Đêm đen như mực, trong sơn cốc tùng phong như sóng lớn, hai đội binh sĩ lặng lẽ lướt qua góc tây rừng tùng, một đội binh sĩ trang phục nhẹ đánh bọc sườn lều lớn quân địch, một đội khác giương cung cài tên, trên bầu trời đêm đen kịt bỗng nhiên xẹt qua mấy trăm đường lửa, hai gã thủ binh bên cạnh trướng bồng chợt kêu lên sợ hãi, đã bị một người cắt đứt yết hầu.
Những binh sĩ này thấy quân Tang liên tiếp mấy ngày không dám ứng chiến, nên việc phòng thủ có chút lơ là, chợt thấy bên ngoài lều lửa tiễn dày đặc bay tới như châu chấu, lập tức kinh hoàng, hỗn loạn. Có hai gã thủ lĩnh lao ra lều lớn quát to, chỉnh đốn đội hình, không ngờ Tiêu Vô Cấu đã dẫn người giết vào doanh trướng, trong ánh lửa ngút trời nên không rõ số kẻ địch là bao nhiêu nên mọi người càng sợ hãi, càng trở nên rối loạn.
Hai ngàn người này lập tức bị mấy trăm tinh binh của Tiêu Vô Cấu xung phong liều chết đánh cho tan tác, mấy trăm cây đuốc được châm vào nhiều nơi trong lều vải, gió thổi nhanh mạnh, thế lửa càng hừng hực thiêu đốt toàn bộ.
Lúc này, thủ binh trong quan đã thổi lên còi cảnh báo, Tiêu Vô Cấu vội lệnh lui lại, hai đội nhân mã nhanh chóng lui nhập vào rừng tùng, trực tiếp đi vào Thước Hộc Quan. Đoàn người leo lên cửa quan, thấy đối diện ảnh lửa sáng rực như ánh tuyết, hai nghìn binh địch tử thương hơn phân nửa, Lệ Vô Song tức giận giậm chân mắng chửi.
Tiêu Vô Cấu trở lại lều lớn trong tiếng reo hò của mọi người, vừa đi vào trướng chợt cảm giác phía sau lưng có tiếng gió mạnh, cũng không quay đầu lại quay một chưởng ra sau đỡ. Phía sau có bóng người nhanh nhẹn hiện ra, hứ một tiếng, nói:
- Còn có thể đánh người, vậy đánh cho gãy tay luôn đi!
Tiêu Vô Cấu giật mình, vội thu chưởng lại, cả người ngây dại.
Đứng giữa trướng là một thiếu niên tuấn mỹ mặc bạch y, ánh trăng sáng chiếu vào góc áo của người đó giống như gợn nước sóng sánh, đôi mắt sáng như ngọc đang phẫn nộ nhìn thẳng vào hắn, không phải Thẩm Hi Vi thì còn ai?
Hắn vừa sợ vừa mừng, như đang ở trong mộng, ngây ngốc một lát mới nói:
- Tiểu Dung, sao muội lại tới đây?
Thẩm Hi Vi hứ một tiếng:
- Nghe nói ngươi bị thương ở tay, ta cố ý đến xem ngươi đã chết chưa.
Ngữ khí lãnh đạm nhưng lại khó nén sự thân thiết.
Tiêu Vô Cấu kinh ngạc sững người, trong đáy mắt đã tràn ngập sự vui sướng không thể khống chế mà bộc lộ ra ngoài. Hai người yên lặng nhìn nhau, bất chợt không nói gì.
Cuối cùng, khóe miệng Thẩm Hi Vi nhướn lên, ánh mắt loang loáng nhào người qua, nghẹn ngào gọi:
-Đồ đen như than!
Tiêu Vô Câu dang tay ôm chặt lấy, liên thanh nói:
-Xin lỗi, xin lỗi!
Một lúc lâu, Thẩm Hi Vi buông cổ hắn rra:
-Tay nào bị thương? Cho muội xem!
Tiêu Vô Cấu vẫn còn ôm chặt nàng, dịu dàng nói:
-Chỉ sượt qua thôi, không sao rồi.
Hai người lại ngây dại nhìn nhau một hồi, chợt Tiêu Vô Cấu nói:
-Đúng rồi, chuyện ta bị thương, sao muội biết được?
- Muội nghe Thác Hi đại ca nói lại, nghe nói là tướng trấn thủ biên quan báo về.
Tiêu Vô Cấu sửng sốt:
- Kỳ lạ, ta đâu có báo về, đây chỉ là vết thương nhỏ thôi.
Thẩm Hi Vi trừng mắt, sẵng giọng:
- Thế cái gì mới là vết thương lớn? Muội lo lắng gần chết, huynh còn nói là vết thương nhỏ.
Lòng Tiêu Vô Cấu nóng lên, sống mũi cay xè, hắn ngựa chiến hơn mười năm cuộc đời, vết thương khắp người chằng chịt, không thể đếm hết, lần này trúng tên căn bản không đáng nhắc tới, vậy mà nàng lại ngàn dặm tới đây, khiến thân thể từ lâu đã là bằng sắt bằng đồng trong mắt binh sĩ lập tức cảm động không thể kiềm chế được.
Hắn vội chuyển đề tài, thuận miệng hỏi:
- Hoàng thành có xảy ra chuyện gì không?
Thẩm Hi Vi đang định lắc đầu nói không có, bỗng sửa lại:
-Đúng rồi, nghe nói trong triều đã chết hai đại nhân vật, một người tên là Vương Tuyệt Chi, một người tên là Mạnh Ly Bạch.
Tiêu Vô Cấu nghe vậy sợ hãi, hai tay đang ôm eo nàng chợt chuyển qua bờ vai, nắm chặt hai bờ vai của Thẩm Hi Vi:
- Muội nói gì? Không sai chứ?
- Không sai, là hai người đó.
Nàng hơi giãy dụa một chút.
Tiêu Vô Cấu kinh hãi nói:
- Sao có thể, ta mới rời khỏi nửa tháng, Kình Thiên Tướng quân và Mạnh thừa tướng…lại đã…Thế họ chết như thế nào?
- Nghe nói vị Mạnh thừa tướng kia tuổi già sức yếu, đột nhiên mắc bệnh lạ bộc phát, còn về phần vị Vương tướng quân kia, cái chết có hơi kỳ lạ một chút…
- Kỳ lạ như nào?
Thẩm Hi Vi nhíu mày:
- Ông ta được người ta phát hiện treo cổ trên cây đào tại hoa viên hậu cung.
- Treo cổ? Còn ở hậu cung?
Tiêu Vô Cấu thất kinh.
Thẩm Hi Vi gật đầu:
- Đúng vậy, hơn nữa toàn thân không có vết thương nào, không nhận ra có dấu vết do con người gây ra, nếu nói là tự sát, từ cổ chí kim, chưa từng nghe có chuyện một vị tướng quân chạy đến hậu cung tự sát, hiện tại lòng người trong cung hoảng sợ, vua và dân kinh động, Thác Hi đại ca vội vàng bắt hung thủ, vô cùng bôn ba mệt nhọc.
Tiêu Vô Cấu kinh hãi không biết nói gì, ngẩng lên thấy ráng hồng biến hóa cuồn cuộn kỳ lạ ở bên ngòai, bóng đêm vẫn thâm trầm, bầu trời Tang quốc bắt đầu lờ mờ sáng.
Thẩm Hi Vi một nắng hai sương phi ngựa xuất quan, chưa từng được ăn uống đầy đủ, giờ thấy hắn bình yên vô sự, thần kinh mới thả lỏng xuống, lúc này mới thấy trong bụng trống rỗng, liền nhắc:
- Đồ đen thui, muội đói bụng rồi, có gì ngon ăn không?
Tiêu Vô Cấu nghe vậy vội gọi người mang đồ ăn tới, xoa đầu nàng cười:
- Ngốc ạ, sao không nói sớm.
Hai người cứ chìm đắm trong tình cảm ngọt ngào nên không ai phát giác bên ngoài trướng có một bóng người lặng lẽ bỏ đi.
Ban đêm, Tiêu Vô Cấu nhường giường cho Thẩm Hi Vi, còn mình thì giải chăn đệm ở ngay dưới chân nàng. Thẩm Hi Vi nhìn Tiêu Vô Cấu bị ép buộc ngủ, mày kiếm dày rậm, sống mũi anh tuấn như đao phong, trong hàm râu chín chắn trên đôi môi dầy lộ ra vẻ tiều tụy, nửa tháng không gặp, gương mặt cương nghị kia đã gầy gò đi nhiều.
Nàng nhớ lại, lúc ở Phong phủ nghe nói hắn bị thương, giống như sấm sét giữa trời quang đánh thẳng vào trong lòng, làm đại não nàng chấn động, máu ngừng chảy. Sấm sét này đã chém ra thế giới ngây thơ hỗn độn trong lòng nàng, nghĩ kiếp này sẽ không thể được gặp hắn nữa, trong lòng như có hàng ngàn vạn đao tiễn khoan cắt, đau đớn không thể khống chế được. Tự lúc nào thì nàng đã thích đồ đen như than kia? Là mỗi lần nàng gặp nguy hiểm đều quên mình đứng trước che chắn cho nàng? Là hắn tình nguyện đỡ nàng một kiếm cũng phải cứu nàng? Sai sai!Cũng không phải, là bên hàn đàm dưới ngọn núi kia, trong mắt người đàn ông cương nghị lạnh lùng lộ ra vẻ cô đơn tịch mịch đã chấn động lòng nàng. Từ trong đôi mắt ấy, nàng đã thấy linh hồn hắn, giống như bị chìm đắm trong một dòng chảy u ám, cố gắng giãy dụa nhưng không bám được vào bờ, sự tuyệt vọng đó nồng đậm mà ưu thương, giống như một người gào thét, kịch liệt trong nước lũ núi lở nhưng không ai nghe thấy.
Thẩm Hi Vi chợt tỉnh giấc không thấy Tiêu Vô Cấu đâu, trên giường có nhiều chăn đệm, liền vội vàng đứng lên xuống giường, ra khỏi trướng thấy trên đầu thành đông nghịt thương sắt như rừng, tên nhọn như lông vũ.
Trải qua một đêm bị đánh lén, cuối cùng Lệ Vô Song đã quyết định mạnh mẽ công thành.
Nàng kéo một binh sĩ, hỏi:
-Tiêu tướng quân đâu?
Binh sĩ chỉ vào nơi yếu kém nhất tại phía tây của quan khẩu, nói:
- Tướng quân ở đó.
Nàng ngẩng lên nhìn, thấy nơi đó cảnh tượng hoang tàn, Tiêu Vô Cấu mặc khôi giáp đang ngạo nghễ đứng thẳng, tay cầm bảo kiếm chỉ huy các tướng sĩ chiến đấu hăng hái, ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào thân thể cao ngất kiêu ngạo của hắn, giống như thiên thần tỏa hào quang chói mắt. Nàng thấy tim nàng bị quầng sáng chói kia dẫn dắt, sáng rực như trước nay chưa từng có, tung tăng chạy về phía hắn mà không nhìn thấy tên như châu chấu, không nhìn thấy binh sĩ ngã xuống thảm liệt, và đương nhiên cũng không nhìn thấy ánh mắt phức tạp của một gã đánh xe ngựa ở phía sau.
Những binh sĩ này thấy quân Tang liên tiếp mấy ngày không dám ứng chiến, nên việc phòng thủ có chút lơ là, chợt thấy bên ngoài lều lửa tiễn dày đặc bay tới như châu chấu, lập tức kinh hoàng, hỗn loạn. Có hai gã thủ lĩnh lao ra lều lớn quát to, chỉnh đốn đội hình, không ngờ Tiêu Vô Cấu đã dẫn người giết vào doanh trướng, trong ánh lửa ngút trời nên không rõ số kẻ địch là bao nhiêu nên mọi người càng sợ hãi, càng trở nên rối loạn.
Hai ngàn người này lập tức bị mấy trăm tinh binh của Tiêu Vô Cấu xung phong liều chết đánh cho tan tác, mấy trăm cây đuốc được châm vào nhiều nơi trong lều vải, gió thổi nhanh mạnh, thế lửa càng hừng hực thiêu đốt toàn bộ.
Lúc này, thủ binh trong quan đã thổi lên còi cảnh báo, Tiêu Vô Cấu vội lệnh lui lại, hai đội nhân mã nhanh chóng lui nhập vào rừng tùng, trực tiếp đi vào Thước Hộc Quan. Đoàn người leo lên cửa quan, thấy đối diện ảnh lửa sáng rực như ánh tuyết, hai nghìn binh địch tử thương hơn phân nửa, Lệ Vô Song tức giận giậm chân mắng chửi.
Tiêu Vô Cấu trở lại lều lớn trong tiếng reo hò của mọi người, vừa đi vào trướng chợt cảm giác phía sau lưng có tiếng gió mạnh, cũng không quay đầu lại quay một chưởng ra sau đỡ. Phía sau có bóng người nhanh nhẹn hiện ra, hứ một tiếng, nói:
- Còn có thể đánh người, vậy đánh cho gãy tay luôn đi!
Tiêu Vô Cấu giật mình, vội thu chưởng lại, cả người ngây dại.
Đứng giữa trướng là một thiếu niên tuấn mỹ mặc bạch y, ánh trăng sáng chiếu vào góc áo của người đó giống như gợn nước sóng sánh, đôi mắt sáng như ngọc đang phẫn nộ nhìn thẳng vào hắn, không phải Thẩm Hi Vi thì còn ai?
Hắn vừa sợ vừa mừng, như đang ở trong mộng, ngây ngốc một lát mới nói:
- Tiểu Dung, sao muội lại tới đây?
Thẩm Hi Vi hứ một tiếng:
- Nghe nói ngươi bị thương ở tay, ta cố ý đến xem ngươi đã chết chưa.
Ngữ khí lãnh đạm nhưng lại khó nén sự thân thiết.
Tiêu Vô Cấu kinh ngạc sững người, trong đáy mắt đã tràn ngập sự vui sướng không thể khống chế mà bộc lộ ra ngoài. Hai người yên lặng nhìn nhau, bất chợt không nói gì.
Cuối cùng, khóe miệng Thẩm Hi Vi nhướn lên, ánh mắt loang loáng nhào người qua, nghẹn ngào gọi:
-Đồ đen như than!
Tiêu Vô Câu dang tay ôm chặt lấy, liên thanh nói:
-Xin lỗi, xin lỗi!
Một lúc lâu, Thẩm Hi Vi buông cổ hắn rra:
-Tay nào bị thương? Cho muội xem!
Tiêu Vô Cấu vẫn còn ôm chặt nàng, dịu dàng nói:
-Chỉ sượt qua thôi, không sao rồi.
Hai người lại ngây dại nhìn nhau một hồi, chợt Tiêu Vô Cấu nói:
-Đúng rồi, chuyện ta bị thương, sao muội biết được?
- Muội nghe Thác Hi đại ca nói lại, nghe nói là tướng trấn thủ biên quan báo về.
Tiêu Vô Cấu sửng sốt:
- Kỳ lạ, ta đâu có báo về, đây chỉ là vết thương nhỏ thôi.
Thẩm Hi Vi trừng mắt, sẵng giọng:
- Thế cái gì mới là vết thương lớn? Muội lo lắng gần chết, huynh còn nói là vết thương nhỏ.
Lòng Tiêu Vô Cấu nóng lên, sống mũi cay xè, hắn ngựa chiến hơn mười năm cuộc đời, vết thương khắp người chằng chịt, không thể đếm hết, lần này trúng tên căn bản không đáng nhắc tới, vậy mà nàng lại ngàn dặm tới đây, khiến thân thể từ lâu đã là bằng sắt bằng đồng trong mắt binh sĩ lập tức cảm động không thể kiềm chế được.
Hắn vội chuyển đề tài, thuận miệng hỏi:
- Hoàng thành có xảy ra chuyện gì không?
Thẩm Hi Vi đang định lắc đầu nói không có, bỗng sửa lại:
-Đúng rồi, nghe nói trong triều đã chết hai đại nhân vật, một người tên là Vương Tuyệt Chi, một người tên là Mạnh Ly Bạch.
Tiêu Vô Cấu nghe vậy sợ hãi, hai tay đang ôm eo nàng chợt chuyển qua bờ vai, nắm chặt hai bờ vai của Thẩm Hi Vi:
- Muội nói gì? Không sai chứ?
- Không sai, là hai người đó.
Nàng hơi giãy dụa một chút.
Tiêu Vô Cấu kinh hãi nói:
- Sao có thể, ta mới rời khỏi nửa tháng, Kình Thiên Tướng quân và Mạnh thừa tướng…lại đã…Thế họ chết như thế nào?
- Nghe nói vị Mạnh thừa tướng kia tuổi già sức yếu, đột nhiên mắc bệnh lạ bộc phát, còn về phần vị Vương tướng quân kia, cái chết có hơi kỳ lạ một chút…
- Kỳ lạ như nào?
Thẩm Hi Vi nhíu mày:
- Ông ta được người ta phát hiện treo cổ trên cây đào tại hoa viên hậu cung.
- Treo cổ? Còn ở hậu cung?
Tiêu Vô Cấu thất kinh.
Thẩm Hi Vi gật đầu:
- Đúng vậy, hơn nữa toàn thân không có vết thương nào, không nhận ra có dấu vết do con người gây ra, nếu nói là tự sát, từ cổ chí kim, chưa từng nghe có chuyện một vị tướng quân chạy đến hậu cung tự sát, hiện tại lòng người trong cung hoảng sợ, vua và dân kinh động, Thác Hi đại ca vội vàng bắt hung thủ, vô cùng bôn ba mệt nhọc.
Tiêu Vô Cấu kinh hãi không biết nói gì, ngẩng lên thấy ráng hồng biến hóa cuồn cuộn kỳ lạ ở bên ngòai, bóng đêm vẫn thâm trầm, bầu trời Tang quốc bắt đầu lờ mờ sáng.
Thẩm Hi Vi một nắng hai sương phi ngựa xuất quan, chưa từng được ăn uống đầy đủ, giờ thấy hắn bình yên vô sự, thần kinh mới thả lỏng xuống, lúc này mới thấy trong bụng trống rỗng, liền nhắc:
- Đồ đen thui, muội đói bụng rồi, có gì ngon ăn không?
Tiêu Vô Cấu nghe vậy vội gọi người mang đồ ăn tới, xoa đầu nàng cười:
- Ngốc ạ, sao không nói sớm.
Hai người cứ chìm đắm trong tình cảm ngọt ngào nên không ai phát giác bên ngoài trướng có một bóng người lặng lẽ bỏ đi.
Ban đêm, Tiêu Vô Cấu nhường giường cho Thẩm Hi Vi, còn mình thì giải chăn đệm ở ngay dưới chân nàng. Thẩm Hi Vi nhìn Tiêu Vô Cấu bị ép buộc ngủ, mày kiếm dày rậm, sống mũi anh tuấn như đao phong, trong hàm râu chín chắn trên đôi môi dầy lộ ra vẻ tiều tụy, nửa tháng không gặp, gương mặt cương nghị kia đã gầy gò đi nhiều.
Nàng nhớ lại, lúc ở Phong phủ nghe nói hắn bị thương, giống như sấm sét giữa trời quang đánh thẳng vào trong lòng, làm đại não nàng chấn động, máu ngừng chảy. Sấm sét này đã chém ra thế giới ngây thơ hỗn độn trong lòng nàng, nghĩ kiếp này sẽ không thể được gặp hắn nữa, trong lòng như có hàng ngàn vạn đao tiễn khoan cắt, đau đớn không thể khống chế được. Tự lúc nào thì nàng đã thích đồ đen như than kia? Là mỗi lần nàng gặp nguy hiểm đều quên mình đứng trước che chắn cho nàng? Là hắn tình nguyện đỡ nàng một kiếm cũng phải cứu nàng? Sai sai!Cũng không phải, là bên hàn đàm dưới ngọn núi kia, trong mắt người đàn ông cương nghị lạnh lùng lộ ra vẻ cô đơn tịch mịch đã chấn động lòng nàng. Từ trong đôi mắt ấy, nàng đã thấy linh hồn hắn, giống như bị chìm đắm trong một dòng chảy u ám, cố gắng giãy dụa nhưng không bám được vào bờ, sự tuyệt vọng đó nồng đậm mà ưu thương, giống như một người gào thét, kịch liệt trong nước lũ núi lở nhưng không ai nghe thấy.
Thẩm Hi Vi chợt tỉnh giấc không thấy Tiêu Vô Cấu đâu, trên giường có nhiều chăn đệm, liền vội vàng đứng lên xuống giường, ra khỏi trướng thấy trên đầu thành đông nghịt thương sắt như rừng, tên nhọn như lông vũ.
Trải qua một đêm bị đánh lén, cuối cùng Lệ Vô Song đã quyết định mạnh mẽ công thành.
Nàng kéo một binh sĩ, hỏi:
-Tiêu tướng quân đâu?
Binh sĩ chỉ vào nơi yếu kém nhất tại phía tây của quan khẩu, nói:
- Tướng quân ở đó.
Nàng ngẩng lên nhìn, thấy nơi đó cảnh tượng hoang tàn, Tiêu Vô Cấu mặc khôi giáp đang ngạo nghễ đứng thẳng, tay cầm bảo kiếm chỉ huy các tướng sĩ chiến đấu hăng hái, ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào thân thể cao ngất kiêu ngạo của hắn, giống như thiên thần tỏa hào quang chói mắt. Nàng thấy tim nàng bị quầng sáng chói kia dẫn dắt, sáng rực như trước nay chưa từng có, tung tăng chạy về phía hắn mà không nhìn thấy tên như châu chấu, không nhìn thấy binh sĩ ngã xuống thảm liệt, và đương nhiên cũng không nhìn thấy ánh mắt phức tạp của một gã đánh xe ngựa ở phía sau.
/43
|