Thẩm Niệm Thâm dùng cơm rất nhanh nên chẳng mấy chốc đã ăn xong, nhưng lúc ngẩng đầu lại thấy dĩa cơm của Tôn Điềm Điềm vẫn còn nhiều, cơ hồ chưa ăn tí nào.
Thẩm Niệm Thâm khóe mắt co giật một chút nhìn Tôn Điềm Điềm, hỏi: "Cô đếm số hạt cơm sao?"
Chưa từng thấy người nào ăn cơm chậm như vậy.
Tôn Điềm Điềm nghe xong liền sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lung lay cái muỗng trên tay trái, thở phì phì nói: "Anh cũng thử ăn cơm bằng tay trái xem."
Thẩm Niệm Thâm liếc nhìn cô một cái, không chút khách khí mà nói: "Tôi dùng tay trái cũng ăn nhanh hơn cô."
Tôn Điềm Điềm hừ hừ, nhăn mặt làm mặt quỷ với Thẩm Niệm Thâm, "Ai muốn so với anh."
Thẩm Niệm Thâm: "..."
Cô cúi đầu tiếp tục ăn cơm, một bên dùng muỗng múc cơm, một bên nói thầm, "Kêu anh đút em ăn anh lại không chịu."
Thẩm Niệm Thâm giật mình, biểu tình quái dị nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm nửa ngày, cuối cùng trong cổ họng phát ra một tiếng "a" trầm thấp.
Tôn Điềm Điềm nghe thấy được liền ngẩng đầu hỏi, "Anh a cái gì?"
Thẩm Niệm Thâm không chút khách khí, gọn gàng dứt khoát nói, "Thật chưa thấy nữ sinh nào mặt dày như vậy."
Tôn Điềm Điềm nâng cằm, cười tủm tỉm, "Em xem như anh khen em a."
Thẩm Niệm Thâm: "..."1
Tôn Điềm Điềm thật sự ăn rất chậm, Thẩm Niệm Thâm có chút không nhẫn nại, nói: "Cô tự ăn đi, tôi còn có việc, đi trước."
Nói xong liền đứng lên.
"A! Từ từ!" Tôn Điềm Điềm trong miệng còn nhai cơm, thấy Thẩm Niệm Thâm đột nhiên đứng lên, phản xạ có điều kiện liền kéo tay anh.
Thẩm Niệm Thâm nhăn ấn đường, theo bản năng muốn đẩy cô ra, nhưng giây tiếp theo khóe mắt quét đến cánh tay bị thương của Tôn Điềm Điềm, động tác bỗng nhiên dừng lại.
Anh nhíu mày, tầm mắt dừng ở cánh tay mà Tôn Điềm Điềm đang lôi kéo, thật lâu sau mới ngước mắt, ánh mắt thật sâu nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm nói, "Buông tay."
Tôn Điềm Điềm ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt không có độ ấm của anh, mím môi, buông tay ra nhỏ giọng nói: "Chờ em một chút thôi."
Thẩm Niệm Thâm liếc nhìn cô một cái, thanh âm lạnh nhạt, "Tôi chỉ giúp cô lấy cơm thôi, tôi đi đây."
Dứt lời, một tay bưng dĩa, một tay cầm lấy sách trên bàn, xoay người rời đi.
Tôn Điềm Điềm ngồi lặng ở chỗ đó, không chớp mắt nhìn theo thân ảnh Thẩm Niệm Thâm, nhìn đến khi anh ra khỏi nhà ăn mới chậm rãi thu hồi tầm mắt mà thở dài, cầm muỗng tiếp tục yên lặng ăn cơm.
Thẩm Niệm Thâm cao lãnh vô tình trong truyền thuyết a, quả nhiên danh bất hư truyền.
Tôn Điềm Điềm dùng tay trái để ăn thật sự không tiện, cô ăn rất chậm, lại không muốn lãng phí, người trong nhà ăn đều đã đi hết, chỉ còn một mình cô ngồi đó ăn chậm rì rì.
Thời điểm cơm còn thừa một phần tư thì di động đột nhiên vang lên.
Tôn Điềm Điềm buông muỗng, duỗi tay vào túi tìm di động.
Lấy di động ra, cúi đầu nhìn cuộc gọi trên màn hình, là Tạ Tuân.
Cô nhấn nhận, đưa điện thoại di động đến bên tai, "Chuyện gì?"
"Bà cô, tối hôm qua tớ gọi điện thoại cho cậu sao cậu không nghe máy a?" Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nam rất dễ nghe.
Tôn Điềm Điềm sửng sốt, "Tối hôm qua cậu có gọi cho tớ sao?"
"Vô nghĩa, lúc đầu gọi điện cho cậu, cậu đang bận nói chuyện, đợi cả buổi, kết quả lúc gọi lại lần nữa liền cư nhiên tắt máy tớ luôn."
Tôn Điềm Điềm nghe xong, lúc này mới nhớ tới tối hôm qua lúc cô gọi điện thoại cho Thẩm Niệm Thâm liền cong môi cười, nói: "Tối hôm qua tớ có chút việc, cậu tìm tớ làm gì?"
Đầu kia điện thoại, Tạ Tuân đang chơi bóng rổ cùng bạn học trên sân, lúc nghỉ ngơi giữa trận, hắn cầm một chai nước khoáng đến bên cạnh bậc thang ngồi nghỉ. Hắn vặn nắp chai nước khoáng, ngửa đầu tu nước ào ào đổ vào cổ họng.
Thiếu niên mặt mày soái khí tựa ánh mặt trời, một thân mặc thể dục màu trắng với mồ hôi từng giọt chảy từ đầu xuống mặt.
Hắn đang uống nước, nghe thấy Tôn Điềm Điềm hỏi hắn tìm làm gì, một ngụm nước bỗng nhiên bị sặc ở cổ họng, ho khan không ngừng.
Tôn Điềm Điềm: "... Cậu không sao chứ?"
Tạ Tuân nổi giận, "Tôn Điềm Điềm! Hôm nay sinh nhật tớ, cậu cư nhiên hỏi tớ tìm cậu làm gì?!!!"
Tôn Điềm Điềm: "..."
Tôn Điềm Điềm cùng Tạ Tuân là hàng xóm, hai nhà có giao tình nên từ nhỏ đã quen biết nhau, học chung cao trung không nói, cư nhiên đại học cũng học cùng một trường, bất quá Tạ Tuân học công trình.
Mấy ngày nay Tôn Điềm Điềm một lòng một dạ với Thẩm Niệm Thâm, nên không nhớ rõ sinh nhật hắn a. Tạ Tuân vừa nói, mới đột nhiên nhớ tới, vội hỏi: "Cậu muốn quà sinh nhật gì, tớ mua cho cậu."
Tạ Tuân quả thực tức muốn hộc máu, "Bà cô, cậu tặng quà cho tớ, có phải lại là điểm tâm không??"
Tôn Điềm Điềm: "..."
"Buổi tối đi ăn lẩu, tớ chờ cậu ở cổng khu A."
Tôn Điềm Điềm hoàn toàn quên mất sinh nhật Tạ Tuân, trong lúc nhất thời cũng không biết nên chuẩn bị quà sinh nhật gì cho hắn. Ăn xong cơm trưa liền kêu xe đến trung tâm thành phố dạo một vòng, cuối cùng mua cho hắn một cây bút máy.
Tạ Tuân kia từ nhỏ đã học thư pháp, thích thu thập các loại bút lông cùng các loại bút máy có kích cỡ khác nhau. Tôn Điềm Điềm không hiểu bút máy lắm, tùy tiện chọn mua một một cây bút quý.
Thời điểm buổi chiều đến cổng trường liền thấy Tạ Tuân đã đứng chờ sẵn, hắn mặc một cái áo màu đen và một cái quần jean, đứng gọi điện ở tấm bia đá cạnh cổng trường
Tôn Điềm Điềm đi qua, giơ tay vỗ vai hắn.
Tạ Tuân quay đầu lại, tầm mắt dừng ở cánh tay đang treo của Tôn Điềm Điềm, ánh mắt thập phần khiếp sợ.
"Các cậu gọi món trước đi, tớ đón Điềm Điềm, lập tức tới liền." Tạ Tuân cúp điện thoại, giơ tay chạm vào tay Tôn Điềm Điềm, mày nhăn chặt, "Tôn Điềm Điềm cậu không sao chứ? Mới mấy ngày không gặp, tại sao đã bị thương thành như vậy rồi?"
Tôn Điềm Điềm cười tủm tỉm, nói: "Chính là té ngã một cái thôi, không có gì. Chờ mấy ngày gỡ băng vải là ổn rồi."
Nói xong, từ trong túi lấy ra một cái hộp bút máy tinh xảo, "Quà sinh nhật của cậu."
Tạ Tuân đưa tay nhận, mở ra thấy một cây bút máy, khóe miệng gợi một chút tươi cười, "Còn hiểu ý tớ a."
Tôn Điềm Điềm cười hì hì, "Thích thì tốt."
"Đi thôi, nhị cẩu bọn họ đều tới rồi." Nói xong liền lôi kéo cánh tay Tôn Điềm Điềm đi về phía trước.
Một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ dừng trước cổng trường, Tạ Tuân mở cửa xe giúp Tôn Điềm Điềm, nói: "Cơm nước xong, buổi tối đi quán bar chơi."
Tôn Điềm Điềm không sao cả, nói: "Tùy tiện a, tớ đều có thể."
"Này, các cậu có biết nữ sinh kia không?" Xe thể thao vừa rời đi, xung quanh đã có người nghị luận.
"Không biết, không phải là bạn gái của Tạ Tuân chứ?"
Tạ Tuân năm nay mới năm nhất, nhưng bởi vì lớn lên soái, mức độ nổi tiếng rất cao.
"Wow, thật hay giả vậy?"
"Tớ biết cái nữ sinh kia, tên Tôn Điềm Điềm, năm nhất khoa mỹ thuật. Nghe nói là thanh mai trúc mã với Tạ Tuân, trong nhà đặc biệt có tiền."
"Sợ, môn đăng hộ đối a."
Thẩm Niệm Thâm cùng Hứa Lệ vừa mới từ trong trường học đi ra, xa xa thấy Tôn Điềm Điềm, Hứa Lệ đang muốn kêu cô, kết quả nhìn thấy cô bị một nam sinh kéo lên một chiếc xe thể thao Ferrari phía trước.
Hứa Lệ khiếp sợ, đi theo liền nghe thấy vài người bên cạnh đang bàn luận.
Sau khi nghe xong, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Niệm Thâm, cười gượng, nhỏ giọng nói: "Thật không nhìn ra nhà Điềm Điềm cư nhiên có tiền như vậy."
Thẩm Niệm Thâm vẫn như cũ mặt không biểu tình, trong ánh mắt không có nửa điểm gợn sóng giống như không nghe thấy, nói với Hứa Lệ: "Tớ đi đây."
"Này, đi đường nhớ chú ý an toàn."
Thẩm Niệm Thâm ra khỏi trường học trước tiên là đến bệnh viện lấy thuốc cho bà ngoại, sau đó mới ngồi xe buýt về nhà.
Anh ngồi ở hàng ghế cuối, bên ngoài cửa sổ hoàng hôn như lửa đang chậm rãi xuống núi.
Anh không chớp mắt nhìn chằm chằm cảnh vật bên ngoài, trong đầu không biết như thế nào bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Tôn Điềm Điềm.
Vô ưu vô lự, lại ngây thơ hồn nhiên.
Khuôn mặt tươi cười của Tôn Điềm Điềm đột nhiên xuất hiện ở trong đầu, Thẩm Niệm Thâm không khỏi nhíu mày, muốn đem cô từ trong đầu vứt ra ngoài.
Nhưng anh càng muốn quên đi, khuôn mặt tươi cười kia của cô lại càng rõ ràng mà khắc sâu trong đầu, làm thế nào cũng không tản đi.
Thẩm Niệm Thâm nỗ lực thật lâu, nhưng ngược lại bị phản tác dụng, đuổi thế nào cũng không đi.
Anh gắt gao cau mày, trong lòng thầm mắng chính mình một câu: Thẩm Niệm Thâm, điên rồi sao?
......
Thời điểm Thẩm Niệm Thâm vừa về đến đầu ngõ, đã ngửi thấy một mùi cơm quen thuộc.
Ngõ nhỏ đều là kiểu nhà trệt cũ với cửa sổ mở ra, khói dầu do xào rau cũng bị thổi ra tản vào trong gió.
Thẩm Niệm Thâm đến bên cửa sổ liền nhìn thấy bà đang ở trong nhà xào rau, anh lộ ra một chút tươi cười, "Bà ngoại, con về rồi."
Bà lão tóc trắng xóa đứng ở cửa sổ, nghe thấy tiếng của cháu ngoại tức khắc cao hứng mà cười rộ lên, "A Niệm về rồi. Mau vào đi, sắp ăn cơm được rồi."
Thẩm Niệm Thâm "dạ" một tiếng, đi về phía trước hai bước, từ túi quần lấy ra chìa khóa mở cửa.
Phòng khách trong nhà có chút nhỏ, một bộ sô pha cũ kĩ, một bàn trà gỗ thô, phía trước bàn trà lại có một cái bàn, trên đó đặt một cái TV cũ.
Đồ đạc trong phòng tuy đã rất cũ nhưng lại được sắp xếp rất sạch sẽ, chỉ là trời đã về chiều, ánh sáng trong phòng có chút mờ tối.
Thẩm Niệm Thâm một bên đổi giày một bên bật công tắc đèn trên vách tường, đèn trên trần nhà nháy mắt sáng lên, trong phòng tức khắc sáng ngời lên.
Thẩm Niệm Thâm đặt túi thuốc xách trên tay lên bàn trà, sau đó đi vào phòng bếp, "Bà ngoại, để con giúp."
Trong nồi là thịt xào gừng, Thẩm Niệm Thâm nhận nồi từ bà ngoại, một bên thuần thục mà xào đồ ăn, một bên nói: "Bà ngoại, con đã mua thuốc về, đặt ở trên bàn trà, chốc lát ăn cơm xong thì có thể uống."
Bà lão bỗng nhiên buông tiếng thở dài, "Cái thân già của bà cũng không còn sống bao lâu nữa, cần gì phải lãng phí tiền đi mua thuốc như vậy."
Thẩm Niệm Thâm là một tay bà ngoại gồng gánh, mấy năm nay đi theo bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau. Bà ngoại tuổi lớn thân thể lại không tốt, cho nên anh vẫn luôn kiêm chức mua thuốc chữa bệnh cho bà ngoại.
Nghe thấy bà nói vậy, Thẩm Niệm Thâm tức khắc nhíu mày nói: "Bà đừng nói bậy. Bà mới bảy mươi mấy, già chỗ nào đâu. Bà ngoại sẽ sống lâu trăm tuổi."
Bà lão cười cười. Bà biết cháu trai hiếu thuận, nhưng thân thể của bà chẳng lẽ bà lại không rõ sao.
Thời điểm buổi tối ăn cơm, Thẩm Niệm Thâm phát hiện bà ngoại nhìn chằm chằm mình, không khỏi ngẩng đầu nhìn bà, hỏi: "Làm sao vậy bà?"
Bà lão do dự một lát, vẫn là nhịn không được hỏi, "A Niệm, ở trường học cháu có quen bạn gái không?"
Động tác cầm đũa của Thẩm Niệm Thâm dừng lại, mím môi dưới, sau đó mở miệng, "Sao đột nhiên bà ngoại lại hỏi cái này?"
Bà lão hiền lành cười, "Không phải là đang hỏi cháu sao? Hiện giờ cháu vào đại học, đúng là thời điểm tốt để yêu đương. Nếu có cô gái nào tốt thì dẫn về cho bà ngoại xem mặt."
Bà tuổi đã lớn, thân thể cũng không tốt, không chừng ngày nào đó ngủ một giấc liền không tỉnh lại nữa. Bà đã sống bảy mươi mấy năm cũng đủ rồi, nỗi lo lắng duy nhất chính là cháu ngoại của chính mình.
Thẩm Niệm Thâm từ nhỏ tính tình quái gở, cũng không có bạn bè gì. Nếu như bà rời đi để lại một mình cháu trai lẻ loi, bà thật không dám nghĩ nó sẽ cô độc đến mức nào.
Nếu nó có thể sớm ngày tìm được hạnh phúc thuộc về chính mình, cuộc sống về sau có người ở bên nó, thì bà cũng yên tâm đi được rồi.
Thẩm Niệm Thâm biết bà ngoại nghĩ cái gì, trầm mặc một lát thấp giọng nói: "Bà ngoại đừng suy nghĩ miên man. Bà phải bảo trọng thân thể thật tốt, chờ con dẫn cháu dâu về cho bà."
Thẩm Niệm Thâm khóe mắt co giật một chút nhìn Tôn Điềm Điềm, hỏi: "Cô đếm số hạt cơm sao?"
Chưa từng thấy người nào ăn cơm chậm như vậy.
Tôn Điềm Điềm nghe xong liền sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lung lay cái muỗng trên tay trái, thở phì phì nói: "Anh cũng thử ăn cơm bằng tay trái xem."
Thẩm Niệm Thâm liếc nhìn cô một cái, không chút khách khí mà nói: "Tôi dùng tay trái cũng ăn nhanh hơn cô."
Tôn Điềm Điềm hừ hừ, nhăn mặt làm mặt quỷ với Thẩm Niệm Thâm, "Ai muốn so với anh."
Thẩm Niệm Thâm: "..."
Cô cúi đầu tiếp tục ăn cơm, một bên dùng muỗng múc cơm, một bên nói thầm, "Kêu anh đút em ăn anh lại không chịu."
Thẩm Niệm Thâm giật mình, biểu tình quái dị nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm nửa ngày, cuối cùng trong cổ họng phát ra một tiếng "a" trầm thấp.
Tôn Điềm Điềm nghe thấy được liền ngẩng đầu hỏi, "Anh a cái gì?"
Thẩm Niệm Thâm không chút khách khí, gọn gàng dứt khoát nói, "Thật chưa thấy nữ sinh nào mặt dày như vậy."
Tôn Điềm Điềm nâng cằm, cười tủm tỉm, "Em xem như anh khen em a."
Thẩm Niệm Thâm: "..."1
Tôn Điềm Điềm thật sự ăn rất chậm, Thẩm Niệm Thâm có chút không nhẫn nại, nói: "Cô tự ăn đi, tôi còn có việc, đi trước."
Nói xong liền đứng lên.
"A! Từ từ!" Tôn Điềm Điềm trong miệng còn nhai cơm, thấy Thẩm Niệm Thâm đột nhiên đứng lên, phản xạ có điều kiện liền kéo tay anh.
Thẩm Niệm Thâm nhăn ấn đường, theo bản năng muốn đẩy cô ra, nhưng giây tiếp theo khóe mắt quét đến cánh tay bị thương của Tôn Điềm Điềm, động tác bỗng nhiên dừng lại.
Anh nhíu mày, tầm mắt dừng ở cánh tay mà Tôn Điềm Điềm đang lôi kéo, thật lâu sau mới ngước mắt, ánh mắt thật sâu nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm nói, "Buông tay."
Tôn Điềm Điềm ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt không có độ ấm của anh, mím môi, buông tay ra nhỏ giọng nói: "Chờ em một chút thôi."
Thẩm Niệm Thâm liếc nhìn cô một cái, thanh âm lạnh nhạt, "Tôi chỉ giúp cô lấy cơm thôi, tôi đi đây."
Dứt lời, một tay bưng dĩa, một tay cầm lấy sách trên bàn, xoay người rời đi.
Tôn Điềm Điềm ngồi lặng ở chỗ đó, không chớp mắt nhìn theo thân ảnh Thẩm Niệm Thâm, nhìn đến khi anh ra khỏi nhà ăn mới chậm rãi thu hồi tầm mắt mà thở dài, cầm muỗng tiếp tục yên lặng ăn cơm.
Thẩm Niệm Thâm cao lãnh vô tình trong truyền thuyết a, quả nhiên danh bất hư truyền.
Tôn Điềm Điềm dùng tay trái để ăn thật sự không tiện, cô ăn rất chậm, lại không muốn lãng phí, người trong nhà ăn đều đã đi hết, chỉ còn một mình cô ngồi đó ăn chậm rì rì.
Thời điểm cơm còn thừa một phần tư thì di động đột nhiên vang lên.
Tôn Điềm Điềm buông muỗng, duỗi tay vào túi tìm di động.
Lấy di động ra, cúi đầu nhìn cuộc gọi trên màn hình, là Tạ Tuân.
Cô nhấn nhận, đưa điện thoại di động đến bên tai, "Chuyện gì?"
"Bà cô, tối hôm qua tớ gọi điện thoại cho cậu sao cậu không nghe máy a?" Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nam rất dễ nghe.
Tôn Điềm Điềm sửng sốt, "Tối hôm qua cậu có gọi cho tớ sao?"
"Vô nghĩa, lúc đầu gọi điện cho cậu, cậu đang bận nói chuyện, đợi cả buổi, kết quả lúc gọi lại lần nữa liền cư nhiên tắt máy tớ luôn."
Tôn Điềm Điềm nghe xong, lúc này mới nhớ tới tối hôm qua lúc cô gọi điện thoại cho Thẩm Niệm Thâm liền cong môi cười, nói: "Tối hôm qua tớ có chút việc, cậu tìm tớ làm gì?"
Đầu kia điện thoại, Tạ Tuân đang chơi bóng rổ cùng bạn học trên sân, lúc nghỉ ngơi giữa trận, hắn cầm một chai nước khoáng đến bên cạnh bậc thang ngồi nghỉ. Hắn vặn nắp chai nước khoáng, ngửa đầu tu nước ào ào đổ vào cổ họng.
Thiếu niên mặt mày soái khí tựa ánh mặt trời, một thân mặc thể dục màu trắng với mồ hôi từng giọt chảy từ đầu xuống mặt.
Hắn đang uống nước, nghe thấy Tôn Điềm Điềm hỏi hắn tìm làm gì, một ngụm nước bỗng nhiên bị sặc ở cổ họng, ho khan không ngừng.
Tôn Điềm Điềm: "... Cậu không sao chứ?"
Tạ Tuân nổi giận, "Tôn Điềm Điềm! Hôm nay sinh nhật tớ, cậu cư nhiên hỏi tớ tìm cậu làm gì?!!!"
Tôn Điềm Điềm: "..."
Tôn Điềm Điềm cùng Tạ Tuân là hàng xóm, hai nhà có giao tình nên từ nhỏ đã quen biết nhau, học chung cao trung không nói, cư nhiên đại học cũng học cùng một trường, bất quá Tạ Tuân học công trình.
Mấy ngày nay Tôn Điềm Điềm một lòng một dạ với Thẩm Niệm Thâm, nên không nhớ rõ sinh nhật hắn a. Tạ Tuân vừa nói, mới đột nhiên nhớ tới, vội hỏi: "Cậu muốn quà sinh nhật gì, tớ mua cho cậu."
Tạ Tuân quả thực tức muốn hộc máu, "Bà cô, cậu tặng quà cho tớ, có phải lại là điểm tâm không??"
Tôn Điềm Điềm: "..."
"Buổi tối đi ăn lẩu, tớ chờ cậu ở cổng khu A."
Tôn Điềm Điềm hoàn toàn quên mất sinh nhật Tạ Tuân, trong lúc nhất thời cũng không biết nên chuẩn bị quà sinh nhật gì cho hắn. Ăn xong cơm trưa liền kêu xe đến trung tâm thành phố dạo một vòng, cuối cùng mua cho hắn một cây bút máy.
Tạ Tuân kia từ nhỏ đã học thư pháp, thích thu thập các loại bút lông cùng các loại bút máy có kích cỡ khác nhau. Tôn Điềm Điềm không hiểu bút máy lắm, tùy tiện chọn mua một một cây bút quý.
Thời điểm buổi chiều đến cổng trường liền thấy Tạ Tuân đã đứng chờ sẵn, hắn mặc một cái áo màu đen và một cái quần jean, đứng gọi điện ở tấm bia đá cạnh cổng trường
Tôn Điềm Điềm đi qua, giơ tay vỗ vai hắn.
Tạ Tuân quay đầu lại, tầm mắt dừng ở cánh tay đang treo của Tôn Điềm Điềm, ánh mắt thập phần khiếp sợ.
"Các cậu gọi món trước đi, tớ đón Điềm Điềm, lập tức tới liền." Tạ Tuân cúp điện thoại, giơ tay chạm vào tay Tôn Điềm Điềm, mày nhăn chặt, "Tôn Điềm Điềm cậu không sao chứ? Mới mấy ngày không gặp, tại sao đã bị thương thành như vậy rồi?"
Tôn Điềm Điềm cười tủm tỉm, nói: "Chính là té ngã một cái thôi, không có gì. Chờ mấy ngày gỡ băng vải là ổn rồi."
Nói xong, từ trong túi lấy ra một cái hộp bút máy tinh xảo, "Quà sinh nhật của cậu."
Tạ Tuân đưa tay nhận, mở ra thấy một cây bút máy, khóe miệng gợi một chút tươi cười, "Còn hiểu ý tớ a."
Tôn Điềm Điềm cười hì hì, "Thích thì tốt."
"Đi thôi, nhị cẩu bọn họ đều tới rồi." Nói xong liền lôi kéo cánh tay Tôn Điềm Điềm đi về phía trước.
Một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ dừng trước cổng trường, Tạ Tuân mở cửa xe giúp Tôn Điềm Điềm, nói: "Cơm nước xong, buổi tối đi quán bar chơi."
Tôn Điềm Điềm không sao cả, nói: "Tùy tiện a, tớ đều có thể."
"Này, các cậu có biết nữ sinh kia không?" Xe thể thao vừa rời đi, xung quanh đã có người nghị luận.
"Không biết, không phải là bạn gái của Tạ Tuân chứ?"
Tạ Tuân năm nay mới năm nhất, nhưng bởi vì lớn lên soái, mức độ nổi tiếng rất cao.
"Wow, thật hay giả vậy?"
"Tớ biết cái nữ sinh kia, tên Tôn Điềm Điềm, năm nhất khoa mỹ thuật. Nghe nói là thanh mai trúc mã với Tạ Tuân, trong nhà đặc biệt có tiền."
"Sợ, môn đăng hộ đối a."
Thẩm Niệm Thâm cùng Hứa Lệ vừa mới từ trong trường học đi ra, xa xa thấy Tôn Điềm Điềm, Hứa Lệ đang muốn kêu cô, kết quả nhìn thấy cô bị một nam sinh kéo lên một chiếc xe thể thao Ferrari phía trước.
Hứa Lệ khiếp sợ, đi theo liền nghe thấy vài người bên cạnh đang bàn luận.
Sau khi nghe xong, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Niệm Thâm, cười gượng, nhỏ giọng nói: "Thật không nhìn ra nhà Điềm Điềm cư nhiên có tiền như vậy."
Thẩm Niệm Thâm vẫn như cũ mặt không biểu tình, trong ánh mắt không có nửa điểm gợn sóng giống như không nghe thấy, nói với Hứa Lệ: "Tớ đi đây."
"Này, đi đường nhớ chú ý an toàn."
Thẩm Niệm Thâm ra khỏi trường học trước tiên là đến bệnh viện lấy thuốc cho bà ngoại, sau đó mới ngồi xe buýt về nhà.
Anh ngồi ở hàng ghế cuối, bên ngoài cửa sổ hoàng hôn như lửa đang chậm rãi xuống núi.
Anh không chớp mắt nhìn chằm chằm cảnh vật bên ngoài, trong đầu không biết như thế nào bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Tôn Điềm Điềm.
Vô ưu vô lự, lại ngây thơ hồn nhiên.
Khuôn mặt tươi cười của Tôn Điềm Điềm đột nhiên xuất hiện ở trong đầu, Thẩm Niệm Thâm không khỏi nhíu mày, muốn đem cô từ trong đầu vứt ra ngoài.
Nhưng anh càng muốn quên đi, khuôn mặt tươi cười kia của cô lại càng rõ ràng mà khắc sâu trong đầu, làm thế nào cũng không tản đi.
Thẩm Niệm Thâm nỗ lực thật lâu, nhưng ngược lại bị phản tác dụng, đuổi thế nào cũng không đi.
Anh gắt gao cau mày, trong lòng thầm mắng chính mình một câu: Thẩm Niệm Thâm, điên rồi sao?
......
Thời điểm Thẩm Niệm Thâm vừa về đến đầu ngõ, đã ngửi thấy một mùi cơm quen thuộc.
Ngõ nhỏ đều là kiểu nhà trệt cũ với cửa sổ mở ra, khói dầu do xào rau cũng bị thổi ra tản vào trong gió.
Thẩm Niệm Thâm đến bên cửa sổ liền nhìn thấy bà đang ở trong nhà xào rau, anh lộ ra một chút tươi cười, "Bà ngoại, con về rồi."
Bà lão tóc trắng xóa đứng ở cửa sổ, nghe thấy tiếng của cháu ngoại tức khắc cao hứng mà cười rộ lên, "A Niệm về rồi. Mau vào đi, sắp ăn cơm được rồi."
Thẩm Niệm Thâm "dạ" một tiếng, đi về phía trước hai bước, từ túi quần lấy ra chìa khóa mở cửa.
Phòng khách trong nhà có chút nhỏ, một bộ sô pha cũ kĩ, một bàn trà gỗ thô, phía trước bàn trà lại có một cái bàn, trên đó đặt một cái TV cũ.
Đồ đạc trong phòng tuy đã rất cũ nhưng lại được sắp xếp rất sạch sẽ, chỉ là trời đã về chiều, ánh sáng trong phòng có chút mờ tối.
Thẩm Niệm Thâm một bên đổi giày một bên bật công tắc đèn trên vách tường, đèn trên trần nhà nháy mắt sáng lên, trong phòng tức khắc sáng ngời lên.
Thẩm Niệm Thâm đặt túi thuốc xách trên tay lên bàn trà, sau đó đi vào phòng bếp, "Bà ngoại, để con giúp."
Trong nồi là thịt xào gừng, Thẩm Niệm Thâm nhận nồi từ bà ngoại, một bên thuần thục mà xào đồ ăn, một bên nói: "Bà ngoại, con đã mua thuốc về, đặt ở trên bàn trà, chốc lát ăn cơm xong thì có thể uống."
Bà lão bỗng nhiên buông tiếng thở dài, "Cái thân già của bà cũng không còn sống bao lâu nữa, cần gì phải lãng phí tiền đi mua thuốc như vậy."
Thẩm Niệm Thâm là một tay bà ngoại gồng gánh, mấy năm nay đi theo bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau. Bà ngoại tuổi lớn thân thể lại không tốt, cho nên anh vẫn luôn kiêm chức mua thuốc chữa bệnh cho bà ngoại.
Nghe thấy bà nói vậy, Thẩm Niệm Thâm tức khắc nhíu mày nói: "Bà đừng nói bậy. Bà mới bảy mươi mấy, già chỗ nào đâu. Bà ngoại sẽ sống lâu trăm tuổi."
Bà lão cười cười. Bà biết cháu trai hiếu thuận, nhưng thân thể của bà chẳng lẽ bà lại không rõ sao.
Thời điểm buổi tối ăn cơm, Thẩm Niệm Thâm phát hiện bà ngoại nhìn chằm chằm mình, không khỏi ngẩng đầu nhìn bà, hỏi: "Làm sao vậy bà?"
Bà lão do dự một lát, vẫn là nhịn không được hỏi, "A Niệm, ở trường học cháu có quen bạn gái không?"
Động tác cầm đũa của Thẩm Niệm Thâm dừng lại, mím môi dưới, sau đó mở miệng, "Sao đột nhiên bà ngoại lại hỏi cái này?"
Bà lão hiền lành cười, "Không phải là đang hỏi cháu sao? Hiện giờ cháu vào đại học, đúng là thời điểm tốt để yêu đương. Nếu có cô gái nào tốt thì dẫn về cho bà ngoại xem mặt."
Bà tuổi đã lớn, thân thể cũng không tốt, không chừng ngày nào đó ngủ một giấc liền không tỉnh lại nữa. Bà đã sống bảy mươi mấy năm cũng đủ rồi, nỗi lo lắng duy nhất chính là cháu ngoại của chính mình.
Thẩm Niệm Thâm từ nhỏ tính tình quái gở, cũng không có bạn bè gì. Nếu như bà rời đi để lại một mình cháu trai lẻ loi, bà thật không dám nghĩ nó sẽ cô độc đến mức nào.
Nếu nó có thể sớm ngày tìm được hạnh phúc thuộc về chính mình, cuộc sống về sau có người ở bên nó, thì bà cũng yên tâm đi được rồi.
Thẩm Niệm Thâm biết bà ngoại nghĩ cái gì, trầm mặc một lát thấp giọng nói: "Bà ngoại đừng suy nghĩ miên man. Bà phải bảo trọng thân thể thật tốt, chờ con dẫn cháu dâu về cho bà."
/107
|