Khu công viên nhỏ bừng sáng dưới ánh nắng mặt trời, một cơn gió khẽ lướt qua mang theo hương hoa ướp vào không gian ngào ngạt, bước chân chầm chậm trên con đường lát gạch ngoằn nghèo, Nó ngẩng cao đầu khoan khoái tận hưởng khoảnh khắc trong trẻo như trên thiên đường. Váy hoa phấp phới bay, mái tóc ngắn choằn háo hức thả mình hòa theo làn hơi mát lạnh, Nó đưa mắt ra xung quanh, tự nhủ khung cảnh thiên nhiên quả thật là “Quá đẹp”.
Bất chợt, Nó nhìn thấy một người con trai và một người con gái đang ngồi giữa vầng ánh sáng, rực rỡ, nổi bật như hai vị thiên sứ, phong cảnh và con người giống như hai mảnh hoàn hảo của bộ đồ chơi ghép hình, khớp nhau một cách kỳ lạ.
Nó bỗng thấy tò mò, muốn được nhìn cho thật rõ hai gương mặt ấy thành ra những bước chân cứ nhanh dần một cách vô thức… Hai người có vẻ đang nói chuyện gì đó rất vui và xung quanh họ toát lên một bầu không khí hạnh phúc mà chỉ có thể tìm thấy ở các đôi đang yêu nhau. Mái tóc cô gái sóng sánh những sắc nâu, chiếc váy trắng bồng bềnh trong nắng gió… Bước chân Nó không rõ vì sao đột nhiên trở nên gấp gáp.. Hình như cảm giác quen thuộc ùa về khi mái tóc màu đen chợt lấp ló phía sau những ngọn sóng màu nâu dài là động lực thúc đẩy Nó lao về phía trước..
Bàn chân liên tục nhảy múa trên mặt đất trong vũ điệu của sự lặng im, rón rén, Nó bỗng có liên tưởng khá kỳ cục rằng mình giống hệt một kẻ trộm đang thể hiện cái kỹ năng “rình rập thiên phú” và rồi, đúng y như trong kịch bản của các phim Hàn sến sẩm, kẻ đạo tặc là Nó vào – ngày – đen - đủi đã đột xuất gặp một “tai nạn nghề nghiệp hi hữu” khi đạp vào một cành cây vô duyên nằm giữa đường.. Một tiếng “Bịch” nặng nề vang lên cùng lúc với nửa phần cơ thể của Nó chạm đất. Nó quên cả đau mà bối rối nhìn về phía hai vị thiên sứ để rồi trái tim bỗng nhói lên một cái khi nhận ra mình đang đối diện với đôi mắt màu mật ong lấp lánh những đốm sáng..
Ngài ngồi đó, đôi bàn tay với những ngón thon dài bao phủ quanh thân hình của cô gái kia, mái tóc ánh lên trong nắng và đồng tử màu nâu vốn đã từng chất chứa sự nồng nàn giờ đây chỉ còn những cái nhìn lạnh lùng vô cảm..
Màu mật ong sượt qua gương mặt bánh bao rất nhanh, như thể giữa Nó và Ngài chưa từng quen biết… Rồi Mr P thì thầm gì đó vào tai người con gái kia khiến cô ta bật cười khúc khích…
Nó nhận thấy máu trong người mình đột nhiên chảy dồn dập làm cho trái tim cũng quá tải mà dường như ngừng đập... Hai người họ đang cười? Cười gì? Cười Nó chăng? Trong hoàn cảnh này, Nó bỗng có cảm giác mình giống như một cô hề ê chề vì trò mua vui bị thất bại và đang được người ta ban cho nụ cười thương hại sau màn biểu diễn không thành…
Nó vẫn bất động tại chỗ, há hốc mồm trước hình ảnh đang diễn ra, nước mắt không hiểu sao cứ rơi… Rơi… Rơi mãi…Và trái tim Nó dường như cũng bị cuốn trôi…
Nó choàng tỉnh giấc, mắt bị choáng ngợp bởi một không gian trắng tinh và mũi thì bị tra tấn bởi đủ thứ mùi hỗn độn của các loại thuốc sát trùng… Nó hiểu, mình đang ở trong bệnh viện và cảnh tượng hãi hùng mà Nó vừa chứng kia chỉ là sản phẩm của một cơn ác mộng… Vậy mà, không hiểu sao.. Nó lại thấy xung quanh mắt mình nhòe nhoẹt nước?
- Em tỉnh rồi hả? - Chất giọng trầm ấm bất chợt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ khiến Nó không khỏi giật mình.
Nó khẽ quay đầu về phía vừa phát ra tiếng động, cố gắng nhìn gương mặt thân quen giờ đây nhòe nhoẹt bởi nước mắt rồi cất giọng yếu ớt:
- Ơ.. Dạ!.. Sao.. Sao em lại ở đây ạ?
- Còn sao nữa.. – Nó nghe rõ giọng ai đó có ý trách mắng - Em bị ngất bởi vì cơ thể của em còn chưa kịp hồi phục sau cơn sốt lần trước rồi lại bị dầm mưa thêm nữa… Em.. Làm anh lo lắm biết không hả?
- .. Em… Xin .. Lỗi – Đưa tay gạt nhẹ những hạt nước, Nó uể oải nói.. Thật lòng mà nói thì đôi khi Nó cũng ghét cái cơ thể ốm yếu này của Nó lắm.
- Ai dư lỗi mà cho em xin - Chất giọng ấm áp lại vang lên - Mà phải công nhận là em nhẹ thật đấy! Anh dám cá với em rằng nếu công ty có tổ chức thi điền kinh thì rất có khả năng anh vừa bế em vừa chạy mà vẫn giành được giải nhất!
- Eo.. Làm gì đến nỗi thế! – Nó bật cười trước câu nói hài hước của người con trai kia rồi chun mũi hỏi lại – Anh không thấy mặt em như cái bánh bao hả?
- Tất nhiên là có thấy. Vì thế cho nên cứ mỗi lần nhìn em là anh nghĩ ngay đến cây kẹo mút.. Thật ra, đôi lúc anh rất thắc mắc là tại sao em có thể vẫn đứng và đi được bình thường đấy... – Có chút gì đó trêu ngươi xen lẫn trong chất giọng trầm ấm.
- Eo… Vì em đặc biệt mà – Nó giả vờ nhăn mặt rồi cố gắng nở nụ cười nói tiếp – Jackson! Cảm ơn anh đã đưa em đến đây..
- Ơn huệ gì! Việc cần làm mà. Nhưng phải công nhận một điều Em là cô bé ngốc nhất mà anh từng biết đấy. Nhóc ạ! – Thiên thần khẽ nói. Hình như Nó lờ mờ thấy gương mặt anh hơi giãn ra, Nó đoán anh đang cười.
Nó chớp mắt, cố nhìn cho thật rõ khung cảnh xung quanh. Tất cả chỉ là một màu trắng yên bình, căn phòng vắng tanh chỉ có hai người là Thiên thần và Nó… Một cảm giác hụt hẫng dâng lên khiến trái tim Nó bất chợt nhói đau…
- Nếu em muốn tìm ai đó thì anh xin nói là hắn không có ở đây đâu! Jackson dường như đã nhận thấy thái độ của Nó nên giọng anh hơi phảng phất vẻ giận dỗi.
Bị nói đúng tim đen, Nó bất giác giật mình nhưng vẫn cố che giấu sự thất vọng đến cùng.. Con gái Nhân Mã vốn bướng bỉnh như vậy đấy:
- Em… Em đâu có tìm ai… Em chỉ là muốn khẳng định chắc chắn rằng mình không bị bắt cóc thôi ạ!
Trước câu trả lời mang đầy tính bất ngờ của Nó, Jackson chỉ còn biết đưa hai tay lên giả vờ làm điệu bộ đầu hàng rồi vừa cười vừa nói:
- Anh thua em rồi, cô bé tinh quái ạ. Thôi! Em ngủ tiếp đi! Cứ yên tâm là ở bất cứ nơi đâu trẻ em cũng luôn luôn được bảo vệ nhé!
- Dạ! – Nó khẽ mỉm cười nói. Thật tình là Nó cũng chẳng còn muốn tranh cãi nữa.. Hiện tại, Nó đang rất mệt mỏi cả thể xác và tinh thần.. Hai mi mắt khép vào nhau, tối đen và Nó thiếp đi….
Những ngày sau đó, Nó vẫn tiếp tục với những giấc ngủ chập chờn lúc mê lúc tỉnh.
Đôi lần, Nó thấy chị Thủy đảo qua và làm chộn rộn cả thế giới u mê của Nó bằng những câu chuyện sinh động của cuộc sống…
Đôi lúc, Nó lại phải cố gắng gồng lên, chứng minh, năn nỉ kèm theo cả đe dọa để ngăn con bạn thân đáng yêu không gọi điện về báo cho mẹ biết tình hình bi đát của Nó, bởi vì, dù chưa bao giờ nói ra nhưng Nó rất thương mẹ Nó - Một người phụ nữ Việt Nam điển hình cả cuộc đời lúc nào cũng vì gia đình mà lam lũ .
Và cũng có rất nhiều khi, nhiều đến mức không đếm được Nó ước rằng mình sẽ nhìn thấy màu mật ong sóng sánh ấy ngoài đời thật chứ không phải chỉ trong cơn ác mộng lặp đi lặp lại hàng ngày … Nhưng rốt cục thì hết lần này đến lần khác, Ác quỷ vẫn nhất quyết chỉ xuất hiện cùng với nàng công chúa để hí hửng lấy đi những giọt nước mắt của Nó.
Jackson vẫn âm thầm và kiên trì ở bên Nó. Thậm chí, anh dường như đã chuyển cả văn phòng của mình đến đây để có thể vừa làm việc vừa chăm sóc Nó . Điều này khiến cho Nó áy náy mãi không thôi.
- Anh đừng tốt với em như thế được không? – Nó hỏi Jackson vào một buổi sáng đẹp trời khi những cơn buồn ngủ triền miên tạm thời buông tha Nó.
- Vậy em đừng vừa ngủ vừa khóc nữa được không? – Thiên thần vừa nhìn Nó bằng đôi mắt màu biển xanh sâu thăm thẳm vừa dịu dàng nói khiến Nó đột nhiên bối rối…
Nó cúi mặt không biết phải trả lời như thế nào đành lảng tránh bằng cách hướng ánh mắt ra phía ngoài. Bầu trời khá trong xanh, những tia nắng ấm áp đang không ngừng len lỏi vào từng khoảng không gian, đối lập hoàn toàn với sự trống rỗng của tâm hồn.. Hình như đâu đó trong Nó vang lên một tiếng thở dài vô vọng..
- Đã đến giờ uống thuốc mời người nhà ra ngoài! - Tiếng nói sang sảng của cô y tá trẻ đột ngột ngân lên khiến Nó không khỏi mừng rỡ khi được thoát khỏi cái không khí âm u nặng nề đến ngạt thở.
Jackson lặng lẽ nhìn Nó như muốn nói gì đó nhưng rồi lại ngập ngừng quay đi. Nó dõi theo cho đến khi thân hình hoàn hảo của anh khuất dạng nơi cánh cửa bất giác trong đầu lóe lên một câu hỏi: “Không hiểu giữa Jackson – Ngài tổng giám đốc và người con gái có tên Uyển Phương kia đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho một người tốt như thiên thần lại bị Mr P hiểu lầm thành người xấu?”
Đang suy nghĩ miên man, Nó chợt giật mình khi tiếng cô y tá trẻ đều đều vang lên kéo Nó về với hiện tại:
- Bạn trai chị công nhận vừa đẹp trai vừa chu đáo.. Cứ nhìn cách anh ấy chăm sóc chị thì biết anh ấy kưng chị đến thế nào. Chị sướng thật đấy! – Cô y tá vừa đưa thuốc cho Nó vừa nói với thái độ ghen tỵ không giấu diếm.
Nó chỉ mỉm cười, không giải thích hay biện minh. Từ trước tới nay, Nó luôn cho rằng với những người không thân quen thì công khai và chỉnh sửa thông tin cá nhân là việc làm không cần thiết.
Chỉ có điều, hai từ “Bạn trai” mà cô y tá vừa nói lại vô tình chạm vào nỗi đau của Nó và Nó chợt nhận ra là Nó đang nhớ “ai đó” quay quắt..
Nhưng.. “Người ta” có xem Nó là gì đâu... Đã bốn ngày rồi Nó không nhận được một cuộc điện thoại nào, không một dòng tin nhắn nào cũng như không cảm nhận được bất kỳ một biểu hiện nào của sự quan tâm dù là nhỏ nhất.. Cứ như thể trong bốn ngày này, “ai đó” đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời Nó…
Ừ thì đã đành rằng là bốn ngày chưa phải là lâu nhưng cũng đâu phải là quá ngắn để Nó có thể được nhận những cử chỉ yêu thương mà mình nên có?
Nó nhớ đến thái độ mất bình tĩnh của ngài tổng giám đốc khi Jackson nhắc đến Uyển Phương rồi cảm thấy cõi lòng buốt lên từng cơn vì nhận ra hình như “Ngài” vẫn còn yêu cô gái kia nhiều lắm.. Nhiều đến mức sẵn sàng tỏ ra hờ hững với Nó…
Một giọt nước mặn chát lại lặng lẽ rơi… Không biết từ bao giờ… Nước mắt đã trở nên quen thuộc với Nó đến thế?
Cô bé con bướng bỉnh và mạnh mẽ của ngày xưa đâu rồi? Đau quá đi thôi!
Nó uể oải đưa đầu tựa lên hai đầu gối rồi khẽ vòng tay ôm lấy đôi chân, nhẹ nhàng khép mắt lại……giờ phút này, Nó chỉ muốn thu mình trong cái vỏ ốc vô hình để tự chữa trị những nỗi đau của những suy nghĩ giằng xé bên trong khiến trái tim Nó rỉ máu…
Mr P.. Anh ở đâu? Ở đâu? Lẽ nào.. Anh thật sự là Ác quỷ vô tình đến thế?
Lại hai ngày nữa trôi qua, thể chất của Nó nhờ sự chăm sóc của Thiên Thần cũng đã trở lên khá hơn nhưng còn vết thương nơi tâm hồn thì chỉ có lở loét ra thêm chứ không hề thuyên giảm…
Thật đúng như người ta vẫn thường nói: “Tình yêu có một sức mạnh hồi sinh diệu kỳ nhưng cũng có một quyền năng hủy diệt vô tận bởi vì khi đã trót yêu con người ta rất dễ vượt qua những giới hạn của chính mình”
Như trái tim Nó đây… Bây giờ, đang gần như vụn nát….
Vậy mà, không hiểu sao, Nó vẫn có thể cười… Thậm chí lại còn cười rất tươi như thể một người chưa từng biết phiền muộn.
- Em có thể dừng ngay cái kiểu ấy đi được không? Trông em như một con ngốc ấy! – Jackson cáu kỉnh nói sau khi Nó tiếp tục “nỗ lực” nhe răng với những câu chuyện mà anh kể.
- Kiểu ấy là kiểu nào? – Nó giả vờ tròn xoe mắt hỏi lại – Anh tiếp tục đi, em muốn nghe!
- Linh! – Jackson khẽ gọi tên rồi nhìn Nó bằng ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm khắc. Nó thấy biển xanh chao đảo, tối thẫm và u buồn như một ngày không có nắng.
- Dạ! – Nó khẽ nuốt nước bọt, nhẹ nhàng nói – Em nghe!
- Em làm ơn đừng có tiếp tục thế này được không? Thà rằng em cứ khóc như những lúc mê man anh còn thấy dễ chịu hơn.. Em ngốc quá! Em định giả vờ mạnh mẽ để cho ai xem? Người ta có thèm quan tâm em không? Thậm chí hắn còn chẳng buồn đến xem em còn sống hay đã chết nữa mà.
- Anh đừng nói nữa… Em không muốn nghe! – Nó vội vã nói
- Em hãy chấp nhận hiện thực đi.. Hắn chẳng coi em là gì cả.. – Thiên thần nhất quyết bỏ qua lời cầu khẩn của Nó, tiếp tục nói.
- Đủ rồi.. Em không muốn nghe – Nó vô thức lấy hai tay đưa lên tai.. Dường như Nó lại nghe thấy tiếng tim mình đang vỡ ra loảng xoảng.
- Em hãy mở mắt ra mà nhìn đi! Từ khi em vào viện tới nay, hắn đã đặt chân tới đây chưa?
- Đừng… Nói … Nữa.. ! Nó vẫn lấy hai tay bịt chặt tai và lắc đầu một cách điên dại như thể làm như thế thì những từ ngữ kia sẽ bắn ra khỏi bộ não và làm cho nỗi đau của Nó thôi nhói buốt - Đủ rồi! - Nó mệt mỏi năn nỉ.. Những giọt nước mặn chát bắt đầu rơi…
Nhưng Jackson vẫn tiếp tục nói:
- Em thử nhớ lại xem, em ôm điện thoại cả ngày NHƯNG có bao giờ nhận được một tin nhắn nào của hắn?
- Đừng nói nữa… Em … Xin… Anh – Nó run rẩy nói, cảm thấy giọng mình vỡ òa theo từng dòng nước mắt.
Hoàn toàn không có ý định ngừng lại, Jackson càng lớn giọng hơn, hình như bão tố đã nổi lên và biển xanh nhất quyết sẽ cuốn trôi mọi thứ:
- Em hãy tỉnh lại đi! Em nằm mơ về hắn và khóc NHƯNG chỉ có anh nhìn thấy những giọt nước mắt của em thôi! CHỈ CÓ ANH THÔI CÔ BÉ NGỐC Ạ!
- Đủ rồi..!... ĐỦ RỒI! – Nó bất chợt hét lên – ANH CÓ QUYỀN GÌ MÀ CHỈ TRÍCH EM? Em yêu ai, em nhớ ai hay em chờ đợi ai là chuyện của em.. CHUYỆN CỦA EM .. Anh hiểu không? EM biết rằng em thật ngốc.. Nhưng Ngốc vì yêu đâu phải cái tội mà đem ra phê bình hay phán xét? Anh… ANH THẬT ĐÁNG GHÉT!
Người ta ai cũng có lúc vô tình đem sự đau đớn của mình trút lên đầu người khác để được nhẹ lòng… Nhưng đó thật sự là một sai lầm khi chạy trốn nỗi đau của bản thân bằng cách tạo ra một nỗi đau khác…
Sau giây phút vô thức hét lên, Nó chợt câm bặt khi nhìn vào đôi mắt thảng thốt của Jackson, dường như đâu đó trong Nó nhận ra mặt biển xanh đột nhiên trở nên âm u và phảng phất sự chết chóc… Nó biết mình đã lỡ lời...
- Jackson… Em… - Nó ngập ngừng nói – Em … Xin lỗi… Em… Em không cố ý! Em… Em…
- Không sao! – Jackson sau một thoáng chao đảo dường như cũng đã lấy lại được bình tĩnh, dịu giọng nói tiếp – Anh hiểu mà.. Tại anh hơi quá lời.. Anh xin lỗi!
- Anh đừng nói thế! – Nó vội vã quệt dòng nước mắt đang chảy dài trên má, lắc đầu nói - Tại sao anh lúc nào cũng tha thứ và bao dung cho em vậy? Em không xứng đâu.. Không xứng!
Jackson tiến lại phía Nó đang ngồi, khẽ đưa tay cẩn trọng lau đi những hạt nước còn vương trên gương mặt bánh bao của Nó rồi dịu dàng nói:
- Không phải anh đã từng nói rất rõ với em rồi sao? Đối với tình yêu thì địa vị, đẳng cấp hay bất cứ thước đo nào được đưa ra cũng đều không có giá trị. Có thể em không yêu anh nhưng Em đừng bao giờ tự hạ thấp bản thân mình như thế… Bởi vì khi làm vậy, em đã vô tình hạ thấp cả tình cảm của anh! Đừng coi thường trái tim và tình cảm của anh!
Nó mở to mắt nhìn người con trai đang ngồi đối diện với mình, đột nhiên như thấy hai đồng tử màu mật ong sóng sánh…
Nó òa khóc nức nở, bờ kè lý trí trở nên quá mỏng manh không ngăn nổi cơn lũ có tên là nỗi đau tuyệt vọng … Thật sự là Nó nhớ! Nhớ lắm.. Nhớ muốn phát điên lên rồi! Và cũng chính vì thế mà Nó tức,… Nó ấm ức,… Nó đau… Nhưng mà.. “Ai đó” Có biết đâu…
Giá như…Người ở bên Nó giờ này là Mr P đáng ghét hoặc Ngài Tổng giám đốc uy quyền, Mr Jay lãng tử phong lưu hay “Anh Phong” dịu dàng, nồng ấm thì hạnh phúc biết bao….
Nó vẫn không ngừng khóc, hai bờ vai nhỏ bé khẽ run lên từng chập… Nó biết bây giờ Nó trông thảm hại lắm nhưng Nó vẫn không thể ngăn mình lại được..
Bỗng Nó cảm thấy một vòng tay rắn chắc vừa được vươn ra để bao trọn lấy người rồi Nó nhận ra đầu mình chạm nhẹ vào một vòm ngực rộng lớn…
Nó thoáng ngập ngừng rồi quyết định tựa vào đó để được chở che…
“Chỉ một phút thôi” – Nó tự nhủ với chính mình. Giờ phút này, Nó thật sự rất cần hơi ấm… Ngoài kia, bầu trời xanh ngập tràn nắng.
Mặc kệ thời gian và dòng đời cứ mải miết trôi… Ở đây, ngay lúc này… Nó thấy xung quanh như đang dừng lại và mang cho Nó cảm giác bình yên…
Nhưng mà, đúng như từ trước tới nay vẫn thế.. Cứ khi nào tâm hồn Nó tìm được sự thản nhiên dù cho đó chỉ là sự “thản nhiên tạm bợ” thì y như rằng sẽ có “Ai đó” mò tới và khuấy tung cả thế giới đang lặng yên của Nó.
- Xin lỗi vì đã làm phiền nhưng cho hỏi anh định ôm cô ấy đến bao giờ thế? - Một giọng nói âm u bất chợt vang lên khiến tim Nó nhói lên một cái.
Nó vội vã đưa tay đẩy Thiên thần ra theo phản xạ rồi bối rối nhìn về phía vừa phát ra âm thanh, trống ngực đập loạn xạ khi nhìn thấy đôi mắt nâu bập bùng đốm lửa.
- Ở đây là bệnh viện nên tạm thời tôi sẽ không gây lộn với anh. NHưng tôi cảnh cáo anh ĐỪNG BAO GIỜ CHẠM ĐÔI TAY BẨN THỈU CỦA MÌNH LÊN CÔ ẤY.. CÔ ẤY LÀ CỦA TÔI! ANH NGHE RÕ CHƯA? LÀ CỦA TÔI!
Hơ… Nó tròn xoe mắt nhìn ngài Mr P nghiêm nghị nói với Jackson, trong đầu không khỏi băn khoăn với những hỏi dồn dập: “Cái gì mà “Cô ấy là của tôi”? Nó có nghe nhầm không nhỉ? Biến mất một hồi lâu rồi đột nhiên lại xuất hiện và phát biểu một câu như vậy là sao?
Chưa kịp định thần, Nó chỉ biết làm kẻ thứ ba ngoan ngoãn đứng ngoài chứng kiến cuộc đối thoại của Thiên Thần và Ác Quỷ. Sau câu nói của Mr P, Nó thấy Jackson khẽ mỉm cười ra vẻ không thèm để ý rồi nói tiếp:
- Ngài Tổng Giám Đốc quả thật đã thay đổi rất nhiều nhưng độ liều thì vẫn không hề suy giảm nhỉ? - Vậy xin hỏi ngài căn cứ vào đâu để nói cô ấy là của ngài?
Không một thoáng chần chừ, Mr P lập tức trả lời ngay:
- Cả anh và tôi đều biết cô ấy có tình cảm với tôi vì thế cho nên CÔ ẤY LÀ CỦA TÔI.
- Vậy mà người luôn ở bên khi cô ấy cần lại là tôi và vừa rồi cô ấy còn ngoan ngoãn ở trong vòng tay của tôi đấy. – Thiên thần vẫn mỉm cười đáp lại.
- Nhưng thật đáng tiếc cho anh! TÔI MỚi LÀ NGƯỜI CÓ ĐƯỢC TRÁI TIM CỦA CÔ ẤY!
Nó há hốc mồm như một con ngốc nhìn ngài Mr P ngẩng cao đầu nói với Jackson bằng thái độ kiêu hãnh không che giấu. Đột nhiên, Nó cảm thấy mình giống như một thứ trang sức được lôi ra để người ta khoe khoang đẳng cấp và bỗng chốc bao nhiêu ấm ức, tủi hờn lại tuôn trào như thác lũ khiến Nó vô thức hét lên:
- AI LÀ CỦA ANH? ANH ĐỪNG CÓ NÓI LINH TINH! TÔI KHÔNG PHẢI MÓN ĐỒ ĐỂ CÁC ANH LÔI RA ĐẤU GIÁ! CÁC ANH XEM THƯỜNG TÔI QUÁ RỒI ĐẤY!
Hai người đàn ông có vẻ bị giật mình trước phản ứng bất ngờ của Nó vội vã hướng ánh mắt thảng thốt nhìn về phía người con gái nhỏ bé đang ở cái thế giống hệt một con nhím xù lông .
- Anh…. Anh không có ý gì đâu… Anh xin lỗi – Thiên thần lập tức nói.
- Có vẻ như em đã khỏi bệnh rồi nhỉ? Công nhận là y học bây giờ hiện đại thật đấy nhưng mà em vẫn nên giữ gìn sức khỏe thì hơn. Hét to vừa không có lợi cho bản thân vừa gây ảnh hưởng đến người khác! – Mr P đưa hai tay lên phía tai mình rồi vừa giả vờ làm động tác kiểm tra thính giác vừa mỉm cười và nói một cách thản nhiên.
- Anh… ANH… - Nó tức đến mức không thể thốt ra một câu cho trọn vẹn.. Cái gã đáng ghét này thật sự là oan gia của Nó mà.
- Anh không thấy mình đang làm kỳ đà cản mũi à? – Mr P dường như chẳng thèm để tâm đến phản ứng của Nó, khẽ nhăn mặt quay ra nói với Jackson.
Cằm Nó gần như rớt xuống mặt đất.. Có phải Nó đã thể hiện tình cảm quá nhiều không? Tại sao Mr P lại có thể tự tin như thế chứ? Mất mặt quá đi thôi!
- Này anh.. – Nó khó nhọc cất lời, cảm thấy cả dòng máu đang ứ lên khiến gò má bánh bao hầm hập nóng .
- Hình như có sự nhầm lẫn ở đây. Tôi mới là người nên nói câu đó thì phải.. Xin nhắc cho Ngài nhớ rằng chính Ngài mới là người đến sau và phá vỡ khoảnh khắc lãng mạn của chúng tôi đấy. – Jackson lập tức mỉm cười đáp lại.
Nó sa sầm nét mặt tự nhủ: “Hai cái con người này tại sao chẳng ai chịu để ý đến Nó thế nhỉ?” Thật tình là tức muốn ói máu và xì khói trên đầu..
- Này hai anh.. – Nó lặp lại câu nói một lần nữa..
- Tôi lại nghĩ là anh cần phải cảm ơn tôi vì sự xuất hiện của tôi đã đánh thức anh khỏi những ảo tưởng chứ nhỉ? – Mr P cũng đáp lại một cách không khoan nhượng.
- Ngài… - Câu nói của Jackson chưa kịp thốt ra thì bỗng một tiếng “rầm” vang lên khiến cho cả hai người con trai ngơ ngác nhìn về cùng một hướng rồi không ai bảo ai cuống quýt chạy lại phía chủ nhân của tiếng động vừa vang lên.
Ừ thì.. Người gây ra tiếng động ấy chẳng phải ai xa lạ mà chính là Nó đấy. Nguyên nhân là do Nó quá bực vì bị bỏ rơi nên đã có quyết tâm là phải rời khỏi chỗ đó .. Nhưng mà.. Cái chân vốn ốm yếu chẳng thể đỡ nổi thân hình mỏng manh đã báo hại Nó tiếp đất một cách chẳng hề an toàn gì cả..
Đau thấu trời luôn và Nó không khỏi nhăn nhó…
- Có đau lắm không? Em định đi đâu thế? Sao không gọi anh? – Thiên thần vừa xuýt xoa vừa đưa tay ra định đỡ Nó.
- Mặc kệ em – Nó bị cơn đau làm cho mờ mắt nhưng vẫn kiên quyết từ chối sự giúp đỡ của Jackson rồi ấm ức nói – Hai người cứ ở lại mà nói chuyện với nhau. Em thấy mình mới là người nên ra khỏi đây chứ!
Nó lấy hết sức bình sinh dồn vào đôi tay để cố đứng lên nhưng mà thật tình là Nó còn quá yếu thành ra chỉ cựa quậy một chút đã thấm mệt vậy mà vẫn nhất quyết lách khỏi vòng tay của Thiên thần.
Bỗng đâu, Nó thấy mặt mình tối xầm và chưa kịp định thần thì đã thấy mình lơ lửng trong không khí.. Mùi nước hoa quen thuộc xộc vào mũi khiến trái tim Nó lại vô cớ đập loạn xạ trong lồng ngực…
- Cô bệnh nhân này chẳng ngoan ngoãn chút nào. Chắc là lát nữa tôi phải kêu bác sỹ phụ trách “quan tâm chăm sóc em” cẩn thận hơn mới được - Giọng nói ấm áp dịu dàng vang lên bên tai.. Nó ngây ngốc đắm chìm trong màu mắt nâu mật ong sóng sánh..
- Bỏ em ra! – Cơ thể Nó gần như tan chảy rồi nhưng Nó vẫn cố bướng bỉnh nói - Để em đi .. Em mới là người thừa trong căn phòng này mà..
- Cô nhóc ngốc này – Ngài Mr P nhìn Nó rồi chợt nghiêm giọng - Tại sao cứ khi nào tôi rời mắt đi là em gây chuyện thế hả? Thật tình là khiến người ta lúc nào cũng phải lo lắng không yên.
- Ai bắt anh lo? – Nó hếch cái mũi tẹt lên thách thức – Em có là gì đâu.. Em làm gì có cái phúc được ngài tổng giám đốc lo lắng.
- Ừ đúng rồi! Chân ngắn, mặt bánh bao.. Ngoại hình chả có gì đặc biệt công nhận là em cũng tự biết đánh giá bản thân nhỉ? – Ngài bật cười trước phản ứng trẻ con của Nó.
- Anh… - Nó ấm ức định nói thêm nhưng rồi lại chẳng nghĩ ra được cái gì nên đành tỏ thái độ bằng cách vùng vẫy - Bỏ em xuống ngay.. Bỏ em xuống..!
Mr P vừa nói vừa cười nhăn nhở:
- Em mà còn như thế là tôi bắt em nhận “thành ý” của tôi đấy!
Nó nghĩ đến những lần trước đó, bất chợt gương mặt nóng ran.. Nó hiểu “thành ý” ở đây là những nụ hôn.. Cái gã đáng ghét này.. Ở đây đâu phải chỉ có hai người chứ..
Vừa nghĩ tới đó, Nó chợt giật mình nhớ đến Thiên thần.. Lúc nãy vì mải cãi nhau với Mr P mà Nó gần như quên mất sự hiện diện của anh.
Nó vội vã đưa mắt nhìn ra xung quanh rồi không khỏi cảm thấy tội lỗi dâng trào khi chẳng nhìn thấy đôi mắt biển xanh quen thuộc.. Có lẽ anh đã lặng lẽ đi trong lúc Nó và Mr P tranh cãi.
Nó nghe lòng mình hơi nghẹn lại.. Trong tim nhói lên với ý nghĩ : “Thiên thần à! Em xin lỗi……….”
Cả buổi chiều hôm đó, Ngài tổng giám đốc loanh quanh ở bên Nó và khiến cho tâm hồn Nó lâng lâng bay bổng như trên mây. Mọi hờn giận vừa qua dường như cũng chỉ là cơn gió nhẹ .. Ừ thì.. Tình yêu.. Kỳ diệu như vậy đấy…
Nhưng thật lòng mà nói, Nó rất.. Rất.. Rất tò mò về người con gái mang tên Uyển Phương hay nói cho đúng hơn là Nó muốn biết thêm về quá khứ của Mr P.. Nó khao khát được hiểu thêm về Ngài… Bởi vì Khi yêu, ai chẳng có tham vọng được nắm trọn vẹn tâm hồn của người mình yêu.
Sau rất nhiều lần đắn đo, cuối cùng, Nó cũng quyết định sẽ liều một phen.
Hai bàn tay nhỏ khẽ đan vào nhau, Nó nuốt nước bọt,cố gắng lấy bình tĩnh rồi khẽ cất giọng run run:
- Anh!.. Em.. Em … Muốn biết về chị Uyển Phương! Có được không anh?
Câu nói vừa thốt ra khiến Nó không khỏi thở phào nhẹ nhõm tự nhủ: “Thật tình là còn nguy hiểm hơn cả ra chiến trường” Nhưng dù sao thì.. Cuối cùng thì cũng đã phóng lao… và dù kết quả có ra sao thì Nó cũng không hối hận..
Cái tên Uyển Phương vừa được nhắc đến thì gương mặt ngài Mr P đột nhiên biến sắc.. Ngài im lặng rất lâu còn Nó thì.. Dường như cảm nhận được rất rõ nỗi đau từ trái tim mình..
Phải chăng Nó đang ghen? Ừ.. Nó ghen! Ghen vì một người đã được Ngài yêu đến thế.. Sâu sắc đến mức.. Chỉ một tên gọi thôi cũng đủ để chênh chao…
- Nếu anh không muốn kể cũng không sao.. – Nó nghe giọng mình nghẹn ngào và mi mắt dường như muốn ứa nước - Cứ coi như em chưa nói gì nhé!
Ngài Tổng giám đốc lặng lẽ tiến lại gần rồi nhẹ nhàng ngồi xuống giường đối diện với Nó. Đôi mắt màu mật ong phảng phất những nỗi buồn trở nên sâu kỳ lạ khiến cho gương mặt Ngài đột nhiên đẹp như một vị thiên sứ..
Thời gian tíc tắc trôi…
Nó và Ngài cứ thế lặng lẽ nhìn nhau rất lâu, rất lâu…
Rồi bỗng nhiên, từ đôi môi quyến rũ kia phát ra một âm thanh dịu dàng nhưng đầy cương quyết:
- Tôi cũng định sẽ nói về cô ấy cho em biết .. Vào một dịp khác…Chứ không phải trong hoàn cảnh này … Nhưng.. Nếu em muốn nghe thì ngay bây giờ và ngay tại đây tôi sẽ nói cho em tất cả.. Em ..thật sự muốn biết?
- Dạ ! Em rất muốn biết! – Nó gật đầu không chút ngập ngừng – Em thật sự rất muốn được hiểu rõ một phần quá khứ của anh!
- Ừ.. Vậy tôi sẽ kể cho em nghe.. Bắt đầu từ….
Đôi mắt Mr P bỗng trở nên xa xăm.. Chất giọng trầm ấm vang lên như một bản tình ca buồn sâu lắng..
Ngoài khung cửa sổ kia, hoàng hôn đã buông và bầu trời hắt hiu những tia nắng……..
Hình như.. Người ta vẫn bảo… Quá khứ đôi khi cũng có rất nhiều vị đắng.. Đúng không?
Bất chợt, Nó nhìn thấy một người con trai và một người con gái đang ngồi giữa vầng ánh sáng, rực rỡ, nổi bật như hai vị thiên sứ, phong cảnh và con người giống như hai mảnh hoàn hảo của bộ đồ chơi ghép hình, khớp nhau một cách kỳ lạ.
Nó bỗng thấy tò mò, muốn được nhìn cho thật rõ hai gương mặt ấy thành ra những bước chân cứ nhanh dần một cách vô thức… Hai người có vẻ đang nói chuyện gì đó rất vui và xung quanh họ toát lên một bầu không khí hạnh phúc mà chỉ có thể tìm thấy ở các đôi đang yêu nhau. Mái tóc cô gái sóng sánh những sắc nâu, chiếc váy trắng bồng bềnh trong nắng gió… Bước chân Nó không rõ vì sao đột nhiên trở nên gấp gáp.. Hình như cảm giác quen thuộc ùa về khi mái tóc màu đen chợt lấp ló phía sau những ngọn sóng màu nâu dài là động lực thúc đẩy Nó lao về phía trước..
Bàn chân liên tục nhảy múa trên mặt đất trong vũ điệu của sự lặng im, rón rén, Nó bỗng có liên tưởng khá kỳ cục rằng mình giống hệt một kẻ trộm đang thể hiện cái kỹ năng “rình rập thiên phú” và rồi, đúng y như trong kịch bản của các phim Hàn sến sẩm, kẻ đạo tặc là Nó vào – ngày – đen - đủi đã đột xuất gặp một “tai nạn nghề nghiệp hi hữu” khi đạp vào một cành cây vô duyên nằm giữa đường.. Một tiếng “Bịch” nặng nề vang lên cùng lúc với nửa phần cơ thể của Nó chạm đất. Nó quên cả đau mà bối rối nhìn về phía hai vị thiên sứ để rồi trái tim bỗng nhói lên một cái khi nhận ra mình đang đối diện với đôi mắt màu mật ong lấp lánh những đốm sáng..
Ngài ngồi đó, đôi bàn tay với những ngón thon dài bao phủ quanh thân hình của cô gái kia, mái tóc ánh lên trong nắng và đồng tử màu nâu vốn đã từng chất chứa sự nồng nàn giờ đây chỉ còn những cái nhìn lạnh lùng vô cảm..
Màu mật ong sượt qua gương mặt bánh bao rất nhanh, như thể giữa Nó và Ngài chưa từng quen biết… Rồi Mr P thì thầm gì đó vào tai người con gái kia khiến cô ta bật cười khúc khích…
Nó nhận thấy máu trong người mình đột nhiên chảy dồn dập làm cho trái tim cũng quá tải mà dường như ngừng đập... Hai người họ đang cười? Cười gì? Cười Nó chăng? Trong hoàn cảnh này, Nó bỗng có cảm giác mình giống như một cô hề ê chề vì trò mua vui bị thất bại và đang được người ta ban cho nụ cười thương hại sau màn biểu diễn không thành…
Nó vẫn bất động tại chỗ, há hốc mồm trước hình ảnh đang diễn ra, nước mắt không hiểu sao cứ rơi… Rơi… Rơi mãi…Và trái tim Nó dường như cũng bị cuốn trôi…
Nó choàng tỉnh giấc, mắt bị choáng ngợp bởi một không gian trắng tinh và mũi thì bị tra tấn bởi đủ thứ mùi hỗn độn của các loại thuốc sát trùng… Nó hiểu, mình đang ở trong bệnh viện và cảnh tượng hãi hùng mà Nó vừa chứng kia chỉ là sản phẩm của một cơn ác mộng… Vậy mà, không hiểu sao.. Nó lại thấy xung quanh mắt mình nhòe nhoẹt nước?
- Em tỉnh rồi hả? - Chất giọng trầm ấm bất chợt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ khiến Nó không khỏi giật mình.
Nó khẽ quay đầu về phía vừa phát ra tiếng động, cố gắng nhìn gương mặt thân quen giờ đây nhòe nhoẹt bởi nước mắt rồi cất giọng yếu ớt:
- Ơ.. Dạ!.. Sao.. Sao em lại ở đây ạ?
- Còn sao nữa.. – Nó nghe rõ giọng ai đó có ý trách mắng - Em bị ngất bởi vì cơ thể của em còn chưa kịp hồi phục sau cơn sốt lần trước rồi lại bị dầm mưa thêm nữa… Em.. Làm anh lo lắm biết không hả?
- .. Em… Xin .. Lỗi – Đưa tay gạt nhẹ những hạt nước, Nó uể oải nói.. Thật lòng mà nói thì đôi khi Nó cũng ghét cái cơ thể ốm yếu này của Nó lắm.
- Ai dư lỗi mà cho em xin - Chất giọng ấm áp lại vang lên - Mà phải công nhận là em nhẹ thật đấy! Anh dám cá với em rằng nếu công ty có tổ chức thi điền kinh thì rất có khả năng anh vừa bế em vừa chạy mà vẫn giành được giải nhất!
- Eo.. Làm gì đến nỗi thế! – Nó bật cười trước câu nói hài hước của người con trai kia rồi chun mũi hỏi lại – Anh không thấy mặt em như cái bánh bao hả?
- Tất nhiên là có thấy. Vì thế cho nên cứ mỗi lần nhìn em là anh nghĩ ngay đến cây kẹo mút.. Thật ra, đôi lúc anh rất thắc mắc là tại sao em có thể vẫn đứng và đi được bình thường đấy... – Có chút gì đó trêu ngươi xen lẫn trong chất giọng trầm ấm.
- Eo… Vì em đặc biệt mà – Nó giả vờ nhăn mặt rồi cố gắng nở nụ cười nói tiếp – Jackson! Cảm ơn anh đã đưa em đến đây..
- Ơn huệ gì! Việc cần làm mà. Nhưng phải công nhận một điều Em là cô bé ngốc nhất mà anh từng biết đấy. Nhóc ạ! – Thiên thần khẽ nói. Hình như Nó lờ mờ thấy gương mặt anh hơi giãn ra, Nó đoán anh đang cười.
Nó chớp mắt, cố nhìn cho thật rõ khung cảnh xung quanh. Tất cả chỉ là một màu trắng yên bình, căn phòng vắng tanh chỉ có hai người là Thiên thần và Nó… Một cảm giác hụt hẫng dâng lên khiến trái tim Nó bất chợt nhói đau…
- Nếu em muốn tìm ai đó thì anh xin nói là hắn không có ở đây đâu! Jackson dường như đã nhận thấy thái độ của Nó nên giọng anh hơi phảng phất vẻ giận dỗi.
Bị nói đúng tim đen, Nó bất giác giật mình nhưng vẫn cố che giấu sự thất vọng đến cùng.. Con gái Nhân Mã vốn bướng bỉnh như vậy đấy:
- Em… Em đâu có tìm ai… Em chỉ là muốn khẳng định chắc chắn rằng mình không bị bắt cóc thôi ạ!
Trước câu trả lời mang đầy tính bất ngờ của Nó, Jackson chỉ còn biết đưa hai tay lên giả vờ làm điệu bộ đầu hàng rồi vừa cười vừa nói:
- Anh thua em rồi, cô bé tinh quái ạ. Thôi! Em ngủ tiếp đi! Cứ yên tâm là ở bất cứ nơi đâu trẻ em cũng luôn luôn được bảo vệ nhé!
- Dạ! – Nó khẽ mỉm cười nói. Thật tình là Nó cũng chẳng còn muốn tranh cãi nữa.. Hiện tại, Nó đang rất mệt mỏi cả thể xác và tinh thần.. Hai mi mắt khép vào nhau, tối đen và Nó thiếp đi….
Những ngày sau đó, Nó vẫn tiếp tục với những giấc ngủ chập chờn lúc mê lúc tỉnh.
Đôi lần, Nó thấy chị Thủy đảo qua và làm chộn rộn cả thế giới u mê của Nó bằng những câu chuyện sinh động của cuộc sống…
Đôi lúc, Nó lại phải cố gắng gồng lên, chứng minh, năn nỉ kèm theo cả đe dọa để ngăn con bạn thân đáng yêu không gọi điện về báo cho mẹ biết tình hình bi đát của Nó, bởi vì, dù chưa bao giờ nói ra nhưng Nó rất thương mẹ Nó - Một người phụ nữ Việt Nam điển hình cả cuộc đời lúc nào cũng vì gia đình mà lam lũ .
Và cũng có rất nhiều khi, nhiều đến mức không đếm được Nó ước rằng mình sẽ nhìn thấy màu mật ong sóng sánh ấy ngoài đời thật chứ không phải chỉ trong cơn ác mộng lặp đi lặp lại hàng ngày … Nhưng rốt cục thì hết lần này đến lần khác, Ác quỷ vẫn nhất quyết chỉ xuất hiện cùng với nàng công chúa để hí hửng lấy đi những giọt nước mắt của Nó.
Jackson vẫn âm thầm và kiên trì ở bên Nó. Thậm chí, anh dường như đã chuyển cả văn phòng của mình đến đây để có thể vừa làm việc vừa chăm sóc Nó . Điều này khiến cho Nó áy náy mãi không thôi.
- Anh đừng tốt với em như thế được không? – Nó hỏi Jackson vào một buổi sáng đẹp trời khi những cơn buồn ngủ triền miên tạm thời buông tha Nó.
- Vậy em đừng vừa ngủ vừa khóc nữa được không? – Thiên thần vừa nhìn Nó bằng đôi mắt màu biển xanh sâu thăm thẳm vừa dịu dàng nói khiến Nó đột nhiên bối rối…
Nó cúi mặt không biết phải trả lời như thế nào đành lảng tránh bằng cách hướng ánh mắt ra phía ngoài. Bầu trời khá trong xanh, những tia nắng ấm áp đang không ngừng len lỏi vào từng khoảng không gian, đối lập hoàn toàn với sự trống rỗng của tâm hồn.. Hình như đâu đó trong Nó vang lên một tiếng thở dài vô vọng..
- Đã đến giờ uống thuốc mời người nhà ra ngoài! - Tiếng nói sang sảng của cô y tá trẻ đột ngột ngân lên khiến Nó không khỏi mừng rỡ khi được thoát khỏi cái không khí âm u nặng nề đến ngạt thở.
Jackson lặng lẽ nhìn Nó như muốn nói gì đó nhưng rồi lại ngập ngừng quay đi. Nó dõi theo cho đến khi thân hình hoàn hảo của anh khuất dạng nơi cánh cửa bất giác trong đầu lóe lên một câu hỏi: “Không hiểu giữa Jackson – Ngài tổng giám đốc và người con gái có tên Uyển Phương kia đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho một người tốt như thiên thần lại bị Mr P hiểu lầm thành người xấu?”
Đang suy nghĩ miên man, Nó chợt giật mình khi tiếng cô y tá trẻ đều đều vang lên kéo Nó về với hiện tại:
- Bạn trai chị công nhận vừa đẹp trai vừa chu đáo.. Cứ nhìn cách anh ấy chăm sóc chị thì biết anh ấy kưng chị đến thế nào. Chị sướng thật đấy! – Cô y tá vừa đưa thuốc cho Nó vừa nói với thái độ ghen tỵ không giấu diếm.
Nó chỉ mỉm cười, không giải thích hay biện minh. Từ trước tới nay, Nó luôn cho rằng với những người không thân quen thì công khai và chỉnh sửa thông tin cá nhân là việc làm không cần thiết.
Chỉ có điều, hai từ “Bạn trai” mà cô y tá vừa nói lại vô tình chạm vào nỗi đau của Nó và Nó chợt nhận ra là Nó đang nhớ “ai đó” quay quắt..
Nhưng.. “Người ta” có xem Nó là gì đâu... Đã bốn ngày rồi Nó không nhận được một cuộc điện thoại nào, không một dòng tin nhắn nào cũng như không cảm nhận được bất kỳ một biểu hiện nào của sự quan tâm dù là nhỏ nhất.. Cứ như thể trong bốn ngày này, “ai đó” đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời Nó…
Ừ thì đã đành rằng là bốn ngày chưa phải là lâu nhưng cũng đâu phải là quá ngắn để Nó có thể được nhận những cử chỉ yêu thương mà mình nên có?
Nó nhớ đến thái độ mất bình tĩnh của ngài tổng giám đốc khi Jackson nhắc đến Uyển Phương rồi cảm thấy cõi lòng buốt lên từng cơn vì nhận ra hình như “Ngài” vẫn còn yêu cô gái kia nhiều lắm.. Nhiều đến mức sẵn sàng tỏ ra hờ hững với Nó…
Một giọt nước mặn chát lại lặng lẽ rơi… Không biết từ bao giờ… Nước mắt đã trở nên quen thuộc với Nó đến thế?
Cô bé con bướng bỉnh và mạnh mẽ của ngày xưa đâu rồi? Đau quá đi thôi!
Nó uể oải đưa đầu tựa lên hai đầu gối rồi khẽ vòng tay ôm lấy đôi chân, nhẹ nhàng khép mắt lại……giờ phút này, Nó chỉ muốn thu mình trong cái vỏ ốc vô hình để tự chữa trị những nỗi đau của những suy nghĩ giằng xé bên trong khiến trái tim Nó rỉ máu…
Mr P.. Anh ở đâu? Ở đâu? Lẽ nào.. Anh thật sự là Ác quỷ vô tình đến thế?
Lại hai ngày nữa trôi qua, thể chất của Nó nhờ sự chăm sóc của Thiên Thần cũng đã trở lên khá hơn nhưng còn vết thương nơi tâm hồn thì chỉ có lở loét ra thêm chứ không hề thuyên giảm…
Thật đúng như người ta vẫn thường nói: “Tình yêu có một sức mạnh hồi sinh diệu kỳ nhưng cũng có một quyền năng hủy diệt vô tận bởi vì khi đã trót yêu con người ta rất dễ vượt qua những giới hạn của chính mình”
Như trái tim Nó đây… Bây giờ, đang gần như vụn nát….
Vậy mà, không hiểu sao, Nó vẫn có thể cười… Thậm chí lại còn cười rất tươi như thể một người chưa từng biết phiền muộn.
- Em có thể dừng ngay cái kiểu ấy đi được không? Trông em như một con ngốc ấy! – Jackson cáu kỉnh nói sau khi Nó tiếp tục “nỗ lực” nhe răng với những câu chuyện mà anh kể.
- Kiểu ấy là kiểu nào? – Nó giả vờ tròn xoe mắt hỏi lại – Anh tiếp tục đi, em muốn nghe!
- Linh! – Jackson khẽ gọi tên rồi nhìn Nó bằng ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm khắc. Nó thấy biển xanh chao đảo, tối thẫm và u buồn như một ngày không có nắng.
- Dạ! – Nó khẽ nuốt nước bọt, nhẹ nhàng nói – Em nghe!
- Em làm ơn đừng có tiếp tục thế này được không? Thà rằng em cứ khóc như những lúc mê man anh còn thấy dễ chịu hơn.. Em ngốc quá! Em định giả vờ mạnh mẽ để cho ai xem? Người ta có thèm quan tâm em không? Thậm chí hắn còn chẳng buồn đến xem em còn sống hay đã chết nữa mà.
- Anh đừng nói nữa… Em không muốn nghe! – Nó vội vã nói
- Em hãy chấp nhận hiện thực đi.. Hắn chẳng coi em là gì cả.. – Thiên thần nhất quyết bỏ qua lời cầu khẩn của Nó, tiếp tục nói.
- Đủ rồi.. Em không muốn nghe – Nó vô thức lấy hai tay đưa lên tai.. Dường như Nó lại nghe thấy tiếng tim mình đang vỡ ra loảng xoảng.
- Em hãy mở mắt ra mà nhìn đi! Từ khi em vào viện tới nay, hắn đã đặt chân tới đây chưa?
- Đừng… Nói … Nữa.. ! Nó vẫn lấy hai tay bịt chặt tai và lắc đầu một cách điên dại như thể làm như thế thì những từ ngữ kia sẽ bắn ra khỏi bộ não và làm cho nỗi đau của Nó thôi nhói buốt - Đủ rồi! - Nó mệt mỏi năn nỉ.. Những giọt nước mặn chát bắt đầu rơi…
Nhưng Jackson vẫn tiếp tục nói:
- Em thử nhớ lại xem, em ôm điện thoại cả ngày NHƯNG có bao giờ nhận được một tin nhắn nào của hắn?
- Đừng nói nữa… Em … Xin… Anh – Nó run rẩy nói, cảm thấy giọng mình vỡ òa theo từng dòng nước mắt.
Hoàn toàn không có ý định ngừng lại, Jackson càng lớn giọng hơn, hình như bão tố đã nổi lên và biển xanh nhất quyết sẽ cuốn trôi mọi thứ:
- Em hãy tỉnh lại đi! Em nằm mơ về hắn và khóc NHƯNG chỉ có anh nhìn thấy những giọt nước mắt của em thôi! CHỈ CÓ ANH THÔI CÔ BÉ NGỐC Ạ!
- Đủ rồi..!... ĐỦ RỒI! – Nó bất chợt hét lên – ANH CÓ QUYỀN GÌ MÀ CHỈ TRÍCH EM? Em yêu ai, em nhớ ai hay em chờ đợi ai là chuyện của em.. CHUYỆN CỦA EM .. Anh hiểu không? EM biết rằng em thật ngốc.. Nhưng Ngốc vì yêu đâu phải cái tội mà đem ra phê bình hay phán xét? Anh… ANH THẬT ĐÁNG GHÉT!
Người ta ai cũng có lúc vô tình đem sự đau đớn của mình trút lên đầu người khác để được nhẹ lòng… Nhưng đó thật sự là một sai lầm khi chạy trốn nỗi đau của bản thân bằng cách tạo ra một nỗi đau khác…
Sau giây phút vô thức hét lên, Nó chợt câm bặt khi nhìn vào đôi mắt thảng thốt của Jackson, dường như đâu đó trong Nó nhận ra mặt biển xanh đột nhiên trở nên âm u và phảng phất sự chết chóc… Nó biết mình đã lỡ lời...
- Jackson… Em… - Nó ngập ngừng nói – Em … Xin lỗi… Em… Em không cố ý! Em… Em…
- Không sao! – Jackson sau một thoáng chao đảo dường như cũng đã lấy lại được bình tĩnh, dịu giọng nói tiếp – Anh hiểu mà.. Tại anh hơi quá lời.. Anh xin lỗi!
- Anh đừng nói thế! – Nó vội vã quệt dòng nước mắt đang chảy dài trên má, lắc đầu nói - Tại sao anh lúc nào cũng tha thứ và bao dung cho em vậy? Em không xứng đâu.. Không xứng!
Jackson tiến lại phía Nó đang ngồi, khẽ đưa tay cẩn trọng lau đi những hạt nước còn vương trên gương mặt bánh bao của Nó rồi dịu dàng nói:
- Không phải anh đã từng nói rất rõ với em rồi sao? Đối với tình yêu thì địa vị, đẳng cấp hay bất cứ thước đo nào được đưa ra cũng đều không có giá trị. Có thể em không yêu anh nhưng Em đừng bao giờ tự hạ thấp bản thân mình như thế… Bởi vì khi làm vậy, em đã vô tình hạ thấp cả tình cảm của anh! Đừng coi thường trái tim và tình cảm của anh!
Nó mở to mắt nhìn người con trai đang ngồi đối diện với mình, đột nhiên như thấy hai đồng tử màu mật ong sóng sánh…
Nó òa khóc nức nở, bờ kè lý trí trở nên quá mỏng manh không ngăn nổi cơn lũ có tên là nỗi đau tuyệt vọng … Thật sự là Nó nhớ! Nhớ lắm.. Nhớ muốn phát điên lên rồi! Và cũng chính vì thế mà Nó tức,… Nó ấm ức,… Nó đau… Nhưng mà.. “Ai đó” Có biết đâu…
Giá như…Người ở bên Nó giờ này là Mr P đáng ghét hoặc Ngài Tổng giám đốc uy quyền, Mr Jay lãng tử phong lưu hay “Anh Phong” dịu dàng, nồng ấm thì hạnh phúc biết bao….
Nó vẫn không ngừng khóc, hai bờ vai nhỏ bé khẽ run lên từng chập… Nó biết bây giờ Nó trông thảm hại lắm nhưng Nó vẫn không thể ngăn mình lại được..
Bỗng Nó cảm thấy một vòng tay rắn chắc vừa được vươn ra để bao trọn lấy người rồi Nó nhận ra đầu mình chạm nhẹ vào một vòm ngực rộng lớn…
Nó thoáng ngập ngừng rồi quyết định tựa vào đó để được chở che…
“Chỉ một phút thôi” – Nó tự nhủ với chính mình. Giờ phút này, Nó thật sự rất cần hơi ấm… Ngoài kia, bầu trời xanh ngập tràn nắng.
Mặc kệ thời gian và dòng đời cứ mải miết trôi… Ở đây, ngay lúc này… Nó thấy xung quanh như đang dừng lại và mang cho Nó cảm giác bình yên…
Nhưng mà, đúng như từ trước tới nay vẫn thế.. Cứ khi nào tâm hồn Nó tìm được sự thản nhiên dù cho đó chỉ là sự “thản nhiên tạm bợ” thì y như rằng sẽ có “Ai đó” mò tới và khuấy tung cả thế giới đang lặng yên của Nó.
- Xin lỗi vì đã làm phiền nhưng cho hỏi anh định ôm cô ấy đến bao giờ thế? - Một giọng nói âm u bất chợt vang lên khiến tim Nó nhói lên một cái.
Nó vội vã đưa tay đẩy Thiên thần ra theo phản xạ rồi bối rối nhìn về phía vừa phát ra âm thanh, trống ngực đập loạn xạ khi nhìn thấy đôi mắt nâu bập bùng đốm lửa.
- Ở đây là bệnh viện nên tạm thời tôi sẽ không gây lộn với anh. NHưng tôi cảnh cáo anh ĐỪNG BAO GIỜ CHẠM ĐÔI TAY BẨN THỈU CỦA MÌNH LÊN CÔ ẤY.. CÔ ẤY LÀ CỦA TÔI! ANH NGHE RÕ CHƯA? LÀ CỦA TÔI!
Hơ… Nó tròn xoe mắt nhìn ngài Mr P nghiêm nghị nói với Jackson, trong đầu không khỏi băn khoăn với những hỏi dồn dập: “Cái gì mà “Cô ấy là của tôi”? Nó có nghe nhầm không nhỉ? Biến mất một hồi lâu rồi đột nhiên lại xuất hiện và phát biểu một câu như vậy là sao?
Chưa kịp định thần, Nó chỉ biết làm kẻ thứ ba ngoan ngoãn đứng ngoài chứng kiến cuộc đối thoại của Thiên Thần và Ác Quỷ. Sau câu nói của Mr P, Nó thấy Jackson khẽ mỉm cười ra vẻ không thèm để ý rồi nói tiếp:
- Ngài Tổng Giám Đốc quả thật đã thay đổi rất nhiều nhưng độ liều thì vẫn không hề suy giảm nhỉ? - Vậy xin hỏi ngài căn cứ vào đâu để nói cô ấy là của ngài?
Không một thoáng chần chừ, Mr P lập tức trả lời ngay:
- Cả anh và tôi đều biết cô ấy có tình cảm với tôi vì thế cho nên CÔ ẤY LÀ CỦA TÔI.
- Vậy mà người luôn ở bên khi cô ấy cần lại là tôi và vừa rồi cô ấy còn ngoan ngoãn ở trong vòng tay của tôi đấy. – Thiên thần vẫn mỉm cười đáp lại.
- Nhưng thật đáng tiếc cho anh! TÔI MỚi LÀ NGƯỜI CÓ ĐƯỢC TRÁI TIM CỦA CÔ ẤY!
Nó há hốc mồm như một con ngốc nhìn ngài Mr P ngẩng cao đầu nói với Jackson bằng thái độ kiêu hãnh không che giấu. Đột nhiên, Nó cảm thấy mình giống như một thứ trang sức được lôi ra để người ta khoe khoang đẳng cấp và bỗng chốc bao nhiêu ấm ức, tủi hờn lại tuôn trào như thác lũ khiến Nó vô thức hét lên:
- AI LÀ CỦA ANH? ANH ĐỪNG CÓ NÓI LINH TINH! TÔI KHÔNG PHẢI MÓN ĐỒ ĐỂ CÁC ANH LÔI RA ĐẤU GIÁ! CÁC ANH XEM THƯỜNG TÔI QUÁ RỒI ĐẤY!
Hai người đàn ông có vẻ bị giật mình trước phản ứng bất ngờ của Nó vội vã hướng ánh mắt thảng thốt nhìn về phía người con gái nhỏ bé đang ở cái thế giống hệt một con nhím xù lông .
- Anh…. Anh không có ý gì đâu… Anh xin lỗi – Thiên thần lập tức nói.
- Có vẻ như em đã khỏi bệnh rồi nhỉ? Công nhận là y học bây giờ hiện đại thật đấy nhưng mà em vẫn nên giữ gìn sức khỏe thì hơn. Hét to vừa không có lợi cho bản thân vừa gây ảnh hưởng đến người khác! – Mr P đưa hai tay lên phía tai mình rồi vừa giả vờ làm động tác kiểm tra thính giác vừa mỉm cười và nói một cách thản nhiên.
- Anh… ANH… - Nó tức đến mức không thể thốt ra một câu cho trọn vẹn.. Cái gã đáng ghét này thật sự là oan gia của Nó mà.
- Anh không thấy mình đang làm kỳ đà cản mũi à? – Mr P dường như chẳng thèm để tâm đến phản ứng của Nó, khẽ nhăn mặt quay ra nói với Jackson.
Cằm Nó gần như rớt xuống mặt đất.. Có phải Nó đã thể hiện tình cảm quá nhiều không? Tại sao Mr P lại có thể tự tin như thế chứ? Mất mặt quá đi thôi!
- Này anh.. – Nó khó nhọc cất lời, cảm thấy cả dòng máu đang ứ lên khiến gò má bánh bao hầm hập nóng .
- Hình như có sự nhầm lẫn ở đây. Tôi mới là người nên nói câu đó thì phải.. Xin nhắc cho Ngài nhớ rằng chính Ngài mới là người đến sau và phá vỡ khoảnh khắc lãng mạn của chúng tôi đấy. – Jackson lập tức mỉm cười đáp lại.
Nó sa sầm nét mặt tự nhủ: “Hai cái con người này tại sao chẳng ai chịu để ý đến Nó thế nhỉ?” Thật tình là tức muốn ói máu và xì khói trên đầu..
- Này hai anh.. – Nó lặp lại câu nói một lần nữa..
- Tôi lại nghĩ là anh cần phải cảm ơn tôi vì sự xuất hiện của tôi đã đánh thức anh khỏi những ảo tưởng chứ nhỉ? – Mr P cũng đáp lại một cách không khoan nhượng.
- Ngài… - Câu nói của Jackson chưa kịp thốt ra thì bỗng một tiếng “rầm” vang lên khiến cho cả hai người con trai ngơ ngác nhìn về cùng một hướng rồi không ai bảo ai cuống quýt chạy lại phía chủ nhân của tiếng động vừa vang lên.
Ừ thì.. Người gây ra tiếng động ấy chẳng phải ai xa lạ mà chính là Nó đấy. Nguyên nhân là do Nó quá bực vì bị bỏ rơi nên đã có quyết tâm là phải rời khỏi chỗ đó .. Nhưng mà.. Cái chân vốn ốm yếu chẳng thể đỡ nổi thân hình mỏng manh đã báo hại Nó tiếp đất một cách chẳng hề an toàn gì cả..
Đau thấu trời luôn và Nó không khỏi nhăn nhó…
- Có đau lắm không? Em định đi đâu thế? Sao không gọi anh? – Thiên thần vừa xuýt xoa vừa đưa tay ra định đỡ Nó.
- Mặc kệ em – Nó bị cơn đau làm cho mờ mắt nhưng vẫn kiên quyết từ chối sự giúp đỡ của Jackson rồi ấm ức nói – Hai người cứ ở lại mà nói chuyện với nhau. Em thấy mình mới là người nên ra khỏi đây chứ!
Nó lấy hết sức bình sinh dồn vào đôi tay để cố đứng lên nhưng mà thật tình là Nó còn quá yếu thành ra chỉ cựa quậy một chút đã thấm mệt vậy mà vẫn nhất quyết lách khỏi vòng tay của Thiên thần.
Bỗng đâu, Nó thấy mặt mình tối xầm và chưa kịp định thần thì đã thấy mình lơ lửng trong không khí.. Mùi nước hoa quen thuộc xộc vào mũi khiến trái tim Nó lại vô cớ đập loạn xạ trong lồng ngực…
- Cô bệnh nhân này chẳng ngoan ngoãn chút nào. Chắc là lát nữa tôi phải kêu bác sỹ phụ trách “quan tâm chăm sóc em” cẩn thận hơn mới được - Giọng nói ấm áp dịu dàng vang lên bên tai.. Nó ngây ngốc đắm chìm trong màu mắt nâu mật ong sóng sánh..
- Bỏ em ra! – Cơ thể Nó gần như tan chảy rồi nhưng Nó vẫn cố bướng bỉnh nói - Để em đi .. Em mới là người thừa trong căn phòng này mà..
- Cô nhóc ngốc này – Ngài Mr P nhìn Nó rồi chợt nghiêm giọng - Tại sao cứ khi nào tôi rời mắt đi là em gây chuyện thế hả? Thật tình là khiến người ta lúc nào cũng phải lo lắng không yên.
- Ai bắt anh lo? – Nó hếch cái mũi tẹt lên thách thức – Em có là gì đâu.. Em làm gì có cái phúc được ngài tổng giám đốc lo lắng.
- Ừ đúng rồi! Chân ngắn, mặt bánh bao.. Ngoại hình chả có gì đặc biệt công nhận là em cũng tự biết đánh giá bản thân nhỉ? – Ngài bật cười trước phản ứng trẻ con của Nó.
- Anh… - Nó ấm ức định nói thêm nhưng rồi lại chẳng nghĩ ra được cái gì nên đành tỏ thái độ bằng cách vùng vẫy - Bỏ em xuống ngay.. Bỏ em xuống..!
Mr P vừa nói vừa cười nhăn nhở:
- Em mà còn như thế là tôi bắt em nhận “thành ý” của tôi đấy!
Nó nghĩ đến những lần trước đó, bất chợt gương mặt nóng ran.. Nó hiểu “thành ý” ở đây là những nụ hôn.. Cái gã đáng ghét này.. Ở đây đâu phải chỉ có hai người chứ..
Vừa nghĩ tới đó, Nó chợt giật mình nhớ đến Thiên thần.. Lúc nãy vì mải cãi nhau với Mr P mà Nó gần như quên mất sự hiện diện của anh.
Nó vội vã đưa mắt nhìn ra xung quanh rồi không khỏi cảm thấy tội lỗi dâng trào khi chẳng nhìn thấy đôi mắt biển xanh quen thuộc.. Có lẽ anh đã lặng lẽ đi trong lúc Nó và Mr P tranh cãi.
Nó nghe lòng mình hơi nghẹn lại.. Trong tim nhói lên với ý nghĩ : “Thiên thần à! Em xin lỗi……….”
Cả buổi chiều hôm đó, Ngài tổng giám đốc loanh quanh ở bên Nó và khiến cho tâm hồn Nó lâng lâng bay bổng như trên mây. Mọi hờn giận vừa qua dường như cũng chỉ là cơn gió nhẹ .. Ừ thì.. Tình yêu.. Kỳ diệu như vậy đấy…
Nhưng thật lòng mà nói, Nó rất.. Rất.. Rất tò mò về người con gái mang tên Uyển Phương hay nói cho đúng hơn là Nó muốn biết thêm về quá khứ của Mr P.. Nó khao khát được hiểu thêm về Ngài… Bởi vì Khi yêu, ai chẳng có tham vọng được nắm trọn vẹn tâm hồn của người mình yêu.
Sau rất nhiều lần đắn đo, cuối cùng, Nó cũng quyết định sẽ liều một phen.
Hai bàn tay nhỏ khẽ đan vào nhau, Nó nuốt nước bọt,cố gắng lấy bình tĩnh rồi khẽ cất giọng run run:
- Anh!.. Em.. Em … Muốn biết về chị Uyển Phương! Có được không anh?
Câu nói vừa thốt ra khiến Nó không khỏi thở phào nhẹ nhõm tự nhủ: “Thật tình là còn nguy hiểm hơn cả ra chiến trường” Nhưng dù sao thì.. Cuối cùng thì cũng đã phóng lao… và dù kết quả có ra sao thì Nó cũng không hối hận..
Cái tên Uyển Phương vừa được nhắc đến thì gương mặt ngài Mr P đột nhiên biến sắc.. Ngài im lặng rất lâu còn Nó thì.. Dường như cảm nhận được rất rõ nỗi đau từ trái tim mình..
Phải chăng Nó đang ghen? Ừ.. Nó ghen! Ghen vì một người đã được Ngài yêu đến thế.. Sâu sắc đến mức.. Chỉ một tên gọi thôi cũng đủ để chênh chao…
- Nếu anh không muốn kể cũng không sao.. – Nó nghe giọng mình nghẹn ngào và mi mắt dường như muốn ứa nước - Cứ coi như em chưa nói gì nhé!
Ngài Tổng giám đốc lặng lẽ tiến lại gần rồi nhẹ nhàng ngồi xuống giường đối diện với Nó. Đôi mắt màu mật ong phảng phất những nỗi buồn trở nên sâu kỳ lạ khiến cho gương mặt Ngài đột nhiên đẹp như một vị thiên sứ..
Thời gian tíc tắc trôi…
Nó và Ngài cứ thế lặng lẽ nhìn nhau rất lâu, rất lâu…
Rồi bỗng nhiên, từ đôi môi quyến rũ kia phát ra một âm thanh dịu dàng nhưng đầy cương quyết:
- Tôi cũng định sẽ nói về cô ấy cho em biết .. Vào một dịp khác…Chứ không phải trong hoàn cảnh này … Nhưng.. Nếu em muốn nghe thì ngay bây giờ và ngay tại đây tôi sẽ nói cho em tất cả.. Em ..thật sự muốn biết?
- Dạ ! Em rất muốn biết! – Nó gật đầu không chút ngập ngừng – Em thật sự rất muốn được hiểu rõ một phần quá khứ của anh!
- Ừ.. Vậy tôi sẽ kể cho em nghe.. Bắt đầu từ….
Đôi mắt Mr P bỗng trở nên xa xăm.. Chất giọng trầm ấm vang lên như một bản tình ca buồn sâu lắng..
Ngoài khung cửa sổ kia, hoàng hôn đã buông và bầu trời hắt hiu những tia nắng……..
Hình như.. Người ta vẫn bảo… Quá khứ đôi khi cũng có rất nhiều vị đắng.. Đúng không?
/30
|