Bọn họ ngồi cả hàng giờ liền chỉ để nghe được giọng của ai đó nhưng có lẽ điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Thật sự bọn họ không mấy lo lắng cho sự an nguy của nhị tiểu thư, là người nhà bao nhiêu năm nay họ biết những chuyện lặt vặt sẽ không làm khó cô, huống chi bên người cô cũng đang có một người chống lưng vô cùng tầm cỡ khi ở bên đó.
Họ vẫn cứ gọi rồi chờ, nhưng một mạch hai tuần liền không thấy tin nhắn hay bất cứ thứ gì phản hồi, bây giờ gia đình cùng bạn bè của nhị tiểu thư thật sự lo lắng. Với khoảng tiền cực lớn nằm trong tài khoản của ông Lưu, bọn họ có thể trả được nợ nhưng vì cớ gì nó lại xuất hiện? Mọi đối tác làm ăn khi thấy công ty của nhà họ Lưu phá sản đều quay lưng với họ nói chi đến việc giúp họ xóa nợ.
Gia đình Nhất Trung, Đế Trình cùng Bối Vân nhiều lần muốn giúp nhưng cho dù có góp hết mức cũng không thể nào trả hết. Xét đi xét lại chỉ có một người duy nhất có thể chuyển khoản tiền lớn này không ai khác chính là chủ tịch Tôn Thạch. Nhưng bọn họ lại không khờ khạo đến nỗi người đàn ông kia lại tốt đến như thế, cho đi thứ này ắt phải nhận lại thứ khác.
Cuối tuần tất cả mọi người đều tụ lại để tìm ra cách nào có thể liên lạc với bên phía cô. Trong lúc tình hình đang căng thẳng thì một cú reo phát ra từ điện thoại của ông Lưu, mọi người vui mừng chưa được bao lâu liền bị xối cho một thao nước lạnh. Cuộc đối thoại diễn ra trong không khí im lặng, càng ngày càng ngột ngạc, giọng nói già nua cứ thao thao bất tuyệt.
Bà Lưu không kiềm nỗi cú shock, ngất lịm bên chồng mình, ông Lưu buộc phải bế bà lên phòng chăm sóc. Thiên Phiết hai mắt vô thần tựa mình vào ghế. Đám người bọn họ cứ như thế không một tiếng động chỉ có tiếng hít thở nặng nề cùng tiếng nức nở, tiếng thở dài bất lực. Mái tóc xoăn nâu hạt dẻ của Nhất Trung cũng bị nắm, vò cho tới rối tung. Đế Ly lẳng lặng quẹt nước mắt đứng sát góc tường. Hoàng Ân phải cố gắng lắm mới tháo ra được những ngón tay bấu chặt vào nhau của Bối Vân.
“Không thể để cho ông ấy muốn gì thì được nấy được.” Người đầu tiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí kia lại là một người đàn ông thân đậm khí chất của quân nhân – Đế Trình.
“Phải, cùng lắm là chúng ta kéo nhau qua bên đó, đi đòi lại Thiên Tuệ là được.” Tiểu Hoa Đà cũng gật đầu nhìn mọi người xung quanh.
“Tôi cũng muốn tham gia.” Người mẹ trẻ kiên định bước tới chỗ đại thiếu gia nhưng ngược lại với mọi thứ xung quanh, cậu vẫn ngồi trầm mặt. Một hồi lâu sau mới mở miệng, giọng nói như gằn ra từng chữ, khản đặc vô cùng.
“Cảm ơn mọi người... nhưng đây không phải là chuyện đùa, gia đình của chúng tôi bây giờ không còn chỗ đứng trong xã hội nữa, công ty phá sản lại mắc nợ. Nếu như lúc trước thì có thể dễ dàng dùng tiền thúc đẩy mọi thứ nhưng bây giờ mọi người nhìn đi. Chủ tịch Tôn Thạch cũng đã nói là do Thiên Tuệ đồng ý chấp nhận yêu cầu của ông ấy, thì gia đình tôi còn có thể làm gì hơn?”
“Thiên Phiết, cậu điên rồi. Chẳng lẽ cậu nỡ lòng nào để Thiên Tuệ ở đó cho tới hết đời. Cậu nói gia đình của cậu bây giờ đã nghèo? Tôi thấy chính là nhân cách của cậu nghèo rồi thì đúng hơn. Con bé quyết định như vậy không phải vì nghĩ cho cậu, cho ba mẹ cậu cùng sản nghiệp của Lưu gia sao?” Bối Vân tức giận, xốc thẳng cổ áo đại thiếu gia lôi lên.
“Tôi có thể làm gì bây giờ? Hả?”
Con ngươi đen đặc tựa như xoáy nước sâu không đáy, trừng lớn. Trong đấy còn gì ngoài sự tuyệt vọng cùng đau khổ. Người mẹ trẻ thở hồng hộc định mở miệng nói nhưng giữa chừng cũng không thể thốt lên được từ nào, Hoàng Ân tiến tới tách hai người bọn họ ra, trước khi dìu cô ra khỏi phòng khách bỏ lại một cú lườm vô sắc lạnh. Đế Ly cũng không muốn nán lại thêm liền dậm chân bước theo sau hai người kia.
“Cậu chủ, cậu...” Đế Trình cũng chỉ dám thốt lên vài từ rồi nhíu mày đi ra.
Trong căn phòng giờ chỉ còn có hai người, một đứng, một ngồi. Tiểu Hoa Đà thấy tình cảnh trước mắt cũng không định nói thêm gì đứng dậy muốn rời khỏi thì giọng nói trầm khản vang lên phía sau.
“Luôn luôn nghèo, đặt một chiếc đến Hàn Quốc.” Đại thiếu gia từ tốn ngồi xuống. Gương mặt của Tiểu Hoa Đà phút chốc sáng rỡ.
“Một vé? Không được, hai vé đi.”
“Tùy cậu.”
“Phiết, đừng nói khi nãy là cậu đóng kịch đấy nhá? Lỡ như mọi người hiểu lầm thì sao đây?”
“Hiểu lầm? Họ đã thực hiện rồi còn đâu. Càng ít người càng tốt, tớ có linh cảm lần này không dễ như lần trước.” Nhấp một ngụm trà, đôi mắt cậu nhìn về phía cánh cửa mở toang.
..................................................................................
Nhị tiểu thư kể từ lúc cắt đứt mọi liên hệ với gia đình nhà họ Lưu, dường như đã trở thành một con người khác. Cô thường thức dậy sớm và ngồi lặng trên ghế ở ngoài ban công, cho đến khi có người gọi cửa mới bước xuống dưới lầu để dùng bữa. Rảnh rỗi thì ngồi đọc sách giết thời gian hoặc là thờ người trong vườn nhưng lúc nào mắt cô cũng ngước nhìn phía ngoài hàng rào.
Mỗi khi giáp mặt với bà Kim, dù có bị nói xiên nói xỏ vẫn im lặng coi như gió thoảng bên tai. An Thành nhiều lần lui tới, ngoài dự đoán, nhị tiểu thư lại mỉm cười nói chuyện với hắn ta cứ như cái ngày cô muốn hủy hôn ước chỉ là một trò đùa. Thiên Tuệ sẽ mở miệng khi cần thiết còn lại thì luôn kín miệng. Người con gái hồn nhiên, nhí nhảnh, cao ngạo lúc trước giờ đã trầm tĩnh, lạnh lùng, an phận với cuộc sống.
...........................................................................
“Ông chủ, bên ngoài có hai thanh niên muốn vào gặp đại tiểu thư.” Vị quản gia lớn tuổi, tay vác khăn trắng đứng bên cạnh thông báo, cả bàn ăn lập tức dừng lại. An Thành cùng Linh Nguyệt đồng loạt nhìn cô.
“Mời vào, khách quý của ta đấy.” Đôi mắt trong suốt lóe sáng, miệng cười lớn ra lệnh.
Đại thiếu gia cùng Tiểu Hoa Đà không nhanh không chậm bước vào. Khí hậu ở Hàn Quốc lúc này rét lạnh không chịu nổi, mặt mũi người nào người nấy cũng đều đỏ ửng cả lên nhưng vẫn không làm mất đi khí chất hơn người của bọn họ. Mái tóc đen nhánh rối loạn trên đầu cùng vài bông tuyết vương vãi lấp lánh dưới ánh đèn hút mắt người nhìn. Đôi mắt phượng câu người nhìn chằm chằm vào người con gái với mái tóc bạch kim ánh sắc vàng.
Dù đã kiềm chế nhưng thân thể của nhị tiểu thư vẫn không khỏi run lên, bàn tay liền siết chặt dao nĩa đến trắng bệch. An Thành ngồi bên cạnh đều nhìn thấy hết, khó chịu cau mày trừng Thiên Phiết.
“Còn không mau mời khách quý, hai cậu cứ thoải mái.” Tôn Thạch chống chiếc gậy vàng đi tới vỗ vai cậu.
“Ông Tôn, thật ra hôm nay chúng tôi đến đây là muốn xác nhận khoản tiền trong tài khoản của ba tôi có phải là do ông chuyển vào?” Cậu cùng anh vẫn đứng ở bậc thềm cửa, tuyết bên ngoài vẫn cứ rơi.”
“Đúng rồi, tại con bé Linh Nghiên cứ nài nỉ mãi nên ta mới đồng ý, thôi mau vào trong, bên ngoài trời lạnh lắm.” Ông Tôn gặp lạnh vội lui vào trong nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười thương nhân.
“Ý tốt của chủ tịch, nhà họ Lưu không dám nhận, chỉ muốn trả lại số tiền đấy để mang Thiên Tuệ về. Không biết ngài có bằng lòng không?”
“Điều đó là không thể được.” Gương mặt thoáng chốc đã thay đổi, Tôn Thạch cau có dứt khoát trả lời.
Họ vẫn cứ gọi rồi chờ, nhưng một mạch hai tuần liền không thấy tin nhắn hay bất cứ thứ gì phản hồi, bây giờ gia đình cùng bạn bè của nhị tiểu thư thật sự lo lắng. Với khoảng tiền cực lớn nằm trong tài khoản của ông Lưu, bọn họ có thể trả được nợ nhưng vì cớ gì nó lại xuất hiện? Mọi đối tác làm ăn khi thấy công ty của nhà họ Lưu phá sản đều quay lưng với họ nói chi đến việc giúp họ xóa nợ.
Gia đình Nhất Trung, Đế Trình cùng Bối Vân nhiều lần muốn giúp nhưng cho dù có góp hết mức cũng không thể nào trả hết. Xét đi xét lại chỉ có một người duy nhất có thể chuyển khoản tiền lớn này không ai khác chính là chủ tịch Tôn Thạch. Nhưng bọn họ lại không khờ khạo đến nỗi người đàn ông kia lại tốt đến như thế, cho đi thứ này ắt phải nhận lại thứ khác.
Cuối tuần tất cả mọi người đều tụ lại để tìm ra cách nào có thể liên lạc với bên phía cô. Trong lúc tình hình đang căng thẳng thì một cú reo phát ra từ điện thoại của ông Lưu, mọi người vui mừng chưa được bao lâu liền bị xối cho một thao nước lạnh. Cuộc đối thoại diễn ra trong không khí im lặng, càng ngày càng ngột ngạc, giọng nói già nua cứ thao thao bất tuyệt.
Bà Lưu không kiềm nỗi cú shock, ngất lịm bên chồng mình, ông Lưu buộc phải bế bà lên phòng chăm sóc. Thiên Phiết hai mắt vô thần tựa mình vào ghế. Đám người bọn họ cứ như thế không một tiếng động chỉ có tiếng hít thở nặng nề cùng tiếng nức nở, tiếng thở dài bất lực. Mái tóc xoăn nâu hạt dẻ của Nhất Trung cũng bị nắm, vò cho tới rối tung. Đế Ly lẳng lặng quẹt nước mắt đứng sát góc tường. Hoàng Ân phải cố gắng lắm mới tháo ra được những ngón tay bấu chặt vào nhau của Bối Vân.
“Không thể để cho ông ấy muốn gì thì được nấy được.” Người đầu tiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí kia lại là một người đàn ông thân đậm khí chất của quân nhân – Đế Trình.
“Phải, cùng lắm là chúng ta kéo nhau qua bên đó, đi đòi lại Thiên Tuệ là được.” Tiểu Hoa Đà cũng gật đầu nhìn mọi người xung quanh.
“Tôi cũng muốn tham gia.” Người mẹ trẻ kiên định bước tới chỗ đại thiếu gia nhưng ngược lại với mọi thứ xung quanh, cậu vẫn ngồi trầm mặt. Một hồi lâu sau mới mở miệng, giọng nói như gằn ra từng chữ, khản đặc vô cùng.
“Cảm ơn mọi người... nhưng đây không phải là chuyện đùa, gia đình của chúng tôi bây giờ không còn chỗ đứng trong xã hội nữa, công ty phá sản lại mắc nợ. Nếu như lúc trước thì có thể dễ dàng dùng tiền thúc đẩy mọi thứ nhưng bây giờ mọi người nhìn đi. Chủ tịch Tôn Thạch cũng đã nói là do Thiên Tuệ đồng ý chấp nhận yêu cầu của ông ấy, thì gia đình tôi còn có thể làm gì hơn?”
“Thiên Phiết, cậu điên rồi. Chẳng lẽ cậu nỡ lòng nào để Thiên Tuệ ở đó cho tới hết đời. Cậu nói gia đình của cậu bây giờ đã nghèo? Tôi thấy chính là nhân cách của cậu nghèo rồi thì đúng hơn. Con bé quyết định như vậy không phải vì nghĩ cho cậu, cho ba mẹ cậu cùng sản nghiệp của Lưu gia sao?” Bối Vân tức giận, xốc thẳng cổ áo đại thiếu gia lôi lên.
“Tôi có thể làm gì bây giờ? Hả?”
Con ngươi đen đặc tựa như xoáy nước sâu không đáy, trừng lớn. Trong đấy còn gì ngoài sự tuyệt vọng cùng đau khổ. Người mẹ trẻ thở hồng hộc định mở miệng nói nhưng giữa chừng cũng không thể thốt lên được từ nào, Hoàng Ân tiến tới tách hai người bọn họ ra, trước khi dìu cô ra khỏi phòng khách bỏ lại một cú lườm vô sắc lạnh. Đế Ly cũng không muốn nán lại thêm liền dậm chân bước theo sau hai người kia.
“Cậu chủ, cậu...” Đế Trình cũng chỉ dám thốt lên vài từ rồi nhíu mày đi ra.
Trong căn phòng giờ chỉ còn có hai người, một đứng, một ngồi. Tiểu Hoa Đà thấy tình cảnh trước mắt cũng không định nói thêm gì đứng dậy muốn rời khỏi thì giọng nói trầm khản vang lên phía sau.
“Luôn luôn nghèo, đặt một chiếc đến Hàn Quốc.” Đại thiếu gia từ tốn ngồi xuống. Gương mặt của Tiểu Hoa Đà phút chốc sáng rỡ.
“Một vé? Không được, hai vé đi.”
“Tùy cậu.”
“Phiết, đừng nói khi nãy là cậu đóng kịch đấy nhá? Lỡ như mọi người hiểu lầm thì sao đây?”
“Hiểu lầm? Họ đã thực hiện rồi còn đâu. Càng ít người càng tốt, tớ có linh cảm lần này không dễ như lần trước.” Nhấp một ngụm trà, đôi mắt cậu nhìn về phía cánh cửa mở toang.
..................................................................................
Nhị tiểu thư kể từ lúc cắt đứt mọi liên hệ với gia đình nhà họ Lưu, dường như đã trở thành một con người khác. Cô thường thức dậy sớm và ngồi lặng trên ghế ở ngoài ban công, cho đến khi có người gọi cửa mới bước xuống dưới lầu để dùng bữa. Rảnh rỗi thì ngồi đọc sách giết thời gian hoặc là thờ người trong vườn nhưng lúc nào mắt cô cũng ngước nhìn phía ngoài hàng rào.
Mỗi khi giáp mặt với bà Kim, dù có bị nói xiên nói xỏ vẫn im lặng coi như gió thoảng bên tai. An Thành nhiều lần lui tới, ngoài dự đoán, nhị tiểu thư lại mỉm cười nói chuyện với hắn ta cứ như cái ngày cô muốn hủy hôn ước chỉ là một trò đùa. Thiên Tuệ sẽ mở miệng khi cần thiết còn lại thì luôn kín miệng. Người con gái hồn nhiên, nhí nhảnh, cao ngạo lúc trước giờ đã trầm tĩnh, lạnh lùng, an phận với cuộc sống.
...........................................................................
“Ông chủ, bên ngoài có hai thanh niên muốn vào gặp đại tiểu thư.” Vị quản gia lớn tuổi, tay vác khăn trắng đứng bên cạnh thông báo, cả bàn ăn lập tức dừng lại. An Thành cùng Linh Nguyệt đồng loạt nhìn cô.
“Mời vào, khách quý của ta đấy.” Đôi mắt trong suốt lóe sáng, miệng cười lớn ra lệnh.
Đại thiếu gia cùng Tiểu Hoa Đà không nhanh không chậm bước vào. Khí hậu ở Hàn Quốc lúc này rét lạnh không chịu nổi, mặt mũi người nào người nấy cũng đều đỏ ửng cả lên nhưng vẫn không làm mất đi khí chất hơn người của bọn họ. Mái tóc đen nhánh rối loạn trên đầu cùng vài bông tuyết vương vãi lấp lánh dưới ánh đèn hút mắt người nhìn. Đôi mắt phượng câu người nhìn chằm chằm vào người con gái với mái tóc bạch kim ánh sắc vàng.
Dù đã kiềm chế nhưng thân thể của nhị tiểu thư vẫn không khỏi run lên, bàn tay liền siết chặt dao nĩa đến trắng bệch. An Thành ngồi bên cạnh đều nhìn thấy hết, khó chịu cau mày trừng Thiên Phiết.
“Còn không mau mời khách quý, hai cậu cứ thoải mái.” Tôn Thạch chống chiếc gậy vàng đi tới vỗ vai cậu.
“Ông Tôn, thật ra hôm nay chúng tôi đến đây là muốn xác nhận khoản tiền trong tài khoản của ba tôi có phải là do ông chuyển vào?” Cậu cùng anh vẫn đứng ở bậc thềm cửa, tuyết bên ngoài vẫn cứ rơi.”
“Đúng rồi, tại con bé Linh Nghiên cứ nài nỉ mãi nên ta mới đồng ý, thôi mau vào trong, bên ngoài trời lạnh lắm.” Ông Tôn gặp lạnh vội lui vào trong nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười thương nhân.
“Ý tốt của chủ tịch, nhà họ Lưu không dám nhận, chỉ muốn trả lại số tiền đấy để mang Thiên Tuệ về. Không biết ngài có bằng lòng không?”
“Điều đó là không thể được.” Gương mặt thoáng chốc đã thay đổi, Tôn Thạch cau có dứt khoát trả lời.
/63
|