Sau khi suất viện, cả ba đồng chí chung tuổi tức tốc bị quý phụ huynh một chân tống thẳng vào trường tiếp tục học trở lại nhưng trớ trêu thay, ngày quay trở lại trường học chính là ngày khai màn cho trận chiến sinh tử khóc liệt của học sinh _ Kiểm tra giữa kì. Biểu cảm của nhị tiểu thư sau khi hy sinh bản thân trên ba mặt trận văn, toán, anh vô cùng “kích thích”. Gương mặt phờ phạc, đôi mắt vô hồn, môi khô phốc, da dẻ nức nẻ. Tay chân không ngừng run rẩy dữ dội. Cơ thể tuyệt đẹp của cô có dấu hiệu của sự lụi tàn thành cát bụi, bây giờ chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng đủ làm cô ngã khụy xuống dưới đất.
“Thiên Tuệ, đừng lo lắng quá.” Nhất Trung ngồi gác đôi chân thon dài lên bàn, thoải mái tựa lưng vào ghế. Đôi mắt hoa đào liếc nhìn cô gái đang vò đầu bức tai bên cạnh liền bật cười, khuyên nhủ nhưng hình như không có chữ nào lọt vào tai cô.
“ankađien là gì? phương trình, cấu tạo, công dụng, thực tiễn? Nó là cái quái gì? Bình thường ba tiết đã quá khó khăn với tớ nay phải trụ lại thêm hai tiết nữa để làm tiếp hai môn khác. Trời cao ơi...đất dày hỡi...sao số con hẩm hiu thế này?”
Kiệt sức nằm gục đầu trên bàn, Tiểu Hoa Đà cũng lắc đầu hết cách với cô. Và thế rồi tiếng chuông định mệnh của tiết thứ tư cũng vang lên, đề lập tức phát ra. Nhị tiểu thư vừa nhìn vào nụ cười tươi như con bò cười nở rộ, cô nhanh nhẹn viết tên họ của mình, lớp và một số thông tin khác. Sau khi hoàn tất các bước trên, cặp mắt của Thiên Tuệ liền thay đổi, sát khí xanh đỏ ẩn hiện sâu trong khóe mắt. Bàn tay nắm lại phát ra những tiếng răng rắc đáng sợ. Cô mạnh mẽ vung bút lên cao rồi...
“Khi nào hết giờ nhớ kêu tớ dậy nha Tiểu Hoa.” Nhàn nhã cất bút vào trong cặp, cúi đầu đánh một giấc ngon lành. Câu nói của cô suýt làm cho anh bật ngửa, hôn đất.
“Bây giờ không phải là lúc mày lo chuyện bao đồng đâu Nhất Trung, mau hoàn thành bài thi nhanh đi...ủa, Thiên Phiết? Cậu ta làm bài thật sao? Không thể nào bình thường có bao giờ cậu ấy chịu động vào mấy đề thi dễ như vậy đâu, lạ thật.” Dụi mắt vài lần, lúc này anh mới hoảng hốt nhìn tấm lưng đang khom của thằng bạn thân. Anh em nhà họ Lưu thật cổ quái, đó là điều cuối cùng mà Tiểu Hoa Đà đút kết trong ngày.
.............................
“A, cuối cùng cũng vượt qua kì thi, thật mệt quá đi.” Thiên Tuệ lấy lại sức sống bước ra khỏi phòng.
“Đừng có đùa, cậu có chịu làm bài đâu mà than mệt.” Nhất Trung mất bình tĩnh kêu lên. Cô núp sau lưng Thiên Phiết nhô đầu ra lè lưỡi, nhăn mặt nhìn cậu.
“Thiên Tuệ.”
“Ơ, dạ anh hai, có gì sai bảo?” Nhị tiểu thư nghiêm mặt đối diện với cậu. Điệu bộ như sai vặt của cấp dưới khi làm việc với sếp.
“Khát nước.”
“Biết rồi, năm phút nữa sẽ có.” Tăng hết tốc lực, dồn máu vào chân phóng nhanh xuống lầu dưới trong sự ngỡ ngàng của chàng trai mặt đẹp như hoa bên cạnh. Đôi mắt anh mở to hết cỡ như sắp lọt ra ngoài, sự tò mò trong mắt lấn áp cả tiếng nói. Đại thiếu gia nhún vai giải thích.
“Em ấy đang cố bịt miệng tớ đấy, việc tớ nhập việc, Tuệ đã năn nỉ dai như đỉa vì không muốn ba biết. Nếu ông ấy mà truy ra được chuyện thì chắc chắn phạt em ấy rất nghiêm nên có qua cũng phải có lại thôi, anh có lòng thì tôi có tâm, dễ hiểu thôi mà. Đúng rồi, tớ định hỏi cậu, nếu một người anh trai mà bỗng nhiên cảm thấy muốn độc chiếm em gái mình, không muốn ai hạ thấp em ấy cũng chẳng muốn người ấy bị tổn thương thì thứ tình cảm đó có được cho là thích không?”
Nghe xong câu nói của đại thiếu gia, anh như muốn tắt thở, mọi thứ như thời gian, thậm chí không gian xung quanh Nhất Trung hình như đang chuyển động chậm lại. Chẳng dám tin lời nói đó lại xuất phát từ chính miệng của cậu bạn thân vốn nổi tiếng chẳng để thứ gì vào mắt mà giờ đây lại có tình cảm không xác định với em gái của chính mình. Anh cảm thấy cổ họng mình căng cứng cả lên, ngay cả câu trả lời cũng nghẹn lại. Con ngươi đen láy như bầu trời đêm tĩnh mịch vẫn nhìn chằm chằm anh.
“Cái...cái này...quá khó với tớ. Chắc chỉ là tình cảm anh em bình thường thôi, không có gì đâu cậu đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Khuôn mặt của đại thiếu gia sáng bừng dường như đã hiểu ra, Nhất Trung toát cả mồ hôi thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng thoát khỏi cái nhìn đầy ám ảnh kia. Bỗng nhiên cánh tay bị nắm chặt lại, anh tiếp tục một lần nữa rơi vào trạng thái bất an.
“Hoàn toàn khác nhau, cảm giác hơn cả anh em. Luôn luôn nghèo, chẳng phải cậu là bác sĩ sao, cảm giác như vậy được gọi là gì?”
Tiểu Hoa Đà khóc không ra nước mắt: “Bạn hiền à, mặc dù mình theo nghành y như kẻ hèn này không phải là bác sĩ điều trị tâm lý đâu, cậu có thể bỏ qua chuyện này được không, hệ thần kinh của tớ sắp trụ không nổi nữa rồi. Làm ơn, nể mặt tình bạn của chúng ta mà tha cho tớ một con đường sống được không?”
“Cậu chỉ cần nói nó là gì đi.” Kiên quyết giữ Tiểu Hoa Đà đứng lại.
“Thích... là thích đó nhưng hai người là anh em nên không thể.”
Ra sức tìm cách thoát khỏi vòng kiềm siết chặt trên tay, bàn tay cậu bỗng nhiên nới lỏng khiến cho anh mất đà ngã xuống đất. Trong lòng Thiên Phiết lúc này hoàn toàn trống rỗng giống như vừa mất đi thứ gì đó quan trọng. Vẻ mặt trầm lắng bị phần mái trước mắt che lại cộng thêm gọng kính đen to, dày chồng lên nên không rõ lúc này cậu trông như thế nào. Cũng may mọi người đã ra về hết nên tình cảnh này đỡ phải gây chú ý, ánh sáng hoàng hôn vàng cam rực rỡ chíu qua hàng kính chạy dài trên hành lang, trải thẳng vào người đang đứng, kẻ thì ngồi, nó như đang kéo lê bóng của họ từng chút một. Nhất Trung gãi đầu, bắt chéo hai chân ngồi bệt xuống đất. Bàn tay thong dài tựa cằm, con ngươi nâu sậm bỗng chốc đổi màu do nắng, ngẩng đầu nhìn đại thiếu gia sửng người đứng yên một chỗ.
“Cậu định thế nào? Chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua được đâu. Sao con nhỏ kia đi mua nước mà lâu quá vậy?”
Thiên Phiết vẫn một mực im lặng đến khi cậu chịu mở miệng thì câu nói đó lại làm cho Tiểu Hoa Đà loạng choạng ngã đập đầu vào tường: “Tớ quyết định rồi, thích thì thích, cần gì phải che dấu. Chẳng phải giống tình yêu giữa romeo và juliet sao? Dù bị ngăn cấm nhưng vẫn đến với nhau và sổ sách nói rằng tình yêu của họ là đẹp nhất.”
“Đúng vậy, vì tụi nó chết khi còn trẻ và chưa tiến tới hôn nhân nên không có cái gì gọi là hối tiếc cả.” Đơ mặt nghĩ thầm trong bụng chẳng dám nói ra.
“Nên tớ chắc chắn sẽ làm em ấy thích mình.” Qủa quyết. Khí thế của một thiếu gia cũng từ đó bộc phát. Anh đứng dậy, đập tay vào cậu.
“Thiên Phiết, vấn đề ở đây không phải cậu sẽ làm Thiên Tuệ thích cậu ra sao mà là sự ràng buộc mối quen hệ anh em giữa hai người kìa. Nên dẹp bỏ suy nghĩ đó đi.”
“Anh em? Tớ và cô ấy đâu phải ruột thịt.” Đôi mắt phượng đỏ đột nhiên mở to nhìn thẳng vào anh, khuôn mặt tỉnh bơ, mở miệng nói câu nói lạnh lùng như hơi băng ngàn năm tỏa ra, khiến cho Nhất Trung giật mình rụt tay lại, cơ thể không tự chủ rung lên. Đại thiếu gia vẫn y như cũ, đứng đó nhìn anh.
“Được rồi, tùy cậu thôi, đừng nhìn tớ như vậy...” Thống khổ kêu lên. Quá ám ảnh, anh không muốn tối nay phải gặp thấy ác mộng. Đường nhìn của cậu cuối cùng cũng biến mất thay vào đó là nụ cười mãn nguyện. Một bóng đen xuất hiện giữa hai người, mái tóc mượt như tơ thướt tha lướt dài. Quần áo chỉnh tề, tôn lên đường cong cơ thể. Vẻ mặt xinh đẹp ngượng ngùng liếc nhìn Thiên Phiết. Đôi mắt to tròn ngập trong sương mờ, làn môi đỏ rực ướt át như câu hồn người, mấp máy.
“Anh Phiết, mong anh giúp gia đình em.”
“Tại sao tôi phải làm vậy? Việc đó là do cô và ba cô gây ra cho em ấy, đừng hòng tôi nhúng tay vào. Tôi làm cho công ty nhà mấy người phá sản hẳn còn nhẹ nha.” Thay đổi thái độ một cách thần kì. Đại thiếu gia lãnh khốc liếc nhìn Ngọc Huệ đang cúi đầu cầu xin mình.
“Đều là lỗi của em, mong anh đừng liên lụy tới việc làm ăn của gia đình em. Muốn đánh muốn mắng thì hãy đổ lên người em này.” Níu chặt cánh tay của cậu, Tiểu Hoa Đà hớn hở coi kịch hay ở đằng sau. Thiên Phiết trừng mắt nhìn anh, sự hưng phấn liền không cánh mà bay.
“Chúng tôi không muốn làm người xấu đâu nên đừng nói như thế, dễ gây hiểu lầm lắm.” Nhân vật chính của buổi tiệc cuối cùng cũng xuất hiện. Hai má mịn màng đỏ ửng vì chạy, mồ hôi nhễ nhại tí tách rơi trên mặt làm cho những sợi tóc trắng như tơ nhện bết vào gương mặt diễm lệ của cô. Nhị tiểu thư thở hổn hển, đưa chai nước suối cho anh trai mình, lên tiếng thanh minh.
“Xin lỗi, máy bán nước ở dưới bị hư, phải đi đến siêu thị gần đây nên hơi lâu.”
“Thiên Tuệ, đừng lo lắng quá.” Nhất Trung ngồi gác đôi chân thon dài lên bàn, thoải mái tựa lưng vào ghế. Đôi mắt hoa đào liếc nhìn cô gái đang vò đầu bức tai bên cạnh liền bật cười, khuyên nhủ nhưng hình như không có chữ nào lọt vào tai cô.
“ankađien là gì? phương trình, cấu tạo, công dụng, thực tiễn? Nó là cái quái gì? Bình thường ba tiết đã quá khó khăn với tớ nay phải trụ lại thêm hai tiết nữa để làm tiếp hai môn khác. Trời cao ơi...đất dày hỡi...sao số con hẩm hiu thế này?”
Kiệt sức nằm gục đầu trên bàn, Tiểu Hoa Đà cũng lắc đầu hết cách với cô. Và thế rồi tiếng chuông định mệnh của tiết thứ tư cũng vang lên, đề lập tức phát ra. Nhị tiểu thư vừa nhìn vào nụ cười tươi như con bò cười nở rộ, cô nhanh nhẹn viết tên họ của mình, lớp và một số thông tin khác. Sau khi hoàn tất các bước trên, cặp mắt của Thiên Tuệ liền thay đổi, sát khí xanh đỏ ẩn hiện sâu trong khóe mắt. Bàn tay nắm lại phát ra những tiếng răng rắc đáng sợ. Cô mạnh mẽ vung bút lên cao rồi...
“Khi nào hết giờ nhớ kêu tớ dậy nha Tiểu Hoa.” Nhàn nhã cất bút vào trong cặp, cúi đầu đánh một giấc ngon lành. Câu nói của cô suýt làm cho anh bật ngửa, hôn đất.
“Bây giờ không phải là lúc mày lo chuyện bao đồng đâu Nhất Trung, mau hoàn thành bài thi nhanh đi...ủa, Thiên Phiết? Cậu ta làm bài thật sao? Không thể nào bình thường có bao giờ cậu ấy chịu động vào mấy đề thi dễ như vậy đâu, lạ thật.” Dụi mắt vài lần, lúc này anh mới hoảng hốt nhìn tấm lưng đang khom của thằng bạn thân. Anh em nhà họ Lưu thật cổ quái, đó là điều cuối cùng mà Tiểu Hoa Đà đút kết trong ngày.
.............................
“A, cuối cùng cũng vượt qua kì thi, thật mệt quá đi.” Thiên Tuệ lấy lại sức sống bước ra khỏi phòng.
“Đừng có đùa, cậu có chịu làm bài đâu mà than mệt.” Nhất Trung mất bình tĩnh kêu lên. Cô núp sau lưng Thiên Phiết nhô đầu ra lè lưỡi, nhăn mặt nhìn cậu.
“Thiên Tuệ.”
“Ơ, dạ anh hai, có gì sai bảo?” Nhị tiểu thư nghiêm mặt đối diện với cậu. Điệu bộ như sai vặt của cấp dưới khi làm việc với sếp.
“Khát nước.”
“Biết rồi, năm phút nữa sẽ có.” Tăng hết tốc lực, dồn máu vào chân phóng nhanh xuống lầu dưới trong sự ngỡ ngàng của chàng trai mặt đẹp như hoa bên cạnh. Đôi mắt anh mở to hết cỡ như sắp lọt ra ngoài, sự tò mò trong mắt lấn áp cả tiếng nói. Đại thiếu gia nhún vai giải thích.
“Em ấy đang cố bịt miệng tớ đấy, việc tớ nhập việc, Tuệ đã năn nỉ dai như đỉa vì không muốn ba biết. Nếu ông ấy mà truy ra được chuyện thì chắc chắn phạt em ấy rất nghiêm nên có qua cũng phải có lại thôi, anh có lòng thì tôi có tâm, dễ hiểu thôi mà. Đúng rồi, tớ định hỏi cậu, nếu một người anh trai mà bỗng nhiên cảm thấy muốn độc chiếm em gái mình, không muốn ai hạ thấp em ấy cũng chẳng muốn người ấy bị tổn thương thì thứ tình cảm đó có được cho là thích không?”
Nghe xong câu nói của đại thiếu gia, anh như muốn tắt thở, mọi thứ như thời gian, thậm chí không gian xung quanh Nhất Trung hình như đang chuyển động chậm lại. Chẳng dám tin lời nói đó lại xuất phát từ chính miệng của cậu bạn thân vốn nổi tiếng chẳng để thứ gì vào mắt mà giờ đây lại có tình cảm không xác định với em gái của chính mình. Anh cảm thấy cổ họng mình căng cứng cả lên, ngay cả câu trả lời cũng nghẹn lại. Con ngươi đen láy như bầu trời đêm tĩnh mịch vẫn nhìn chằm chằm anh.
“Cái...cái này...quá khó với tớ. Chắc chỉ là tình cảm anh em bình thường thôi, không có gì đâu cậu đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Khuôn mặt của đại thiếu gia sáng bừng dường như đã hiểu ra, Nhất Trung toát cả mồ hôi thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng thoát khỏi cái nhìn đầy ám ảnh kia. Bỗng nhiên cánh tay bị nắm chặt lại, anh tiếp tục một lần nữa rơi vào trạng thái bất an.
“Hoàn toàn khác nhau, cảm giác hơn cả anh em. Luôn luôn nghèo, chẳng phải cậu là bác sĩ sao, cảm giác như vậy được gọi là gì?”
Tiểu Hoa Đà khóc không ra nước mắt: “Bạn hiền à, mặc dù mình theo nghành y như kẻ hèn này không phải là bác sĩ điều trị tâm lý đâu, cậu có thể bỏ qua chuyện này được không, hệ thần kinh của tớ sắp trụ không nổi nữa rồi. Làm ơn, nể mặt tình bạn của chúng ta mà tha cho tớ một con đường sống được không?”
“Cậu chỉ cần nói nó là gì đi.” Kiên quyết giữ Tiểu Hoa Đà đứng lại.
“Thích... là thích đó nhưng hai người là anh em nên không thể.”
Ra sức tìm cách thoát khỏi vòng kiềm siết chặt trên tay, bàn tay cậu bỗng nhiên nới lỏng khiến cho anh mất đà ngã xuống đất. Trong lòng Thiên Phiết lúc này hoàn toàn trống rỗng giống như vừa mất đi thứ gì đó quan trọng. Vẻ mặt trầm lắng bị phần mái trước mắt che lại cộng thêm gọng kính đen to, dày chồng lên nên không rõ lúc này cậu trông như thế nào. Cũng may mọi người đã ra về hết nên tình cảnh này đỡ phải gây chú ý, ánh sáng hoàng hôn vàng cam rực rỡ chíu qua hàng kính chạy dài trên hành lang, trải thẳng vào người đang đứng, kẻ thì ngồi, nó như đang kéo lê bóng của họ từng chút một. Nhất Trung gãi đầu, bắt chéo hai chân ngồi bệt xuống đất. Bàn tay thong dài tựa cằm, con ngươi nâu sậm bỗng chốc đổi màu do nắng, ngẩng đầu nhìn đại thiếu gia sửng người đứng yên một chỗ.
“Cậu định thế nào? Chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua được đâu. Sao con nhỏ kia đi mua nước mà lâu quá vậy?”
Thiên Phiết vẫn một mực im lặng đến khi cậu chịu mở miệng thì câu nói đó lại làm cho Tiểu Hoa Đà loạng choạng ngã đập đầu vào tường: “Tớ quyết định rồi, thích thì thích, cần gì phải che dấu. Chẳng phải giống tình yêu giữa romeo và juliet sao? Dù bị ngăn cấm nhưng vẫn đến với nhau và sổ sách nói rằng tình yêu của họ là đẹp nhất.”
“Đúng vậy, vì tụi nó chết khi còn trẻ và chưa tiến tới hôn nhân nên không có cái gì gọi là hối tiếc cả.” Đơ mặt nghĩ thầm trong bụng chẳng dám nói ra.
“Nên tớ chắc chắn sẽ làm em ấy thích mình.” Qủa quyết. Khí thế của một thiếu gia cũng từ đó bộc phát. Anh đứng dậy, đập tay vào cậu.
“Thiên Phiết, vấn đề ở đây không phải cậu sẽ làm Thiên Tuệ thích cậu ra sao mà là sự ràng buộc mối quen hệ anh em giữa hai người kìa. Nên dẹp bỏ suy nghĩ đó đi.”
“Anh em? Tớ và cô ấy đâu phải ruột thịt.” Đôi mắt phượng đỏ đột nhiên mở to nhìn thẳng vào anh, khuôn mặt tỉnh bơ, mở miệng nói câu nói lạnh lùng như hơi băng ngàn năm tỏa ra, khiến cho Nhất Trung giật mình rụt tay lại, cơ thể không tự chủ rung lên. Đại thiếu gia vẫn y như cũ, đứng đó nhìn anh.
“Được rồi, tùy cậu thôi, đừng nhìn tớ như vậy...” Thống khổ kêu lên. Quá ám ảnh, anh không muốn tối nay phải gặp thấy ác mộng. Đường nhìn của cậu cuối cùng cũng biến mất thay vào đó là nụ cười mãn nguyện. Một bóng đen xuất hiện giữa hai người, mái tóc mượt như tơ thướt tha lướt dài. Quần áo chỉnh tề, tôn lên đường cong cơ thể. Vẻ mặt xinh đẹp ngượng ngùng liếc nhìn Thiên Phiết. Đôi mắt to tròn ngập trong sương mờ, làn môi đỏ rực ướt át như câu hồn người, mấp máy.
“Anh Phiết, mong anh giúp gia đình em.”
“Tại sao tôi phải làm vậy? Việc đó là do cô và ba cô gây ra cho em ấy, đừng hòng tôi nhúng tay vào. Tôi làm cho công ty nhà mấy người phá sản hẳn còn nhẹ nha.” Thay đổi thái độ một cách thần kì. Đại thiếu gia lãnh khốc liếc nhìn Ngọc Huệ đang cúi đầu cầu xin mình.
“Đều là lỗi của em, mong anh đừng liên lụy tới việc làm ăn của gia đình em. Muốn đánh muốn mắng thì hãy đổ lên người em này.” Níu chặt cánh tay của cậu, Tiểu Hoa Đà hớn hở coi kịch hay ở đằng sau. Thiên Phiết trừng mắt nhìn anh, sự hưng phấn liền không cánh mà bay.
“Chúng tôi không muốn làm người xấu đâu nên đừng nói như thế, dễ gây hiểu lầm lắm.” Nhân vật chính của buổi tiệc cuối cùng cũng xuất hiện. Hai má mịn màng đỏ ửng vì chạy, mồ hôi nhễ nhại tí tách rơi trên mặt làm cho những sợi tóc trắng như tơ nhện bết vào gương mặt diễm lệ của cô. Nhị tiểu thư thở hổn hển, đưa chai nước suối cho anh trai mình, lên tiếng thanh minh.
“Xin lỗi, máy bán nước ở dưới bị hư, phải đi đến siêu thị gần đây nên hơi lâu.”
/63
|