Chap 20: Bóng đêm…đang vây lấy đôi mắt của em!!!
-Bác sĩ! Bác sĩ! Bạn gái tôi sao rồi hả?!-hắn hối hả chạy nhanh đến chỗ ông Mine để hỏi thăm nó.
-Cậu bình tĩnh đã, nếu hấp tấp khiến vết thương của cậu sẽ ra nhiều máu đó.-Vị bác sĩ kia vẫn cứ từ từ mà đều đặn.
-Tôi không quan tâm, điều tôi cần quan tâm là cô ấy.-hắn đang rất lo lắng cho nó mà tên bác sĩ này….hâỳzzz
-Tôi biết cậu quan tâm đến cô bé ấy, nên mới khuyên cậu thôi. Cô bé ấy không sao, đã qua nguy hiểm. Chỉ cần một ngày nữa là cô ấy có thể tỉnh lại. Nhưng nên nhớ tránh gây xúc động mạnh hay hạn chế vào thăm để bệnh nhân được nghỉ ngơi.
-Ôi ơn trời! Cậu ấy không sao.-Hân thở phào nhẹ nhõm.
-Đúng vậy!-Mi cũng như bớt được nỗi lo vì nguy hiểm luôn có thể cướp lấy nó. Nhưng không chỉ có Mi và Hân vui vẻ mà còn có hắn. Khi nghe tin đó hắn cũng phần nào an tâm hơn vậy cho nên anh chàng nguyên ngày đều tự cười khiến người khác dễ hiểu lầm…. Nguyên ngày, hắn cứ đi đi lại lại trước phòng của nó, đến tối cũng chẳng chịu về. Điều đó khiến các bác sĩ phải lắc đầu ngán ngẫm còn các cô nàng y tá thì phải ghen tỵ à nha.
Cuối cùng thì mọi người phải miễn cưỡng cho hắn được nằm chiếc giừơng kế bên giừơng nó để hắn được “tá túc”. Nói là ngủ vậy thôi nhưng thực sự “chàng ấy” không ngủ được, cứ nhìn nó rồi tự cười một mình. Hắn mong người đầu tiên nó nhìn thấy là người bạn “zai” Lam Phong tuấn tú này của nó. Thế mà, (trời không cho zồi hí hí) tại thức nguyên đêm nên trông hắn cứ như Panda. Hai mắt thì thâm quần, con ngươi thì mệt mỏi, đầu tóc thì bù xù làm cho người ta không khỏi giật mình. Và…. -Á.á.á.á.á! M….m…maaaaaaa! Ghê quaaaaaaá!-tất nhiên tiếng hét là của hắn. Chỉ tay vào gương, hắn không tin người trong cái gương kia là….hắn. Cố gắng bình tĩnh và nhìn vào gương, và cố gắng trở lại bộ dạng thường ngày nhưng không hiểu sao hắn vẫn cứ có cảm giác không yên. Khẽ nhìn sang giừơng nó thấy nó vẫn cứ nằm im lìm ở đó. Hắn bước từng bước nặng nề ra ngoài, chỉ mới bước được vài bước thì….
-P…ph…ong…pho…ng-nó thều thào trong hơi thở yếu ớt làm hắn giật mình quay lại, hắn đến nhanh bên nó, nắm lấy tay nó, hắn nói:
-Anh ở đây! Anh ở đây! Em không sao chứ?!
-Anh….anh ở đâu vậy ….tối quá em không thấy gì cả?!
-nó quơ tay loạn xạ trên không trung khiến hắn bất ngờ. Bây giờ, có biết bao nhiêu là câu hỏi nảy sinh bao bọc trong đầu hắn. Rối…. Rối…. Và Rối…
-Pho….ng à…anh có nghe e…m n…ói gì không?!-nó gấp gáp nhíu mày lại. -Anh có nghe mà. Chắc tại trời tối quá nên em không thấy thôi. Khi trời sáng em sẽ nhìn thấy mà. Giờ thì ngủ đi nhé!-hắn chỉ biết an ủi nó. Chờ cho nó ngủ sâu, hắn mới chạy đi tìm bác sĩ. Nhìn nét mặt lo lắng của vị bác sĩ già không khỏi khiến hắn lo lắng:
-Bác sĩ…tại sao lại vậy chứ?!
-MmM…
Đây chính là lí do tôi lo lắng khi phẫu thuật. Thật ra…con dao bị cắm ngay khu vực trung ương dây thần kinh của mắt. Nếu lấy ra có thể khiến bệnh nhân bị mù hoặc bị mất thị giác trong vài tháng. Trường hợp này nếu không lấy con dao ra nhanh thì có thể khiến bệnh nhân mất mạng vì vậy mà chúng tôi mới phải liều để rút con dao ra. Hiện tại chúng tôi chưa thể kết luận được là cô ấy bị mù hay mất thị lực trong một vài tháng tới.
-Vị bác sĩ, nét mặt không khỏi lo âu.
-Vậy giờ tôi cần phải làm gì?!
-Bây giờ, chúng tôi sẽ tiến hành cuộc kiểm tra để xem tình hình bệnh nhân. Từ giờ đến đó, cậu và các bạn của cậu cần phải giữ, không cho bệnh nhân biết để tránh bị kích động.
-Được!-hắn gấp gáp trả lời ông Mine. Hắn bước về phòng bệnh của nó, rầu rỉ, buồn bã, hắn không biết liệu nó sẽ ra sao nếu biết được sự thật này. Vừa tới cửa, hắn thấy Cell đang đứng nhìn nó ngủ, tay cô được băng lại. Hắn khẽ ra đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng và khẽ bảo Cell đi theo hắn, lặng lẽ ngồi xuống cái ghế:
-Cậu có thể nói rồi đó!
-Cell ngồi xuống, ánh mắt cô xa xăm nhìn hắn, hắn đầy tuyệt vọng, cô nghe hắn nói về tình hình của Angle, nó rõ từng chữ, từng chữ một. Cô khá bất ngờ trước sự thật này. Nếu em cô bị mất thị lực thì có thể chờ thời gian nhưng nếu…. Cô không dám nghĩ tiếp. Cô sợ. Sợ nó sẽ là một điều gì đó rất đáng sợ đối với Angle. Cuộc nói chuyện giữa hai người kết thúc, hắn cùng Cell đi về phòng nó. Vừa tới cửa thì: -Phong! Là anh ư?!-nó hỏi gấp. -Ukm! Là anh đây.-hắn thở dài. -Nói…nói cho em biết bây giờ là lúc nào rồi.
-Sao em lại hỏi vậy?!-hắn khá bất ngờ.
-ANH NÓI ĐI!
Cô y tá đã cho em biết rồi nhưng em muốn nghe nó từ chính miệng của anh.-nó đầy giận dữ, đôi mắt nó đang ngập nước. Giọt pha lê đầu tiên đã rơi trên gương mặt của nó.
- Em đang nói gì vậy.Chỉ mới 3h sáng thôi mà. Em đừng giận nữa.
-Đừng GẠT em nữa. Em…em đã mù rồi….đúng không…ĐÚNG KHÔNGGGG!!!
-nó tức giận, từng giọt nước mắt đang không ngừng. Đau….không chỉ riêng nó mà cả hắn…
-Anh…anh xin lỗi…. Dường như lời xin lỗi của hắn càng khiến nó, đau thêm đau, nó vật vã, gào, thét.
Cảnh tượng đó khiến ai cũng phải chạnh lòng bởi nếu có khi bạn không thể nhìn thấy nơi thế giới mang thứ ánh sáng đẹp đẽ kia thì bạn sẽ như thế nào?!
Tất nhiên là rất đau, rất mệt mỏi. Nó cũng vậy, mà nó còn là một thiếu nữ chỉ mới tròn 16 tuổi. Nếu cuộc đời nó phủ toàn màu đen tối thì nó còn sống để làm gì. Nó đầy tuyệt vọng tháo kim truyền ra, “lao” nhanh ra khỏi giừơng khiến mình bị té mạnh xuống đất. Cái ngã đầy đau đớn đó khiến tim hắn rỉ máu, hắn vội vã quỳ xuống đỡ nó, hắn ôm chặt nó vào lòng mặc cho nó cào, cấu, thậm chí là đánh hắn, hắn chịu đựng, an ủi nó: -Anh xin lỗi….là tại anh…tại anh làm em ra nông nỗi này, anh không xứng, anh không xứng bên em…tại anh. Anh xin em…anh xin em mà! Đừng như vậy mà…
Nó ngừng đánh hắn, nó lắc đầu, nó khóc, nó vùi mặt vào vòm ngực của hắn mà khóc:
- Em…hjx hjx…. Em sợ…em sợ rằng khi em mù….anh sẽ không thích …không thích em nữa…. Hắn lúc này không chỉ ôm mà còn ôm chặt nó, hắn mỉm cười nhưng giọt nước mắt cũng đang rơi trên mặt hắn:
-Không đâu! Anh sẽ không bao giờ ngừng thích em đâu vì anh đã lỡ yêu em mất rồi. Nếu em không thể thấy thì anh sẽ là đôi mắt của em được chứ?!
Dường như điều đó đã khiến trái tim nó an tâm được phần nào. Gật đầu và khẽ thì thầm: -Bóng đêm…đang vây lấy đôi mắt của em!!! Nhưng em không sợ nữa vì…em vẫn còn một đôi mắt khác là anh đấy.
Cảm ơn anh…vì đã bên em…và cũng vì đã làm đôi mắt, cho em thấy được ánh sáng nơi thế giới đẹp đẽ kia…
Nó gục đầu vào vòm ngực hắn mà tận hưởng hương vị nam tính từ hắn. Nó thật đã bị cuốn hút bởi hắn, bởi tình yêu của hắn
Đọc tiếp Anh yêu e….cô bé ngốc ạ! – Chương 21
-Bác sĩ! Bác sĩ! Bạn gái tôi sao rồi hả?!-hắn hối hả chạy nhanh đến chỗ ông Mine để hỏi thăm nó.
-Cậu bình tĩnh đã, nếu hấp tấp khiến vết thương của cậu sẽ ra nhiều máu đó.-Vị bác sĩ kia vẫn cứ từ từ mà đều đặn.
-Tôi không quan tâm, điều tôi cần quan tâm là cô ấy.-hắn đang rất lo lắng cho nó mà tên bác sĩ này….hâỳzzz
-Tôi biết cậu quan tâm đến cô bé ấy, nên mới khuyên cậu thôi. Cô bé ấy không sao, đã qua nguy hiểm. Chỉ cần một ngày nữa là cô ấy có thể tỉnh lại. Nhưng nên nhớ tránh gây xúc động mạnh hay hạn chế vào thăm để bệnh nhân được nghỉ ngơi.
-Ôi ơn trời! Cậu ấy không sao.-Hân thở phào nhẹ nhõm.
-Đúng vậy!-Mi cũng như bớt được nỗi lo vì nguy hiểm luôn có thể cướp lấy nó. Nhưng không chỉ có Mi và Hân vui vẻ mà còn có hắn. Khi nghe tin đó hắn cũng phần nào an tâm hơn vậy cho nên anh chàng nguyên ngày đều tự cười khiến người khác dễ hiểu lầm…. Nguyên ngày, hắn cứ đi đi lại lại trước phòng của nó, đến tối cũng chẳng chịu về. Điều đó khiến các bác sĩ phải lắc đầu ngán ngẫm còn các cô nàng y tá thì phải ghen tỵ à nha.
Cuối cùng thì mọi người phải miễn cưỡng cho hắn được nằm chiếc giừơng kế bên giừơng nó để hắn được “tá túc”. Nói là ngủ vậy thôi nhưng thực sự “chàng ấy” không ngủ được, cứ nhìn nó rồi tự cười một mình. Hắn mong người đầu tiên nó nhìn thấy là người bạn “zai” Lam Phong tuấn tú này của nó. Thế mà, (trời không cho zồi hí hí) tại thức nguyên đêm nên trông hắn cứ như Panda. Hai mắt thì thâm quần, con ngươi thì mệt mỏi, đầu tóc thì bù xù làm cho người ta không khỏi giật mình. Và…. -Á.á.á.á.á! M….m…maaaaaaa! Ghê quaaaaaaá!-tất nhiên tiếng hét là của hắn. Chỉ tay vào gương, hắn không tin người trong cái gương kia là….hắn. Cố gắng bình tĩnh và nhìn vào gương, và cố gắng trở lại bộ dạng thường ngày nhưng không hiểu sao hắn vẫn cứ có cảm giác không yên. Khẽ nhìn sang giừơng nó thấy nó vẫn cứ nằm im lìm ở đó. Hắn bước từng bước nặng nề ra ngoài, chỉ mới bước được vài bước thì….
-P…ph…ong…pho…ng-nó thều thào trong hơi thở yếu ớt làm hắn giật mình quay lại, hắn đến nhanh bên nó, nắm lấy tay nó, hắn nói:
-Anh ở đây! Anh ở đây! Em không sao chứ?!
-Anh….anh ở đâu vậy ….tối quá em không thấy gì cả?!
-nó quơ tay loạn xạ trên không trung khiến hắn bất ngờ. Bây giờ, có biết bao nhiêu là câu hỏi nảy sinh bao bọc trong đầu hắn. Rối…. Rối…. Và Rối…
-Pho….ng à…anh có nghe e…m n…ói gì không?!-nó gấp gáp nhíu mày lại. -Anh có nghe mà. Chắc tại trời tối quá nên em không thấy thôi. Khi trời sáng em sẽ nhìn thấy mà. Giờ thì ngủ đi nhé!-hắn chỉ biết an ủi nó. Chờ cho nó ngủ sâu, hắn mới chạy đi tìm bác sĩ. Nhìn nét mặt lo lắng của vị bác sĩ già không khỏi khiến hắn lo lắng:
-Bác sĩ…tại sao lại vậy chứ?!
-MmM…
Đây chính là lí do tôi lo lắng khi phẫu thuật. Thật ra…con dao bị cắm ngay khu vực trung ương dây thần kinh của mắt. Nếu lấy ra có thể khiến bệnh nhân bị mù hoặc bị mất thị giác trong vài tháng. Trường hợp này nếu không lấy con dao ra nhanh thì có thể khiến bệnh nhân mất mạng vì vậy mà chúng tôi mới phải liều để rút con dao ra. Hiện tại chúng tôi chưa thể kết luận được là cô ấy bị mù hay mất thị lực trong một vài tháng tới.
-Vị bác sĩ, nét mặt không khỏi lo âu.
-Vậy giờ tôi cần phải làm gì?!
-Bây giờ, chúng tôi sẽ tiến hành cuộc kiểm tra để xem tình hình bệnh nhân. Từ giờ đến đó, cậu và các bạn của cậu cần phải giữ, không cho bệnh nhân biết để tránh bị kích động.
-Được!-hắn gấp gáp trả lời ông Mine. Hắn bước về phòng bệnh của nó, rầu rỉ, buồn bã, hắn không biết liệu nó sẽ ra sao nếu biết được sự thật này. Vừa tới cửa, hắn thấy Cell đang đứng nhìn nó ngủ, tay cô được băng lại. Hắn khẽ ra đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng và khẽ bảo Cell đi theo hắn, lặng lẽ ngồi xuống cái ghế:
-Cậu có thể nói rồi đó!
-Cell ngồi xuống, ánh mắt cô xa xăm nhìn hắn, hắn đầy tuyệt vọng, cô nghe hắn nói về tình hình của Angle, nó rõ từng chữ, từng chữ một. Cô khá bất ngờ trước sự thật này. Nếu em cô bị mất thị lực thì có thể chờ thời gian nhưng nếu…. Cô không dám nghĩ tiếp. Cô sợ. Sợ nó sẽ là một điều gì đó rất đáng sợ đối với Angle. Cuộc nói chuyện giữa hai người kết thúc, hắn cùng Cell đi về phòng nó. Vừa tới cửa thì: -Phong! Là anh ư?!-nó hỏi gấp. -Ukm! Là anh đây.-hắn thở dài. -Nói…nói cho em biết bây giờ là lúc nào rồi.
-Sao em lại hỏi vậy?!-hắn khá bất ngờ.
-ANH NÓI ĐI!
Cô y tá đã cho em biết rồi nhưng em muốn nghe nó từ chính miệng của anh.-nó đầy giận dữ, đôi mắt nó đang ngập nước. Giọt pha lê đầu tiên đã rơi trên gương mặt của nó.
- Em đang nói gì vậy.Chỉ mới 3h sáng thôi mà. Em đừng giận nữa.
-Đừng GẠT em nữa. Em…em đã mù rồi….đúng không…ĐÚNG KHÔNGGGG!!!
-nó tức giận, từng giọt nước mắt đang không ngừng. Đau….không chỉ riêng nó mà cả hắn…
-Anh…anh xin lỗi…. Dường như lời xin lỗi của hắn càng khiến nó, đau thêm đau, nó vật vã, gào, thét.
Cảnh tượng đó khiến ai cũng phải chạnh lòng bởi nếu có khi bạn không thể nhìn thấy nơi thế giới mang thứ ánh sáng đẹp đẽ kia thì bạn sẽ như thế nào?!
Tất nhiên là rất đau, rất mệt mỏi. Nó cũng vậy, mà nó còn là một thiếu nữ chỉ mới tròn 16 tuổi. Nếu cuộc đời nó phủ toàn màu đen tối thì nó còn sống để làm gì. Nó đầy tuyệt vọng tháo kim truyền ra, “lao” nhanh ra khỏi giừơng khiến mình bị té mạnh xuống đất. Cái ngã đầy đau đớn đó khiến tim hắn rỉ máu, hắn vội vã quỳ xuống đỡ nó, hắn ôm chặt nó vào lòng mặc cho nó cào, cấu, thậm chí là đánh hắn, hắn chịu đựng, an ủi nó: -Anh xin lỗi….là tại anh…tại anh làm em ra nông nỗi này, anh không xứng, anh không xứng bên em…tại anh. Anh xin em…anh xin em mà! Đừng như vậy mà…
Nó ngừng đánh hắn, nó lắc đầu, nó khóc, nó vùi mặt vào vòm ngực của hắn mà khóc:
- Em…hjx hjx…. Em sợ…em sợ rằng khi em mù….anh sẽ không thích …không thích em nữa…. Hắn lúc này không chỉ ôm mà còn ôm chặt nó, hắn mỉm cười nhưng giọt nước mắt cũng đang rơi trên mặt hắn:
-Không đâu! Anh sẽ không bao giờ ngừng thích em đâu vì anh đã lỡ yêu em mất rồi. Nếu em không thể thấy thì anh sẽ là đôi mắt của em được chứ?!
Dường như điều đó đã khiến trái tim nó an tâm được phần nào. Gật đầu và khẽ thì thầm: -Bóng đêm…đang vây lấy đôi mắt của em!!! Nhưng em không sợ nữa vì…em vẫn còn một đôi mắt khác là anh đấy.
Cảm ơn anh…vì đã bên em…và cũng vì đã làm đôi mắt, cho em thấy được ánh sáng nơi thế giới đẹp đẽ kia…
Nó gục đầu vào vòm ngực hắn mà tận hưởng hương vị nam tính từ hắn. Nó thật đã bị cuốn hút bởi hắn, bởi tình yêu của hắn
Đọc tiếp Anh yêu e….cô bé ngốc ạ! – Chương 21
/35
|