“Không… Đi Phương Đông”
“Khu giải trí Phương Đông” là thành phố ăn chơi nổi tiếng. Nhất Hạnh mới chỉ đến đó một lần cùng Lâm Tử Diễn. Quãng đường ước chừng đi khoảng 30 phút, xe liền dừng trước của chính bằng thuỷ tinh đen sẫm màu ngọc của “Phương Đông”
Tầng 1 là sàn nhảy, thời gian khi cô đi vào sàn nhảy là lúc ánh đèn lấp lánh, tiếng nhạc gần như điếc tai, trong sàn nhảy to như vậy, tất cả nam nữ ăn mặc rất đa dạng, xoay lưng lắc mông, ngọn đèn u ám màu xanh theo trần nhà rớt xuống dưới, lướt qua vách tường, lướt qua mặt đất, lướt qua đám người, chiếu ra những vòng tròn trên sân nhảy tất cả các khuôn mặt điên cuồng mà hưng phấn .
Cô thực ra không nghĩ muốn tới đây mua rượu, chỉ là cô muốn đến một nơi náo nhiệt, dựa vào không khí ồn ào náo động, làm cho bản thân vui vẻ một chút.
Ngồi trên quầy bar, Bartender trẻ linh hoạt đung đưa chuyển động chén rượu theo âm nhạc, trên khuôn mặt nụ cười dào dạt, anh chuyển đi lần lượt là rượu cooktai được rót trong chiếc ly thuỷ tinh, mép trên chiếc ly được cài một lát chanh, Tequila(1) nóng bỏng, màu xanh dịu dàng của chanh, điềm đạm của cam, hương rượu màu cam toả ra hương khí lành lạnh .
“Margaret(2), nỗi thương nhớ gợn sóng”. Bartender đẩy ly thuỷ tinh đến phía cô, nháy mắt cười.
(1): Tequila là một loại rượu mạnh, xuất xứ từ Mexico.
(2): Tên một loại rượu, có lẽ là xuất xứ ở Úc.
Cô chần chừ vài giây, cuối cùng nhận lấy ly thuỷ tinh kia, uống một hơi cạn sạch, chất lỏng lạnh như băng lướt qua yếu hầu, chua cay, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt.
Bartender xoay người, ngay sau đó lại đưa cho cô một ly: “Blue Saturday, tôi thấy đêm nay cô không vui”
Rượu cooktai tác dụng chậm quá mạnh mẽ, chỉ uống hai chén, cô cảm thấy toàn thân nóng lên, cả người nặng trịch mà bay bổng nhẹ nhàng, giống như đang ở trên mây, trôi nổi bất định. Tiếng nhạc mạnh liệt cũng càng ngày càng rời xa, đám người gần như dần dần tiêu tan.
Cô chống đỡ không được, cả người gần như ghé trên quầy bar, đầu tóc nghiêng lệch, ý thức cũng hỗn độn đứng lên.
Mơ mơ hồ hồ cô nghe thấy ở bên tai có người nói chuyện, hỏi có phải hay không căn phòng cũ. Cô gật đầu tuỳ tiện, sau đó người phục vụ xa lạ đỡ cô đi đến lầu hai.
Hình như là một căn phòng rất lớn, trống rỗng, chỉ có một mình cô, người phục vụ đóng cửa rời đi, cô vào bên trong gian phòng trang trí nhỏ bé, dựa vào chiếc ghế dài liền ngủ.
Cánh cửa bên ngoài bị đẩy ra, tiếng bước chân hỗn loạn cùng âm thanh nói chuyện. Cô có chút đau đầu, lông mày nhíu chặt. Nhưng âm thanh kia tựa hồ ngay bên tai cô, liên tục không ngừng, như là đang uống rượu, chén rượu thuỷ tinh lách cách chạm nhau, lại mang theo chút mùi vị của thuốc lá, cô chỉ dựa vào sô pha ngủ một lúc, cuối cùng bị quấy nhiễu phải mở mắt ra, phát hiện chính bản thân mình ở tại trong một phòng khép kín. Yên tĩnh lại vài giây, mới phát hiện rằng âm thanh ồn ào kia là ở bên ngoài, cô chỉ nhớ bartender đưa cho mình hai chén rượu nhỏ, lại có người đỡ mình vào tại nơi đây. Cô cũng không biết người bên ngoài là ai, đang tự hỏi đi ra ngoài như thế nào, bên ngoài có giọng nam ồm ồm liên tiếp vang lên.
“Lão Thất, cậu bình thường hay đi cùng Tử Diễn, rảnh rỗi thì khuyên nhủ hắn”
“Tứ ca, anh cũng không phải không biết tính tình anh ấy, nếu có thể buông tha được, còn có thể tới hôm nay, cũng không biết nói cái gì, trên đời này đàn bà con gái rất nhiều, cũng chỉ biết có đúng một người kia”.
“Lần trước đi ăn lẩu, ca cũng không nhìn thấy sắc mặt anh ấy, may mắn có chị dâu giải vây, đến khi tóm dính em đi đến, không phải sinh nhật của em, trước đó một ngày là sinh nhật cô gái ấy, ban đầu là buổi tối ngày hôm trước, sau đó không hiểu vì lý do gì liền chuyển sang ngày hôm sau”.
“Cô gái ấý anh thật ra chưa từng gặp”
“Thì lần trước, ngày Quả Tử Ly đi bệnh viện, buổi tối Tử Diễn còn mang anh tới cùng”
“Tên cô ấy là gì?”
“Tên cô ấy khá đơn giản…. lúc này em nghĩ mãi không ra, họ Tống, hình như còn có một chữ Hạnh…”
“Tuy nhiên bây giờ còn nói trở lại, Tứ ca, chuyện này em nghĩ khuyên cũng vô dụng, lúc trước anh và cầy hương cũng không phải như vậy…”
“Loảng xoảng” một tiếng, giống như âm thanh của bình rượu rơi xuống, đoạn đối thoại ịm bặt dừng lại, trong chốc lát mới có thanh âm: “Tứ ca, anh xuống tay cũng tàn nhẫn quá đi, anh đập bể của em, hí…. Được, được, em không bao giờ nói chuyện xưa của anh cùng cầy hương nữa, đảm bảo cho đứa bé không an toàn như em một ngày nào đó suy nghĩ cũng bị đập hư…”
Căn phòng lại im lặng xuống, có người rời đi, một lúc sau lại có người tiến vào.
Cô ngơ ngác duy trì tư thế ngồi, một cái gì đó ở ngực thình lình nhói lên, vừa vội vừa nhanh mà đánh, xuất phát từ những làn sóng đau đớn, hô hấp càng ngày càng nhẹ, không khí mỏng manh đợm buồn làm cô hít thở không thông.
Cô biết Lâm Tử Diễn đã ba năm, bình thường có thời gian rỗi, anh thường mang cô đi khắp nơi ăn uống mà không phải chơi đùa. Lúc vừa mới bắt đầu ấy, những người bạn của anh mỗi người đều hiểu lầm bọn họ, hiểu lầm rất lâu, có đôi khi ngay cả chính cô cũng mơ hồ sinh ra ảo giác. Nhưng khi nghĩ lại, lại cảm thấy không thể, anh bình thường đều là bộ dạng vui đùa, khi nghiêm túc cũng chỉ duy trì được vài giây, trong khoảnh khắc lại thay đổi vẻ mặt bình thường. Cô và anh giao tiếp trong phạm vi có sự khác biệt khá xa, tuy rằng có đôi khi cô ngẫu nhiên tức giận với anh, nhưng trên thực tế ở trong mắt cô, anh vẫn luôn là một thế giới khác, không phải là ở trên cao mà có thể xem anh như mặt trăng có rất nhiều ngôi sao vây quanh.
Lúc nãy đoạn đối thoại ấy cô nghe không được rõ ràng, nhưng đến cùng vẫn có thể hiểu được. Nếu như hôm nay cô không đến đây, liệu có phải cả đời này vĩnh viễn cô cũng không biết thì ra Tử Diễn vẫn đều…, mấy ngày nay mọi thứ đến cuộn trào mãnh liệt, cô dường như tìm không thấy một đầu mối tốt để làm rõ sự tình, hệ thống sưởi ấm trong phòng quá mạnh, chỉ ngồi cũng cảm thấy trên trán chảy ra một chút mồ hôi, có chút ngứa, có chút đau, giống như đặt mình trong tổ kiến, chậm rãi bị gặm cắn.
Tiếng bước chân từ xa lại gần, có người đẩy cánh cửa gỗ, đi được vài bước rồi đột nhiên tạm dừng.
Cô giật mình, bỗng dưng ngẩng đầu, lưỡng lự trong chốc lát mới lên tiếng: “Tử Diễn…” âm thanh phía cuối mềm mại mệt mỏi.
Trong hàng phòng chỉ mở vài chiếc đèn tường, anh cúi người xuống, bóng của anh hiện trên người cô: “Sao em lại ở trong này?”
Cô chỉ nhìn anh, khoé miệng lúng túng không nói ra lời.
Anh lại hỏi: “Em uống rượu?….. Uống bao nhiêu?”
Cô dần dần rủ xuống dưới, đầu có chút đau lại đứng lên “Hai chén….”
Anh quay người đi, một lát sau mới trở về, bộ mặt hung dữ nghiêm nghị, trong ngực ẩn ẩn phập phồng, đưa cho cô một chiếc cốc. Lòng bàn tay cô chạm đến, cảm giác man mát, trong cốc là chất lỏng màu trắng, đậm đặc, thì ra là sữa chua.
Anh lớn tiếng: “Uống hết”. Cũng không nhìn cô, trong ghế tối đen nên cô nhìn không rõ, chỉ có thể cảm nhận một nửa gương mặt góc cạnh của anh, tuấn tú sâu sắc.
Uống hết nửa cốc sữa chua, cô vẫn choáng váng như trước. Độ ấm trong ghế rất cao, cảm giác say chưa tiêu tán, nhưng cô lại cảm thấy nóng.
Thật không ngờ anh một tay giúp cô đứng lên: “ Anh đưa em trở về”
Cô kỳ thật cũng không nghe rõ anh nói gì, bởi vì quá nóng nên ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, thấy anh đi ra ngoài, bước chân không thực, nghiêng ngả lảo đảo đi sát theo anh. Tới khi đi ra thì mơ hồ phát hiện ở ngoài thật im lặng.
Ra cửa, không khí ban đêm của mùa đông ùa tới, lành lạnh mà đau buốt.
Thanh âm của anh vẫn như trước: “Đứng ở đây chờ anh”.
Chờ đến khi anh đi xe ra, trước cổng đã không thấy bóng dáng cô, anh cơ hồ ném chìa khoá xe, “phanh” một tiếng đem cửa xe đóng lại.
Bên đường đối diện cửa Phương Đông, dòng xe qua lại mau chóng, anh đã tìm xung quanh những nơi gần Phương Đông, cũng không thấy bóng dáng cô, cuối cùng ông chủ của Phương Đông cũng đi ra, dẫn theo cả bảo vệ đi tìm xung quanh.
Tìm gần 10 phút đồng hồ, rốt cuộc cũng có bảo vệ phát hiện.
Cô đang ngồi trên bồn hoa ven đường, đầu rủ xuống, cả người cuộn tròn lại, bồn hoa lại ở đằng sau lưng xe anh, cho nên chặn mất tầm mắt của mọi người.
Lão Lý cười nói: “Sợ bóng giợ gió một hồi, không có việc gì là tốt rồi”. Tử Diễn lên tiếng cảm ơn, lão Lý thấy người không có việc gì mới dẫn theo bảo vệ trở về.
Anh đứng ở nơi đó, cách cô một đoạn ngắn, anh nhìn về phía cô, cô ngồi trên mép bồn hoa xi măng, đầu gối gập lại, mặt cô vùi trong đó, anh tiến lại gần mởi trông thấy bả vai của cô hơi run run, cũng là từ khi ấy về sau, anh mới biết được, mỗi khi cô uống rượu sẽ khóc.
Phía sau cô là ngọn đèn, ánh sáng từ phía trên hắt xuống, cô ngồi ở nơi đó, cả người bao phủ trong ánh sáng màu cam, anh nhìn thấy, chỉ cảm thấy hoảng hốt cùng không chân thực, có lẽ giây tiếp theo cô lại mỉm cười đứng bên cạnh Hứa Diệc Dương,càng ngày càng tách rời chính anh. Anh chỉ có thể đứng từ xa nhìn cô như thế này, cho dù tình cờ gần trong gang tấc, anh cũng biết đó không phải là chân thực. Loại cảm giác này rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, anh cũng không biết nữa, có lẽ là lần bà nội cố ý sắp đặt, có lẽ là lần cô ở trong nhà trọ của anh giặt khăn trải giường, cũng có lẽ là sớm hơn….
Từ trước đến nay anh đều không thiếu đàn bà, muôn hình muôn vẻ, thanh tú có, ôn nhu có, diễm lệ có… Bộ dáng nào anh cũng đã từng gặp qua, nhưng mỗi khi đối diện với những cô gái khác nhau, trong lòng anh lại dậy lên bản năng loại bỏ, vẫn nói với chính mình các nàng cũng không phải, nhưng cũng không phải cái gì, chính anh cũng không rõ ràng.
Mãi cho đến khi ở trong nhà cô nhìn thấy cô, cô mặc áo sơ mi dài, chân đi đép lê, chân tay luống cuống tóm chặt quần áo không chừng mực ở trước mặt anh.
Lúc ấy anh mới tỉnh ngộ, thì ra là cô, cô đứng trước anh, giống như hoa lê sau cơn mưa, gián tiếp sau đó, rốt cuộc ở sâu trong đáy lòng anh đã khai hoa.
Nhưng vì sao là cô, chính anh cũng không hiểu được, nhưng rõ ràng, không sai, anh xác thực là cô. Mà cô, lại yêu một người khác, người kia lại là anh họ mình. Anh cũng rất hối hận, nếu như ngày đó Diệc Dương trở về anh không đưa cô đi cùng, nếu bọn họ không ở cùng nhau, có phải hay không cũng sẽ không ở cùng nhau. Về sau anh vô tình biết được chuyện tình trong đại học của cô, anh mới hiểu được, cho dù ngày đó họ không gặp nhau, kết quả vẫn là như vậy.
Có rất nhiều lần, anh tự nói với chính mình, nếu bản thân thực sự muốn cô, cũng là chuyện cực kỳ đơn giản. Điều anh coi trọng, anh thích, anh có rất nhiều cách để có được. Đám anh em kia trêu ghẹo anh, Tam ca cũng thay anh đề xuất phương pháp, anh vì họ cười nhưng cũng không đồng ý cho họ làm loạn. Anh không làm như vậy, không phải không dám, chính là không muốn, anh sợ cô bị tổn thương.
Anh dần dần đến gần cô, nhiệt độ trên đường thấp hơn trong phòng rượu, hít thở có thể thấy được sương trắng. Vai cô vẫn đang run rẩy, anh chần chừ một lúc mới dám vươn tay, nhẹ nhàng kéo cô vào trong lồng ngực mình, cô không giãy dụa, trên lông mi còn đọng lại nước, ngưng tụ lại thành một giọt mới rơi xuống. Anh cuối cùng cầm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của cô.
Anh cũng không biết hôm nay cô rốt cuộc là làm sao, một mình chạy tới Phương Đông còn uống rượu. Cô tự nói với anh mình có bạn trai, mà người ấy lại là Hứa Diệc Dương, anh phải buộc chính mình cách xa bọn họ, càng xa càng tốt, xa đến không nhìn thấy, mới có thể bằng lòng rời bỏ, buông tha cô.
Anh nhíu lông mày, hỏi một câu: “Làm sao vậy?
…………..
Cô không lên tiếng, chỉ lắc đầu
“Anh đưa em trở về”.
Cuối cùng, anh đưa cô đỡ vào trong xe, nhìn cô ở phía sau ngồi co lại, yên tĩnh, vẫn chưa hề lên tiếng.
“Khu giải trí Phương Đông” là thành phố ăn chơi nổi tiếng. Nhất Hạnh mới chỉ đến đó một lần cùng Lâm Tử Diễn. Quãng đường ước chừng đi khoảng 30 phút, xe liền dừng trước của chính bằng thuỷ tinh đen sẫm màu ngọc của “Phương Đông”
Tầng 1 là sàn nhảy, thời gian khi cô đi vào sàn nhảy là lúc ánh đèn lấp lánh, tiếng nhạc gần như điếc tai, trong sàn nhảy to như vậy, tất cả nam nữ ăn mặc rất đa dạng, xoay lưng lắc mông, ngọn đèn u ám màu xanh theo trần nhà rớt xuống dưới, lướt qua vách tường, lướt qua mặt đất, lướt qua đám người, chiếu ra những vòng tròn trên sân nhảy tất cả các khuôn mặt điên cuồng mà hưng phấn .
Cô thực ra không nghĩ muốn tới đây mua rượu, chỉ là cô muốn đến một nơi náo nhiệt, dựa vào không khí ồn ào náo động, làm cho bản thân vui vẻ một chút.
Ngồi trên quầy bar, Bartender trẻ linh hoạt đung đưa chuyển động chén rượu theo âm nhạc, trên khuôn mặt nụ cười dào dạt, anh chuyển đi lần lượt là rượu cooktai được rót trong chiếc ly thuỷ tinh, mép trên chiếc ly được cài một lát chanh, Tequila(1) nóng bỏng, màu xanh dịu dàng của chanh, điềm đạm của cam, hương rượu màu cam toả ra hương khí lành lạnh .
“Margaret(2), nỗi thương nhớ gợn sóng”. Bartender đẩy ly thuỷ tinh đến phía cô, nháy mắt cười.
(1): Tequila là một loại rượu mạnh, xuất xứ từ Mexico.
(2): Tên một loại rượu, có lẽ là xuất xứ ở Úc.
Cô chần chừ vài giây, cuối cùng nhận lấy ly thuỷ tinh kia, uống một hơi cạn sạch, chất lỏng lạnh như băng lướt qua yếu hầu, chua cay, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt.
Bartender xoay người, ngay sau đó lại đưa cho cô một ly: “Blue Saturday, tôi thấy đêm nay cô không vui”
Rượu cooktai tác dụng chậm quá mạnh mẽ, chỉ uống hai chén, cô cảm thấy toàn thân nóng lên, cả người nặng trịch mà bay bổng nhẹ nhàng, giống như đang ở trên mây, trôi nổi bất định. Tiếng nhạc mạnh liệt cũng càng ngày càng rời xa, đám người gần như dần dần tiêu tan.
Cô chống đỡ không được, cả người gần như ghé trên quầy bar, đầu tóc nghiêng lệch, ý thức cũng hỗn độn đứng lên.
Mơ mơ hồ hồ cô nghe thấy ở bên tai có người nói chuyện, hỏi có phải hay không căn phòng cũ. Cô gật đầu tuỳ tiện, sau đó người phục vụ xa lạ đỡ cô đi đến lầu hai.
Hình như là một căn phòng rất lớn, trống rỗng, chỉ có một mình cô, người phục vụ đóng cửa rời đi, cô vào bên trong gian phòng trang trí nhỏ bé, dựa vào chiếc ghế dài liền ngủ.
Cánh cửa bên ngoài bị đẩy ra, tiếng bước chân hỗn loạn cùng âm thanh nói chuyện. Cô có chút đau đầu, lông mày nhíu chặt. Nhưng âm thanh kia tựa hồ ngay bên tai cô, liên tục không ngừng, như là đang uống rượu, chén rượu thuỷ tinh lách cách chạm nhau, lại mang theo chút mùi vị của thuốc lá, cô chỉ dựa vào sô pha ngủ một lúc, cuối cùng bị quấy nhiễu phải mở mắt ra, phát hiện chính bản thân mình ở tại trong một phòng khép kín. Yên tĩnh lại vài giây, mới phát hiện rằng âm thanh ồn ào kia là ở bên ngoài, cô chỉ nhớ bartender đưa cho mình hai chén rượu nhỏ, lại có người đỡ mình vào tại nơi đây. Cô cũng không biết người bên ngoài là ai, đang tự hỏi đi ra ngoài như thế nào, bên ngoài có giọng nam ồm ồm liên tiếp vang lên.
“Lão Thất, cậu bình thường hay đi cùng Tử Diễn, rảnh rỗi thì khuyên nhủ hắn”
“Tứ ca, anh cũng không phải không biết tính tình anh ấy, nếu có thể buông tha được, còn có thể tới hôm nay, cũng không biết nói cái gì, trên đời này đàn bà con gái rất nhiều, cũng chỉ biết có đúng một người kia”.
“Lần trước đi ăn lẩu, ca cũng không nhìn thấy sắc mặt anh ấy, may mắn có chị dâu giải vây, đến khi tóm dính em đi đến, không phải sinh nhật của em, trước đó một ngày là sinh nhật cô gái ấy, ban đầu là buổi tối ngày hôm trước, sau đó không hiểu vì lý do gì liền chuyển sang ngày hôm sau”.
“Cô gái ấý anh thật ra chưa từng gặp”
“Thì lần trước, ngày Quả Tử Ly đi bệnh viện, buổi tối Tử Diễn còn mang anh tới cùng”
“Tên cô ấy là gì?”
“Tên cô ấy khá đơn giản…. lúc này em nghĩ mãi không ra, họ Tống, hình như còn có một chữ Hạnh…”
“Tuy nhiên bây giờ còn nói trở lại, Tứ ca, chuyện này em nghĩ khuyên cũng vô dụng, lúc trước anh và cầy hương cũng không phải như vậy…”
“Loảng xoảng” một tiếng, giống như âm thanh của bình rượu rơi xuống, đoạn đối thoại ịm bặt dừng lại, trong chốc lát mới có thanh âm: “Tứ ca, anh xuống tay cũng tàn nhẫn quá đi, anh đập bể của em, hí…. Được, được, em không bao giờ nói chuyện xưa của anh cùng cầy hương nữa, đảm bảo cho đứa bé không an toàn như em một ngày nào đó suy nghĩ cũng bị đập hư…”
Căn phòng lại im lặng xuống, có người rời đi, một lúc sau lại có người tiến vào.
Cô ngơ ngác duy trì tư thế ngồi, một cái gì đó ở ngực thình lình nhói lên, vừa vội vừa nhanh mà đánh, xuất phát từ những làn sóng đau đớn, hô hấp càng ngày càng nhẹ, không khí mỏng manh đợm buồn làm cô hít thở không thông.
Cô biết Lâm Tử Diễn đã ba năm, bình thường có thời gian rỗi, anh thường mang cô đi khắp nơi ăn uống mà không phải chơi đùa. Lúc vừa mới bắt đầu ấy, những người bạn của anh mỗi người đều hiểu lầm bọn họ, hiểu lầm rất lâu, có đôi khi ngay cả chính cô cũng mơ hồ sinh ra ảo giác. Nhưng khi nghĩ lại, lại cảm thấy không thể, anh bình thường đều là bộ dạng vui đùa, khi nghiêm túc cũng chỉ duy trì được vài giây, trong khoảnh khắc lại thay đổi vẻ mặt bình thường. Cô và anh giao tiếp trong phạm vi có sự khác biệt khá xa, tuy rằng có đôi khi cô ngẫu nhiên tức giận với anh, nhưng trên thực tế ở trong mắt cô, anh vẫn luôn là một thế giới khác, không phải là ở trên cao mà có thể xem anh như mặt trăng có rất nhiều ngôi sao vây quanh.
Lúc nãy đoạn đối thoại ấy cô nghe không được rõ ràng, nhưng đến cùng vẫn có thể hiểu được. Nếu như hôm nay cô không đến đây, liệu có phải cả đời này vĩnh viễn cô cũng không biết thì ra Tử Diễn vẫn đều…, mấy ngày nay mọi thứ đến cuộn trào mãnh liệt, cô dường như tìm không thấy một đầu mối tốt để làm rõ sự tình, hệ thống sưởi ấm trong phòng quá mạnh, chỉ ngồi cũng cảm thấy trên trán chảy ra một chút mồ hôi, có chút ngứa, có chút đau, giống như đặt mình trong tổ kiến, chậm rãi bị gặm cắn.
Tiếng bước chân từ xa lại gần, có người đẩy cánh cửa gỗ, đi được vài bước rồi đột nhiên tạm dừng.
Cô giật mình, bỗng dưng ngẩng đầu, lưỡng lự trong chốc lát mới lên tiếng: “Tử Diễn…” âm thanh phía cuối mềm mại mệt mỏi.
Trong hàng phòng chỉ mở vài chiếc đèn tường, anh cúi người xuống, bóng của anh hiện trên người cô: “Sao em lại ở trong này?”
Cô chỉ nhìn anh, khoé miệng lúng túng không nói ra lời.
Anh lại hỏi: “Em uống rượu?….. Uống bao nhiêu?”
Cô dần dần rủ xuống dưới, đầu có chút đau lại đứng lên “Hai chén….”
Anh quay người đi, một lát sau mới trở về, bộ mặt hung dữ nghiêm nghị, trong ngực ẩn ẩn phập phồng, đưa cho cô một chiếc cốc. Lòng bàn tay cô chạm đến, cảm giác man mát, trong cốc là chất lỏng màu trắng, đậm đặc, thì ra là sữa chua.
Anh lớn tiếng: “Uống hết”. Cũng không nhìn cô, trong ghế tối đen nên cô nhìn không rõ, chỉ có thể cảm nhận một nửa gương mặt góc cạnh của anh, tuấn tú sâu sắc.
Uống hết nửa cốc sữa chua, cô vẫn choáng váng như trước. Độ ấm trong ghế rất cao, cảm giác say chưa tiêu tán, nhưng cô lại cảm thấy nóng.
Thật không ngờ anh một tay giúp cô đứng lên: “ Anh đưa em trở về”
Cô kỳ thật cũng không nghe rõ anh nói gì, bởi vì quá nóng nên ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, thấy anh đi ra ngoài, bước chân không thực, nghiêng ngả lảo đảo đi sát theo anh. Tới khi đi ra thì mơ hồ phát hiện ở ngoài thật im lặng.
Ra cửa, không khí ban đêm của mùa đông ùa tới, lành lạnh mà đau buốt.
Thanh âm của anh vẫn như trước: “Đứng ở đây chờ anh”.
Chờ đến khi anh đi xe ra, trước cổng đã không thấy bóng dáng cô, anh cơ hồ ném chìa khoá xe, “phanh” một tiếng đem cửa xe đóng lại.
Bên đường đối diện cửa Phương Đông, dòng xe qua lại mau chóng, anh đã tìm xung quanh những nơi gần Phương Đông, cũng không thấy bóng dáng cô, cuối cùng ông chủ của Phương Đông cũng đi ra, dẫn theo cả bảo vệ đi tìm xung quanh.
Tìm gần 10 phút đồng hồ, rốt cuộc cũng có bảo vệ phát hiện.
Cô đang ngồi trên bồn hoa ven đường, đầu rủ xuống, cả người cuộn tròn lại, bồn hoa lại ở đằng sau lưng xe anh, cho nên chặn mất tầm mắt của mọi người.
Lão Lý cười nói: “Sợ bóng giợ gió một hồi, không có việc gì là tốt rồi”. Tử Diễn lên tiếng cảm ơn, lão Lý thấy người không có việc gì mới dẫn theo bảo vệ trở về.
Anh đứng ở nơi đó, cách cô một đoạn ngắn, anh nhìn về phía cô, cô ngồi trên mép bồn hoa xi măng, đầu gối gập lại, mặt cô vùi trong đó, anh tiến lại gần mởi trông thấy bả vai của cô hơi run run, cũng là từ khi ấy về sau, anh mới biết được, mỗi khi cô uống rượu sẽ khóc.
Phía sau cô là ngọn đèn, ánh sáng từ phía trên hắt xuống, cô ngồi ở nơi đó, cả người bao phủ trong ánh sáng màu cam, anh nhìn thấy, chỉ cảm thấy hoảng hốt cùng không chân thực, có lẽ giây tiếp theo cô lại mỉm cười đứng bên cạnh Hứa Diệc Dương,càng ngày càng tách rời chính anh. Anh chỉ có thể đứng từ xa nhìn cô như thế này, cho dù tình cờ gần trong gang tấc, anh cũng biết đó không phải là chân thực. Loại cảm giác này rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, anh cũng không biết nữa, có lẽ là lần bà nội cố ý sắp đặt, có lẽ là lần cô ở trong nhà trọ của anh giặt khăn trải giường, cũng có lẽ là sớm hơn….
Từ trước đến nay anh đều không thiếu đàn bà, muôn hình muôn vẻ, thanh tú có, ôn nhu có, diễm lệ có… Bộ dáng nào anh cũng đã từng gặp qua, nhưng mỗi khi đối diện với những cô gái khác nhau, trong lòng anh lại dậy lên bản năng loại bỏ, vẫn nói với chính mình các nàng cũng không phải, nhưng cũng không phải cái gì, chính anh cũng không rõ ràng.
Mãi cho đến khi ở trong nhà cô nhìn thấy cô, cô mặc áo sơ mi dài, chân đi đép lê, chân tay luống cuống tóm chặt quần áo không chừng mực ở trước mặt anh.
Lúc ấy anh mới tỉnh ngộ, thì ra là cô, cô đứng trước anh, giống như hoa lê sau cơn mưa, gián tiếp sau đó, rốt cuộc ở sâu trong đáy lòng anh đã khai hoa.
Nhưng vì sao là cô, chính anh cũng không hiểu được, nhưng rõ ràng, không sai, anh xác thực là cô. Mà cô, lại yêu một người khác, người kia lại là anh họ mình. Anh cũng rất hối hận, nếu như ngày đó Diệc Dương trở về anh không đưa cô đi cùng, nếu bọn họ không ở cùng nhau, có phải hay không cũng sẽ không ở cùng nhau. Về sau anh vô tình biết được chuyện tình trong đại học của cô, anh mới hiểu được, cho dù ngày đó họ không gặp nhau, kết quả vẫn là như vậy.
Có rất nhiều lần, anh tự nói với chính mình, nếu bản thân thực sự muốn cô, cũng là chuyện cực kỳ đơn giản. Điều anh coi trọng, anh thích, anh có rất nhiều cách để có được. Đám anh em kia trêu ghẹo anh, Tam ca cũng thay anh đề xuất phương pháp, anh vì họ cười nhưng cũng không đồng ý cho họ làm loạn. Anh không làm như vậy, không phải không dám, chính là không muốn, anh sợ cô bị tổn thương.
Anh dần dần đến gần cô, nhiệt độ trên đường thấp hơn trong phòng rượu, hít thở có thể thấy được sương trắng. Vai cô vẫn đang run rẩy, anh chần chừ một lúc mới dám vươn tay, nhẹ nhàng kéo cô vào trong lồng ngực mình, cô không giãy dụa, trên lông mi còn đọng lại nước, ngưng tụ lại thành một giọt mới rơi xuống. Anh cuối cùng cầm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của cô.
Anh cũng không biết hôm nay cô rốt cuộc là làm sao, một mình chạy tới Phương Đông còn uống rượu. Cô tự nói với anh mình có bạn trai, mà người ấy lại là Hứa Diệc Dương, anh phải buộc chính mình cách xa bọn họ, càng xa càng tốt, xa đến không nhìn thấy, mới có thể bằng lòng rời bỏ, buông tha cô.
Anh nhíu lông mày, hỏi một câu: “Làm sao vậy?
…………..
Cô không lên tiếng, chỉ lắc đầu
“Anh đưa em trở về”.
Cuối cùng, anh đưa cô đỡ vào trong xe, nhìn cô ở phía sau ngồi co lại, yên tĩnh, vẫn chưa hề lên tiếng.
/63
|