Màu tím nho nhã, yên tĩnh mà hòa dịu, trên thùng xe cũng khắc một huy hiệu gia tộc, ở giữa là một cánh tay mặc giáp kim loại mạnh mẽ, nó đang nắm một cái khiên màu bạc, còn xung quanh cánh tay mặc giáp đó là một bông hoa violet xinh đẹp tượng trưng cho sự cao quý, nho nhã, bên ngoài của bông violet là một vòng đường nét huy hiệu hình trận tuyến.
Đây là huy hiệu của gia tộc Owuor Ritter, gia tộc này ngoài tên gọi là Violet ra còn có tên là “Lá Chắn Chân Lý”.
Xe ngựa dừng ở trước tấm thảm dài màu đỏ ở Thánh Vịnh Thính Phòng, bảo vệ đứng ở hai bên, các quý tộc vừa nãy đã vào Thánh Vịnh Thính Phòng rời khỏi chỗ ngồi. Bá tước Hain, bá tước Rafferty dẫn đầu chờ đợi ở sảnh lớn để nghênh đón đại công Owuor Ritter, còn các nhạc sĩ, nhạc công như Victor, Lane, Lucien thì nghênh đón từ xa ở sảnh nhỏ một bên khác.
Cửa thùng xe của chiếc xe ngựa phía sau mở ra, một cô gái mặc lễ phục tao nhã màu đen, thân hình cao gầy bước xuống. Cô ấy có mái tóc dài màu tím rực rỡ, hàng lông mày dày hơn những nữ sĩ bình thường hơi chếch vào trong tóc mai, phối hợp với đôi mắt màu tím sâu tựa mộng ảo không có vẻ thô kệch mà ngược lại có một cảm giác phóng khoáng, cởi mở. Cộng thêm chiếc mũi sáng bóng thẳng tắp, đôi môi màu đỏ nhạt không dày không mỏng, rất vừa phải, thật đúng là một giai nhân tuyệt sắc. So sánh với Silvia tựa như bông hoa bách hợp thì cô ấy giống một đóa violet đang nở rộ.
Cô ấy chính là nữ bá tước Violet, Natasha.
Người phụ nữ trung niên nghiêm túc cao lớn mà Lucien từng gặp luôn đi theo bên cạnh công chúa Natasha, không rời cô ấy nửa bước.
Natasha là Đại Kỵ Sĩ cấp năm, thân hình cao hơn nửa cái đầu so với phần lớn đàn ông, đôi chân thon dài mạnh mẽ đi đến trước xe ngựa phía trước, mở cửa xe cho cha mình là đại công Owuor Ritter, đồng thời đỡ ông ấy bước xuống.
Owuor Ritter cũng có một mái tóc dài màu tím, nhưng bởi vì tuổi tác đã quá sáu mươi, lại trải qua sự đả kích khi phu nhân, con trai trưởng kéo nhau qua đời, bản thân lại không có thiên phú Kỵ Sĩ không gì sánh kịp như Natasha nên đến bây giờ cũng chỉ có thực lực của Kỵ Sĩ cấp hai. Hơn nữa về cơ bản thì dựa vào giáo hội và dược tễ bí mật của gia tộc để cưỡng ép nâng cấp lên, do đó trong màu tím còn lộ ra màu bạc, trong nét già nua mang theo vẻ nho nhã.
Ông ấy và Natasha có ba bốn phần giống nhau, dù đã ở tuổi đó nhưng vẫn là một quý ông anh tuấn khiến các thiếu nữ mê mệt, thậm chí so với những người trẻ tuổi khác còn có thêm phần chín chắn. Tuy nhiên vừa là giáo đồ ngoan đạo, vừa dồn hết toàn bộ tình cảm cho vợ của mình nên trong hơn mười năm nay vẫn không hề có tai tiếng về chuyện tình cảm.
Năm đó lúc vẫn còn là bá tước Violet, câu chuyện tình yêu của đại công Owuor Ritter chính là câu chuyện kinh điển được nhiều thi nhân truyền tụng. Ông ấy đi sứ ở vương quốc Holm đối diện eo biển Gió Bão, kết quả trúng tiếng sét ái tình với công chúa, con gái duy nhất của quốc vương, sau đó vượt qua vô số sự ngăn cản của tà ác, cuối cùng trở thành người bạn đời khiến nhiều người ngưỡng mộ.
Được Natasha đỡ xuống, đại công Owuor Ritter chầm chậm từ trên xe bước lên tấm thảm màu đỏ, vừa nhìn Thánh Vịnh Thính Phòng trang nghiêm thần thánh không thay đổi bao nhiêu so với khi ông còn nhỏ, vừa nghĩ đến cuộc đời của mình, nghĩ ngợi mãi rồi ông nghiêng đầu nhìn về phía con gái mình, hiện giờ phiền não và lo lắng duy nhất của ông ấy chính là cô. Cô vừa khiến bản thân hãnh diện, vừa có nhiều việc khiến bản thân không thể chấp nhận, dở khóc dở cười, tính cách còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông.
Đại sảnh ở ngay trước mắt, đại công Owuor Ritter thu lại suy nghĩ, giữ nụ cười uy nghiêm xen lẫn chút nhã nhặn, chào hỏi các quý tộc tận hiến với gia tộc mình như bá tước Hain, Rafferty. Còn Natasha thì trước sau vẫn mỉm cười gật đầu, vừa giống như thành thạo lễ nghĩa xã giao lại vừa giống như xa lánh khỏi toàn bộ giao tiếp, cho đến khi cô nhìn thấy Silvia trong sảnh nhỏ mới nở ra nụ cười mỉm hoàn hảo, đồng thời dùng lễ nghĩa đàn ông tay phải ôm ngực hơi khom người.
Nhìn thấy cảnh đó, Lucien bỗng nhiên cảm thấy có hơi kỳ lạ, theo kiến thức do đọc nhiều “sách vở” thì biểu hiện vừa nãy giữa Natasha và Silvia hình như, đại khái, có thể là: “Việc này quá lãng phí rồi đó…” Tuy chưa từng nghĩ bản thân sẽ có vướng mắc gì với họ, nhưng Lucien đang tiếc cho những người đàn ông khác.
Sau khi bá tước Hain thực hiện xong lễ nghĩa của Kỵ Sĩ với lãnh chủ mà bản thân tận hiến thì cười nói: “Đại công bệ hạ, chúng ta vào thôi, có mấy lão già như chúng ta ở đây thì những người trẻ tuổi không thể thả lỏng bản thân được.”
Con trai ông ta tử tước Harrington, một người đàn ông tuấn tú tựa như một ngọn lửa đang trò chuyện với công chúa Natasha, buổi hòa nhạc của Thánh Vịnh Thính Phòng rất quan trọng đối với các quý tộc thích âm nhạc, nhưng sự giao tiếp trước khi buổi hòa nhạc bắt đầu cũng quan trọng không kém.
Đại công Owuor Ritter nhìn tử tước Harrington một cái, mang theo sự thương cảm và kỳ vọng nhẹ, sau đó lắc lắc đầu: “Chờ thêm chút nữa, giáo chủ Sard lần này cũng sẽ đến nghe buổi hòa nhạc.”
Đám người bá tước Rafferty tóc ngắn màu vàng, đội mũ bỗng trở nên yên lặng, người chủ trì giáo hội ở Công Quốc Owuor Ritter, Hồng Y Sard linh mục Thánh Linh của Đức Hồng Y, linh mục Sard luôn sống cuộc sống bán ẩn cư cũng sẽ đến nghe buổi hòa nhạc?
Sự việc lần này thật sự nghiêm trọng như vậy ư? Lẽ nào không phải chỉ là một số rắc rối của ma pháp sư bậc thấp, Hắc Kỵ Sĩ, tà giáo đồ ư?
Khi họ vẫn chưa hỏi ra thì một chiếc xe ngựa đơn giản mộc mạc, trên thùng xe chỉ khắc huy hiệu Thánh Chân Lý, dưới sự điều khiển của hai Kỵ Sĩ toàn thân mặc giáp màu bạc nhưng lại không có vẻ nặng nề, từ từ đi vào cổng Thánh Vịnh Thính Phòng. Sau đó một ông già mặc áo choàng dài bình thường màu trắng, đội chiếc mũ mềm màu trắng, đầu tóc bạc trắng được dìu đỡ với lễ nghĩa Kỵ Sĩ bước ra. Ông ta nhìn có vẻ bình thường, hiền từ ôn hòa giống như ông lão ở nhà hàng xóm vậy.
Nhìn Hồng Y Sard bước đi với những bước vững chắc, các quý tộc bỗng nổi lên một ý nghĩ: “Hoàn toàn không nhìn ra được Hồng Y đại nhân là một cường giả hơn hai trăm tuổi.”
Còn trong sảnh nhỏ, theo sự xuất hiện của Sard, tinh thần lực trong cơ thể bị phản ma pháp trận cầm cố của Lucien bỗng nhiên cảm nhận được một sự ấm áp, giống như sự chiếu rọi của ánh sáng thánh thần vậy.
“Linh hồn của ông ấy đã đến mức độ đáng sợ như vậy rồi ư?!” Lucien hơi kinh ngạc, hắn biết rõ bố trí của Thánh Vịnh Thính Phòng nên trước khi đến đã giấu Kẻ Phục Thù Băng Tuyết ở trong phòng thí nghiệm, đồng thời luôn thu tinh thần lực lại nên thuận lợi vượt qua kiểm tra của bảo vệ. Hắn nhận thức được sự đáng sợ của phản ma pháp, đó là cảm giác tinh thần lực của bản thân hoàn toàn không thể thăm dò ra, hoàn toàn không thể thi pháp.
Còn đối với Sard, do ở Arthaud rất ít có người không biết ông ta nên Lucien cũng đã từng nghe nói qua, hiểu rằng ông ta là một linh mục Thánh Linh, là cường giả của lĩnh vực truyền kỳ ở thế giới này, là đám người đứng trên đỉnh cao thế giới.
Nhân vật như vậy ở trong Thần Giáo Chân Lý cũng không nhiều, nghe nói trong tất cả Hồng Y thì chỉ có hơn mười người là linh mục Thánh Linh, dù cộng thêm một số đoàn trưởng Kỵ Sĩ Đoàn, người đứng đầu Sở Tài Phán, thủ lĩnh của khổ tu sĩ thuộc giáo hội thì tính toán dựa theo tin đồn mà Lucien nghe được chắc cũng không vượt quá ba mươi người. Phải biết rằng đó là thế lực lớn mạnh nhất của cả thế giới, bao gồm không gian khác.
Khi Lucien đang cảm khái về sự lớn mạnh của Hồng Y Sard, Lane ở bên cạnh hắn nắm chặt hai tay dán lên trên người, mắt hơi khép lại, giống như sợ bị ánh sáng thần thánh vô hình đó làm bỏng vậy.
Biểu hiện của ông ấy như vậy rất rõ ràng dưới sự quan sát của người từ lâu đã nghi ngờ ông ấy có vấn đề như Lucien. Lúc Lucien chuẩn bị thu ánh mắt lại thì Lane giống như cảm nhận được, đầu óc chuyển động, ánh mắt lập tức chạm phải ánh mắt của Lucien.
Lucien không hoảng loạn mà nhìn thẳng vào Lane rất tự nhiên, khóe miệng Lane nhướng lên lộ ra nụ cười nhẹ.
Hai người thu ánh mắt lại một cách tự nhiên, nhìn về phía Hồng Y Sard đã đi đến đại sảnh.
Đại công Owuor Ritter bước lên trước nắm lấy tay phải của Sard, đầu gối hơi cong, dùng lễ nghĩa của Kỵ Sĩ hôn lên đó một cái: “Chỉ có chân lý tồn tại mãi mãi.”
Đó không phải là lấy lòng Sard, mà ở trường hợp này là lời kính chào của vương quyền đối với thần quyền.
Sard đỡ đại công Owuor Ritter dậy: “Đại công bệ hạ, rất vui khi nhìn thấy người vẫn khỏe mạnh như thế, cũng rất vui nhìn thấy Natasha bé nhỏ đáng yêu của chúng ta càng ngày càng có phong độ của Kỵ Sĩ rồi.”
Hai người dìu nhau rồi đi vào Thánh Vịnh Thính Phòng, Natasha đi sau nửa bước, đỡ lấy cánh tay ở bên còn lại của Sard, còn các quý tộc khác thì theo tước vị của mỗi người và quan hệ của mỗi người với lãnh chủ, đi ở phía sau theo thứ tự nghiêm ngặt.
Nhìn thấy các quý tộc đi vào Thánh Vịnh Thính Phòng, Victor cười với Lane rồi nói: “Chúng ta nên đến hậu đài chuẩn bị rồi, Lucien cậu ở đây chờ bạn của cậu, dẫn họ đến khán đài nhỏ ở phía tây đại sảnh.”
Bạn của Lotter, Herodotus phần lớn đều là quý tộc, họ không bằng lòng đến khán đài nhỏ đó, mất đi cơ hội giao tiếp. Còn Phyllis thì càng là như vậy, bá phụ và đường huynh của cô ấy đều là nhân vật địa vị cao quý, quyền lợi rất lớn, thực lực cao cường, là đối tượng được người khác tâng bốc, vây quanh trong tình huống giao tiếp này. Nhìn bóng lưng của họ, Phyllis hơi thở dài rồi cùng đám người Victor đi vào.
Ngoài sảnh nhỏ, chỉ có quản gia Ace và Lucien đứng ở đây, một người là đang đợi thân thích của Victor, một người là đợi bạn của mình.
Không bao lâu sau, Lucien đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa giống như bị đè đến mức không đi nổi chạy tới, Alvin mặc lễ phục nhỏ dễ thương nhảy từ trên xuống, sau đó là John lâu ngày không gặp, sau khi anh ta mặc lễ phục thì trông càng rắn rỏi và tuấn tú, tóc vàng trong ánh đèn chiếu rọi rất lóa mắt.
Alvin đỡ Joel, John đỡ Alissa đang giữ lễ phục đến nỗi sắp bung ra bước xuống xe ngựa. Lucien vội bước lên đón, mỉm cười đánh một cái lên vai của John: “Tôi còn tưởng anh sẽ không đến.”
John cười ha ha, đáp lại một đấm không dùng sức trên vai Lucien: “Lần đầu tiên diễn xuất nhạc khúc của Lucien anh, tôi nhất định sẽ đến nghe.”
Sau đó anh ta tặng cho Lucien một cái ôm Kỵ Sĩ: “Nói cho anh biết một tin tốt, thực lực của tôi đã tăng lên cấp của tùy tùng Kỵ Sĩ bậc cao rồi.”
“Đúng là việc tốt đến liên tục.” Lucien dẫn họ vào sảnh nhỏ, lúc này Elena cũng ngồi xe ngựa tới, chiếc váy dài ôm người màu vàng nhạt lộ ra thân hình nhỏ nhắn mảnh khảnh của cô ấy, dung mạo cố ý trang điểm tuy vẫn không thể sánh với người đẹp tuyệt sắc như Silvia và Natasha nhưng cũng xinh đẹp thuần khiết tựa như thiên sứ.
Joel nhìn Lucien một cái, cười nói: “Evans, con lừa được một cô gái tốt đó, John ngay cả tay của con gái cũng chưa được chạm nữa.”
Lời này nói làm John khí chất điềm tĩnh cũng không nhịn được mà mặt đỏ tía tai, xem ra về mặt này thì anh ta quả thực là một tên gà mờ. Dĩ nhiên Lucien cũng vậy, dù là ở thế giới trước hay thế giới này.
“Không phải, chỉ là bạn thôi.” Lucien lúng túng giải thích một câu, mục tiêu hiện tại của bản thân là ma pháp, kiến thức và nghị viện ma pháp.
Sau đó, Lucien dẫn họ từ sảnh nhỏ vào khán đài nhỏ phía tây, ở đây cách đại sảnh khá xa, chỉ có hai mươi chỗ ngồi.
----
Sau khi quý tộc từ bá tước trở lên ngồi xuống ở ghế lô có vị trí cực đẹp thì đại công Owuor Ritter hỏi Hồng Y Sard ở bên cạnh: “Hồng Y các hạ, lần này việc của nam tước Laurent có kết quả gì không?”
Tuy quân bảo vệ thành và bộ phận tình báo của Công Quốc cũng đang điều tra nhưng chắc chắn không thể so với Sở Tài Phán và các linh mục bậc cao được mệnh danh có thể nhận được gợi ý từ chỗ Thần Chân Lý.
Hồng Y Sard nhìn dàn nhạc ra sân khấu với vẻ hiền từ, nói một cách dường như không hề để ý: “Chắc là giáo phái của công tước trong địa ngục đó, tiền nhiệm của hắn bị đế quốc ma pháp cổ đại phong ấn ở nơi nào đó tại Hắc Ám Sơn Mạch, hắn luôn thử tìm đến kẻ đó, sau đó hút lấy kẻ đó.”
“Nhưng trong trường hợp này, hắn chắc là càng phải che giấu mới đúng.” Natasha hỏi một cách nghi hoặc: “Và ma pháp sư cũng có nhúng tay vào.”
Sard gật gật đầu: “Chúa gợi ý cho ta, quả thực có âm mưu khác, do đó vẫn đang tổng hợp tin tức của nước khác và văn hiến của đế quốc ma pháp Silvanas cổ đại để phán đoán. Còn những ma pháp sư đó chỉ là mấy học đồ và một “Giáo Sư” thần bí đến từ Tổng Bộ Nghị Viện Ma Pháp, nhưng hắn không lớn mạnh, thực lực chỉ có cấp ba hoặc cấp bốn, không cần quá lo lắng.”
“Đến từ Tổng Bộ Nghị Viện Ma Pháp?” Đại công Owuor Ritter và Natasha hỏi cùng lúc, biểu cảm kỳ lạ như nhau.
Đây là huy hiệu của gia tộc Owuor Ritter, gia tộc này ngoài tên gọi là Violet ra còn có tên là “Lá Chắn Chân Lý”.
Xe ngựa dừng ở trước tấm thảm dài màu đỏ ở Thánh Vịnh Thính Phòng, bảo vệ đứng ở hai bên, các quý tộc vừa nãy đã vào Thánh Vịnh Thính Phòng rời khỏi chỗ ngồi. Bá tước Hain, bá tước Rafferty dẫn đầu chờ đợi ở sảnh lớn để nghênh đón đại công Owuor Ritter, còn các nhạc sĩ, nhạc công như Victor, Lane, Lucien thì nghênh đón từ xa ở sảnh nhỏ một bên khác.
Cửa thùng xe của chiếc xe ngựa phía sau mở ra, một cô gái mặc lễ phục tao nhã màu đen, thân hình cao gầy bước xuống. Cô ấy có mái tóc dài màu tím rực rỡ, hàng lông mày dày hơn những nữ sĩ bình thường hơi chếch vào trong tóc mai, phối hợp với đôi mắt màu tím sâu tựa mộng ảo không có vẻ thô kệch mà ngược lại có một cảm giác phóng khoáng, cởi mở. Cộng thêm chiếc mũi sáng bóng thẳng tắp, đôi môi màu đỏ nhạt không dày không mỏng, rất vừa phải, thật đúng là một giai nhân tuyệt sắc. So sánh với Silvia tựa như bông hoa bách hợp thì cô ấy giống một đóa violet đang nở rộ.
Cô ấy chính là nữ bá tước Violet, Natasha.
Người phụ nữ trung niên nghiêm túc cao lớn mà Lucien từng gặp luôn đi theo bên cạnh công chúa Natasha, không rời cô ấy nửa bước.
Natasha là Đại Kỵ Sĩ cấp năm, thân hình cao hơn nửa cái đầu so với phần lớn đàn ông, đôi chân thon dài mạnh mẽ đi đến trước xe ngựa phía trước, mở cửa xe cho cha mình là đại công Owuor Ritter, đồng thời đỡ ông ấy bước xuống.
Owuor Ritter cũng có một mái tóc dài màu tím, nhưng bởi vì tuổi tác đã quá sáu mươi, lại trải qua sự đả kích khi phu nhân, con trai trưởng kéo nhau qua đời, bản thân lại không có thiên phú Kỵ Sĩ không gì sánh kịp như Natasha nên đến bây giờ cũng chỉ có thực lực của Kỵ Sĩ cấp hai. Hơn nữa về cơ bản thì dựa vào giáo hội và dược tễ bí mật của gia tộc để cưỡng ép nâng cấp lên, do đó trong màu tím còn lộ ra màu bạc, trong nét già nua mang theo vẻ nho nhã.
Ông ấy và Natasha có ba bốn phần giống nhau, dù đã ở tuổi đó nhưng vẫn là một quý ông anh tuấn khiến các thiếu nữ mê mệt, thậm chí so với những người trẻ tuổi khác còn có thêm phần chín chắn. Tuy nhiên vừa là giáo đồ ngoan đạo, vừa dồn hết toàn bộ tình cảm cho vợ của mình nên trong hơn mười năm nay vẫn không hề có tai tiếng về chuyện tình cảm.
Năm đó lúc vẫn còn là bá tước Violet, câu chuyện tình yêu của đại công Owuor Ritter chính là câu chuyện kinh điển được nhiều thi nhân truyền tụng. Ông ấy đi sứ ở vương quốc Holm đối diện eo biển Gió Bão, kết quả trúng tiếng sét ái tình với công chúa, con gái duy nhất của quốc vương, sau đó vượt qua vô số sự ngăn cản của tà ác, cuối cùng trở thành người bạn đời khiến nhiều người ngưỡng mộ.
Được Natasha đỡ xuống, đại công Owuor Ritter chầm chậm từ trên xe bước lên tấm thảm màu đỏ, vừa nhìn Thánh Vịnh Thính Phòng trang nghiêm thần thánh không thay đổi bao nhiêu so với khi ông còn nhỏ, vừa nghĩ đến cuộc đời của mình, nghĩ ngợi mãi rồi ông nghiêng đầu nhìn về phía con gái mình, hiện giờ phiền não và lo lắng duy nhất của ông ấy chính là cô. Cô vừa khiến bản thân hãnh diện, vừa có nhiều việc khiến bản thân không thể chấp nhận, dở khóc dở cười, tính cách còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông.
Đại sảnh ở ngay trước mắt, đại công Owuor Ritter thu lại suy nghĩ, giữ nụ cười uy nghiêm xen lẫn chút nhã nhặn, chào hỏi các quý tộc tận hiến với gia tộc mình như bá tước Hain, Rafferty. Còn Natasha thì trước sau vẫn mỉm cười gật đầu, vừa giống như thành thạo lễ nghĩa xã giao lại vừa giống như xa lánh khỏi toàn bộ giao tiếp, cho đến khi cô nhìn thấy Silvia trong sảnh nhỏ mới nở ra nụ cười mỉm hoàn hảo, đồng thời dùng lễ nghĩa đàn ông tay phải ôm ngực hơi khom người.
Nhìn thấy cảnh đó, Lucien bỗng nhiên cảm thấy có hơi kỳ lạ, theo kiến thức do đọc nhiều “sách vở” thì biểu hiện vừa nãy giữa Natasha và Silvia hình như, đại khái, có thể là: “Việc này quá lãng phí rồi đó…” Tuy chưa từng nghĩ bản thân sẽ có vướng mắc gì với họ, nhưng Lucien đang tiếc cho những người đàn ông khác.
Sau khi bá tước Hain thực hiện xong lễ nghĩa của Kỵ Sĩ với lãnh chủ mà bản thân tận hiến thì cười nói: “Đại công bệ hạ, chúng ta vào thôi, có mấy lão già như chúng ta ở đây thì những người trẻ tuổi không thể thả lỏng bản thân được.”
Con trai ông ta tử tước Harrington, một người đàn ông tuấn tú tựa như một ngọn lửa đang trò chuyện với công chúa Natasha, buổi hòa nhạc của Thánh Vịnh Thính Phòng rất quan trọng đối với các quý tộc thích âm nhạc, nhưng sự giao tiếp trước khi buổi hòa nhạc bắt đầu cũng quan trọng không kém.
Đại công Owuor Ritter nhìn tử tước Harrington một cái, mang theo sự thương cảm và kỳ vọng nhẹ, sau đó lắc lắc đầu: “Chờ thêm chút nữa, giáo chủ Sard lần này cũng sẽ đến nghe buổi hòa nhạc.”
Đám người bá tước Rafferty tóc ngắn màu vàng, đội mũ bỗng trở nên yên lặng, người chủ trì giáo hội ở Công Quốc Owuor Ritter, Hồng Y Sard linh mục Thánh Linh của Đức Hồng Y, linh mục Sard luôn sống cuộc sống bán ẩn cư cũng sẽ đến nghe buổi hòa nhạc?
Sự việc lần này thật sự nghiêm trọng như vậy ư? Lẽ nào không phải chỉ là một số rắc rối của ma pháp sư bậc thấp, Hắc Kỵ Sĩ, tà giáo đồ ư?
Khi họ vẫn chưa hỏi ra thì một chiếc xe ngựa đơn giản mộc mạc, trên thùng xe chỉ khắc huy hiệu Thánh Chân Lý, dưới sự điều khiển của hai Kỵ Sĩ toàn thân mặc giáp màu bạc nhưng lại không có vẻ nặng nề, từ từ đi vào cổng Thánh Vịnh Thính Phòng. Sau đó một ông già mặc áo choàng dài bình thường màu trắng, đội chiếc mũ mềm màu trắng, đầu tóc bạc trắng được dìu đỡ với lễ nghĩa Kỵ Sĩ bước ra. Ông ta nhìn có vẻ bình thường, hiền từ ôn hòa giống như ông lão ở nhà hàng xóm vậy.
Nhìn Hồng Y Sard bước đi với những bước vững chắc, các quý tộc bỗng nổi lên một ý nghĩ: “Hoàn toàn không nhìn ra được Hồng Y đại nhân là một cường giả hơn hai trăm tuổi.”
Còn trong sảnh nhỏ, theo sự xuất hiện của Sard, tinh thần lực trong cơ thể bị phản ma pháp trận cầm cố của Lucien bỗng nhiên cảm nhận được một sự ấm áp, giống như sự chiếu rọi của ánh sáng thánh thần vậy.
“Linh hồn của ông ấy đã đến mức độ đáng sợ như vậy rồi ư?!” Lucien hơi kinh ngạc, hắn biết rõ bố trí của Thánh Vịnh Thính Phòng nên trước khi đến đã giấu Kẻ Phục Thù Băng Tuyết ở trong phòng thí nghiệm, đồng thời luôn thu tinh thần lực lại nên thuận lợi vượt qua kiểm tra của bảo vệ. Hắn nhận thức được sự đáng sợ của phản ma pháp, đó là cảm giác tinh thần lực của bản thân hoàn toàn không thể thăm dò ra, hoàn toàn không thể thi pháp.
Còn đối với Sard, do ở Arthaud rất ít có người không biết ông ta nên Lucien cũng đã từng nghe nói qua, hiểu rằng ông ta là một linh mục Thánh Linh, là cường giả của lĩnh vực truyền kỳ ở thế giới này, là đám người đứng trên đỉnh cao thế giới.
Nhân vật như vậy ở trong Thần Giáo Chân Lý cũng không nhiều, nghe nói trong tất cả Hồng Y thì chỉ có hơn mười người là linh mục Thánh Linh, dù cộng thêm một số đoàn trưởng Kỵ Sĩ Đoàn, người đứng đầu Sở Tài Phán, thủ lĩnh của khổ tu sĩ thuộc giáo hội thì tính toán dựa theo tin đồn mà Lucien nghe được chắc cũng không vượt quá ba mươi người. Phải biết rằng đó là thế lực lớn mạnh nhất của cả thế giới, bao gồm không gian khác.
Khi Lucien đang cảm khái về sự lớn mạnh của Hồng Y Sard, Lane ở bên cạnh hắn nắm chặt hai tay dán lên trên người, mắt hơi khép lại, giống như sợ bị ánh sáng thần thánh vô hình đó làm bỏng vậy.
Biểu hiện của ông ấy như vậy rất rõ ràng dưới sự quan sát của người từ lâu đã nghi ngờ ông ấy có vấn đề như Lucien. Lúc Lucien chuẩn bị thu ánh mắt lại thì Lane giống như cảm nhận được, đầu óc chuyển động, ánh mắt lập tức chạm phải ánh mắt của Lucien.
Lucien không hoảng loạn mà nhìn thẳng vào Lane rất tự nhiên, khóe miệng Lane nhướng lên lộ ra nụ cười nhẹ.
Hai người thu ánh mắt lại một cách tự nhiên, nhìn về phía Hồng Y Sard đã đi đến đại sảnh.
Đại công Owuor Ritter bước lên trước nắm lấy tay phải của Sard, đầu gối hơi cong, dùng lễ nghĩa của Kỵ Sĩ hôn lên đó một cái: “Chỉ có chân lý tồn tại mãi mãi.”
Đó không phải là lấy lòng Sard, mà ở trường hợp này là lời kính chào của vương quyền đối với thần quyền.
Sard đỡ đại công Owuor Ritter dậy: “Đại công bệ hạ, rất vui khi nhìn thấy người vẫn khỏe mạnh như thế, cũng rất vui nhìn thấy Natasha bé nhỏ đáng yêu của chúng ta càng ngày càng có phong độ của Kỵ Sĩ rồi.”
Hai người dìu nhau rồi đi vào Thánh Vịnh Thính Phòng, Natasha đi sau nửa bước, đỡ lấy cánh tay ở bên còn lại của Sard, còn các quý tộc khác thì theo tước vị của mỗi người và quan hệ của mỗi người với lãnh chủ, đi ở phía sau theo thứ tự nghiêm ngặt.
Nhìn thấy các quý tộc đi vào Thánh Vịnh Thính Phòng, Victor cười với Lane rồi nói: “Chúng ta nên đến hậu đài chuẩn bị rồi, Lucien cậu ở đây chờ bạn của cậu, dẫn họ đến khán đài nhỏ ở phía tây đại sảnh.”
Bạn của Lotter, Herodotus phần lớn đều là quý tộc, họ không bằng lòng đến khán đài nhỏ đó, mất đi cơ hội giao tiếp. Còn Phyllis thì càng là như vậy, bá phụ và đường huynh của cô ấy đều là nhân vật địa vị cao quý, quyền lợi rất lớn, thực lực cao cường, là đối tượng được người khác tâng bốc, vây quanh trong tình huống giao tiếp này. Nhìn bóng lưng của họ, Phyllis hơi thở dài rồi cùng đám người Victor đi vào.
Ngoài sảnh nhỏ, chỉ có quản gia Ace và Lucien đứng ở đây, một người là đang đợi thân thích của Victor, một người là đợi bạn của mình.
Không bao lâu sau, Lucien đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa giống như bị đè đến mức không đi nổi chạy tới, Alvin mặc lễ phục nhỏ dễ thương nhảy từ trên xuống, sau đó là John lâu ngày không gặp, sau khi anh ta mặc lễ phục thì trông càng rắn rỏi và tuấn tú, tóc vàng trong ánh đèn chiếu rọi rất lóa mắt.
Alvin đỡ Joel, John đỡ Alissa đang giữ lễ phục đến nỗi sắp bung ra bước xuống xe ngựa. Lucien vội bước lên đón, mỉm cười đánh một cái lên vai của John: “Tôi còn tưởng anh sẽ không đến.”
John cười ha ha, đáp lại một đấm không dùng sức trên vai Lucien: “Lần đầu tiên diễn xuất nhạc khúc của Lucien anh, tôi nhất định sẽ đến nghe.”
Sau đó anh ta tặng cho Lucien một cái ôm Kỵ Sĩ: “Nói cho anh biết một tin tốt, thực lực của tôi đã tăng lên cấp của tùy tùng Kỵ Sĩ bậc cao rồi.”
“Đúng là việc tốt đến liên tục.” Lucien dẫn họ vào sảnh nhỏ, lúc này Elena cũng ngồi xe ngựa tới, chiếc váy dài ôm người màu vàng nhạt lộ ra thân hình nhỏ nhắn mảnh khảnh của cô ấy, dung mạo cố ý trang điểm tuy vẫn không thể sánh với người đẹp tuyệt sắc như Silvia và Natasha nhưng cũng xinh đẹp thuần khiết tựa như thiên sứ.
Joel nhìn Lucien một cái, cười nói: “Evans, con lừa được một cô gái tốt đó, John ngay cả tay của con gái cũng chưa được chạm nữa.”
Lời này nói làm John khí chất điềm tĩnh cũng không nhịn được mà mặt đỏ tía tai, xem ra về mặt này thì anh ta quả thực là một tên gà mờ. Dĩ nhiên Lucien cũng vậy, dù là ở thế giới trước hay thế giới này.
“Không phải, chỉ là bạn thôi.” Lucien lúng túng giải thích một câu, mục tiêu hiện tại của bản thân là ma pháp, kiến thức và nghị viện ma pháp.
Sau đó, Lucien dẫn họ từ sảnh nhỏ vào khán đài nhỏ phía tây, ở đây cách đại sảnh khá xa, chỉ có hai mươi chỗ ngồi.
----
Sau khi quý tộc từ bá tước trở lên ngồi xuống ở ghế lô có vị trí cực đẹp thì đại công Owuor Ritter hỏi Hồng Y Sard ở bên cạnh: “Hồng Y các hạ, lần này việc của nam tước Laurent có kết quả gì không?”
Tuy quân bảo vệ thành và bộ phận tình báo của Công Quốc cũng đang điều tra nhưng chắc chắn không thể so với Sở Tài Phán và các linh mục bậc cao được mệnh danh có thể nhận được gợi ý từ chỗ Thần Chân Lý.
Hồng Y Sard nhìn dàn nhạc ra sân khấu với vẻ hiền từ, nói một cách dường như không hề để ý: “Chắc là giáo phái của công tước trong địa ngục đó, tiền nhiệm của hắn bị đế quốc ma pháp cổ đại phong ấn ở nơi nào đó tại Hắc Ám Sơn Mạch, hắn luôn thử tìm đến kẻ đó, sau đó hút lấy kẻ đó.”
“Nhưng trong trường hợp này, hắn chắc là càng phải che giấu mới đúng.” Natasha hỏi một cách nghi hoặc: “Và ma pháp sư cũng có nhúng tay vào.”
Sard gật gật đầu: “Chúa gợi ý cho ta, quả thực có âm mưu khác, do đó vẫn đang tổng hợp tin tức của nước khác và văn hiến của đế quốc ma pháp Silvanas cổ đại để phán đoán. Còn những ma pháp sư đó chỉ là mấy học đồ và một “Giáo Sư” thần bí đến từ Tổng Bộ Nghị Viện Ma Pháp, nhưng hắn không lớn mạnh, thực lực chỉ có cấp ba hoặc cấp bốn, không cần quá lo lắng.”
“Đến từ Tổng Bộ Nghị Viện Ma Pháp?” Đại công Owuor Ritter và Natasha hỏi cùng lúc, biểu cảm kỳ lạ như nhau.
/95
|