Sau 1 ngày 1 đêm theo dõi thì cuối cùng Như cũng đc ra viện. Tập đoàn rắc rối đã chính thức ra mặt bảo hộ cho Khánh Như, đồng nghĩa với việc cô đã là thành viên của tập đoàn. Tập đoàn rắc rối giờ đã là 10 ng. 10 số phận định mệnh khác nhau.....
---
-Như, Như. Chờ chị với- Thảo chạy theo Như muốn hụt hơi.
-Ủa. Chị Thảo. Có việc gì mà chị chạy gấp thế?- Như xoay ng, nghiêng đầu hỏi Thảo.
-Em vẫn đang đi làm thêm phải ko? Thế em ở đâu?- Sải đều bước chân. Thảo dịu giọng hỏi.
-Vâng. Em đi làm bồi bàn trong nhà hàng ăn uống. Còn ở thì em ở trọ
-Vậy hay qua chỗ chị làm đi. Osin 10 triệu 1 tháng, nuôi ăn, học, nghỉ. Em nghĩ sao?
-Dạ? Có chỗ làm osin lương cao thế ạ? Vâng, nếu đc thì em sẽ chuyển qua chỗ chị làm.
-Vậy nhé! Hết buổi hôm nay chị chờ em ở cổng trường khu đại học. Ta đi lấy đồ rồi đến nhà chủ luôn. Bye em
Thảo nói rồi quay lưng đi. Trên môi nở nụ cười ngạo nghễ chiến thắng.
-Cảm ơn chị dâu em nhiều- Nhi và Kỳ đi ra cười toe toét với Thảo.
-Có gì đâu. Đằng nào Như cũng là Nhị thiếu phu nhân Bạch gia mà. Đúng ko Kỳ?- Thảo giở giọng châm chọc Kỳ. Cậu ko trả lời, chỉ tủm tỉm gãi đầu cười. A! Nghi lắm nhé!
Tan học, Như và Thảo cùng nhau đi lấy đồ rồi đến căn nhà gỗ nhỏ- thế giới riêng của bộ 3 Bạch gia.
Như thật sự rất bất ngờ. Có 1 nơi đẹp như trong cổ tích thế này sao? Từ trên cao có 1 cái thác đổ nước xuống. Tạo thành 1 dòng chảy khoanh tròn 1 khoảng đất. Bắc qua dòng nước là 1 cây cầu bằng gỗ có mái là lá cọ che. Nằm trên khoảng đất kia là 1 ngôi nhà gỗ xinh xắn. Trong vườn là đủ thứ hoa đẹp tỏa ngát hương đung đưa theo gió, ở cạnh ngôi nhà là 1 cái xích đu ghế trắng, dây xích xám và cột chống hồng, ngay cạnh đó là 1 bộ bàn ghế đá với các kiểu ghế khác nhau. Cuối cùng là hàng rào màu xám bao bọc lấy ngôi nhà.
Nơi này ko khí thật trong lành. Nếu đi với vận tốc ôtô và thêm khoảng 30p cuốc bộ(vì ôtô công cộng ko vào đc đây) thì phải khoảng 1tiếng rưỡi mới có thể hòa vào lòng Hà thành đc.
-Mau vào thôi em- Thảo dục Như. Lòng khẽ mỉm cười tò mò ko biết phản ứng của Như 10p nữ sẽ ra sao.
Thảo đẩy cánh cổng màu xám đi vào. Thấp thoáng xa xa, dưới gốc cây là bộ bàn ghế đá. Ở đó có 1 ng con đang nhâm nhi ly cafe đen ko đường.
-Anh Vũ- Thảo vẫy tay.
Vũ ngẩng đầu lên, khóe môi hơi nhếch lên như cười như ko. Rồi chợt ra điều gì đó, Vũ đưa ngón trỏ lên miệng ra dấu im lặng.
---
-Như, Như. Chờ chị với- Thảo chạy theo Như muốn hụt hơi.
-Ủa. Chị Thảo. Có việc gì mà chị chạy gấp thế?- Như xoay ng, nghiêng đầu hỏi Thảo.
-Em vẫn đang đi làm thêm phải ko? Thế em ở đâu?- Sải đều bước chân. Thảo dịu giọng hỏi.
-Vâng. Em đi làm bồi bàn trong nhà hàng ăn uống. Còn ở thì em ở trọ
-Vậy hay qua chỗ chị làm đi. Osin 10 triệu 1 tháng, nuôi ăn, học, nghỉ. Em nghĩ sao?
-Dạ? Có chỗ làm osin lương cao thế ạ? Vâng, nếu đc thì em sẽ chuyển qua chỗ chị làm.
-Vậy nhé! Hết buổi hôm nay chị chờ em ở cổng trường khu đại học. Ta đi lấy đồ rồi đến nhà chủ luôn. Bye em
Thảo nói rồi quay lưng đi. Trên môi nở nụ cười ngạo nghễ chiến thắng.
-Cảm ơn chị dâu em nhiều- Nhi và Kỳ đi ra cười toe toét với Thảo.
-Có gì đâu. Đằng nào Như cũng là Nhị thiếu phu nhân Bạch gia mà. Đúng ko Kỳ?- Thảo giở giọng châm chọc Kỳ. Cậu ko trả lời, chỉ tủm tỉm gãi đầu cười. A! Nghi lắm nhé!
Tan học, Như và Thảo cùng nhau đi lấy đồ rồi đến căn nhà gỗ nhỏ- thế giới riêng của bộ 3 Bạch gia.
Như thật sự rất bất ngờ. Có 1 nơi đẹp như trong cổ tích thế này sao? Từ trên cao có 1 cái thác đổ nước xuống. Tạo thành 1 dòng chảy khoanh tròn 1 khoảng đất. Bắc qua dòng nước là 1 cây cầu bằng gỗ có mái là lá cọ che. Nằm trên khoảng đất kia là 1 ngôi nhà gỗ xinh xắn. Trong vườn là đủ thứ hoa đẹp tỏa ngát hương đung đưa theo gió, ở cạnh ngôi nhà là 1 cái xích đu ghế trắng, dây xích xám và cột chống hồng, ngay cạnh đó là 1 bộ bàn ghế đá với các kiểu ghế khác nhau. Cuối cùng là hàng rào màu xám bao bọc lấy ngôi nhà.
Nơi này ko khí thật trong lành. Nếu đi với vận tốc ôtô và thêm khoảng 30p cuốc bộ(vì ôtô công cộng ko vào đc đây) thì phải khoảng 1tiếng rưỡi mới có thể hòa vào lòng Hà thành đc.
-Mau vào thôi em- Thảo dục Như. Lòng khẽ mỉm cười tò mò ko biết phản ứng của Như 10p nữ sẽ ra sao.
Thảo đẩy cánh cổng màu xám đi vào. Thấp thoáng xa xa, dưới gốc cây là bộ bàn ghế đá. Ở đó có 1 ng con đang nhâm nhi ly cafe đen ko đường.
-Anh Vũ- Thảo vẫy tay.
Vũ ngẩng đầu lên, khóe môi hơi nhếch lên như cười như ko. Rồi chợt ra điều gì đó, Vũ đưa ngón trỏ lên miệng ra dấu im lặng.
/215
|