Tiếng bước chân dồn dập, biểu cảm hơi sốt ruột, Lucien biểu hiện giống như một người bình thường lần đầu gặp phải sự việc này, dĩ nhiên so với phần lớn những người hoảng hốt lúng túng, nôn nóng bất an thì lại tỏ ra điềm tĩnh hơn rất nhiều. Suy cho cùng trước đó khi dùng giấy viết thư để trò chuyện với vị chủ tế tà giáo đó thì Lucien đã bày ra phẩm chất bình tĩnh khi gặp chuyện của mình, do đó giả vờ kinh hoàng lo sợ, sốt ruột quá mức và yên lặng bình tĩnh hoàn toàn thì đều sẽ gây ra sự nghi ngờ của đối phương.
Lucien tiến vào trạng thái chuyên tâm thi pháp, linh hồn dường như là một người khác ngồi tít trên cao trông xuống thể xác của mình, cảm ứng kỹ đám người xung quanh, vội vã đi ra ngoài tiến về khu quý tộc như vậy vốn dĩ chính là một loại dò xét!
Đáng tiếc khoảng thời gian gần đến buổi trưa của ngày chủ nhật là lúc khu O”let náo nhiệt nhất ban ngày, thực lực của đối phương lại cao hơn Lucien hiện tại khiến Lucien không phát hiện được gì cả, không thể giống như trước đây gặp phải tay chân Hắc bang thì có thể dựa vào tinh thần lực lớn mạnh vượt qua người thường để cảm ứng mơ hồ.
Cổng thành của khu quý tộc và khu O”let tuy đang mở nhưng rất vắng vẻ, chỉ có số ít dân nghèo làm những công việc thấp hèn nhất, vất vả nhất trong biệt thự quý tộc đang tiến hành lễ bái xong để vội đi làm việc.
Hai người bảo vệ đứng ở mép cửa xiêu vẹo mệt mỏi, nhìn dân nghèo qua lại mang theo một chút cảm giác về sự ưu việt, họ mất đi cơ hội trở thành Kỵ Sĩ, sau khi gia nhập Thành Vệ Quân thì nhanh chóng bị Arthaud phồn hoa náo nhiệt xâm nhiễm nên đã quên sạch sẽ rất nhiều thứ học được trong huấn luyện Kỵ Sĩ.
Bỗng nhiên, họ nhìn thấy Lucien mặc bộ lễ phục màu đen, áo sơ mi trắng, thân hình cao vừa vừa, khí chất và áo quần đều không tầm thường đang vội vã đi tới nên cảm thấy kỳ lạ bèn chặn lại theo bản năng: “Thưa ngài, xin hỏi ngài đến khu quý tộc làm gì?”
“Lẽ nào ban ngày đến khu quý tộc cần phải chịu kiểm tra ư?” Lucien tuy cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, nhưng sự nôn nóng trong lòng là có thật, vì vậy ngữ khí và thái độ nói chuyện đều có hơi không tốt.
Sau khi Randel chặn Lucien lại thì lập tức biết mình đã phạm lỗi, lại bị thái độ “cứng rắn ngạo mạn” của Lucien ép bức nên không thể không lập tức tìm cớ xin lỗi: “Xin lỗi, thưa ngài, việc kiểm tra nghiêm ngặt tín đồ ma quỷ gần đây khiến chúng tôi quá căng thẳng, xin ngài lượng thứ.”
Lucien gật nhẹ đầu, đang muốn trực tiếp đi qua thì trong lòng bỗng nhiên dao động, hỏi nhỏ tiếng: “Ta đến khu quý tộc tìm bạn học Phyllis Hain của ta, cha của cô ấy là ngài Urbain Hain, quan thư ký của tòa thị chính, xin hỏi nhà cô ấy là ở đâu trong khu quý tộc?”
“Thư ký Urbain sống ở căn số 158 khu quý tộc, trong một căn biệt thự của gia tộc Hain trước đây.” Randel có ấn tượng sâu sắc đối với Urbain – phụ trách hỗ trợ quan cầm quyền trong tòa thị chính, vì vậy Thành Vệ Quân Arthaud ít nhiều sẽ chịu sự quản lý của ông ấy.
Lucien nói một câu đơn giản ngắn gọn: “Cảm ơn.” Sau đó đi xuyên qua cổng thành.
Sau khi đến khu quý tộc, có rất nhiều cường giả cấp Kỵ Sĩ, Đại Kỵ Sĩ nên vị chủ tế tà giáo đó e rằng không dám theo mình quá gần, vì vậy vẫn nên để hắn ta biết nơi đến của mình, nếu hắn ta vẫn không đi theo được, không biết mình đi làm gì thì chứng tỏ hắn căn bản không có cách theo dõi, giám sát mình dài hạn. Sau này chỉ cần nghĩ cách thoát khỏi hắn thì có thể làm một số việc chuẩn bị, nếu có thể đi theo được thì bước tiếp theo cần thăm dò xem cách hắn theo dõi mình là gì.
Nhìn bóng lưng của Lucien rời đi, Randel oán trách một câu: “Cái người này ăn mặc giống như một thân sĩ, nhưng ngay cả vị trí của khu quý tộc cũng không rõ, lẽ nào là dựa vào gương mặt để quyến rũ được tiểu thư Phyllis đó?”
-----
Đây là lần thứ hai Lucien vào khu quý tộc, so với cái đêm vừa tối tăm trước lúc mưa bão đó thì khu quý tộc trông có vẻ xinh đẹp hơn rất nhiều, cây xanh rợp bóng mát, hương hoa tràn khắp nơi. Từng căn biệt thự trên khu đất rất rộng lần lượt thể hiện các phong cách kiến trúc riêng khi xây dựng, có vẻ âm u tráng lệ của thời kỳ đế quốc ma pháp cổ đại, có vẻ trang nghiêm giàu có của thời kỳ giáo hội thống trị đỉnh cao, có phong cách “Tyrael” trang trí sang trọng tương tự như phong cách Baroque ra đời và phát triển hơn một trăm năm gần đây, hơn nữa cả một con đường thì chỉ có một căn biệt thự.
Từng chiếc xe ngựa đi chậm rãi nhưng uyển chuyển trên con đường lát gạch hoa rộng lớn, mỗi một chiếc xe ngựa khi đi ngang qua Lucien đều sẽ ném lại ánh mắt kỳ lạ, tuy Lucien ăn mặc áo quần trang trọng, hơn nữa ở khoảng cách xa không thể phán đoán giá trị của áo quần nhưng đi ra ngoài mà lại không ngồi xe ngựa thì chắc chắn không phải quý tộc!
Đột nhiên một chiếc xe ngựa dừng bên cạnh Lucien, cửa sổ xe kéo xoẹt một tiếng, một tiểu thư quý tộc tóc dài màu đỏ rượu, tao nhã đẫy đà cầm trong tay cái mũ lưới màu đen của mình che nửa khuôn mặt, cười hi hi nói: “Là ngài Evans phải không? Buổi hòa nhạc tối qua thật là hay cực kỳ.”
Lucien sốt ruột thì sốt ruột nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, dùng lễ nghĩa thân sĩ trả lời: “Cảm ơn sự khen ngợi của cô, tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể có vinh hạnh được biết tên của cô không?”
“Ha ha, ta là Yvette Shire, bạn thân của Phyllis, ngài Evans đến khu quý tộc tìm cô ấy phải không?” Yvette quan sát thiên tài âm nhạc chưa tròn mười tám tuổi này một cách đầy thích thú.
Ngoại trừ gia tộc Violet ra thì gia tộc Shire cùng với gia tộc Hain, Rafferty là ba gia tộc lớn của Công Quốc Owuor Ritter, mỗi gia tộc có một lãnh địa bá tước bằng một quận.
Nghe thấy sự tự giới thiệu của Yvette, Lucien mới nhận ra huy chương gia tộc Shire được tạo thành từ trường thương và gấu hung bạo: “Vâng, tiểu thư Shire, tôi đến tìm Phyllis.”
“Vậy thì e rằng ngài phải đợi một lát rồi, Phyllis vẫn đang ở nhà thờ lớn màu vàng, bởi vì sự thành công ở buổi hòa nhạc của ngài Victor tối qua nên cô ấy muốn một mình cầu nguyện cảm tạ sự phù hộ của Chúa.” Yvette cười rất xinh tươi: “Còn nữa, cứ xưng hô ta là Yvette được rồi, hiện giờ ta là thính giả trung thành của ngài Evans.”
Lucien gượng cười: “Tiểu thư Yvette, cô cũng có thể gọi tôi là Lucien. Tôi sẽ ở bên ngoài nhà của Phyllis chờ cô ấy quay về.”
“Lucien, anh còn nhỏ hơn ta một tuổi, thật sự là thiên tài khó tưởng tượng được.” Yvette bỏ mũ lưới xuống, lộ ra dung mạo xinh đẹp: “Nếu anh không để bụng thì để ta đưa anh đến bên ngoài nhà Phyllis nhé.”
Sau đó cô ra hiệu cho người hầu nữ mở cửa xe, mời Lucien lên mà không hề có chút kỵ húy cũng không lo danh dự bị tổn hại.
Lucien không từ chối, Yvette nếu đã là một thành viên của gia tộc Shire thì cô ấy cũng có thể mua được Tường Vi Ánh Trăng trong nội bộ gia tộc, nếu Phyllis từ chối thì hắn vẫn còn có thêm một con đường.
Bước lên xe ngựa, Lucien lập tức ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào mang theo sự quyến rũ nhè nhẹ.
Yvette nhìn Lucien ngồi xuống một cách rất hài lòng: “Thiên tài quả nhiên không giống người bình thường, không xấu hổ chút nào cả. Họ luôn muốn lên nhưng lại không dám lên, lo lắng sự chỉ trích của người khác.” Thân thể cô ấy hơi nghiêng, cổ áo chiếc váy dài màu tím nhạt có hơi rộng mở ra, lộ ra một vùng trắng ngần đầy đặn rất quyến rũ.
Lucien làm gì có tâm trạng đi nhìn cái đó, miễn cưỡng cười trả lời: “Đi con đường của mình, cứ để người khác nói đi.”
“Câu nói rất có triết lý, ta rất thích. Lucien, anh thú vị hơn ta tưởng tượng đó.” Ánh mắt Yvette sáng lên, nhưng lại ngồi thẳng người lên, không còn dựa sát Lucien như vậy.
Xe ngựa đi rất chậm, Yvette trò chuyện về âm nhạc với Lucien một cách tùy ý, thỉnh thoảng mượn việc nói chuyện để dựa sát Lucien hoặc sản sinh sự tiếp xúc cơ thể nhẹ, giống như đang chơi một trò chơi gọi là dụ dỗ. Tiếc là người cô ấy gặp là Lucien, mà tâm trạng của Lucien lại rất tệ và nôn nóng, do đó biểu hiện giống như là một thân sĩ rất chính trực, rất khô khan, hoàn toàn không nhìn thấy sức hấp dẫn của Yvette, khiến cô ấy có chút buồn bực và dậm chân.
Tròn nửa tiếng, xe ngựa của Yvette mới dừng ở bên ngoài căn biệt thự ba tầng trang trí lộng lẫy của nhà Phyllis, mà lúc này xe ngựa của Phyllis cũng đã đến cổng.
“Lucien, sao anh và Yvette lại đi cùng nhau?” Trên mặt Phyllis lộ ra biểu cảm kỳ lạ.
Lucien từ trên xe ngựa bước xuống: “Lúc đến tìm cô thì gặp tiểu thư Yvette, cô ấy có lòng tốt đưa tôi tới.”
Biểu cảm của Phyllis càng kỳ lạ, mang theo một chút tức giận: “Yvette, cô đã làm gì?”
“Có thể làm gì chứ? Ta chỉ là có lòng tốt đưa Lucien qua đây thôi.” Yvette ở trong cửa sổ xe cười hi hi nhìn Phyllis: “Yên tâm, Phyllis, khoảng thời gian gần đây so với nhạc sĩ thì tôi càng thích ma pháp sư thần bí hơn.” Cũng không thể nói bản thân dụ dỗ thất bại nhỉ.
“Cô thay đổi sở thích lúc nào vậy?” Phyllis ngẩn ngơ một lúc.
Vẻ mặt Yvette nói một cách mong đợi: “Chính là vào tối qua, lúc nghe được cuộc thảo luận của đại giáo chủ Sard và đại công bệ hạ, công chúa điện hạ. Họ đã miêu tả một vị “Giáo Sư” ma pháp sư thần bí và kỳ lạ khiến tôi rất có hứng thú, trước giờ tôi chưa từng nếm thử mùi vị của ma pháp sư, không biết những chàng trai u ám lúc nào cũng giấu mặt trong mũ áo choàng đó sau khi cởi ra hết thì sẽ có dáng vẻ thế nào, nhìn thấy cô gái xinh đẹp thì sẽ có bộ dạng thế nào, cái lúc đó thì sẽ có dáng vẻ ra sao…”
Biểu cảm của cô ta trông giống như một thiếu nữ phản bội.
Là đứa con gái nhỏ nhất của bá tước Shire, dù cô ta căn bản không có hi vọng kế thừa tước vị thì cũng có tư cách ngồi ở trong khu ghế lô có mặt của đại công.
“Cô…” Phyllis đã không còn lời nào để nói nữa, cô và Yvette tuy có tình bằng hữu khá tốt, nhưng không thể chấp nhận sở thích về phương diện này của cô ấy. Mức độ cởi mở của cô ấy vượt xa so với các quý phụ, tiểu thư của cung đình Tyrael, trở thành một đóa hoa kỳ lạ trong xã hội thượng lưu Arthaud.
Còn Lucien thì suýt chút nữa đã không thể giữ được bình tĩnh.
Giáo hội và đại công đã biết biệt hiệu của mình là “Giáo Sư” rồi?
Là tối đó có học đồ ma pháp bị bắt rồi hay là trong tổ chức ma pháp có gián điệp?
“Tình báo này đến quá kịp thời rồi!” Lucien còn định thông qua tổ chức ma pháp mua một số vật phẩm ma pháp để tăng cường thực lực, cứu thoát cả nhà Joel. “Thật là bất ngờ, không ngờ chỉ là cuộc trò chuyện của hai thiếu nữ quý tộc mà mình đã có thể nhận được tình báo quan trọng như vậy, xem ra sự khác nhau của tổ chức mình tham gia thì các sự vật có thể tiếp xúc sẽ có khác nhau rất lớn! Chả trách những tà giáo đồ đó muốn mình trở thành cố vấn âm nhạc dài hạn của công chúa.”
Yvette nhìn biểu cảm hơi kinh ngạc của Phyllis và Lucien một cách vui vẻ, huơ huơ mũ lưới cáo biệt.
Phyllis đã quen với bộ dạng đó của Yvette nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quay mặt qua thấy Lucien vẫn nhìn theo xe ngựa, không nhịn nỗi châm biếm một câu: “Lucien, lẽ nào anh muốn trở thành đồ sưu tầm, hoặc là một trong những chiến lợi phẩm của Yvette?”
Sau đó cô ấy tỉnh ngộ trở lại: “Lucien, anh tìm tôi có việc gì không?”
Lucien tiến vào trạng thái chuyên tâm thi pháp, linh hồn dường như là một người khác ngồi tít trên cao trông xuống thể xác của mình, cảm ứng kỹ đám người xung quanh, vội vã đi ra ngoài tiến về khu quý tộc như vậy vốn dĩ chính là một loại dò xét!
Đáng tiếc khoảng thời gian gần đến buổi trưa của ngày chủ nhật là lúc khu O”let náo nhiệt nhất ban ngày, thực lực của đối phương lại cao hơn Lucien hiện tại khiến Lucien không phát hiện được gì cả, không thể giống như trước đây gặp phải tay chân Hắc bang thì có thể dựa vào tinh thần lực lớn mạnh vượt qua người thường để cảm ứng mơ hồ.
Cổng thành của khu quý tộc và khu O”let tuy đang mở nhưng rất vắng vẻ, chỉ có số ít dân nghèo làm những công việc thấp hèn nhất, vất vả nhất trong biệt thự quý tộc đang tiến hành lễ bái xong để vội đi làm việc.
Hai người bảo vệ đứng ở mép cửa xiêu vẹo mệt mỏi, nhìn dân nghèo qua lại mang theo một chút cảm giác về sự ưu việt, họ mất đi cơ hội trở thành Kỵ Sĩ, sau khi gia nhập Thành Vệ Quân thì nhanh chóng bị Arthaud phồn hoa náo nhiệt xâm nhiễm nên đã quên sạch sẽ rất nhiều thứ học được trong huấn luyện Kỵ Sĩ.
Bỗng nhiên, họ nhìn thấy Lucien mặc bộ lễ phục màu đen, áo sơ mi trắng, thân hình cao vừa vừa, khí chất và áo quần đều không tầm thường đang vội vã đi tới nên cảm thấy kỳ lạ bèn chặn lại theo bản năng: “Thưa ngài, xin hỏi ngài đến khu quý tộc làm gì?”
“Lẽ nào ban ngày đến khu quý tộc cần phải chịu kiểm tra ư?” Lucien tuy cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, nhưng sự nôn nóng trong lòng là có thật, vì vậy ngữ khí và thái độ nói chuyện đều có hơi không tốt.
Sau khi Randel chặn Lucien lại thì lập tức biết mình đã phạm lỗi, lại bị thái độ “cứng rắn ngạo mạn” của Lucien ép bức nên không thể không lập tức tìm cớ xin lỗi: “Xin lỗi, thưa ngài, việc kiểm tra nghiêm ngặt tín đồ ma quỷ gần đây khiến chúng tôi quá căng thẳng, xin ngài lượng thứ.”
Lucien gật nhẹ đầu, đang muốn trực tiếp đi qua thì trong lòng bỗng nhiên dao động, hỏi nhỏ tiếng: “Ta đến khu quý tộc tìm bạn học Phyllis Hain của ta, cha của cô ấy là ngài Urbain Hain, quan thư ký của tòa thị chính, xin hỏi nhà cô ấy là ở đâu trong khu quý tộc?”
“Thư ký Urbain sống ở căn số 158 khu quý tộc, trong một căn biệt thự của gia tộc Hain trước đây.” Randel có ấn tượng sâu sắc đối với Urbain – phụ trách hỗ trợ quan cầm quyền trong tòa thị chính, vì vậy Thành Vệ Quân Arthaud ít nhiều sẽ chịu sự quản lý của ông ấy.
Lucien nói một câu đơn giản ngắn gọn: “Cảm ơn.” Sau đó đi xuyên qua cổng thành.
Sau khi đến khu quý tộc, có rất nhiều cường giả cấp Kỵ Sĩ, Đại Kỵ Sĩ nên vị chủ tế tà giáo đó e rằng không dám theo mình quá gần, vì vậy vẫn nên để hắn ta biết nơi đến của mình, nếu hắn ta vẫn không đi theo được, không biết mình đi làm gì thì chứng tỏ hắn căn bản không có cách theo dõi, giám sát mình dài hạn. Sau này chỉ cần nghĩ cách thoát khỏi hắn thì có thể làm một số việc chuẩn bị, nếu có thể đi theo được thì bước tiếp theo cần thăm dò xem cách hắn theo dõi mình là gì.
Nhìn bóng lưng của Lucien rời đi, Randel oán trách một câu: “Cái người này ăn mặc giống như một thân sĩ, nhưng ngay cả vị trí của khu quý tộc cũng không rõ, lẽ nào là dựa vào gương mặt để quyến rũ được tiểu thư Phyllis đó?”
-----
Đây là lần thứ hai Lucien vào khu quý tộc, so với cái đêm vừa tối tăm trước lúc mưa bão đó thì khu quý tộc trông có vẻ xinh đẹp hơn rất nhiều, cây xanh rợp bóng mát, hương hoa tràn khắp nơi. Từng căn biệt thự trên khu đất rất rộng lần lượt thể hiện các phong cách kiến trúc riêng khi xây dựng, có vẻ âm u tráng lệ của thời kỳ đế quốc ma pháp cổ đại, có vẻ trang nghiêm giàu có của thời kỳ giáo hội thống trị đỉnh cao, có phong cách “Tyrael” trang trí sang trọng tương tự như phong cách Baroque ra đời và phát triển hơn một trăm năm gần đây, hơn nữa cả một con đường thì chỉ có một căn biệt thự.
Từng chiếc xe ngựa đi chậm rãi nhưng uyển chuyển trên con đường lát gạch hoa rộng lớn, mỗi một chiếc xe ngựa khi đi ngang qua Lucien đều sẽ ném lại ánh mắt kỳ lạ, tuy Lucien ăn mặc áo quần trang trọng, hơn nữa ở khoảng cách xa không thể phán đoán giá trị của áo quần nhưng đi ra ngoài mà lại không ngồi xe ngựa thì chắc chắn không phải quý tộc!
Đột nhiên một chiếc xe ngựa dừng bên cạnh Lucien, cửa sổ xe kéo xoẹt một tiếng, một tiểu thư quý tộc tóc dài màu đỏ rượu, tao nhã đẫy đà cầm trong tay cái mũ lưới màu đen của mình che nửa khuôn mặt, cười hi hi nói: “Là ngài Evans phải không? Buổi hòa nhạc tối qua thật là hay cực kỳ.”
Lucien sốt ruột thì sốt ruột nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, dùng lễ nghĩa thân sĩ trả lời: “Cảm ơn sự khen ngợi của cô, tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể có vinh hạnh được biết tên của cô không?”
“Ha ha, ta là Yvette Shire, bạn thân của Phyllis, ngài Evans đến khu quý tộc tìm cô ấy phải không?” Yvette quan sát thiên tài âm nhạc chưa tròn mười tám tuổi này một cách đầy thích thú.
Ngoại trừ gia tộc Violet ra thì gia tộc Shire cùng với gia tộc Hain, Rafferty là ba gia tộc lớn của Công Quốc Owuor Ritter, mỗi gia tộc có một lãnh địa bá tước bằng một quận.
Nghe thấy sự tự giới thiệu của Yvette, Lucien mới nhận ra huy chương gia tộc Shire được tạo thành từ trường thương và gấu hung bạo: “Vâng, tiểu thư Shire, tôi đến tìm Phyllis.”
“Vậy thì e rằng ngài phải đợi một lát rồi, Phyllis vẫn đang ở nhà thờ lớn màu vàng, bởi vì sự thành công ở buổi hòa nhạc của ngài Victor tối qua nên cô ấy muốn một mình cầu nguyện cảm tạ sự phù hộ của Chúa.” Yvette cười rất xinh tươi: “Còn nữa, cứ xưng hô ta là Yvette được rồi, hiện giờ ta là thính giả trung thành của ngài Evans.”
Lucien gượng cười: “Tiểu thư Yvette, cô cũng có thể gọi tôi là Lucien. Tôi sẽ ở bên ngoài nhà của Phyllis chờ cô ấy quay về.”
“Lucien, anh còn nhỏ hơn ta một tuổi, thật sự là thiên tài khó tưởng tượng được.” Yvette bỏ mũ lưới xuống, lộ ra dung mạo xinh đẹp: “Nếu anh không để bụng thì để ta đưa anh đến bên ngoài nhà Phyllis nhé.”
Sau đó cô ra hiệu cho người hầu nữ mở cửa xe, mời Lucien lên mà không hề có chút kỵ húy cũng không lo danh dự bị tổn hại.
Lucien không từ chối, Yvette nếu đã là một thành viên của gia tộc Shire thì cô ấy cũng có thể mua được Tường Vi Ánh Trăng trong nội bộ gia tộc, nếu Phyllis từ chối thì hắn vẫn còn có thêm một con đường.
Bước lên xe ngựa, Lucien lập tức ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào mang theo sự quyến rũ nhè nhẹ.
Yvette nhìn Lucien ngồi xuống một cách rất hài lòng: “Thiên tài quả nhiên không giống người bình thường, không xấu hổ chút nào cả. Họ luôn muốn lên nhưng lại không dám lên, lo lắng sự chỉ trích của người khác.” Thân thể cô ấy hơi nghiêng, cổ áo chiếc váy dài màu tím nhạt có hơi rộng mở ra, lộ ra một vùng trắng ngần đầy đặn rất quyến rũ.
Lucien làm gì có tâm trạng đi nhìn cái đó, miễn cưỡng cười trả lời: “Đi con đường của mình, cứ để người khác nói đi.”
“Câu nói rất có triết lý, ta rất thích. Lucien, anh thú vị hơn ta tưởng tượng đó.” Ánh mắt Yvette sáng lên, nhưng lại ngồi thẳng người lên, không còn dựa sát Lucien như vậy.
Xe ngựa đi rất chậm, Yvette trò chuyện về âm nhạc với Lucien một cách tùy ý, thỉnh thoảng mượn việc nói chuyện để dựa sát Lucien hoặc sản sinh sự tiếp xúc cơ thể nhẹ, giống như đang chơi một trò chơi gọi là dụ dỗ. Tiếc là người cô ấy gặp là Lucien, mà tâm trạng của Lucien lại rất tệ và nôn nóng, do đó biểu hiện giống như là một thân sĩ rất chính trực, rất khô khan, hoàn toàn không nhìn thấy sức hấp dẫn của Yvette, khiến cô ấy có chút buồn bực và dậm chân.
Tròn nửa tiếng, xe ngựa của Yvette mới dừng ở bên ngoài căn biệt thự ba tầng trang trí lộng lẫy của nhà Phyllis, mà lúc này xe ngựa của Phyllis cũng đã đến cổng.
“Lucien, sao anh và Yvette lại đi cùng nhau?” Trên mặt Phyllis lộ ra biểu cảm kỳ lạ.
Lucien từ trên xe ngựa bước xuống: “Lúc đến tìm cô thì gặp tiểu thư Yvette, cô ấy có lòng tốt đưa tôi tới.”
Biểu cảm của Phyllis càng kỳ lạ, mang theo một chút tức giận: “Yvette, cô đã làm gì?”
“Có thể làm gì chứ? Ta chỉ là có lòng tốt đưa Lucien qua đây thôi.” Yvette ở trong cửa sổ xe cười hi hi nhìn Phyllis: “Yên tâm, Phyllis, khoảng thời gian gần đây so với nhạc sĩ thì tôi càng thích ma pháp sư thần bí hơn.” Cũng không thể nói bản thân dụ dỗ thất bại nhỉ.
“Cô thay đổi sở thích lúc nào vậy?” Phyllis ngẩn ngơ một lúc.
Vẻ mặt Yvette nói một cách mong đợi: “Chính là vào tối qua, lúc nghe được cuộc thảo luận của đại giáo chủ Sard và đại công bệ hạ, công chúa điện hạ. Họ đã miêu tả một vị “Giáo Sư” ma pháp sư thần bí và kỳ lạ khiến tôi rất có hứng thú, trước giờ tôi chưa từng nếm thử mùi vị của ma pháp sư, không biết những chàng trai u ám lúc nào cũng giấu mặt trong mũ áo choàng đó sau khi cởi ra hết thì sẽ có dáng vẻ thế nào, nhìn thấy cô gái xinh đẹp thì sẽ có bộ dạng thế nào, cái lúc đó thì sẽ có dáng vẻ ra sao…”
Biểu cảm của cô ta trông giống như một thiếu nữ phản bội.
Là đứa con gái nhỏ nhất của bá tước Shire, dù cô ta căn bản không có hi vọng kế thừa tước vị thì cũng có tư cách ngồi ở trong khu ghế lô có mặt của đại công.
“Cô…” Phyllis đã không còn lời nào để nói nữa, cô và Yvette tuy có tình bằng hữu khá tốt, nhưng không thể chấp nhận sở thích về phương diện này của cô ấy. Mức độ cởi mở của cô ấy vượt xa so với các quý phụ, tiểu thư của cung đình Tyrael, trở thành một đóa hoa kỳ lạ trong xã hội thượng lưu Arthaud.
Còn Lucien thì suýt chút nữa đã không thể giữ được bình tĩnh.
Giáo hội và đại công đã biết biệt hiệu của mình là “Giáo Sư” rồi?
Là tối đó có học đồ ma pháp bị bắt rồi hay là trong tổ chức ma pháp có gián điệp?
“Tình báo này đến quá kịp thời rồi!” Lucien còn định thông qua tổ chức ma pháp mua một số vật phẩm ma pháp để tăng cường thực lực, cứu thoát cả nhà Joel. “Thật là bất ngờ, không ngờ chỉ là cuộc trò chuyện của hai thiếu nữ quý tộc mà mình đã có thể nhận được tình báo quan trọng như vậy, xem ra sự khác nhau của tổ chức mình tham gia thì các sự vật có thể tiếp xúc sẽ có khác nhau rất lớn! Chả trách những tà giáo đồ đó muốn mình trở thành cố vấn âm nhạc dài hạn của công chúa.”
Yvette nhìn biểu cảm hơi kinh ngạc của Phyllis và Lucien một cách vui vẻ, huơ huơ mũ lưới cáo biệt.
Phyllis đã quen với bộ dạng đó của Yvette nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quay mặt qua thấy Lucien vẫn nhìn theo xe ngựa, không nhịn nỗi châm biếm một câu: “Lucien, lẽ nào anh muốn trở thành đồ sưu tầm, hoặc là một trong những chiến lợi phẩm của Yvette?”
Sau đó cô ấy tỉnh ngộ trở lại: “Lucien, anh tìm tôi có việc gì không?”
/95
|