Edit: Lee
Beta: Sahara
Sau khi kết thúc cuộc thi giữa kì, mùa hè cũng lặng lẽ đến gần, mùa hè thành thị tới thật nhanh mà cũng thật sôi nổi, khi tiếng ve vang lên, trong sân trường đã tấp nập học sinh mặc đồng phục mùa hè.
Thế nhưng mọi thứ đều khiến Lục Tiểu Nhạc cảm thấy rất buồn phiền.
Bởi vì trường Chí Đức luôn tự xưng là trường trung học tốt nhất, cho dù cái gì cũng chỉ thích riêng một màu cờ sắc áo, ngay cả đồng phục cũng không buông tha. Các trường khác dù là nam sinh hay nữ sinh, tất cả đều mặc quần, nhưng đến lượt Chí Đức, mùa hè nữ sinh lại cần phải mặc váy.
Phải biết rằng, Lục Tiểu Nhạc cô ghét nhất chính là mặc váy, ngay cả lễ cưới của ba cũng không ngoại lệ, sao có thể bị quản bởi thứ nội quy trường học nho nhỏ này chứ? Vì vậy cô vẫn như cũ làm theo ý mình, ngày nào cũng mặc quần đi học, đem kỷ luật nhà trường vứt vào một xó. Điều này ảnh hưởng không nhỏ tới đội hình bài thể dục buổi sáng của cả lớp, khiến đầu tuần nào lớp bọn họ cũng bị nhà trường kỷ luật.
Chuyện này làm cho thầy giáo Đường phiền não vô cùng, nói không được, mắng cũng không xong, cuối cùng ông không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là tự mình đi cao trung tìm Lâm Mai, khéo léo nhờ cô có thể dạy dỗ con gái nhiều hơn một chút.
Về đến nhà, Lâm Mai liền tìm Lục Tiểu Nhạc tâm sự.
“Tiểu Nhạc, nhà trường phát váy nhìn đẹp lắm mà, sao con lại không muốn mặc chứ?”
“Không thích.” Lục Tiểu Nhạc trả lời rất kiên quyết.
Lâm Mai khẽ nhíu mày: “Nhưng đây là quy định của trường, không mặc bởi vì không thích, con có thể nói vậy sao??”
“Không thích đương nhiên không mặc.” Lục Tiểu Nhạc rất cứng đầu nói.
Khuyên đến như thế rồi, mà tiểu nha đầu này vẫn khăng khăng cho mình là đúng, Lâm Mai thật sự hết cách, đành phải nói: “Con muốn mặc quần cũng được, nhưng mà sau này quần con mặc, mẹ sẽ không giặt, đây là con thích mặc, thì phải tự mình giặt”
Lục Tiểu Nhạc ban đầu tràn ngập lòng tin, tự mình giặt thì tự mình giặt, cũng chẳng mất đi đâu miếng thịt nào.
Thế nhưng vài ngày sau, cô buộc phải thỏa hiệp.
Quần áo thật không phải để cho người giặt mà, vẫn nên mặc váy thì hơn!
Tin Lục Tiểu Nhạc mặc váy đến trường, lập tức chấn động cả lớp.
Mọi người đều đến đây vây xem, đều muốn thấy tư thế oai hùng của nữ tráng sĩ khi mặc váy, điều này khiến Lục Tiểu Nhạc vô cùng khó chịu. Một người nhìn chằm chằm chân cô thì không nói làm gì, thế nhưng dọc đường ai ai cũng nhìn chằm chằm chân cô, thử hỏi ai mà chịu nổi? Lục Tiểu Nhạc buồn bực đến cực điểm, tức giận đi trên sân vận động, đem hòn đá trước mặt đá văng ra bãi cỏ.
Trong khi cô đang cắm cúi xả giận lên mấy hòn đá, một quả bóng đột nhiên xuất hiện ngang trời, bất ngờ giáng trúng đầu cô.
Cô tránh không kịp, cả người liền ngã xuống mặt đất, không may váy bị tung lên, lộ ra nội y hellokitty màu hồng bên trong.
Trác Hàng đang đá bóng thấy vậy vội chạy tới, vốn muốn hỏi một câu “Em không sao chứ?”, kết quả còn chưa mở miệng, đã nhìn thấy nội y màu hồng kia. Vì vậy câu nói ra khỏi miệng thì trở thành: “Em không đổi nội y?” (hự)
Lục Tiểu Nhạc đáng ra còn rất đau đầu, bị hắn hỏi một câu như thế, tức giận đến nỗi lập tức từ mặt đất đứng lên: “Anh mới không đổi nội y, cả nhà anh chưa từng đổi nội y!”
Nói xong mới phát hiện Trác Hàng đang cười tủm tỉm nhìn cô, nói: “Em đừng quên, em cũng là người nhà anh.” (ờ được ^^)
Lục Tiểu Nhạc bị hắn làm cho tức giận đến nỗi nói không nên lời, lại nhìn thấy trên sân vận động mấy người năm ba năm tư đều đang nhìn về phía mình, liền cảm thấy xấu hổ, hung hăng trừng mắt lườm Trác Hàng một cái, rồi lập tức bỏ chạy cũng không quay đầu lại.
Cô từ sân vận động chạy thẳng về khu lớp học, giữa đường vẫn không ngừng chửi rủa Trác Hàng hết lần này đến lần khác.
“Ếch chết dẫm! Ếch thối tha! Ếch hư hỏng! Mỗi lần gặp phải anh đều không tốt đẹp gì, anh là sao chổi của tôi sao, không thấy tôi mất mặt thì không thoải mái sao? Nếu ngày hôm nay bà đây không mặc váy, bà nhất định một cước đạp chết anh!” Cô cứ như vậy vừa đi vừa chửi, vô tình đi ngang qua WC nam.
Trong WC, nam sinh Tiêu Chính Thái lớp bên cạnh đang đi ra, thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của Lục Tiểu Nhạc, liền tò mò nhìn theo.
Vậy mà lại để cho Lục Tiểu Nhạc thấy được, lửa giận lập tức bùng lên: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua người khác mặc váy hả?”
Tiêu Chính Thái luống cuống, vội vàng xuy tay: “Tôi không…không thấy…” Thật ra hắn muốn nói “Tôi không có ý đó”, vậy mà căng thẳng thế nào lại nói lắp thành: “Tôi không thấy qua.”
Khối thuốc nổ trong lòng Lục Tiểu Nhạc vì thế lập tức phát nổ. Cô không quan tâm bản thân mình đang mặc váy, giơ chân lên đá Tiêu Chính Thái vào WC, sao đó tự mình cũng vào theo, một tay khóa trái cửa lại.
Đến khi cửa WC nam lần thứ hai mở ra, đã thấy Lục Tiểu Nhạc dáng vẻ tươi cười quần áo chỉnh tề đi ra.
Một lát sau, lại thấy Tiêu Chính Thái nước mắt ngắn nước mắt dài từ trong WC bước ra, bên dưới mặc độc một chiếc váy.
Lục Tiểu Nhạc lớp ba hành hung Tiêu Chính Thái lớp bốn một trận, còn lột quần của hắn, chuyện rất nhanh lan truyền khắp trường. Sau một thời gian im hơi lặng tiếng, Lục Tiểu Nhạc lần thứ hai trở thành chủ đề nóng với học sinh toàn trường, người người đều đem chuyện này ra làm trò cười, ngay cả thầy cô giáo cũng không ngoại lệ.
Chỉ mình Tôn Kỳ, khi nghe thấy chuyện này, mặt liền đen lại.
Hắn đã lâu lắm rồi không để ý đến Lục Tiểu Nhạc, từ sau lần ở bờ sông kia, hắn bị Lục Tiểu Nhạc chửi một trận, thẹn quá hóa giận nên tự động tránh xa, lòng tự trọng của một cậu ấm như Tôn Kỳ không cho phép hắn tìm Lục Tiểu Nhạc nói chuyện. Thế nhưng ngày hôm nay, hắn thực sự nhịn không được.
“Lục Tiểu Nhạc!” sau khi tan học, hắn chặn đường Lục Tiểu Nhạc lại.
“Cậu muốn làm gì?” Lục Tiểu Nhạc rất không khách khí hỏi.
“Có phải cậu ức hiếp Tiêu Chính Thái không?”
“Liên quan gì đến cậu!” Lục Tiểu Nhạc hừ một tiếng, không thèm để ý đến hắn tiếp tục bước đi.
Lại bị Tôn Kỳ một tay kéo lại: “Không được đi, theo tôi đi xin lỗi hắn!”
“Cậu đùa hả?” Lục Tiểu Nhạc cười rộ lên, người này đầu óc có vấn đề sao? Khi không lại đi ngăn cản người khác, đúng là đầu óc có vấn đề. Cô làm gì sai chứ, việc gì phải xin lỗi?
Vì vậy cô liền đẩy Tôn Kỳ ra, xoay người bước đi.
“Lục Tiểu Nhạc!” Tôn Kỳ gọi với theo, “Tôi sắp phải đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu cứ tiếp tục như vậy, cậu có biết hay không?”
Bước chân Lục Tiểu Nhạc dừng lại, cô xoay người, cau mày hỏi: “Cậu nói gì?”
“Tôi sắp đi.” Trong mắt Tôn Kỳ mang theo vài tia thương cảm, “Đi du học, cha mẹ tôi đã sắp xếp thay tôi, học kỳ này kết thúc tôi đã phải đi rồi, có thể cả đời này cũng không trở về nữa.”
Lúc Tôn Kỳ nói xong, Lục Tiểu Nhạc đột nhiên giật mình, trong lòng cô có chút khó chịu, mặc dù cô không chỉ một lần thấy tên ngồi cùng bàn này rất phiền, rất không vừa lòng với hắn, rất mong hắn có thể cút đi thật xa. Nhưng mà một năm nay, bằng lòng cùng cô nói chuyện, bằng lòng dạy cô học tập, và xem cô như bạn bè, cũng chỉ có hắn mà thôi.
Từ khi sinh ra đến giờ, Lục Tiểu Nhạc lần đầu tiên cảm nhận được sự quan tâm từ bạn bè, thế nhưng hắn lại phải đi.
Lục Tiểu Nhạc muốn nói gì đó, nhưng rồi lại cắn răng nhịn xuống. “Đi thì đi, liên quan gì đến tôi!” Cô nói xong, xoay người bỏ chạy, cũng không quay đầu lại.
Hoàng hôn trải dài trên con đường đá, trên cây ve sầu kêu râm ran, lưng túi sách mang theo tiếng cười học sinh xa dần, không ai biết được hoàng hôn nơi đây, có bao nhiêu tuổi trẻ thoáng qua nhau, bỏ lại sau lưng một nỗi buồn đẹp.
Beta: Sahara
Sau khi kết thúc cuộc thi giữa kì, mùa hè cũng lặng lẽ đến gần, mùa hè thành thị tới thật nhanh mà cũng thật sôi nổi, khi tiếng ve vang lên, trong sân trường đã tấp nập học sinh mặc đồng phục mùa hè.
Thế nhưng mọi thứ đều khiến Lục Tiểu Nhạc cảm thấy rất buồn phiền.
Bởi vì trường Chí Đức luôn tự xưng là trường trung học tốt nhất, cho dù cái gì cũng chỉ thích riêng một màu cờ sắc áo, ngay cả đồng phục cũng không buông tha. Các trường khác dù là nam sinh hay nữ sinh, tất cả đều mặc quần, nhưng đến lượt Chí Đức, mùa hè nữ sinh lại cần phải mặc váy.
Phải biết rằng, Lục Tiểu Nhạc cô ghét nhất chính là mặc váy, ngay cả lễ cưới của ba cũng không ngoại lệ, sao có thể bị quản bởi thứ nội quy trường học nho nhỏ này chứ? Vì vậy cô vẫn như cũ làm theo ý mình, ngày nào cũng mặc quần đi học, đem kỷ luật nhà trường vứt vào một xó. Điều này ảnh hưởng không nhỏ tới đội hình bài thể dục buổi sáng của cả lớp, khiến đầu tuần nào lớp bọn họ cũng bị nhà trường kỷ luật.
Chuyện này làm cho thầy giáo Đường phiền não vô cùng, nói không được, mắng cũng không xong, cuối cùng ông không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là tự mình đi cao trung tìm Lâm Mai, khéo léo nhờ cô có thể dạy dỗ con gái nhiều hơn một chút.
Về đến nhà, Lâm Mai liền tìm Lục Tiểu Nhạc tâm sự.
“Tiểu Nhạc, nhà trường phát váy nhìn đẹp lắm mà, sao con lại không muốn mặc chứ?”
“Không thích.” Lục Tiểu Nhạc trả lời rất kiên quyết.
Lâm Mai khẽ nhíu mày: “Nhưng đây là quy định của trường, không mặc bởi vì không thích, con có thể nói vậy sao??”
“Không thích đương nhiên không mặc.” Lục Tiểu Nhạc rất cứng đầu nói.
Khuyên đến như thế rồi, mà tiểu nha đầu này vẫn khăng khăng cho mình là đúng, Lâm Mai thật sự hết cách, đành phải nói: “Con muốn mặc quần cũng được, nhưng mà sau này quần con mặc, mẹ sẽ không giặt, đây là con thích mặc, thì phải tự mình giặt”
Lục Tiểu Nhạc ban đầu tràn ngập lòng tin, tự mình giặt thì tự mình giặt, cũng chẳng mất đi đâu miếng thịt nào.
Thế nhưng vài ngày sau, cô buộc phải thỏa hiệp.
Quần áo thật không phải để cho người giặt mà, vẫn nên mặc váy thì hơn!
Tin Lục Tiểu Nhạc mặc váy đến trường, lập tức chấn động cả lớp.
Mọi người đều đến đây vây xem, đều muốn thấy tư thế oai hùng của nữ tráng sĩ khi mặc váy, điều này khiến Lục Tiểu Nhạc vô cùng khó chịu. Một người nhìn chằm chằm chân cô thì không nói làm gì, thế nhưng dọc đường ai ai cũng nhìn chằm chằm chân cô, thử hỏi ai mà chịu nổi? Lục Tiểu Nhạc buồn bực đến cực điểm, tức giận đi trên sân vận động, đem hòn đá trước mặt đá văng ra bãi cỏ.
Trong khi cô đang cắm cúi xả giận lên mấy hòn đá, một quả bóng đột nhiên xuất hiện ngang trời, bất ngờ giáng trúng đầu cô.
Cô tránh không kịp, cả người liền ngã xuống mặt đất, không may váy bị tung lên, lộ ra nội y hellokitty màu hồng bên trong.
Trác Hàng đang đá bóng thấy vậy vội chạy tới, vốn muốn hỏi một câu “Em không sao chứ?”, kết quả còn chưa mở miệng, đã nhìn thấy nội y màu hồng kia. Vì vậy câu nói ra khỏi miệng thì trở thành: “Em không đổi nội y?” (hự)
Lục Tiểu Nhạc đáng ra còn rất đau đầu, bị hắn hỏi một câu như thế, tức giận đến nỗi lập tức từ mặt đất đứng lên: “Anh mới không đổi nội y, cả nhà anh chưa từng đổi nội y!”
Nói xong mới phát hiện Trác Hàng đang cười tủm tỉm nhìn cô, nói: “Em đừng quên, em cũng là người nhà anh.” (ờ được ^^)
Lục Tiểu Nhạc bị hắn làm cho tức giận đến nỗi nói không nên lời, lại nhìn thấy trên sân vận động mấy người năm ba năm tư đều đang nhìn về phía mình, liền cảm thấy xấu hổ, hung hăng trừng mắt lườm Trác Hàng một cái, rồi lập tức bỏ chạy cũng không quay đầu lại.
Cô từ sân vận động chạy thẳng về khu lớp học, giữa đường vẫn không ngừng chửi rủa Trác Hàng hết lần này đến lần khác.
“Ếch chết dẫm! Ếch thối tha! Ếch hư hỏng! Mỗi lần gặp phải anh đều không tốt đẹp gì, anh là sao chổi của tôi sao, không thấy tôi mất mặt thì không thoải mái sao? Nếu ngày hôm nay bà đây không mặc váy, bà nhất định một cước đạp chết anh!” Cô cứ như vậy vừa đi vừa chửi, vô tình đi ngang qua WC nam.
Trong WC, nam sinh Tiêu Chính Thái lớp bên cạnh đang đi ra, thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của Lục Tiểu Nhạc, liền tò mò nhìn theo.
Vậy mà lại để cho Lục Tiểu Nhạc thấy được, lửa giận lập tức bùng lên: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua người khác mặc váy hả?”
Tiêu Chính Thái luống cuống, vội vàng xuy tay: “Tôi không…không thấy…” Thật ra hắn muốn nói “Tôi không có ý đó”, vậy mà căng thẳng thế nào lại nói lắp thành: “Tôi không thấy qua.”
Khối thuốc nổ trong lòng Lục Tiểu Nhạc vì thế lập tức phát nổ. Cô không quan tâm bản thân mình đang mặc váy, giơ chân lên đá Tiêu Chính Thái vào WC, sao đó tự mình cũng vào theo, một tay khóa trái cửa lại.
Đến khi cửa WC nam lần thứ hai mở ra, đã thấy Lục Tiểu Nhạc dáng vẻ tươi cười quần áo chỉnh tề đi ra.
Một lát sau, lại thấy Tiêu Chính Thái nước mắt ngắn nước mắt dài từ trong WC bước ra, bên dưới mặc độc một chiếc váy.
Lục Tiểu Nhạc lớp ba hành hung Tiêu Chính Thái lớp bốn một trận, còn lột quần của hắn, chuyện rất nhanh lan truyền khắp trường. Sau một thời gian im hơi lặng tiếng, Lục Tiểu Nhạc lần thứ hai trở thành chủ đề nóng với học sinh toàn trường, người người đều đem chuyện này ra làm trò cười, ngay cả thầy cô giáo cũng không ngoại lệ.
Chỉ mình Tôn Kỳ, khi nghe thấy chuyện này, mặt liền đen lại.
Hắn đã lâu lắm rồi không để ý đến Lục Tiểu Nhạc, từ sau lần ở bờ sông kia, hắn bị Lục Tiểu Nhạc chửi một trận, thẹn quá hóa giận nên tự động tránh xa, lòng tự trọng của một cậu ấm như Tôn Kỳ không cho phép hắn tìm Lục Tiểu Nhạc nói chuyện. Thế nhưng ngày hôm nay, hắn thực sự nhịn không được.
“Lục Tiểu Nhạc!” sau khi tan học, hắn chặn đường Lục Tiểu Nhạc lại.
“Cậu muốn làm gì?” Lục Tiểu Nhạc rất không khách khí hỏi.
“Có phải cậu ức hiếp Tiêu Chính Thái không?”
“Liên quan gì đến cậu!” Lục Tiểu Nhạc hừ một tiếng, không thèm để ý đến hắn tiếp tục bước đi.
Lại bị Tôn Kỳ một tay kéo lại: “Không được đi, theo tôi đi xin lỗi hắn!”
“Cậu đùa hả?” Lục Tiểu Nhạc cười rộ lên, người này đầu óc có vấn đề sao? Khi không lại đi ngăn cản người khác, đúng là đầu óc có vấn đề. Cô làm gì sai chứ, việc gì phải xin lỗi?
Vì vậy cô liền đẩy Tôn Kỳ ra, xoay người bước đi.
“Lục Tiểu Nhạc!” Tôn Kỳ gọi với theo, “Tôi sắp phải đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu cứ tiếp tục như vậy, cậu có biết hay không?”
Bước chân Lục Tiểu Nhạc dừng lại, cô xoay người, cau mày hỏi: “Cậu nói gì?”
“Tôi sắp đi.” Trong mắt Tôn Kỳ mang theo vài tia thương cảm, “Đi du học, cha mẹ tôi đã sắp xếp thay tôi, học kỳ này kết thúc tôi đã phải đi rồi, có thể cả đời này cũng không trở về nữa.”
Lúc Tôn Kỳ nói xong, Lục Tiểu Nhạc đột nhiên giật mình, trong lòng cô có chút khó chịu, mặc dù cô không chỉ một lần thấy tên ngồi cùng bàn này rất phiền, rất không vừa lòng với hắn, rất mong hắn có thể cút đi thật xa. Nhưng mà một năm nay, bằng lòng cùng cô nói chuyện, bằng lòng dạy cô học tập, và xem cô như bạn bè, cũng chỉ có hắn mà thôi.
Từ khi sinh ra đến giờ, Lục Tiểu Nhạc lần đầu tiên cảm nhận được sự quan tâm từ bạn bè, thế nhưng hắn lại phải đi.
Lục Tiểu Nhạc muốn nói gì đó, nhưng rồi lại cắn răng nhịn xuống. “Đi thì đi, liên quan gì đến tôi!” Cô nói xong, xoay người bỏ chạy, cũng không quay đầu lại.
Hoàng hôn trải dài trên con đường đá, trên cây ve sầu kêu râm ran, lưng túi sách mang theo tiếng cười học sinh xa dần, không ai biết được hoàng hôn nơi đây, có bao nhiêu tuổi trẻ thoáng qua nhau, bỏ lại sau lưng một nỗi buồn đẹp.
/42
|