thơm nhẹ nhàng xao xuyến .
- Bán hết cho tôi
Giọng nói trầm ấm vang lên
Tôi khẽ vui vừng nhưng vừa ngước lên nụ cười bỗng dập tắt
- Lê Vĩnh ! Sao lại là anh
- Anh chỉ mua khoai thôi !
Lê Vĩnh cười tươi trước thái độ của tôi bây giờ , anh đã tìm cô lâu lắm rồi , anh đến đây không đơn giản mua khoai mà đến tìm cô thương lượng .
- Tôi nghĩ anh đến đây không chỉ mua khoai .
- Em hiểu anh thật đấy ! Và anh cũng nói luôn nếu như em muốn trở lại cuộc sống như trước đây thì em phải quay lại với anh còn không anh sẽ khiến cho cuộc sống em khó khăn hơn bây giờ .
- Anh đừng nghĩ ai cũng như anh một con người hạ lưu chỉ biết có tiền , ngay cả tình yêu anh cũng muốn mua , chính anh đã hại gia đình tôi như thế ! Mà bắt tôi quay lại với anh . Nực cười tôi chỉ xem anh như một món đồ chơi thôi .
Tôi cười khẩy , thật khinh bỉ con người trước mắt ,
- Em nghĩ mình vẫn là còn tiểu thư nhà họ Vũ sao ?
Sau màn hạ nhục vừa rồi Lê Vĩnh nổi cơn thịnh nộ nhưng vận điẻm tĩnh nói .
- Dù không có anh thì gia đình tôi sẽ quay lại như trước thôi có khi còn hơn trước nữa kìa , lúc ấy tôi bắt gia đình anh phải trả giá đắt .
Tôi mạnh miệng tuyên bố cho những người xem thường Vũ Song Nhi này . Lê Vĩnh đành quay đi nhưng vẫn nói câu rõ to
- Tôi đang chống mắt lên xem em mạnh miệng được bao lâu .
Song Vi chằm chú kắng nghe cuộc đấu khẩu của họ , thấy mà buồn cười .
- Anh xin lỗi không giúp gì được cho gia đình cả
Ren từ đâu bước đến ôm chầm lấy tôi đang mãi suy nghĩ về những gì mình vừa nói lúc nãy .
- Tất cả là do em
Trở lại với thực tại tôi nhanh chóng trả lời anh mình nếu không có việc cô quen Lê Vĩnh thì đâu có gì xảy ra
- Anh sẽ giúp gia đình ta trở lại như trước
Ren nắm chặt tay tôi và Song Vi nói giọng chắc nịch
- Bằng cách nào ?
Song Vi khó hiểu nhìn Ren và Song Nhi hai anh em nhà này khó hiểu thật
- Bí mật _ Ren và tôi đồng thanh .
Tiếp ~~~~
Mọi việc cứ tiếp diễn ra sau đó , từ việc anh trai tôi lúc trước một thiếu gia đào hoa tài giỏi còn bây giờ sao chứ phải đi kiếm từng đồng bạc lẻ từ việc đánh đàn cho những buổi tiệc nhỏ .
Còn Song Vi cùng bà Đình Đình phải ra đầu hẻm bán những củ khoai nướng rẻ tiền , lúc trước họ từng sống cực khổ nhưng chưa bao giờ hạ thấp mình đến như vậy .
Điều đăt biệt hơn là từ ngày công ty ba phá sản dù là kiếm cách nào cũng không thể khôi phục như trước được nữa , dù có tìm bạn bè giúp nhưng chẳng ai dám đem cả khối tiền vào đầu tư công ty sắp phá sản . Nên ba tôi bắt đầu thâu đêm suốt sáng làm bạn với rượu bia còn chửi bới anh em tôi cùng Song Vi , ngay cả bà Đình Đình ông yêu nhất tôi còn thấy bà bị ba tôi đánh nữa .
Còn tôi buồn đến mức nghỉ học mấy ngày , Song Vi và anh Ren cũng nghỉ mấy bữa nay , tôi không còn là một đại tiểu thư nữa thật nhục nhã khi phải đến trường, khi nhận được ánh mắt hả hê của những người ghét tôi lúc trước , tôi cảm thấy thương anh Ren rất nhiều vì hoàn cảnh gia đình hạ nhục làm những việc cực khổ nhưng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền . tôi chưa từng thích mẹ con Song Vi nhưng thấy họ phải thức dậy rất sớm và đến tối muộn mới về , còn ba tôi không trách ông nhưng càng thương ông nhiều hơn .
- Thôi anh đi đây
Ren bước ra tạm biệt tôi , nhìn bóng dáng anh xa dần , chiếc áo cũ nhăn nhúm được anh khoát trên người với hoàn cảnh bây giờ anh không thể mua được quần áo hàng hiệu nữa .
- Chúc anh may mắn
Tôi khẽ nói một mình , người tính không bằng trời tính mà .
- Em đã để phần cho chị , nhớ ăn
Song Vi cùng bà Đình Đình tiếp tục bước ra khỏi nhà
Tôi khẽ bước vào trong phòng trọ , đã có tô mì nóng hổi ngay trước mắt , nhưng tôi sao có thể ăn nổi chứ
- Ba đã ăn chưa _ Tôi nhìn ba mà tim như thắt lại
- Con dùng đi ba không đói _ Ba tôi đưa điếu thuốc còn đang dang dở trên tay
- Ba đừng hút thuốc thuốc quá nhiều không tốt cho sức khoẻ đâu
- …
- Mà ba đã tìm được mẹ chưa
Nhắc đến mẹ tôi lại nhớ mẹ nhiều hơn , mẹ đã mất tích gần 6 tháng , công ty mẹ vẫn đang hoạt động , và người tiếp quản công ty của mẹ không ai khác người tình của bà lúc trước .
Ba tôi im lặng khẽ nhắm mắt . tôi quay đi , tuy ở đây cả tuần tôi vẫn chưa đi xem xung quanh như thế nào nên quyết định đi một vòng cho biết .
- Vũ Song Nhi
Nghe tiếng gọi từ phía xa tôi bất ngờ quay lại từ ngày đến đây ở có quen ai đâu chứ
- …
- Nhỏ ngốc này ! Không nhận ra chị hay sao ?
Thấy tôi ngớ người người đó lại gần cốc vào đầu tôi
- Chị Khiết My
Sau khi nhận cái cốc vừa rồi , tôi mới nhận ra người trước mặt lâu rồi không gặp 6 năm rồi còn gì .
- Tăng Khiết My ( 20 tuổi ) đang làm bác sĩ trong bệnh viện Vũ Anh , với bệnh nhân quan tâm chăm sóc chu đáo , còn với tôi luôn ức hiếp tôi thôi ( như cái cốc vừa rồi ) tuy 20 nhưng vẫn như trẻ con vậy , à mà là chị dâu tương lai của tôi ấy chứ . ( tình yêu của họ tuy khác nhau về tuổi tác nhưng chỉ cần yêu nhau thôi là được chứ gì ) .
- Em và cả nhà đi đâu vậy chứ làm chị kiếm mãi mới được , may mà chị có bệnh nhân ở đầy mới tìm được em đấy . mà bây giờ em đang ở đầu vậy
Khiết My hỏi han đủ thứ , cô đã xem Song Nhi như là chính đứa en gái ruột của mình , lúc cô và Ren quen nhau hai bên gia đình ngăn cấm về tuổi tác cũng chính cô em nhỏ này cùng đấu tranh quyết liệt giành lại tình yêu cho cô và Ren .
- Em ở đây
Tôi nói nhỏ , tôi sơ rằng một điều khi biết gia đình tôi như vậy chị ấy sẽ còn yêu anh tôi nữa không ? Nhưng chị ấy không làm tôi thất vọng .
- Gia đình em đang gặp chuyện gì phải không ?
Khiết My nhìn vào đôi mắy nhỏ ấy mà đau lòng , cô cũng nghe mọi người xung quanh nói về gia đình Song Nhi
- Chuyện dài lắm , em sẽ nói cho chị nghe sao ! Mà công việc hiện tại của chị như thế nào .
Tôi cố lãng tránh sang chuyện khác
- Bình thường thôi em ! Hằng ngày đến bệnh viện rồi về .
Chị em tôi dạo quanh con hẻm nhỏ bước chân đều đều , có lẽ hôm nay tôi cười rất nhiều thì phải ? Còn Khiết My tôi vẫn nghĩ chị tuy cười nói nhưng vẫn mang bầu tâm sự khó nói .
- Vào ăn chút kem không nào !
Khiết My chỉ tay vào quán kem bên đường , đã nói chị ấy rất trẻ con mà ,
Một Nhà quán kem tôi rất hay đến , nó đưa cho người khác cảm giác gia đình , mỗi người khách đến đây họ đều xem như gia đình mà tiếp đón chu đáo .
- Cho em 2 ly kem sôcôla nhé
Khiết My nhìn anh chàng phục vụ đang đứng sẵn ở đó , chị ấy biết tôi rất thích sôcôla nên gọi luôn vì đơn giản sôcôla cũng giống như con người tôi . lúc đầu mới ăn thì cảm nhận được cái đắng vốn vĩ của nó , nhưng khi tan vào trong miệng sẽ thấy được sự ngọt ngào , còn tôi mới quen thì thấy con người tôi khó đoán bí ẩn và đặc biệt xem thường mọi người nhưng khi tiếp xúc lâu ngày thì mới biết ẩn sâu trong con người đó như thế nào .
- Chị nhớ Ren sao
- Đâu có _ Khiết My xua tay của mình
- Ren về nước rồi _ Tôi cười với thái độ của Khiết My
- Thật sao ! Ren về nước bao lâu rồi , sao không liên lạc với chị , hay đã có người khác rồi .
Khiết My rối lên lúc đầu vui mừng sao đó hỏi han rồi lo lắng và cuối cùng là buồn phiền .
- Cần gì rối dữ vậy , mới về thôi , đừng nghĩ nhiều như vậy
°°°°°°°°
Trời bắt đầu tối tôi đành tạm biệt Khiết My rồi trở về phòng
trọ của mình . Nhưng cửa đã khóa tôi biết người ba đáng kính đang đi làm bạn với rượu rồi.
Một mình cô độc lặng lẽ bước trong đêm , tôi thấy mình bé nhỏ giữa cuộc đời này , không biết do duyên phận chăng hay một lý do nào đó mà tôi lại bước đến nơi của mẹ con Song Vi đang bán khoai lang . Tôi lặng lẽ đứng sau cánh cửa nhìn họ
- Dạo này sức khoẻ mẹ không tốt , hay mẹ về đi cứ để cho con lo việc này
Song Vi lo lắng cho mẹ mình rất nhiều , nhìn những giọt mồ hôi ướt đẫm trên má mà đau lòng khôn nguôi .
- Mẹ không sao ! Còn việc học hành của con ( khụ khụ ) sao rồi ( khụ khụ )
Tuy nói vậy cho con vui lòng nhưng căn bệnh này sao mà giấu được chứ , tuy nó chỉ cảm mạo nhưng sức khoẻ của bà rất yếu vì thương con gái sợ nó vất vả nên bà đành chịu thôi .
- Mẹ có sao không vậy ?
Song Vi quay sang mẹ khi nghe tiếng ho phát ra từ mẹ mình .
- Bà nghĩ ngơi đi , mọi việc tôi sẽ giúp
Tôi chứng kiến mọi việc trước mắt không thể nào không giúp được dù sao cũng là người một nhà.
- Nhưng … _ Bà Đình Đình đắn đo
- Không sao đâu bà về đi
Tôi lại gần đẩy nhẹ bà đi ra xa , bà chỉ cười rồi lặng im quay đi .
- Hôm nay chắc có bão .
Song Vi mỉm cười trêu tôi , vì hồi trước đến giờ có bao giờ chị ấy quan tâm đến mẹ con cô chứ .
Tôi hiểu chứ nhưng chỉ nhìn vào mấy củ khoai nhỏ đang bốc khói ngun ngút tỏ mùi thơm nhẹ nhàng xao xuyến .
- Bán hết cho tôi
Giọng nói trầm ấm vang lên
Tôi khẽ vui vừng nhưng vừa ngước lên nụ cười bỗng dập tắt
- Lê Vĩnh ! Sao lại là anh
- Anh chỉ mua khoai thôi !
Lê Vĩnh cười tươi trước thái độ của tôi bây giờ , anh đã tìm cô lâu lắm rồi , anh đến đây không đơn giản mua khoai mà đến tìm cô thương lượng .
- Tôi nghĩ anh đến đây không chỉ mua khoai .
- Em hiểu anh thật đấy ! Và anh cũng nói luôn nếu như em muốn trở lại cuộc sống như trước đây thì em phải quay lại với anh còn không anh sẽ khiến cho cuộc sống em khó khăn hơn bây giờ .
- Anh đừng nghĩ ai cũng như anh một con người hạ lưu chỉ biết có tiền , ngay cả tình yêu anh cũng muốn mua , chính anh đã hại gia đình tôi như thế ! Mà bắt tôi quay lại với anh . Nực cười tôi chỉ xem anh như một món đồ chơi thôi .
Tôi cười khẩy , thật khinh bỉ con người trước mắt ,
- Em nghĩ mình vẫn là còn tiểu thư nhà họ Vũ sao ?
Sau màn hạ nhục vừa rồi Lê Vĩnh nổi cơn thịnh nộ nhưng vận điẻm tĩnh nói .
- Dù không có anh thì gia đình tôi sẽ quay lại như trước thôi có khi còn hơn trước nữa kìa , lúc ấy tôi bắt gia đình anh phải trả giá đắt .
Tôi mạnh miệng tuyên bố cho những người xem thường Vũ Song Nhi này . Lê Vĩnh đành quay đi nhưng vẫn nói câu rõ to
- Tôi đang chống mắt lên xem em mạnh miệng được bao lâu .
Song Vi chằm chú kắng nghe cuộc đấu khẩu của họ , thấy mà buồn cười .
- Anh xin lỗi không giúp gì được cho gia đình cả
Ren từ đâu bước đến ôm chầm lấy tôi đang mãi suy nghĩ về những gì mình vừa nói lúc nãy .
- Tất cả là do em
Trở lại với thực tại tôi nhanh chóng trả lời anh mình nếu không có việc cô quen Lê Vĩnh thì đâu có gì xảy ra
- Anh sẽ giúp gia đình ta trở lại như trước
Ren nắm chặt tay tôi và Song Vi nói giọng chắc nịch
- Bằng cách nào ?
Song Vi khó hiểu nhìn Ren và Song Nhi hai anh em nhà này khó hiểu thật
- Bí mật _ Ren và tôi đồng thanh .
Tiếp ~~~~
/22
|