Tôn Điềm Điềm cảm giác được Thẩm Niệm Thâm đang run rẩy, thế mới biết anh đang sợ hãi, cô vội vàng ôm lấy anh, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng anh, ôn nhu trấn an, “Em đây, không phải mơ đâu.”
Thẩm Niệm Thâm ôm Tôn Điềm Điềm một lúc lâu, người trong lòng có độ ấm, anh cảm nhận được hơi thở của Tôn Điềm Điềm, ngửi được mùi hương nhẹ nhàng trêи người cô, cảm xúc mới dần dần bình phục lại.
Sau một lúc lâu, anh buông Tôn Điềm Điềm ra, cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao em ra ngoài sớm vậy?”
Tôn Điềm Điềm nói: “Em tỉnh dậy thì ra đây luôn, em thấy anh ngủ rất sâu nên không kêu anh, vừa lúc bà ngoại cũng dậy rồi nên em trò chuyện với bà một chút.”
Bà ngoại đang nhìn bọn họ, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười, cực kì vui vẻ, “A Niệm, cháu cũng thật là, làm hòa với Điềm Điềm sao lại không nói cho bà một tiếng.”
Khoảng thời gian Thẩm Niệm Thâm cùng Tôn Điềm Điềm tách ra, trêи mặt anh không còn một chút tươi cười, thậm chí còn trầm trọng hơn trước lúc hai người ở bên nhau. Thời điểm ở nhà, anh luôn xuất thần nhìn vào khoảng không, có đôi khi còn đứng trước cửa sổ cả một giờ liền.
Bà ngoại thu cả vào mắt, đau ở trong lòng, nội tâm cực kì tự trách, bà cảm thấy là bởi vì mình bị bệnh mới làm cho A Niệm và Điềm Điềm chia tay.
Hiện giờ thấy hai người lại hòa hợp như ban đầu, vừa vui vẻ vừa kϊƈɦ động mà nói với Thẩm Niệm Thâm: “A Niệm, hôm nay là cuối tuần, trường của hai đứa cũng không có tiết học đúng chứ? Lát nữa cháu đi mua đồ về, Điềm Điềm ở lại nhà ăn trưa đi.”
Thẩm Niệm Thâm nhớ đến hôm nay là sinh nhật của anh trai Tôn Điềm Điềm, nghiêng đầu hỏi cô, “Lát nữa em có muốn về không?”
Tôn Điềm Điềm suy nghĩ một chút, “Buổi tối em về cũng được.”
Cô muốn ở bên Thẩm Niệm Thâm nhiều một chút.
Thẩm Niệm Thâm cũng không phản đối, “Được, tối anh đưa em về.” Lại nói: “Em đợi một chút, anh ra ngoài mua bữa sáng cho em.”
Nói xong anh liền về phòng chuẩn bị thay quần áo.
Tôn Điềm Điềm đi theo anh, cô đi ở phía sau rồi đóng cửa phòng.
Thẩm Niệm Thâm đứng ở trước giường, cởi chiếc áo thun ra, khom người lấy chiếc áo lông mỏng đặt trêи ghế.
Hôm nay nhiệt độ xuống thấp, bên ngoài rất lạnh.
Tôn Điềm Điềm đi qua, từ phía sau ôm lấy anh.
Thẩm Niệm Thâm hơi giật mình, cầm lấy tay cô, “Làm sao vậy?”
Mặt Tôn Điềm Điềm áp vào sau lưng Thẩm Niệm Thâm, trầm mặc một lát mới nhẹ giọng hỏi: “A Niệm, có phải anh không có cảm giác an toàn không?”
Thân thể Thẩm Niệm Thâm hơi cứng lại, sau một lúc lâu mới khẽ ‘ừ’ một tiếng, thấp giọng nói: “Khi đó anh thường hay nằm mơ, trong mơ em đều ngủ ở trong lòng anh, tỉnh lại đã không thấy tăm hơi.”
Ngữ khí của anh rất bình đạm, nhưng Tôn Điềm Điềm lại nghe đến chua xót. Khi đó anh cô độc, mất mát khổ sở biết bao mới có thể thường hay mơ thấy cô bên cạnh, tỉnh dậy lại phát hiện chỉ là một giấc mơ.
Khó trách vừa rồi anh lại sợ hãi như vậy, lúc ôm cô cả người đều run rẩy.
Tôn Điềm Điềm buông Thẩm Niệm Thâm ra, vòng đến phía trước anh, lại từ trước mặt ôm lấy anh, mặt áp vào ngực anh, trong phòng im ắng, có thể nghe thấy tiếng nhịp đập nơi tim Thẩm Niệm Thâm.
Qua một lát, Tôn Điềm Điềm mới nhẹ giọng hỏi: “Anh có cảm nhận được không?”
Thẩm Niệm Thâm hơi giật mình, nhất thời không phản ứng lại.
“Em là chân thật, không phải anh đang nằm mơ đâu.” Tôn Điềm Điềm chua xót, có chút nghẹn ngào, “Em xin lỗi, về sau sẽ không để anh phải một mình nữa, anh không cần sợ hãi.”
Thẩm Niệm Thâm cổ họng khô khốc, đôi mắt trướng đau, hai tay ôm chặt lấy Tôn Điềm Điềm, sau một lúc lâu mới nói giọng khàn khàn: “Anh biết rồi.”
Hai người ôm thật lâu, Tôn Điềm Điềm mới từ ngực Thẩm Niệm Thâm ngẩng đầu lên.
Tầm mắt dừng trêи bờ ngực rắn chắc của Thẩm Niệm Thâm, cô nhịn không được giơ tay sờ sờ.
Thẩm Niệm Thâm cầm lấy tay cô, nhìn cô, ánh mắt rất sâu, “Đừng sờ loạn.”
Tôn Điềm Điềm cười hì hì, “Thẩm Niệm Thâm, ngực anh cứng quá, giống như cục đá vậy.”
Tầm mắt Thẩm Niệm Thâm bất giác dừng ở trước ngực Tôn Điềm Điềm, nhớ tới buổi tối hôm trước ở khách sạn, cảm xúc mềm mại kia làm anh ấn tượng sâu sắc.
Tôn Điềm Điềm ngẩng đầu liền thấy Thẩm Niệm Thâm đang nhìn mình, ánh mắt rất sâu, không hề chớp mắt, trong mắt giống như có một cảm xúc khác thường đang cuồn cuộn.
Cô có chút ngượng ngùng dời đi tầm mắt, giúp Thẩm Niệm Thâm cầm lấy chiếc áo lông trêи ghế rồi đưa cho anh, “Mặc áo vào đi.”
Thẩm Niệm Thâm nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó mới nhận lấy áo, nhanh chóng mặc vào.
Thẩm Niệm Thâm đang định mặc áo khoác thì bị Tôn Điềm Điềm kéo lại, “Không cần ra ngoài mua đâu, ở nhà làm đi, đã lâu rồi em không ăn đồ anh nấu.”
Động tác lấy áo khoác của Thẩm Niệm Thâm dừng một chút, anh nghiêng đầu hỏi, “Em muốn ăn gì?”
Tôn Điềm Điềm cong cong khóe mắt, ôm lấy cánh tay Thẩm Niệm Thâm, “Ăn gì cũng được, anh làm gì cũng ngon cả.”
Thẩm Niệm Thâm cười cười, buông chiếc áo khoác xuống, “Anh đi rửa mặt rồi làm bữa sáng cho em.”
“Được.” Tôn Điềm Điềm cong khóe mắt, nhón chân hôn lên mặt Thẩm Niệm Thâm một cái.
Thẩm Niệm Thâm rửa mặt xong liền đến phòng bếp làm bữa sáng cho Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm ở phòng khách cùng bà ngoại trò chuyện một lát, sau đó bà ngoại xem TV, cô liền chạy tới phòng bếp tìm Thẩm Niệm Thâm.
Trong nồi đang nấu nước, Thẩm Niệm Thâm đứng ở trước bệ bếp, hơi cúi người, khuấy trứng gà trong chén.
Tôn Điềm Điềm đi qua, từ bên cạnh ôm lấy Thẩm Niệm Thâm, đưa đầu liếc mắt nhìn vào trong nồi một cái, “Anh nấu gì vậy?”
“Sủi cảo.”
“Trứng gà thì sao?”
“Anh chiên cho em cái trứng.”
Tôn Điềm Điềm cười rộ, nghiêng đầu nhìn Thẩm Niệm Thâm.
Cô nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.
Thẩm Niệm Thâm khuấy trứng gà xong, vặn vòi nước rửa tay, vừa rửa vừa thấp giọng cười, “Đừng nhìn anh như vậy.”
Tôn Điềm Điềm cười tủm tỉm, hỏi: “Vì sao vậy?”
Thẩm Niệm Thâm lấy chiếc khăn lông bên cạnh mà lau khô tay rồi nói: “Em nhìn anh như vậy, anh sẽ không nhịn được mà muốn làm chuyện xấu.”
Tôn Điềm Điềm sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên nghiêng đầu, nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn xuống.
Thì ra là làm chuyện xấu này.
Tôn Điềm Điềm chỉ hơi hơi ngẩn ra một chút liền nhắm hai mắt lại, hai tay ôm lấy Thẩm Niệm Thâm, trong lòng như có mật đường, ngọt sương sương.
Thẩm Niệm Thâm hôn cô một lát, mới hơi hơi buông ra, ánh mắt dừng ở tóc mái bên tai cô, anh giơ tay giúp cô vén đến sau tai, ánh mắt rất đỗi ôn nhu, “Sau này đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ nhịn không được.”
Tôn Điềm Điềm cười, đôi mắt phát ra tia sáng, “Không cần nhịn, em thích vậy.”
Thẩm Niệm Thâm cười cười, bóp mũi cô một cái, “Em đợi thêm chút nữa, sủi cảo nổi lên là có thể ăn rồi.”
Tôn Điềm Điềm ‘ừm’ một tiếng, đứng ở bên cạnh, tiếp tục ôm Thẩm Niệm Thâm, đầu dựa vào vai anh.
Nhìn chằm chằm nồi nước đang sôi, qua một lát, Tôn Điềm Điềm bỗng nhiên cảm khái, “A Niệm, anh là người đàn ông tốt nhất mà em từng gặp.”
Thẩm Niệm Thâm cười, nhìn cô, “Em đã từng gặp qua rất nhiều đàn ông sao?”
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, “Không có gặp nhiều, nhưng em biết, trêи đời này không có người nào tốt với em hơn anh.”
Cô không cần quen với nhiều người đàn ông, chỉ cần một Thẩm Niệm Thâm là đủ rồi.
Thẩm Niệm Thâm cười cười, sờ sờ đầu cô.
Đôi mắt Tôn Điềm Điềm sáng lấp lánh, đột nhiên hỏi anh, “Em thì sao? Em có được không?”
Thẩm Niệm Thâm hơi dừng lại, anh nhìn cô, ánh mắt rất sâu, sau một lúc lâu, môi hơi mím lại, vô cùng nghiêm túc mà nói ra một chữ, “Được.”
Được đến nỗi chỉ cần có thể ở bên cô, mọi cực khổ đều đáng giá.
…
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Niệm Thâm liền dẫn Tôn Điềm Điềm ra ngoài đi dạo.
Mùa đông lạnh lẽo, lại là cuối tuần nên trêи đường rất ít người, hai người tay trong tay, ở trêи phố chậm rãi tản bộ.
Chia ly gặp lại, có rất nhiều lời muốn nói.
Đến lúc Tôn Điềm Điềm kể tới chuyện nghỉ hè đi hải đảo chơi, Thẩm Niệm Thâm tức khắc nhớ tới một chuyện, nói: “Lúc về em có mang theo rất nhiều quà.”
“Đúng vậy, sao anh biết?”
Thẩm Niệm Thâm rũ mắt liếc nhìn cô một cái, “Em đưa cho Hứa Lệ rất nhiều kẹo dừa, quên rồi sao?”
Tôn Điềm Điềm bừng tỉnh, tức khắc nhớ tới, “Đúng rồi, kẹo dừa ở đó ngon hơn kẹo chúng ta thường ăn nên em mua về rất nhiều.” Nói xong cô liền hỏi Thẩm Niệm Thâm, “Anh có ăn không?”
Thẩm Niệm Thâm ‘hừ’ một tiếng, “Ăn một viên.”
Khi đó vừa mới khai giảng, bà ngoại Thẩm Niệm Thâm thì vừa mới làm phẫu thuật, cũng vừa là thời điểm náo loạn với Tôn Điềm Điềm nhất, lúc ấy Hứa Lệ đưa cho anh một viên, ăn xong anh mới biết là Tôn Điềm Điềm đưa tới, sau đó liền không có mặt mũi để lấy thêm, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám Hứa Lệ phân chia giải quyết sạch sẽ.
Nói xong anh lại nghĩ đến chuyện cây quạt, nhất thời có chút bất bình, bắt đầu lôi chuyện cũ, “Em còn cho bọn họ quạt, nhớ rõ không?”
Tôn Điềm Điềm chớp chớp mắt, “Nhớ rõ.
Thẩm Niệm Thâm giật giật khóe mắt, “Phòng ngủ có bốn người, chỉ cho ba cây, quăng anh sang một bên, cố ý chọc giận anh đúng không?”
Tôn Điềm Điềm nhịn không được cười, “Ừm, đúng là cố ý, lúc đó anh cũng có là gì của em đâu, sao em phải mang quà về cho anh.”
Thẩm Niệm Thâm: “Đám Hứa Lệ cũng không có quan hệ với em mà.”
Tôn Điềm Điềm: “Ai nói, Hứa Lệ là bạn trai của Trình Đóa, xem như người một nhà.”
“Anh thì sao?”
Tôn Điềm Điềm bật cười, nói: “Anh khi đó, xem như người ngoài.”
Thẩm Niệm Thâm: “…”
Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm xụ mặt không cao hứng, tức khắc bị chọc cười, giơ tay che mặt anh lại, “Đừng giận, hiện tại là người nhà.”
Thẩm Niệm Thâm liếc nhìn cô một cái, bỗng nhiên vươn tay.
Tôn Điềm Điềm sửng sốt, “Làm gì vậy?”
Thẩm Niệm Thâm nghiêm trang, “Nếu là người nhà, có phải nên bù đắp cho quà ngay đó cho anh không?”
Tôn Điềm Điềm mếu máo, chụp lấy bàn tay Thẩm Niệm Thâm, “Quỷ hẹp hòi, em mua kẹo cho anh được chưa?”
Thẩm Niệm Thâm đáp, “Được.”
Tôn Điềm Điềm đưa tay nhéo má Thẩm Niệm Thâm, “Thẩm Niệm Thâm anh thật sự càng ngày càng ấu trĩ.”
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, trong mắt mang theo vài phần ý cười, sau đó bỗng nhiên nắm tay dẫn cô đi sang hướng đối diện đường lớn.
Tôn Điềm Điềm theo sau, “Đi đâu vậy?”
“Siêu thị, không phải em muốn mua kẹo cho anh sao?”
…
Mười phút sau, siêu thị.
Tôn Điềm Điềm đi theo Thẩm Niệm Thâm mua đồ ăn trưa trước, sau đó anh thúc giục cô đi mua kẹo cho anh.
Trêи kệ hàng bày các loại kẹo rực rỡ muôn màu, Tôn Điềm Điềm hỏi Thẩm Niệm Thâm muốn ăn kẹo gì.
Thẩm Niệm Thâm cực kì cố chấp, “Kẹo dừa.”
Lần trước không được ăn, đến giờ vẫn luôn nhớ kỹ.
Tôn Điềm Điềm liếc anh một cái, nhịn không được bật cười, sau đó cầm lấy hai túi kẹo dừa thật lớn trêи kệ hàng, “Đủ chưa?”
Thẩm Niệm Thâm thỏa mãn, đáp một tiếng, “Đủ rồi.”
Tôn Điềm Điềm nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Thâm cười, “Ấu trĩ.”
Thẩm Niệm Thâm đẩy xe, Tôn Điềm Điềm một tay bám lấy cánh tay Thẩm Niệm Thâm, một tay ôm hai túi kẹo dừa. Đi đến quầy thu ngân, thời điểm chờ tính tiền, Tôn Điềm Điềm bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, chu môi, có chút u oán mà nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Anh còn thiếu em một phần quà sinh nhật.”
Sinh nhật Tôn Điềm Điềm là ngày mười sáu tháng ba, năm ngoái lúc gần đến sinh nhật, Thẩm Niệm Thâm lại đột nhiên cùng cô nói chia tay, cuối cùng sinh nhật cũng không tổ chức, một mình ở rạp chiếu phim ô tô khóc cả đêm.
Trong lòng Thẩm Niệm Thâm thấy áy náy, anh ôm Tôn Điềm Điềm vào lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, giọng nói có chút nghẹn ngào, “Anh vẫn nhớ rõ, anh đã chuẩn bị quà cho em rồi.”
Thẩm Niệm Thâm ôm Tôn Điềm Điềm một lúc lâu, người trong lòng có độ ấm, anh cảm nhận được hơi thở của Tôn Điềm Điềm, ngửi được mùi hương nhẹ nhàng trêи người cô, cảm xúc mới dần dần bình phục lại.
Sau một lúc lâu, anh buông Tôn Điềm Điềm ra, cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao em ra ngoài sớm vậy?”
Tôn Điềm Điềm nói: “Em tỉnh dậy thì ra đây luôn, em thấy anh ngủ rất sâu nên không kêu anh, vừa lúc bà ngoại cũng dậy rồi nên em trò chuyện với bà một chút.”
Bà ngoại đang nhìn bọn họ, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười, cực kì vui vẻ, “A Niệm, cháu cũng thật là, làm hòa với Điềm Điềm sao lại không nói cho bà một tiếng.”
Khoảng thời gian Thẩm Niệm Thâm cùng Tôn Điềm Điềm tách ra, trêи mặt anh không còn một chút tươi cười, thậm chí còn trầm trọng hơn trước lúc hai người ở bên nhau. Thời điểm ở nhà, anh luôn xuất thần nhìn vào khoảng không, có đôi khi còn đứng trước cửa sổ cả một giờ liền.
Bà ngoại thu cả vào mắt, đau ở trong lòng, nội tâm cực kì tự trách, bà cảm thấy là bởi vì mình bị bệnh mới làm cho A Niệm và Điềm Điềm chia tay.
Hiện giờ thấy hai người lại hòa hợp như ban đầu, vừa vui vẻ vừa kϊƈɦ động mà nói với Thẩm Niệm Thâm: “A Niệm, hôm nay là cuối tuần, trường của hai đứa cũng không có tiết học đúng chứ? Lát nữa cháu đi mua đồ về, Điềm Điềm ở lại nhà ăn trưa đi.”
Thẩm Niệm Thâm nhớ đến hôm nay là sinh nhật của anh trai Tôn Điềm Điềm, nghiêng đầu hỏi cô, “Lát nữa em có muốn về không?”
Tôn Điềm Điềm suy nghĩ một chút, “Buổi tối em về cũng được.”
Cô muốn ở bên Thẩm Niệm Thâm nhiều một chút.
Thẩm Niệm Thâm cũng không phản đối, “Được, tối anh đưa em về.” Lại nói: “Em đợi một chút, anh ra ngoài mua bữa sáng cho em.”
Nói xong anh liền về phòng chuẩn bị thay quần áo.
Tôn Điềm Điềm đi theo anh, cô đi ở phía sau rồi đóng cửa phòng.
Thẩm Niệm Thâm đứng ở trước giường, cởi chiếc áo thun ra, khom người lấy chiếc áo lông mỏng đặt trêи ghế.
Hôm nay nhiệt độ xuống thấp, bên ngoài rất lạnh.
Tôn Điềm Điềm đi qua, từ phía sau ôm lấy anh.
Thẩm Niệm Thâm hơi giật mình, cầm lấy tay cô, “Làm sao vậy?”
Mặt Tôn Điềm Điềm áp vào sau lưng Thẩm Niệm Thâm, trầm mặc một lát mới nhẹ giọng hỏi: “A Niệm, có phải anh không có cảm giác an toàn không?”
Thân thể Thẩm Niệm Thâm hơi cứng lại, sau một lúc lâu mới khẽ ‘ừ’ một tiếng, thấp giọng nói: “Khi đó anh thường hay nằm mơ, trong mơ em đều ngủ ở trong lòng anh, tỉnh lại đã không thấy tăm hơi.”
Ngữ khí của anh rất bình đạm, nhưng Tôn Điềm Điềm lại nghe đến chua xót. Khi đó anh cô độc, mất mát khổ sở biết bao mới có thể thường hay mơ thấy cô bên cạnh, tỉnh dậy lại phát hiện chỉ là một giấc mơ.
Khó trách vừa rồi anh lại sợ hãi như vậy, lúc ôm cô cả người đều run rẩy.
Tôn Điềm Điềm buông Thẩm Niệm Thâm ra, vòng đến phía trước anh, lại từ trước mặt ôm lấy anh, mặt áp vào ngực anh, trong phòng im ắng, có thể nghe thấy tiếng nhịp đập nơi tim Thẩm Niệm Thâm.
Qua một lát, Tôn Điềm Điềm mới nhẹ giọng hỏi: “Anh có cảm nhận được không?”
Thẩm Niệm Thâm hơi giật mình, nhất thời không phản ứng lại.
“Em là chân thật, không phải anh đang nằm mơ đâu.” Tôn Điềm Điềm chua xót, có chút nghẹn ngào, “Em xin lỗi, về sau sẽ không để anh phải một mình nữa, anh không cần sợ hãi.”
Thẩm Niệm Thâm cổ họng khô khốc, đôi mắt trướng đau, hai tay ôm chặt lấy Tôn Điềm Điềm, sau một lúc lâu mới nói giọng khàn khàn: “Anh biết rồi.”
Hai người ôm thật lâu, Tôn Điềm Điềm mới từ ngực Thẩm Niệm Thâm ngẩng đầu lên.
Tầm mắt dừng trêи bờ ngực rắn chắc của Thẩm Niệm Thâm, cô nhịn không được giơ tay sờ sờ.
Thẩm Niệm Thâm cầm lấy tay cô, nhìn cô, ánh mắt rất sâu, “Đừng sờ loạn.”
Tôn Điềm Điềm cười hì hì, “Thẩm Niệm Thâm, ngực anh cứng quá, giống như cục đá vậy.”
Tầm mắt Thẩm Niệm Thâm bất giác dừng ở trước ngực Tôn Điềm Điềm, nhớ tới buổi tối hôm trước ở khách sạn, cảm xúc mềm mại kia làm anh ấn tượng sâu sắc.
Tôn Điềm Điềm ngẩng đầu liền thấy Thẩm Niệm Thâm đang nhìn mình, ánh mắt rất sâu, không hề chớp mắt, trong mắt giống như có một cảm xúc khác thường đang cuồn cuộn.
Cô có chút ngượng ngùng dời đi tầm mắt, giúp Thẩm Niệm Thâm cầm lấy chiếc áo lông trêи ghế rồi đưa cho anh, “Mặc áo vào đi.”
Thẩm Niệm Thâm nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó mới nhận lấy áo, nhanh chóng mặc vào.
Thẩm Niệm Thâm đang định mặc áo khoác thì bị Tôn Điềm Điềm kéo lại, “Không cần ra ngoài mua đâu, ở nhà làm đi, đã lâu rồi em không ăn đồ anh nấu.”
Động tác lấy áo khoác của Thẩm Niệm Thâm dừng một chút, anh nghiêng đầu hỏi, “Em muốn ăn gì?”
Tôn Điềm Điềm cong cong khóe mắt, ôm lấy cánh tay Thẩm Niệm Thâm, “Ăn gì cũng được, anh làm gì cũng ngon cả.”
Thẩm Niệm Thâm cười cười, buông chiếc áo khoác xuống, “Anh đi rửa mặt rồi làm bữa sáng cho em.”
“Được.” Tôn Điềm Điềm cong khóe mắt, nhón chân hôn lên mặt Thẩm Niệm Thâm một cái.
Thẩm Niệm Thâm rửa mặt xong liền đến phòng bếp làm bữa sáng cho Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm ở phòng khách cùng bà ngoại trò chuyện một lát, sau đó bà ngoại xem TV, cô liền chạy tới phòng bếp tìm Thẩm Niệm Thâm.
Trong nồi đang nấu nước, Thẩm Niệm Thâm đứng ở trước bệ bếp, hơi cúi người, khuấy trứng gà trong chén.
Tôn Điềm Điềm đi qua, từ bên cạnh ôm lấy Thẩm Niệm Thâm, đưa đầu liếc mắt nhìn vào trong nồi một cái, “Anh nấu gì vậy?”
“Sủi cảo.”
“Trứng gà thì sao?”
“Anh chiên cho em cái trứng.”
Tôn Điềm Điềm cười rộ, nghiêng đầu nhìn Thẩm Niệm Thâm.
Cô nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.
Thẩm Niệm Thâm khuấy trứng gà xong, vặn vòi nước rửa tay, vừa rửa vừa thấp giọng cười, “Đừng nhìn anh như vậy.”
Tôn Điềm Điềm cười tủm tỉm, hỏi: “Vì sao vậy?”
Thẩm Niệm Thâm lấy chiếc khăn lông bên cạnh mà lau khô tay rồi nói: “Em nhìn anh như vậy, anh sẽ không nhịn được mà muốn làm chuyện xấu.”
Tôn Điềm Điềm sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên nghiêng đầu, nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn xuống.
Thì ra là làm chuyện xấu này.
Tôn Điềm Điềm chỉ hơi hơi ngẩn ra một chút liền nhắm hai mắt lại, hai tay ôm lấy Thẩm Niệm Thâm, trong lòng như có mật đường, ngọt sương sương.
Thẩm Niệm Thâm hôn cô một lát, mới hơi hơi buông ra, ánh mắt dừng ở tóc mái bên tai cô, anh giơ tay giúp cô vén đến sau tai, ánh mắt rất đỗi ôn nhu, “Sau này đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ nhịn không được.”
Tôn Điềm Điềm cười, đôi mắt phát ra tia sáng, “Không cần nhịn, em thích vậy.”
Thẩm Niệm Thâm cười cười, bóp mũi cô một cái, “Em đợi thêm chút nữa, sủi cảo nổi lên là có thể ăn rồi.”
Tôn Điềm Điềm ‘ừm’ một tiếng, đứng ở bên cạnh, tiếp tục ôm Thẩm Niệm Thâm, đầu dựa vào vai anh.
Nhìn chằm chằm nồi nước đang sôi, qua một lát, Tôn Điềm Điềm bỗng nhiên cảm khái, “A Niệm, anh là người đàn ông tốt nhất mà em từng gặp.”
Thẩm Niệm Thâm cười, nhìn cô, “Em đã từng gặp qua rất nhiều đàn ông sao?”
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, “Không có gặp nhiều, nhưng em biết, trêи đời này không có người nào tốt với em hơn anh.”
Cô không cần quen với nhiều người đàn ông, chỉ cần một Thẩm Niệm Thâm là đủ rồi.
Thẩm Niệm Thâm cười cười, sờ sờ đầu cô.
Đôi mắt Tôn Điềm Điềm sáng lấp lánh, đột nhiên hỏi anh, “Em thì sao? Em có được không?”
Thẩm Niệm Thâm hơi dừng lại, anh nhìn cô, ánh mắt rất sâu, sau một lúc lâu, môi hơi mím lại, vô cùng nghiêm túc mà nói ra một chữ, “Được.”
Được đến nỗi chỉ cần có thể ở bên cô, mọi cực khổ đều đáng giá.
…
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Niệm Thâm liền dẫn Tôn Điềm Điềm ra ngoài đi dạo.
Mùa đông lạnh lẽo, lại là cuối tuần nên trêи đường rất ít người, hai người tay trong tay, ở trêи phố chậm rãi tản bộ.
Chia ly gặp lại, có rất nhiều lời muốn nói.
Đến lúc Tôn Điềm Điềm kể tới chuyện nghỉ hè đi hải đảo chơi, Thẩm Niệm Thâm tức khắc nhớ tới một chuyện, nói: “Lúc về em có mang theo rất nhiều quà.”
“Đúng vậy, sao anh biết?”
Thẩm Niệm Thâm rũ mắt liếc nhìn cô một cái, “Em đưa cho Hứa Lệ rất nhiều kẹo dừa, quên rồi sao?”
Tôn Điềm Điềm bừng tỉnh, tức khắc nhớ tới, “Đúng rồi, kẹo dừa ở đó ngon hơn kẹo chúng ta thường ăn nên em mua về rất nhiều.” Nói xong cô liền hỏi Thẩm Niệm Thâm, “Anh có ăn không?”
Thẩm Niệm Thâm ‘hừ’ một tiếng, “Ăn một viên.”
Khi đó vừa mới khai giảng, bà ngoại Thẩm Niệm Thâm thì vừa mới làm phẫu thuật, cũng vừa là thời điểm náo loạn với Tôn Điềm Điềm nhất, lúc ấy Hứa Lệ đưa cho anh một viên, ăn xong anh mới biết là Tôn Điềm Điềm đưa tới, sau đó liền không có mặt mũi để lấy thêm, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám Hứa Lệ phân chia giải quyết sạch sẽ.
Nói xong anh lại nghĩ đến chuyện cây quạt, nhất thời có chút bất bình, bắt đầu lôi chuyện cũ, “Em còn cho bọn họ quạt, nhớ rõ không?”
Tôn Điềm Điềm chớp chớp mắt, “Nhớ rõ.
Thẩm Niệm Thâm giật giật khóe mắt, “Phòng ngủ có bốn người, chỉ cho ba cây, quăng anh sang một bên, cố ý chọc giận anh đúng không?”
Tôn Điềm Điềm nhịn không được cười, “Ừm, đúng là cố ý, lúc đó anh cũng có là gì của em đâu, sao em phải mang quà về cho anh.”
Thẩm Niệm Thâm: “Đám Hứa Lệ cũng không có quan hệ với em mà.”
Tôn Điềm Điềm: “Ai nói, Hứa Lệ là bạn trai của Trình Đóa, xem như người một nhà.”
“Anh thì sao?”
Tôn Điềm Điềm bật cười, nói: “Anh khi đó, xem như người ngoài.”
Thẩm Niệm Thâm: “…”
Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm xụ mặt không cao hứng, tức khắc bị chọc cười, giơ tay che mặt anh lại, “Đừng giận, hiện tại là người nhà.”
Thẩm Niệm Thâm liếc nhìn cô một cái, bỗng nhiên vươn tay.
Tôn Điềm Điềm sửng sốt, “Làm gì vậy?”
Thẩm Niệm Thâm nghiêm trang, “Nếu là người nhà, có phải nên bù đắp cho quà ngay đó cho anh không?”
Tôn Điềm Điềm mếu máo, chụp lấy bàn tay Thẩm Niệm Thâm, “Quỷ hẹp hòi, em mua kẹo cho anh được chưa?”
Thẩm Niệm Thâm đáp, “Được.”
Tôn Điềm Điềm đưa tay nhéo má Thẩm Niệm Thâm, “Thẩm Niệm Thâm anh thật sự càng ngày càng ấu trĩ.”
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, trong mắt mang theo vài phần ý cười, sau đó bỗng nhiên nắm tay dẫn cô đi sang hướng đối diện đường lớn.
Tôn Điềm Điềm theo sau, “Đi đâu vậy?”
“Siêu thị, không phải em muốn mua kẹo cho anh sao?”
…
Mười phút sau, siêu thị.
Tôn Điềm Điềm đi theo Thẩm Niệm Thâm mua đồ ăn trưa trước, sau đó anh thúc giục cô đi mua kẹo cho anh.
Trêи kệ hàng bày các loại kẹo rực rỡ muôn màu, Tôn Điềm Điềm hỏi Thẩm Niệm Thâm muốn ăn kẹo gì.
Thẩm Niệm Thâm cực kì cố chấp, “Kẹo dừa.”
Lần trước không được ăn, đến giờ vẫn luôn nhớ kỹ.
Tôn Điềm Điềm liếc anh một cái, nhịn không được bật cười, sau đó cầm lấy hai túi kẹo dừa thật lớn trêи kệ hàng, “Đủ chưa?”
Thẩm Niệm Thâm thỏa mãn, đáp một tiếng, “Đủ rồi.”
Tôn Điềm Điềm nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Thâm cười, “Ấu trĩ.”
Thẩm Niệm Thâm đẩy xe, Tôn Điềm Điềm một tay bám lấy cánh tay Thẩm Niệm Thâm, một tay ôm hai túi kẹo dừa. Đi đến quầy thu ngân, thời điểm chờ tính tiền, Tôn Điềm Điềm bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, chu môi, có chút u oán mà nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Anh còn thiếu em một phần quà sinh nhật.”
Sinh nhật Tôn Điềm Điềm là ngày mười sáu tháng ba, năm ngoái lúc gần đến sinh nhật, Thẩm Niệm Thâm lại đột nhiên cùng cô nói chia tay, cuối cùng sinh nhật cũng không tổ chức, một mình ở rạp chiếu phim ô tô khóc cả đêm.
Trong lòng Thẩm Niệm Thâm thấy áy náy, anh ôm Tôn Điềm Điềm vào lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, giọng nói có chút nghẹn ngào, “Anh vẫn nhớ rõ, anh đã chuẩn bị quà cho em rồi.”
/107
|