CHƯƠNG 2
Trong trí nhớ của Hoắc Vũ có rất ít kí ức về anh trai của cô ấy.
Hoắc Dữ Sâm xuất ngoại du học từ lúc còn rất nhỏ, số lần về nước cũng không nhiều, lần về nước gần đây nhất cũng là 4 năm trước rồi.
Hơn nữa anh em bọn họ hơn nhau 8 tuổi, cho nên bình thường giao lưu cũng không nhiều.
Vì thế trong trí nhớ của cô, quan hệ của Hoắc Vũ với anh trai mình cũng không thân thiết lắm.
Bởi vì tính cách của Hoắc Dữ Sâm rất lạnh lùng, ít nói.
Nếu nói trong cưỡng chế yêu , nam chủ Mạc Trạch phong lưu tà tứ, thì nam phụ Hoắc Dữ Sâm là cấm dục, lãnh cảm.
Thái độ của anh ta đối với ai cũng lạnh lùng.Tác giả đã nói qua, nếu như người anh trai này lạnh lùng bao nhiêu thì lúc động tâm sẽ ấm áp, thâm tình bấy nhiêu. Nhưng đến tận khi kết thúc truyện vẫn chưa xuất hiện người nào có thể làm cho Hoắc Dữ Sâm động tâm.
Có thể là vì tác giả quá thích nhân vật này nên cảm thấy không ai có thể xứng đôi với anh ta, vì vậy mới không nói đến kết cục của người này, để lại không gian cho độc giả tự mình tưởng tượng.
Hoắc Vũ một bên nhớ lại cốt truyện, một bên mặc chiếc váy đen Red Valentino lên người.
Red Valentino là chiếc váy do hãng thời trang nổi tiếng Valentino thiết kế, so với các nhãn hiệu xa hoa khác thì giá cả cũng coi như hợp lí, nhưng mà chiếc váy này vô cùng phù hợp với cô.
Hiện tại Hoắc Vũ mới mười bảy tuổi, là độ tuổi thích hợp với các loại trang phục thiếu nữ.
Cô còn thời gian gần một năm nữa mới đến mười tám tuổi.
Nếu dựa theo cốt truyện trong sách thì vào chính ngày sinh nhật mười tám tuổi đó cô sẽ xảy ra tai nạn giao thông.
Hoắc Vũ cũng không biết vụ tai nạn đó là ngoài ý muốn hay là có âm mưu từ trước, bởi vì vào chính ngày hôm đó, sự thật cô không có huyết thống với Hoắc gia đã bị phát hiện.
Hai vợ chồng Hoắc gia đều có nhóm máu O nhưng một mình cô lại là nhóm máu AB.
Y học phát triển, một đôi vợ chồng nhóm máu O hoàn toàn không có khả năng sẽ sinh hạ một đứa bé nhóm máu AB.
Cho nên khi đó Hoắc gia mới nghi ngờ Hoắc Vũ có khả năng không phải con gái bọn họ.
Bởi vì nhóm máu của cô có vấn đề, ba Hoắc lập tức đi xét nghiệm ADN cùng cô. Sau đó kết quả cho thấy cô quả thật không phải máu mủ của Hoắc gia.
Lại trải qua quá trình điều tra thì Hoắc gia mới biết được sự thật. Mười tám năm trước họ cùng với một gia đình khác ôm sai con.
Mà hiện tại, chỉ có một mình Hoắc Vũ mới biết cô không phải người của Hoắc gia.
Hiện tại cô có hai lựa chọn.
Một là chủ động nói chuyện thẳng thắn với ba Hoắc rằng cô không phải con đẻ của ông.
Hai......
Chính là giữ bí mật chuyện này.
Hoắc Vũ suy tư hai giây, trong lòng đã có quyết định.
Cô quyết định tạm thời sẽ giữ bí mật chuyện này. Sau đó sẽ nghĩ cách để một năm sau rời khỏi Hoắc gia an toàn.
Trong sách, Khương Dư Khanh cũng chính là Hoắc Dư Khanh sau này, rất ưu tú.
Từ nhỏ gia cảnh cô ta đã nghèo khó nhưng thành tích học tập cực kì tốt, mỗi lần thi cử đều lọt top 3.
Vì muốn kiếm tiền sinh hoạt cho gia đình mình, cô ta bỏ học năm 17 tuổi, tiến vào giới giải trí.
Tuy rằng Hoắc Dư Khanh không xuất thân chính quy nhưng cô ta nỗ lực hơn rất nhiều so với người khác. Cũng không bị sự hào nhoáng bên ngoài của giới giải trí làm mờ mắt. Cô ta chịu khó học lời kịch, từng bước từng bước một bò lên trên, cũng trong quá trình này mà được nam chính Mạc Trạch chú ý.
Bởi vậy mà bắt đầu một đoạn tình yêu vượt thời đại.
Hoắc Vũ cũng không biết cuối cùng nữ chủ có leo lên được vị trí cao nhất hay không vì cô cũng không xem hết truyện, nhưng chắc chắn cả đời nữ chủ sẽ trôi qua vô cùng suôn sẻ.
Cho dù cô ta ưu tú như vậy nhưng tâm địa lại cực xấu.
Hoắc Dư Khanh đem tất cả tội lỗi đổ lên người người đã chiếm mọi thứ của cô ta mười tám năm, luôn coi Hoắc Vũ là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Vào lúc cô ta chỉ có thể ăn những thứ rẻ tiền, miễn cưỡng để lấp đầy bụng thì Hoắc Vũ được ăn sơn hào hải vị. Lúc cô ta bởi vì phải nghĩ cách kiếm tiền mà học không vào thì Hoắc Vũ lại có thể tùy thích mà mời gia sư về dạy. Lúc cô ta phải nằm ngủ trên tấm ván gỗ cứng trong thời tiết lạnh giá, tuyết trắng bay tán loạn, không có nổi một chiếc chăn bông để đắp thì Hoắc Vũ lại được ngủ trên một chiếc giường mềm mại, ấm áp.
Cứ nghĩ đến điều đó là cô ta không chịu nổi, nghĩ ra mọi biện pháp trả thù nguyên chủ.
Một đại tiểu thư kiêu căng, ngốc nghếch, được nuông chiều từ nhỏ như nguyên chủ hoàn toàn không phải đối thủ của Hoắc Dư Khanh, người đã lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm. Không bao lâu sau đã bị cô ta hãm hại, bị bọn buôn người bán tới biên giới.
Cuối cùng cô bị một gia đình trong núi mua đi, gả cho đứa con trai ngốc nghếch nhà bọn họ. Không mấy tháng sau thì đau buồn mà chết. Hưởng thọ 21 tuổi.
Hoắc Dư Khanh không phải là người lương thiện, cô ta ưu tú nhưng tư tưởng lại vô cùng ích kỷ, tàn nhẫn.
So về tâm kế thì Hoắc Vũ kém xa Hoắc Dư Khanh.
Cho dù hiện tại cô thẳng thắn nói ra chuyện mình không phải con đẻ của Hoắc gia thì cuối cùng vẫn bị Hoắc Dư Khanh ghi hận.
Rốt cuộc thì mười bảy năm và mười tám năm cũng không có gì khác nhau.
Trong lòng Hoắc Vũ đã có tính toán, nhưng quyết định này còn cần phụ thuộc vào lát nữa gặp Hoắc Dữ Sâm mới có thể quyết định.
"A Vũ, cậu có ổn không?"
Dư Tâm Tâm thấy Hoắc Vũ chậm chạp không ra, nhịn không được thúc giục.
Hoắc Vũ mở cửa, hơi mỉm cười với cô "Được rồi, Tâm Tâm, chúng ta đi xuống thôi."
"Oa, A Vũ, cậu đẹp quá " Dư Tâm Tâm nhìn Hoắc Vũ trang điểm nhẹ, kinh ngạc mở to mắt.
Vừa rồi, sau khi Hoắc Vũ thay chiếc váy màu đen xong đã trang điểm nhẹ một chút.
Tuổi này của cô không cần trang điểm quá đậm, chỉ cần điểm xuyết nhàn nhạt một chút là được.
/333
|