Ảo Thuật Thần Toạ

Chương 8: Artaud

/95


Lucien mở ma pháp bút ký, những ký tự kỳ lạ cổ quá hiện ra trước mắt hắn. Chúng không phải là những hai loại chữ viết mà hắn biết ở thế giới trước khi hắn xuyên việt. Từ khi hắn xuyên việt đến thế giới này, cơ thể mà hắn nhập hồn thuộc tầng lớp nghèo nên chưa được học chữ, chỉ có thể nghe hiểu và nói theo bản năng, thế nên không ảnh hưởng gì đến chuyện giao tiếp.

Thế nên lúc này, Lucien là một người mù chữ, chỉ trơ mắt ếch nhìn ma pháp bút ký chứ không hiểu được nội dung bên trong.

Lucien cười tự giễu: “Cảm giác mù chữ này quả thực không dễ chịu gì.”

Tuy rằng từ khi Lucien xuyên việt đến nay, trải qua nhiều chuyện khiến hắn trưởng thành hơn trước rất nhiều, thậm chí khi cầm ma pháp bút ký hắn còn lo lắng bị Giáo hội uy hiếp, do dự có nên học tập ma pháp hay không. Nhưng hiện tại, cảm giác thất vọng khi mù chữ khiến một người có lý tưởng, có đạo đức, có văn hóa, có kỷ luật của sinh viên đại học thời đại mới như hắn cảm thấy buồn phiền, đặc biệt là khi chữ viết này lại ảnh hưởng rất nhiều đến sức mạnh siêu phàm mà hắn mong ước.

Lucien không suy nghĩ lâu, sau khi bình tĩnh trở, trong lòng hắn liền kiên định ý nghĩ: “Chuyện quan trọng trước mắt là mình phải học chữ viết của thế giới này.”

Cho dù sau này mình không lựa chọn học tập ma pháp, muốn thoát khỏi cuộc sống của một người nghèo ở tầng dưới chót của xã hội này thì học chữ học kiến thức vẫn là con đường thích hợp. Đặc biệt là khi sức lực bản thân Lucien không lớn, ít có khả năng thoát khỏi thân phận hiện tại bằng con đường tích lũy chiến công khi tham gia chiến tranh.

Quyết định xong mọi chuyện, Lucien liền không cảm thấy thất vọng nữa, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết muốn phấn đấu mãnh liệt. Hắn tiếp tục lật mấy trang ma pháp bút ký, trên mặt sách không ẩn giấu bí mật gì kiểu như bản đồ kho báu chẳng hạn.

Lucien khẽ nhíu mày, bởi vì trên ma pháp bút ký ghi lại nhiều thứ hắn rất quen, ví dụ như những sơ đồ hình học, hoa văn do một số đường nét ký quái tạo thành.

“Ma pháp trận? Dấu ấn ma pháp?” Lucien dựa trên Chân lý thánh huy mà đưa ra suy đoán của mình. Tiếp theo, hắn nhanh chóng lật ra mật sau của ma pháp bút ký thì lại gặp hàng loạt những công thức có phần tương tự những phương trình hóa học. Chỉ có điều, bên trong những công thức này không hề có ký hiệu mà là một số chữ lạ: “Phương trình ma pháp? Phương pháp phối chế ma dược?”

Dựa trên những điểm giống nhau của chúng mà Lucien đưa ra một ít suy đoán, nhưng do hắn không biết chữ nên chỉ có thể đoán trong lòng thế thôi.

Lucien lật hết bản ma pháp bút ký này rồi lại mở quyển ma pháp bút ký khác, chữ viết trên quyển này ngoằn ngà ngoằn ngoèo gần như là hoa văn vậy.

“Chữ khác nhau sao?” Tò mò, Lucien mở quyển thứ ba ra. Mặt trên của quyển này là vẽ một số loại thực vật, nhu thạch, đồ án kỳ quái, tựa như là một quyển truyện tranh vậy, nhưng chữ viết của nó lại giống quyển ma pháp bút ký thứ hai.

“Có lẽ mình nên học chữ ghi trên quyển ma pháp bút ký đầu tiên.” Từ độ ngoằn ngoèo của những chữ xuất hiện trên ba quyển ma pháp bút ký mà Lucien suy đoán ra độ thông dụng của nó.

Sau khi xem qua xem lại ba quyển ma pháp bút ký nhiều lần mà không thu hoạch được gì nhiều, Lucien nằm lên giường ép bản thân phải ngủ.

Lucien muốn thay đổi cuộc sống hiện tại thì bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày hắn phải nỗ lực hết sức. Nếu như hắn ngủ không đủ giấc khiến tinh thần uể oải thì không thể nào nắm chắc cơ hội đón ngày mới thật tốt được.

Tuy rằng Trì liệu thần thuật của Benjamin đã chữa lành thương tích trên người Lucien nhưng do quá trình chiến đấu quá kịch liệt, tinh thần quá mệt mỏi nên mới nằm xuống là hắn ngủ liền.

Lúc này, trong đường nước ngầm, tại gian mật thất tan hoang của nữ phù thủy xuất hiện một con chuột màu đen, hai mắt đỏ như máu, lạnh lùng, yêu dị.

Nó bò quanh gian mật thất rồi kêu hai tiếng “chít chít”, sau đó chạy tới một nơi khác trong đường nước ngầm. Một lúc lâu sau, nó chui vào trong một cái động bí mật, biến mất tăm.



Sáng sớm, khu o'Let dần náo nhiệt, tiếng múc nước, tiếng nói chuyện của mọi người thoáng đánh thức Lucien dậy.

Thường thì mỗi khi tỉnh dậy, Lucien còn nằm thêm một lúc mới rời giường. Nhưng lúc này, khi mới tỉnh dậy, hắn nhanh chóng rời giường nhen lửa để đun nước sôi cũng như huơ nóng ổ bánh mỳ đen cuối cùng kia.

Vừa đau khổ ăn ổ bánh mỳ đen như ăn phải mùn cưa, Lucien vừa sắp xếp kế hoạch sinh hoạt của ngày hôm nay.

Nếu như không nghĩ tới chuyện này thì dù Lucien đói bụng đến mức không thể nhịn được hắn cũng sẽ không thể nuốt trôi nỗi ổ bánh mỳ đen này.

“Trước tiên mình phải tìm hiểu xem chỗ nào dạy chữ cùng những điều kiện tương ứng, mặt khác mình cũng phải kiếm việc làm nữa, không thì mình sẽ chết đói trước khi học được chữ mất.” Lucien không hiểu lắm thế giới này nên hắn chỉ có thể suy nghĩ mọi chuyện đơn giản như thế. “Tốt nhất là mình không nên để người quen bắt gặp, đỡ phải lộ ra sơ xuất.”

Lucien lau mặt đơn giản bằng nước bên trong bình thủy rồi lấy bảy đồng tiền lẻ ở trong rương ra để trong người, tuy rằng không nhiều nhưng ít nhiều cũng khiến hắn an tâm hơn.

Sau khi khóa cửa nhà, Lucien đi thẳng tới nhà dì Alissa. Hắn không biết đường đi ở Thánh Vịnh chi thành nên cần phải hỏi một số người, mà dì Alissa là một trong số đấy.

“Ê, Lucien.” Một thiếu nữ tóc đen tò mò gọi Lucien lại.

Lucien không biết mình có quen nàng không nên chỉ có thể cười xòa, gật đầu qua loa: “À, hiện tại ta có chuyện cần đến nhà dì Alissa rồi.” Sau đó hắn vội bước qua nàng.

“Ê Lucien, quỷ hồn có dạng gì?”

“Lucien, thi triển thần thuật có cảm giác sao?”

“Ta thấy có một vị thủ vệ bị đứt tay phải, chuyện tối qua có nguy hiểm lắm không?”

Nhà hắn cách nhà dì Alissa chỉ mấy chục bước thế mà mỗi lần bước đi, Lucien lại bị mấy người hàng xóm hỏi thăm không thôi, dường như chỉ trong một đêm, Lucien đã trở thành người nổi tiếng tại khu o'Let.

Hắn chỉ có thể lờ như nghe thấy, bước nhanh tới nhà dì Alissa.

Còn chưa mở cửa ra, Lucien đã nghe thấy tiếng nói quen thuộc: “Evans, hôm nay con dậy sớm thật đấy.”

Lucien thở phào nhẹ nhõm trong lòng: “Chào buổi sáng, chú Joel.”

Hôm nay Joel ăn mặc khá tươm tất, trong tay ông là một chiếc thụ cầm cổ điển: “Ăn sáng chưa Evans? Con mới khỏi bệnh, cơ thể còn khá yếu nên không cần thiết phải tìm việc sớm như thế, tới bữa thì dì Alissa sẽ qua gọi con tới ăn cơm.”

Lucien chính là lấy cớ này để hỏi Joel địa hình thành phố, nay thấy ông ta chủ động nói tới nên thuận theo nói luôn: “Cảm ơn chú Joel, con ăn rồi, hơn nữa tối qua được đại nhân Benjamin thi triển thần thuật trị liệu nên con cũng khỏe rồi, không cần nghỉ ngơi nữa.

Joel gật đầu, bước tới chỗ Lucien: “Có thần thuật của mục sư đại nhân trị liệu thì ta cũng an tâm, lát nữa con đi với ta qua quán rượu tìm chủ tiệm Cohen, lão còn nợ ta một bình rượu Luis, ta sẽ giới thiệu con làm ở đây.”

Lucien cảm ơn một tiếng rồi định rời đi, Joel suy nghĩ một chút liền nghiêm mặt nói: “Evans, mười bảy tuổi thì cũng lớn rồi, con nên lo đến cuộc sống sau này một chút.”

“Ý của chú Joel là sao?” Lucien khó hiểu hỏi lại.

Joel thở dài: “Nếu làm những việc thiên về sức mạnh, sau bốn mươi tuổi, thân thể sẽ già yếu rất nhanh, lúc đấy sẽ khó kiếm được việc làm lắm. Nếu như không tích góp, không có con cái thì qua thêm mấy nữa con sẽ bị cái nghèo, bệnh tật hành hạ đến chết mất. Chú thấy nhiều chuyện như thế rồi. Hiện tại con còn trẻ, thử đi học một nghề nào đấy đi, tuy rằng hợp đồng học đồ tới mười năm, nhưng nếu có thể học tốt thì sau này cuộc sống của con cũng sẽ theo đấy mà khá hơn.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đi qua cửa thành có thụ vệ canh giữ, mắt Lucien liền sáng lên. Con đường rộng rãi, phố xá sạch sẽ, cửa hàng hai bên đường náo nhiệt, mọi người đi trên đường mặc đủ loại trang phục màu sắc khác nhau nhưng đa số là mang quần dài, thậm chí thỉnh thoảng sẽ thấy quý tộc ăn mặc hào hoa phú quý, châu báu trang sức đầy người, tiếng nhạc réo rắt reo lên làm chung quanh nhộn nhịp hẳn. Nơi này khác khu o'Let, hai nơi như hai thế giới khác nhau.

“Cảm ơn chú Joel.” Luciem có thể cảm nhận được sự quan tâm chân thành của Joel.

Joel thoáng dừng lại, mỉm cười nói: “Nếu con được sư phụ truyền nghề, lại kết hôn cùng con gái của người ta thì biết đâu được con sẽ từ học đồ trở thành ông chủ sao, Evans của chúng ta lớn lên cũng đẹp trai mà.”

Lucien chỉ biết cười ngượng khi bị Joel trêu chọc như thế.

Joel bỗng nhiên dừng lại rồi đi tới mép khúc rẽ, bỏ nón đang đội trên đầu xuống đất rồi ngồi xuống cạnh đó, chuẩn bị diễn thụ cầm.

Chú Joel là nghệ sĩ đường phố sao? Lucien hoàn toàn không lạ gì loại hình nghệ thuật này.

Joel chỉ tay tới một chỗ rất xa, chỉ thấy thấp thoáng một tòa kiến trúc tráng lệ có phong cách khá giống kiến trúc Baroque (*) ở kiếp trước của Lucien rồi nói: “Kia là Thánh Vịnh thính phòng, nhưng đối với ta thì diễn tấu ở ngay đây cũng có cảm giác chẳng khác gì đang diễn tấu ở đấy.”

(*) Kiến trúc Baroque là một thuật ngữ dùng để mô tả phong cách xây dựng của thời kỳ Baroque, Ý bắt đầu vào cuối thế kỷ 17. Nó tạo dựng nên một khám phá mới về hình dáng, ánh sáng và bóng với cường độ mạnh. Trong kỷ nguyên Baroque, kiến trúc trở nên phức tạp và cầu kỳ hơn. Xem thêm tại http://vi.wikipedia.org/wiki/Kiến_trúc_Baroque

Lucien im lặng, Joel như chìm trong tâm sự của mình, ông huyên thuyên: “Hơn bốn trăm năm trước, Giáo hội dẫn tây đế quốc thần thánh Haierci chiếm lĩnh hạch tâm cuối cùng Artaud của để quốc ma pháp Chirte Montparnasse, đuổi sinh vật hắc ám cũng như ma thú vào trong Hắc Ám sơn mạch, Artaud vẫn là một trong ít những thành phố nổi danh nhất trên đại lục.”

“Mà hơn ba trăm năm trước, lúc đó hồng y giáo chủ Charlie cũng chính là Giáo hoàng điện hạ đã chỉnh lý lại thánh ca các đời Giáo hoàng ở ngay tại Artaud này, định ra âm nhạc, quy phạm biểu diễn. Đến khi người lên làm Giáo hoàng, ông liền mở rộng Thánh Vịnh xướng pháp và xướng thi tới mỗi giáo đường. Kể từ đấy, thành Artaud còn được gọi là Thánh Vịnh chi thành.”

“Cũng do một số tinh linh, ải nhân, cẩu đầu nhân ở quanh Hắc Ám sơn mạch thay đổi tín ngưỡng mà trở thành một thành viên của công quốc, tụ hợp theo âm nhạc tại đây mà Artaud trở thành đế đô âm nhạc của cả đại lục. Nhịp điệu âm nhạc xuất hiện, hòa âm chính thức hình thành, các loại nhạc cụ đều được phát minh ra tại đây. Mỗi một nhà âm nhạc vĩ đại đều lưu lại tên của họ trong lịch sử.”

“Với mỗi một ngâm du thi nhân, nhạc sĩ, nhà âm nhạc, vinh quang lớn nhất trong đời họ chính là được biểu diễn âm nhạc của họ tại Thánh Vịnh thính phòng của thành Artaud này.”

“Dù ta không thể tiến vào được Thánh Vịnh thính phòng nhưng được biểu diễn ở gần đây cũng vui lắm rồi.”



Cáo biệt Joel, Lucien vừa hỏi đường vừa ngắm nhìn diện mạo thành Artaud. Ở mỗi ngã rẽ trên đường đều có rất nhiều ngâm du thi nhân đang diễn tấu, trong cửa hàng, nhà dân thỉnh thoảng cũng sẽ có tiếng ca tiếng đàn vọng ra, cả thành phố chìm trong tiếng nhạc.

Lucien về lại khu o'Let rồi nhanh chóng đi tới quán rượu mà Joel đã nói ban sáng.

Bên ngoài quán rượu, thỉnh thoảng lại có những thiếu nữ, phụ nhân lén lút đi vào trong kiểm tra, sau đó thất vọng rời đi.

/95

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status