- Chuyện! Tao mà lại! - Con bạn Nó dài giọng tỏ vẻ mãn nguyện lắm - Rõ khổ! Có cái đứa bạn cứ thấy trai ngoại là lại lên cơn hâm. Mấy hôm nay mày như cái người đang sống trong cõi âm thế mà bây giờ lại còn chơi trò bệnh nhân có vấn đề về thần kinh nên tưng tửng - Nó dám đưa đầu ra mà thề rằng bên kia đầu dây cái mặt con bạn chí cốt của Nóđang vênh lên còn cái mũi thì chắc phải to bằng quả cà chua mất.
- Ế! Ngừng điện thoại nhá! Tao phải gọi 911 đã. Nó giả vờ tỏ vẻ vô cùng nghiêm trọng.
- Sao thế? Có chuyện gì vậy? Con bạn bị Nó dọa cho cũng trở nên hốt hoảng – Mày đau ở đâu ah? Có cần tao tới đó không? Bị làm sao thế?
- À không! – Nó bất giác mỉm cười và thấy con bạn sao mà dễ thương quá thể - Tao không sao! Tao định gọi điện cho 911 kêu họ qua chờ sẵn ngoài cửa phòng mày đề phòng mày tự sướng quá độ rồi bị nổ mũi thì khổ lắm. Ha ha ha! Nói xong Nó phá lên cười.
- Con ranh! – Con bạn Nó sau phút ngỡ ngàng cũng bật cười – Mày cứ liệu hồn đấy! Mà thôi! Đừng đánh trống lảng nữa! Mau kể cho tao biết tình hình ngày hôm nay đi – Con bạn Nó vẫn nhất quyết theo đuổi mục tiêu không chịu buông tha cho Nó.
- À thì…
Và thế là Nó ngoan ngoãn thuật lại cho con bạn nghe về một ngày nhiều biến động của mình khiến cho con bé ( căn cứ vào hơi thở khi thì dồn dập lúc lại đứng yên của đầu dây bên kia ) Nó đoán bạn Nó lúc thì nghiến răng kèn kẹt, khi lại trợn mắt há mồm rồi cuối cùng thì vừa phán một câu vừa mỉm cười rất chi là bí ẩn:
- Túm lại là hôm nay mày định vô Địa Ngục để bắt Quỷ Sa Tăng ai ngờ lại vơ ngay được Thiên thần đứt cánh. He he he. Quả là trong họa có phúc mà.
- Là họa hay là phúc tới lúc tự khắc sẽ biết! Nhưng thật lòng tao rất muốn được làm việc ở đó – Nó nói một cách chân thành rồi thở một cái rõ dài - Haizz! Không biết bao giờ mới có kết quả nhở.
- Thế họ hẹn bao giờ?
- Ba hôm nữa. Chỗ nào cũng vậy! Bao nhiêu lần rồi… - Nó buồn chán nói - Lại hứa hẹn .. Lại đợi chờ... Chẳng phải hứa hẹn chỉ là tạm hoãn chưa thực hiện cái gì đó ở thì hiện tại nhưng sẽ hoàn thành nó vào 1 thời điểm khác trong tương lai sao? Thế thì vì đâu mà người ta có cái quyền "hứa" rồi tự ý lờ đi lời "hẹn" nhở?
- … Im lặng! Không ai bảo ai mà ở cả hai bên đầu dây đều nghe thấy tiếng thở dài cả chục ki lô mét
- Thôi! Ngủ sớm đi. Đừng nghĩ vẩn vơ nữa. Chúc mày “gặp chàng trong mơ nhá” – Con bạn vội vã cắt đứt cái không gian đang dần trở nên u ám
- Ừ! Chúc bé ngủ ngon! Nhớ buổi đêm quay sang ôm người máu me be bét bên cạnh cho người ta đỡ lạnh nhá. Nó cố gắng giả vờ cười gượng gạo.
- Uhm. Bye!
-Bye!
Buông điện thoại xuống , Nó với tay tắt cái bóng đèn treo trên tường. Bóng tối bao trùm cả căn phòng nhỏ rồi chả mấy chốc phủ dài trên đôi mắt Nó.
Ai biết Ngày mai rồi sẽ ra sao?
Dạo này Nó hay nằm mơ về một đám cưới “Đẹp như mơ”. Nó thấy Nó khoác trên mình bộ váy cưới trắng tinh và khuôn mặt cực kỳ lừa tình như diễn viên Hàn Quốc tức là mũi cao, mắt to tròn và gương mặt nhỏ xinh chứ không phải là cái mũi tẹt, mắt dài và cái mẹt thì như cái đồng hồ báo thức vẫn hiện diện trong cái ảnh chứng minh nhân dân của Nó :( nhưng mà Nó lại biết chắc chắn cái cô chân dài mặt búp bê kia chính là Nó ( đã nói là mơ mà) và cô ấy – cũng tức là Nó – đang tay trong tay tiến vào lễ đường với một chàng trai có vẻ đẹp thiên thần :)
Chú rể mặc một bộ vest màu đen sang trọng, mái tóc ngắn màu vàng ánh lên rực rỡ, đôi bàn tay với những ngón thon dài không ngừng siết chặt tay Nó như một lời khẳng định sẽ chẳng bao giờ buông rơi… Nó hạnh phúc bước đi giữa những ánh mắt của mọi người xung quanh..
Bục làm lễ ngập tràn sắc trắng của hoa phong lan điểm xuyết thêm màu vàng của những ngọn lửa lấp lánh tỏa ra từ những cây nến trắng tạo nên một không gian tinh khôi như cổ tích. Và giữa cái không gian tuyệt đẹp ấy là vị cha sứ với gương mặt hiền từ của một vị thánh đang chờ đợi…
- Con có đồng ý lấy người này làm vợ và hứa sẽ luôn chung thủy, yêu thương, chăm sóc và bảo vệ cô ấy cho dù sung sướng hay nghèo hèn, thành công hay thất bại không?
Đôi mắt màu biển xanh sâu thẳm nhìn Nó trìu mến và lấp lánh yêu thương trong khi đôi môi hoàn mĩ cất lên ba từ làm tim Nó như tan chảy:
- Con đồng ý!
Loáng một cái, Nó đã thấy Nó - Vẫn trong trang phục cô dâu- ngồi vắt vẻo đằng sau trên một chiếc xe đạp và đang đi trên con đường trải đầy lá vàng rơi. Không gian xung quanh ngập tràn màu vàng cổ tích thậm chí đến cả cái bó hoa Nó cầm trên tay cũng là những đóa hoa mặt trời chói lọi.
Trong khi Nó đang choáng vì cái romantic của cảnh quan thì người mặc áo đen phía trước ( Chính là cái chú rể thiên thần vừa nãy) quay lại nhìn Nó vừa cười rất tươi vừa nói:
- Anh xin hứa sẽ luôn bên cạnh em và yêu em cả đời!
Mái tóc sáng lấp lóa như mặt trời khiến Nó lại bị choáng tập hai nhưng lần này là Choáng trong hạnh phúc :)
Đang trong lúc lãng mạn như thế thì một bóng đen không biết từ đâu lao ra chặn phía đầu xe khiến cô dâu và chú rể suýt té nhào (may mà đang mơ và cả hai cứ như cascader chuyên nghiệp nên không sao). Nó đưa ánh mắt căm phẫn nhìn về phía đối diện xem kẻ nào mà to gan lớn mật dám phá cái khung cảnh đẹp như trong mơ của Nó và kết quả thì chỉ nhìn thấy hai cái sừng màu đỏ cắm trên một hình thù giống con người nhưng đen thùi lùi không thể xác định rõ :)
- Đừng lấy con bé đó.. Nó lười mặc quần áo lắm! Nó không phải là một người vợ tốt! Nó chỉ hợp với rừng rú thôi!
Nói xong bóng đen đột ngột nhảy tới nắm tay và kéo Nó ra khỏi chú rể thiên thần. Ánh mắt biển xanh ngập tràn sự sững sờ và đau khổ không ngừng nhìn Nó đăm đăm cứ ngày càng xa dần, .. xa dần và mờ đi qua làn nước nhòe nhoẹt. Nó cố gắng đưa cánh tay ngắn củn hướng về người Nó yêu thương nhưng khoảng cách cứ thế lớn dần…Nó không ngừng vùng vẫy rồi hét lên tuyệt vọng…
Nó bừng tỉnh, đập vào mắt là ánh sáng lập lòe của bóng đèn ngủ hình thỏ ngọc xinh xắn trên tường. Nó thở phào nhẹ nhõm tự nhủ: “Ác mộng! Chỉ là ác mộng thôi!” Hic hic..Tên đáng ghét đó đúng là kẻ thù truyền kiếp của Nó thật mà.. Dám chui cả vào giấc ngủ của Nó mà phá đám nữa… Kiểu này nếu có cơ hội Nó thề nhất định sẽ làm cho hắn sống không bằng chết mới hả dạ.
Nhưng hiển nhiên là việc mà Nó có thể làm bây giờ chỉ là ngồi yên và ngoan ngoãn đợi chờ.
Nếu ai đó nói “Đợi chờ là hạnh phúc” thì Nó thà làm tất cả mọi thứ để không có cái “hạnh phúc” đó còn hơn. Nó ghét cay ghét đắng việc mình ở thế bị động. Với Nó, khẩu hiệu “Thích là nhích” vô cùng,.vô cùng.. chuẩn xác.
Ngày thứ nhất sau buổi phỏng vấn, Nó nhận được cuộc gọi đi phỏng vấn ở một công ty khác. Nó rất thích câu nói “Đừng bao giờ đặt tất cả số trứng bạn có vào cùng một chỗ” vì thế nên cho dù rất hi vọng sẽ được làm thành viên của cái Công ty có “kẻ đáng ghét” cũng như một người – bắt– đầu - muốn - gặp thì Nó vẫn sẵn sàng tìm kiếm những vận may khác để chắc chắn rằng sẽ không có cơ hội nào bị bỏ qua một cách đáng tiếc.
Nó đã rất chăm chỉ, rất cố gắng nhưng hình như số phận cứ thích trêu đùa Nó.
Nó suýt khóc vì ấm ức và tủi thân khi phải ngồi đợi chờ vật vờ giữa trưa Sài Gòn nắng cháy để rồi cuối cùng nhận ra tất cả chỉ để phục vụ cho những trò đùa tình duyên vớ vẩn.
Nó bắt đầu ghét và căm phẫn những kẻ vô lương tâm muốn marketing cho Công ty bằng cách lừa gạt những người đang vô cùng cần một công việc thật sự như Nó.
Đó là còn chưa kể đến những vụ lừa đảo lấy Laptop, điện thoại, xe máy thậm chí là cả cái quý giá nhất của người con gái nữa. Đúng là một lũ không có trái tim! Chả nhẽ với chúng, Nó và những người cùng hoàn cảnh như Nó chưa đủ để nhận được một chút xíu thương cảm hay sao?
“Xin việc” hai từ tuy vô cùng đơn giản nhưng lại chứa đựng cả một hành trình dài. Giống như bạn đang đi trên một con đường rừng ngoằn nghèo chưa có lối ra, sẽ luôn có những con thú nguy hiểm rình rập và vồ vập bất cứ lúc nào nếu chẳng may sơ ý. Đặc biệt là trong tình hình hiện tại, khi rừng đang bị tàn phá vô cùng nghiêm trọng thì số lượng những con thú ấy cũng càng ngày càng tăng và mức độ liều lĩnh cũng tỉ lệ thuận với mức độ háu đói.
Như bạn Nó,suýt chút nữa bị dẫn vào nhà nghỉ…
Như danh sách nạn nhân mất xe máy, điện thoại ngày càng dài trên các bài báo kêu gọi nhân dân cảnh giác…
Như Nó, với biết bao ấm ức, tủi hờn khi lầm lũi quay về từ các công ty chẳng có nhu cầu nhưng vẫn đăng tuyển dụng và chỉ biết hậm hực, căm tức khi điện thoại không ngừng bị vấy bẩn bởi những lời gợi tình khiếm nhã…
Nó không phải đứa hay đổ lỗi cho hoàn cảnh nhưng hình như thời đại này đang làm cho con người dần mất đi một chữ “tình” thì phải?
Ví dụ cụ thể: Ngã tư gần nhà Nó dạo này bỗng xuất hiện một đứa trẻ tật nguyền ngồi ven đường, tay giơ giơ một cái rổ đựng mấy bịch bông ngoáy tai trông rất thương… Đã nhiều lần Nó muốn dừng lại và giúp em nhưng Nó lại sợ…
Nó nhớ có lần đã nghe trên đài phát thanh về một làng toàn người già và trẻ em bị một lũ vô lương tâm lùa ra đường bắt làm ăn xin. Người đi đường cũng vì thương mà sẵn sàng chia sẻ những gì họ có nhưng lại không biết rằng mình đã vô tình tiếp tay cho tội ác.. Làm người tốt mà thiếu hiểu biết thì còn nguy hiểm hơn cả những kẻ âm mưu làm việc xấu và Nó hoàn toàn không muốn bị như thế. Vậy là .. Hết lần này đến lần khác, Nó tặc lưỡi đi qua cho dù lương tâm cứ không yên…
Đấy! Có phải đời đã làm Nó phải sống bạc không?
Ngày thứ hai, Nó rủ một con bạn đi uống bia và hát Karaoke cho quên sầu. Nó muốn say, muốn hét, muốn tất cả những u uất bắn ra hết để Nó được nhẹ lòng… Nhưng rốt cuộc Nó vẫn tỉnh, quá tỉnh để cảm nhận rõ từng nỗi đau và tuyệt vọng đang không ngừng gặm nhấm cái thân hình bé nhỏ của Nó…
Nó về nhà khi trời đã nhá nhem tối. Lò dò bước vào nhà,mở máy tính định online chém gió cho đỡ buồn thì phát hiện ra dây cáp của con chuột máy tính đã bị đứt đôi bởi một đường răng rất ngọt và thủ phạm không ai khác ngoài con chuột thật đen thùi lùi đang nhởn nhơ dạo chơi trước mặt Nó kia. Nó tìm mọi cách để trừng trị và tống cổ cái vị khách không mời đó đi nhưng không được… Mọi người xung quanh dường như cứ muốn vùi dập Nó,thậm chí cả cái con chuột chết tiệt kia cũng ngạo nghễ vênh vênh đôi mắt coi thường Nó… Bất lực! Nó khóc.. Khóc rất to.. Và rất nhiều…
Ngày thứ ba, Nó bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Sau một đêm khóc miệt mài đôi mắt của Nó trở nên nặng trĩu. Nó mơ màng bấm nút nghe và cất giọng ngái ngủ:
- A… Lô!
- Ms Nature dậy thôi! - Giọng đàn ông ấm áp cất lên khiến Nó tỉnh cả ngủ vội vã bật dậy một cách vô thức – Gì chứ! Đã là Kẻ thù thì dù có chết Nó cũng nhận ra vì trong đầu sớm đã mặc định sẵn “chất âm u” trong giọng nói :)
- Mít…Mít gì cơ? – Nó vốn ngu tiếng anh mà.
- Ms Nature… Mít – Nây - Trờ - Hắn đánh vần từng tiếng (Trời ơi là trời! Đất ơi là Đất! có nhục mặt không cơ chứ) Em nghe rõ chưa?
- Dạ! em nghe rõ rồi ạ! Thì ra anh thèm ăn mít! – Nó nghe rõ tiếng đầu dây bên kia hình như bị sặc (Cho chết! đáng đời) Nó cố hoãn sự sung sướng đang dâng lên trong lòng nói tiếp - Nhưng mà đất thành phố hiếm lắm, nhà em không có chỗ trồng mít anh ạk! Anh chịu khó xách người ra chợ nhá.
Ha ha ha.. Nó khoái chí bịt ống nghe và nhe răng hết cỡ..
Trái ngược với vẻ hí hửng của Nó, đầu dây bên kia cất giọng buồn buồn:
- Lẽ ra là có chuyện quan trọng muốn nói với em.. Nhưng em đã nói thế rồi thì anh đành xách người đi chợ vậy..Haizz - Hắn cố ý thở một hơi rõ dài
- Á! – Nó sau phút tự sướng mới chợt nghĩ ra hôm nay là ngày nhận kết quả - Giờ phải làm sao đây? Hic hic… Đúng là cái mồm nó hại cái thân mà :(
- Ấy! Làm gì mà vội thế - Nó quay ngoắt 180 độ cất giọng năn nỉ - Cơm không ăn thì gạo còn đó.. Mít giờ chưa có thì lát nữa đi mua.. Đi đâu mà vội mà vàng… Ăn uống phải đàng hoàng ..mới xứng đàn ông (Hic… Nó rối quá tuôn ra một tràng nhưng mà cũng hợp lý phết nhở - “Mình phục mình quá cơ” Nó không khỏi tự nhủ) Anh có chuyện gì muốn nói với em ak?
- À! Chả là anh biết em yêu thiên nhiên nên chắc chắn phải sống gần thiên nhiên lại sẵn Công ty có mấy người đang thèm ăn mít nên định nhờ em trèo cây hái giùm ấy mà.. Ai ngờ không có.. Thế thì anh đành đi mua vậy… Haizz
Sặc! Tên ác ôn nông thôn này định kéo dài đến bao giờ đây? Đúng là vỏ quýt dày có mũi dao nhọn mà – Nó đau đớn nhủ thầm.
- Dạ thôi cho em xin ak! – Nó ấm ức nuốt cục tức to như quả trứng gà trong họng tự nhủ “ tất cả vì tương lai con em chúng ta” – Có gì để lát em trèo em hái cho ak ( Nói câu này xong Nó chỉ muốn đâm đầu vào gối mà tự tử)- Anh có chuyện gì thì nói luôn và ngay đi ạ! Huhuhu Mặt Nó gần như méo xệch ôy.
“Phía bên kia đầu dây” thấy thái độ miễn cưỡng của Nó cũng thôi không trêu chọc nữa nhưng mà sự khoái chí vẫn lộ rõ qua ngữ khí của hắn:
- Uhm! Em có lòng cho thì anh cũng không nên từ chối (Ặc ặc.. Tống.. Mít trắng trợn chưa?) Có hai việc anh muốn nói với em. Thứ nhất là… - Hắn cố ý kéo dài - lát nữa em nhớ “bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em” trèo cây cẩn thận kẻo mít chưa rơi mà người đã rụng thì tụi anh chắc nuốt không trôi .. (Rõ ràng có tiếng nén cười ) Còn việc thứ hai là…
Giời ạ! Đồ đáng ghét! Bày đặt câu giờ nữa…
- Dạ em biết rồi! Mẹ em với em em ở nhà an toàn lắm. Anh khỏi lo! Anh mau nói việc thứ hai đi ak! – Nó nóng ruột thúc giục.
- À… Uhm… Ờ… (Hắn cố ý ậm ờ thêm một lúc nữa làm Nó chợt có cái ước ao giá như được cầm con dao cứa vài nhát vào cái cổ họng ấy cho đỡ tức)
- Dạ! Em nghe ạk!
- Việc thứ hai là… Em đã trúng tuyển và sẽ bắt đầu công việc vào thứ hai. Chúc mừng em! Lần này hắn bắn luôn một tràng không nghỉ.
“Trúng… Trúng tuyển” – Hai chữ xẹt qua như một mũi tên xé toạc tờ giấy u mê trong đầu Nó khiến cho đôi mắt Nó trở nên quá sáng và đôi môi chả biết từ lúc nào đã tự ý vẽ ra một nụ cười làm cho tổng quan gương mặt của Nó trở nên ngu một cách toàn diện nhưng mà… Bây giờ Nó có soi gương đâu nhỉ? :))
AAAAAAAAAAAAAA – Nó muốn hét lên thật to - Nó không tin vào tai mình nữa… Nó đã trúng tuyển… Nó đã có việc làm..Chấm dứt tháng ngày buồn tủi…AAAAAAAA
Hàng ngàn niềm sung sướng đang trào dâng trong tim Nó làm Nó hạnh phúc vô cùng và cũng như lần trước, Nó lại bất chợt thấy đầu dây bên kia sao tự dưng cũng trở nên đáng yêu quá thể. Nó cất giọng mượt như tơ Trung Quốc thỏ thẻ:
- Dạ! Em sẽ cố gắng hết sức! Em cảm ơn anh ạ!
Không chờ đáp lại, Nó vội vã cúp máy và dường như quên hết những ân oán cá nhân, Nó chợt nghĩ tới con bạn thân thể nào cũng hét lên hết cỡ khi biết tin này, nhớ đến Mẹ, đến em sẽ nhẹ lòng biết bao khi Nó đã thôi không còn lông bông nữa..
Nó ấn những con số thân quen, đôi môi nở nụ cười thật tươi…
Số phận Nó phải chăng đã mỉm cười?
- Ế! Ngừng điện thoại nhá! Tao phải gọi 911 đã. Nó giả vờ tỏ vẻ vô cùng nghiêm trọng.
- Sao thế? Có chuyện gì vậy? Con bạn bị Nó dọa cho cũng trở nên hốt hoảng – Mày đau ở đâu ah? Có cần tao tới đó không? Bị làm sao thế?
- À không! – Nó bất giác mỉm cười và thấy con bạn sao mà dễ thương quá thể - Tao không sao! Tao định gọi điện cho 911 kêu họ qua chờ sẵn ngoài cửa phòng mày đề phòng mày tự sướng quá độ rồi bị nổ mũi thì khổ lắm. Ha ha ha! Nói xong Nó phá lên cười.
- Con ranh! – Con bạn Nó sau phút ngỡ ngàng cũng bật cười – Mày cứ liệu hồn đấy! Mà thôi! Đừng đánh trống lảng nữa! Mau kể cho tao biết tình hình ngày hôm nay đi – Con bạn Nó vẫn nhất quyết theo đuổi mục tiêu không chịu buông tha cho Nó.
- À thì…
Và thế là Nó ngoan ngoãn thuật lại cho con bạn nghe về một ngày nhiều biến động của mình khiến cho con bé ( căn cứ vào hơi thở khi thì dồn dập lúc lại đứng yên của đầu dây bên kia ) Nó đoán bạn Nó lúc thì nghiến răng kèn kẹt, khi lại trợn mắt há mồm rồi cuối cùng thì vừa phán một câu vừa mỉm cười rất chi là bí ẩn:
- Túm lại là hôm nay mày định vô Địa Ngục để bắt Quỷ Sa Tăng ai ngờ lại vơ ngay được Thiên thần đứt cánh. He he he. Quả là trong họa có phúc mà.
- Là họa hay là phúc tới lúc tự khắc sẽ biết! Nhưng thật lòng tao rất muốn được làm việc ở đó – Nó nói một cách chân thành rồi thở một cái rõ dài - Haizz! Không biết bao giờ mới có kết quả nhở.
- Thế họ hẹn bao giờ?
- Ba hôm nữa. Chỗ nào cũng vậy! Bao nhiêu lần rồi… - Nó buồn chán nói - Lại hứa hẹn .. Lại đợi chờ... Chẳng phải hứa hẹn chỉ là tạm hoãn chưa thực hiện cái gì đó ở thì hiện tại nhưng sẽ hoàn thành nó vào 1 thời điểm khác trong tương lai sao? Thế thì vì đâu mà người ta có cái quyền "hứa" rồi tự ý lờ đi lời "hẹn" nhở?
- … Im lặng! Không ai bảo ai mà ở cả hai bên đầu dây đều nghe thấy tiếng thở dài cả chục ki lô mét
- Thôi! Ngủ sớm đi. Đừng nghĩ vẩn vơ nữa. Chúc mày “gặp chàng trong mơ nhá” – Con bạn vội vã cắt đứt cái không gian đang dần trở nên u ám
- Ừ! Chúc bé ngủ ngon! Nhớ buổi đêm quay sang ôm người máu me be bét bên cạnh cho người ta đỡ lạnh nhá. Nó cố gắng giả vờ cười gượng gạo.
- Uhm. Bye!
-Bye!
Buông điện thoại xuống , Nó với tay tắt cái bóng đèn treo trên tường. Bóng tối bao trùm cả căn phòng nhỏ rồi chả mấy chốc phủ dài trên đôi mắt Nó.
Ai biết Ngày mai rồi sẽ ra sao?
Dạo này Nó hay nằm mơ về một đám cưới “Đẹp như mơ”. Nó thấy Nó khoác trên mình bộ váy cưới trắng tinh và khuôn mặt cực kỳ lừa tình như diễn viên Hàn Quốc tức là mũi cao, mắt to tròn và gương mặt nhỏ xinh chứ không phải là cái mũi tẹt, mắt dài và cái mẹt thì như cái đồng hồ báo thức vẫn hiện diện trong cái ảnh chứng minh nhân dân của Nó :( nhưng mà Nó lại biết chắc chắn cái cô chân dài mặt búp bê kia chính là Nó ( đã nói là mơ mà) và cô ấy – cũng tức là Nó – đang tay trong tay tiến vào lễ đường với một chàng trai có vẻ đẹp thiên thần :)
Chú rể mặc một bộ vest màu đen sang trọng, mái tóc ngắn màu vàng ánh lên rực rỡ, đôi bàn tay với những ngón thon dài không ngừng siết chặt tay Nó như một lời khẳng định sẽ chẳng bao giờ buông rơi… Nó hạnh phúc bước đi giữa những ánh mắt của mọi người xung quanh..
Bục làm lễ ngập tràn sắc trắng của hoa phong lan điểm xuyết thêm màu vàng của những ngọn lửa lấp lánh tỏa ra từ những cây nến trắng tạo nên một không gian tinh khôi như cổ tích. Và giữa cái không gian tuyệt đẹp ấy là vị cha sứ với gương mặt hiền từ của một vị thánh đang chờ đợi…
- Con có đồng ý lấy người này làm vợ và hứa sẽ luôn chung thủy, yêu thương, chăm sóc và bảo vệ cô ấy cho dù sung sướng hay nghèo hèn, thành công hay thất bại không?
Đôi mắt màu biển xanh sâu thẳm nhìn Nó trìu mến và lấp lánh yêu thương trong khi đôi môi hoàn mĩ cất lên ba từ làm tim Nó như tan chảy:
- Con đồng ý!
Loáng một cái, Nó đã thấy Nó - Vẫn trong trang phục cô dâu- ngồi vắt vẻo đằng sau trên một chiếc xe đạp và đang đi trên con đường trải đầy lá vàng rơi. Không gian xung quanh ngập tràn màu vàng cổ tích thậm chí đến cả cái bó hoa Nó cầm trên tay cũng là những đóa hoa mặt trời chói lọi.
Trong khi Nó đang choáng vì cái romantic của cảnh quan thì người mặc áo đen phía trước ( Chính là cái chú rể thiên thần vừa nãy) quay lại nhìn Nó vừa cười rất tươi vừa nói:
- Anh xin hứa sẽ luôn bên cạnh em và yêu em cả đời!
Mái tóc sáng lấp lóa như mặt trời khiến Nó lại bị choáng tập hai nhưng lần này là Choáng trong hạnh phúc :)
Đang trong lúc lãng mạn như thế thì một bóng đen không biết từ đâu lao ra chặn phía đầu xe khiến cô dâu và chú rể suýt té nhào (may mà đang mơ và cả hai cứ như cascader chuyên nghiệp nên không sao). Nó đưa ánh mắt căm phẫn nhìn về phía đối diện xem kẻ nào mà to gan lớn mật dám phá cái khung cảnh đẹp như trong mơ của Nó và kết quả thì chỉ nhìn thấy hai cái sừng màu đỏ cắm trên một hình thù giống con người nhưng đen thùi lùi không thể xác định rõ :)
- Đừng lấy con bé đó.. Nó lười mặc quần áo lắm! Nó không phải là một người vợ tốt! Nó chỉ hợp với rừng rú thôi!
Nói xong bóng đen đột ngột nhảy tới nắm tay và kéo Nó ra khỏi chú rể thiên thần. Ánh mắt biển xanh ngập tràn sự sững sờ và đau khổ không ngừng nhìn Nó đăm đăm cứ ngày càng xa dần, .. xa dần và mờ đi qua làn nước nhòe nhoẹt. Nó cố gắng đưa cánh tay ngắn củn hướng về người Nó yêu thương nhưng khoảng cách cứ thế lớn dần…Nó không ngừng vùng vẫy rồi hét lên tuyệt vọng…
Nó bừng tỉnh, đập vào mắt là ánh sáng lập lòe của bóng đèn ngủ hình thỏ ngọc xinh xắn trên tường. Nó thở phào nhẹ nhõm tự nhủ: “Ác mộng! Chỉ là ác mộng thôi!” Hic hic..Tên đáng ghét đó đúng là kẻ thù truyền kiếp của Nó thật mà.. Dám chui cả vào giấc ngủ của Nó mà phá đám nữa… Kiểu này nếu có cơ hội Nó thề nhất định sẽ làm cho hắn sống không bằng chết mới hả dạ.
Nhưng hiển nhiên là việc mà Nó có thể làm bây giờ chỉ là ngồi yên và ngoan ngoãn đợi chờ.
Nếu ai đó nói “Đợi chờ là hạnh phúc” thì Nó thà làm tất cả mọi thứ để không có cái “hạnh phúc” đó còn hơn. Nó ghét cay ghét đắng việc mình ở thế bị động. Với Nó, khẩu hiệu “Thích là nhích” vô cùng,.vô cùng.. chuẩn xác.
Ngày thứ nhất sau buổi phỏng vấn, Nó nhận được cuộc gọi đi phỏng vấn ở một công ty khác. Nó rất thích câu nói “Đừng bao giờ đặt tất cả số trứng bạn có vào cùng một chỗ” vì thế nên cho dù rất hi vọng sẽ được làm thành viên của cái Công ty có “kẻ đáng ghét” cũng như một người – bắt– đầu - muốn - gặp thì Nó vẫn sẵn sàng tìm kiếm những vận may khác để chắc chắn rằng sẽ không có cơ hội nào bị bỏ qua một cách đáng tiếc.
Nó đã rất chăm chỉ, rất cố gắng nhưng hình như số phận cứ thích trêu đùa Nó.
Nó suýt khóc vì ấm ức và tủi thân khi phải ngồi đợi chờ vật vờ giữa trưa Sài Gòn nắng cháy để rồi cuối cùng nhận ra tất cả chỉ để phục vụ cho những trò đùa tình duyên vớ vẩn.
Nó bắt đầu ghét và căm phẫn những kẻ vô lương tâm muốn marketing cho Công ty bằng cách lừa gạt những người đang vô cùng cần một công việc thật sự như Nó.
Đó là còn chưa kể đến những vụ lừa đảo lấy Laptop, điện thoại, xe máy thậm chí là cả cái quý giá nhất của người con gái nữa. Đúng là một lũ không có trái tim! Chả nhẽ với chúng, Nó và những người cùng hoàn cảnh như Nó chưa đủ để nhận được một chút xíu thương cảm hay sao?
“Xin việc” hai từ tuy vô cùng đơn giản nhưng lại chứa đựng cả một hành trình dài. Giống như bạn đang đi trên một con đường rừng ngoằn nghèo chưa có lối ra, sẽ luôn có những con thú nguy hiểm rình rập và vồ vập bất cứ lúc nào nếu chẳng may sơ ý. Đặc biệt là trong tình hình hiện tại, khi rừng đang bị tàn phá vô cùng nghiêm trọng thì số lượng những con thú ấy cũng càng ngày càng tăng và mức độ liều lĩnh cũng tỉ lệ thuận với mức độ háu đói.
Như bạn Nó,suýt chút nữa bị dẫn vào nhà nghỉ…
Như danh sách nạn nhân mất xe máy, điện thoại ngày càng dài trên các bài báo kêu gọi nhân dân cảnh giác…
Như Nó, với biết bao ấm ức, tủi hờn khi lầm lũi quay về từ các công ty chẳng có nhu cầu nhưng vẫn đăng tuyển dụng và chỉ biết hậm hực, căm tức khi điện thoại không ngừng bị vấy bẩn bởi những lời gợi tình khiếm nhã…
Nó không phải đứa hay đổ lỗi cho hoàn cảnh nhưng hình như thời đại này đang làm cho con người dần mất đi một chữ “tình” thì phải?
Ví dụ cụ thể: Ngã tư gần nhà Nó dạo này bỗng xuất hiện một đứa trẻ tật nguyền ngồi ven đường, tay giơ giơ một cái rổ đựng mấy bịch bông ngoáy tai trông rất thương… Đã nhiều lần Nó muốn dừng lại và giúp em nhưng Nó lại sợ…
Nó nhớ có lần đã nghe trên đài phát thanh về một làng toàn người già và trẻ em bị một lũ vô lương tâm lùa ra đường bắt làm ăn xin. Người đi đường cũng vì thương mà sẵn sàng chia sẻ những gì họ có nhưng lại không biết rằng mình đã vô tình tiếp tay cho tội ác.. Làm người tốt mà thiếu hiểu biết thì còn nguy hiểm hơn cả những kẻ âm mưu làm việc xấu và Nó hoàn toàn không muốn bị như thế. Vậy là .. Hết lần này đến lần khác, Nó tặc lưỡi đi qua cho dù lương tâm cứ không yên…
Đấy! Có phải đời đã làm Nó phải sống bạc không?
Ngày thứ hai, Nó rủ một con bạn đi uống bia và hát Karaoke cho quên sầu. Nó muốn say, muốn hét, muốn tất cả những u uất bắn ra hết để Nó được nhẹ lòng… Nhưng rốt cuộc Nó vẫn tỉnh, quá tỉnh để cảm nhận rõ từng nỗi đau và tuyệt vọng đang không ngừng gặm nhấm cái thân hình bé nhỏ của Nó…
Nó về nhà khi trời đã nhá nhem tối. Lò dò bước vào nhà,mở máy tính định online chém gió cho đỡ buồn thì phát hiện ra dây cáp của con chuột máy tính đã bị đứt đôi bởi một đường răng rất ngọt và thủ phạm không ai khác ngoài con chuột thật đen thùi lùi đang nhởn nhơ dạo chơi trước mặt Nó kia. Nó tìm mọi cách để trừng trị và tống cổ cái vị khách không mời đó đi nhưng không được… Mọi người xung quanh dường như cứ muốn vùi dập Nó,thậm chí cả cái con chuột chết tiệt kia cũng ngạo nghễ vênh vênh đôi mắt coi thường Nó… Bất lực! Nó khóc.. Khóc rất to.. Và rất nhiều…
Ngày thứ ba, Nó bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Sau một đêm khóc miệt mài đôi mắt của Nó trở nên nặng trĩu. Nó mơ màng bấm nút nghe và cất giọng ngái ngủ:
- A… Lô!
- Ms Nature dậy thôi! - Giọng đàn ông ấm áp cất lên khiến Nó tỉnh cả ngủ vội vã bật dậy một cách vô thức – Gì chứ! Đã là Kẻ thù thì dù có chết Nó cũng nhận ra vì trong đầu sớm đã mặc định sẵn “chất âm u” trong giọng nói :)
- Mít…Mít gì cơ? – Nó vốn ngu tiếng anh mà.
- Ms Nature… Mít – Nây - Trờ - Hắn đánh vần từng tiếng (Trời ơi là trời! Đất ơi là Đất! có nhục mặt không cơ chứ) Em nghe rõ chưa?
- Dạ! em nghe rõ rồi ạ! Thì ra anh thèm ăn mít! – Nó nghe rõ tiếng đầu dây bên kia hình như bị sặc (Cho chết! đáng đời) Nó cố hoãn sự sung sướng đang dâng lên trong lòng nói tiếp - Nhưng mà đất thành phố hiếm lắm, nhà em không có chỗ trồng mít anh ạk! Anh chịu khó xách người ra chợ nhá.
Ha ha ha.. Nó khoái chí bịt ống nghe và nhe răng hết cỡ..
Trái ngược với vẻ hí hửng của Nó, đầu dây bên kia cất giọng buồn buồn:
- Lẽ ra là có chuyện quan trọng muốn nói với em.. Nhưng em đã nói thế rồi thì anh đành xách người đi chợ vậy..Haizz - Hắn cố ý thở một hơi rõ dài
- Á! – Nó sau phút tự sướng mới chợt nghĩ ra hôm nay là ngày nhận kết quả - Giờ phải làm sao đây? Hic hic… Đúng là cái mồm nó hại cái thân mà :(
- Ấy! Làm gì mà vội thế - Nó quay ngoắt 180 độ cất giọng năn nỉ - Cơm không ăn thì gạo còn đó.. Mít giờ chưa có thì lát nữa đi mua.. Đi đâu mà vội mà vàng… Ăn uống phải đàng hoàng ..mới xứng đàn ông (Hic… Nó rối quá tuôn ra một tràng nhưng mà cũng hợp lý phết nhở - “Mình phục mình quá cơ” Nó không khỏi tự nhủ) Anh có chuyện gì muốn nói với em ak?
- À! Chả là anh biết em yêu thiên nhiên nên chắc chắn phải sống gần thiên nhiên lại sẵn Công ty có mấy người đang thèm ăn mít nên định nhờ em trèo cây hái giùm ấy mà.. Ai ngờ không có.. Thế thì anh đành đi mua vậy… Haizz
Sặc! Tên ác ôn nông thôn này định kéo dài đến bao giờ đây? Đúng là vỏ quýt dày có mũi dao nhọn mà – Nó đau đớn nhủ thầm.
- Dạ thôi cho em xin ak! – Nó ấm ức nuốt cục tức to như quả trứng gà trong họng tự nhủ “ tất cả vì tương lai con em chúng ta” – Có gì để lát em trèo em hái cho ak ( Nói câu này xong Nó chỉ muốn đâm đầu vào gối mà tự tử)- Anh có chuyện gì thì nói luôn và ngay đi ạ! Huhuhu Mặt Nó gần như méo xệch ôy.
“Phía bên kia đầu dây” thấy thái độ miễn cưỡng của Nó cũng thôi không trêu chọc nữa nhưng mà sự khoái chí vẫn lộ rõ qua ngữ khí của hắn:
- Uhm! Em có lòng cho thì anh cũng không nên từ chối (Ặc ặc.. Tống.. Mít trắng trợn chưa?) Có hai việc anh muốn nói với em. Thứ nhất là… - Hắn cố ý kéo dài - lát nữa em nhớ “bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em” trèo cây cẩn thận kẻo mít chưa rơi mà người đã rụng thì tụi anh chắc nuốt không trôi .. (Rõ ràng có tiếng nén cười ) Còn việc thứ hai là…
Giời ạ! Đồ đáng ghét! Bày đặt câu giờ nữa…
- Dạ em biết rồi! Mẹ em với em em ở nhà an toàn lắm. Anh khỏi lo! Anh mau nói việc thứ hai đi ak! – Nó nóng ruột thúc giục.
- À… Uhm… Ờ… (Hắn cố ý ậm ờ thêm một lúc nữa làm Nó chợt có cái ước ao giá như được cầm con dao cứa vài nhát vào cái cổ họng ấy cho đỡ tức)
- Dạ! Em nghe ạk!
- Việc thứ hai là… Em đã trúng tuyển và sẽ bắt đầu công việc vào thứ hai. Chúc mừng em! Lần này hắn bắn luôn một tràng không nghỉ.
“Trúng… Trúng tuyển” – Hai chữ xẹt qua như một mũi tên xé toạc tờ giấy u mê trong đầu Nó khiến cho đôi mắt Nó trở nên quá sáng và đôi môi chả biết từ lúc nào đã tự ý vẽ ra một nụ cười làm cho tổng quan gương mặt của Nó trở nên ngu một cách toàn diện nhưng mà… Bây giờ Nó có soi gương đâu nhỉ? :))
AAAAAAAAAAAAAA – Nó muốn hét lên thật to - Nó không tin vào tai mình nữa… Nó đã trúng tuyển… Nó đã có việc làm..Chấm dứt tháng ngày buồn tủi…AAAAAAAA
Hàng ngàn niềm sung sướng đang trào dâng trong tim Nó làm Nó hạnh phúc vô cùng và cũng như lần trước, Nó lại bất chợt thấy đầu dây bên kia sao tự dưng cũng trở nên đáng yêu quá thể. Nó cất giọng mượt như tơ Trung Quốc thỏ thẻ:
- Dạ! Em sẽ cố gắng hết sức! Em cảm ơn anh ạ!
Không chờ đáp lại, Nó vội vã cúp máy và dường như quên hết những ân oán cá nhân, Nó chợt nghĩ tới con bạn thân thể nào cũng hét lên hết cỡ khi biết tin này, nhớ đến Mẹ, đến em sẽ nhẹ lòng biết bao khi Nó đã thôi không còn lông bông nữa..
Nó ấn những con số thân quen, đôi môi nở nụ cười thật tươi…
Số phận Nó phải chăng đã mỉm cười?
/30
|