Giai điệu lộn xộn, khó nghe cứ truyền ra từng đoạn từng đoạn từ cây dương cầm dưới hai tay của Lucien, hơn nữa với một người vẫn mới chỉ ở giai đoạn có thể đàn tấu khúc nhạc đơn giản như Lucien thì kỹ xảo diễn tấu hoàn toàn không thể khớp với giai điệu có độ khó cao mà bản thân muốn. Thế nên từng âm từng âm bật ra giống như người thợ rèn trong tiệm rèn đang cầm thiết chùy gõ nện từng cái vào tim của Lotter, Phyllis và Herodotus vậy, khiến họ có một loại cảm giác điên cuồng muốn đi lên trước xé nát người Lucien.
“Đủ rồi!” Herodotus và Lotter đồng thời hét lên, có chút không thể duy trì phong độ quý tộc của mình.
Lucien quay đầu lại, dùng ánh mắt “trong veo” nhìn họ: “Lotter, Phyllis, Herodotus, các anh không luyện tập nhạc cụ à? Ngài Victor đã dặn chúng ta phải cố gắng luyện tập.”
“Anh!” Herodotus hai tay nắm chặt, lửa giận khiến hai má đỏ lựng nhưng thân thể gầy gò, từ nhỏ đánh nhau chưa từng thắng được ai như hắn có một sự sợ hãi tự nhiên đối với việc đánh nhau. Do đó còn giữ lại một chút tỉnh táo, cân nhắc lực chiến đấu của bản thân và Lucien: [Hắn cao hơn mình nửa cái đầu, khoảng một mét bảy ba, xuất thân dân nghèo, dựa vào việc giúp người khác chuyển đồ để kiếm tiền nên sức lực chắc chắn rất lớn. Hơn nữa có một người bạn thân là người hầu kỵ sĩ nên hắn chắc cũng có luyện tập kiếm thuật thông thường, mình căn bản đánh không lại hắn.]
[Thôi vậy, đánh bạn học của mình thì sẽ bị ngài Victor đuổi đi.] Herodotus nhìn thân hình gầy yếu của bản thân rồi tìm một lý do cho mình: “Tôi không muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn tên dân nghèo như anh làm bẩn tay tôi nên tôi đến phòng đàn khác luyện tập.”
Nói xong hắn quay người đi ra phía cửa.
Lucien hỏi một cách “vô tội”: “Herodotus anh ta bị làm sao thế?” Có thể chọc tức để bớt đi người nào hay người đó, như vậy mới có thể che đậy sự tiến bộ không hợp lý và nhảy vọt khi bản thân viết giai điệu.
Herodotus đang định mở cửa thì nghe thấy lời của Lucien, tay hắn trượt một cái suýt nữa té nhào, hắn quay đầu nhìn Lucien một cách bực tức nghĩ rằng tên khốn này là đang cố ý!
Lại cân nhắc sự chênh lệch thể hình của hai bên, Herodotus cắn răng đi ra khỏi phòng đàn.
Lucien thấy vậy thì quay đầu lại cầm bút lông lên, viết lên tờ giấy trắng đoạn giai điệu đàn tấu vừa nãy. Trong đó bao gồm một chút âm tiết nhỏ của khúc giao hưởng Định Mệnh, còn phần lớn là những nốt nhạc mà Lucien viết và chắp vá lung tung theo cảm giác của bản thân. Bất kỳ người nào có trình độ âm nhạc khi xem đoạn giai điệu này đều sẽ không nhịn nỗi mà lắc đầu, nó chỉ tốt hơn rác rưởi một chút.
Nhìn thấy Lucien nghiêm túc viết năm dòng nhạc, Lotter ngẩng đầu nhìn trần nhà của phòng đàn rồi sau đó day day thái dương xác nhận lần cuối: “Anh thật sự muốn viết nhạc khúc à?”
“Dĩ nhiên, tôi đang viết.” Lucien không thèm quay đầu lại mà trả lời: “Ừm, tôi lại có chút cảm hứng rồi.”
Thế là Lucien đặt bút lông xuống, những tạp âm khó nghe đó lại lần nữa vang lên trong phòng đàn.
Phyllis đứng dậy lẩm bẩm một cách uể oải: “Lotter, tôi nghĩ tôi phải đến vườn hoa phía sau để yên tĩnh một lát, tôi sắp phát điên rồi.”
Lotter thở dài một hơi: “Tôi cũng đến phòng đàn khác.”
Sau khi chờ họ đi hết thì Lucien mới lặng lẽ thở phào rồi khóa trái cửa phòng đàn lại, sửa lại một chút hai đoạn giai điệu viết vừa nãy để khiến chúng có nhiều giai điệu của khúc giao hưởng Định Mệnh hơn. Sau đó nghĩ gì viết nấy, viết đầy cả mấy trang giấy trắng khiến chúng đầy những giai điệu giống như rác rưởi.
Đây là cách mà Lucien vừa mới nghĩ ra, dùng một quá trình tuần tự dần tiến để hoàn thành việc này. Trước tiên khiến bọn họ chấp nhận sự thật rằng bản thân đang viết nhạc khúc, sau đó dùng giai điệu rác rưởi che lấp, tiến bộ từng ngày. Đồng thời sự tiến bộ như vậy phải thể hiện trên bản nháp của nhạc phổ để làm chứng cứ khi bị chất vấn sau này. Chờ khi họ vô thức cảm thấy trong nhạc khúc mà bản thân viết có không ít giai điệu bùi tai thì có thể mời Victor nghe khúc giao hưởng Định Mệnh phiên bản dương cầm mà bản thân đàn tấu và có rất nhiều thiếu sót này, để ngài ấy sửa lại khuyết điểm trong đó rồi hoàn thiện nhạc khúc và soạn lại thành khúc nhạc giao hưởng chính thức.
Một thiên tài tiến bộ nhanh chóng một cách rõ ràng, bộc lộ tài hoa âm nhạc bị che lấp từng chút một sẽ dễ dàng được mọi người chấp nhận hơn nhiều so với một quái thai đột nhiên lấy ra một khúc giao hưởng chấn động lòng người, có thể lưu truyền mấy trăm mấy ngàn năm và nói là do bản thân viết.
Dĩ nhiên thời gian này Lucien cũng dùng thời gian luyện tập nhạc cụ để luyện đàn tấu khúc giao hưởng Định Mệnh phiên bản dương cầm đó, tránh đến lúc vì kỹ xảo đàn tấu của bản thân kém mà khiến khúc nhạc nổi tiếng được xưng là “quán quân của nhạc giao hưởng” này bị những người như Victor, Lotter, Phyllis không chấp nhận mà từ bỏ.
Điều này không phải là không có tiền lệ, lần đầu tiên diễn xuất khúc giao hưởng Định Mệnh của Beethoven chính bởi vì các nhân tố như trước đó hợp luyện chỉ có một lần và thời tiết lạnh giá nên diễn tấu không tốt, chịu sự lạnh nhạt của khán giả. Cho đến nửa năm sau trong một lần tổ chức buổi hòa nhạc khác thì mới nhận được sự hưởng ứng vô cùng nhiệt liệt.
Xác định xong tiến độ của nhạc khúc hôm nay và sau khi đã chỉnh sửa xong điệu nhạc, Lucien đã bắt đầu luyện tập gian nan, thử đàn tấu khúc giao hưởng Định Mệnh. Chậm rãi, lộn xộn lung tung, hắn đàn khúc nhạc tươi đẹp và đi vào lòng người thành một bản nhạc tạp âm. Thực ra cho dù Lucien không khóa trái cửa phòng đàn thì nếu bị người khác nghe được cũng sẽ có chuyện.
Cả buổi trưa này bất kể là đám người Victor, Lane hay là Lotter đều không đến tìm Lucien, giúp Lucien thuận lợi đàn chậm rãi khúc giao hưởng dài hơn ba mươi phút được ba lần.
---
Thấy trời bắt đầu tối dần, Lucien sắp xếp lại nhạc phổ mà bản thân viết rồi mang theo một xấp giấy dày đi lên thính phòng diễn tấu ở tầng năm.
Trong thính phòng diễn tấu, dàn nhạc giao hưởng vẫn đang luyện tập. Victor đang tập trung tinh thần chỉ huy, xem ra sau khi nghỉ ngơi một thời gian ngắn thì tạm thời đã thoát khỏi u ám, toàn thân và tinh thần đều đắm chìm trong âm nhạc.
Ở dưới sân khấu, Lotter, Phyllis và Herodotus đã đợi ở đó, chăm chú nghe nhạc khúc và học hỏi cách chỉ huy của Victor, khi Lucien đi vào thì chỉ lạnh lùng nhìn một cái, hoàn toàn không muốn để ý đến cái tên điên tự đại, không thể giao lưu và hiểu nổi này.
Lucien không để bụng biểu hiện của họ, ngược lại còn mỉm cười đáp lại khiến Phyllis lộ ra biểu cảm bất lực.
Ngồi trên ghế khán giả mềm mại, Lucien nhắm mắt lại, vừa nghe nhạc khúc diễn tấu vừa suy nghĩ xem ngày mai nên để giai điệu tiến bộ đến mức nào.
Chìm trong bản nhạc tươi đẹp đó, nửa tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh. Victor và Lane cùng đi xuống, mang theo nụ cười nhẹ hỏi học trò của mình: “Buổi chiều luyện tập nhạc cụ thế nào? Có vấn đề gì về chỉ pháp và kỹ xảo không?”
“Ngài Victor.” Herodotus lòng đầy tức giận tố cáo: “Lucien lại tự đại kiêu căng muốn soạn nhạc khúc, Chúa ơi, anh ta mới học nhạc được bao lâu chứ! Âm nhạc vụng về, ầm ĩ, khó nghe của anh ta giống như tiếng rên của ma quỷ đã đuổi chúng tôi đến phòng đàn khác.”
Lucien mỉm cười nhìn Herodotus, trong lòng cảm kích sự tố cáo của anh ta: [Cảm ơn, cảm ơn anh đã tuyên dương việc này ra nếu không bản thân tôi cũng không dễ mở lời.]
Thấy sự tố cáo của mình đổi lại chỉ là nụ cười của Lucien, Herodotus không nhịn nỗi tiếp tục nói: “Ngài Victor, ngài vẫn nên xua tan suy nghĩ không phù hợp thực tế, không hiểu rõ năng lực bản thân của anh ta, tôi không muốn mỗi ngày đều nghe thấy tạp âm.”
Victor nghi hoặc nhìn sang Lucien: “Cậu đang thử soạn nhạc khúc?”
Lane ở bên cạnh hơi nhướng lông mày màu bạc, buồn cười nhìn nhạc phổ mà Lucien đang cầm trong tay.
Lucien bộ dạng đoan trang, trịnh trọng gật gật đầu: “Sự việc hôm nay và những việc trải qua trong quá khứ khiến tôi đột nhiên bùng phát cảm hứng nên thử viết chúng ra.”
Nhận được câu trả lời khẳng định của Lucien, Victor với tính cách ôn hòa không trực tiếp trách mắng mà hỏi: “Lucien, đây là giai điệu mà cậu viết? Có thể cho ta xem thử không?”
“Được chứ.” Lucien mang theo bên người rõ ràng như thế chính là để Victor xem, có một nhạc sĩ chứng minh tiến bộ của bản thân thì ở lĩnh vực âm nhạc mới có được trọng lượng.
Lane cười với vẻ hiếu kỳ: “Có thể cũng cho ta xem thử không?”
Một người chỉ mới bắt đầu học nhạc gần hai tháng lại nói là bản thân muốn soạn nhạc khúc, điều này sẽ khiến người ta rất hiếu kỳ.
Lucien dĩ nhiên không từ chối, thêm một người làm chứng chắc chắn càng tốt hơn. Thế là chia nhạc phổ thành hai phần đưa cho Victor và Lane.
Lane nhận lấy xem tỉ mỉ, đôi môi mỏng không nhịn nổi, động đậy gần như muốn cười ra tiếng.
Lông mày Victor nhíu lại, sau khi xem một lúc mới nói với giọng vừa nặng nề vừa dịu dàng: “Lucien, ta hiểu tâm ý của cậu và cũng rất cảm ơn nhưng cậu chỉ là người mới bắt đầu học nhạc nên hiện tại việc quan trọng nhất vẫn là nắm vững nền tảng, học tốt đàn tấu nhạc cụ, sau một hai năm rồi cậu hãy thử soạn nhạc khúc cũng không muộn.”
Kết hợp với việc gặp phải hôm nay, Victor có thể đoán được tâm nguyện Lucien muốn soạn nhạc khúc là vì sao mà có, vậy nên không có trách mắng và răn dạy quở trách hắn mà ngược lại có một loại tâm trạng an ủi, vui mừng xuất hiện.
Còn về việc đánh giá nhạc khúc mà Lucien viết thì thứ này có giá trị đánh giá không?
Tâm trạng mà Victor đang có đám người Lotter, Phyllis đều nghe ra được. Thế là họ bỗng nhiên tỉnh ngộ, nảy sinh suy nghĩ kiểu như “thì ra mục đích thật sự của tên khốn Lucien này không phải viết nhạc khúc mà là có hành động muốn chia sẻ phiền não với ngài Victor để lấy lòng ngài ấy, tại sao chúng ta lại không nghĩ ra! Ôi, chúng ta là những người thật thà chất phát, có giáo dục mà, không thể so với cái loại người nham hiểm xảo trá được”
Ánh mắt họ nhìn sang Lucien lập tức trở nên phức tạp.
Lane ôm tâm lý hiếu kỳ xem lướt nhạc phổ mà Lucien viết một lượt từ đầu, lúc này mới mỉm cười đánh giá và an ủi nói: “Tuy nhạc phổ này có thể rõ ràng nhìn ra sự non nớt, chưa thuần thục của Lucien, thậm chí không thể gọi là nhạc khúc nhưng trong này vẫn có không ít chỗ nổi trội, ví dụ như hai nhịp này… không tệ.”
Vừa nói ông ấy vừa ngâm nga hai nhịp này, chính là phần thuộc khúc giao hưởng Định Mệnh, khiến Lucien không thể không cảm thấy con mắt của ông ấy nham hiểm.
Lane tiếp tục nói: “Nhưng muốn viết ra nhạc khúc thật sự thì chỉ có một hai chỗ nổi trội là không được, Lucien đừng chỉ nhìn về nơi xa mà quên xem đường ở dưới chân.”
“Cảm ơn sự khẳng định của ngài, ngài Lane.” Lucien lễ độ cảm ơn rồi sau đó nói với Victor: “Ngài Victor, nhạc khúc mà tôi viết sẽ không làm lỡ việc luyện tập dương cầm của tôi, tôi thật sự có cảm hứng.”
“Cậu…” Victor muốn nói gì đó nhưng sự việc gần đây khiến ông ấy rất bực bội, cả người mệt mỏi nên thực tình không còn sức nói nhiều nữa. Thế là chuẩn bị chờ buổi hòa nhạc kết thúc rồi nói chuyện đàng hoàng với Lucien. Phải biết rằng thời gian một tháng không dài, ông lắc lắc đầu: “Được thôi, chỉ cần cậu không làm lỡ việc luyện tập dương cầm thì có thể thử, cũng coi như là một loại rèn luyện vậy.”
Đám người Lotter, Phyllis cảm thấy rất kỳ lạ nhìn về phía Lucien, cái tên này lại thật sự muốn viết nhạc khúc?! Thật là hoang đường!
----
Sau khi nhận được sự đồng ý của Victor thì Lucien từng bước tiến hành cuộc sống “kẻ chế tạo tạp âm” của mình, sự tiến bộ từng chút ẩn giấu trong tạp âm vô biên.
Tuy sau đó giai điệu khúc giao hưởng Định Mệnh của Lucien bắt đầu trở nên nhiều hơn nhưng Lotter, Phyllis, Herodotus sớm đã nảy sinh sự chống đối với tạp âm nên chỉ cần Lucien bắt đầu đàn tấu thì hoặc là rời đi hoặc là đàn tấu nhạc cụ của mình càng vang dội hơn. Cộng thêm việc chính Lucien cũng cố ý trộn lẫn các giai điệu rác rưởi kết hợp với khả năng đàn không đủ giỏi của bản thân, do đó bọn họ ngoại trừ việc có chút lo lắng thiên phú âm nhạc của mình sẽ bị tạp âm làm cho thui chột - “Phát hiện sau khi quen rồi thì tạp âm hình như cũng không đáng sợ như thế”, thì cũng không thực sự chú ý đến sự thay đổi trong nhạc khúc của Lucien.
Một tuần cuối cùng sắp đến gần, Lucien trải qua việc luyện tập lặp đi lặp lại trong thời gian dài thì cuối cùng có thể miễn cưỡng đàn tấu khúc giao hưởng Định Mệnh một lượt rồi, tuy bên trong rất nhiều thứ mang tính kỹ xảo vẫn chưa thể hoàn thành nhưng toàn bộ giai điệu đã không thể che giấu nữa rồi.
“Đủ rồi!” Herodotus và Lotter đồng thời hét lên, có chút không thể duy trì phong độ quý tộc của mình.
Lucien quay đầu lại, dùng ánh mắt “trong veo” nhìn họ: “Lotter, Phyllis, Herodotus, các anh không luyện tập nhạc cụ à? Ngài Victor đã dặn chúng ta phải cố gắng luyện tập.”
“Anh!” Herodotus hai tay nắm chặt, lửa giận khiến hai má đỏ lựng nhưng thân thể gầy gò, từ nhỏ đánh nhau chưa từng thắng được ai như hắn có một sự sợ hãi tự nhiên đối với việc đánh nhau. Do đó còn giữ lại một chút tỉnh táo, cân nhắc lực chiến đấu của bản thân và Lucien: [Hắn cao hơn mình nửa cái đầu, khoảng một mét bảy ba, xuất thân dân nghèo, dựa vào việc giúp người khác chuyển đồ để kiếm tiền nên sức lực chắc chắn rất lớn. Hơn nữa có một người bạn thân là người hầu kỵ sĩ nên hắn chắc cũng có luyện tập kiếm thuật thông thường, mình căn bản đánh không lại hắn.]
[Thôi vậy, đánh bạn học của mình thì sẽ bị ngài Victor đuổi đi.] Herodotus nhìn thân hình gầy yếu của bản thân rồi tìm một lý do cho mình: “Tôi không muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn tên dân nghèo như anh làm bẩn tay tôi nên tôi đến phòng đàn khác luyện tập.”
Nói xong hắn quay người đi ra phía cửa.
Lucien hỏi một cách “vô tội”: “Herodotus anh ta bị làm sao thế?” Có thể chọc tức để bớt đi người nào hay người đó, như vậy mới có thể che đậy sự tiến bộ không hợp lý và nhảy vọt khi bản thân viết giai điệu.
Herodotus đang định mở cửa thì nghe thấy lời của Lucien, tay hắn trượt một cái suýt nữa té nhào, hắn quay đầu nhìn Lucien một cách bực tức nghĩ rằng tên khốn này là đang cố ý!
Lại cân nhắc sự chênh lệch thể hình của hai bên, Herodotus cắn răng đi ra khỏi phòng đàn.
Lucien thấy vậy thì quay đầu lại cầm bút lông lên, viết lên tờ giấy trắng đoạn giai điệu đàn tấu vừa nãy. Trong đó bao gồm một chút âm tiết nhỏ của khúc giao hưởng Định Mệnh, còn phần lớn là những nốt nhạc mà Lucien viết và chắp vá lung tung theo cảm giác của bản thân. Bất kỳ người nào có trình độ âm nhạc khi xem đoạn giai điệu này đều sẽ không nhịn nỗi mà lắc đầu, nó chỉ tốt hơn rác rưởi một chút.
Nhìn thấy Lucien nghiêm túc viết năm dòng nhạc, Lotter ngẩng đầu nhìn trần nhà của phòng đàn rồi sau đó day day thái dương xác nhận lần cuối: “Anh thật sự muốn viết nhạc khúc à?”
“Dĩ nhiên, tôi đang viết.” Lucien không thèm quay đầu lại mà trả lời: “Ừm, tôi lại có chút cảm hứng rồi.”
Thế là Lucien đặt bút lông xuống, những tạp âm khó nghe đó lại lần nữa vang lên trong phòng đàn.
Phyllis đứng dậy lẩm bẩm một cách uể oải: “Lotter, tôi nghĩ tôi phải đến vườn hoa phía sau để yên tĩnh một lát, tôi sắp phát điên rồi.”
Lotter thở dài một hơi: “Tôi cũng đến phòng đàn khác.”
Sau khi chờ họ đi hết thì Lucien mới lặng lẽ thở phào rồi khóa trái cửa phòng đàn lại, sửa lại một chút hai đoạn giai điệu viết vừa nãy để khiến chúng có nhiều giai điệu của khúc giao hưởng Định Mệnh hơn. Sau đó nghĩ gì viết nấy, viết đầy cả mấy trang giấy trắng khiến chúng đầy những giai điệu giống như rác rưởi.
Đây là cách mà Lucien vừa mới nghĩ ra, dùng một quá trình tuần tự dần tiến để hoàn thành việc này. Trước tiên khiến bọn họ chấp nhận sự thật rằng bản thân đang viết nhạc khúc, sau đó dùng giai điệu rác rưởi che lấp, tiến bộ từng ngày. Đồng thời sự tiến bộ như vậy phải thể hiện trên bản nháp của nhạc phổ để làm chứng cứ khi bị chất vấn sau này. Chờ khi họ vô thức cảm thấy trong nhạc khúc mà bản thân viết có không ít giai điệu bùi tai thì có thể mời Victor nghe khúc giao hưởng Định Mệnh phiên bản dương cầm mà bản thân đàn tấu và có rất nhiều thiếu sót này, để ngài ấy sửa lại khuyết điểm trong đó rồi hoàn thiện nhạc khúc và soạn lại thành khúc nhạc giao hưởng chính thức.
Một thiên tài tiến bộ nhanh chóng một cách rõ ràng, bộc lộ tài hoa âm nhạc bị che lấp từng chút một sẽ dễ dàng được mọi người chấp nhận hơn nhiều so với một quái thai đột nhiên lấy ra một khúc giao hưởng chấn động lòng người, có thể lưu truyền mấy trăm mấy ngàn năm và nói là do bản thân viết.
Dĩ nhiên thời gian này Lucien cũng dùng thời gian luyện tập nhạc cụ để luyện đàn tấu khúc giao hưởng Định Mệnh phiên bản dương cầm đó, tránh đến lúc vì kỹ xảo đàn tấu của bản thân kém mà khiến khúc nhạc nổi tiếng được xưng là “quán quân của nhạc giao hưởng” này bị những người như Victor, Lotter, Phyllis không chấp nhận mà từ bỏ.
Điều này không phải là không có tiền lệ, lần đầu tiên diễn xuất khúc giao hưởng Định Mệnh của Beethoven chính bởi vì các nhân tố như trước đó hợp luyện chỉ có một lần và thời tiết lạnh giá nên diễn tấu không tốt, chịu sự lạnh nhạt của khán giả. Cho đến nửa năm sau trong một lần tổ chức buổi hòa nhạc khác thì mới nhận được sự hưởng ứng vô cùng nhiệt liệt.
Xác định xong tiến độ của nhạc khúc hôm nay và sau khi đã chỉnh sửa xong điệu nhạc, Lucien đã bắt đầu luyện tập gian nan, thử đàn tấu khúc giao hưởng Định Mệnh. Chậm rãi, lộn xộn lung tung, hắn đàn khúc nhạc tươi đẹp và đi vào lòng người thành một bản nhạc tạp âm. Thực ra cho dù Lucien không khóa trái cửa phòng đàn thì nếu bị người khác nghe được cũng sẽ có chuyện.
Cả buổi trưa này bất kể là đám người Victor, Lane hay là Lotter đều không đến tìm Lucien, giúp Lucien thuận lợi đàn chậm rãi khúc giao hưởng dài hơn ba mươi phút được ba lần.
---
Thấy trời bắt đầu tối dần, Lucien sắp xếp lại nhạc phổ mà bản thân viết rồi mang theo một xấp giấy dày đi lên thính phòng diễn tấu ở tầng năm.
Trong thính phòng diễn tấu, dàn nhạc giao hưởng vẫn đang luyện tập. Victor đang tập trung tinh thần chỉ huy, xem ra sau khi nghỉ ngơi một thời gian ngắn thì tạm thời đã thoát khỏi u ám, toàn thân và tinh thần đều đắm chìm trong âm nhạc.
Ở dưới sân khấu, Lotter, Phyllis và Herodotus đã đợi ở đó, chăm chú nghe nhạc khúc và học hỏi cách chỉ huy của Victor, khi Lucien đi vào thì chỉ lạnh lùng nhìn một cái, hoàn toàn không muốn để ý đến cái tên điên tự đại, không thể giao lưu và hiểu nổi này.
Lucien không để bụng biểu hiện của họ, ngược lại còn mỉm cười đáp lại khiến Phyllis lộ ra biểu cảm bất lực.
Ngồi trên ghế khán giả mềm mại, Lucien nhắm mắt lại, vừa nghe nhạc khúc diễn tấu vừa suy nghĩ xem ngày mai nên để giai điệu tiến bộ đến mức nào.
Chìm trong bản nhạc tươi đẹp đó, nửa tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh. Victor và Lane cùng đi xuống, mang theo nụ cười nhẹ hỏi học trò của mình: “Buổi chiều luyện tập nhạc cụ thế nào? Có vấn đề gì về chỉ pháp và kỹ xảo không?”
“Ngài Victor.” Herodotus lòng đầy tức giận tố cáo: “Lucien lại tự đại kiêu căng muốn soạn nhạc khúc, Chúa ơi, anh ta mới học nhạc được bao lâu chứ! Âm nhạc vụng về, ầm ĩ, khó nghe của anh ta giống như tiếng rên của ma quỷ đã đuổi chúng tôi đến phòng đàn khác.”
Lucien mỉm cười nhìn Herodotus, trong lòng cảm kích sự tố cáo của anh ta: [Cảm ơn, cảm ơn anh đã tuyên dương việc này ra nếu không bản thân tôi cũng không dễ mở lời.]
Thấy sự tố cáo của mình đổi lại chỉ là nụ cười của Lucien, Herodotus không nhịn nỗi tiếp tục nói: “Ngài Victor, ngài vẫn nên xua tan suy nghĩ không phù hợp thực tế, không hiểu rõ năng lực bản thân của anh ta, tôi không muốn mỗi ngày đều nghe thấy tạp âm.”
Victor nghi hoặc nhìn sang Lucien: “Cậu đang thử soạn nhạc khúc?”
Lane ở bên cạnh hơi nhướng lông mày màu bạc, buồn cười nhìn nhạc phổ mà Lucien đang cầm trong tay.
Lucien bộ dạng đoan trang, trịnh trọng gật gật đầu: “Sự việc hôm nay và những việc trải qua trong quá khứ khiến tôi đột nhiên bùng phát cảm hứng nên thử viết chúng ra.”
Nhận được câu trả lời khẳng định của Lucien, Victor với tính cách ôn hòa không trực tiếp trách mắng mà hỏi: “Lucien, đây là giai điệu mà cậu viết? Có thể cho ta xem thử không?”
“Được chứ.” Lucien mang theo bên người rõ ràng như thế chính là để Victor xem, có một nhạc sĩ chứng minh tiến bộ của bản thân thì ở lĩnh vực âm nhạc mới có được trọng lượng.
Lane cười với vẻ hiếu kỳ: “Có thể cũng cho ta xem thử không?”
Một người chỉ mới bắt đầu học nhạc gần hai tháng lại nói là bản thân muốn soạn nhạc khúc, điều này sẽ khiến người ta rất hiếu kỳ.
Lucien dĩ nhiên không từ chối, thêm một người làm chứng chắc chắn càng tốt hơn. Thế là chia nhạc phổ thành hai phần đưa cho Victor và Lane.
Lane nhận lấy xem tỉ mỉ, đôi môi mỏng không nhịn nổi, động đậy gần như muốn cười ra tiếng.
Lông mày Victor nhíu lại, sau khi xem một lúc mới nói với giọng vừa nặng nề vừa dịu dàng: “Lucien, ta hiểu tâm ý của cậu và cũng rất cảm ơn nhưng cậu chỉ là người mới bắt đầu học nhạc nên hiện tại việc quan trọng nhất vẫn là nắm vững nền tảng, học tốt đàn tấu nhạc cụ, sau một hai năm rồi cậu hãy thử soạn nhạc khúc cũng không muộn.”
Kết hợp với việc gặp phải hôm nay, Victor có thể đoán được tâm nguyện Lucien muốn soạn nhạc khúc là vì sao mà có, vậy nên không có trách mắng và răn dạy quở trách hắn mà ngược lại có một loại tâm trạng an ủi, vui mừng xuất hiện.
Còn về việc đánh giá nhạc khúc mà Lucien viết thì thứ này có giá trị đánh giá không?
Tâm trạng mà Victor đang có đám người Lotter, Phyllis đều nghe ra được. Thế là họ bỗng nhiên tỉnh ngộ, nảy sinh suy nghĩ kiểu như “thì ra mục đích thật sự của tên khốn Lucien này không phải viết nhạc khúc mà là có hành động muốn chia sẻ phiền não với ngài Victor để lấy lòng ngài ấy, tại sao chúng ta lại không nghĩ ra! Ôi, chúng ta là những người thật thà chất phát, có giáo dục mà, không thể so với cái loại người nham hiểm xảo trá được”
Ánh mắt họ nhìn sang Lucien lập tức trở nên phức tạp.
Lane ôm tâm lý hiếu kỳ xem lướt nhạc phổ mà Lucien viết một lượt từ đầu, lúc này mới mỉm cười đánh giá và an ủi nói: “Tuy nhạc phổ này có thể rõ ràng nhìn ra sự non nớt, chưa thuần thục của Lucien, thậm chí không thể gọi là nhạc khúc nhưng trong này vẫn có không ít chỗ nổi trội, ví dụ như hai nhịp này… không tệ.”
Vừa nói ông ấy vừa ngâm nga hai nhịp này, chính là phần thuộc khúc giao hưởng Định Mệnh, khiến Lucien không thể không cảm thấy con mắt của ông ấy nham hiểm.
Lane tiếp tục nói: “Nhưng muốn viết ra nhạc khúc thật sự thì chỉ có một hai chỗ nổi trội là không được, Lucien đừng chỉ nhìn về nơi xa mà quên xem đường ở dưới chân.”
“Cảm ơn sự khẳng định của ngài, ngài Lane.” Lucien lễ độ cảm ơn rồi sau đó nói với Victor: “Ngài Victor, nhạc khúc mà tôi viết sẽ không làm lỡ việc luyện tập dương cầm của tôi, tôi thật sự có cảm hứng.”
“Cậu…” Victor muốn nói gì đó nhưng sự việc gần đây khiến ông ấy rất bực bội, cả người mệt mỏi nên thực tình không còn sức nói nhiều nữa. Thế là chuẩn bị chờ buổi hòa nhạc kết thúc rồi nói chuyện đàng hoàng với Lucien. Phải biết rằng thời gian một tháng không dài, ông lắc lắc đầu: “Được thôi, chỉ cần cậu không làm lỡ việc luyện tập dương cầm thì có thể thử, cũng coi như là một loại rèn luyện vậy.”
Đám người Lotter, Phyllis cảm thấy rất kỳ lạ nhìn về phía Lucien, cái tên này lại thật sự muốn viết nhạc khúc?! Thật là hoang đường!
----
Sau khi nhận được sự đồng ý của Victor thì Lucien từng bước tiến hành cuộc sống “kẻ chế tạo tạp âm” của mình, sự tiến bộ từng chút ẩn giấu trong tạp âm vô biên.
Tuy sau đó giai điệu khúc giao hưởng Định Mệnh của Lucien bắt đầu trở nên nhiều hơn nhưng Lotter, Phyllis, Herodotus sớm đã nảy sinh sự chống đối với tạp âm nên chỉ cần Lucien bắt đầu đàn tấu thì hoặc là rời đi hoặc là đàn tấu nhạc cụ của mình càng vang dội hơn. Cộng thêm việc chính Lucien cũng cố ý trộn lẫn các giai điệu rác rưởi kết hợp với khả năng đàn không đủ giỏi của bản thân, do đó bọn họ ngoại trừ việc có chút lo lắng thiên phú âm nhạc của mình sẽ bị tạp âm làm cho thui chột - “Phát hiện sau khi quen rồi thì tạp âm hình như cũng không đáng sợ như thế”, thì cũng không thực sự chú ý đến sự thay đổi trong nhạc khúc của Lucien.
Một tuần cuối cùng sắp đến gần, Lucien trải qua việc luyện tập lặp đi lặp lại trong thời gian dài thì cuối cùng có thể miễn cưỡng đàn tấu khúc giao hưởng Định Mệnh một lượt rồi, tuy bên trong rất nhiều thứ mang tính kỹ xảo vẫn chưa thể hoàn thành nhưng toàn bộ giai điệu đã không thể che giấu nữa rồi.
/95
|