Chap 26: Ký ức về em…mất rồi!
Nó vẫn vậy vẫn ngồi bên hắn, đôi mắt dù có sưng húp lên vì khóc vẫn không ngừng nhìn theo từng cử chỉ của hắn. Chỉ cần hắn cử động nó sẽ nhảy cẫng lên vì mừng nhưng rồi cũng sẽ ngồi xuống khi biết được đó là phản xạ tự nhiên của não bộ. Nhiều đêm liền thức trắng chỉ vì lo chỉ vì sợ. Nó sợ ai đó sẽ cướp hắn đi khỏi nó. Nó đã sai rồi! Thực sự sai rồi! Đáng ra nó nên nghe theo hắn mới đúng. Tại sao lại ngây thơ để những điều không bao giờ là thật ấy luẩn quẩn rồi bám chặt lấy lí trí chứ?! Đang miên man trong dòng suy nghĩ, nó vội giật mình khi Liera đang bước tới. Cô ta đang tính làm gì nhỉ? Đang tính mở miệng thì nó thấy hắn, hắn đang gọi tên nó. Lẽ nào hắn đã tỉnh?! Tốt quá!
- Angle! An…Angle!-hắn gọi mớ trong cơn me rồi hắn mi tỉnh lại, đôi mắt đảo qua hướng nó rồi đảo lại hướng của Liera, đôi đồng tử bỗng chốc giãn ra.
- Hân! Sao anh lại ở đây?! Cô gái này là ai?!-hắn ngơ ngác.
Cái gì đây?! Hắn…hắn không nhớ nó ư?! Tại…tại sao?!
- Phong anh đang đùa với em đấy à?! Không vui đâu! Em chính là Angle đây mà. Người trong lúc mê man anh đã gọi tên đấy! Anh…anh không nhớ em ư?!-giọng nó run run khẽ nói, liếc nhìn qua Lie ra chỉ thấy cô ta nhếch mép.
- Cô đùa tôi à?! Xin lỗi nếu là fan hâm mộ thì không cần vậy đâu. Giờ thì CÚT đi cho tôi nhờ. Tôi không quen biết cô. Tránh ra đi.-hắn lạnh lùng, tàn nhẫn, những lời nói đó chẳng khác nào những nhác dao cứa sâu vào tim nó.-Hân à. Anh nhớ em lắm đấy. Sao em lại bỏ anh ra đi vậy chứ.-hắn quay qua ôm Liera trước mặt nó.
- Thôi em đã về với cưng rồi mà. Em cũng nhớ cưng lắm cơ. Ghét ghê đấy! Sao lại hôn mê lâu vậy chứ gần cả tuần làm em lo chết được.-Liera hiển nhiên “cướp” công nó. Ả ta…mặt đúng dày.
Bỗng nó bước đến trước mặt hắn và
CHÁT.
Âm thanh chát chúa vang lên. Vâng! Nó đã tát hắn. Người nó yêu!
- Anh là đồ KHỐN. Tôi HẬN ANH!-nó quay đi, chạy thật nhanh, thật nhanh, nó đau quá, rát quá. Nước mắt nó cứ thi nhau rơi. Từng giọt cứ thi nhau rơi xuống. Nó chạy qua cả tụi Hân, Mi khiến bọn họ lo lắng. Mi, Hân thì chạy theo nó còn Vỹ, Nhật thì đi nhanh vào phòng. Ở trước cửa phòng họ thực sự sốc khi chứng kiến hắn và Liera đang hôn nhau. Họ đang làm cái quái gì vậy. Cả gắn nữa tại sao lại hôn ả ta?!
- Phong! Mày làm cái trò gì vậy?!-Nhật lạnh lùng lên tiếng.
- Nhật hả?! Thì tao đang hôn bạn gái có gì không?! Thằng khùng hỏi thừa.
- Chẳng phải…chẳng phải mày với Angle mới là một cặp ứng sao giờ lại là Liera. Không phải mày đang nhầm lẫn à?!-Vỹ đần mặt.
- Angle nảo?! Có phải con điên vừa mới chạy ra không?! Tao làm gì quen nó mà đòi yêu.-hắn tức giận. Ngay cả bạn bè cũng hỏi hắn như vậy. Phiền chết được. Đúng là điên mà. (ông mới điên đó. Đồ điên *nói xong xách dép…chạy*).
- Hèn gì.-Nhật như lờ mờ hiểu ra điều gì đó. Hắn vội chạy đi tim bác sĩ.
****
Ghế đá tại bệnh viện.
Nó đau khổ đưa tay như muốn bóp nát tim mình. Tại sao chứ?! Nó ghét hắn, ghét lắm.
Nó đã từng khinh miệt những đứa con gái yếu đuối, lúc nào cũng chỉ biết khóc khi bị người yêu phản bội. Vậy mà giờ đây bản thân nó lại như vậy. Lại yếu đuối, lại khóc, lại đau, lại khổ. Vì ai?! Sao giờ nó ghét chính mình ghê, ghét con tim đã dại khờ chọn lầm người để yêu. Cái gì mà mãi yêu?! Cái gì mà mãi nhớ?! Chỉ là giả dối.
Đang lập lờ những suy nghĩ thì hình như ai đó đang chìa một chiếc khăn trước mặt nó…
- Lau đi!
- Lau rồi có bớt đau không?!-nó không ngước lên nhìn mặt người đó mà chỉ cúi gằm mặt xuống.
- Thế cô khóc rồi có hết đau không?!
Nó giật mình, từ từ ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên, nó sốc tập hai. Người đưa khăn cho nó lại là Lyes. Em trai hắn!
- Anh tới đây làm gì?! Nhìn tôi khóc à?! Hay là để bố thí lòng thương hại cho tôi?!-nó như phẫn nộ nhìn hắn ta.
- Ừ nhỉ! Cũng chả biết tới để làm gì. Chỉ là đi chung với Liera thôi.-hắn nói mà gương mặt thoáng nét cười đầy….đểu giả.
Chợt BỐP!
- Tránh xa em gái tôi ra!!-Cell đột nhiên từ đâu lao tới cũng Hân với Mi.
Ờ thì có thể hiểu là tình cờ gặp rồi cùng nhau đi tới đây và thấy cảnh này!
Cô không ngần ngại tặng cho hắn một cú đấm khiến môi hắn rỉ máu. Sau vài giây chao đảo hắn lại đứng vững, lại tỏ ra vẻ…khinh người vốn có!
- Tới để làm gì?!-Cell tức giận.
- Kệ tôi liên quan cô à.-hắn vẫn vẻ mặt đó đáp lại (lia dép cho giờ).
- Vậy thì CÚT đi trước khi tôi “ban” thêm cho anh một cú đấm nữa và chắc là nó sẽ không nhẹ nhưng lúc nãy đâu!-lời đe dọa thoát ra từ miệng Cell mang theo uy quyền mạnh mẽ. Lyes bước đi nhưng vẫn không quên câu nói hẹn gặp lại kèm theo nụ cười đầy toan tính và mưu mô.
Khi bóng hắn đã khuất Cell mới thừ người ra. Cô đã gặp lại hắn và chắc rằng hắn sẽ không buông tha cho cô và em gái cô! Mà khoan hình như có một co gái đi bên cạnh hắn nữa ư?
- An! Mày không sao chứ?!-tiếng hỏi thăm của Hân dành cho nó khiến cô giật mình quay về thực tại, đẩy lùi cái ý nghĩ kia.
- Tao…tao..tao không sao.-nó cúi gằm mặt xuống. Giọng nói nhỏ dần. Nó sợ minh sẽ lại khóc.
Cell khẽ vòng tay qua ôm nó. – Không sao mà. Có chuyện gì hãy kể cho chị nghe đi. Đừng giấu trong lòng ệt.-quả nhiên sau câu nói ấy….nó bật khóc, khóc rất to.
- Anh ấy đã quên em rồi! Anh ấy đã bỏ rơi em rồi…huhu….
- Ý mày là anh Phong đã quên mày ư?! Sao có thể chứ?-Nhỏ Mi vội hét lớn. May mà có cái tay của Hân bịt lại.
- Hãy từ từ kể lại mọi chuyện cho chị nghe xem nào.-Cell nhẹ nhàng nói.
- Lúc đó…..
Nó từ từ kể lại trong tiếng nấc.
- Mẹ kiếp! Sao cô ta dám. Cô ta đúng thật là mặt dày mà.-nhỏ Hân bực tức.
- Bà nội nhà nó thật chứ, đẻ ra nó là sai lầm mà. Trơ trẽn, trơ trẽn.-nhỏ Mi gần như hét lên.
Nhưng chỉ có Cell là bình tĩnh nhất, cô không chửi như Hân và Mi mà cô chỉ nguyền ả ta mà thôi. (Ghê quá!)
- Lên phòng hắn đi!-Cell đề nghị.
-để làm gì?-Hân hỏi. Chả hiểu Cell muốn gì khi nó như vậy lại bảo lên.
- Đi đi đừng hỏi vớ vẩn nữa!-vậy là Cell nắm tay nó đưa đi (đúng hơn là lôi đi)
…..
Trước cửa:
- Lâm Minh anh nói sao?! Cậu ấy bị mất trí nhớ ư?! Hừ không đúng.Tại sao cậu ta chỉ quên có một mình Angle còn chúng tôi thì không bị cậu ta lãng quên. Vô lý?!-Vỹ lên tiếng.
- Cậu nên biết rằng nếu não phải suy nghĩ hay nhớ nhung một ai đó quá nhiều thì khi gặp chấn động thì vùng não dùng để nhớ thương đó sẽ bị tổn thương ngay. Máu bầm sẽ nằm ở đó và khiến cho cậu ta quên đi.-lời của Lâm Minh nhẹ nhàng nhưng lại là nhát dao cứa sau vào tim nó. Sao có thể chứ?! Ông trời à! Ông muốn trêu con phải không?! HAy muốn trừng phạt con?! Ông có biết nó rất nặng không?! Con hận ông?!
Giọt nước mắt nóng hổi đang rơi trên mặt nó. Nó lại khóc nữa rồi! Chết tiệt thật!
- Ra là vậy. Trách lầm rồi.-nói rồi nó bước vào, tay không quên lau những giọt nước mắt còn xót trên gương mặt.
- Lại là cô á! Lúc nãy tát tôi chưa đã à?!-hắn giọng khinh miệt.
- Mày thôi đi.-Nhật rít lên.
Thấy Nhật như vậy, hình như có gì nhói nhói nơi tim Hân. Có chút đố kị, có chút gọi là ghen tuông. Nhưng rõ ràng là cô không thích Nhật cơ mà. Hân phủ nhận tình cảm của mình.
- Tôi…tôi…tôi xin lỗi.-nó như con chim nhỏ bị hù cho sợ.
- Xin lỗi?! Điên rồ. Tát cho đã rồi xin lỗi da mặt cô chắc cũng dày lắm nhỉ?!
- Nè anh nghĩ anh là ai mà có quyền nói mặt tôi dày hay không dày, tôi ngây thơ thế này cơ mà.-nó chẳng hiểu sao tự dưng nghe tới từ mặt dày là muốn làm cho tên này thêm mấy phát. Đời cô ghét nhất là có ai nói cô mặt dày.
- Ngây thơ á?! Phải rồi ngây thơ như con cáo đấy cô ạ.- sao hắn lại thấy cô ta quen vậy chứ hình như là gặp ở đâu rồi mà…quên mất rồi! Đột nhiên…
_ Ya! Đi đứng như thế hả?! Cô nghĩ xin lỗi là xong ư.
_ *E hèm* Nè tui chỉ biết xin lỗi chớ biết làm gì nói đi ông anh mún thế nào thì mới chịu cho tôi đi.
_Đền bù.
_ Ông anh mún tui đền cái gì thì mới cho tui đi.
_ Đơn giản thôi trả lại nụ hôn đầu đời của tôi đây.
_ Nè ăn nói cho đàng quàng nghen cái gì mà nụ hôn đầu của ông anh. Tui cho anh nói lại đó anh cướp nụ hôn đầu của tui đã đành giờ anh còn muốn bắt nạt một người mong manh dễ vỡ, ngây thơ trong sáng,hiền lành như tui vậy hả?!
Một dòng ký ức chạy ngang qua đầu hắn.
Cô gái đó là ai?! Người con trai đó là mình ư?! Tại sao không nhớ gì hết vậy?!
- Ra ngoài đi.-hắn lạnh lùng.
- Tôi…
- Tôi bảo cô ra ngoài. Còn mọi người nữa. Đi hết đi!-hắn như gầm lên.
- Tôi không đi. Anh làm gì tôi?-nó gặng hết can đảm mới thốt ra được.
- Cô…tuỳ cô tôi không quan tâm.-hắn nói rồi lạnh lùng buông mình nằm xuống, đôi mắt khép hờ nhưng không ngủ.
- Tụi chị đi trước đây.-Cell đặt tay lên vai nó rồi cô, Nhật, Vỹ, Hân, Mi cùng nhau đi ra. Nói mới nhớ. Lie ra đâu rồi nhỉ?! Chắc là đi rồi nhưng không sao, em sẽ “cưa” lại anh! Chờ đi. Em sẽ làm cho anh phải nhớ ra em là ai. Dù ký ức của anh về em…mất rồi!
…..
- Jess tối nay chúng ta sẽ lật đổ bang Mắt đỏ.
- Vâng thưa cô chủ.
Cell đã thay bộ váy dịu dàng lúc nãy thành bộ jumpsuit màu da đen bóng ôm sát người. Trông cô thật quyến rũ.
…..
-Cứ để anh choa…hì hì.
-Ơ anh…anh nay ăn nhầm thuốc tẩy não hay sao mà tốt thế.
-Bình thường chớ có ăn nhầm gì đâu…mà dù gì sau này em cũng là bà xã của anh….cũng phải để cho người ta thấy vợ anh cũng là người học cao đỗ đạt chớ chứ bình thường thì….”chẹp chẹp”
…
-Phong! Phong!
-Phong…ông xã nhỏ…biết bà xã nhỏ bùn lắm hông hả?? Cho bà xã xin lỗi mà…bà xã hông cố ý đâu….đừng giận bà xã nữa nha! Nha!…. Em hứa sẽ nghe lời mà… -Nè….nè….neéeee….-
-Ngốc ạ…. Tuy là có giận em nhưng anh không phải là kẻ giận dai cỡ đâu.
-Hì hì…
-Mà nè….
-Hở??? -Lúc nãy em gọi anh là gì….nói nghe lại đi….
-Ông xã nhỏ!!!
Những tiếng cười cứ vang lên đâu đó.
Quen quá! Cô ấy là ai vậy chứ?! Hắn giật mình bật dậy, trán đã lấm tấm những giọt mồ hôi. Bỗng hắn nhìn xuống bên cạnh, cháo gà ư?! Rồi hắn cảm nhận có thứ gì đó đang nắm lấy tay hắn. Khẽ liếc qua khá bất ngờ nhưng sao thấy quen quá! Em là ai vậy?! Sao lại quen như vậy chứ?! Em ngủ trông thật thánh thiện…. Tại sao tôi lại không thể nhớ được em vậy chứ?!
Nó vẫn vậy vẫn ngồi bên hắn, đôi mắt dù có sưng húp lên vì khóc vẫn không ngừng nhìn theo từng cử chỉ của hắn. Chỉ cần hắn cử động nó sẽ nhảy cẫng lên vì mừng nhưng rồi cũng sẽ ngồi xuống khi biết được đó là phản xạ tự nhiên của não bộ. Nhiều đêm liền thức trắng chỉ vì lo chỉ vì sợ. Nó sợ ai đó sẽ cướp hắn đi khỏi nó. Nó đã sai rồi! Thực sự sai rồi! Đáng ra nó nên nghe theo hắn mới đúng. Tại sao lại ngây thơ để những điều không bao giờ là thật ấy luẩn quẩn rồi bám chặt lấy lí trí chứ?! Đang miên man trong dòng suy nghĩ, nó vội giật mình khi Liera đang bước tới. Cô ta đang tính làm gì nhỉ? Đang tính mở miệng thì nó thấy hắn, hắn đang gọi tên nó. Lẽ nào hắn đã tỉnh?! Tốt quá!
- Angle! An…Angle!-hắn gọi mớ trong cơn me rồi hắn mi tỉnh lại, đôi mắt đảo qua hướng nó rồi đảo lại hướng của Liera, đôi đồng tử bỗng chốc giãn ra.
- Hân! Sao anh lại ở đây?! Cô gái này là ai?!-hắn ngơ ngác.
Cái gì đây?! Hắn…hắn không nhớ nó ư?! Tại…tại sao?!
- Phong anh đang đùa với em đấy à?! Không vui đâu! Em chính là Angle đây mà. Người trong lúc mê man anh đã gọi tên đấy! Anh…anh không nhớ em ư?!-giọng nó run run khẽ nói, liếc nhìn qua Lie ra chỉ thấy cô ta nhếch mép.
- Cô đùa tôi à?! Xin lỗi nếu là fan hâm mộ thì không cần vậy đâu. Giờ thì CÚT đi cho tôi nhờ. Tôi không quen biết cô. Tránh ra đi.-hắn lạnh lùng, tàn nhẫn, những lời nói đó chẳng khác nào những nhác dao cứa sâu vào tim nó.-Hân à. Anh nhớ em lắm đấy. Sao em lại bỏ anh ra đi vậy chứ.-hắn quay qua ôm Liera trước mặt nó.
- Thôi em đã về với cưng rồi mà. Em cũng nhớ cưng lắm cơ. Ghét ghê đấy! Sao lại hôn mê lâu vậy chứ gần cả tuần làm em lo chết được.-Liera hiển nhiên “cướp” công nó. Ả ta…mặt đúng dày.
Bỗng nó bước đến trước mặt hắn và
CHÁT.
Âm thanh chát chúa vang lên. Vâng! Nó đã tát hắn. Người nó yêu!
- Anh là đồ KHỐN. Tôi HẬN ANH!-nó quay đi, chạy thật nhanh, thật nhanh, nó đau quá, rát quá. Nước mắt nó cứ thi nhau rơi. Từng giọt cứ thi nhau rơi xuống. Nó chạy qua cả tụi Hân, Mi khiến bọn họ lo lắng. Mi, Hân thì chạy theo nó còn Vỹ, Nhật thì đi nhanh vào phòng. Ở trước cửa phòng họ thực sự sốc khi chứng kiến hắn và Liera đang hôn nhau. Họ đang làm cái quái gì vậy. Cả gắn nữa tại sao lại hôn ả ta?!
- Phong! Mày làm cái trò gì vậy?!-Nhật lạnh lùng lên tiếng.
- Nhật hả?! Thì tao đang hôn bạn gái có gì không?! Thằng khùng hỏi thừa.
- Chẳng phải…chẳng phải mày với Angle mới là một cặp ứng sao giờ lại là Liera. Không phải mày đang nhầm lẫn à?!-Vỹ đần mặt.
- Angle nảo?! Có phải con điên vừa mới chạy ra không?! Tao làm gì quen nó mà đòi yêu.-hắn tức giận. Ngay cả bạn bè cũng hỏi hắn như vậy. Phiền chết được. Đúng là điên mà. (ông mới điên đó. Đồ điên *nói xong xách dép…chạy*).
- Hèn gì.-Nhật như lờ mờ hiểu ra điều gì đó. Hắn vội chạy đi tim bác sĩ.
****
Ghế đá tại bệnh viện.
Nó đau khổ đưa tay như muốn bóp nát tim mình. Tại sao chứ?! Nó ghét hắn, ghét lắm.
Nó đã từng khinh miệt những đứa con gái yếu đuối, lúc nào cũng chỉ biết khóc khi bị người yêu phản bội. Vậy mà giờ đây bản thân nó lại như vậy. Lại yếu đuối, lại khóc, lại đau, lại khổ. Vì ai?! Sao giờ nó ghét chính mình ghê, ghét con tim đã dại khờ chọn lầm người để yêu. Cái gì mà mãi yêu?! Cái gì mà mãi nhớ?! Chỉ là giả dối.
Đang lập lờ những suy nghĩ thì hình như ai đó đang chìa một chiếc khăn trước mặt nó…
- Lau đi!
- Lau rồi có bớt đau không?!-nó không ngước lên nhìn mặt người đó mà chỉ cúi gằm mặt xuống.
- Thế cô khóc rồi có hết đau không?!
Nó giật mình, từ từ ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên, nó sốc tập hai. Người đưa khăn cho nó lại là Lyes. Em trai hắn!
- Anh tới đây làm gì?! Nhìn tôi khóc à?! Hay là để bố thí lòng thương hại cho tôi?!-nó như phẫn nộ nhìn hắn ta.
- Ừ nhỉ! Cũng chả biết tới để làm gì. Chỉ là đi chung với Liera thôi.-hắn nói mà gương mặt thoáng nét cười đầy….đểu giả.
Chợt BỐP!
- Tránh xa em gái tôi ra!!-Cell đột nhiên từ đâu lao tới cũng Hân với Mi.
Ờ thì có thể hiểu là tình cờ gặp rồi cùng nhau đi tới đây và thấy cảnh này!
Cô không ngần ngại tặng cho hắn một cú đấm khiến môi hắn rỉ máu. Sau vài giây chao đảo hắn lại đứng vững, lại tỏ ra vẻ…khinh người vốn có!
- Tới để làm gì?!-Cell tức giận.
- Kệ tôi liên quan cô à.-hắn vẫn vẻ mặt đó đáp lại (lia dép cho giờ).
- Vậy thì CÚT đi trước khi tôi “ban” thêm cho anh một cú đấm nữa và chắc là nó sẽ không nhẹ nhưng lúc nãy đâu!-lời đe dọa thoát ra từ miệng Cell mang theo uy quyền mạnh mẽ. Lyes bước đi nhưng vẫn không quên câu nói hẹn gặp lại kèm theo nụ cười đầy toan tính và mưu mô.
Khi bóng hắn đã khuất Cell mới thừ người ra. Cô đã gặp lại hắn và chắc rằng hắn sẽ không buông tha cho cô và em gái cô! Mà khoan hình như có một co gái đi bên cạnh hắn nữa ư?
- An! Mày không sao chứ?!-tiếng hỏi thăm của Hân dành cho nó khiến cô giật mình quay về thực tại, đẩy lùi cái ý nghĩ kia.
- Tao…tao..tao không sao.-nó cúi gằm mặt xuống. Giọng nói nhỏ dần. Nó sợ minh sẽ lại khóc.
Cell khẽ vòng tay qua ôm nó. – Không sao mà. Có chuyện gì hãy kể cho chị nghe đi. Đừng giấu trong lòng ệt.-quả nhiên sau câu nói ấy….nó bật khóc, khóc rất to.
- Anh ấy đã quên em rồi! Anh ấy đã bỏ rơi em rồi…huhu….
- Ý mày là anh Phong đã quên mày ư?! Sao có thể chứ?-Nhỏ Mi vội hét lớn. May mà có cái tay của Hân bịt lại.
- Hãy từ từ kể lại mọi chuyện cho chị nghe xem nào.-Cell nhẹ nhàng nói.
- Lúc đó…..
Nó từ từ kể lại trong tiếng nấc.
- Mẹ kiếp! Sao cô ta dám. Cô ta đúng thật là mặt dày mà.-nhỏ Hân bực tức.
- Bà nội nhà nó thật chứ, đẻ ra nó là sai lầm mà. Trơ trẽn, trơ trẽn.-nhỏ Mi gần như hét lên.
Nhưng chỉ có Cell là bình tĩnh nhất, cô không chửi như Hân và Mi mà cô chỉ nguyền ả ta mà thôi. (Ghê quá!)
- Lên phòng hắn đi!-Cell đề nghị.
-để làm gì?-Hân hỏi. Chả hiểu Cell muốn gì khi nó như vậy lại bảo lên.
- Đi đi đừng hỏi vớ vẩn nữa!-vậy là Cell nắm tay nó đưa đi (đúng hơn là lôi đi)
…..
Trước cửa:
- Lâm Minh anh nói sao?! Cậu ấy bị mất trí nhớ ư?! Hừ không đúng.Tại sao cậu ta chỉ quên có một mình Angle còn chúng tôi thì không bị cậu ta lãng quên. Vô lý?!-Vỹ lên tiếng.
- Cậu nên biết rằng nếu não phải suy nghĩ hay nhớ nhung một ai đó quá nhiều thì khi gặp chấn động thì vùng não dùng để nhớ thương đó sẽ bị tổn thương ngay. Máu bầm sẽ nằm ở đó và khiến cho cậu ta quên đi.-lời của Lâm Minh nhẹ nhàng nhưng lại là nhát dao cứa sau vào tim nó. Sao có thể chứ?! Ông trời à! Ông muốn trêu con phải không?! HAy muốn trừng phạt con?! Ông có biết nó rất nặng không?! Con hận ông?!
Giọt nước mắt nóng hổi đang rơi trên mặt nó. Nó lại khóc nữa rồi! Chết tiệt thật!
- Ra là vậy. Trách lầm rồi.-nói rồi nó bước vào, tay không quên lau những giọt nước mắt còn xót trên gương mặt.
- Lại là cô á! Lúc nãy tát tôi chưa đã à?!-hắn giọng khinh miệt.
- Mày thôi đi.-Nhật rít lên.
Thấy Nhật như vậy, hình như có gì nhói nhói nơi tim Hân. Có chút đố kị, có chút gọi là ghen tuông. Nhưng rõ ràng là cô không thích Nhật cơ mà. Hân phủ nhận tình cảm của mình.
- Tôi…tôi…tôi xin lỗi.-nó như con chim nhỏ bị hù cho sợ.
- Xin lỗi?! Điên rồ. Tát cho đã rồi xin lỗi da mặt cô chắc cũng dày lắm nhỉ?!
- Nè anh nghĩ anh là ai mà có quyền nói mặt tôi dày hay không dày, tôi ngây thơ thế này cơ mà.-nó chẳng hiểu sao tự dưng nghe tới từ mặt dày là muốn làm cho tên này thêm mấy phát. Đời cô ghét nhất là có ai nói cô mặt dày.
- Ngây thơ á?! Phải rồi ngây thơ như con cáo đấy cô ạ.- sao hắn lại thấy cô ta quen vậy chứ hình như là gặp ở đâu rồi mà…quên mất rồi! Đột nhiên…
_ Ya! Đi đứng như thế hả?! Cô nghĩ xin lỗi là xong ư.
_ *E hèm* Nè tui chỉ biết xin lỗi chớ biết làm gì nói đi ông anh mún thế nào thì mới chịu cho tôi đi.
_Đền bù.
_ Ông anh mún tui đền cái gì thì mới cho tui đi.
_ Đơn giản thôi trả lại nụ hôn đầu đời của tôi đây.
_ Nè ăn nói cho đàng quàng nghen cái gì mà nụ hôn đầu của ông anh. Tui cho anh nói lại đó anh cướp nụ hôn đầu của tui đã đành giờ anh còn muốn bắt nạt một người mong manh dễ vỡ, ngây thơ trong sáng,hiền lành như tui vậy hả?!
Một dòng ký ức chạy ngang qua đầu hắn.
Cô gái đó là ai?! Người con trai đó là mình ư?! Tại sao không nhớ gì hết vậy?!
- Ra ngoài đi.-hắn lạnh lùng.
- Tôi…
- Tôi bảo cô ra ngoài. Còn mọi người nữa. Đi hết đi!-hắn như gầm lên.
- Tôi không đi. Anh làm gì tôi?-nó gặng hết can đảm mới thốt ra được.
- Cô…tuỳ cô tôi không quan tâm.-hắn nói rồi lạnh lùng buông mình nằm xuống, đôi mắt khép hờ nhưng không ngủ.
- Tụi chị đi trước đây.-Cell đặt tay lên vai nó rồi cô, Nhật, Vỹ, Hân, Mi cùng nhau đi ra. Nói mới nhớ. Lie ra đâu rồi nhỉ?! Chắc là đi rồi nhưng không sao, em sẽ “cưa” lại anh! Chờ đi. Em sẽ làm cho anh phải nhớ ra em là ai. Dù ký ức của anh về em…mất rồi!
…..
- Jess tối nay chúng ta sẽ lật đổ bang Mắt đỏ.
- Vâng thưa cô chủ.
Cell đã thay bộ váy dịu dàng lúc nãy thành bộ jumpsuit màu da đen bóng ôm sát người. Trông cô thật quyến rũ.
…..
-Cứ để anh choa…hì hì.
-Ơ anh…anh nay ăn nhầm thuốc tẩy não hay sao mà tốt thế.
-Bình thường chớ có ăn nhầm gì đâu…mà dù gì sau này em cũng là bà xã của anh….cũng phải để cho người ta thấy vợ anh cũng là người học cao đỗ đạt chớ chứ bình thường thì….”chẹp chẹp”
…
-Phong! Phong!
-Phong…ông xã nhỏ…biết bà xã nhỏ bùn lắm hông hả?? Cho bà xã xin lỗi mà…bà xã hông cố ý đâu….đừng giận bà xã nữa nha! Nha!…. Em hứa sẽ nghe lời mà… -Nè….nè….neéeee….-
-Ngốc ạ…. Tuy là có giận em nhưng anh không phải là kẻ giận dai cỡ đâu.
-Hì hì…
-Mà nè….
-Hở??? -Lúc nãy em gọi anh là gì….nói nghe lại đi….
-Ông xã nhỏ!!!
Những tiếng cười cứ vang lên đâu đó.
Quen quá! Cô ấy là ai vậy chứ?! Hắn giật mình bật dậy, trán đã lấm tấm những giọt mồ hôi. Bỗng hắn nhìn xuống bên cạnh, cháo gà ư?! Rồi hắn cảm nhận có thứ gì đó đang nắm lấy tay hắn. Khẽ liếc qua khá bất ngờ nhưng sao thấy quen quá! Em là ai vậy?! Sao lại quen như vậy chứ?! Em ngủ trông thật thánh thiện…. Tại sao tôi lại không thể nhớ được em vậy chứ?!
/35
|