Trịnh Tuyết Thành nói mặc dù xập xệ nhưng quán này có món lưỡi vịt om rất ngon, bảo đảm cô ăn xong sẽ giãn nở mạch máu, nước mắt tuôn rơi.
Khuôn mặt Trịnh Tuyết Thành lúc kể chuyện cười trông hài hước đến kì lạ, vì vậy Giang Yến Ni hận mình không thể phẩy tay bỏ đi.
Trịnh Tuyết Thành là một người sành ăn. Ở thành phố này chưa đầy một năm mà anh ta đã biết hết những món ăn ngon ở đây. Có một số người bẩm sinh đã có khả năng đánh giá những món ăn ngon, bởi vì bọn họ “thèm”.
Thèm đồ ăn ngon, thèm quyền lực, thèm đàn bà.
Cửa hàng rất đông người, khó khăn lắm mới tìm được một cái bàn trống. Khách ở cái bàn trước mặt vừa đi xong, thế nên bát đũa vẫn chưa được thu dọn. Giang Yến Ni nói với phục vụ:
- Mang cho tôi bát cơm với!
Cô nghĩ ăn nhanh cho xong rồi còn đi. Cô biết cô còn ở trước mặt Trịnh Tuyết Thành một giây thì cô sẽ mất đi một phần trăm chiến thắng.
Trịnh Tuyết Thành nói:
- Đợi thêm tí nữa hãy gọi, giờ cơm chưa chín đâu!
Giang Yến Ni không thèm đếm xỉa đến anh ta, cố chấp gọi phục vụ mang cơm đến. Cơm vừa mang lên, Giang Yến Ni liền và một đũa vào miệng:
- Oái, quả nhiên là còn sống!
Trịnh Tuyết Thành nói:
- Anh bảo rồi, em đừng ăn. Cái bàn ban nãy thức ăn ăn hết sạch, chỉ có mỗi bát cơm là không động đến, chắc chắn là bị sống. Em không thấy cái nồi cơm kia hết sạch rồi à, chắc chắn đây là cái nồi cơm vừa mới được thổi vội vàng.
Trịnh Tuyết Thành lúc này khiến cho Giang Yến Ni có cảm giác giống như một điệp viên nào đó trong một bộ phim điện ảnh mà cô từng xem. Người điệp viên mất đi kí ức ấy đã ngơ ngác tự hỏi:
- Tại sao mình có thể ghi nhớ biển số của ít nhất bảy chiếc xe ngoài nhà hàng nhỉ?
Sau đó, Trịnh Tuyết Thành đột nhiên đưa tay ra, xoa xoa đầu Giang Yến Ni, dịu dàng nói:
- Đồ ngốc!
Trịnh Tuyết Thành thỉnh thoảng cũng dịu dàng đến ngạc nhiên. Giang Yến Ni cố tỏ ra lạnh lùng thế nhưng các cơ trên mặt cô đều thả lỏng hết cả.
Hôm nay, Giang Yến Ni đã được ăn món ăn lưỡi vịt có khả năng “khơi gợi tấm lòng son” trong truyền thuyết, quả nhiên là mùi vị vô cùng thơm ngon, béo mà không ngấy.
Trịnh Tuyết Thành liên tục gỡ những phần ngon bỏ vào bát của Giang Yến Ni. Lúc này Giang Yến Ni có còn ghi nhớ cái danh sách “chặn cuộc gọi” không? Cô chỉ mải mê ăn mà chẳng còn nhớ đến chuyện đó nữa.
Sau khi ăn, Trịnh Tuyết Thành lại trở lại là một người tình nóng bỏng.
Nhà của Giang Yến Ni là chiến trường của anh ta, anh ta biết tận dụng từng đồ dùng trong nhà cô để cho cuộc mây mưa của mình trở nên hoàn hảo.
Trên xô-pha, bàn ăn, sàn nhà... tất cả những chỗ này đều là bình thường.
Trịnh Tuyết Thành còn làm tình cả ở trong nhà bếp. Ôi trời, trong nhà bếp có một cái cửa sổ rất to, hơn nữa lại chẳng có gì che đậy. Thế nhưng Trịnh Tuyết Thành lại thích nhất những nơi không được che đậy. Anh ta đặt Giang Yến Ni lên bàn bếp, lưng của cô đập vào một cái cán chảo đau điếng.
Anh ta muốn Giang Yến Ni phải rên lên. Giang Yến Ni biết rõ hàng xóm ở bên cạnh có thể nghe thấy nhưng cô vẫn phải rên lên, không rên sẽ khiến cho Trịnh Tuyết Thành không vui. Cuối cùng cô vẫn phải rên lên, bởi vì Trịnh Tuyết Thành giống như một đoàn tàu xình xịch lao đến. Thế là Giang Yến Ni bị cuốn vào sự cuồng dại ấy, toàn thân cô nóng rực lên như một bó đuốc đang bùng cháy.
Giang Yến Ni đã quyết định rồi, sau này nếu cô có bị Trịnh Tuyết Thành đá thì nhất định sẽ không thừa nhận mình đã từng yêu anh ta, cô chỉ yêu khả năng làm tình của anh ta mà thôi!
Lúc Giang Yến Ni quyết định điều này, cô chưa được nghe câu: “Con đường đi đến trái tim của người phụ nữ phải đi qua âm đạo”
Đây là câu nói của Trương Ái Linh và bộ phim “Sắc giới” đã chứng minh cho điều đó. Vì vậy làm tình chính là yêu, Giang Yến Ni đã không còn đường thoát.
***
Đổng Du mất tích.
Người đầu tiên phát hiện ra Đổng Du mất tích chính là Thẩm Anh Nam. Bởi vì Thẩm Anh Nam đã gửi những bức ảnh Bác Đạt Vĩ nửa đêm đi chơi gái mà Giang Yến Ni chụp được cho Đổng Du trong lúc cô hoàn toàn không có sự chuẩn bị nào về tâm lí.
Việc mà Giang Yến Ni không đành lòng làm thì Thẩm Anh Nam đã đành lòng làm. Thẩm Anh Nam lúc này đã có tình yêu bỗng trở nên tràn đầy hào khí.
Sau đó Đổng Du đã biến mất. Ở nhà, ở công ty đều không thấy tăm hơi của cô đâu.
Giang Yến Ni sốt ruột muốn chết đi được, nếu như chuyện này đổi lại là Thẩm Anh Nam thì còn đỡ sợ, cô ấy cùng lắm là khóc lóc vài ngày thì thôi, thế nhưng là Đổng Du thì khác. Đổng Du là kiểu con gái ngốc nghếch dám đi chết vì đàn ông.
Giang Yến Ni đành phải cùng với Thẩm Anh Nam đi tìm Bác Đật Vĩ. Bác Đạt Vĩ hoàn toàn không nhận ra Giang Yến Ni, mặc dù hai người đã gặp nhau đến hai lần rồi.
Bác Đạt Vĩ giống hệt như một con chuột, không phải là vẻ bề ngoài mà là vẻ mặt. Vừa nhìn thấy bạn bè của Đổng Du kéo tới, vẻ mặt của anh ta chẳng khác gì một con chuột chờ bị phán cái chết.
Giang Yến Ni không phải đến để thị uy với anh ta, cô chỉ muốn hỏi Bác Đạt Vĩ những nơi Đổng Du có thể đến. Bác Đạt Vĩ đương nhiên nói là không biết. Anh ta nói hai người đã cãi nhau một trận, Đổng Du bực tức biến mất, để lại căn nhà đang sửa chữa dở dang với đống hỗn độn.
Giang Yến Ni rất muốn đấm cho gã đàn ông này vài cái. Đến giờ, điều hắn ta quan tâm không phải là Đổng Du mà là căn nhà vẫn chưa sửa chữa xong. Nhưng bởi vì cô đang mặc một cái váy, đi giày cao gót, tóc lại mới là nên không thích hợp trở thành một “ác phụ”.
Nhưng vai diễn “ác phụ” thế này thích hợp với Thẩm Anh Nam hơn. Vì vậy Thẩm Anh Nam liền nhảy ra, chỉ vào mặt Bác Đạt Vĩ mà nói:
- Hôm nay anh mà không tìm được Đổng Du về, chúng tôi sẽ đi tìm hiệu trưởng, làm cho anh thân bại danh liệt!
Thẩm Anh Nam nhờ có sự rèn giũa miễn phí của Tề Cường mà đã trở thành một “ác phụ” đúng nghĩa. Vì thế đương nhiên Bác Đạt Vĩ sợ mất mật, sắc mặt từ trắng chuyển sang xám ngoét, luống cuống gọi điện thoại đi khắp nơi. Giang Yến Ni và Thẩm Anh Nam giống như hai giám sát viên, ngồi trong kí túc xá hôi rình của Bác Đạt Vĩ, luôn miệng thúc giục anh ta.
***
Thực tế là đầu óc của Giang Yến Ni đã bị “ngấm nước” rồi. Bởi vì cô và Đổng Du quen biết nhau đã mười năm, trong khi Đổng Du với Bác Đạt Vĩ chỉ quen nhau chưa đầy một năm. Quen mười năm còn chẳng tìm ra nữa là quen có một năm?
Cuối cùng chính Đổng Du đã giải vây cho mọi người, bởi vì cô đã gọi điện về, gọi vào di động của Giang Yến Ni.
Đổng Du nói:
- Tớ ở khách sạn Phú Lệ, cậu đến đón tớ đi! Chỉ mình cậu thôi!
Cái tên khách sạn Phú Lệ này hai mươi tám năm về trước chắc là chẳng có liên quan gì đến Đổng Du.
Đây là một khách sạn bốn sao, căn phòng rẻ nhất cũng phải mất 888 tệ một đêm.
Đổng Du bị người ta hẹn đến đây. Bởi vì cô lên mạng và câu được một gã đàn ông. Gã đàn ông ấy đề nghị:
- Đi thuê phòng đi, địa điểm do em chọn!
Đổng Du buột miệng nói:
- Khách sạn Phú Lệ.
Cô nhớ công ty của Giang Yến Ni thường đến khách sạn Phú Lệ mở tiệc, cô cũng biết giá phòng rẻ nhất ở đây. Thế nên cô tưởng gã đàn ông ấy sẽ từ chối, nào ngờ hắn ta lại nói:
- Ok, chúng ta gặp nhau ở đó đi!
Đổng Du đi thật, cô mặc một chiếc váy trắng, kiểu dáng có hơi cũ, cũng may thân hình cô gầy, cao và trắng. Cô xuất hiện trước mặt gã đàn ông, cúi đầu, miệng mỉm cười. 888 tệ cũng đáng!
Cô quyết tâm phải cắm sừng cho Bác Đạt Vĩ. Khi những bức ảnh của Bác Đạt Vĩ được gửi đến điện thoại của cô, cô gần như phát điên lên, suy nghĩ duy nhất của cô là đi tìm một thằng đàn ông.
Cô đã quên mất hiện giờ mình là một gái trinh, đã bỏ ra mất 4.800 tệ để có lại cái màng trinh quý giá.
Vì vậy khi gã đàn ông kia định ra quầy đăng kí, cô đột nhiên nhớ ra chuyện này, thế là liền hối hận! Gã ta không những không giận mà còn nói:
- Vậy em ngồi nói chuyện với anh chút nhé!
Tại đại sảnh của khách sạn, gã đàn ông ấy đã ngồi với cô cả buổi tối. Đổng Du gần như chẳng nói gì, đều là gã đàn ông đó nói. Gã đàn ông đó nói về cô vợ ghê gớm và hai đứa con trai sinh đôi của mình.
Còn cả những kẻ khốn kiếp trên thương trường: thằng Lưu, Trang, Lí…..
Còn cả giấc mộng văn học của hắn ta, giấc mộng muốn xuất bản một cuốn tiểu thuyết.
Hắn ta nói suốt một buổi tối, Đổng Du nghe suốt cả một buổi tối. Cũng may đây là khách sạn bốn sao, chẳng có ai vác chổi đuổi họ đi cả.
Trời sáng gã đàn ông ấy liền bỏ đi. Lúc đi còn nói: “Cảm ơn em, tạm biệt!” với Đổng Du.
Đổng Du nhìn Giang Yến Ni, suốt đêm không ngủ khiến cho mắt Đổng Du như muốn lõm xuống. Nhưng điều kì lạ là tinh thần của cô có vẻ chẳng chút sầu não như tưởng tượng.
Đổng Du nói:
- Tớ quyết định sẽ tha thứ cho anh ta! - Lí do của cô là – Đều tại vì tớ không cho nên anh ấy mới như vậy!
Đổng Du hình như đã mắc phải một căn bệnh, những người phụ nữ mắc phải căn bệnh này đều tự chuốc hết mọi tội lỗi lên đầu mình như một phản xạ có điều kiện, do đó tất cả những gì hiện ra trước mắt họ đều trong sáng và thuần khiết chỉ có như vậy họ mới có thể tiếp tục làm một con ngốc!
Hôm đó ở khách sạn, Giang Yến Ni đã mắng mỏ, chỉ trích Đổng Du từ đầu tới chân. Không chỉ mắng Đổng Du mà còn chửi Bác Đạt Vĩ. Mỗi câu mắng đều khiến cho Đổng Du tối tăm mặt mũi, nói cô vì Bác Đạt Vĩ như vậy thật không đáng.
Đổng Du nghe xong Giang Yến Ni mắng mỏ liền nói:
- Hôm nay thợ đến thanh toán tiền công, tớ phải về sớm một chút!
Nói rồi cô biến mất nhanh như một cái bóng.
***
Đổng Du làm thủ tục đăng kí kết hôn với Bác Đạt Vĩ đúng như đã dự định.
Không có hôn lễ, không có nhẫn cưới, ngay cả tuần trăng mật cũng không.
Bởi vì Bác Đạt Vĩ thật sự không còn tiền nữa, Đổng Du cũng chẳng còn xu nào. Bố mẹ cả hai bên gia đình đều chỉ là nhân viên làm công ăn lương, hơn nữa lại không ở thành phố này.
Thế nên tất cả mọi thứ đều phải tiết kiệm. Bác Đạt Vĩ ngay trong ngày đăng kí kết hôn đã cãi nhau một trận tơi bời với Đổng Du.
Bởi vì phòng ốc sửa chữa, trang trí quá sơ sài. Để tiết kiệm tiền, không có xà nhà, cũng không có bức tường đặt ti vi, chỉ mỗi sơn tường và lát sàn.
Bác Đạt Vĩ nói:
- Chỉ có thế này mà ngày nào em cũng kêu mệt à? Anh nhắm mắt cũng làm đẹp hơn em!
Đổng Du tin rằng Bác Đạt Vĩ có thể làm tốt hơn mình, nhưng tiền đề phải là: anh ta chịu làm.
Thời gian của Bác Đạt Vĩ chẳng phải dùng để chơi bóng rổ và chơi gái hay sao?
Nghĩ đến đây Đổng Du liền vội vàng ngừng lại, dù sao đã quyết định tha thứ cho anh ta rồi, cứ mang chuyện cũ ra để xỉa xói là một hành động cực kì ngu xuẩn.
Tuy nhiên, thái độ này của Đổng Du đã bị Bác Đạt Vĩ nhìn ra, anh ta lớn tiếng nói:
- Em bất mãn phải không?
Đổng Du không đáp. Không đáp đối với Bác Đạt Vĩ mà nói lại càng là một hành động ngạo mạn và khinh thường Thế là anh ta càng nổi điên lên. Thế là cãi nhau ầm ĩ.
Về cơ bản đều là Bác Đạt Vĩ gào thét, Đổng Du thì khóc lóc. Nếu như đây cũng được gọi là cãi nhau thì cuộc “hỗn chiến” giữa Thẩm Anh Nam và Tề Cường nên gọi là gì đây?
Đến tối thì mọi chuyện đã ổn. Bởi vì hôm nay là đêm tân hôn của họ. Nói như Thẩm Anh Nam thì hôm nay, Đổng Du sẽ bị Bác Đạt Vĩ “kiểm tra hàng họ”.
Bác Đạt Vĩ chắc chắn đã quên mất chuyện kiểm tra hàng họ của Đổng Du nên mới cãi nhau với cô như vậy. Sau khi hành vi xấu xa của mình bị bại lộ, Bác Đạt Vĩ đã bị ám ảnh về tâm lí. Chính nỗi ám ảnh này đã ảnh hưởng đến ham muốn của anh ta. Mặc dù Đổng Du tươi mát, trong trắng đang đứng ngay trước mặt nhưng đối mặt với cô, anh ta lại nhớ đến bức ảnh đó và sự khinh bỉ của bạn bè Đổng Du.
Cuối cùng vẫn là Đổng Du cầu hòa trước. Cô vòng tay ôm lấy Bác Đạt Vĩ từ phía sau. Bác Đạt Vĩ vừa ngoảnh đầu lại đã như nhìn thấy một khúc “ngó sen” suy dinh dưỡng.
Thân hình của Đổng Du khiến cho Bác Đạt Vĩ cảm thấy vô cùng thất vọng, bởi vì ngực của cô không đủ to. Đây có lẽ cũng chính là nguyên nhân khiến cho anh đủ sức chịu đựng để không động đến cô. Bác Đạt Vĩ mê những cặp nhũ hoa nảy nở, nhưng mê những bộ ngực nảy nở là một chuyện thô lỗ, xấu xa, đáng xấu hổ với một người có văn hóa như anh ta. Vì vậy Bác Đạt Vĩ không để cho bất kì ai biết điều này.
Thế nên Đổng Du cũng không hề biết. Vì vậy mà cô tưởng rằng mình rất quyến rũ, rất nóng bỏng.
Cô đã mặc lên người một bộ đồ lót mới toanh, đây là bộ đồ lót đắt tiền nhất của cô, có những đường ren và nơ trang trí khá cầu kì, cặp nhũ hoa mềm mại đáng để được người ta “thương hoa tiếc ngọc”.
Nhưng Bác Đạt Vĩ liền chộp lấy khiến cô đau đớn. Hồi lâu sau cô mới hiểu ra rằng đó chính là phong cách của Bác Đạt Vĩ. Bác Đạt Vĩ thích: nhanh, chuẩn và mạnh.
Bác Đạt Vĩ còn coi Đổng Du như quả bóng rổ, còn vỗ vỗ vào người cô phát ra tiếng kêu đen đét, liên tục bắt cô đổi tư thế.
Cũng may là cái màng trinh của Đổng Du cuối cùng cũng có chút hiệu quả. Sau cuộc mây mưa, Bác Đạt Vĩ thu được một vệt máu ở trên ga giường, anh ta sung sướng hôn Đổng Du mấy cái rồi chìm vào giấc ngủ.
Đổng Du không ngủ được, cô muốn dậy giặt ga giường.
***
Trong lúc Đổng Du đang chiến đấu thì Giang Yến Ni đang chuẩn bị chiến đấu.
Bởi vì Trịnh Tuyết Thành đã đi công tác hai tuần rồi, tối nay anh ta từ sân bay đến thẳng nhà cô.
Đổng Du kết hôn khiến cho Giang Yến Ni có chút bực bội, cũng may là Đổng Du không làm đám cưới, nếu không Giang Yến Ni chắc sẽ thẳng thừng từ chối làm phù dâu.
Cô tức Đổng Du, cô cảm thấy Đổng Du đã khiến cho toàn bộ đàn bà con gái trên đời này phải xấu hổ. Thế nhưng bạn bè đã 10 năm rồi, cô không nỡ nói vậy trước mặt Đổng Du.
Hơn nữa, cô dựa vào đâu mà chỉ trích Đổng Du. Nếu nói mất mặt thì chẳng phải cô cũng vậy hay sao?
Bởi vì trước mặt Trịnh Tuyết Thành, cô giống như một con hổ yếu ớt, bởi vì sức mạnh của cô đã bị kẻ khác lấn át rồi.
Rất nhiều lần cô muốn đuổi cái gã Trịnh Tuyết Thành khốn kiếp ấy đi, nhưng cái gã đàn ông dùng ham muốn cuồng nhiệt và món lưỡi vịt om đầy hấp dẫn để mê hoặc cô thực sự khiến cho cô đau đầu. Nhưng nghĩ đến thành tích của mình bấy lâu nay thì tất cả đều là: đám đàn ông tự bỏ cô mà đi.
- Thôi được rồi, để cho Trịnh Tuyết Thành tự mình cuốn xéo đi!
Trịnh Tuyết Thành sao có thể tự mình cuốn xéo được? Bữa tối và đàn bà miễn phí, làm sao anh ta có thể bỏ qua?
Chính là bởi vì cô quá tốt đối với anh ta, tất cả đều rất thoải mái, cần quan tâm có quan tâm, cần thấu hiểu có thấu hiểu, cần tư thế có tư thế, cần dâm đãng có dâm đãng. Vì vậy cái ngày Trịnh Tuyết Thành tự cuốn xéo ít nhất vẫn còn đến hai năm nữa.
Nhưng Giang Yến Ni không thể phí hoài hai năm nữa. Trước đây cô đã phí mất mấy năm trời với mấy gã đàn ông, thế nhưng cô chẳng thu lại được bất cứ thứ gì.
Thế nhưng hôm nay, chờ đợi Trịnh Tuyết Thành không phải là một người đàn bà nóng bỏng mà là một câu hỏi:
- Anh có lấy em không?
Khuôn mặt Trịnh Tuyết Thành lúc kể chuyện cười trông hài hước đến kì lạ, vì vậy Giang Yến Ni hận mình không thể phẩy tay bỏ đi.
Trịnh Tuyết Thành là một người sành ăn. Ở thành phố này chưa đầy một năm mà anh ta đã biết hết những món ăn ngon ở đây. Có một số người bẩm sinh đã có khả năng đánh giá những món ăn ngon, bởi vì bọn họ “thèm”.
Thèm đồ ăn ngon, thèm quyền lực, thèm đàn bà.
Cửa hàng rất đông người, khó khăn lắm mới tìm được một cái bàn trống. Khách ở cái bàn trước mặt vừa đi xong, thế nên bát đũa vẫn chưa được thu dọn. Giang Yến Ni nói với phục vụ:
- Mang cho tôi bát cơm với!
Cô nghĩ ăn nhanh cho xong rồi còn đi. Cô biết cô còn ở trước mặt Trịnh Tuyết Thành một giây thì cô sẽ mất đi một phần trăm chiến thắng.
Trịnh Tuyết Thành nói:
- Đợi thêm tí nữa hãy gọi, giờ cơm chưa chín đâu!
Giang Yến Ni không thèm đếm xỉa đến anh ta, cố chấp gọi phục vụ mang cơm đến. Cơm vừa mang lên, Giang Yến Ni liền và một đũa vào miệng:
- Oái, quả nhiên là còn sống!
Trịnh Tuyết Thành nói:
- Anh bảo rồi, em đừng ăn. Cái bàn ban nãy thức ăn ăn hết sạch, chỉ có mỗi bát cơm là không động đến, chắc chắn là bị sống. Em không thấy cái nồi cơm kia hết sạch rồi à, chắc chắn đây là cái nồi cơm vừa mới được thổi vội vàng.
Trịnh Tuyết Thành lúc này khiến cho Giang Yến Ni có cảm giác giống như một điệp viên nào đó trong một bộ phim điện ảnh mà cô từng xem. Người điệp viên mất đi kí ức ấy đã ngơ ngác tự hỏi:
- Tại sao mình có thể ghi nhớ biển số của ít nhất bảy chiếc xe ngoài nhà hàng nhỉ?
Sau đó, Trịnh Tuyết Thành đột nhiên đưa tay ra, xoa xoa đầu Giang Yến Ni, dịu dàng nói:
- Đồ ngốc!
Trịnh Tuyết Thành thỉnh thoảng cũng dịu dàng đến ngạc nhiên. Giang Yến Ni cố tỏ ra lạnh lùng thế nhưng các cơ trên mặt cô đều thả lỏng hết cả.
Hôm nay, Giang Yến Ni đã được ăn món ăn lưỡi vịt có khả năng “khơi gợi tấm lòng son” trong truyền thuyết, quả nhiên là mùi vị vô cùng thơm ngon, béo mà không ngấy.
Trịnh Tuyết Thành liên tục gỡ những phần ngon bỏ vào bát của Giang Yến Ni. Lúc này Giang Yến Ni có còn ghi nhớ cái danh sách “chặn cuộc gọi” không? Cô chỉ mải mê ăn mà chẳng còn nhớ đến chuyện đó nữa.
Sau khi ăn, Trịnh Tuyết Thành lại trở lại là một người tình nóng bỏng.
Nhà của Giang Yến Ni là chiến trường của anh ta, anh ta biết tận dụng từng đồ dùng trong nhà cô để cho cuộc mây mưa của mình trở nên hoàn hảo.
Trên xô-pha, bàn ăn, sàn nhà... tất cả những chỗ này đều là bình thường.
Trịnh Tuyết Thành còn làm tình cả ở trong nhà bếp. Ôi trời, trong nhà bếp có một cái cửa sổ rất to, hơn nữa lại chẳng có gì che đậy. Thế nhưng Trịnh Tuyết Thành lại thích nhất những nơi không được che đậy. Anh ta đặt Giang Yến Ni lên bàn bếp, lưng của cô đập vào một cái cán chảo đau điếng.
Anh ta muốn Giang Yến Ni phải rên lên. Giang Yến Ni biết rõ hàng xóm ở bên cạnh có thể nghe thấy nhưng cô vẫn phải rên lên, không rên sẽ khiến cho Trịnh Tuyết Thành không vui. Cuối cùng cô vẫn phải rên lên, bởi vì Trịnh Tuyết Thành giống như một đoàn tàu xình xịch lao đến. Thế là Giang Yến Ni bị cuốn vào sự cuồng dại ấy, toàn thân cô nóng rực lên như một bó đuốc đang bùng cháy.
Giang Yến Ni đã quyết định rồi, sau này nếu cô có bị Trịnh Tuyết Thành đá thì nhất định sẽ không thừa nhận mình đã từng yêu anh ta, cô chỉ yêu khả năng làm tình của anh ta mà thôi!
Lúc Giang Yến Ni quyết định điều này, cô chưa được nghe câu: “Con đường đi đến trái tim của người phụ nữ phải đi qua âm đạo”
Đây là câu nói của Trương Ái Linh và bộ phim “Sắc giới” đã chứng minh cho điều đó. Vì vậy làm tình chính là yêu, Giang Yến Ni đã không còn đường thoát.
***
Đổng Du mất tích.
Người đầu tiên phát hiện ra Đổng Du mất tích chính là Thẩm Anh Nam. Bởi vì Thẩm Anh Nam đã gửi những bức ảnh Bác Đạt Vĩ nửa đêm đi chơi gái mà Giang Yến Ni chụp được cho Đổng Du trong lúc cô hoàn toàn không có sự chuẩn bị nào về tâm lí.
Việc mà Giang Yến Ni không đành lòng làm thì Thẩm Anh Nam đã đành lòng làm. Thẩm Anh Nam lúc này đã có tình yêu bỗng trở nên tràn đầy hào khí.
Sau đó Đổng Du đã biến mất. Ở nhà, ở công ty đều không thấy tăm hơi của cô đâu.
Giang Yến Ni sốt ruột muốn chết đi được, nếu như chuyện này đổi lại là Thẩm Anh Nam thì còn đỡ sợ, cô ấy cùng lắm là khóc lóc vài ngày thì thôi, thế nhưng là Đổng Du thì khác. Đổng Du là kiểu con gái ngốc nghếch dám đi chết vì đàn ông.
Giang Yến Ni đành phải cùng với Thẩm Anh Nam đi tìm Bác Đật Vĩ. Bác Đạt Vĩ hoàn toàn không nhận ra Giang Yến Ni, mặc dù hai người đã gặp nhau đến hai lần rồi.
Bác Đạt Vĩ giống hệt như một con chuột, không phải là vẻ bề ngoài mà là vẻ mặt. Vừa nhìn thấy bạn bè của Đổng Du kéo tới, vẻ mặt của anh ta chẳng khác gì một con chuột chờ bị phán cái chết.
Giang Yến Ni không phải đến để thị uy với anh ta, cô chỉ muốn hỏi Bác Đạt Vĩ những nơi Đổng Du có thể đến. Bác Đạt Vĩ đương nhiên nói là không biết. Anh ta nói hai người đã cãi nhau một trận, Đổng Du bực tức biến mất, để lại căn nhà đang sửa chữa dở dang với đống hỗn độn.
Giang Yến Ni rất muốn đấm cho gã đàn ông này vài cái. Đến giờ, điều hắn ta quan tâm không phải là Đổng Du mà là căn nhà vẫn chưa sửa chữa xong. Nhưng bởi vì cô đang mặc một cái váy, đi giày cao gót, tóc lại mới là nên không thích hợp trở thành một “ác phụ”.
Nhưng vai diễn “ác phụ” thế này thích hợp với Thẩm Anh Nam hơn. Vì vậy Thẩm Anh Nam liền nhảy ra, chỉ vào mặt Bác Đạt Vĩ mà nói:
- Hôm nay anh mà không tìm được Đổng Du về, chúng tôi sẽ đi tìm hiệu trưởng, làm cho anh thân bại danh liệt!
Thẩm Anh Nam nhờ có sự rèn giũa miễn phí của Tề Cường mà đã trở thành một “ác phụ” đúng nghĩa. Vì thế đương nhiên Bác Đạt Vĩ sợ mất mật, sắc mặt từ trắng chuyển sang xám ngoét, luống cuống gọi điện thoại đi khắp nơi. Giang Yến Ni và Thẩm Anh Nam giống như hai giám sát viên, ngồi trong kí túc xá hôi rình của Bác Đạt Vĩ, luôn miệng thúc giục anh ta.
***
Thực tế là đầu óc của Giang Yến Ni đã bị “ngấm nước” rồi. Bởi vì cô và Đổng Du quen biết nhau đã mười năm, trong khi Đổng Du với Bác Đạt Vĩ chỉ quen nhau chưa đầy một năm. Quen mười năm còn chẳng tìm ra nữa là quen có một năm?
Cuối cùng chính Đổng Du đã giải vây cho mọi người, bởi vì cô đã gọi điện về, gọi vào di động của Giang Yến Ni.
Đổng Du nói:
- Tớ ở khách sạn Phú Lệ, cậu đến đón tớ đi! Chỉ mình cậu thôi!
Cái tên khách sạn Phú Lệ này hai mươi tám năm về trước chắc là chẳng có liên quan gì đến Đổng Du.
Đây là một khách sạn bốn sao, căn phòng rẻ nhất cũng phải mất 888 tệ một đêm.
Đổng Du bị người ta hẹn đến đây. Bởi vì cô lên mạng và câu được một gã đàn ông. Gã đàn ông ấy đề nghị:
- Đi thuê phòng đi, địa điểm do em chọn!
Đổng Du buột miệng nói:
- Khách sạn Phú Lệ.
Cô nhớ công ty của Giang Yến Ni thường đến khách sạn Phú Lệ mở tiệc, cô cũng biết giá phòng rẻ nhất ở đây. Thế nên cô tưởng gã đàn ông ấy sẽ từ chối, nào ngờ hắn ta lại nói:
- Ok, chúng ta gặp nhau ở đó đi!
Đổng Du đi thật, cô mặc một chiếc váy trắng, kiểu dáng có hơi cũ, cũng may thân hình cô gầy, cao và trắng. Cô xuất hiện trước mặt gã đàn ông, cúi đầu, miệng mỉm cười. 888 tệ cũng đáng!
Cô quyết tâm phải cắm sừng cho Bác Đạt Vĩ. Khi những bức ảnh của Bác Đạt Vĩ được gửi đến điện thoại của cô, cô gần như phát điên lên, suy nghĩ duy nhất của cô là đi tìm một thằng đàn ông.
Cô đã quên mất hiện giờ mình là một gái trinh, đã bỏ ra mất 4.800 tệ để có lại cái màng trinh quý giá.
Vì vậy khi gã đàn ông kia định ra quầy đăng kí, cô đột nhiên nhớ ra chuyện này, thế là liền hối hận! Gã ta không những không giận mà còn nói:
- Vậy em ngồi nói chuyện với anh chút nhé!
Tại đại sảnh của khách sạn, gã đàn ông ấy đã ngồi với cô cả buổi tối. Đổng Du gần như chẳng nói gì, đều là gã đàn ông đó nói. Gã đàn ông đó nói về cô vợ ghê gớm và hai đứa con trai sinh đôi của mình.
Còn cả những kẻ khốn kiếp trên thương trường: thằng Lưu, Trang, Lí…..
Còn cả giấc mộng văn học của hắn ta, giấc mộng muốn xuất bản một cuốn tiểu thuyết.
Hắn ta nói suốt một buổi tối, Đổng Du nghe suốt cả một buổi tối. Cũng may đây là khách sạn bốn sao, chẳng có ai vác chổi đuổi họ đi cả.
Trời sáng gã đàn ông ấy liền bỏ đi. Lúc đi còn nói: “Cảm ơn em, tạm biệt!” với Đổng Du.
Đổng Du nhìn Giang Yến Ni, suốt đêm không ngủ khiến cho mắt Đổng Du như muốn lõm xuống. Nhưng điều kì lạ là tinh thần của cô có vẻ chẳng chút sầu não như tưởng tượng.
Đổng Du nói:
- Tớ quyết định sẽ tha thứ cho anh ta! - Lí do của cô là – Đều tại vì tớ không cho nên anh ấy mới như vậy!
Đổng Du hình như đã mắc phải một căn bệnh, những người phụ nữ mắc phải căn bệnh này đều tự chuốc hết mọi tội lỗi lên đầu mình như một phản xạ có điều kiện, do đó tất cả những gì hiện ra trước mắt họ đều trong sáng và thuần khiết chỉ có như vậy họ mới có thể tiếp tục làm một con ngốc!
Hôm đó ở khách sạn, Giang Yến Ni đã mắng mỏ, chỉ trích Đổng Du từ đầu tới chân. Không chỉ mắng Đổng Du mà còn chửi Bác Đạt Vĩ. Mỗi câu mắng đều khiến cho Đổng Du tối tăm mặt mũi, nói cô vì Bác Đạt Vĩ như vậy thật không đáng.
Đổng Du nghe xong Giang Yến Ni mắng mỏ liền nói:
- Hôm nay thợ đến thanh toán tiền công, tớ phải về sớm một chút!
Nói rồi cô biến mất nhanh như một cái bóng.
***
Đổng Du làm thủ tục đăng kí kết hôn với Bác Đạt Vĩ đúng như đã dự định.
Không có hôn lễ, không có nhẫn cưới, ngay cả tuần trăng mật cũng không.
Bởi vì Bác Đạt Vĩ thật sự không còn tiền nữa, Đổng Du cũng chẳng còn xu nào. Bố mẹ cả hai bên gia đình đều chỉ là nhân viên làm công ăn lương, hơn nữa lại không ở thành phố này.
Thế nên tất cả mọi thứ đều phải tiết kiệm. Bác Đạt Vĩ ngay trong ngày đăng kí kết hôn đã cãi nhau một trận tơi bời với Đổng Du.
Bởi vì phòng ốc sửa chữa, trang trí quá sơ sài. Để tiết kiệm tiền, không có xà nhà, cũng không có bức tường đặt ti vi, chỉ mỗi sơn tường và lát sàn.
Bác Đạt Vĩ nói:
- Chỉ có thế này mà ngày nào em cũng kêu mệt à? Anh nhắm mắt cũng làm đẹp hơn em!
Đổng Du tin rằng Bác Đạt Vĩ có thể làm tốt hơn mình, nhưng tiền đề phải là: anh ta chịu làm.
Thời gian của Bác Đạt Vĩ chẳng phải dùng để chơi bóng rổ và chơi gái hay sao?
Nghĩ đến đây Đổng Du liền vội vàng ngừng lại, dù sao đã quyết định tha thứ cho anh ta rồi, cứ mang chuyện cũ ra để xỉa xói là một hành động cực kì ngu xuẩn.
Tuy nhiên, thái độ này của Đổng Du đã bị Bác Đạt Vĩ nhìn ra, anh ta lớn tiếng nói:
- Em bất mãn phải không?
Đổng Du không đáp. Không đáp đối với Bác Đạt Vĩ mà nói lại càng là một hành động ngạo mạn và khinh thường Thế là anh ta càng nổi điên lên. Thế là cãi nhau ầm ĩ.
Về cơ bản đều là Bác Đạt Vĩ gào thét, Đổng Du thì khóc lóc. Nếu như đây cũng được gọi là cãi nhau thì cuộc “hỗn chiến” giữa Thẩm Anh Nam và Tề Cường nên gọi là gì đây?
Đến tối thì mọi chuyện đã ổn. Bởi vì hôm nay là đêm tân hôn của họ. Nói như Thẩm Anh Nam thì hôm nay, Đổng Du sẽ bị Bác Đạt Vĩ “kiểm tra hàng họ”.
Bác Đạt Vĩ chắc chắn đã quên mất chuyện kiểm tra hàng họ của Đổng Du nên mới cãi nhau với cô như vậy. Sau khi hành vi xấu xa của mình bị bại lộ, Bác Đạt Vĩ đã bị ám ảnh về tâm lí. Chính nỗi ám ảnh này đã ảnh hưởng đến ham muốn của anh ta. Mặc dù Đổng Du tươi mát, trong trắng đang đứng ngay trước mặt nhưng đối mặt với cô, anh ta lại nhớ đến bức ảnh đó và sự khinh bỉ của bạn bè Đổng Du.
Cuối cùng vẫn là Đổng Du cầu hòa trước. Cô vòng tay ôm lấy Bác Đạt Vĩ từ phía sau. Bác Đạt Vĩ vừa ngoảnh đầu lại đã như nhìn thấy một khúc “ngó sen” suy dinh dưỡng.
Thân hình của Đổng Du khiến cho Bác Đạt Vĩ cảm thấy vô cùng thất vọng, bởi vì ngực của cô không đủ to. Đây có lẽ cũng chính là nguyên nhân khiến cho anh đủ sức chịu đựng để không động đến cô. Bác Đạt Vĩ mê những cặp nhũ hoa nảy nở, nhưng mê những bộ ngực nảy nở là một chuyện thô lỗ, xấu xa, đáng xấu hổ với một người có văn hóa như anh ta. Vì vậy Bác Đạt Vĩ không để cho bất kì ai biết điều này.
Thế nên Đổng Du cũng không hề biết. Vì vậy mà cô tưởng rằng mình rất quyến rũ, rất nóng bỏng.
Cô đã mặc lên người một bộ đồ lót mới toanh, đây là bộ đồ lót đắt tiền nhất của cô, có những đường ren và nơ trang trí khá cầu kì, cặp nhũ hoa mềm mại đáng để được người ta “thương hoa tiếc ngọc”.
Nhưng Bác Đạt Vĩ liền chộp lấy khiến cô đau đớn. Hồi lâu sau cô mới hiểu ra rằng đó chính là phong cách của Bác Đạt Vĩ. Bác Đạt Vĩ thích: nhanh, chuẩn và mạnh.
Bác Đạt Vĩ còn coi Đổng Du như quả bóng rổ, còn vỗ vỗ vào người cô phát ra tiếng kêu đen đét, liên tục bắt cô đổi tư thế.
Cũng may là cái màng trinh của Đổng Du cuối cùng cũng có chút hiệu quả. Sau cuộc mây mưa, Bác Đạt Vĩ thu được một vệt máu ở trên ga giường, anh ta sung sướng hôn Đổng Du mấy cái rồi chìm vào giấc ngủ.
Đổng Du không ngủ được, cô muốn dậy giặt ga giường.
***
Trong lúc Đổng Du đang chiến đấu thì Giang Yến Ni đang chuẩn bị chiến đấu.
Bởi vì Trịnh Tuyết Thành đã đi công tác hai tuần rồi, tối nay anh ta từ sân bay đến thẳng nhà cô.
Đổng Du kết hôn khiến cho Giang Yến Ni có chút bực bội, cũng may là Đổng Du không làm đám cưới, nếu không Giang Yến Ni chắc sẽ thẳng thừng từ chối làm phù dâu.
Cô tức Đổng Du, cô cảm thấy Đổng Du đã khiến cho toàn bộ đàn bà con gái trên đời này phải xấu hổ. Thế nhưng bạn bè đã 10 năm rồi, cô không nỡ nói vậy trước mặt Đổng Du.
Hơn nữa, cô dựa vào đâu mà chỉ trích Đổng Du. Nếu nói mất mặt thì chẳng phải cô cũng vậy hay sao?
Bởi vì trước mặt Trịnh Tuyết Thành, cô giống như một con hổ yếu ớt, bởi vì sức mạnh của cô đã bị kẻ khác lấn át rồi.
Rất nhiều lần cô muốn đuổi cái gã Trịnh Tuyết Thành khốn kiếp ấy đi, nhưng cái gã đàn ông dùng ham muốn cuồng nhiệt và món lưỡi vịt om đầy hấp dẫn để mê hoặc cô thực sự khiến cho cô đau đầu. Nhưng nghĩ đến thành tích của mình bấy lâu nay thì tất cả đều là: đám đàn ông tự bỏ cô mà đi.
- Thôi được rồi, để cho Trịnh Tuyết Thành tự mình cuốn xéo đi!
Trịnh Tuyết Thành sao có thể tự mình cuốn xéo được? Bữa tối và đàn bà miễn phí, làm sao anh ta có thể bỏ qua?
Chính là bởi vì cô quá tốt đối với anh ta, tất cả đều rất thoải mái, cần quan tâm có quan tâm, cần thấu hiểu có thấu hiểu, cần tư thế có tư thế, cần dâm đãng có dâm đãng. Vì vậy cái ngày Trịnh Tuyết Thành tự cuốn xéo ít nhất vẫn còn đến hai năm nữa.
Nhưng Giang Yến Ni không thể phí hoài hai năm nữa. Trước đây cô đã phí mất mấy năm trời với mấy gã đàn ông, thế nhưng cô chẳng thu lại được bất cứ thứ gì.
Thế nhưng hôm nay, chờ đợi Trịnh Tuyết Thành không phải là một người đàn bà nóng bỏng mà là một câu hỏi:
- Anh có lấy em không?
/25
|