“ Nghe nói cô với Vị Nguyên quen biết qua xem mắt, cô Kiều à, thật sự cô rất xinh đẹp nhưng mà cô không hợp với Vị Nguyên.”
Tình địch gặp nhau liền đỏ mắt là có thật. Sau khi biết Cố Vị Nguyên kết hôn với cô, Trần Hân đã hẹn cô đi uống cà phê. Vừa mới gặp nhau, cô ấy đã ra đòn phủ đầu.
Kiều Hi nhẹ nhàng trả lời:
“ Không hợp nhau ư? Vậy theo cô Trần đây thì ai hợp với anh ấy, là cô ư? Thứ cho tôi nói thẳng, hai người quen biết lâu năm như vậy, nếu anh ấy chọn cô thì làm gì có chuyện tôi trở thành vợ anh ấy phải không?”
Nghe cô mỉa mai như vậy, Trần Hân tức đỏ mắt, kìm lại một chút, cô ta khẽ cười mỉm:
“Cô chỉ là vợ anh ấy thôi chứ cũng chẳng phải là người anh ấy yêu? Sao cô không nghĩ xem vì sao anh ấy độc thân bao nhiêu năm rồi lại đột nhiên lấy cô, chẳng phải vì cô giống với ánh trăng sáng của anh ấy ư? Thật đáng thương, suy cho cùng cô cũng chỉ là thế thân thôi. Cô đã nhìn thấy ví của anh ấy chưa? Trong đó, anh ấy có để một tấm ảnh của cô gái mà anh ấy thích rất lâu rồi.”
Thực sự thì Kiều Hi cũng từng suy nghĩ vì sao mà Cố Vị Nguyên hoàn hảo như vậy mà lại độc thân từng đó năm, thì ra là có nguyên nhân như cô ta bảo ư?
Cố Vị Nguyên về đến nhà thấy Kiều Hi đã ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha, anh lo lắng ngồi xuống sờ trán cô:
“ Em sao thế? Mệt à?”
Kiều Hi mím môi, muốn hỏi anh nhưng lại sợ anh nói sự thật đúng như vậy, suy nghĩ một lúc, cô rụt rè hỏi anh:
“ Anh có thể cho em xem ví được không?”
Anh hơi sửng sốt, cô vội giải thích:
“ Chuyện là sắp đến Tết mà em thấy ví anh cũng hơi cũ nên muốn mua ví mới cho anh. Em muốn xem kiểu dáng nó như thế nào?”
Cố Vị Nguyên quay người, lấy chiếc ví trong túi áo đưa cho Kiều Hi, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, anh chần chờ một lúc. Chính bởi sự do dự này mà cô khẳng định những gì mà Trần Hân nói là đúng, anh có bí mật.
Tình địch gặp nhau liền đỏ mắt là có thật. Sau khi biết Cố Vị Nguyên kết hôn với cô, Trần Hân đã hẹn cô đi uống cà phê. Vừa mới gặp nhau, cô ấy đã ra đòn phủ đầu.
Kiều Hi nhẹ nhàng trả lời:
“ Không hợp nhau ư? Vậy theo cô Trần đây thì ai hợp với anh ấy, là cô ư? Thứ cho tôi nói thẳng, hai người quen biết lâu năm như vậy, nếu anh ấy chọn cô thì làm gì có chuyện tôi trở thành vợ anh ấy phải không?”
Nghe cô mỉa mai như vậy, Trần Hân tức đỏ mắt, kìm lại một chút, cô ta khẽ cười mỉm:
“Cô chỉ là vợ anh ấy thôi chứ cũng chẳng phải là người anh ấy yêu? Sao cô không nghĩ xem vì sao anh ấy độc thân bao nhiêu năm rồi lại đột nhiên lấy cô, chẳng phải vì cô giống với ánh trăng sáng của anh ấy ư? Thật đáng thương, suy cho cùng cô cũng chỉ là thế thân thôi. Cô đã nhìn thấy ví của anh ấy chưa? Trong đó, anh ấy có để một tấm ảnh của cô gái mà anh ấy thích rất lâu rồi.”
Thực sự thì Kiều Hi cũng từng suy nghĩ vì sao mà Cố Vị Nguyên hoàn hảo như vậy mà lại độc thân từng đó năm, thì ra là có nguyên nhân như cô ta bảo ư?
Cố Vị Nguyên về đến nhà thấy Kiều Hi đã ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha, anh lo lắng ngồi xuống sờ trán cô:
“ Em sao thế? Mệt à?”
Kiều Hi mím môi, muốn hỏi anh nhưng lại sợ anh nói sự thật đúng như vậy, suy nghĩ một lúc, cô rụt rè hỏi anh:
“ Anh có thể cho em xem ví được không?”
Anh hơi sửng sốt, cô vội giải thích:
“ Chuyện là sắp đến Tết mà em thấy ví anh cũng hơi cũ nên muốn mua ví mới cho anh. Em muốn xem kiểu dáng nó như thế nào?”
Cố Vị Nguyên quay người, lấy chiếc ví trong túi áo đưa cho Kiều Hi, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, anh chần chờ một lúc. Chính bởi sự do dự này mà cô khẳng định những gì mà Trần Hân nói là đúng, anh có bí mật.
/14
|