Một tên con trai ngồi xuống đối diện Ngọc Nhi
- Sóc con! chăm quá nhỉ?
Lại một tên trai đẹp, lạ hoắc, cô gái nhỏ có quen đâu nhỉ? Tỉnh bơ phớt lờ là cách tốt nhất lúc này, cô gái nhỏ tiếp tục với dòng chữ đang dở
Có vẻ người lạ theo trường phái hành động, dật luôn cuốn tiểu thuyết để đáp lại sự phớt lờ đối diện. Thành công hướng sự chú ý của Ngọc Nhi đến mình
- Làm gì vậy?
Cô gái nhỏ gắt với người lạ, trời mới biết Ngọc Nhi ghét nhất đang đọc nhập tâm một cái gì đó, đặc biệt là đọc tiểu thuyết mà bị cắt ngang
- Sóc con, em dữ dằn quá đấy!
Vươn người thật nhanh, tay cũng nhanh chóng hướng về cuốn tiểu thuyết thân yêu và... Thu về là bàn tay trống rỗng
Bật cười ngạo nghễ, người lạ thích thú với hành động vừa rồi của gái nhỏ, nhưng vẫn buông câu tán thưởng
- Đúng là sóc con, nhanh nhẹn ghê
- Không biết con sóc nào hay vượt tường đột nhập trường nhỉ? Nếu báo cho ban giám hiệu biết, chắc... Sẽ rất thú vị đây!
Thật trắng trợn, một lời vạch trần tội lỗi đồng thời đang uy hiếp Ngọc Nhi. Có chút chột dạ... nhưng không sợ, rút kinh nghiệm từ lần trước gặp kẻ quái dị, cô gái nhỏ cố gắng thật tự nhiên như chẳng hiểu gì, lại định chuồn êm còn tỏ vẻ độ lượng với người lạ
- Thích? Tôi nhường
Ngầu thật, y như kiểu đàn chị nhường thứ gì đó cho một thằng em vậy, tuy nhiên người lạ vốn lì lợm, đâu có dễ dàng tha cho một con sóc thú vị chứ
- Ừm, hơn 10 giờ vẫn rõ. Ôi! ai ở trên cây thế nhỉ?
Cô gái nhỏ quay phắt lại, người lạ cũng quay màn hình điện thoại để chứng minh lời vừa nói.
Trong màn hình điện thoại, một tấm ảnh chụp nghiêng rất sắc nét, mà trong tấm ảnh, một cô gái đang dùng hai tay cầm chắc cành cây ngả xuống thấp nhất, thấy cả người và hơn nửa khuôn mặt, thả người xuống đúng vị trí chiếc ghế đá nơi chân tường rào. Cô gái đó, không ai khác chính là Ngọc Nhi
Chối cãi là điều không thể, cô gái nhỏ chỉ có thể thương lượng nhỏ nhẹ với người lạ
- Anh định làm gì?
Lời ít ý nhiều, cô gái nhỏ thẳng thắn với người lạ, rằng anh ta định làm gì với những gì anh ta biết, với tấm ảnh anh ta có và với cả cô gái nhỏ...
***
Cố gắng quét dọn căn phòng bừa bộn của người lạ thật nhanh để kịp cho buổi làm thêm tối nay
Vâng! Kết quả của sự thoả hiệp, cô gái nhỏ yếu thế hơn vì bị nắm thóp nên phải chấp nhận yêu cầu quá đáng của người lạ, quyét dọn phòng mỗi khi cần, đáp ứng mọi yêu cầu từ người lạ trong phạm vi có thể.
Ngọc Nhi chắc chắn người lạ là một công tử nhà giàu có, thế mà keo kiệt thật, dùng toàn đồ hiệu đắt tiền, sao không thuê hẳn một ôsin theo giờ quét dọn phòng, giặt quần áo... làm tất tần tật luôn đi? Còn xấu xa bắt nạt một nữ sinh nghèo như cô làm gì. Mà ông bà ta nói cấm có sai: tham thì thâm, ai bảo cô gái nhỏ không bỏ được công việc đó vì tiếc, tính toán muốn dành dụm gửi tiền về cho người cậu ở quê - một người thân duy nhất còn trên đời của cô gái nhỏ
Cuối cùng cũng xong, hài lòng với căn phòng gọn sạch khác hẳn lúc ban đầu. Ngọc Nhi khoá phòng người lạ cẩn thận. Đừng thắc mắc tại sao cô gái nhỏ được vinh dự cầm một chiếc chìa khoá phòng của người lạ, chỉ là để tiện lợi cho việc quét dọn kể cả khi người lạ đang đi vắng thôi
Quán bar lúc nào cũng vậy, đông đủ những cô cậu trẻ tuổi và một vài thành phần khác, ồn ào và mờ ảo trong tiếng nhạc không lời cùng những ánh đèn đa sắc màu chiếu vào những ly thuỷ tinh chứa chất lỏng đủ loại cũng đa sắc màu không kém.
Những người chưa vào quán bar bao giờ hay chỉ ít khi vào mà nhìn mặt tiêu cực của nó thì đều khẳng định: dù là ai, làm gì thì bước vào quán bar đều nhiễm thói đời hư hỏng, là những kẻ không trước cũng sau chẳng ra gì... họ đi đến kết luận: quán bar là một nơi nhộm đen con người, là nơi phung phí tiền bạc và thời gian. Nhưng nếu nhìn vào mặt khác, một khía cạnh khác của nó, họ sẽ thấy rằng không phải vào quán bar đều đã, đang và sẽ hư hỏng mà quán bar cũng là một nơi để thư giãn, xả strees, vui chơi cùng bạn bè và để kiếm tiền... lại kết luận quán bar không tha hoá con người mà chính con người tự sa ngã vào phần đen tối trong nó thôi
Đúng vậy, cô gái nhỏ là một bông hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Từ buổi chiều làm bồi bàn đến tối trong bar, thấy hết thảy những ai đến đây, sa ngã có, tốt đẹp có, tử tế có, trẻ có, già có... Đầy đủ những loại người trong xã hội. Dù làm việc trong môi trường phức tạp này, cô gái nhỏ vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với nó, tự hình thành một tuyến phòng vệ cho bản thân
Hết giờ làm việc, Ngọc Nhi trở về trường học như bao học sinh Quảng Uyên khác dù trễ giờ hơn, kết thúc ngày nghỉ ngắn ngủi.
Khẽ ngâm nga vài câu hát, Ngọc Nhi đang vui bởi vừa gửi một nửa số tiền lương tháng này cho cậu, mặc dù người cậu luôn nhắn cô gái nhỏ không cần gửi về quê mà cứ giữ để chi tiêu.
Cẩn thận leo lên cây, chân nhanh chóng đặt trên chuếc ghế đá nơi chân tường
Thình lình, một bóng đen kéo tay cô gái nhỏ lôi về phía dãy kí túc. Đang định hét lên nhưng khi thấy khuôn mặt ai đó thì cô gái nhỏ nghẹn luôn
Kỳ Nam lôi cô gái nhỏ vào một góc riêng biệt trong khu kí túc, có một ngôi nhà nhỏ được những dây hoa tường vi bao trọn, vài khóm hoa trên nền cỏ xanh mướt bao quanh nó, tách biệt hoàn toàn với bên ngoài
Bất ngờ thật, một ngôi nhà nhỏ xinh xắn thế này lại dùng khoá vân tay bảo mật cao, đây là nơi cấm trong những lần học sinh Quảng Uyên hay kể đến chăng?
Mạnh tay kéo Ngọc Nhi vào trong nhà ngay sau khi mở khoá. Ôi thật bất ngờ, bất ngờ hơn hẳn lúc nãy, cô gái nhỏ nhìn khắp lượt bên trong ngôi nhà vừa được cho là nhỏ xinh , khác một trời một vực, bên ngoài đẹp đẽ tao nhã còn bên trong chẳng khác gì một bãi chiến trường đầy đủ vỏ nhựa, cốc thuỷ tinh, lon bia, khăn tắm... la liệt khắp sàn, vài lon nước vẫn còn nước bên trong cũng cùng chung số phận khiến nước loang lổ trên mặt sàn và cả trên bàn ghế nữa
Nhìn sang chiếc giường duy nhất chiếm hẳn một phần ba (1/3) ngôi nhà, chăn đắp đã mất tung tích, chẳng thể nhận diện nổi màu sắc ban đầu của tấm drap giường nữa vì nó cũng đầy cafe và kem bánh ngọt tạo thành một hỗn hợp không xác định màu sắc và kết dính lại trông thật bẩn thỉu
Đây... là nơi dành cho người ở sao?
- Tôi ở
Chất giọng sắc lạnh phá vỡ không gian yên tĩnh, kéo Ngọc Nhi ra khỏi sự bất ngờ và nghi ngại vớ vẩn. Ánh nhìn chạm vào đôi mắt xám tro, như đã bị nhìn thấu, cô gái nhỏ cúi đầu lảng tránh đôi mắt ấy nhưng vẫn cố làm như rất bình thường
- Có chuyện gì sao?
- quét, dọn và lau đi
- Gì cơ
Chán ghét phản ứng chậm chạp của cô gái nhỏ, Kỳ Nam đẩy luôn cô gái nhỏ xuống giường
- Thấy không! Quét, dọn và lau đi
Sau cú đẩy bất ngờ vừa xong, cả người Ngọc Nhi đã nằm trọn lên cái giường có hỗn hợp chất kết dính ấy, vì còn mới nên chưa khô, một trong số chúng dính vào bộ đồng phục duy nhất của cô gái nhỏ. Đã kịp hiểu vấn đề
Sống mũi Ngọc Nhi cay cay, cô gái nhỏ đâu phải con nhóc ai cũng có thể sai khiến. Dùng hết sức gào lên với hung thủ
- TÔI KHÔNG LÀM ĐẤY...
Một cái nhếch môi là tất cả những gì ngọc nhi nhận được, cô gái nhỏ đã quên sự đáng sợ của con quỷ khát máu trong chàng trai ấy, chỉ trực chờ kẻ nào đó chạm vào... sẽ bùng phát dữ dội không gì cản được
Lôi cô gái nhỏ dậy và ném, Kỳ Nam ném cô gái nhỏ xuống sàn nhà một cách thô bạo, Ngọc Nhi đang chung số phận với những vỏ nhựa, cốc... vương vãi nằm trên sàn, một vài mảnh thuỷ tinh từ chiếc cốc vỡ vé rách da đâm vào bàn tay trắng trẻo của cô gái nhỏ
Bây ngờ Ngọc Nhi mới ý thức được mình đã phạm sai lầm, lẽ ra không nên chống lại kẻ nguy hiểm ấy, lẽ ra phải ngoan ngoãn nếu không muốn bị thiệt thòi...
Mặc kệ những mảnh thuỷ tinh vẫn nằm trong bàn tay, Ngọc Nhi đứng dậy, bắt đầu quét dọn, gom những tất cả rác lại một chỗ, hót và đổ chúng vào sọt rác nơi góc tường...
Mọi hành động đều rất nhanh và gọn, cảm thấy ghét bản thân vì đã thích chàng trai ấy, có một chút tủi thân nho nhỏ len vào tận tim...
- Sóc con! chăm quá nhỉ?
Lại một tên trai đẹp, lạ hoắc, cô gái nhỏ có quen đâu nhỉ? Tỉnh bơ phớt lờ là cách tốt nhất lúc này, cô gái nhỏ tiếp tục với dòng chữ đang dở
Có vẻ người lạ theo trường phái hành động, dật luôn cuốn tiểu thuyết để đáp lại sự phớt lờ đối diện. Thành công hướng sự chú ý của Ngọc Nhi đến mình
- Làm gì vậy?
Cô gái nhỏ gắt với người lạ, trời mới biết Ngọc Nhi ghét nhất đang đọc nhập tâm một cái gì đó, đặc biệt là đọc tiểu thuyết mà bị cắt ngang
- Sóc con, em dữ dằn quá đấy!
Vươn người thật nhanh, tay cũng nhanh chóng hướng về cuốn tiểu thuyết thân yêu và... Thu về là bàn tay trống rỗng
Bật cười ngạo nghễ, người lạ thích thú với hành động vừa rồi của gái nhỏ, nhưng vẫn buông câu tán thưởng
- Đúng là sóc con, nhanh nhẹn ghê
- Không biết con sóc nào hay vượt tường đột nhập trường nhỉ? Nếu báo cho ban giám hiệu biết, chắc... Sẽ rất thú vị đây!
Thật trắng trợn, một lời vạch trần tội lỗi đồng thời đang uy hiếp Ngọc Nhi. Có chút chột dạ... nhưng không sợ, rút kinh nghiệm từ lần trước gặp kẻ quái dị, cô gái nhỏ cố gắng thật tự nhiên như chẳng hiểu gì, lại định chuồn êm còn tỏ vẻ độ lượng với người lạ
- Thích? Tôi nhường
Ngầu thật, y như kiểu đàn chị nhường thứ gì đó cho một thằng em vậy, tuy nhiên người lạ vốn lì lợm, đâu có dễ dàng tha cho một con sóc thú vị chứ
- Ừm, hơn 10 giờ vẫn rõ. Ôi! ai ở trên cây thế nhỉ?
Cô gái nhỏ quay phắt lại, người lạ cũng quay màn hình điện thoại để chứng minh lời vừa nói.
Trong màn hình điện thoại, một tấm ảnh chụp nghiêng rất sắc nét, mà trong tấm ảnh, một cô gái đang dùng hai tay cầm chắc cành cây ngả xuống thấp nhất, thấy cả người và hơn nửa khuôn mặt, thả người xuống đúng vị trí chiếc ghế đá nơi chân tường rào. Cô gái đó, không ai khác chính là Ngọc Nhi
Chối cãi là điều không thể, cô gái nhỏ chỉ có thể thương lượng nhỏ nhẹ với người lạ
- Anh định làm gì?
Lời ít ý nhiều, cô gái nhỏ thẳng thắn với người lạ, rằng anh ta định làm gì với những gì anh ta biết, với tấm ảnh anh ta có và với cả cô gái nhỏ...
***
Cố gắng quét dọn căn phòng bừa bộn của người lạ thật nhanh để kịp cho buổi làm thêm tối nay
Vâng! Kết quả của sự thoả hiệp, cô gái nhỏ yếu thế hơn vì bị nắm thóp nên phải chấp nhận yêu cầu quá đáng của người lạ, quyét dọn phòng mỗi khi cần, đáp ứng mọi yêu cầu từ người lạ trong phạm vi có thể.
Ngọc Nhi chắc chắn người lạ là một công tử nhà giàu có, thế mà keo kiệt thật, dùng toàn đồ hiệu đắt tiền, sao không thuê hẳn một ôsin theo giờ quét dọn phòng, giặt quần áo... làm tất tần tật luôn đi? Còn xấu xa bắt nạt một nữ sinh nghèo như cô làm gì. Mà ông bà ta nói cấm có sai: tham thì thâm, ai bảo cô gái nhỏ không bỏ được công việc đó vì tiếc, tính toán muốn dành dụm gửi tiền về cho người cậu ở quê - một người thân duy nhất còn trên đời của cô gái nhỏ
Cuối cùng cũng xong, hài lòng với căn phòng gọn sạch khác hẳn lúc ban đầu. Ngọc Nhi khoá phòng người lạ cẩn thận. Đừng thắc mắc tại sao cô gái nhỏ được vinh dự cầm một chiếc chìa khoá phòng của người lạ, chỉ là để tiện lợi cho việc quét dọn kể cả khi người lạ đang đi vắng thôi
Quán bar lúc nào cũng vậy, đông đủ những cô cậu trẻ tuổi và một vài thành phần khác, ồn ào và mờ ảo trong tiếng nhạc không lời cùng những ánh đèn đa sắc màu chiếu vào những ly thuỷ tinh chứa chất lỏng đủ loại cũng đa sắc màu không kém.
Những người chưa vào quán bar bao giờ hay chỉ ít khi vào mà nhìn mặt tiêu cực của nó thì đều khẳng định: dù là ai, làm gì thì bước vào quán bar đều nhiễm thói đời hư hỏng, là những kẻ không trước cũng sau chẳng ra gì... họ đi đến kết luận: quán bar là một nơi nhộm đen con người, là nơi phung phí tiền bạc và thời gian. Nhưng nếu nhìn vào mặt khác, một khía cạnh khác của nó, họ sẽ thấy rằng không phải vào quán bar đều đã, đang và sẽ hư hỏng mà quán bar cũng là một nơi để thư giãn, xả strees, vui chơi cùng bạn bè và để kiếm tiền... lại kết luận quán bar không tha hoá con người mà chính con người tự sa ngã vào phần đen tối trong nó thôi
Đúng vậy, cô gái nhỏ là một bông hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Từ buổi chiều làm bồi bàn đến tối trong bar, thấy hết thảy những ai đến đây, sa ngã có, tốt đẹp có, tử tế có, trẻ có, già có... Đầy đủ những loại người trong xã hội. Dù làm việc trong môi trường phức tạp này, cô gái nhỏ vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với nó, tự hình thành một tuyến phòng vệ cho bản thân
Hết giờ làm việc, Ngọc Nhi trở về trường học như bao học sinh Quảng Uyên khác dù trễ giờ hơn, kết thúc ngày nghỉ ngắn ngủi.
Khẽ ngâm nga vài câu hát, Ngọc Nhi đang vui bởi vừa gửi một nửa số tiền lương tháng này cho cậu, mặc dù người cậu luôn nhắn cô gái nhỏ không cần gửi về quê mà cứ giữ để chi tiêu.
Cẩn thận leo lên cây, chân nhanh chóng đặt trên chuếc ghế đá nơi chân tường
Thình lình, một bóng đen kéo tay cô gái nhỏ lôi về phía dãy kí túc. Đang định hét lên nhưng khi thấy khuôn mặt ai đó thì cô gái nhỏ nghẹn luôn
Kỳ Nam lôi cô gái nhỏ vào một góc riêng biệt trong khu kí túc, có một ngôi nhà nhỏ được những dây hoa tường vi bao trọn, vài khóm hoa trên nền cỏ xanh mướt bao quanh nó, tách biệt hoàn toàn với bên ngoài
Bất ngờ thật, một ngôi nhà nhỏ xinh xắn thế này lại dùng khoá vân tay bảo mật cao, đây là nơi cấm trong những lần học sinh Quảng Uyên hay kể đến chăng?
Mạnh tay kéo Ngọc Nhi vào trong nhà ngay sau khi mở khoá. Ôi thật bất ngờ, bất ngờ hơn hẳn lúc nãy, cô gái nhỏ nhìn khắp lượt bên trong ngôi nhà vừa được cho là nhỏ xinh , khác một trời một vực, bên ngoài đẹp đẽ tao nhã còn bên trong chẳng khác gì một bãi chiến trường đầy đủ vỏ nhựa, cốc thuỷ tinh, lon bia, khăn tắm... la liệt khắp sàn, vài lon nước vẫn còn nước bên trong cũng cùng chung số phận khiến nước loang lổ trên mặt sàn và cả trên bàn ghế nữa
Nhìn sang chiếc giường duy nhất chiếm hẳn một phần ba (1/3) ngôi nhà, chăn đắp đã mất tung tích, chẳng thể nhận diện nổi màu sắc ban đầu của tấm drap giường nữa vì nó cũng đầy cafe và kem bánh ngọt tạo thành một hỗn hợp không xác định màu sắc và kết dính lại trông thật bẩn thỉu
Đây... là nơi dành cho người ở sao?
- Tôi ở
Chất giọng sắc lạnh phá vỡ không gian yên tĩnh, kéo Ngọc Nhi ra khỏi sự bất ngờ và nghi ngại vớ vẩn. Ánh nhìn chạm vào đôi mắt xám tro, như đã bị nhìn thấu, cô gái nhỏ cúi đầu lảng tránh đôi mắt ấy nhưng vẫn cố làm như rất bình thường
- Có chuyện gì sao?
- quét, dọn và lau đi
- Gì cơ
Chán ghét phản ứng chậm chạp của cô gái nhỏ, Kỳ Nam đẩy luôn cô gái nhỏ xuống giường
- Thấy không! Quét, dọn và lau đi
Sau cú đẩy bất ngờ vừa xong, cả người Ngọc Nhi đã nằm trọn lên cái giường có hỗn hợp chất kết dính ấy, vì còn mới nên chưa khô, một trong số chúng dính vào bộ đồng phục duy nhất của cô gái nhỏ. Đã kịp hiểu vấn đề
Sống mũi Ngọc Nhi cay cay, cô gái nhỏ đâu phải con nhóc ai cũng có thể sai khiến. Dùng hết sức gào lên với hung thủ
- TÔI KHÔNG LÀM ĐẤY...
Một cái nhếch môi là tất cả những gì ngọc nhi nhận được, cô gái nhỏ đã quên sự đáng sợ của con quỷ khát máu trong chàng trai ấy, chỉ trực chờ kẻ nào đó chạm vào... sẽ bùng phát dữ dội không gì cản được
Lôi cô gái nhỏ dậy và ném, Kỳ Nam ném cô gái nhỏ xuống sàn nhà một cách thô bạo, Ngọc Nhi đang chung số phận với những vỏ nhựa, cốc... vương vãi nằm trên sàn, một vài mảnh thuỷ tinh từ chiếc cốc vỡ vé rách da đâm vào bàn tay trắng trẻo của cô gái nhỏ
Bây ngờ Ngọc Nhi mới ý thức được mình đã phạm sai lầm, lẽ ra không nên chống lại kẻ nguy hiểm ấy, lẽ ra phải ngoan ngoãn nếu không muốn bị thiệt thòi...
Mặc kệ những mảnh thuỷ tinh vẫn nằm trong bàn tay, Ngọc Nhi đứng dậy, bắt đầu quét dọn, gom những tất cả rác lại một chỗ, hót và đổ chúng vào sọt rác nơi góc tường...
Mọi hành động đều rất nhanh và gọn, cảm thấy ghét bản thân vì đã thích chàng trai ấy, có một chút tủi thân nho nhỏ len vào tận tim...
/4
|