Thời điểm Thẩm Niệm Thâm về đến nhà đã gần ba giờ sáng.
Anh trở lại phòng, lấy chiếc nhẫn từ túi quần ra.
Chiếc nhẫn rất nhỏ, không có điểm xuyết cái gì, mộc mạc đến có chút ảm đạm.
Trong đầu Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên lại hiện ra bộ dáng Tôn Điềm Điềm ngồi đánh dương cầm lúc tối, lộng lẫy giống như ngôi sao trêи bầu trời.
Nhìn chằm chằm chiếc nhẫn một lát, anh cúi người, kéo ngăn bàn ra, thả nhẫn vào trong.
Sinh nhật hai mươi tuổi, Tôn Điềm Điềm không nhận được quà từ Thẩm Niệm Thâm, tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút mất mát.
Liên tiếp mấy ngày, đi học đều có chút thất thần.
Hôm nay ở phòng vẽ tranh, Trình Đóa phát hiện Tôn Điềm Điềm có chút không đúng, nhỏ giọng hỏi cô, “Gần đây cậu làm sao vậy? Mấy ngày nay luôn hồn vía lên mây.”
Tôn Điềm Điềm nghiêng đầu nhìn Trình Đóa, “Tớ có sao?”
Trình Đóa: “…”
“Được rồi, là có một chút.”
Do dự một lát, Tôn Điềm Điềm vẫn là nhịn không được mà tâm sự với Trình Đóa.
Trình Đóa ngẩn ra, “Không thể nào? Thẩm Niệm Thâm coi cậu như bảo bối ấy, sao có thể quên quà sinh nhật của cậu được?”
Tôn Điềm Điềm thở dài, “Anh ấy sắp tốt nghiệp rồi, có nhiều chuyện phải làm lắm, có khả năng là thật sự bận nên quên mất rồi.”
…
Thẩm Niệm Thâm bắt được một cơ hội không tồi, nhưng anh lại chậm chạp không dám nói với Tôn Điềm Điềm.
Giữa trưa, quạt thổi phần phật trong phòng ngủ, Hứa Lệ cởi trần nằm trêи giường phe phẩy cây quạt, “Bây giờ cậu không nói với Điềm Điềm, chẳng lẽ chờ đi rồi mới nói?”
Thẩm Niệm Thâm vừa mới chơi bóng trở về, tắm rửa một cái, đang chuẩn bị lên giường nằm một lát, nghe thấy vậy, thân thể hơi cứng đờ. Một lát sau mới nằm xuống giường.
Hứa Lệ nói: “Cậu nói với Điềm Điềm đi, cô ấy hiểu chuyện như vậy, khẳng định sẽ hiểu cậu thôi.”
“Tớ biết rồi.”
Đương nhiên anh biết, nhưng anh sợ cô khóc.
Thẩm Niệm Thâm đã kí hợp đồng với một công ty đầu tư nước ngoài, tiền lương cũng không tệ lắm, nhưng tổng bộ trong nước lại ở thành phố Z.
Nếu anh đi, vậy hai người chính là yêu xa.
Anh không muốn, Tôn Điềm Điềm khẳng định lại càng không muốn.
Nhưng chuyện này giấu không được, sớm hay muộn cũng phải nói.
Buổi tối đi tản bộ với Tôn Điềm Điềm ở sân thể ɖu͙ƈ, cô kéo tay anh, vui vẻ kể một chuyện buồn cười mới gặp buổi sáng cho anh nghe.
Thẩm Niệm Thâm lại cười không nổi. Anh nhìn cô, qua một lát, rốt cuộc cũng nhịn không được ngắt lời cô, “Điềm Điềm.”
“Ừm? Làm sao vậy?” Tôn Điềm Điềm vốn đang kéo tay Thẩm Niệm Thâm, đối mặt anh, đi lùi ở trêи đường, nghe thấy Thẩm Niệm Thâm kêu, cô lập tức dừng chân.
“Anh có chuyện muốn nói với em.”
Tôn Điềm Điềm sửng sốt, ngay sau đó đi về trước hai bước, ôm lấy eo Thẩm Niệm Thâm, nâng đầu, cười khanh khách nhìn anh, “Chuyện gì vậy?”
Sân thể ɖu͙ƈ bốn phía đều là các cặp tình nhân, cách một đoạn đường rất dài mới có một ngọn đèn đường mờ nhạt.
Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm cách ngọn đèn có chút xa, nhờ vào ánh sáng mờ mờ, Thẩm Niệm Thâm nhìn Tôn Điềm Điềm cong mắt cười, bỗng nhiên có chút không đành lòng mở miệng.
Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm nửa ngày không nói lời nào, lại hỏi lần nữa, “Làm sao vậy?”
Thẩm Niệm Thâm trầm mặc một lát, rốt cuộc cũng mở miệng, “Là chuyện công việc.”
Tôn Điềm Điềm ánh mắt sáng lên, “Anh kiếm được việc rồi sao?”
Thẩm Niệm Thâm ‘ừm’ một tiếng, “Là tập đoàn Nhuận Phong, tiền lương cũng không tệ lắm, nhưng phải đến thành phố Z.”
Tôn Điềm Điềm tức khắc sửng sốt, nụ cười vốn treo trêи mặt dần dần ngưng đọng, cô không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Thâm, trong đầu gần như trống rỗng.
Thẩm Niệm Thâm rất sợ cô khóc, liền ôm cô vào lòng, “Anh sẽ thường xuyên trở về.”
Tôn Điềm Điềm ở trong lòng Thẩm Niệm Thâm không nhúc nhích. Chuyện này thật quá đột nhiên, cô một chút chuẩn bị cũng không có.
Phải đi thành phố Z, cho nên cô và Thẩm Niệm Thâm phải tách nhau ra sao?
Tôn Điềm Điềm vừa rồi trong đầu trống rỗng, đến khi phản ứng lại thì nước mắt đã rơi xuống.
Cô vội thoát khỏi lòng Thẩm Niệm Thâm, nắm chặt tay anh, “Bắt buộc phải đi sao?”
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, “Trước mắt không có công việc nào tốt hơn.”
Tôn Điềm Điềm nhìn anh, trong mắt dần dần chứa đầy nước mắt.
Cô không muốn xa anh, nhưng lại biết không thể làm chậm trễ tiền đồ của Thẩm Niệm Thâm.
Anh nỗ lực muốn thay đổi vận mệnh như vậy, cô không thể kéo chân anh lại.
Cô nắm chặt nắm tay, mạnh mẽ lau đi nước mắt, sau đó gật đầu, “Dù anh có đi đâu, em cũng sẽ đợi anh.”
Thẩm Niệm Thâm đã sớm biết Tôn Điềm Điềm sẽ không nháo loạn cãi nhau với anh, nhưng anh không nghĩ tới cô đến khóc cũng không có. Là sợ anh có gánh nặng sao?
Thẩm Niệm Thâm ôm lấy cô, cổ họng có chút trướng đau, “Anh xin lỗi, Điềm Điềm.”
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, “Không có gì, dù sao em chỉ còn hai năm là tốt nghiệp rồi, chờ em tốt nghiệp có thể tới tìm anh.”
Ngừng một chút, lại ngẩng đầu nói: “Không cần chờ hai năm, năm tư cơ bản không có tiết học, hết năm ba là em có thể tới tìm anh rồi.”
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, trầm mặc một lát, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Cho anh một chút thời gian.”
Tôn Điềm Điềm gật đầu, giọng nói mang theo nghẹn ngào, “Được.”
…
Thẩm Niệm Thâm tốt nghiệp rất vội vàng, giữa tháng sáu liền phải đi nhận chức.
Ngày Thẩm Niệm Thâm đi, Tôn Điềm Điềm ngồi xổm trước tủ giúp anh thu dọn quần áo, vừa dọn vừa lén rơi nước mắt.
Thẩm Niệm Thâm ở bên kia dọn sách, cả hai đều không nói chuyện.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Niệm Thâm nhịn không được, đi qua, ngồi xổm xuống, từ phía sau ôm lấy Tôn Điềm Điềm.
Anh không nói gì, nhưng ôm Tôn Điềm Điềm rất chặt, mặt gắt gao chôn ở cổ cô.
Nước mắt Tôn Điềm Điềm rơi xuống, nghẹn ngào nói: “A Niệm, em đi cùng anh có được không?”
Thẩm Niệm Thâm không nói gì.
Ai cũng biết chuyện này không có khả năng.
Thời điểm Tôn Điềm Điềm đưa Thẩm Niệm Thâm đến sân bay, dọc đường đi cô rất nỗ lực khống chế cảm xúc của mình, cô vẫn luôn treo lên nụ cười, tận lực làm mình thoạt nhìn rất vui vẻ, bởi vì không muốn để ly biệt trở nên thương cảm, bọn họ cũng không phải không gặp mặt.
“Anh nhớ mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho em, nếu như bận quá, gửi tin nhắn cũng được.”
“Nhất định rồi.”
Tôn Điềm Điềm thấy anh cười, cô cũng cười theo, trong mắt lại không khống chế được mà ướt át, đôi mắt trướng đau đến khó chịu. Sợ Thẩm Niệm Thâm thấy, cô ôm lấy anh, mặt vùi vào lòng anh. Cô vẫn không nhịn được mà bật khóc.
Thẩm Niệm Thâm cũng luyến tiếc, hai tay ôm lấy cô. Một hồi lâu sau, bỗng nhiên nói: “Anh có thứ này muốn đưa cho em.”
Tôn Điềm Điềm ngẩn người, lúc này mới từ trong lòng Thẩm Niệm Thâm ngẩng đầu lên. Cô xoa xoa nước mắt, nhìn anh, “Cái gì vậy?”
Thẩm Niệm Thâm lấy một chiếc hộp màu xanh biển từ túi quần ra.
Tôn Điềm Điềm ngẩn người, “Đây là cái gì?”
Cô nhận lấy hộp, vừa mở ra, tức khắc ngây ngẩn cả người.
Là một chiếc nhẫn sáng long lanh.
Thẩm Niệm Thâm nhìn nhẫn, thấp giọng nói: “Nó là quà sinh nhật hai mươi tuổi của em, vốn dĩ nên đưa cho em hôm ấy, anh xin lỗi.”
Tôn Điềm Điềm nhìn nhẫn, nghe thấy Thẩm Niệm Thâm nói những lời này, nước mắt vừa mới khống chế lại bỗng nhiên rơi xuống.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, khóc lóc nói: “Có phải anh bị ngốc không? Không phải em đã nói rồi sao, chỉ cần là quà anh tặng em, em đều thích, búp bê vải, vòng cổ mà anh mua, em đều rất thích.”
Cô cảm thấy ngày đó Thẩm Niệm Thâm có chút không đúng, đặc biệt là sau khi Tạ Tuân tặng đồng hồ cho cô, lúc ấy cô lặng lẽ nhìn biểu tình của Thẩm Niệm Thâm, sắc mặt anh rất bình tĩnh, nhưng lại có một loại cảm giác không bình thường nói không nên lời.
Món quà mà anh phải cực khổ tiết kiệm mua cho cô, những thứ quý giá khác đều không bằng.
Thẩm Niệm Thâm giơ tay giúp Tôn Điềm Điềm lau nước mắt, “Anh xin lỗi, là anh không tốt.”
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, nâng hộp lên trước mặt anh, “Đeo lên giúp em đi.”
Thẩm Niệm Thâm cầm lấy nhẫn đeo vào ngón áp út của cô, “Chờ có điều kiện một chút, anh lại mua chiếc nhẫn khác tốt hơn cho em.”
Tôn Điềm Điềm hít hít mũi, lau lau nước mắt, “Em không cần tốt hơn, em chỉ thích cái này thôi.”
Chiếc nhẫn rất vừa vặn, Thẩm Niệm Thâm nhìn ngón tay cô chằm chằm một lát, không khỏi bật cười, “Sao tay em lại nhỏ như vậy, may là lúc ấy anh mua loại nhỏ nhất.”
Anh vừa nói vừa so tay với Tôn Điềm Điềm, thấp giọng cười thành tiếng, “Tay em thật nhỏ.”
Tôn Điềm Điềm cười, “Tay con gái vốn dĩ phải nhỏ như vậy.”
Thẩm Niệm Thâm cũng cười, nói: “Tay em là nhỏ nhất.”
Tôn Điềm Điềm liếc anh một cái, “Anh nói giống như đã cầm tay rất nhiều cô gái ấy.”
Ánh mắt Thẩm Niệm Thâm rất sâu, bên môi mang theo chút ý cười, “Anh từng nắm tay bao nhiêu cô gái, em còn không biết sao?”
Tôn Điềm Điềm bật cười, dừng một chút, bỗng nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, lập tức nghiêm túc nói: “Em nghe nói ở chỗ kia có rất nhiều mỹ nữ, anh tới đó rồi em không cho phép anh đối tốt với cô gái khác.”
Thẩm Niệm Thâm dở khóc dở cười, xoa đầu cô, “Em nghĩ lung tung cái gì vậy.”
Tôn Điềm Điềm ‘hừ’ một tiếng, “Ai biết được, nói không chừng anh tới đó rồi lại phát hiện có cô gái tốt hơn em thì sao.”
“Sẽ không đâu.” Thẩm Niệm Thâm thu ý cười, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, “Sẽ không có ai tốt hơn em.”
Trêи đời này sẽ không tìm thấy ai tốt hơn Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm đột nhiên nghiêm túc như vậy, nhịn không được bật cười, “Được rồi, em chỉ đùa với anh một chút thôi, biết là anh thích em mà.”
Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trêи ngón áp út, rất vui vẻ, “Thật xinh đẹp.”
Lần trước anh tặng vòng cổ cho cô, cô cũng phản ứng như vậy, trong mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Thấy cô thích, tâm tình Thẩm Niệm Thâm cũng trở nên rất tốt, không khí thương cảm do ly biệt giống như bị giảm đi một ít.
Anh cầm tay cô, nói: “Đừng chỉ nói anh, em cũng vậy, những ngày anh không ở đây, không cho em nhìn nam sinh khác.” Hôn lên chiếc nhẫn, tiếp tục nói: “Lúc nào cũng phải nhớ kỹ, em có chồng rồi.”
Tôn Điềm Điềm chợt nghe thấy cách xưng hô này liền bật cười, “Chồng ở đâu ra vậy.”
Thẩm Niệm Thâm nhướng mày, “Nhẫn cũng nhận rồi, không phải là chồng sao?”
Tôn Điềm Điềm bỗng có chút thẹn thùng, đầu chôn trong lòng Thẩm Niệm Thâm, bật cười thành tiếng.
Thẩm Niệm Thâm cũng cảm thấy có chút buồn cười, xoa xoa đầu cô.
Tôn Điềm Điềm cười một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu, giữ mặt Thẩm Niệm Thâm lại, hôn lên môi anh một cái, cười khanh khách hô một tiếng, “Chồng à.”
Thẩm Niệm Thâm hơi giật mình, ngay sau đó trong mắt chứa đầy ý cười.
Anh cúi đầu, hôn lên môi Tôn Điềm Điềm, không có trằn trọc, không có triền miên, cứ như vậy mà ôn nhu chạm vào, một hồi lâu mới hơi buông ra, nhìn cô, “Phải chăm sóc bản thân thật tốt đó.”
Tôn Điềm Điềm gật đầu, “Em biết rồi, anh cũng vậy, đừng để vất vả quá.”
“Ừm.”
“Bà ngoại anh cũng không cần lo lắng, em sẽ giúp anh chăm sóc bà thật tốt.”
Thẩm Niệm Thâm ‘ừm’ một tiếng, ôm Tôn Điềm Điềm vào lòng, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Anh yêu em.”
Anh trở lại phòng, lấy chiếc nhẫn từ túi quần ra.
Chiếc nhẫn rất nhỏ, không có điểm xuyết cái gì, mộc mạc đến có chút ảm đạm.
Trong đầu Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên lại hiện ra bộ dáng Tôn Điềm Điềm ngồi đánh dương cầm lúc tối, lộng lẫy giống như ngôi sao trêи bầu trời.
Nhìn chằm chằm chiếc nhẫn một lát, anh cúi người, kéo ngăn bàn ra, thả nhẫn vào trong.
Sinh nhật hai mươi tuổi, Tôn Điềm Điềm không nhận được quà từ Thẩm Niệm Thâm, tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút mất mát.
Liên tiếp mấy ngày, đi học đều có chút thất thần.
Hôm nay ở phòng vẽ tranh, Trình Đóa phát hiện Tôn Điềm Điềm có chút không đúng, nhỏ giọng hỏi cô, “Gần đây cậu làm sao vậy? Mấy ngày nay luôn hồn vía lên mây.”
Tôn Điềm Điềm nghiêng đầu nhìn Trình Đóa, “Tớ có sao?”
Trình Đóa: “…”
“Được rồi, là có một chút.”
Do dự một lát, Tôn Điềm Điềm vẫn là nhịn không được mà tâm sự với Trình Đóa.
Trình Đóa ngẩn ra, “Không thể nào? Thẩm Niệm Thâm coi cậu như bảo bối ấy, sao có thể quên quà sinh nhật của cậu được?”
Tôn Điềm Điềm thở dài, “Anh ấy sắp tốt nghiệp rồi, có nhiều chuyện phải làm lắm, có khả năng là thật sự bận nên quên mất rồi.”
…
Thẩm Niệm Thâm bắt được một cơ hội không tồi, nhưng anh lại chậm chạp không dám nói với Tôn Điềm Điềm.
Giữa trưa, quạt thổi phần phật trong phòng ngủ, Hứa Lệ cởi trần nằm trêи giường phe phẩy cây quạt, “Bây giờ cậu không nói với Điềm Điềm, chẳng lẽ chờ đi rồi mới nói?”
Thẩm Niệm Thâm vừa mới chơi bóng trở về, tắm rửa một cái, đang chuẩn bị lên giường nằm một lát, nghe thấy vậy, thân thể hơi cứng đờ. Một lát sau mới nằm xuống giường.
Hứa Lệ nói: “Cậu nói với Điềm Điềm đi, cô ấy hiểu chuyện như vậy, khẳng định sẽ hiểu cậu thôi.”
“Tớ biết rồi.”
Đương nhiên anh biết, nhưng anh sợ cô khóc.
Thẩm Niệm Thâm đã kí hợp đồng với một công ty đầu tư nước ngoài, tiền lương cũng không tệ lắm, nhưng tổng bộ trong nước lại ở thành phố Z.
Nếu anh đi, vậy hai người chính là yêu xa.
Anh không muốn, Tôn Điềm Điềm khẳng định lại càng không muốn.
Nhưng chuyện này giấu không được, sớm hay muộn cũng phải nói.
Buổi tối đi tản bộ với Tôn Điềm Điềm ở sân thể ɖu͙ƈ, cô kéo tay anh, vui vẻ kể một chuyện buồn cười mới gặp buổi sáng cho anh nghe.
Thẩm Niệm Thâm lại cười không nổi. Anh nhìn cô, qua một lát, rốt cuộc cũng nhịn không được ngắt lời cô, “Điềm Điềm.”
“Ừm? Làm sao vậy?” Tôn Điềm Điềm vốn đang kéo tay Thẩm Niệm Thâm, đối mặt anh, đi lùi ở trêи đường, nghe thấy Thẩm Niệm Thâm kêu, cô lập tức dừng chân.
“Anh có chuyện muốn nói với em.”
Tôn Điềm Điềm sửng sốt, ngay sau đó đi về trước hai bước, ôm lấy eo Thẩm Niệm Thâm, nâng đầu, cười khanh khách nhìn anh, “Chuyện gì vậy?”
Sân thể ɖu͙ƈ bốn phía đều là các cặp tình nhân, cách một đoạn đường rất dài mới có một ngọn đèn đường mờ nhạt.
Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm cách ngọn đèn có chút xa, nhờ vào ánh sáng mờ mờ, Thẩm Niệm Thâm nhìn Tôn Điềm Điềm cong mắt cười, bỗng nhiên có chút không đành lòng mở miệng.
Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm nửa ngày không nói lời nào, lại hỏi lần nữa, “Làm sao vậy?”
Thẩm Niệm Thâm trầm mặc một lát, rốt cuộc cũng mở miệng, “Là chuyện công việc.”
Tôn Điềm Điềm ánh mắt sáng lên, “Anh kiếm được việc rồi sao?”
Thẩm Niệm Thâm ‘ừm’ một tiếng, “Là tập đoàn Nhuận Phong, tiền lương cũng không tệ lắm, nhưng phải đến thành phố Z.”
Tôn Điềm Điềm tức khắc sửng sốt, nụ cười vốn treo trêи mặt dần dần ngưng đọng, cô không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Thâm, trong đầu gần như trống rỗng.
Thẩm Niệm Thâm rất sợ cô khóc, liền ôm cô vào lòng, “Anh sẽ thường xuyên trở về.”
Tôn Điềm Điềm ở trong lòng Thẩm Niệm Thâm không nhúc nhích. Chuyện này thật quá đột nhiên, cô một chút chuẩn bị cũng không có.
Phải đi thành phố Z, cho nên cô và Thẩm Niệm Thâm phải tách nhau ra sao?
Tôn Điềm Điềm vừa rồi trong đầu trống rỗng, đến khi phản ứng lại thì nước mắt đã rơi xuống.
Cô vội thoát khỏi lòng Thẩm Niệm Thâm, nắm chặt tay anh, “Bắt buộc phải đi sao?”
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, “Trước mắt không có công việc nào tốt hơn.”
Tôn Điềm Điềm nhìn anh, trong mắt dần dần chứa đầy nước mắt.
Cô không muốn xa anh, nhưng lại biết không thể làm chậm trễ tiền đồ của Thẩm Niệm Thâm.
Anh nỗ lực muốn thay đổi vận mệnh như vậy, cô không thể kéo chân anh lại.
Cô nắm chặt nắm tay, mạnh mẽ lau đi nước mắt, sau đó gật đầu, “Dù anh có đi đâu, em cũng sẽ đợi anh.”
Thẩm Niệm Thâm đã sớm biết Tôn Điềm Điềm sẽ không nháo loạn cãi nhau với anh, nhưng anh không nghĩ tới cô đến khóc cũng không có. Là sợ anh có gánh nặng sao?
Thẩm Niệm Thâm ôm lấy cô, cổ họng có chút trướng đau, “Anh xin lỗi, Điềm Điềm.”
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, “Không có gì, dù sao em chỉ còn hai năm là tốt nghiệp rồi, chờ em tốt nghiệp có thể tới tìm anh.”
Ngừng một chút, lại ngẩng đầu nói: “Không cần chờ hai năm, năm tư cơ bản không có tiết học, hết năm ba là em có thể tới tìm anh rồi.”
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, trầm mặc một lát, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Cho anh một chút thời gian.”
Tôn Điềm Điềm gật đầu, giọng nói mang theo nghẹn ngào, “Được.”
…
Thẩm Niệm Thâm tốt nghiệp rất vội vàng, giữa tháng sáu liền phải đi nhận chức.
Ngày Thẩm Niệm Thâm đi, Tôn Điềm Điềm ngồi xổm trước tủ giúp anh thu dọn quần áo, vừa dọn vừa lén rơi nước mắt.
Thẩm Niệm Thâm ở bên kia dọn sách, cả hai đều không nói chuyện.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Niệm Thâm nhịn không được, đi qua, ngồi xổm xuống, từ phía sau ôm lấy Tôn Điềm Điềm.
Anh không nói gì, nhưng ôm Tôn Điềm Điềm rất chặt, mặt gắt gao chôn ở cổ cô.
Nước mắt Tôn Điềm Điềm rơi xuống, nghẹn ngào nói: “A Niệm, em đi cùng anh có được không?”
Thẩm Niệm Thâm không nói gì.
Ai cũng biết chuyện này không có khả năng.
Thời điểm Tôn Điềm Điềm đưa Thẩm Niệm Thâm đến sân bay, dọc đường đi cô rất nỗ lực khống chế cảm xúc của mình, cô vẫn luôn treo lên nụ cười, tận lực làm mình thoạt nhìn rất vui vẻ, bởi vì không muốn để ly biệt trở nên thương cảm, bọn họ cũng không phải không gặp mặt.
“Anh nhớ mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho em, nếu như bận quá, gửi tin nhắn cũng được.”
“Nhất định rồi.”
Tôn Điềm Điềm thấy anh cười, cô cũng cười theo, trong mắt lại không khống chế được mà ướt át, đôi mắt trướng đau đến khó chịu. Sợ Thẩm Niệm Thâm thấy, cô ôm lấy anh, mặt vùi vào lòng anh. Cô vẫn không nhịn được mà bật khóc.
Thẩm Niệm Thâm cũng luyến tiếc, hai tay ôm lấy cô. Một hồi lâu sau, bỗng nhiên nói: “Anh có thứ này muốn đưa cho em.”
Tôn Điềm Điềm ngẩn người, lúc này mới từ trong lòng Thẩm Niệm Thâm ngẩng đầu lên. Cô xoa xoa nước mắt, nhìn anh, “Cái gì vậy?”
Thẩm Niệm Thâm lấy một chiếc hộp màu xanh biển từ túi quần ra.
Tôn Điềm Điềm ngẩn người, “Đây là cái gì?”
Cô nhận lấy hộp, vừa mở ra, tức khắc ngây ngẩn cả người.
Là một chiếc nhẫn sáng long lanh.
Thẩm Niệm Thâm nhìn nhẫn, thấp giọng nói: “Nó là quà sinh nhật hai mươi tuổi của em, vốn dĩ nên đưa cho em hôm ấy, anh xin lỗi.”
Tôn Điềm Điềm nhìn nhẫn, nghe thấy Thẩm Niệm Thâm nói những lời này, nước mắt vừa mới khống chế lại bỗng nhiên rơi xuống.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, khóc lóc nói: “Có phải anh bị ngốc không? Không phải em đã nói rồi sao, chỉ cần là quà anh tặng em, em đều thích, búp bê vải, vòng cổ mà anh mua, em đều rất thích.”
Cô cảm thấy ngày đó Thẩm Niệm Thâm có chút không đúng, đặc biệt là sau khi Tạ Tuân tặng đồng hồ cho cô, lúc ấy cô lặng lẽ nhìn biểu tình của Thẩm Niệm Thâm, sắc mặt anh rất bình tĩnh, nhưng lại có một loại cảm giác không bình thường nói không nên lời.
Món quà mà anh phải cực khổ tiết kiệm mua cho cô, những thứ quý giá khác đều không bằng.
Thẩm Niệm Thâm giơ tay giúp Tôn Điềm Điềm lau nước mắt, “Anh xin lỗi, là anh không tốt.”
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, nâng hộp lên trước mặt anh, “Đeo lên giúp em đi.”
Thẩm Niệm Thâm cầm lấy nhẫn đeo vào ngón áp út của cô, “Chờ có điều kiện một chút, anh lại mua chiếc nhẫn khác tốt hơn cho em.”
Tôn Điềm Điềm hít hít mũi, lau lau nước mắt, “Em không cần tốt hơn, em chỉ thích cái này thôi.”
Chiếc nhẫn rất vừa vặn, Thẩm Niệm Thâm nhìn ngón tay cô chằm chằm một lát, không khỏi bật cười, “Sao tay em lại nhỏ như vậy, may là lúc ấy anh mua loại nhỏ nhất.”
Anh vừa nói vừa so tay với Tôn Điềm Điềm, thấp giọng cười thành tiếng, “Tay em thật nhỏ.”
Tôn Điềm Điềm cười, “Tay con gái vốn dĩ phải nhỏ như vậy.”
Thẩm Niệm Thâm cũng cười, nói: “Tay em là nhỏ nhất.”
Tôn Điềm Điềm liếc anh một cái, “Anh nói giống như đã cầm tay rất nhiều cô gái ấy.”
Ánh mắt Thẩm Niệm Thâm rất sâu, bên môi mang theo chút ý cười, “Anh từng nắm tay bao nhiêu cô gái, em còn không biết sao?”
Tôn Điềm Điềm bật cười, dừng một chút, bỗng nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, lập tức nghiêm túc nói: “Em nghe nói ở chỗ kia có rất nhiều mỹ nữ, anh tới đó rồi em không cho phép anh đối tốt với cô gái khác.”
Thẩm Niệm Thâm dở khóc dở cười, xoa đầu cô, “Em nghĩ lung tung cái gì vậy.”
Tôn Điềm Điềm ‘hừ’ một tiếng, “Ai biết được, nói không chừng anh tới đó rồi lại phát hiện có cô gái tốt hơn em thì sao.”
“Sẽ không đâu.” Thẩm Niệm Thâm thu ý cười, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, “Sẽ không có ai tốt hơn em.”
Trêи đời này sẽ không tìm thấy ai tốt hơn Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm đột nhiên nghiêm túc như vậy, nhịn không được bật cười, “Được rồi, em chỉ đùa với anh một chút thôi, biết là anh thích em mà.”
Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trêи ngón áp út, rất vui vẻ, “Thật xinh đẹp.”
Lần trước anh tặng vòng cổ cho cô, cô cũng phản ứng như vậy, trong mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Thấy cô thích, tâm tình Thẩm Niệm Thâm cũng trở nên rất tốt, không khí thương cảm do ly biệt giống như bị giảm đi một ít.
Anh cầm tay cô, nói: “Đừng chỉ nói anh, em cũng vậy, những ngày anh không ở đây, không cho em nhìn nam sinh khác.” Hôn lên chiếc nhẫn, tiếp tục nói: “Lúc nào cũng phải nhớ kỹ, em có chồng rồi.”
Tôn Điềm Điềm chợt nghe thấy cách xưng hô này liền bật cười, “Chồng ở đâu ra vậy.”
Thẩm Niệm Thâm nhướng mày, “Nhẫn cũng nhận rồi, không phải là chồng sao?”
Tôn Điềm Điềm bỗng có chút thẹn thùng, đầu chôn trong lòng Thẩm Niệm Thâm, bật cười thành tiếng.
Thẩm Niệm Thâm cũng cảm thấy có chút buồn cười, xoa xoa đầu cô.
Tôn Điềm Điềm cười một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu, giữ mặt Thẩm Niệm Thâm lại, hôn lên môi anh một cái, cười khanh khách hô một tiếng, “Chồng à.”
Thẩm Niệm Thâm hơi giật mình, ngay sau đó trong mắt chứa đầy ý cười.
Anh cúi đầu, hôn lên môi Tôn Điềm Điềm, không có trằn trọc, không có triền miên, cứ như vậy mà ôn nhu chạm vào, một hồi lâu mới hơi buông ra, nhìn cô, “Phải chăm sóc bản thân thật tốt đó.”
Tôn Điềm Điềm gật đầu, “Em biết rồi, anh cũng vậy, đừng để vất vả quá.”
“Ừm.”
“Bà ngoại anh cũng không cần lo lắng, em sẽ giúp anh chăm sóc bà thật tốt.”
Thẩm Niệm Thâm ‘ừm’ một tiếng, ôm Tôn Điềm Điềm vào lòng, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Anh yêu em.”
/107
|