Cuối cùng Đổng Du cũng thoát được Tả Gia Thanh, bởi vì Tả Gia Thanh không còn thấy đến công ty tìm cô nữa.
Hiện giờ, phiền phức lại đến từ mẹ cô.
Đổng Du không ngờ rằng mẹ cô lại gọi điện đến máy bàn nhà cô, bởi vì chưa đến ngày lĩnh lương nên hóa đơn điện thoại của cô chưa thanh toán, điện thoại bị cắt. Cô đã từng nói với Bác Đại Vĩ, muốn anh ta ứng trước 50 tệ tiền điện thoại. Là một bà bầu, công cụ liên lạc phải thông suốt mới được. Nhưng Bác Đại Vĩ lườm cô bảo:
- Công ty em chẳng phải cũng có điện thoại sao? Ở nhà lại đã có máy bàn, không dùng di động có sao đâu?
Câu này nói nghe cũng có lí, dù sao Bác Đại Vĩ từ xưa đến nay luôn tiết kiệm tất cả những khoản cần tiết kiệm, mà Đổng Du cũng chán chẳng muốn lí luận với anh ta làm gì.
Đúng vào thời điểm ấy thì mẹ Đổng Du gọi điện đến nhà cô. Đổng Du lúc ấy còn chưa đi làm về, thế là Bác Đại Vĩ liền nghe điện.
Sau khi kết hôn, số lần mẹ Đổng Du nghe thấy tiếng Bác Đại Vĩ trong điện thoại không quá ba lần. Bởi vì tính cách “hướng nội” của Bác Đại Vĩ khiến anh ta không muốn chào hỏi người nhà cô. Vì vậy Bac Đại Vĩ vừa nghe điện thoại, mẹ Đổng Du vừa thảng thốt, thậm chí là có phần căng thẳng. Mà khi căng thẳng thì người ta dễ nói lung tung. Mẹ Đổng Du nói:
- Tiểu Du đang mang bầu, có điều gì không phải con hãy rộng lòng một chút, đừng gây gổ với nó!
Bác Đại Vĩ nói:
- Vâng ạ, con biết rồi ạ!
Mẹ Đổng Du nói tiếp:
- 8.000 tệ lần trước các con gửi về bố mẹ chẳng dùng đến nên đã để dành đấy cho các con. Sau này nếu có cần đến thì cứ nói, đừng có ngại. Cuộc sống bây giờ đâu có dễ dàng gì!
Bác Đại Vĩ không thể ậm ừ được nữa.
Bác Đại Vĩ vừa cúp điện thoại thì Đổng Du bước vào, trong tay có xách một túi cam, vừa nhìn thấy Bác Đại Vĩ liền giơ túi cam lên nói:
- Dì ở tầng dưới cho đấy, bảo là của nhà trồng nên tươi ngon lắm!
Bác Đại Vĩ không nói gì, chỉ im lặng nhìn Đổng Du. Đổng Du nhìn thấy sắc mặt Bác Đại Vĩ có gì đó bất thường liền cố tình nhấn mạnh:
- Là của dì ở tầng dưới cho, không phải mua đâu!
Sau khi nhấn mạnh xong, cô mới cảm thấy sắc mặt của Bác Đại Vĩ sa sầm xuống, rõ ràng không phải là vì mấy quả cam này.
Bác Đại Vĩ từ từ đứng dậy, khoanh hai tay trước ngực, giống như bộ dạng của một thầy giáo vừa bắt được một học sinh gian lần ở trên giảng đường. Anh ta lạnh lùng hỏi:
- Chuyện gửi về 8.000 tệ cho mẹ là thế nào?
Đổng Du đầu óc mình chợt tối đi, ngay sau đó, thế giới trước mắt cô cũng sầm xuống.
* * *
Nếu như có người hỏi Đổng Du, một khẩu hiệu mà cô không tán đồng nhất là gì, cô sẽ chẳng chần chừ mà nói: “Thành thật khai báo sẽ được khoan hồng, cố tình che đậy sẽ bị phạt nặng.”
Trong thế giới pháp luật của Bác Đại Vĩ, thành thật chẳng bao giờ được được hưởng trái ngọt cả. Thế là Đổng Du đã lãnh đủ một bài giáo huấn của anh ta.
Ánh mắt Đổng Du hoang mang. Khi Bác Đại Vĩ lần nữa nhắc lại câu hỏi, cô liền buộc miệng:
- Đó là khoản tiền em dịch văn bản kiếm thêm được, vốn dĩ định nói cho anh biết, nhưng mẹ gọi điện, bảo là sức khỏe không tốt, em liền… Em xin lỗi, chuyện này nên nói với anh trước, nhưng em sợ anh phản đối… Sau này em sẽ không thế nữa!
Cho dù lời giải thích này có là thật đi chăng nữa thì nó cũng đã “chà đạp” nghiêm trọng lên giới hạn chịu đựng của Bác Đại Vĩ. Thế nhưng chỉ cần không phải lôi cái gã Tả Gia Thanh vào đây thì đã là điều may mắn lắm rồi.
Thực ra cô làm gì có tài năng dịch văn bản? Dù sao cô cũng đâu phải học chuyên ngành ngoại ngữ. Qua bốn năm học hùng hục như trâu, khả năng tiếng anh của cô cũng đủ để mang ra lừa gạt một thầy giáo dạy thể dục như Bác Đại Vĩ.
Bác Đại Vĩ có chút nghi hoặc, quên luôn vấn đề Đổng Du giấu mình gửi tiền về cho mẹ, mắt tròn mắt dẹt hỏi:
- Em có thể dịch văn bản để kiếm tiền á?
Đổng Du đành phải tiếp tục bịa chuyện:
- Đồng nghiệp của em rủ em làm chung, cô ấy làm không hết nên đưa em làm đỡ. Sau này em sẽ không như vậy nữa, em nghĩ mẹ… Em xin lỗi, sau này em sẽ không thế nữa!
Đổng Du vừa khẩn khoản cầu xin vừa cố ý ưỡn cái bụng lên, mặc dù cái bụng ba tháng của cô mới chỉ hơi lồi lên một chút, trông chăng có “sức tấn công” gì cả.
Cũng may là quá trình sau đó vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được của Đổng Du. Bác Đại Vĩ sau khi hết kinh ngạc vẫn mắng mỏ Đổng Du thậm tệ, lên án Đổng Du ăn cây táo rào cây sung. Sau đó vì cảm thấy cần phải phát tiết ra ngoài mới đỡ thiệt thòi cho cái tâm hồn đã bị “tổn thương” của mình, Bác Đại Vĩ liền đạp cửa lao ra ngoài, đi mãi đến nửa đêm mới về.
* * *
Đổng Du nghĩ rằng chuyện này mình không giải quyết thỏa đáng nên Bác Đại Vĩ giận dữ cũng là phải. Ít nhất cô cũng nên giải quyết ổn thỏa vấn đề, ví dụ sau khi gửi tiền cho mẹ nên gọi điện nhắc nhở mẹ chớ có nhắc đến món tiền này trước mặt Bác Đại Vĩ.
Thế nhưng Đổng Du dám nói với mẹ như vậy? Là một người mẹ, mẹ cô hy vọng biết bao có được một người con rể biết quan tâm, cho dù Bác Đại Vĩ không làm được điều đó thì cô cũng nên có trách nhiệm lấp liếm giúp anh ta.
Điều cô không ngờ tới là, “di chứng” của chuyện này nhanh chóng xuất hiện, bởi vì Bác Đại Vĩ đã có một trông chờ mới trong cuộc đời. Anh ta ngày ngày truy hỏi Đổng Du dạo này có tài liệu dịch mới không?
Đổng Du dở khóc dở cười, đành phải hết lần này đến lần khác nhấn mạnh rằng món tiền lần trước kiếm được chỉ là một sự tình cờ, sẽ không có lần thứ hai.
Bác Đại Vĩ vẫn không chịu buông tha:
- Nếu như em đã có khả năng này, tại sao không chủ động đi tìm tài liệu để dịch? Em thật là người không biết cầu tiến!
Nói đến thái độ không cầu tiến của Bác Đại Vĩ, rõ ràng cái “đức tính” ấy đã ăn sâu vào trong cốt tủy của anh ta. Trước đây đến phòng tập làm giáo viên hướng dẫn, kiếm thêm được một khoản với nhận được sự ngưỡng mộ của các bà các cô, vốn dĩ Bác Đại Vĩ rất hài lòng. Nhưng được một thời gian dài, anh ta liền cảm thấy chán, cảm thấy đi làm về ngồi ở nhà xem ti vi vẫn là thoải mái hơn cả. Thế là Bác Đại Vĩ cứ đi buổi đực buổi cái, gần đây còn thản nhiên xin nghỉ dạy ở phòng tập.
Bác Đại Vĩ không làm giáo viên hướng dẫn ở phòng tập nữa cũng không nói cho Đổng Du biết, thế nhưng thời gian anh ta ở nhà nhiều hơn bình thường rõ rệt, Đổng Du có phát hiện ra nhưng không hỏi.
Bác Đại Vĩ sau khi phê bình Đổng Du chán rồi liền chuyển chủ đề, thản nhiên nói:
- Thực ra 8.000 tệ ấy mẹ không dùng đến. Chúng ta sinh con cần dùng đến tiền, hay là lấy lại?
Đổng Du giật nẩy mình, cao giọng nói:
- Bình thường anh đối xử với em thế nào cũng được, nhưng nếu anh định đòi lại số tiền ấy từ chỗ mẹ thì em nhất quyết không đồng ý!
Đổng Du thật sự lo lắng, mặt trắng bệch ra. Bác Đại Vĩ lập tức cười giả lả:
- Nhìn em kìa, anh chỉ nói đùa thôi, thế mà em tưởng thật à?
Đổng Du thấy thái độ của Bác Đại Vĩ vẫn có thể chấp nhận được liền dịu lại, kéo tay Bác Đại Vĩ nói:
- Số tiền ấy cứ coi như em nợ anh, sau này em sẽ bù, anh đừng tìm mẹ em đòi lại là được!
Bác Đại Vĩ thờ ơ gạt tay Đổng Du ra:
- Nực cười, đó là tiền em kiếm được, em đưa cho mẹ là điều nên làm, em nói thế hóa ra anh là loại người thế nào hả?
Đổng Du cười tươi như hoa. Người ta đều nói đàn ông cần phải uốn nắn, thế mà sau khi cô lấy Bác Đại Vĩ, không những không uốn nắn được anh ta mà còn bị anh ta uốn nắn lại. Nhưng ai ngờ sau khi Đổng Du có thai, Bác Đại Vĩ bỗng nhiên trở nên dễ nói chuyện, không biết sau khi sinh con xong anh ta có thay đổi hơn không?
* * *
Hôm này Đổng Du ở nhà tiếp Giang Yến Ni và Thẩm Anh Nam. Cả ba người hiện giờ đều đang ở trạng thái tương đối bình ổn. Đổng Du đang đảm đương vai trò bà mẹ tương lai, Giang Yến Ni nồng nàn trở lại với người tình cũ, còn Thẩm Anh Nam trở thành một bà vợ ăn no không có việc gì làm.
Thực ra nhà Đổng Du chẳng thích hợp để ngồi tán gẫu. Không có cà phê, vì Bác Đại Vĩ không uống cà phê; không có trà, vì Bác Đại Vĩ không uống trà; trong tủ lạnh có cô ca, tất cả những thức uống có chứa ga đều là cái mạng của Bác Đại Vĩ, vì vậy đương nhiên những loại phụ nữ như Giang Yến Ni đều rất căm ghét.
Thế là Giang Yến Ni liền đề nghị đi Thượng Đảo, thế nhưng Đổng Du xua xua tay nói:
- Đừng đi, ở đó đắt lắm!
Nếu như là trước đây thì chắc chắn Thẩm Anh Nam cũng sẽ đồng ý với Đổng Du, nhưng hiện giờ đang là một “quý phu nhân” an nhàn, thế nên Thẩm Anh Nam liền trách bạn:
- Cậu sống cuộc sống nghèo nàn đó thành quen rồi đấy!
Thế là cả đám lên đường. Trên đường chẳng thể bắt taxi, khó khăn lắm mới cướp được một chiếc, Giang Yến Ni liền ngồi vào xe rồi thề:
- Sang năm tôi nhất định phải mua cho bằng được một cái xe!
Hai người phụ nữa còn lại gật đầu lia lịa, nhiệt liệt ủng hộ.
Ai ngờ mới ngồi ở Thượng Đảo chưa được 15 phút, Thẩm Anh Nam đã nhận được điện thoại của Tề Cường. Tề Cường lạnh lùng nói ở trong điện thoại:
- Về nhà đi, có chuyện!
Thẩm Anh Nam nhìn hai cô bạn của mình, nghi hoặc hỏi:
- Có chuyện gì thế? Không nói qua điện thoại được à?
Tề Cường lạnh lùng đáp:
- Không.
Thẩm Anh Nam đành tạm biệt hai bạn. Thực ra cô định ra vẻ ta đây trước mặt hai bạn, nói với Tề Cường: “Có chuyện gì thì đợi tí em về nói chuyện, giờ em đang bận!” Đáng tiếc là đấy chỉ là suy nghĩ mà thôi!
Nhìn cái bóng hấp tấp ra về của Thẩm Anh Nam, Giang Yến Ni lẩm bẩm:
- Kết hôn thì có gì tốt chứ? Nó giống như một con quay, người khác bảo cậu quay thế nào thì cậu quay như thế!
Đổng Du im lặng không nói, chỉ uống ực một ngụm nước thật to.
* * *
Tề Cường gặp phải sự đe dọa về thân nhân.
Sự đe dọa này xuất phát từ một người mà anh ta không hề xa lạ, lúc nào cũng nghĩ đến nhưng lại cứ tưởng mình đã quên rồi. Đó chính là Đại Tử.
Đây là nhân vật mà Thẩm Anh Nam rất quen thuộc. Đối với Tề Cường mà nói, Đại Tử giống như thứ ám khi âm thầm bay đến bất cứ lúc nào.
Giờ cái ám khi ấy bay đến cửa nhà họ. Không biết Đại Tử đã dùng phương pháp thần kì gì mà lấy được số điện thoại của Tề Cường. Đại Tử hỏi thăm Tề Cường bằng giọng địa phương rất thân thương. Anh ta nói:
- Người anh em, chú không quên cái chân bị tàn phế của anh chú đấy chứ? Người anh em, anh tìm chú là muốn tính toán món nợ ngày xưa.
Đại Tử đòi không ít tiền, 30 nghìn tệ. Đại Tử nói:
- 30 nghìn tệ đâu có nhiều. Người anh em, anh vì cái chân này mà hỏng cả nửa đời người. Chú có thương anh thì cho anh ít tiền thuốc thang đi!
Không đưa tiền hậu quả sẽ ra sao Tề Cường có thể tự tưởng tượng ra được.
Thẩm Anh Nam ngồi trên ghế, ngẩn người nghe Tề Cường nói hết. Cô chẳng có chút chuẩn bị nào về mặt tâm lí, thế nên phản ứng đầu tiên của cô là đòi báo cảnh sát.
Thẩm Anh Nam nói:
- Hắn ta nói anh đâm vào hắn ta, bao nhiêu năm rồi, có ai làm chứng? Có chứng cớ gì không? Mà cũng hết thời hạn khởi kiện rồi!
Tề Cường nhìn Thẩm Anh Nam bằng ánh mắt phẫn nộ và khinh bỉ:
- Hồi đó lúc cô lừa tôi, tôi cũng nói hệt như vậy, cô quên mất là đã trả lời tôi thế nào rồi hả?
Thẩm Anh Nam cứng họng không nói được gì. Cô đương nhiên còn nhớ mình đã nói: “Đại Tử chẳng có gì, Đại Tử là một thằng lưu manh. Vì vậy nếu muốn báo thù, hắn ta sẽ có cách của hắn ta!”
Sức nặng của không khí trong phòng có thể lấy cân ra mà cân được. Tề Cường thu mình trên xô-pha, liên tục rít thuốc lá. Đến khi định gạt tàn thuốc anh ta mới nhớ ra là cái gạt tàn đã bị anh ta cất đi rồi.
Thế là Tề Cường liền gạt tàn ra bàn uống nước.
Thẩm Anh Nam quyết định đi nấu cơm. Biết nấu cái gì đây? Canh rong biển, xào thêm một đĩa rau cải với thịt muối.
Thẩm Anh Nam cầm một cái đĩa lên, định xối nước, nào ngờ cái đĩa trượt khỏi tay, rơi xuống sàn nhà, vỡ đánh choang một cái.
Âm thanh chói tai khiến cho Tề Cường giật nảy mình.
Anh ta đi vào nhà bếp, nói với Thẩm Anh Nam:
- Chuyện ấy sao Đại Tử biết được? Ngoài cô ra tôi đâu có nói với bất kì ai?
Thẩm Anh Nam vội vàng nhảy dựng lên, ngón tay vô tình cứa vào một mảnh vỡ, máu tươi từ vết cứa trào ra.
Thẩm Anh Nam xoay người lại, lạnh lùng nói:
- Anh nói thế là có ý gì?
Tề Cường mặt càng lạnh lùng hơn:
- Tôi chẳng có ý gì cả!
Tề Cường nói:
- Tôi chỉ đang phân tích tất cả những khả năng có thể xảy ra. Dù sao thì cô vẫn để tâm chuyện tôi không trả cô 200 nghìn tệ.
Thẩm Anh Nam thực sự tức phát điên. Đây chính là Tề Cường ư? Đây chính là người chồng hợp pháp mà cô mới phục hồi hôn nhân ư? Cô thực sự muốn cúi xuống nhặt vội một mảnh vỡ chĩa về phía anh ta.
Thẩm Anh Nam nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ ấy, từ tốn nói với Tề Cường:
- Ý của anh là tôi lén nói chuyện này cho Đại Tử biết, sau đó sẽ chờ để chia tiền với anh ta ư?
Tề Cường điềm nhiên đáp:
- Có thể là như vậy, ai mà biết được? Những chuyện như thế này có phải cô chưa từng nghĩ đến đâu?
* * *
Tưởng Đại Bình đã gầy đi nhiều, vẫn chưa mở được cửa hàng mới, bởi vì “bến đỗ mới” đâu có dễ dàng tìm được.
Vì vậy anh ta rất rảnh rỗi, rảnh rỗi tới mức khi Thẩm Anh Nam gọi điện, anh ta liền nói:
- Em đừng hỏi anh đang ở đâu, chỉ cần nói em đang ở đâu là được rồi!
Thẩm Anh Nam hẹn gặp Tưởng Đại Bình ở quảng trường trung tâm. Hiện giờ không phải giờ ăn cơm nên ở đây rất vắng người.
Thẩm Anh Nam không sao hiểu nổi một vấn đề, đó chính là người vợ có ý nghĩa gì đối với mỗi người đàn ông? Cô có thể chấp nhận một người nói với vợ mình là một đối tượng tình dục, là một ô sin, là loại chỉ biết tiêu tiền chứ không biết kiếm tiền… nhưng cô không chấp nhận được một người đàn ông nói vợ mình là một kẻ lừa đảo.
Mà trong suy nghĩ của Tề Cường, Thẩm Anh Nam là một người vợ có thể bắt tay với người ngoài để lừa gạt chồng mình.
Tưởng Đại Bình không thể nào đưa ra đáp án cho Thẩm Anh Nam. Cái lí mà anh ta có thể nói ra là: giữa những người đàn ông cũng có sự khác nhau. Chuyện này phụ thuộc vào phương pháp tư duy, không có liên quan gì đến giới tính hết.
Thật không ngờ Tưởng Đại Bình cũng nói ra được những lời như thế, Thẩm Anh Nam thật sự thấy có chút an ủi ở trong lòng.
Sau đó, Tưởng Đại Bình vui vẻ nói:
- Đi ăn chút gì đi, anh mời!
Thẩm Anh Nam nhíu mày nói:
- Cái gì mà anh mời? Đã ngừng kinh doanh lâu lắm rồi, miệng ăn núi lở đến nơi rồi đấy! Thôi cứ để em mời!
Gọi món xong rồi mà hai người vẫn cứ mải tranh luận về vấn đề trả tiền. Họ gọi hai bát mì lạnh. Thẩm Anh Nam rút ra tờ 100 tệ, giành phần trả tiền nhưng Tưởng Đại Bình gạt đi, kiên quyết đòi để mình trả.
Sau khi vùi đầu vào ăn một lúc, Thẩm Anh Nam chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy cách đó khoảng 10 mét, Tề Cường đang vịn tay vào lan can, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Thẩm Anh Nam xong rồi, cô đã bị Tề Cường bắt ngay tại trận.
Nếu như không có chuyện trước đây thì có lẽ cô đã có thể giải thích với Tề Cường: Tưởng Đại Bình là một người bạn cô tình cờ gặp lại hoặc là một đồng nghiệp, dù sao có chết cô cũng không nói ra sự thật.
Điều đáng buồn là Tề Cường vốn dĩ đã cố ý theo dõi Thẩm Anh Nam. Hành động này là có ý từ trước, bởi vì Tề Cường cũng hy vọng Thẩm Anh Nam không dính dáng gì đến Đại Tử hết. Tuy nhiên anh đã giật mình trước cái kết quả mà mình thu được: Thẩm Anh Nam có một người đàn ông khác ở bên ngoài.
Có lẽ điều này có thể giải thích được vì sao cô lại nhẫn tâm nói ra bí mật này với Đại Tử.
Tề Cường đắm chìm trong thứ lô gích của mình mà không sao thoát ra được, thế là cho dù Thẩm Anh Nam có giải thích thế nào anh ta cũng một mực không chấp nhận.
Trong một thời gian ngắn, cuộc đời Thẩm Anh Nam lại lần nữa sụp đổ. Lần này đổi lại, Tề Cường là người bị hại, ngày ngày hút hàng bao thuốc, sau đó dần dần rất ít về nhà.
Hai người rơi vào chiến tranh lạnh, sự đe dọa của Đại Tử bị gạt sang một bên. Hiện giờ, điều Tề Cường muốn làm cho rõ ràng là, người đàn ông ấy là ai?
Còn có thể là ai nữa? Chẳng qua chỉ là một đối tượng hẹn hò sau khi đã li hôn. Một chuyện đơn giản như vậy, ấy thế mà Thẩm Anh Nam không sao nói ra miệng được.
Giang Yến Ni tức đến phát điên. Sự ngu xuẩn của Thẩm Anh Nam và sự ngu xuẩn của Đổng Du hiện giờ đã chập lại làm một, cả hai người đàn bà này đều ngu xuẩn quá mức, giả bộ cái gì không giả bộ, lại đi giả bộ thanh cao.
Giang Yến Ni nói:
- Tớ không bao giờ giả bộ mình trinh tiết, nhưng các cậu nhìn xem, về mặt này tớ có bị gã đàn ông nào tính toán đâu cơ chứ?
Trong tình trạng cấp bách như hiện nay, Giang Yến Ni không nên đắc chí mới phải, thế nhưng cô lại không thể kiềm chế bản thân lên mặt giáo huấn bọn họ. Tuy nhiên, Thẩm Anh Nam đã phản kích. Thẩm Anh Nam cau mày nói với Giang Yến Ni:
- Thôi đủ rồi, không có ai tính toán với cậu nhưng cũng chẳng có ai muốn lấy cậu cả!
Đàn ông không tính toán là bởi vì anh ta không định thanh toán.
Giang Yến Ni cứng họng. Thật không ngờ Thẩm Anh Nam đã rơi vào bước đường cùng mà vẫn còn giữ được sự tỉnh táo, Giang Yến Ni thật sự khâm phục.
Trịnh Tuyết Thành cuối cùng rồi cũng sẽ không chịu thanh toán ư? Anh ta là kẻ “có tiền án”, hơn nữa lại vô cùng gian xảo. Chơi đùa với loại người này một lần là đủ lắm rồi, ấy vậy mà Giang Yến Ni còn cứng đầu dám lặp lại lần hai.
Thẩm Anh Nam cười đểu giải thích, trên đời đàn ông thiếu gì, đâu chỉ có riêng anh ta. Ngoài cái tài ở trên giường ra thì thật chẳng biết phải giải thích vì sao Giang Yến Ni lại đâm đầu vào anh ta như vậy.
Thật sao? Chẳng phải thế sao? Giang Yến Ni thật sự không biết. Có đôi khi đi trên đường, nhìn thấy những cô gái rất xinh đẹp, nào ai biết được trong lòng họ ẩn chứa nỗi niềm gì? Ai mà biết được họ có giống như Giang Yến Ni, đang khổ sở cung phụng một “con cóc”.
Giang Yến Ni bỗng dưng cảm thấy nóng ruột.
Buổi tối, Trịnh Tuyết Thành gửi tin nhắn đến, hỏi:
- Ngày mai em có rảnh không?
Giang Yến Ni đương nhiên là rảnh, thế nhưng lại nói:
- Không.
- Có chuyện gì thế?
- Đi xem mắt.
Nhắn xong ba chữ ấy, Giang Yến Ni liền tắt máy rồi bực bội ném nó lên xô-pha. Chiếc điện thoại mới tinh, màu sắc rất đẹp, đẹp đến gai người, trên đó còn có miếng dán đề can Hello Kitty rất đang yêu. Ai nhìn thấy cũng phải nghĩ chủ nhân của chiếc điện thoại ấy chắc cũng không quá 18 tuổi.
Tuổi xuân ư? Giống như cây chổi mà mụ phù thủy cưỡi lên, bay vèo vèo trên không trung, mà Giang Yến Ni chính là mụ phù thủy già nua ấy.
* * *
Đêm khuya, trời nổi gió, cửa sổ phát ra tiếng cọt kẹt, nghe như tiếng răng ai đó đang va vào nhau lập cập.
Chiếc điện thoại đặt ở đầu giường đổ chuông. Giang Yến Ni vì không nỡ tắt máy cả đêm nên đành bật điện thoại lên. Cô với tay nhận điện thoại, là điện thoại của Trịnh Tuyết Thành:
- Em ra ban công đi!
Giang Yến Ni rất muốn giả bộ như người vừa bị đánh thức khỏi cơn mộng mị, sau đó do dự một lát, nhưng cô phát hiện ra mình chẳng thể đánh thắng được sự tò mò, đã ngồi bật dậy khỏi giường vào lao nhanh ra ngoài ban công. Lúc này là một rưỡi sáng.
Cô nhìn thấy vườn hoa bên dưới là một ngọn lửa đang bốc cháy rất to. Trịnh Tuyết Thành đang ra sức dập lửa bằng cái áo khoác đắt tiền của mình. Ngay sau đó, có rất nhiều người phát hiện ra chuyện chẳng lành liền chạy đến giúp sức, lúc này ngọn lửa mới được dập. Mọi người thi nhau chỉ trích người đàn ông vô duyên vô cớ đốt lửa ở dưới bồn hoa.
Thực ra Trịnh Tuyết Thành chỉ viết vào chữ lên nền đất ở trong vườn hoa, sau đó đổ dầu vào các nét chữ. Trong tưởng tượng của anh ta, Giang Yến Ni có thế nhìn thấy “hàng chữ lửa” ấy từ trên ban công, thế nhưng do đổ quá nhiều dầu, những nét chữ lại vẽ qua nông nên ngọn lửa mới bùng lên dữ dội, thế là Giang Yến Ni chẳng thể nào nhìn ra là Trịnh Tuyết Thành đã viết chữ gì.
Vốn dĩ định viết một câu dài, thế nhưng lại phát hiện vườn hoa quá nhỏ, chỉ có thể viết được ba chữ. Sau khi dập lửa xong, Trịnh Tuyết Thành liền hỏi Giang Yến Ni:
- Em đoán xem ba chữ ấy là gì?
Giang Yến Ni ra sức lắc đầu, cô không đoán được, cũng chẳng dám đoán.
Trịnh Tuyết Thành mỉm cười tinh quái, thốt ra từng chữ một:
- Anh viết là “Lấy anh nhé!”
Đây là lần thứ hai Trịnh Tuyết Thành cầu hôn với cô thì phải? Anh ta giữ lời thật ư? Trịnh Tuyết Thành luôn sử dụng phương pháp rẻ tiền nhất: nếu không là tin nhắn thì cũng là dầu, người không biết chắc còn tưởng anh ta đến tập kích. Cầu hôn mà chẳng có hoa tươi, cũng chẳng có nhẫn gì cả.
Trịnh Tuyết Thành đưa tay vào mò mẫm trong túi áo vét, vẻ mặt rất bí ẩn, nụ cười thật xảo quyệt. Giang Yến Ni yên tĩnh chờ đợi, lòng bàn tay toát mồ hôi. Cô nghĩ, nếu Trịnh Tuyết Thành không lôi ra được cái gì cô sẽ òa khóc mất.
Trịnh Tuyết Thành thật sự chẳng moi ra được cái gì thật! Sắc mặt anh ta tái nhợt, lại lục túi quần một lượt rồi la lên:
- Chắc chắn lúc nãy dùng áo dập lửa đã bị rơi mất rồi!
Trịnh Tuyết Thành lao nhanh ra ngoài cửa, Giang Yến Ni mặc nguyên quần áo ngủ cũng chạy ra theo.
Đám tàn tro ở dưới vườn hoa vẫn còn. Mấy bông hoa thược dược bị cháy đang rũ xuống mặt đất.
Có một cái hộp màu đỏ sẫm rất bắt mắt nằm ở bên cạnh những bông hoa thược dược bị cháy xém. Trịnh Tuyết Thành reo lên thích thú, vội vàng lao lên nhặt lấy cái hộp.
Là một chiếc nhẫn lấp lánh trong bóng đêm. Với kiến thức phân biệt thật giả của Giang Yến Ni, cô thực sự chẳng nhận ra được chiếc nhẫn ấy đáng giá bao nhiêu tiền. Cô chỉ cảm thấy gió rất lớn, có cảm giác toàn thân cô đang bị gió cuốn đi.
Toàn thân nóng rực, trán như nóng bừng lên. Sau đó Trịnh Tuyết Thành reo lên, đêm nay anh ta thật sự thích reo hò.
Trịnh Tuyết Thành nói:
- Á, ngón tay em to thế này cơ à, anh cứ tưởng ngón tay em không to lắm nên đã chọn một cái nhẫn nhỏ.
Giang Yến Ni lúc này mới phát hiện ra cái nhẫn đã được lồng vào ngón tay đeo nhẫn của mình. Có hơi chật một chút, xoay xoay một vòng, không thể tháo ra được.
Xin hỏi tối nay có cần phải kỉ niệm không? Có đáng phải kỉ niệm không? Bắt buộc phải kỉ niệm ư?
Vậy thì kỉ niệm thôi!
Giang Yến Ni lặng lẽ giơ ngón tay của mình lên, một chiếc nhẫn mảnh dẻ, cảm giác thật lạ lẫm, một cảm giác tồn tại thật sự. Thật tuyệt!
* * *
Cuối cùng Thẩm Anh Nam không thể giấu được thân phận thật sự của Tưởng Đại Bình.
Tề Cường đã đi điều tra về Tưởng Đại Bình, tìm theo dấu vết tìm ra được cửa hàng lẩu nay đã thuộc về chủ khác của Tưởng Đại Bình, tìm gặp được Mao Nhị. Từ cái miệng của Mao Nhị có thể nói ra được điều gì tốt đẹp chứ?
Tề Cường trông có vẻ vẫn bình tĩnh. Anh ta thậm chí tìm Thẩm Anh Nam nói chuyện một lần. Tề Cường nói:
- Phải nói là tôi không nên so đo, trong thời gian li hôn, cô có quyền tự do tìm nửa kia cho mình. Thế nhưng sao cô lại giấu tôi chuyện này? Cô giấu tôi là có mục đích gì?
Vấn đề cuối cùng của Tề Cường là:
- Cô với anh ta vẫn chưa chia tay đâu nhỉ? Thế mà cô lại nhận lời phục hồi hôn nhân với tôi, cô làm vậy là có mục đích gì?
Lần này thì hay rồi, trong con mắt của Tề Cường, Thẩm Anh Nam phục hồi hôn nhân với anh ta là có âm mưu, chuyện anh ta bị Đại Tử dọa dẫm đòi tiền chắc chắn có liên quan đến cô.
Hơn nữa, vấn đề nghiêm trọng nhất hiện nay chẳng phải là giải quyết vấn đề Đại Tử hay sao? Số tiền 30 nghìn ấy rốt cuộc là có đưa hay không đây?
Tề Cường nói chắc như đinh đóng cột:
- Không đưa. Tôi không tin anh ta có thể giết tôi!
Tề Cường còn nói:
Chuyện này có liên quan đến cô hay không tôi không muốn tiếp tục truy cứu nữa. Bởi vì tôi cần phải bình tĩnh lại!
Tề Cường quả nhiên đã trưởng thành. Nếu đổi lại là trước đây, chắc chắn anh ta sẽ nổi trận lôi đình, sau đó nghĩ cách trả đòn Thẩm Anh Nam.
Thế nhưng hiện giờ, đã li hôn rồi, lại phục hồi hôn nhân rồi, những thứ không đáng tiền nhất cũng có đôi chút giá trị rồi, vì vậy nên đi đâu về đâu, Tề Cường cần phải suy nghĩ rồi mới tính tiếp được.
Trên thực tế, Thẩm Anh Nam cũng cần phải bình tĩnh lại.
Cô đang nghĩ, liệu phục hồi hôn nhân với Tề Cường có phải là một sai lầm hay không?
Trải qua chuyện của Tưởng Đại Bình, cô phát hiện ra bản thân mình không thể thích nghi được sự ích kỉ, đa nghi và độc đoán chuyên quyền của Tề Cường. Thật là mỉa mai, còn nhớ lúc trước ở với Tưởng Đại Bình, cô đã lưu luyến biết bao khả năng, học vấn và phong cách của Tề Cường.
Rốt cuộc cô cần một người đàn ông như thế nào đây? Cô thực sự hồ đồ mất rồi!
* * *
Tưởng Đại Bình đang ăn mì, rõ ràng là có ghế mà cứ thích ngồi xổm. Chưa đầy ba phút sau, cả bát mì to tướng đã vào trong bụng Tưởng Đại Bình.
Mì là do Thẩm Anh Nam nấu. Thật ra Thẩm Anh Nam đã cảnh cáo mình, không được đi tìm Tưởng Đại Bình nữa, hiện giờ nhiệm vụ hàng đầu của cô là khôi phục mối quan hệ của mình với Tề Cường.
Thế nhưng thời gian để Tề Cường bình tĩnh lại quá dài. Anh ta chẳng thèm đếm xỉa đến cô, từ chối ăn cơm do cô nấu, quyết không về nhà trước 12 giờ. Thẩm Anh Nam hỏi anh ta mười câu anh ta mới chịu đáp lại bằng một từ, ví dụ: ừ, phải, ờ…
Anh ta trở lại với tình trạng trước khi li hôn: lạnh nhạt, ái ngại và thù địch.
- Đại Tử có động tĩnh gì không? – Thẩm Anh Nam đã hỏi rất nhiều lần nhưng Tề Cường tức tối không nói năng gì.
Lâu dần Thẩm Anh Nam nghĩ, chuyện Đại Tử chẳng qua chỉ là một quả pháo xịt, dù gì xã hội hiện nay là một xã hội có pháp chế.
Vậy thì hiện giờ, chuyện duy nhất cần phải lo chính là chuyện Thẩm Anh Nam đi tìm đàn ông trong thời gian li hôn.
Đúng vậy, về vấn đề này, Tề Cường chưa bao giờ vượt qua được. Giang Yến Ni vô cùng coi thường Thẩm Anh Nam bởi vì cô không hiểu gì về con người Tề Cường hết. Một người chưa từng sống chung với anh ta dưới một mái nhà, chưa từng trải qua phong ba hôn nhân như Giang Yến Ni làm sao có thể hiểu được mùi vị chua chát và cay đắng?
Luật của một số người đàn ông là như vậy, anh ta có thể tìm cả 10 người đàn bà trong hôn nhân và 20 người đàn bà ngoài hôn nhân, chỉ cần anh ta quay đầu lại vào một giây cuối cùng, anh ta đáng được biểu dương. Còn đàn bà thì không được. Có cái yên cương nào có thể đi với hai hoặc ba con ngựa chứ? Không cho bạn xuống bùn thì đã là may lắm rồi!
Thẩm Anh Nam có điều muốn nói nhưng Tưởng Đại Bình không nhận ra, chỉ biết vùi đầu vào vớt nốt những sợi mì còn lại trong bát.
Thẩm Anh Nam nói:
- Em muốn li hôn với Tề Cường.
Đôi đũa trên tay Tưởng Đại Bình chợt khựng lại nhưng anh ta vẫn không ngẩng đầu lên.
Thẩm Anh Nam lặp lại những lời ban nãy. Tưởng Đại Bình vẫn không có phản ứng gì. Thẩm Anh Nam nôn nóng hỏi:
- Anh nghĩ sao?
Tưởng Đại Bình lúc này mới ngẩng đầu lên, ngơ ngác hỏi:
- Anh… anh thì có thể nghĩ gì chứ?
Thực ra là Tưởng Đại Bình sợ Thẩm Anh Nam. Tâm trạng của Thẩm Anh nam lúc nắng lúc mưa, thậm chí thay đổi còn nhanh hơn cả thời tiết.
Thẩm Anh Nam thất vọng đứng dậy định bỏ đi. Trông chờ Tưởng Đại Bình đưa ra một ý kiến cho cô thật đúng là một chuyện không tưởng!
Tưởng Đại Bình cũng đứng dậy theo, nói:
- Cho dù em có làm gì anh cũng ủng hộ em!
Rồi anh ta lại tiếp:
- Nếu như em li hôn với anh ta mà vẫn muốn sống chung với anh, anh… anh…
Tưởng Đại Bình bắt đầu lắp bắp. Thẩm Anh Nam cũng cảm thấy rất ngại ngùng, trông có vẻ dường như cô đang tìm một con đường lui cho mình sau khi li hôn. Thế nhưng cô thực sự không phải như vậy, cái ý nghĩ li hôn chẳng qua là một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cô không dám nói ra ý kiến này với bất kì ai, thế nhưng không hiểu sao khi đối mặt với Tưởng Đại Bình, cô lại vô tình nói ra điều đó.
Có lẽ nhìn bộ dạng Tưởng Đại Bình ăn nhồm nhoàm bát mì cô nấu, Thẩm Anh Nam lại cảm thấy có một cảm giác an toàn đến kì là.
Cô đột nhiên muốn khóc một trận cho đã đời.
Hiện giờ, phiền phức lại đến từ mẹ cô.
Đổng Du không ngờ rằng mẹ cô lại gọi điện đến máy bàn nhà cô, bởi vì chưa đến ngày lĩnh lương nên hóa đơn điện thoại của cô chưa thanh toán, điện thoại bị cắt. Cô đã từng nói với Bác Đại Vĩ, muốn anh ta ứng trước 50 tệ tiền điện thoại. Là một bà bầu, công cụ liên lạc phải thông suốt mới được. Nhưng Bác Đại Vĩ lườm cô bảo:
- Công ty em chẳng phải cũng có điện thoại sao? Ở nhà lại đã có máy bàn, không dùng di động có sao đâu?
Câu này nói nghe cũng có lí, dù sao Bác Đại Vĩ từ xưa đến nay luôn tiết kiệm tất cả những khoản cần tiết kiệm, mà Đổng Du cũng chán chẳng muốn lí luận với anh ta làm gì.
Đúng vào thời điểm ấy thì mẹ Đổng Du gọi điện đến nhà cô. Đổng Du lúc ấy còn chưa đi làm về, thế là Bác Đại Vĩ liền nghe điện.
Sau khi kết hôn, số lần mẹ Đổng Du nghe thấy tiếng Bác Đại Vĩ trong điện thoại không quá ba lần. Bởi vì tính cách “hướng nội” của Bác Đại Vĩ khiến anh ta không muốn chào hỏi người nhà cô. Vì vậy Bac Đại Vĩ vừa nghe điện thoại, mẹ Đổng Du vừa thảng thốt, thậm chí là có phần căng thẳng. Mà khi căng thẳng thì người ta dễ nói lung tung. Mẹ Đổng Du nói:
- Tiểu Du đang mang bầu, có điều gì không phải con hãy rộng lòng một chút, đừng gây gổ với nó!
Bác Đại Vĩ nói:
- Vâng ạ, con biết rồi ạ!
Mẹ Đổng Du nói tiếp:
- 8.000 tệ lần trước các con gửi về bố mẹ chẳng dùng đến nên đã để dành đấy cho các con. Sau này nếu có cần đến thì cứ nói, đừng có ngại. Cuộc sống bây giờ đâu có dễ dàng gì!
Bác Đại Vĩ không thể ậm ừ được nữa.
Bác Đại Vĩ vừa cúp điện thoại thì Đổng Du bước vào, trong tay có xách một túi cam, vừa nhìn thấy Bác Đại Vĩ liền giơ túi cam lên nói:
- Dì ở tầng dưới cho đấy, bảo là của nhà trồng nên tươi ngon lắm!
Bác Đại Vĩ không nói gì, chỉ im lặng nhìn Đổng Du. Đổng Du nhìn thấy sắc mặt Bác Đại Vĩ có gì đó bất thường liền cố tình nhấn mạnh:
- Là của dì ở tầng dưới cho, không phải mua đâu!
Sau khi nhấn mạnh xong, cô mới cảm thấy sắc mặt của Bác Đại Vĩ sa sầm xuống, rõ ràng không phải là vì mấy quả cam này.
Bác Đại Vĩ từ từ đứng dậy, khoanh hai tay trước ngực, giống như bộ dạng của một thầy giáo vừa bắt được một học sinh gian lần ở trên giảng đường. Anh ta lạnh lùng hỏi:
- Chuyện gửi về 8.000 tệ cho mẹ là thế nào?
Đổng Du đầu óc mình chợt tối đi, ngay sau đó, thế giới trước mắt cô cũng sầm xuống.
* * *
Nếu như có người hỏi Đổng Du, một khẩu hiệu mà cô không tán đồng nhất là gì, cô sẽ chẳng chần chừ mà nói: “Thành thật khai báo sẽ được khoan hồng, cố tình che đậy sẽ bị phạt nặng.”
Trong thế giới pháp luật của Bác Đại Vĩ, thành thật chẳng bao giờ được được hưởng trái ngọt cả. Thế là Đổng Du đã lãnh đủ một bài giáo huấn của anh ta.
Ánh mắt Đổng Du hoang mang. Khi Bác Đại Vĩ lần nữa nhắc lại câu hỏi, cô liền buộc miệng:
- Đó là khoản tiền em dịch văn bản kiếm thêm được, vốn dĩ định nói cho anh biết, nhưng mẹ gọi điện, bảo là sức khỏe không tốt, em liền… Em xin lỗi, chuyện này nên nói với anh trước, nhưng em sợ anh phản đối… Sau này em sẽ không thế nữa!
Cho dù lời giải thích này có là thật đi chăng nữa thì nó cũng đã “chà đạp” nghiêm trọng lên giới hạn chịu đựng của Bác Đại Vĩ. Thế nhưng chỉ cần không phải lôi cái gã Tả Gia Thanh vào đây thì đã là điều may mắn lắm rồi.
Thực ra cô làm gì có tài năng dịch văn bản? Dù sao cô cũng đâu phải học chuyên ngành ngoại ngữ. Qua bốn năm học hùng hục như trâu, khả năng tiếng anh của cô cũng đủ để mang ra lừa gạt một thầy giáo dạy thể dục như Bác Đại Vĩ.
Bác Đại Vĩ có chút nghi hoặc, quên luôn vấn đề Đổng Du giấu mình gửi tiền về cho mẹ, mắt tròn mắt dẹt hỏi:
- Em có thể dịch văn bản để kiếm tiền á?
Đổng Du đành phải tiếp tục bịa chuyện:
- Đồng nghiệp của em rủ em làm chung, cô ấy làm không hết nên đưa em làm đỡ. Sau này em sẽ không như vậy nữa, em nghĩ mẹ… Em xin lỗi, sau này em sẽ không thế nữa!
Đổng Du vừa khẩn khoản cầu xin vừa cố ý ưỡn cái bụng lên, mặc dù cái bụng ba tháng của cô mới chỉ hơi lồi lên một chút, trông chăng có “sức tấn công” gì cả.
Cũng may là quá trình sau đó vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được của Đổng Du. Bác Đại Vĩ sau khi hết kinh ngạc vẫn mắng mỏ Đổng Du thậm tệ, lên án Đổng Du ăn cây táo rào cây sung. Sau đó vì cảm thấy cần phải phát tiết ra ngoài mới đỡ thiệt thòi cho cái tâm hồn đã bị “tổn thương” của mình, Bác Đại Vĩ liền đạp cửa lao ra ngoài, đi mãi đến nửa đêm mới về.
* * *
Đổng Du nghĩ rằng chuyện này mình không giải quyết thỏa đáng nên Bác Đại Vĩ giận dữ cũng là phải. Ít nhất cô cũng nên giải quyết ổn thỏa vấn đề, ví dụ sau khi gửi tiền cho mẹ nên gọi điện nhắc nhở mẹ chớ có nhắc đến món tiền này trước mặt Bác Đại Vĩ.
Thế nhưng Đổng Du dám nói với mẹ như vậy? Là một người mẹ, mẹ cô hy vọng biết bao có được một người con rể biết quan tâm, cho dù Bác Đại Vĩ không làm được điều đó thì cô cũng nên có trách nhiệm lấp liếm giúp anh ta.
Điều cô không ngờ tới là, “di chứng” của chuyện này nhanh chóng xuất hiện, bởi vì Bác Đại Vĩ đã có một trông chờ mới trong cuộc đời. Anh ta ngày ngày truy hỏi Đổng Du dạo này có tài liệu dịch mới không?
Đổng Du dở khóc dở cười, đành phải hết lần này đến lần khác nhấn mạnh rằng món tiền lần trước kiếm được chỉ là một sự tình cờ, sẽ không có lần thứ hai.
Bác Đại Vĩ vẫn không chịu buông tha:
- Nếu như em đã có khả năng này, tại sao không chủ động đi tìm tài liệu để dịch? Em thật là người không biết cầu tiến!
Nói đến thái độ không cầu tiến của Bác Đại Vĩ, rõ ràng cái “đức tính” ấy đã ăn sâu vào trong cốt tủy của anh ta. Trước đây đến phòng tập làm giáo viên hướng dẫn, kiếm thêm được một khoản với nhận được sự ngưỡng mộ của các bà các cô, vốn dĩ Bác Đại Vĩ rất hài lòng. Nhưng được một thời gian dài, anh ta liền cảm thấy chán, cảm thấy đi làm về ngồi ở nhà xem ti vi vẫn là thoải mái hơn cả. Thế là Bác Đại Vĩ cứ đi buổi đực buổi cái, gần đây còn thản nhiên xin nghỉ dạy ở phòng tập.
Bác Đại Vĩ không làm giáo viên hướng dẫn ở phòng tập nữa cũng không nói cho Đổng Du biết, thế nhưng thời gian anh ta ở nhà nhiều hơn bình thường rõ rệt, Đổng Du có phát hiện ra nhưng không hỏi.
Bác Đại Vĩ sau khi phê bình Đổng Du chán rồi liền chuyển chủ đề, thản nhiên nói:
- Thực ra 8.000 tệ ấy mẹ không dùng đến. Chúng ta sinh con cần dùng đến tiền, hay là lấy lại?
Đổng Du giật nẩy mình, cao giọng nói:
- Bình thường anh đối xử với em thế nào cũng được, nhưng nếu anh định đòi lại số tiền ấy từ chỗ mẹ thì em nhất quyết không đồng ý!
Đổng Du thật sự lo lắng, mặt trắng bệch ra. Bác Đại Vĩ lập tức cười giả lả:
- Nhìn em kìa, anh chỉ nói đùa thôi, thế mà em tưởng thật à?
Đổng Du thấy thái độ của Bác Đại Vĩ vẫn có thể chấp nhận được liền dịu lại, kéo tay Bác Đại Vĩ nói:
- Số tiền ấy cứ coi như em nợ anh, sau này em sẽ bù, anh đừng tìm mẹ em đòi lại là được!
Bác Đại Vĩ thờ ơ gạt tay Đổng Du ra:
- Nực cười, đó là tiền em kiếm được, em đưa cho mẹ là điều nên làm, em nói thế hóa ra anh là loại người thế nào hả?
Đổng Du cười tươi như hoa. Người ta đều nói đàn ông cần phải uốn nắn, thế mà sau khi cô lấy Bác Đại Vĩ, không những không uốn nắn được anh ta mà còn bị anh ta uốn nắn lại. Nhưng ai ngờ sau khi Đổng Du có thai, Bác Đại Vĩ bỗng nhiên trở nên dễ nói chuyện, không biết sau khi sinh con xong anh ta có thay đổi hơn không?
* * *
Hôm này Đổng Du ở nhà tiếp Giang Yến Ni và Thẩm Anh Nam. Cả ba người hiện giờ đều đang ở trạng thái tương đối bình ổn. Đổng Du đang đảm đương vai trò bà mẹ tương lai, Giang Yến Ni nồng nàn trở lại với người tình cũ, còn Thẩm Anh Nam trở thành một bà vợ ăn no không có việc gì làm.
Thực ra nhà Đổng Du chẳng thích hợp để ngồi tán gẫu. Không có cà phê, vì Bác Đại Vĩ không uống cà phê; không có trà, vì Bác Đại Vĩ không uống trà; trong tủ lạnh có cô ca, tất cả những thức uống có chứa ga đều là cái mạng của Bác Đại Vĩ, vì vậy đương nhiên những loại phụ nữ như Giang Yến Ni đều rất căm ghét.
Thế là Giang Yến Ni liền đề nghị đi Thượng Đảo, thế nhưng Đổng Du xua xua tay nói:
- Đừng đi, ở đó đắt lắm!
Nếu như là trước đây thì chắc chắn Thẩm Anh Nam cũng sẽ đồng ý với Đổng Du, nhưng hiện giờ đang là một “quý phu nhân” an nhàn, thế nên Thẩm Anh Nam liền trách bạn:
- Cậu sống cuộc sống nghèo nàn đó thành quen rồi đấy!
Thế là cả đám lên đường. Trên đường chẳng thể bắt taxi, khó khăn lắm mới cướp được một chiếc, Giang Yến Ni liền ngồi vào xe rồi thề:
- Sang năm tôi nhất định phải mua cho bằng được một cái xe!
Hai người phụ nữa còn lại gật đầu lia lịa, nhiệt liệt ủng hộ.
Ai ngờ mới ngồi ở Thượng Đảo chưa được 15 phút, Thẩm Anh Nam đã nhận được điện thoại của Tề Cường. Tề Cường lạnh lùng nói ở trong điện thoại:
- Về nhà đi, có chuyện!
Thẩm Anh Nam nhìn hai cô bạn của mình, nghi hoặc hỏi:
- Có chuyện gì thế? Không nói qua điện thoại được à?
Tề Cường lạnh lùng đáp:
- Không.
Thẩm Anh Nam đành tạm biệt hai bạn. Thực ra cô định ra vẻ ta đây trước mặt hai bạn, nói với Tề Cường: “Có chuyện gì thì đợi tí em về nói chuyện, giờ em đang bận!” Đáng tiếc là đấy chỉ là suy nghĩ mà thôi!
Nhìn cái bóng hấp tấp ra về của Thẩm Anh Nam, Giang Yến Ni lẩm bẩm:
- Kết hôn thì có gì tốt chứ? Nó giống như một con quay, người khác bảo cậu quay thế nào thì cậu quay như thế!
Đổng Du im lặng không nói, chỉ uống ực một ngụm nước thật to.
* * *
Tề Cường gặp phải sự đe dọa về thân nhân.
Sự đe dọa này xuất phát từ một người mà anh ta không hề xa lạ, lúc nào cũng nghĩ đến nhưng lại cứ tưởng mình đã quên rồi. Đó chính là Đại Tử.
Đây là nhân vật mà Thẩm Anh Nam rất quen thuộc. Đối với Tề Cường mà nói, Đại Tử giống như thứ ám khi âm thầm bay đến bất cứ lúc nào.
Giờ cái ám khi ấy bay đến cửa nhà họ. Không biết Đại Tử đã dùng phương pháp thần kì gì mà lấy được số điện thoại của Tề Cường. Đại Tử hỏi thăm Tề Cường bằng giọng địa phương rất thân thương. Anh ta nói:
- Người anh em, chú không quên cái chân bị tàn phế của anh chú đấy chứ? Người anh em, anh tìm chú là muốn tính toán món nợ ngày xưa.
Đại Tử đòi không ít tiền, 30 nghìn tệ. Đại Tử nói:
- 30 nghìn tệ đâu có nhiều. Người anh em, anh vì cái chân này mà hỏng cả nửa đời người. Chú có thương anh thì cho anh ít tiền thuốc thang đi!
Không đưa tiền hậu quả sẽ ra sao Tề Cường có thể tự tưởng tượng ra được.
Thẩm Anh Nam ngồi trên ghế, ngẩn người nghe Tề Cường nói hết. Cô chẳng có chút chuẩn bị nào về mặt tâm lí, thế nên phản ứng đầu tiên của cô là đòi báo cảnh sát.
Thẩm Anh Nam nói:
- Hắn ta nói anh đâm vào hắn ta, bao nhiêu năm rồi, có ai làm chứng? Có chứng cớ gì không? Mà cũng hết thời hạn khởi kiện rồi!
Tề Cường nhìn Thẩm Anh Nam bằng ánh mắt phẫn nộ và khinh bỉ:
- Hồi đó lúc cô lừa tôi, tôi cũng nói hệt như vậy, cô quên mất là đã trả lời tôi thế nào rồi hả?
Thẩm Anh Nam cứng họng không nói được gì. Cô đương nhiên còn nhớ mình đã nói: “Đại Tử chẳng có gì, Đại Tử là một thằng lưu manh. Vì vậy nếu muốn báo thù, hắn ta sẽ có cách của hắn ta!”
Sức nặng của không khí trong phòng có thể lấy cân ra mà cân được. Tề Cường thu mình trên xô-pha, liên tục rít thuốc lá. Đến khi định gạt tàn thuốc anh ta mới nhớ ra là cái gạt tàn đã bị anh ta cất đi rồi.
Thế là Tề Cường liền gạt tàn ra bàn uống nước.
Thẩm Anh Nam quyết định đi nấu cơm. Biết nấu cái gì đây? Canh rong biển, xào thêm một đĩa rau cải với thịt muối.
Thẩm Anh Nam cầm một cái đĩa lên, định xối nước, nào ngờ cái đĩa trượt khỏi tay, rơi xuống sàn nhà, vỡ đánh choang một cái.
Âm thanh chói tai khiến cho Tề Cường giật nảy mình.
Anh ta đi vào nhà bếp, nói với Thẩm Anh Nam:
- Chuyện ấy sao Đại Tử biết được? Ngoài cô ra tôi đâu có nói với bất kì ai?
Thẩm Anh Nam vội vàng nhảy dựng lên, ngón tay vô tình cứa vào một mảnh vỡ, máu tươi từ vết cứa trào ra.
Thẩm Anh Nam xoay người lại, lạnh lùng nói:
- Anh nói thế là có ý gì?
Tề Cường mặt càng lạnh lùng hơn:
- Tôi chẳng có ý gì cả!
Tề Cường nói:
- Tôi chỉ đang phân tích tất cả những khả năng có thể xảy ra. Dù sao thì cô vẫn để tâm chuyện tôi không trả cô 200 nghìn tệ.
Thẩm Anh Nam thực sự tức phát điên. Đây chính là Tề Cường ư? Đây chính là người chồng hợp pháp mà cô mới phục hồi hôn nhân ư? Cô thực sự muốn cúi xuống nhặt vội một mảnh vỡ chĩa về phía anh ta.
Thẩm Anh Nam nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ ấy, từ tốn nói với Tề Cường:
- Ý của anh là tôi lén nói chuyện này cho Đại Tử biết, sau đó sẽ chờ để chia tiền với anh ta ư?
Tề Cường điềm nhiên đáp:
- Có thể là như vậy, ai mà biết được? Những chuyện như thế này có phải cô chưa từng nghĩ đến đâu?
* * *
Tưởng Đại Bình đã gầy đi nhiều, vẫn chưa mở được cửa hàng mới, bởi vì “bến đỗ mới” đâu có dễ dàng tìm được.
Vì vậy anh ta rất rảnh rỗi, rảnh rỗi tới mức khi Thẩm Anh Nam gọi điện, anh ta liền nói:
- Em đừng hỏi anh đang ở đâu, chỉ cần nói em đang ở đâu là được rồi!
Thẩm Anh Nam hẹn gặp Tưởng Đại Bình ở quảng trường trung tâm. Hiện giờ không phải giờ ăn cơm nên ở đây rất vắng người.
Thẩm Anh Nam không sao hiểu nổi một vấn đề, đó chính là người vợ có ý nghĩa gì đối với mỗi người đàn ông? Cô có thể chấp nhận một người nói với vợ mình là một đối tượng tình dục, là một ô sin, là loại chỉ biết tiêu tiền chứ không biết kiếm tiền… nhưng cô không chấp nhận được một người đàn ông nói vợ mình là một kẻ lừa đảo.
Mà trong suy nghĩ của Tề Cường, Thẩm Anh Nam là một người vợ có thể bắt tay với người ngoài để lừa gạt chồng mình.
Tưởng Đại Bình không thể nào đưa ra đáp án cho Thẩm Anh Nam. Cái lí mà anh ta có thể nói ra là: giữa những người đàn ông cũng có sự khác nhau. Chuyện này phụ thuộc vào phương pháp tư duy, không có liên quan gì đến giới tính hết.
Thật không ngờ Tưởng Đại Bình cũng nói ra được những lời như thế, Thẩm Anh Nam thật sự thấy có chút an ủi ở trong lòng.
Sau đó, Tưởng Đại Bình vui vẻ nói:
- Đi ăn chút gì đi, anh mời!
Thẩm Anh Nam nhíu mày nói:
- Cái gì mà anh mời? Đã ngừng kinh doanh lâu lắm rồi, miệng ăn núi lở đến nơi rồi đấy! Thôi cứ để em mời!
Gọi món xong rồi mà hai người vẫn cứ mải tranh luận về vấn đề trả tiền. Họ gọi hai bát mì lạnh. Thẩm Anh Nam rút ra tờ 100 tệ, giành phần trả tiền nhưng Tưởng Đại Bình gạt đi, kiên quyết đòi để mình trả.
Sau khi vùi đầu vào ăn một lúc, Thẩm Anh Nam chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy cách đó khoảng 10 mét, Tề Cường đang vịn tay vào lan can, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Thẩm Anh Nam xong rồi, cô đã bị Tề Cường bắt ngay tại trận.
Nếu như không có chuyện trước đây thì có lẽ cô đã có thể giải thích với Tề Cường: Tưởng Đại Bình là một người bạn cô tình cờ gặp lại hoặc là một đồng nghiệp, dù sao có chết cô cũng không nói ra sự thật.
Điều đáng buồn là Tề Cường vốn dĩ đã cố ý theo dõi Thẩm Anh Nam. Hành động này là có ý từ trước, bởi vì Tề Cường cũng hy vọng Thẩm Anh Nam không dính dáng gì đến Đại Tử hết. Tuy nhiên anh đã giật mình trước cái kết quả mà mình thu được: Thẩm Anh Nam có một người đàn ông khác ở bên ngoài.
Có lẽ điều này có thể giải thích được vì sao cô lại nhẫn tâm nói ra bí mật này với Đại Tử.
Tề Cường đắm chìm trong thứ lô gích của mình mà không sao thoát ra được, thế là cho dù Thẩm Anh Nam có giải thích thế nào anh ta cũng một mực không chấp nhận.
Trong một thời gian ngắn, cuộc đời Thẩm Anh Nam lại lần nữa sụp đổ. Lần này đổi lại, Tề Cường là người bị hại, ngày ngày hút hàng bao thuốc, sau đó dần dần rất ít về nhà.
Hai người rơi vào chiến tranh lạnh, sự đe dọa của Đại Tử bị gạt sang một bên. Hiện giờ, điều Tề Cường muốn làm cho rõ ràng là, người đàn ông ấy là ai?
Còn có thể là ai nữa? Chẳng qua chỉ là một đối tượng hẹn hò sau khi đã li hôn. Một chuyện đơn giản như vậy, ấy thế mà Thẩm Anh Nam không sao nói ra miệng được.
Giang Yến Ni tức đến phát điên. Sự ngu xuẩn của Thẩm Anh Nam và sự ngu xuẩn của Đổng Du hiện giờ đã chập lại làm một, cả hai người đàn bà này đều ngu xuẩn quá mức, giả bộ cái gì không giả bộ, lại đi giả bộ thanh cao.
Giang Yến Ni nói:
- Tớ không bao giờ giả bộ mình trinh tiết, nhưng các cậu nhìn xem, về mặt này tớ có bị gã đàn ông nào tính toán đâu cơ chứ?
Trong tình trạng cấp bách như hiện nay, Giang Yến Ni không nên đắc chí mới phải, thế nhưng cô lại không thể kiềm chế bản thân lên mặt giáo huấn bọn họ. Tuy nhiên, Thẩm Anh Nam đã phản kích. Thẩm Anh Nam cau mày nói với Giang Yến Ni:
- Thôi đủ rồi, không có ai tính toán với cậu nhưng cũng chẳng có ai muốn lấy cậu cả!
Đàn ông không tính toán là bởi vì anh ta không định thanh toán.
Giang Yến Ni cứng họng. Thật không ngờ Thẩm Anh Nam đã rơi vào bước đường cùng mà vẫn còn giữ được sự tỉnh táo, Giang Yến Ni thật sự khâm phục.
Trịnh Tuyết Thành cuối cùng rồi cũng sẽ không chịu thanh toán ư? Anh ta là kẻ “có tiền án”, hơn nữa lại vô cùng gian xảo. Chơi đùa với loại người này một lần là đủ lắm rồi, ấy vậy mà Giang Yến Ni còn cứng đầu dám lặp lại lần hai.
Thẩm Anh Nam cười đểu giải thích, trên đời đàn ông thiếu gì, đâu chỉ có riêng anh ta. Ngoài cái tài ở trên giường ra thì thật chẳng biết phải giải thích vì sao Giang Yến Ni lại đâm đầu vào anh ta như vậy.
Thật sao? Chẳng phải thế sao? Giang Yến Ni thật sự không biết. Có đôi khi đi trên đường, nhìn thấy những cô gái rất xinh đẹp, nào ai biết được trong lòng họ ẩn chứa nỗi niềm gì? Ai mà biết được họ có giống như Giang Yến Ni, đang khổ sở cung phụng một “con cóc”.
Giang Yến Ni bỗng dưng cảm thấy nóng ruột.
Buổi tối, Trịnh Tuyết Thành gửi tin nhắn đến, hỏi:
- Ngày mai em có rảnh không?
Giang Yến Ni đương nhiên là rảnh, thế nhưng lại nói:
- Không.
- Có chuyện gì thế?
- Đi xem mắt.
Nhắn xong ba chữ ấy, Giang Yến Ni liền tắt máy rồi bực bội ném nó lên xô-pha. Chiếc điện thoại mới tinh, màu sắc rất đẹp, đẹp đến gai người, trên đó còn có miếng dán đề can Hello Kitty rất đang yêu. Ai nhìn thấy cũng phải nghĩ chủ nhân của chiếc điện thoại ấy chắc cũng không quá 18 tuổi.
Tuổi xuân ư? Giống như cây chổi mà mụ phù thủy cưỡi lên, bay vèo vèo trên không trung, mà Giang Yến Ni chính là mụ phù thủy già nua ấy.
* * *
Đêm khuya, trời nổi gió, cửa sổ phát ra tiếng cọt kẹt, nghe như tiếng răng ai đó đang va vào nhau lập cập.
Chiếc điện thoại đặt ở đầu giường đổ chuông. Giang Yến Ni vì không nỡ tắt máy cả đêm nên đành bật điện thoại lên. Cô với tay nhận điện thoại, là điện thoại của Trịnh Tuyết Thành:
- Em ra ban công đi!
Giang Yến Ni rất muốn giả bộ như người vừa bị đánh thức khỏi cơn mộng mị, sau đó do dự một lát, nhưng cô phát hiện ra mình chẳng thể đánh thắng được sự tò mò, đã ngồi bật dậy khỏi giường vào lao nhanh ra ngoài ban công. Lúc này là một rưỡi sáng.
Cô nhìn thấy vườn hoa bên dưới là một ngọn lửa đang bốc cháy rất to. Trịnh Tuyết Thành đang ra sức dập lửa bằng cái áo khoác đắt tiền của mình. Ngay sau đó, có rất nhiều người phát hiện ra chuyện chẳng lành liền chạy đến giúp sức, lúc này ngọn lửa mới được dập. Mọi người thi nhau chỉ trích người đàn ông vô duyên vô cớ đốt lửa ở dưới bồn hoa.
Thực ra Trịnh Tuyết Thành chỉ viết vào chữ lên nền đất ở trong vườn hoa, sau đó đổ dầu vào các nét chữ. Trong tưởng tượng của anh ta, Giang Yến Ni có thế nhìn thấy “hàng chữ lửa” ấy từ trên ban công, thế nhưng do đổ quá nhiều dầu, những nét chữ lại vẽ qua nông nên ngọn lửa mới bùng lên dữ dội, thế là Giang Yến Ni chẳng thể nào nhìn ra là Trịnh Tuyết Thành đã viết chữ gì.
Vốn dĩ định viết một câu dài, thế nhưng lại phát hiện vườn hoa quá nhỏ, chỉ có thể viết được ba chữ. Sau khi dập lửa xong, Trịnh Tuyết Thành liền hỏi Giang Yến Ni:
- Em đoán xem ba chữ ấy là gì?
Giang Yến Ni ra sức lắc đầu, cô không đoán được, cũng chẳng dám đoán.
Trịnh Tuyết Thành mỉm cười tinh quái, thốt ra từng chữ một:
- Anh viết là “Lấy anh nhé!”
Đây là lần thứ hai Trịnh Tuyết Thành cầu hôn với cô thì phải? Anh ta giữ lời thật ư? Trịnh Tuyết Thành luôn sử dụng phương pháp rẻ tiền nhất: nếu không là tin nhắn thì cũng là dầu, người không biết chắc còn tưởng anh ta đến tập kích. Cầu hôn mà chẳng có hoa tươi, cũng chẳng có nhẫn gì cả.
Trịnh Tuyết Thành đưa tay vào mò mẫm trong túi áo vét, vẻ mặt rất bí ẩn, nụ cười thật xảo quyệt. Giang Yến Ni yên tĩnh chờ đợi, lòng bàn tay toát mồ hôi. Cô nghĩ, nếu Trịnh Tuyết Thành không lôi ra được cái gì cô sẽ òa khóc mất.
Trịnh Tuyết Thành thật sự chẳng moi ra được cái gì thật! Sắc mặt anh ta tái nhợt, lại lục túi quần một lượt rồi la lên:
- Chắc chắn lúc nãy dùng áo dập lửa đã bị rơi mất rồi!
Trịnh Tuyết Thành lao nhanh ra ngoài cửa, Giang Yến Ni mặc nguyên quần áo ngủ cũng chạy ra theo.
Đám tàn tro ở dưới vườn hoa vẫn còn. Mấy bông hoa thược dược bị cháy đang rũ xuống mặt đất.
Có một cái hộp màu đỏ sẫm rất bắt mắt nằm ở bên cạnh những bông hoa thược dược bị cháy xém. Trịnh Tuyết Thành reo lên thích thú, vội vàng lao lên nhặt lấy cái hộp.
Là một chiếc nhẫn lấp lánh trong bóng đêm. Với kiến thức phân biệt thật giả của Giang Yến Ni, cô thực sự chẳng nhận ra được chiếc nhẫn ấy đáng giá bao nhiêu tiền. Cô chỉ cảm thấy gió rất lớn, có cảm giác toàn thân cô đang bị gió cuốn đi.
Toàn thân nóng rực, trán như nóng bừng lên. Sau đó Trịnh Tuyết Thành reo lên, đêm nay anh ta thật sự thích reo hò.
Trịnh Tuyết Thành nói:
- Á, ngón tay em to thế này cơ à, anh cứ tưởng ngón tay em không to lắm nên đã chọn một cái nhẫn nhỏ.
Giang Yến Ni lúc này mới phát hiện ra cái nhẫn đã được lồng vào ngón tay đeo nhẫn của mình. Có hơi chật một chút, xoay xoay một vòng, không thể tháo ra được.
Xin hỏi tối nay có cần phải kỉ niệm không? Có đáng phải kỉ niệm không? Bắt buộc phải kỉ niệm ư?
Vậy thì kỉ niệm thôi!
Giang Yến Ni lặng lẽ giơ ngón tay của mình lên, một chiếc nhẫn mảnh dẻ, cảm giác thật lạ lẫm, một cảm giác tồn tại thật sự. Thật tuyệt!
* * *
Cuối cùng Thẩm Anh Nam không thể giấu được thân phận thật sự của Tưởng Đại Bình.
Tề Cường đã đi điều tra về Tưởng Đại Bình, tìm theo dấu vết tìm ra được cửa hàng lẩu nay đã thuộc về chủ khác của Tưởng Đại Bình, tìm gặp được Mao Nhị. Từ cái miệng của Mao Nhị có thể nói ra được điều gì tốt đẹp chứ?
Tề Cường trông có vẻ vẫn bình tĩnh. Anh ta thậm chí tìm Thẩm Anh Nam nói chuyện một lần. Tề Cường nói:
- Phải nói là tôi không nên so đo, trong thời gian li hôn, cô có quyền tự do tìm nửa kia cho mình. Thế nhưng sao cô lại giấu tôi chuyện này? Cô giấu tôi là có mục đích gì?
Vấn đề cuối cùng của Tề Cường là:
- Cô với anh ta vẫn chưa chia tay đâu nhỉ? Thế mà cô lại nhận lời phục hồi hôn nhân với tôi, cô làm vậy là có mục đích gì?
Lần này thì hay rồi, trong con mắt của Tề Cường, Thẩm Anh Nam phục hồi hôn nhân với anh ta là có âm mưu, chuyện anh ta bị Đại Tử dọa dẫm đòi tiền chắc chắn có liên quan đến cô.
Hơn nữa, vấn đề nghiêm trọng nhất hiện nay chẳng phải là giải quyết vấn đề Đại Tử hay sao? Số tiền 30 nghìn ấy rốt cuộc là có đưa hay không đây?
Tề Cường nói chắc như đinh đóng cột:
- Không đưa. Tôi không tin anh ta có thể giết tôi!
Tề Cường còn nói:
Chuyện này có liên quan đến cô hay không tôi không muốn tiếp tục truy cứu nữa. Bởi vì tôi cần phải bình tĩnh lại!
Tề Cường quả nhiên đã trưởng thành. Nếu đổi lại là trước đây, chắc chắn anh ta sẽ nổi trận lôi đình, sau đó nghĩ cách trả đòn Thẩm Anh Nam.
Thế nhưng hiện giờ, đã li hôn rồi, lại phục hồi hôn nhân rồi, những thứ không đáng tiền nhất cũng có đôi chút giá trị rồi, vì vậy nên đi đâu về đâu, Tề Cường cần phải suy nghĩ rồi mới tính tiếp được.
Trên thực tế, Thẩm Anh Nam cũng cần phải bình tĩnh lại.
Cô đang nghĩ, liệu phục hồi hôn nhân với Tề Cường có phải là một sai lầm hay không?
Trải qua chuyện của Tưởng Đại Bình, cô phát hiện ra bản thân mình không thể thích nghi được sự ích kỉ, đa nghi và độc đoán chuyên quyền của Tề Cường. Thật là mỉa mai, còn nhớ lúc trước ở với Tưởng Đại Bình, cô đã lưu luyến biết bao khả năng, học vấn và phong cách của Tề Cường.
Rốt cuộc cô cần một người đàn ông như thế nào đây? Cô thực sự hồ đồ mất rồi!
* * *
Tưởng Đại Bình đang ăn mì, rõ ràng là có ghế mà cứ thích ngồi xổm. Chưa đầy ba phút sau, cả bát mì to tướng đã vào trong bụng Tưởng Đại Bình.
Mì là do Thẩm Anh Nam nấu. Thật ra Thẩm Anh Nam đã cảnh cáo mình, không được đi tìm Tưởng Đại Bình nữa, hiện giờ nhiệm vụ hàng đầu của cô là khôi phục mối quan hệ của mình với Tề Cường.
Thế nhưng thời gian để Tề Cường bình tĩnh lại quá dài. Anh ta chẳng thèm đếm xỉa đến cô, từ chối ăn cơm do cô nấu, quyết không về nhà trước 12 giờ. Thẩm Anh Nam hỏi anh ta mười câu anh ta mới chịu đáp lại bằng một từ, ví dụ: ừ, phải, ờ…
Anh ta trở lại với tình trạng trước khi li hôn: lạnh nhạt, ái ngại và thù địch.
- Đại Tử có động tĩnh gì không? – Thẩm Anh Nam đã hỏi rất nhiều lần nhưng Tề Cường tức tối không nói năng gì.
Lâu dần Thẩm Anh Nam nghĩ, chuyện Đại Tử chẳng qua chỉ là một quả pháo xịt, dù gì xã hội hiện nay là một xã hội có pháp chế.
Vậy thì hiện giờ, chuyện duy nhất cần phải lo chính là chuyện Thẩm Anh Nam đi tìm đàn ông trong thời gian li hôn.
Đúng vậy, về vấn đề này, Tề Cường chưa bao giờ vượt qua được. Giang Yến Ni vô cùng coi thường Thẩm Anh Nam bởi vì cô không hiểu gì về con người Tề Cường hết. Một người chưa từng sống chung với anh ta dưới một mái nhà, chưa từng trải qua phong ba hôn nhân như Giang Yến Ni làm sao có thể hiểu được mùi vị chua chát và cay đắng?
Luật của một số người đàn ông là như vậy, anh ta có thể tìm cả 10 người đàn bà trong hôn nhân và 20 người đàn bà ngoài hôn nhân, chỉ cần anh ta quay đầu lại vào một giây cuối cùng, anh ta đáng được biểu dương. Còn đàn bà thì không được. Có cái yên cương nào có thể đi với hai hoặc ba con ngựa chứ? Không cho bạn xuống bùn thì đã là may lắm rồi!
Thẩm Anh Nam có điều muốn nói nhưng Tưởng Đại Bình không nhận ra, chỉ biết vùi đầu vào vớt nốt những sợi mì còn lại trong bát.
Thẩm Anh Nam nói:
- Em muốn li hôn với Tề Cường.
Đôi đũa trên tay Tưởng Đại Bình chợt khựng lại nhưng anh ta vẫn không ngẩng đầu lên.
Thẩm Anh Nam lặp lại những lời ban nãy. Tưởng Đại Bình vẫn không có phản ứng gì. Thẩm Anh Nam nôn nóng hỏi:
- Anh nghĩ sao?
Tưởng Đại Bình lúc này mới ngẩng đầu lên, ngơ ngác hỏi:
- Anh… anh thì có thể nghĩ gì chứ?
Thực ra là Tưởng Đại Bình sợ Thẩm Anh Nam. Tâm trạng của Thẩm Anh nam lúc nắng lúc mưa, thậm chí thay đổi còn nhanh hơn cả thời tiết.
Thẩm Anh Nam thất vọng đứng dậy định bỏ đi. Trông chờ Tưởng Đại Bình đưa ra một ý kiến cho cô thật đúng là một chuyện không tưởng!
Tưởng Đại Bình cũng đứng dậy theo, nói:
- Cho dù em có làm gì anh cũng ủng hộ em!
Rồi anh ta lại tiếp:
- Nếu như em li hôn với anh ta mà vẫn muốn sống chung với anh, anh… anh…
Tưởng Đại Bình bắt đầu lắp bắp. Thẩm Anh Nam cũng cảm thấy rất ngại ngùng, trông có vẻ dường như cô đang tìm một con đường lui cho mình sau khi li hôn. Thế nhưng cô thực sự không phải như vậy, cái ý nghĩ li hôn chẳng qua là một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cô không dám nói ra ý kiến này với bất kì ai, thế nhưng không hiểu sao khi đối mặt với Tưởng Đại Bình, cô lại vô tình nói ra điều đó.
Có lẽ nhìn bộ dạng Tưởng Đại Bình ăn nhồm nhoàm bát mì cô nấu, Thẩm Anh Nam lại cảm thấy có một cảm giác an toàn đến kì là.
Cô đột nhiên muốn khóc một trận cho đã đời.
/25
|