… anh muốn cùng em đến trọn đời…
Ngắt điện thoại đi ăn cơm, nhớ lại giọng điệu của câu nói cuối của anh, giống như thể cô là thú cưng của anh, chủ nhân rời nhà, khi trở về sẽ cân đong đo đếm xem có nặng nhẹ chênh lệch hơn hay không.
Bà nội Nhất Hạnh mới ở quê trở về không lâu, đối với chuyện của Nhất Hạnh và Hứa Diệc Dương cũng chưa hỏi gì, mãi gần đây mới hỏi thì hay tin cả hai đã chia tay rồi.
Bà kinh ngạc, nhìn cháu gái miễn cưỡng cười vui, nên rốt cục không cố hỏi nguyên nhân chia tay. Chuyện của người trẻ tuổi, bà không hiểu lắm, dẫu sao cũng không còn là trẻ nhỏ, nếu chia tay, có lẽ là vì không thích hợp. Hứa Diệc Dương là một chàng trai trẻ tuổi khó tìm, lúc trước cố gắng tác hợp Nhất Hạnh và Tử Diễn, nhưng qua ba năm mà cả hai không có kết quả gì, sau này Hứa Diệc Dương trở lại, cũng không đoán được Nhất Hạnh lại ở bên cạnh Hứa Diệc Dương, còn tưởng rằng quả nhiên là bỏ tâm trồng hoa, hoa không khai nở, vô tình vướng liễu lại nên giàn.
Trở về qua một thời gian, không liên lạc về, vốn định trở lại thì thương lượng chuyện Nhất Hạnh và Hứa Diệc Dương, dù sao cũng không tuổi cũng không còn nhỏ. Lại không nghĩ đến, hai người đã chia tay, không phải bà không muốn là rõ sự tình, nhưng sợ Nhất Hạnh khó chịu, nên cũng không hỏi gì.
Vừa rồi thấy cháu gái ngồi ở trên sô pha nghe điện thoại, từ đầu tới cuối cũng chỉ nói mấy câu, nhưng vẻ mặt kia rất khác mấy ngày trước, khóe miệng luôn nhợt nhạt ý cười, cho nên thừa dịp trong lúc ăn cơm bà làm như vô tình hỏi một câu: “Mới nãy nói chuyện với ai thế?”
“Tử Diễn.”
“À, đã lâu không thấy Tử Diễn lại đây.”
Nhất Hạnh nghe xong, bỗng nhiên ngẩn ra, cô và Tử Diễn, coi như đã là một đôi, tuy rằng hôm ấy cô không nói gì, nhưng mà ở trong mắt bạn của anh, quan hệ của bọn họ đã sớm rõ ràng, trước khi anh đi công tác cũng đã khẳng định như vậy, mà cũng không cho cô cơ hội nói gì, sự trầm mặc của cô coi như là sự đồng ý.
Nhưng dù sao cũng nên để cho người khác biết, ngừng động tác trên tay, tự hỏi có nên nói cho bà nội biết hay không, nếu để cho anh tự nói, không biết bà nội nghe xong có phản ứng thế nào, dù sao cô cũng có phần sai.
“Bà nội….”
“Ừ?”
“Con và Tử Diễn… con và anh ấy…. chúng con đang quen nhau.”
Mặc dù không nói trắng ra tất cả, nhưng người từng trải nghe được chữ “quen” kia đều hiểu là có ý gì, nói không có gì thấp thỏm trong lòng là không có khả năng. Mới vừa chia tay không lâu với Hứa Diệc Dương, lại quen với Tử Diễn, huống chi Tử Diễn và Hứa Diệc Dương lại là anh em bà con, không biết người ta sẽ nghĩ thế nào.
Bà nội Nhất Hạnh nghe xong buông đũa xuống, thần sắc nghiêm túc, “Nhất Hạnh, con và Tử Diễn rốt cục là xảy ra chuyện gì. Bà đã không hỏi vì sao con và tiểu Hứa chia tay, chỉ sợ khiến con khó chịu, con và Tử Diễn quen biết cũng ba năm, không phải con không biết bà và bà của Tử Diễn bỏ rất nhiều tâm tư vun đắp cho hai đứa, chuyện của con và tiểu Hứa bà cũng chưa nói cho bà của Tử Diễn, tác hợp cho hai đứa lâu như vậy, con và Tử Diễn cũng không có ý với nhau, cũng không sao, dù sao dưa hái xanh không ngọt, con và Tiểu Hứa đến với nhau bà cũng không ngờ, nhưng mà sao hiện giờ con lại ở bên Tử Diễn, không phải là con không biết quan hệ của hai đứa nó, con như vậy, người khác sẽ nghĩ thế nào…”
Ngồi nghe một hồi những lời thấm thía, Nhất Hạnh chỉ biết cúi đầu, chần chừ không dám nói lời nào, còn có thể biết nói gì, chỉ có thể nắm chặt đôi đũa trong tay, trong lòng đau xót.
Cha mẹ Nhất Hạnh quá bận, hầu như cô chỉ sống cùng bà nội, lúc nào cô cũng là đứa trẻ nhu thuận nghe lời, từ bé đến giờ, chưa bao giờ mà nội nói những lời nặng như vậy với cô. Chỉ có thể là do bản thân cô không đúng, hành vi như vậy, thoạt nhìn giống như người không coi tình cảm ra gì.
“Tử Diễn nghĩ thế nào.” Cả nửa buổi, giọng điệu của bà nội Nhất Hạnh mới hòa hoãn xuống.
Trong đầu vẫn còn ong ong, cố gắng suy nghĩ vấn đề này, Tử Diễn nghĩ thế nào? Cắn cắn môi, lúc nói ra thì cứ như ông nói gà bà nói vịt, “Bà nội, chuyện không liên quan Tử Diễn, là lỗi của con, con… là do con muốn ở bên Tử Diễn.”
Không dám nói tiếp cũng không dám ngẩng đầu lên, bàn ăn hai người bỗng chìm trong yên lặng đến lạ lùng, mãi mới nghe được tiếng thở dài thật nhỏ: “Được rồi, ăn cơm đi, không nói nữa, khi nào thì nói Tử Diễn đến đây một chuyến.”
Nhất Hạnh gật gật đầu, kết thúc đề tài, trong lòng cũng chưa bình yên hẳn, đồ ăn vào miệng chẳng còn hương vị gì, thật vất vả mới ăn xong bữa cơm, đến khi về phòng ngủ mới thoáng thư thái một chút, dù sao, nói ra cũng tốt hơn im lặng dấu diếm.
Nói là đi công tác, nhưng thật ra chỉ mới ba ngày, Lâm Tử Diễn đã trở lại, tưởng anh giống như trước kia mỗi lần đi công tác là mười ngày nửa tháng, lần này lại trở về nhanh như vậy khiến Nhất Hạnh cảm thấy thật bất ngờ.
Vẫn theo quy cũ, đáp máy bay liền gọi điện thoại đến, nói là 20 phút sau đến. Nhất Hạnh đang online, cũng “Ừ, à” vài tiếng, đã gần 8 giờ tối, cô đã ăn cơm từ sớm, nếu có xuống lầu gặp ai đó thì cũng chỉ vì phải “tiếp khách”.
Gác máy, lại tập trng vào máy tính. Khóe mắt nhìn đến những biến chuyển trên màn hình, lập tức mở một tag mới, một bên nhòm nhòm vào màn hình, một bên luống cuống tay chân đi thay quần áo, theo tính tình của Lâm Tử Diễn, để cho anh ấy chờ nửa giờ, mà cô cứ thế từ từ mà đi xuống thể nào cũng bị la.
Nhưng khi Nhất Hạnh chạy tới phía bên dưới lầu lại không thấy xe của Lâm Tử Diễn đâu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ở dưới lầu đợi một chút, anh mới gọi điện thoại đến: “Đi ra đi, anh ở cửa tiểu khu.”
Cô “ừ” một tiếng, vừa nói chuyện với anh vừa đi ra ngoài.
Lúc ở trên xe, cô đột nhiên hỏi anh, “Có phải anh là người gửi tặng hoa tường vi?” Chỉ là vô tình mà hỏi, cũng không ngờ anh lại nghiên trang hỏi lại, “Em không thích?”
Hóa ra Lí Xu nói đúng, quả thật là Lâm Tử Diễn gửi, Nhất Hạnh có chút chột dạ, bởi vì căn bản cô không để ý tới bó hoa đó, để che giấu, chỉ có thể chuyển đề tài, “Vậy sao anh không gửi hoa hồng?” Anh “xì” một tiếng, quay đầu nhìn cô dò xét, “Tầm thường.”
Cô chẳng hiểu tầm thường ở chỗ nào, hoa hồng nhìn đẹp như vậy, ngay từ đầu cô đã không ngờ anh là người gởi hoa, theo tác phong của anh, gửi tặng gì chứ nhất định không phải hoa. Ngoại trừ hai vĩ cá vàng không biết giờ đang ở đâu, quả thật anh chưa từng tặng cô cái gì, bó hoa tường vi hồng phấn này xem như lễ vật thứ hai của anh, tuy rằng anh làm bộ như không có gì ngênh ngang mà trả lời cô, nhưng mà cô lại không ngăn nổi ý cười yếu ớt trên khóe miệng, trong lòng cũng yên lặng nảy sinh niềm vui nho nhỏ.
Xe khởi động, anh mới hỏi: “Em có ăn không?”
“Ăn.”
“Ừ, vậy ăn thêm chút đi, em muốn ăn cái gì, cơm Dương Châu thế nào?”
“Ừ.”
Nhất Hạnh vừa ăn cơm không lâu nên chỉ ăn vài đũa, chủ yếu là nhìn Lâm Tử Diễn ăn, bình thường đi công tác trở về mọi người đều có vẻ phong trần mệt mỏi, nhưng mà nhìn Lâm Tử Diễn từ trên xuống dưới đều không ra dáng anh vừa mới đi công tác về, trông cứ như vừa đi du lịch về, không hề có chút phờ phạc, ngược lại còn trông có vẻ hăng hái, uy phong lẫm liệt.
Ngay cả uống miếng canh cũng tao nhã lịch sự, ăn một chút cơm cũng mất hơn một giờ. Ngồi nghỉ ngơi một chút, anh mới nói: “Tuần sau bà nội về, đến lúc đó đi với anh tới gặp bà, anh tới đón em.”
Cô cầm một cái khăn tay màu xanh, trong lúc không có việc gì thì “nghiên cứu” nó, nghe anh nói, ngay lập tức dừng lại, “A, được.”
Anh nhìn qua cô, đáp lại chỉ thấy cô cúi đầu, những lọn tóc mái hơi dài phía trước, rũ xuống đôi mắt bình thường đã trông thật thu hút, phía dưới là cái mũi thanh tú, đôi môi mọng, ửng lên màu phấn hồng, cực kỳ giống một viên ngọc thủy tinh màu phấn hồng trong suốt, giây thần kinh trong đầu anh nhất thời có cảm giác chùng xuống, chỉ thiếu nước muốn nghiêng người trước mà hôn lên, nhưng lại ngại chỗ này là nơi công cộng, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, nên mới kiềm chế nén lại sự xúc động.
Vì nghĩ anh mới đi công tác về nên nghỉ ngơi, ăn cơm xong hai người không đi đâu, cả hai ra khỏi nhà hàng, cô nhớ tối hôm qua đã nói chuyện hai người với bà nội, liền đi tới kéo kéo áo của anh, “A, Tử Diễn…”
Anh đang chuẩn bị tìm xe nên đi có chút mau, nhưng khi cô vừa kéo tay áo mình thì anh ngay lập tức chậm lại, quay đầu thấy cô có vẻ muốn nói lại thôi liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Thật ra, bà nội biết chúng ta, đang quen nhau, em nói.”
Anh nghe xong lại không có phản ứng gì, hơi nhướn hàng mi, “À, nói cũng đã nói, hiện tại không nói về sau cũng phải nói, bà nội nói thế nào?”
“Khi nào anh rảnh, bà nội nói anh tới nhà một chuyến.”
“Được, mấy ngày tới đều có thể, vậy tối ngày mai đi.” Nói xong thuận thế ôm thắt lưng của cô, mang theo cô cùng đi về huống bãi đỗ xe.
Cuối cùng lúc nhìn cô xuống xe, trong lòng lại không muốn phải tách ra, nhìn cô đang quay đầu cười nói bye bye, trong mắt anh ánh lên tia nhìn mang hàm ý “Cứ như vậy à?” Thấy cô không có phản ứng gì, càng khiến anh phát ra ý cười lơ đãng, “Em lại đây cho anh ôm hôn một chút.”
Nhất Hạnh giật mình, liên tục lùi vài bước về phía sau, “Em phải lên rồi, bye bye.” Dứt lời thì một đường chạy thẳng tới hàng hiên. Anh đứng lại một lát, buổi đêm mùa đông thật lạnh, tiểu khu bên dưới lầu như chìm trong làn sương mỏn, hình bóng của cô trong mắt anh, trông thật thư thái mà cũng thật kì diệu.
Trở về phòng ngủ, không hề buồn ngủ, thấy thời gian còn đang sớm, cô mở máy tính, mở ra một loạt các trang web, nhìn đến hoa cả mắt, đột nhiên nhớ tới hoa tường vi hồng phần, lòng hiếu kì lại nổi lên, liền đi dò tìm, hình ảnh và ý nghĩa của các loài hoa đập vào mắt, chỉ có 1 câu đơn giản lọt vào lòng cô:
Tường vi hồng phấn —- anh muốn cùng em đến trọn đời.
Tay nhắp chuột dừng lại trên trang web kia, nhìn đi nhìn lại, nhẹ nhàng nói ra: Cùng em đến trọn đời.
Giống như sóng biển ấm áp, dịu dàng vỗ về toàn thân, khóe mắt không hiểu sao dính một chút vệt ẩm, học theo sáng vẻ của anh lộ ra vẻ cười, khóe miệng nhếch, độ cong ngày một rõ.
Ngắt điện thoại đi ăn cơm, nhớ lại giọng điệu của câu nói cuối của anh, giống như thể cô là thú cưng của anh, chủ nhân rời nhà, khi trở về sẽ cân đong đo đếm xem có nặng nhẹ chênh lệch hơn hay không.
Bà nội Nhất Hạnh mới ở quê trở về không lâu, đối với chuyện của Nhất Hạnh và Hứa Diệc Dương cũng chưa hỏi gì, mãi gần đây mới hỏi thì hay tin cả hai đã chia tay rồi.
Bà kinh ngạc, nhìn cháu gái miễn cưỡng cười vui, nên rốt cục không cố hỏi nguyên nhân chia tay. Chuyện của người trẻ tuổi, bà không hiểu lắm, dẫu sao cũng không còn là trẻ nhỏ, nếu chia tay, có lẽ là vì không thích hợp. Hứa Diệc Dương là một chàng trai trẻ tuổi khó tìm, lúc trước cố gắng tác hợp Nhất Hạnh và Tử Diễn, nhưng qua ba năm mà cả hai không có kết quả gì, sau này Hứa Diệc Dương trở lại, cũng không đoán được Nhất Hạnh lại ở bên cạnh Hứa Diệc Dương, còn tưởng rằng quả nhiên là bỏ tâm trồng hoa, hoa không khai nở, vô tình vướng liễu lại nên giàn.
Trở về qua một thời gian, không liên lạc về, vốn định trở lại thì thương lượng chuyện Nhất Hạnh và Hứa Diệc Dương, dù sao cũng không tuổi cũng không còn nhỏ. Lại không nghĩ đến, hai người đã chia tay, không phải bà không muốn là rõ sự tình, nhưng sợ Nhất Hạnh khó chịu, nên cũng không hỏi gì.
Vừa rồi thấy cháu gái ngồi ở trên sô pha nghe điện thoại, từ đầu tới cuối cũng chỉ nói mấy câu, nhưng vẻ mặt kia rất khác mấy ngày trước, khóe miệng luôn nhợt nhạt ý cười, cho nên thừa dịp trong lúc ăn cơm bà làm như vô tình hỏi một câu: “Mới nãy nói chuyện với ai thế?”
“Tử Diễn.”
“À, đã lâu không thấy Tử Diễn lại đây.”
Nhất Hạnh nghe xong, bỗng nhiên ngẩn ra, cô và Tử Diễn, coi như đã là một đôi, tuy rằng hôm ấy cô không nói gì, nhưng mà ở trong mắt bạn của anh, quan hệ của bọn họ đã sớm rõ ràng, trước khi anh đi công tác cũng đã khẳng định như vậy, mà cũng không cho cô cơ hội nói gì, sự trầm mặc của cô coi như là sự đồng ý.
Nhưng dù sao cũng nên để cho người khác biết, ngừng động tác trên tay, tự hỏi có nên nói cho bà nội biết hay không, nếu để cho anh tự nói, không biết bà nội nghe xong có phản ứng thế nào, dù sao cô cũng có phần sai.
“Bà nội….”
“Ừ?”
“Con và Tử Diễn… con và anh ấy…. chúng con đang quen nhau.”
Mặc dù không nói trắng ra tất cả, nhưng người từng trải nghe được chữ “quen” kia đều hiểu là có ý gì, nói không có gì thấp thỏm trong lòng là không có khả năng. Mới vừa chia tay không lâu với Hứa Diệc Dương, lại quen với Tử Diễn, huống chi Tử Diễn và Hứa Diệc Dương lại là anh em bà con, không biết người ta sẽ nghĩ thế nào.
Bà nội Nhất Hạnh nghe xong buông đũa xuống, thần sắc nghiêm túc, “Nhất Hạnh, con và Tử Diễn rốt cục là xảy ra chuyện gì. Bà đã không hỏi vì sao con và tiểu Hứa chia tay, chỉ sợ khiến con khó chịu, con và Tử Diễn quen biết cũng ba năm, không phải con không biết bà và bà của Tử Diễn bỏ rất nhiều tâm tư vun đắp cho hai đứa, chuyện của con và tiểu Hứa bà cũng chưa nói cho bà của Tử Diễn, tác hợp cho hai đứa lâu như vậy, con và Tử Diễn cũng không có ý với nhau, cũng không sao, dù sao dưa hái xanh không ngọt, con và Tiểu Hứa đến với nhau bà cũng không ngờ, nhưng mà sao hiện giờ con lại ở bên Tử Diễn, không phải là con không biết quan hệ của hai đứa nó, con như vậy, người khác sẽ nghĩ thế nào…”
Ngồi nghe một hồi những lời thấm thía, Nhất Hạnh chỉ biết cúi đầu, chần chừ không dám nói lời nào, còn có thể biết nói gì, chỉ có thể nắm chặt đôi đũa trong tay, trong lòng đau xót.
Cha mẹ Nhất Hạnh quá bận, hầu như cô chỉ sống cùng bà nội, lúc nào cô cũng là đứa trẻ nhu thuận nghe lời, từ bé đến giờ, chưa bao giờ mà nội nói những lời nặng như vậy với cô. Chỉ có thể là do bản thân cô không đúng, hành vi như vậy, thoạt nhìn giống như người không coi tình cảm ra gì.
“Tử Diễn nghĩ thế nào.” Cả nửa buổi, giọng điệu của bà nội Nhất Hạnh mới hòa hoãn xuống.
Trong đầu vẫn còn ong ong, cố gắng suy nghĩ vấn đề này, Tử Diễn nghĩ thế nào? Cắn cắn môi, lúc nói ra thì cứ như ông nói gà bà nói vịt, “Bà nội, chuyện không liên quan Tử Diễn, là lỗi của con, con… là do con muốn ở bên Tử Diễn.”
Không dám nói tiếp cũng không dám ngẩng đầu lên, bàn ăn hai người bỗng chìm trong yên lặng đến lạ lùng, mãi mới nghe được tiếng thở dài thật nhỏ: “Được rồi, ăn cơm đi, không nói nữa, khi nào thì nói Tử Diễn đến đây một chuyến.”
Nhất Hạnh gật gật đầu, kết thúc đề tài, trong lòng cũng chưa bình yên hẳn, đồ ăn vào miệng chẳng còn hương vị gì, thật vất vả mới ăn xong bữa cơm, đến khi về phòng ngủ mới thoáng thư thái một chút, dù sao, nói ra cũng tốt hơn im lặng dấu diếm.
Nói là đi công tác, nhưng thật ra chỉ mới ba ngày, Lâm Tử Diễn đã trở lại, tưởng anh giống như trước kia mỗi lần đi công tác là mười ngày nửa tháng, lần này lại trở về nhanh như vậy khiến Nhất Hạnh cảm thấy thật bất ngờ.
Vẫn theo quy cũ, đáp máy bay liền gọi điện thoại đến, nói là 20 phút sau đến. Nhất Hạnh đang online, cũng “Ừ, à” vài tiếng, đã gần 8 giờ tối, cô đã ăn cơm từ sớm, nếu có xuống lầu gặp ai đó thì cũng chỉ vì phải “tiếp khách”.
Gác máy, lại tập trng vào máy tính. Khóe mắt nhìn đến những biến chuyển trên màn hình, lập tức mở một tag mới, một bên nhòm nhòm vào màn hình, một bên luống cuống tay chân đi thay quần áo, theo tính tình của Lâm Tử Diễn, để cho anh ấy chờ nửa giờ, mà cô cứ thế từ từ mà đi xuống thể nào cũng bị la.
Nhưng khi Nhất Hạnh chạy tới phía bên dưới lầu lại không thấy xe của Lâm Tử Diễn đâu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ở dưới lầu đợi một chút, anh mới gọi điện thoại đến: “Đi ra đi, anh ở cửa tiểu khu.”
Cô “ừ” một tiếng, vừa nói chuyện với anh vừa đi ra ngoài.
Lúc ở trên xe, cô đột nhiên hỏi anh, “Có phải anh là người gửi tặng hoa tường vi?” Chỉ là vô tình mà hỏi, cũng không ngờ anh lại nghiên trang hỏi lại, “Em không thích?”
Hóa ra Lí Xu nói đúng, quả thật là Lâm Tử Diễn gửi, Nhất Hạnh có chút chột dạ, bởi vì căn bản cô không để ý tới bó hoa đó, để che giấu, chỉ có thể chuyển đề tài, “Vậy sao anh không gửi hoa hồng?” Anh “xì” một tiếng, quay đầu nhìn cô dò xét, “Tầm thường.”
Cô chẳng hiểu tầm thường ở chỗ nào, hoa hồng nhìn đẹp như vậy, ngay từ đầu cô đã không ngờ anh là người gởi hoa, theo tác phong của anh, gửi tặng gì chứ nhất định không phải hoa. Ngoại trừ hai vĩ cá vàng không biết giờ đang ở đâu, quả thật anh chưa từng tặng cô cái gì, bó hoa tường vi hồng phấn này xem như lễ vật thứ hai của anh, tuy rằng anh làm bộ như không có gì ngênh ngang mà trả lời cô, nhưng mà cô lại không ngăn nổi ý cười yếu ớt trên khóe miệng, trong lòng cũng yên lặng nảy sinh niềm vui nho nhỏ.
Xe khởi động, anh mới hỏi: “Em có ăn không?”
“Ăn.”
“Ừ, vậy ăn thêm chút đi, em muốn ăn cái gì, cơm Dương Châu thế nào?”
“Ừ.”
Nhất Hạnh vừa ăn cơm không lâu nên chỉ ăn vài đũa, chủ yếu là nhìn Lâm Tử Diễn ăn, bình thường đi công tác trở về mọi người đều có vẻ phong trần mệt mỏi, nhưng mà nhìn Lâm Tử Diễn từ trên xuống dưới đều không ra dáng anh vừa mới đi công tác về, trông cứ như vừa đi du lịch về, không hề có chút phờ phạc, ngược lại còn trông có vẻ hăng hái, uy phong lẫm liệt.
Ngay cả uống miếng canh cũng tao nhã lịch sự, ăn một chút cơm cũng mất hơn một giờ. Ngồi nghỉ ngơi một chút, anh mới nói: “Tuần sau bà nội về, đến lúc đó đi với anh tới gặp bà, anh tới đón em.”
Cô cầm một cái khăn tay màu xanh, trong lúc không có việc gì thì “nghiên cứu” nó, nghe anh nói, ngay lập tức dừng lại, “A, được.”
Anh nhìn qua cô, đáp lại chỉ thấy cô cúi đầu, những lọn tóc mái hơi dài phía trước, rũ xuống đôi mắt bình thường đã trông thật thu hút, phía dưới là cái mũi thanh tú, đôi môi mọng, ửng lên màu phấn hồng, cực kỳ giống một viên ngọc thủy tinh màu phấn hồng trong suốt, giây thần kinh trong đầu anh nhất thời có cảm giác chùng xuống, chỉ thiếu nước muốn nghiêng người trước mà hôn lên, nhưng lại ngại chỗ này là nơi công cộng, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, nên mới kiềm chế nén lại sự xúc động.
Vì nghĩ anh mới đi công tác về nên nghỉ ngơi, ăn cơm xong hai người không đi đâu, cả hai ra khỏi nhà hàng, cô nhớ tối hôm qua đã nói chuyện hai người với bà nội, liền đi tới kéo kéo áo của anh, “A, Tử Diễn…”
Anh đang chuẩn bị tìm xe nên đi có chút mau, nhưng khi cô vừa kéo tay áo mình thì anh ngay lập tức chậm lại, quay đầu thấy cô có vẻ muốn nói lại thôi liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Thật ra, bà nội biết chúng ta, đang quen nhau, em nói.”
Anh nghe xong lại không có phản ứng gì, hơi nhướn hàng mi, “À, nói cũng đã nói, hiện tại không nói về sau cũng phải nói, bà nội nói thế nào?”
“Khi nào anh rảnh, bà nội nói anh tới nhà một chuyến.”
“Được, mấy ngày tới đều có thể, vậy tối ngày mai đi.” Nói xong thuận thế ôm thắt lưng của cô, mang theo cô cùng đi về huống bãi đỗ xe.
Cuối cùng lúc nhìn cô xuống xe, trong lòng lại không muốn phải tách ra, nhìn cô đang quay đầu cười nói bye bye, trong mắt anh ánh lên tia nhìn mang hàm ý “Cứ như vậy à?” Thấy cô không có phản ứng gì, càng khiến anh phát ra ý cười lơ đãng, “Em lại đây cho anh ôm hôn một chút.”
Nhất Hạnh giật mình, liên tục lùi vài bước về phía sau, “Em phải lên rồi, bye bye.” Dứt lời thì một đường chạy thẳng tới hàng hiên. Anh đứng lại một lát, buổi đêm mùa đông thật lạnh, tiểu khu bên dưới lầu như chìm trong làn sương mỏn, hình bóng của cô trong mắt anh, trông thật thư thái mà cũng thật kì diệu.
Trở về phòng ngủ, không hề buồn ngủ, thấy thời gian còn đang sớm, cô mở máy tính, mở ra một loạt các trang web, nhìn đến hoa cả mắt, đột nhiên nhớ tới hoa tường vi hồng phần, lòng hiếu kì lại nổi lên, liền đi dò tìm, hình ảnh và ý nghĩa của các loài hoa đập vào mắt, chỉ có 1 câu đơn giản lọt vào lòng cô:
Tường vi hồng phấn —- anh muốn cùng em đến trọn đời.
Tay nhắp chuột dừng lại trên trang web kia, nhìn đi nhìn lại, nhẹ nhàng nói ra: Cùng em đến trọn đời.
Giống như sóng biển ấm áp, dịu dàng vỗ về toàn thân, khóe mắt không hiểu sao dính một chút vệt ẩm, học theo sáng vẻ của anh lộ ra vẻ cười, khóe miệng nhếch, độ cong ngày một rõ.
/63
|