Người nào đó có hai thói quen lớn, thói quen thứ nhất là buổi tối khi ngủ thích trùm chăm, thói quen thứ hai là người nào đó buổi tối thích ôm vợ trùm chăn ngủ. Nhưng vợ của ai đó không thích, thật sự không chịu đựng được, thường thừa dịp người nào đó ngủ say sử dụng chiêu “đổi gối đầu thành vợ” thoát khỏi vòng tay của ai đó. Người nào đó phát hiện thì vô cùng buồn bực, vì thế vắt hết óc nghĩ ta một kế hoạch.
Một buổi tối nọ, người nào đó thảnh thơi ngồi trên sô pha, vẻ mặt thần bí: “Bà xã, lại đây.”
“Ừ, chuyện gì?”
“Coi phim với anh.”
Công việc của vợ còn chưa lo xong, huống chi là xem phim, không có gì hay để làm cùng, vì thế từ chối.
“Không xem phim, vậy chơi với anh đi.”
“Chơi trò gì?” Vợ hỏi.
Người nào đó híp khóe mắt, ngoắc ngoắc ngón tay, tới khi vợ tới cạnh, mới kéo vợ xuống, hạ xuống những nụ hôn nóng bóng. Bà xã vất vả giãy người khỏi móng vuốt sói của người nào đó: “Lâm Tử Diễn, em xem phim với anh.”
Người nào đó cười ha ha: “Tốt.”
Nhìn một lát, bà xã cảm thấy không đúng hỏi: “Ông xã, đây là phim gì?”
Người nào đó thản nhiên trả lời: “Phim kinh dị.”
Người nào đó nghe bà xã hít vào.
Bà xã lại hỏi: “Phim nước nào?”
Người nào đó nhìn bà xã, vẻ mặt cười xấu xa: “Nhật Bản.”
Sau đó là hai tiếng kêu sợ hãi sắc nhọn, một tiếng từ bộ phim vẳng ra, còn một tiếng từ phía bà xã của ai đó.
Bà xã dục rời đi, người nào đó kiên quyết không đồng ý, ngầm mở lớn âm thanh, vì thế khiến cho cả căn nhà trọ tràn ngập tiếng kêu quỷ quái.
Người nào đó xem phim, theo bản năng cười, bà xã của người nào đó bị người nào đó giam cầm trong lồng ngực, theo bản năng thét chói tai theo tiết tấu.
Nửa đêm, bà xã của ai đó không phụ sự mong đợi của ai đó gặp ác mộng.
“Tử Diễn.”
Người nào đó rất thanh tỉnh: “Ừ?”
“Em gặp ác mộng.”
“À.” Người nào đó xích lại, “Lại đây, ngoan.” Bà xã ngoan ngoãn chui vào trong lòng người nào đó, và ai đó vẻ mặt cười đắc ý vô cùng.
Một buổi tối nọ, người nào đó thảnh thơi ngồi trên sô pha, vẻ mặt thần bí: “Bà xã, lại đây.”
“Ừ, chuyện gì?”
“Coi phim với anh.”
Công việc của vợ còn chưa lo xong, huống chi là xem phim, không có gì hay để làm cùng, vì thế từ chối.
“Không xem phim, vậy chơi với anh đi.”
“Chơi trò gì?” Vợ hỏi.
Người nào đó híp khóe mắt, ngoắc ngoắc ngón tay, tới khi vợ tới cạnh, mới kéo vợ xuống, hạ xuống những nụ hôn nóng bóng. Bà xã vất vả giãy người khỏi móng vuốt sói của người nào đó: “Lâm Tử Diễn, em xem phim với anh.”
Người nào đó cười ha ha: “Tốt.”
Nhìn một lát, bà xã cảm thấy không đúng hỏi: “Ông xã, đây là phim gì?”
Người nào đó thản nhiên trả lời: “Phim kinh dị.”
Người nào đó nghe bà xã hít vào.
Bà xã lại hỏi: “Phim nước nào?”
Người nào đó nhìn bà xã, vẻ mặt cười xấu xa: “Nhật Bản.”
Sau đó là hai tiếng kêu sợ hãi sắc nhọn, một tiếng từ bộ phim vẳng ra, còn một tiếng từ phía bà xã của ai đó.
Bà xã dục rời đi, người nào đó kiên quyết không đồng ý, ngầm mở lớn âm thanh, vì thế khiến cho cả căn nhà trọ tràn ngập tiếng kêu quỷ quái.
Người nào đó xem phim, theo bản năng cười, bà xã của người nào đó bị người nào đó giam cầm trong lồng ngực, theo bản năng thét chói tai theo tiết tấu.
Nửa đêm, bà xã của ai đó không phụ sự mong đợi của ai đó gặp ác mộng.
“Tử Diễn.”
Người nào đó rất thanh tỉnh: “Ừ?”
“Em gặp ác mộng.”
“À.” Người nào đó xích lại, “Lại đây, ngoan.” Bà xã ngoan ngoãn chui vào trong lòng người nào đó, và ai đó vẻ mặt cười đắc ý vô cùng.
/63
|