Ngày hôm sau tỉnh lại, hiển nhiên đôi mắt sưng lên, Nhất Hạnh đứng trước tòa nhà Ích Dương, lắc lắc đầu, nhớ lại tối hôm qua ngủ không tốt, ánh nắng chói chang chiếu xuống, tất cả đều trở nên mơ hồ choáng váng. Sau 5 năm tốt nghiệp, ở công ty này cô lặng lẽ từ một nhân viên nhỏ một đường trèo lên, hiện tại đã là một người quản lý, mặc dù chức vị không cao, nhưng đối với cô mà nói, nhận tiền lương ổn định, sống một cuộc sống yên tĩnh là đã đủ rồi, trời sinh cô chính là người tâm không có chí lớn, mọi chuyện đều xem nhẹ, đụng phải việc tức giận, cũng nóng một chút, nhưng quay người, lại khôi phục bình tĩnh.
Lý Xu luôn hâm mộ cô:” Nhất Hạnh, tính tình cậu tốt như vậy, tương lai Lâm Tử Diễn cưới cậu, là anh ta cực may mắn.”
Nhất Hạnh nghe xong, cười cười lại lắc đầu, cùng Tử Diễn kết hôn, cô chưa từng có nghĩ tới.
Cô đang vùi đầu sửa sang lại văn kiện trên bàn, sớm đã có người đến thông báo, mười giờ có hội nghị quan trọng. Bởi vì Ích Dương là công ty quảng cáo, bình thường nhận hạng mục đều chế tác rất lớn, lui tới trao đổi cũng đều là nhân vật chút có uy tín, thời gian trước, nhận một quảng cáo lớn, lợi nhuận rất tốt, công ty xem trọng, tự nhiên các ngành ở dưới không dám xem nhẹ.
Nhất Hạnh không dám lơ là, vùi đầu nhìn từng chữ một, nhìn điện thoại di động, công việc mới làm một chút, thế nhưng đã đến họp thời gian, vì thế vội vàng cầm văn kiện tới phòng họp. Không biết khi nào trên vách tường phòng họp dán thông báo điều động nhân sự mới, Nhất Hạnh vội vàng đi vào, khi ngang qua chỉ thoáng nhìn lướt qua, nội dung cụ thể cũng không thấy rõ.
Toàn bộ quản lý các ngành đều đã đến đông đủ, Nhất Hạnh vào cửa, liền tìm chỗ ngồi xuống, thở ra một hơi, nguy hiểm thật, kém chút đã muộn.
Lí phó tổng anhg giọng, đứng ở trước bàn hội nghị hình bầu dục: “Tốt lắm, mọi người đều đến đông đủ, hôm nay chúng ta mở hội nghị, chủ yếu là hai sự kiện, ngày hôm qua ở trên đã gửi xuống thông báo nhân sự mới, mọi người hẳn là đều đã biết, tôi cũng không nhiều lời, cấp dưới chúng ta cùng nhau hoan nghênh với Tổng Giám đốc mới nhiệm chức.”
Vỗ tay vang lên, Nhất Hạnh mới ngồi xuống không lâu, vừa rồi một đường chạy chậm, giờ phút này còn có chút thở hổn hển, thông báo nhân sự mới gì, cái gì Tổng Giám đốc mới, còn không kịp tự hỏi, cũng cùng mọi người vỗ tay.
Lúc vỗ tay mới nhìn rõ mặt, lúc trước anh ta vẫn ngồi, cúi đầu xem văn kiện, Nhất Hạnh chưa kịp chú ý. Khi tiếp chuyện Lí phó tổng, anh ta mới đứng lên, áo sơ mi màu trắng, âu phục màu đen, đứng trước bàn hội nghị, thân cao tôn quý, tao nhã, trên mặt lộ vẻ cười nhợt nhạt.
Lí phó tổng giới thiệu lần lượt với Hứa Diệc Dương, đến Nhất Hạnh, cô đứng lên, giống như những người khác, nói: “Xin chào Hứa tổng.” Thanh âm nhỏ, nghe không ra cảm xúc gì.
Đứng dậy, chào hỏi, tỏ vẻ hoan nghênh, lại ngồi xuống, giới thiệu xong, Lí phó tổng tiếp tục nói chuyện, là dự án mới nhận, Nhất Hạnh không dám lơ là, phục hồi tinh thần, cầm bút, ghi lại trọng điểm.
Công ty quảng cáo Ích Dương là của xí nghiệp gia tộc Hứa Diệc Dương, năm đó ông nội của anh du học mười năm, sau khi về nước một tay sáng lập công ty quảng cáo này, Hứa gia ba đời đơn truyền, người lớn vất vả bận rộn nửa đời, con trưởng học thành tài trở về, đương nhiên lui về phía sau, đem công ty giao cho con cháu quản lí.
Thật vất vả kết thục hội nghị, liền bị Lí Xu lôi kéo đi căn tin, mới giữa trưa, Nhất Hạnh rõ ràng không yên lòng.
Lí Xu chủ yếu thao thao bất tuyệt tám chuyện tổng tài mới với Nhất Hạnh, giữa chừng còn không quên nhét cơm vào miệng mình.
“Ai, biết không, toàn bộ công ty mọi người đều bàn tán chuyện Tổng Giám đốc mới nhận chức.”
” Phải không?” Nhất hạnh trả lời có chút hoảng hốt.
“Nghe nói anh ta ở nước Mĩ 5 năm.”
“Uh.”
“Cậu đoán xem mọi người bàn tán cái gì?”
” Cái gì?”
“Nói năm đó Tổng Giám đốc mới qua nước Mĩ là vì chữa trị tình cảm.”
“Chữa trị tình cảm.” Nhất hạnh thấp giọng, trái tim co rúm lại một cách vô thức.
“Ai, nói cho cậu một chút, người này rất cuồng dại, đều đã lâu như vậy, nghe nói còn đối với người yêu mối tình đầu nhớ mãi không quên?”
“Này, Tống Nhất Hạnh, cậu đang nhìn cái gì, cậu có hay không nghe được mình nói chuyện.” Lí Xu cầm thìa gõ xuống bàn ăn, nhìn Nhất Hạnh hoàn toàn mộng du, biểu tình rất mơ mịt, lại” Này” vài tiếng.
“Ừ, cậu đi ăn.” Lần nào ăn cơm, Lí Xu cũng thèm muốn thức ăn của Nhất Hạnh, vừa rồi Nhất Hạnh không hề nghe Lí Xu nói, chỉ nhìn thấy cô không ngừng hấp háy môi, còn nghĩ rằng cô lại nhìn thức ăn của mình. Lại thấy Lí Xu không có phản ứng, liền đứng lên nói một tiếng: “Mình có việc, mình về văn phòng trước, cậu một mình từ từ ăn.”
Để lại Lí Xu một người thập phần khó hiểu, ở phía sau kêu vài tiếng, vẫn không thấy Nhất Hạnh phản ứng quay đầu.
Buổi chiều, trong đầu Nhất Hạnh thường xuyên xuất hiện câu nói của Lí Xu,” Chữa trị tình cảm”, bốn chữ này, thật châm chọc không ít, cũng thật chà đạp đáy lòng Nhất Hạnh, miệng vết thương rất nhỏ, nhưng cô dùng thời gian vài năm cũng không có biện pháp cho nó hoàn toàn khép lại.
Đứng trước gương trong toilet, hắt nước vào mặt, giọt nước mát theo hai má, một đường uốn lượn, làm khuôn mặt đều ướt sũng. Ngón tay trắng gầy đụng mặt kính, hít sâu, thấp giọng thì thầm, bắt đầu điều tiết mình: “Tống Nhất Hạnh, ngươi tỉnh táo đi, đều đã qua lâu như vậy, mọi người đều nói không thích ngươi, ngươi còn định làm cái gì đây,…… Ngươi như thế nào không học thông minh, tự làm tự chịu cái gì…… Ngươi cũng không còn trẻ, cũng không thể vẫn mãi như trước đây….. Nếu ngươi vẫn như vậy, tương lai ai cưới ngươi làm vợ…… Nếu ngươi không thể chọc vào, ngươi có thể né tránh ……”
Cô đi ra ngoài đưa văn kiện, nghĩ có thể đi qua người, nhưng không thể đi qua, bởi vì, anh ta đứng trước mặt cô.
” Nhất Hạnh.” Sau khi anh trở về, bọn họ gặp hai lần, đây là sau khi anh trở về gọi tên cô lần đầu tiên, thanh âm vẫn giống năm đó trong sáng, lẳng lặng từ phía trên truyền xuống cô.
Tuy rằng mới điều tiết mình, nhưng Nhất Hạnh không có cách nào làm bộ không nghe thấy, vì thế thản nhiên đón nhận ánh mắt của anh, nói một tiếng:” Hứa tổng.”
Trong mắt của anh có ánh sáng chợt lóe qua, nhìn không rõ là xấu hổ hay là gì.
” Anh không nghĩ tới em làm việc ở đây.”
” Tốt nghiệp xong em làm việc ngay tại đây……” Nhất Hạnh cố gắng làm cho giọng điệu trở nên bình thản,” Nếu không có chuyện gì, em đi làm việc, Hứa tổng.”
Hứa Diệc Dương vẫn đứng ở nơi đó, im lặng nhìn bóng dáng cô rời đi, đi đến chỗ lúc nãy cô vừa rồi kêu lên tiếng ” Hứa tổng”, theo thói quen nhướn mày.
Cuối cùng hiểu được, đúng là 5 năm thật sự có thể thay đổi rất nhiều chuyện, anh thay đổi, cô cũng thay đổi.
Lúc tan tầm mới phát hiện bên ngoài không biết khi nào lại đổ mưa, Nhất Hạnh cầm túi, đứng ở đại sảnh, thành phố này, thời tiết thất thường, buổi sáng vạn dặm không mây, một mảnh trong sáng, chỉ cách vài giờ liền tích tí đổ mưa.
Nhất Hạnh ngẩng đầu lên, nhìn màn mưa dày đặc, từng hạt từng hạt từ trên trời giáng xuống, mặt đường đã ướt đẫm, không khí trên đường ẩm ướt, truyền đến từng đợt mát lạnh. Nơi này cách trạm xe buýt một khoảng cách, sớm biết liền đã mang ô đi che.
Lúc Hứa Diệc Dương đi ra khỏi tòa nhà, Nhất Hạnh đang đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn màn mưa ngẩn người, anh đứng phía sau cô, trông thấy hình dáng mảnh mai của cô, nhớ tới lúc học đại học, cô cũng thích ngẩn người, thường không nhúc nhích nhìn một chỗ, ánh mắt mù mờ mê mang. Mỗi lần anh đều sờ đầu cô, cô mới lập tức phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt mơ hồ, như ngủ một giấc mơ dài.
Hỏi qua cô vài lần:” Em nhìn cái gì vậy?”
Cô đều lắc đầu:” À, không nhìn cái gì.”
Anh lại hỏi:” Vậy em nghĩ cái gì vậy?”
Cô vẫn sẽ lắc đầu:” Không nghĩ cái gì.”
Tình huống như vậy nhiều lắm, anh luôn đoán không ra lòng của cô, đoán không ra cô vì sao thích ngẩn người, hoặc lúc cô ngẩn người suy nghĩ cái gì.
Anh đi qua bãi đỗ xe, mở xe ngồi vào, qua cửa kính xe, thấy cô một bộ biểu tình vô thố.
Đưa xe chạy đến bên cạnh người cô:” Lên xe, anh đưa em về.”
Cô ” Ừ” một tiếng, thấy là anh, biểu tình lập tức biến chuyển:” Không, không cần, không cần phiền toái anh.”
” Lên xe, em không mang ô.” Anh kiên trì.
” Thật sự không cần.” Không thể trêu vào, tóm lại không thể giống ban đầu, cô không thể luôn ngốc như vậy, dễ dàng chìm vào, đến lúc đó lại là một mình một người giãy dụa, trải qua như vậy, khiến người sợ hãi, vì thế cắn răng nói:” Bạn trai em sẽ đến đón.” Trời biết cô muốn từ nơi nào tìm bạn trai hiện tại cho mình, chưa kể Lâm Tử Diễn không ở đây.
……
” Phải không, tốt lắm, gặp lại sau?” Giọng điệu của anh có chút áp lực, cửa kính xe một lần nữa đóng cửa, xe quay đầu, chạy hướng ngược lại.
” Gặp lại sau.” Nhất Hạnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng lại trống trơn, dâng lên một cỗ mất mát, nhìn màn mưa nhỏ dần, lấy ra di động, bấm dãy số quen thuộc.
” Này, Tống Nhất Vận, cho em 20 phút, đến công ty đón chị, chị không mang ô.” Không để ý trong điện thoại tiếng la lớn, bấm tắt di động.
20 phút sau, một chiếc xe máy loại nhỏ đứng trước tòa nhà Ích Dương, truyền đến một trận tiếng la to:” Ai, chị a, chị thật tàn nhẫn, 20 phút, chị cho em là tay đua xe quốc tế, nghĩ em giống như là người đua xe à.”
Tống Nhất Vận đưa áo mưa, có chút thầm oán:” Không phải em đã nói chị, trí nhớ của chị thật kém, lúc đi còn dặn chị mang ô, lại đã quên.”
Nhất Hạnh nhận áo mưa, mặc vào, trèo lên sau xe ngồi:” Có thể, đi thôi.”
” Ngồi xong?”
” Uh.”
Không lâu sau khi xe máy rời đi, phía sau màu một chiếc xe màu đen đi ra, mưa dần dần lớn lên,” Bộp, bộp, bộp” Đánh vào trên thân xe, theo cần gạt nước chảy xuống tạo thành một vũng nước nhỏ, từ giọt lại từng giọt, cách màn nước mơ hồ có thể thấy được mặt của anh bên trong xe, con ngươi một mảnh đen tối ẩn nhẫn.
Lý Xu luôn hâm mộ cô:” Nhất Hạnh, tính tình cậu tốt như vậy, tương lai Lâm Tử Diễn cưới cậu, là anh ta cực may mắn.”
Nhất Hạnh nghe xong, cười cười lại lắc đầu, cùng Tử Diễn kết hôn, cô chưa từng có nghĩ tới.
Cô đang vùi đầu sửa sang lại văn kiện trên bàn, sớm đã có người đến thông báo, mười giờ có hội nghị quan trọng. Bởi vì Ích Dương là công ty quảng cáo, bình thường nhận hạng mục đều chế tác rất lớn, lui tới trao đổi cũng đều là nhân vật chút có uy tín, thời gian trước, nhận một quảng cáo lớn, lợi nhuận rất tốt, công ty xem trọng, tự nhiên các ngành ở dưới không dám xem nhẹ.
Nhất Hạnh không dám lơ là, vùi đầu nhìn từng chữ một, nhìn điện thoại di động, công việc mới làm một chút, thế nhưng đã đến họp thời gian, vì thế vội vàng cầm văn kiện tới phòng họp. Không biết khi nào trên vách tường phòng họp dán thông báo điều động nhân sự mới, Nhất Hạnh vội vàng đi vào, khi ngang qua chỉ thoáng nhìn lướt qua, nội dung cụ thể cũng không thấy rõ.
Toàn bộ quản lý các ngành đều đã đến đông đủ, Nhất Hạnh vào cửa, liền tìm chỗ ngồi xuống, thở ra một hơi, nguy hiểm thật, kém chút đã muộn.
Lí phó tổng anhg giọng, đứng ở trước bàn hội nghị hình bầu dục: “Tốt lắm, mọi người đều đến đông đủ, hôm nay chúng ta mở hội nghị, chủ yếu là hai sự kiện, ngày hôm qua ở trên đã gửi xuống thông báo nhân sự mới, mọi người hẳn là đều đã biết, tôi cũng không nhiều lời, cấp dưới chúng ta cùng nhau hoan nghênh với Tổng Giám đốc mới nhiệm chức.”
Vỗ tay vang lên, Nhất Hạnh mới ngồi xuống không lâu, vừa rồi một đường chạy chậm, giờ phút này còn có chút thở hổn hển, thông báo nhân sự mới gì, cái gì Tổng Giám đốc mới, còn không kịp tự hỏi, cũng cùng mọi người vỗ tay.
Lúc vỗ tay mới nhìn rõ mặt, lúc trước anh ta vẫn ngồi, cúi đầu xem văn kiện, Nhất Hạnh chưa kịp chú ý. Khi tiếp chuyện Lí phó tổng, anh ta mới đứng lên, áo sơ mi màu trắng, âu phục màu đen, đứng trước bàn hội nghị, thân cao tôn quý, tao nhã, trên mặt lộ vẻ cười nhợt nhạt.
Lí phó tổng giới thiệu lần lượt với Hứa Diệc Dương, đến Nhất Hạnh, cô đứng lên, giống như những người khác, nói: “Xin chào Hứa tổng.” Thanh âm nhỏ, nghe không ra cảm xúc gì.
Đứng dậy, chào hỏi, tỏ vẻ hoan nghênh, lại ngồi xuống, giới thiệu xong, Lí phó tổng tiếp tục nói chuyện, là dự án mới nhận, Nhất Hạnh không dám lơ là, phục hồi tinh thần, cầm bút, ghi lại trọng điểm.
Công ty quảng cáo Ích Dương là của xí nghiệp gia tộc Hứa Diệc Dương, năm đó ông nội của anh du học mười năm, sau khi về nước một tay sáng lập công ty quảng cáo này, Hứa gia ba đời đơn truyền, người lớn vất vả bận rộn nửa đời, con trưởng học thành tài trở về, đương nhiên lui về phía sau, đem công ty giao cho con cháu quản lí.
Thật vất vả kết thục hội nghị, liền bị Lí Xu lôi kéo đi căn tin, mới giữa trưa, Nhất Hạnh rõ ràng không yên lòng.
Lí Xu chủ yếu thao thao bất tuyệt tám chuyện tổng tài mới với Nhất Hạnh, giữa chừng còn không quên nhét cơm vào miệng mình.
“Ai, biết không, toàn bộ công ty mọi người đều bàn tán chuyện Tổng Giám đốc mới nhận chức.”
” Phải không?” Nhất hạnh trả lời có chút hoảng hốt.
“Nghe nói anh ta ở nước Mĩ 5 năm.”
“Uh.”
“Cậu đoán xem mọi người bàn tán cái gì?”
” Cái gì?”
“Nói năm đó Tổng Giám đốc mới qua nước Mĩ là vì chữa trị tình cảm.”
“Chữa trị tình cảm.” Nhất hạnh thấp giọng, trái tim co rúm lại một cách vô thức.
“Ai, nói cho cậu một chút, người này rất cuồng dại, đều đã lâu như vậy, nghe nói còn đối với người yêu mối tình đầu nhớ mãi không quên?”
“Này, Tống Nhất Hạnh, cậu đang nhìn cái gì, cậu có hay không nghe được mình nói chuyện.” Lí Xu cầm thìa gõ xuống bàn ăn, nhìn Nhất Hạnh hoàn toàn mộng du, biểu tình rất mơ mịt, lại” Này” vài tiếng.
“Ừ, cậu đi ăn.” Lần nào ăn cơm, Lí Xu cũng thèm muốn thức ăn của Nhất Hạnh, vừa rồi Nhất Hạnh không hề nghe Lí Xu nói, chỉ nhìn thấy cô không ngừng hấp háy môi, còn nghĩ rằng cô lại nhìn thức ăn của mình. Lại thấy Lí Xu không có phản ứng, liền đứng lên nói một tiếng: “Mình có việc, mình về văn phòng trước, cậu một mình từ từ ăn.”
Để lại Lí Xu một người thập phần khó hiểu, ở phía sau kêu vài tiếng, vẫn không thấy Nhất Hạnh phản ứng quay đầu.
Buổi chiều, trong đầu Nhất Hạnh thường xuyên xuất hiện câu nói của Lí Xu,” Chữa trị tình cảm”, bốn chữ này, thật châm chọc không ít, cũng thật chà đạp đáy lòng Nhất Hạnh, miệng vết thương rất nhỏ, nhưng cô dùng thời gian vài năm cũng không có biện pháp cho nó hoàn toàn khép lại.
Đứng trước gương trong toilet, hắt nước vào mặt, giọt nước mát theo hai má, một đường uốn lượn, làm khuôn mặt đều ướt sũng. Ngón tay trắng gầy đụng mặt kính, hít sâu, thấp giọng thì thầm, bắt đầu điều tiết mình: “Tống Nhất Hạnh, ngươi tỉnh táo đi, đều đã qua lâu như vậy, mọi người đều nói không thích ngươi, ngươi còn định làm cái gì đây,…… Ngươi như thế nào không học thông minh, tự làm tự chịu cái gì…… Ngươi cũng không còn trẻ, cũng không thể vẫn mãi như trước đây….. Nếu ngươi vẫn như vậy, tương lai ai cưới ngươi làm vợ…… Nếu ngươi không thể chọc vào, ngươi có thể né tránh ……”
Cô đi ra ngoài đưa văn kiện, nghĩ có thể đi qua người, nhưng không thể đi qua, bởi vì, anh ta đứng trước mặt cô.
” Nhất Hạnh.” Sau khi anh trở về, bọn họ gặp hai lần, đây là sau khi anh trở về gọi tên cô lần đầu tiên, thanh âm vẫn giống năm đó trong sáng, lẳng lặng từ phía trên truyền xuống cô.
Tuy rằng mới điều tiết mình, nhưng Nhất Hạnh không có cách nào làm bộ không nghe thấy, vì thế thản nhiên đón nhận ánh mắt của anh, nói một tiếng:” Hứa tổng.”
Trong mắt của anh có ánh sáng chợt lóe qua, nhìn không rõ là xấu hổ hay là gì.
” Anh không nghĩ tới em làm việc ở đây.”
” Tốt nghiệp xong em làm việc ngay tại đây……” Nhất Hạnh cố gắng làm cho giọng điệu trở nên bình thản,” Nếu không có chuyện gì, em đi làm việc, Hứa tổng.”
Hứa Diệc Dương vẫn đứng ở nơi đó, im lặng nhìn bóng dáng cô rời đi, đi đến chỗ lúc nãy cô vừa rồi kêu lên tiếng ” Hứa tổng”, theo thói quen nhướn mày.
Cuối cùng hiểu được, đúng là 5 năm thật sự có thể thay đổi rất nhiều chuyện, anh thay đổi, cô cũng thay đổi.
Lúc tan tầm mới phát hiện bên ngoài không biết khi nào lại đổ mưa, Nhất Hạnh cầm túi, đứng ở đại sảnh, thành phố này, thời tiết thất thường, buổi sáng vạn dặm không mây, một mảnh trong sáng, chỉ cách vài giờ liền tích tí đổ mưa.
Nhất Hạnh ngẩng đầu lên, nhìn màn mưa dày đặc, từng hạt từng hạt từ trên trời giáng xuống, mặt đường đã ướt đẫm, không khí trên đường ẩm ướt, truyền đến từng đợt mát lạnh. Nơi này cách trạm xe buýt một khoảng cách, sớm biết liền đã mang ô đi che.
Lúc Hứa Diệc Dương đi ra khỏi tòa nhà, Nhất Hạnh đang đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn màn mưa ngẩn người, anh đứng phía sau cô, trông thấy hình dáng mảnh mai của cô, nhớ tới lúc học đại học, cô cũng thích ngẩn người, thường không nhúc nhích nhìn một chỗ, ánh mắt mù mờ mê mang. Mỗi lần anh đều sờ đầu cô, cô mới lập tức phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt mơ hồ, như ngủ một giấc mơ dài.
Hỏi qua cô vài lần:” Em nhìn cái gì vậy?”
Cô đều lắc đầu:” À, không nhìn cái gì.”
Anh lại hỏi:” Vậy em nghĩ cái gì vậy?”
Cô vẫn sẽ lắc đầu:” Không nghĩ cái gì.”
Tình huống như vậy nhiều lắm, anh luôn đoán không ra lòng của cô, đoán không ra cô vì sao thích ngẩn người, hoặc lúc cô ngẩn người suy nghĩ cái gì.
Anh đi qua bãi đỗ xe, mở xe ngồi vào, qua cửa kính xe, thấy cô một bộ biểu tình vô thố.
Đưa xe chạy đến bên cạnh người cô:” Lên xe, anh đưa em về.”
Cô ” Ừ” một tiếng, thấy là anh, biểu tình lập tức biến chuyển:” Không, không cần, không cần phiền toái anh.”
” Lên xe, em không mang ô.” Anh kiên trì.
” Thật sự không cần.” Không thể trêu vào, tóm lại không thể giống ban đầu, cô không thể luôn ngốc như vậy, dễ dàng chìm vào, đến lúc đó lại là một mình một người giãy dụa, trải qua như vậy, khiến người sợ hãi, vì thế cắn răng nói:” Bạn trai em sẽ đến đón.” Trời biết cô muốn từ nơi nào tìm bạn trai hiện tại cho mình, chưa kể Lâm Tử Diễn không ở đây.
……
” Phải không, tốt lắm, gặp lại sau?” Giọng điệu của anh có chút áp lực, cửa kính xe một lần nữa đóng cửa, xe quay đầu, chạy hướng ngược lại.
” Gặp lại sau.” Nhất Hạnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng lại trống trơn, dâng lên một cỗ mất mát, nhìn màn mưa nhỏ dần, lấy ra di động, bấm dãy số quen thuộc.
” Này, Tống Nhất Vận, cho em 20 phút, đến công ty đón chị, chị không mang ô.” Không để ý trong điện thoại tiếng la lớn, bấm tắt di động.
20 phút sau, một chiếc xe máy loại nhỏ đứng trước tòa nhà Ích Dương, truyền đến một trận tiếng la to:” Ai, chị a, chị thật tàn nhẫn, 20 phút, chị cho em là tay đua xe quốc tế, nghĩ em giống như là người đua xe à.”
Tống Nhất Vận đưa áo mưa, có chút thầm oán:” Không phải em đã nói chị, trí nhớ của chị thật kém, lúc đi còn dặn chị mang ô, lại đã quên.”
Nhất Hạnh nhận áo mưa, mặc vào, trèo lên sau xe ngồi:” Có thể, đi thôi.”
” Ngồi xong?”
” Uh.”
Không lâu sau khi xe máy rời đi, phía sau màu một chiếc xe màu đen đi ra, mưa dần dần lớn lên,” Bộp, bộp, bộp” Đánh vào trên thân xe, theo cần gạt nước chảy xuống tạo thành một vũng nước nhỏ, từ giọt lại từng giọt, cách màn nước mơ hồ có thể thấy được mặt của anh bên trong xe, con ngươi một mảnh đen tối ẩn nhẫn.
/63
|