Sáng ngày hôm sau.
“Cốc...cốc...” bên ngoài phòng Thiên Tuệ vang lên tiếng gõ cửa đều đặn nhưng bên trong vẫn im lặng không một chút động tĩnh. Vài tiếng lách cách phát ra, cánh cửa đột nhiên mở toang. Bên trong phòng tối đen như mực. Cửa sổ chẳng có một tia nắng vàng lọt vào vì bị hai lớp chăn dày che mất. Phải nhờ ánh đèn ngoài hành lang, Nhất Trung mới đi đến được giường của nhị tiểu thư.
“Thiên Tuệ, mau dậy đi. Xuống ăn sáng rồi đến trường.” Nhất Trung lắc lắc vai của nhỏ bạn thân. Hành động này chẳng khác nào những bà mẹ gọi con mình sửa soạn mỗi buổi sáng để đi học, mới vừa rồi, anh cũng nói như vậy với đại thiếu gia. Lúc đầu chỉ cần gọi Thiên Phiết nhưng sau này chắc chắn cũng phải gọi thêm đứa bạn này nữa vì từ nhỏ đã mê ngủ, khi không có việc gì xử lí thì lăn đùng ra đó ngủ. Đôi lúc “Tiểu Hoa Đà” cảm thấy mình giống như con cu ly nhỏ tội nghiệp đáng thương. Một phút...hai phút...năm phút...không ngọ nguậy, không chuyển tư thế, không lên tiếng cằn nhằn, chỉ thở ra từng hơi đều đặn. Nhất Trung cảm thấy máu xông lên đến não, cũng giống như những người mẹ gọi mãi mà con chẳng chịu dậy. Đối với Thiên Phiết, anh đứng kế bên chỉ cần nói: “Hôm nay có kì thi quốc gia quan trọng” hay “Sách vở của cậu bị người làm lấy ra đem để ở ngoài, mưa ướt hết rồi”, y như rằng cậu sẽ giật bắn người mà tỉnh dậy. Còn đối với cô nàng này thì phải sử dụng gì mới được đây?
“Thor XM408F của cậu bị bán đấu giá rồi.” Kề môi sát bên tai Thiên Tuệ, nhẹ nhàng nói ra. Nhị tiểu thư tóc tai bù xù lập tức ngồi dậy, đôi mắt ánh lên nét tức giận, nắm chặt cổ áo của Nhất Trung hét to.
“Thằng nào, con nào to gan thế?”
Ây da, đúng như dự đoán. Nhị tiểu thư của Lưu gia...tiền tài không thích, trai đẹp không mê, chỉ quan tâm đến súng, vũ khí,... trong tất cả loại súng mà cô sở hữu, Thiên Tuệ “cưng” nhất là Thor XM408F dòng súng CheyTac Intervention đang giữ kỷ lục thế giới về cự ly bắn. Ngày nào cũng đem ra lau một cách cẩn thận. Con gái như vậy có ai thích? Có nhiều là đằng khác nhưng những chàng trai theo đuổi cô bị biến mất một cách bí ẩn, vô số tin đồn lan chuyền nói rằng bang chủ của Tiểu Thanh Lân có sở thích kì lạ, đem những người bám đuôi mình ra thử súng hết. Thật chất cô chẳng làm gì cả như vậy không phải oan cho nhị tiểu thư quá không? Thiên Tuệ là cô gái hiền lành, quan tâm đến người khác nên chỉ thử súng trên người thuộc hạ của mình mà thôi...
“Không có ai hết, tớ chỉ muốn cậu dậy thôi.” Tỏ vẻ mặt chân thành, thanh khiết nhất có thể cô gái nào đó vừa nhìn thấy liền nổi hết cả da gà, người giật giật lên từng hồi, bỏ tay ra khỏi người Nhất Trung, chùi hai lòng bàn tay của mình vào ga trường. Nụ cười trên môi của danh y đột nhiên cứng lại: “Con nhỏ này vẫn khó ưa như xưa.”
“Cậu gọi tớ dậy không bằng Trương Nhân gọi, thiếu kĩ năng quá.” Cần lấy khăn bông bước vào phòng tắm, tiếng nước chảy từ vòi sen phát ra. Nhất Trung bên ngoài bắt đầu nhớ lại nhưng không tài nào nhớ ra được mình từng biết người nào tên Trương Nhân, lớn tiếng hỏi.
“Ai là Trương Nhân? bạn trai cậu hả?” Kì lạ chưa có nam nhân nào chịu làm người yêu của cô quá một tiếng.
“Không, con chó nhà tớ nuôi.”
“...” Anh không bằng một con chó? Sắc mặt trắng bệch, lủi thủi ra khỏi phòng, lắc lư đi xuống cầu thang trong trạng thái vô hồn, ngồi vào bàn ăn. Ba hồn bảy vía trôi về miền cực lạc, tiếng kéo ghế kế bên vang lên. Một bộ âu phục cao cấp màu đen sang trọng, quần tây đen thẳng tôn lên thân hình cao dài của Thiên Phiết. Mái tóc dài bê bối thường ngày nay được vuốt keo chảy ngược ra đằng sau. Mày rậm mà thanh làm nổi bật gương mặt có khung xương hoàn mỹ. Cặp kính đen được tháo xuống để lộ đôi mắt phượng dài quyến rũ. Mũi thẳng, môi mỏng, răng trắng. Cậu lúc này chẳng khác gì một nam thần ở trong mắt các thiếu nữ ngây thơ...
Nhìn thấy người bạn thân thất thần cũng im lặng không hỏi han gì.
“Phiết, có phải tớ không bằng một con chó không?” Hai mắt mất tiêu cự cứ nhìn chằm chằm vào bức tường trắng đối diện.
“Tất nhiên là không rồi.” Cúi đầu ăn điểm tâm sáng. Con ngươi lập tức có sắc trở lại, tinh thần cũng phấn chấn hơn, hạnh phúc ôm chằm thằng bạn kế bên, vui vẻ cười tươi đúng là chỉ có thằng này là tốt nhất. Nhưng “Tiểu Hoa Đà” đang trong trạng thái lên mây chẳng bỏ gì vào tai nên chưa nghe kịp câu sau: “Chó không làm những hành động kì như cậu...”
Mười lăm phút sau, Nhất Trung mới chấn tĩnh lại, nhìn đại thiếu gia từ trên xuống miệng bất giác hỏi.
“Hôm tới công ty sao?”
“Ừm, học xong sẽ qua thẳng luôn, trưa nay có cuộc họp quan trọng với ban quản trị.” Uống một ngụm nước lọc xuống, khoanh tay ngồi im, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng xanh ghê rợn, môi hồng vô tri vô giác xuất hiện nụ cười lạnh sống lưng.
“Hãy yên nghỉ, đồng chí xấu số.” Nhất Trung tay chấp chữ thập, vái lạy vài lần. Mỗi lần đại thiếu gia cười lại có chuyện không lành xảy ra. Đa phần từ việc quản lí trong công ty. Lãn Huyết hùng mạnh như vậy không ít kẻ muốn chiếm đoạt. Nếu muốn lật đổ ngôi vua trước là tướng mạnh sau là quân đông thì mới có cơ hội nhưng cho dù như vậy cũng không thể nào làm lung lay được chức vụ của Thiên Phiết. Những người có âm mưu tranh đoạt trước khi hành động đều bị Lưu gia trừ khử cũng vì nguyên nhân đó mà Tiểu Thanh Lân được thành lập, một tay trợ giúp, chính tà dung hòa.
Một thân hình tuyệt mỹ đi tới. Mái tóc mày bạch kim được buột gọn lên cao. Đôi mắt to tròng trong suốt lạnh lùng liếc nhìn Thiên Phiết. Môi đỏ gợi cảm nhếch mép, cười khinh. Sơ mi trắng đơn giản, váy ngắn màu đen cách điệu, càng tôn thêm đường cong mê người của nhị tiểu thư. Tao nhã ngồi vào bàn ăn, không một lời nói thừa thải bắt đầu lập chiến công trên mặt trận có tên gọi là “Thức ăn". Đại thiếu gia mặt đẹp như ngọc nhìn cô khẽ nhíu mày, quay qua hỏi nhỏ với Nhất Trung.
“Này, cô gái đó là ai thế?”
Đôi đũa cô đang gắp mì tự nhiên lại bị gãy làm đôi. “Tiểu Hoa Đà” mồ hôi đầy mặt, khó khăn nói với giọng cực nhỏ.
“Là em gái cậu đó, Thiên Tuệ.” Hai mắt trừng lớn nhìn thấy hàn khí xung kích quanh thân nhỏ bạn.
“Thế à?” Vẻ mặt lạnh nhạt, hờ hững nói. Cô suýt chút nữa đã lấy cây dao trên bàn phóng thẳng vào mặt cậu rồi. Cầm lấy ly nước uống xuống, đập bàn đi ra ngoài. Vợ chồng Lưu gia vừa bước xuống đã thấy, cả hai đều thở dài chán nản. Ông Lưu như già thêm vài tuổi nói với vợ.
“Từ mai nhà mình đổi đũa gỗ thành nhôm đi.” Bà Lưu cũng gật đầu đồng ý.
...............................
Chiếc Mercedes Benz sang trọng đỗ ngay trước cổng trường Hoàng Kim. Ba bóng người vừa bước ra đã làm cho cả sân trường dậy sống. Dẫn đầu là Mặc Nhất Trung, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chở, người gặp người yêu. Nhan sắc lẫn tư chất đều hơn người. Người thứ hai không ai khác đó chính là nhị tiểu thư nhà Lưu gia_ học sinh mới chuyển tới. Sắc nước hương trời, nghiêng nước nhiêng thành khó ai sánh bằng, gương mặt sắc sảo không kém vài phần đáng yêu. Thân hình thon gọn, mềm mại khiến cho nhiều người muốn có mà không được. Cuối cùng là nhân vật xa lạ với mọi người nhưng thân thuộc với hai người trên_đại thiếu gia Lưu Thiên Phiết. Một thân âu phục chỉnh tề, dáng người thon gọn. Khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm nhìn thẳng. Phong thái, khí chất, biểu hiện như một con người hoàn toàn khác. Không luộm thuộm, không có sách to hay vở dày. Tự tin ngẩng cao đầu đi thẳng, đoàn người vừa đi qua khỏi sân trường rộng lớn lập tức tiếng vỡ òa vang lên.
“Tôi muốn ngày nào cũng đi học.”
“Tôi đang yêu phải không?”
“Cầu cho thế giới chỉ có duy nhất một ngày này.”
.............................
Lớp học của ba người vẫn như mọi khi. Học sinh im lặng mà ngồi học chỉ có điều ánh mắt ai cũng dán chặt lên tấm lưng thon dài của Thiên Phiết, vài tiếng hít không khí, vài tiếng quẹt nước miếng, vân vân và vân vân...
“Cốc...cốc...” bên ngoài phòng Thiên Tuệ vang lên tiếng gõ cửa đều đặn nhưng bên trong vẫn im lặng không một chút động tĩnh. Vài tiếng lách cách phát ra, cánh cửa đột nhiên mở toang. Bên trong phòng tối đen như mực. Cửa sổ chẳng có một tia nắng vàng lọt vào vì bị hai lớp chăn dày che mất. Phải nhờ ánh đèn ngoài hành lang, Nhất Trung mới đi đến được giường của nhị tiểu thư.
“Thiên Tuệ, mau dậy đi. Xuống ăn sáng rồi đến trường.” Nhất Trung lắc lắc vai của nhỏ bạn thân. Hành động này chẳng khác nào những bà mẹ gọi con mình sửa soạn mỗi buổi sáng để đi học, mới vừa rồi, anh cũng nói như vậy với đại thiếu gia. Lúc đầu chỉ cần gọi Thiên Phiết nhưng sau này chắc chắn cũng phải gọi thêm đứa bạn này nữa vì từ nhỏ đã mê ngủ, khi không có việc gì xử lí thì lăn đùng ra đó ngủ. Đôi lúc “Tiểu Hoa Đà” cảm thấy mình giống như con cu ly nhỏ tội nghiệp đáng thương. Một phút...hai phút...năm phút...không ngọ nguậy, không chuyển tư thế, không lên tiếng cằn nhằn, chỉ thở ra từng hơi đều đặn. Nhất Trung cảm thấy máu xông lên đến não, cũng giống như những người mẹ gọi mãi mà con chẳng chịu dậy. Đối với Thiên Phiết, anh đứng kế bên chỉ cần nói: “Hôm nay có kì thi quốc gia quan trọng” hay “Sách vở của cậu bị người làm lấy ra đem để ở ngoài, mưa ướt hết rồi”, y như rằng cậu sẽ giật bắn người mà tỉnh dậy. Còn đối với cô nàng này thì phải sử dụng gì mới được đây?
“Thor XM408F của cậu bị bán đấu giá rồi.” Kề môi sát bên tai Thiên Tuệ, nhẹ nhàng nói ra. Nhị tiểu thư tóc tai bù xù lập tức ngồi dậy, đôi mắt ánh lên nét tức giận, nắm chặt cổ áo của Nhất Trung hét to.
“Thằng nào, con nào to gan thế?”
Ây da, đúng như dự đoán. Nhị tiểu thư của Lưu gia...tiền tài không thích, trai đẹp không mê, chỉ quan tâm đến súng, vũ khí,... trong tất cả loại súng mà cô sở hữu, Thiên Tuệ “cưng” nhất là Thor XM408F dòng súng CheyTac Intervention đang giữ kỷ lục thế giới về cự ly bắn. Ngày nào cũng đem ra lau một cách cẩn thận. Con gái như vậy có ai thích? Có nhiều là đằng khác nhưng những chàng trai theo đuổi cô bị biến mất một cách bí ẩn, vô số tin đồn lan chuyền nói rằng bang chủ của Tiểu Thanh Lân có sở thích kì lạ, đem những người bám đuôi mình ra thử súng hết. Thật chất cô chẳng làm gì cả như vậy không phải oan cho nhị tiểu thư quá không? Thiên Tuệ là cô gái hiền lành, quan tâm đến người khác nên chỉ thử súng trên người thuộc hạ của mình mà thôi...
“Không có ai hết, tớ chỉ muốn cậu dậy thôi.” Tỏ vẻ mặt chân thành, thanh khiết nhất có thể cô gái nào đó vừa nhìn thấy liền nổi hết cả da gà, người giật giật lên từng hồi, bỏ tay ra khỏi người Nhất Trung, chùi hai lòng bàn tay của mình vào ga trường. Nụ cười trên môi của danh y đột nhiên cứng lại: “Con nhỏ này vẫn khó ưa như xưa.”
“Cậu gọi tớ dậy không bằng Trương Nhân gọi, thiếu kĩ năng quá.” Cần lấy khăn bông bước vào phòng tắm, tiếng nước chảy từ vòi sen phát ra. Nhất Trung bên ngoài bắt đầu nhớ lại nhưng không tài nào nhớ ra được mình từng biết người nào tên Trương Nhân, lớn tiếng hỏi.
“Ai là Trương Nhân? bạn trai cậu hả?” Kì lạ chưa có nam nhân nào chịu làm người yêu của cô quá một tiếng.
“Không, con chó nhà tớ nuôi.”
“...” Anh không bằng một con chó? Sắc mặt trắng bệch, lủi thủi ra khỏi phòng, lắc lư đi xuống cầu thang trong trạng thái vô hồn, ngồi vào bàn ăn. Ba hồn bảy vía trôi về miền cực lạc, tiếng kéo ghế kế bên vang lên. Một bộ âu phục cao cấp màu đen sang trọng, quần tây đen thẳng tôn lên thân hình cao dài của Thiên Phiết. Mái tóc dài bê bối thường ngày nay được vuốt keo chảy ngược ra đằng sau. Mày rậm mà thanh làm nổi bật gương mặt có khung xương hoàn mỹ. Cặp kính đen được tháo xuống để lộ đôi mắt phượng dài quyến rũ. Mũi thẳng, môi mỏng, răng trắng. Cậu lúc này chẳng khác gì một nam thần ở trong mắt các thiếu nữ ngây thơ...
Nhìn thấy người bạn thân thất thần cũng im lặng không hỏi han gì.
“Phiết, có phải tớ không bằng một con chó không?” Hai mắt mất tiêu cự cứ nhìn chằm chằm vào bức tường trắng đối diện.
“Tất nhiên là không rồi.” Cúi đầu ăn điểm tâm sáng. Con ngươi lập tức có sắc trở lại, tinh thần cũng phấn chấn hơn, hạnh phúc ôm chằm thằng bạn kế bên, vui vẻ cười tươi đúng là chỉ có thằng này là tốt nhất. Nhưng “Tiểu Hoa Đà” đang trong trạng thái lên mây chẳng bỏ gì vào tai nên chưa nghe kịp câu sau: “Chó không làm những hành động kì như cậu...”
Mười lăm phút sau, Nhất Trung mới chấn tĩnh lại, nhìn đại thiếu gia từ trên xuống miệng bất giác hỏi.
“Hôm tới công ty sao?”
“Ừm, học xong sẽ qua thẳng luôn, trưa nay có cuộc họp quan trọng với ban quản trị.” Uống một ngụm nước lọc xuống, khoanh tay ngồi im, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng xanh ghê rợn, môi hồng vô tri vô giác xuất hiện nụ cười lạnh sống lưng.
“Hãy yên nghỉ, đồng chí xấu số.” Nhất Trung tay chấp chữ thập, vái lạy vài lần. Mỗi lần đại thiếu gia cười lại có chuyện không lành xảy ra. Đa phần từ việc quản lí trong công ty. Lãn Huyết hùng mạnh như vậy không ít kẻ muốn chiếm đoạt. Nếu muốn lật đổ ngôi vua trước là tướng mạnh sau là quân đông thì mới có cơ hội nhưng cho dù như vậy cũng không thể nào làm lung lay được chức vụ của Thiên Phiết. Những người có âm mưu tranh đoạt trước khi hành động đều bị Lưu gia trừ khử cũng vì nguyên nhân đó mà Tiểu Thanh Lân được thành lập, một tay trợ giúp, chính tà dung hòa.
Một thân hình tuyệt mỹ đi tới. Mái tóc mày bạch kim được buột gọn lên cao. Đôi mắt to tròng trong suốt lạnh lùng liếc nhìn Thiên Phiết. Môi đỏ gợi cảm nhếch mép, cười khinh. Sơ mi trắng đơn giản, váy ngắn màu đen cách điệu, càng tôn thêm đường cong mê người của nhị tiểu thư. Tao nhã ngồi vào bàn ăn, không một lời nói thừa thải bắt đầu lập chiến công trên mặt trận có tên gọi là “Thức ăn". Đại thiếu gia mặt đẹp như ngọc nhìn cô khẽ nhíu mày, quay qua hỏi nhỏ với Nhất Trung.
“Này, cô gái đó là ai thế?”
Đôi đũa cô đang gắp mì tự nhiên lại bị gãy làm đôi. “Tiểu Hoa Đà” mồ hôi đầy mặt, khó khăn nói với giọng cực nhỏ.
“Là em gái cậu đó, Thiên Tuệ.” Hai mắt trừng lớn nhìn thấy hàn khí xung kích quanh thân nhỏ bạn.
“Thế à?” Vẻ mặt lạnh nhạt, hờ hững nói. Cô suýt chút nữa đã lấy cây dao trên bàn phóng thẳng vào mặt cậu rồi. Cầm lấy ly nước uống xuống, đập bàn đi ra ngoài. Vợ chồng Lưu gia vừa bước xuống đã thấy, cả hai đều thở dài chán nản. Ông Lưu như già thêm vài tuổi nói với vợ.
“Từ mai nhà mình đổi đũa gỗ thành nhôm đi.” Bà Lưu cũng gật đầu đồng ý.
...............................
Chiếc Mercedes Benz sang trọng đỗ ngay trước cổng trường Hoàng Kim. Ba bóng người vừa bước ra đã làm cho cả sân trường dậy sống. Dẫn đầu là Mặc Nhất Trung, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chở, người gặp người yêu. Nhan sắc lẫn tư chất đều hơn người. Người thứ hai không ai khác đó chính là nhị tiểu thư nhà Lưu gia_ học sinh mới chuyển tới. Sắc nước hương trời, nghiêng nước nhiêng thành khó ai sánh bằng, gương mặt sắc sảo không kém vài phần đáng yêu. Thân hình thon gọn, mềm mại khiến cho nhiều người muốn có mà không được. Cuối cùng là nhân vật xa lạ với mọi người nhưng thân thuộc với hai người trên_đại thiếu gia Lưu Thiên Phiết. Một thân âu phục chỉnh tề, dáng người thon gọn. Khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm nhìn thẳng. Phong thái, khí chất, biểu hiện như một con người hoàn toàn khác. Không luộm thuộm, không có sách to hay vở dày. Tự tin ngẩng cao đầu đi thẳng, đoàn người vừa đi qua khỏi sân trường rộng lớn lập tức tiếng vỡ òa vang lên.
“Tôi muốn ngày nào cũng đi học.”
“Tôi đang yêu phải không?”
“Cầu cho thế giới chỉ có duy nhất một ngày này.”
.............................
Lớp học của ba người vẫn như mọi khi. Học sinh im lặng mà ngồi học chỉ có điều ánh mắt ai cũng dán chặt lên tấm lưng thon dài của Thiên Phiết, vài tiếng hít không khí, vài tiếng quẹt nước miếng, vân vân và vân vân...
/63
|