Khoảng 20p sau thì tất cả đã có mặt đông đủ tại phòng ăn. Tập đoàn rắc rối nhìn nhau đầy ẩn ý, thực sự thì Hải Anh rất giống Nhi đấy!
-Hải Anh này. Cho hỏih liệu cô có muốn khôi phục trí nhớ ko?- Phong đánh bạo hỏi.
Hải Anh sững ng lại. Khôi phục trí nhớ ư? Đó là điều mà cô bé chưa bao giờ nghĩ tới. Cuộc sống hiện tại của cô cùng Minh Nhật thực sự rất tốt mà, nhưng còn qúa khứ của cô thì sao?
-Có thể à?- Hải Anh e dè nhìn Phong hỏi lại. Đôi mắt màu cà phê xoáy sâu vào đôi mắt màu hổ phách của Phong.
Chợt, Hải Anh ôm đầu lắc mạnh. Chuyện quái gì thế này? Lại là đôi mắt hổ phách bí ẩn đó, từng hình ảnh rời rạc hiện lên trong tâm trí cô bé. Hải Anh đang cãi nhau với ai đó, rồi cô bé bị 2 ng con gái 1 tóc thả xõa, 1 tết bím lệch lôi đi. Rồi cô lại đang cãi nhau với ai đó nữa, đôi mắt màu đen sâu thẳm, mái tóc đỏ hung vuốt keo...
Họ là ai? Tại sao cô lại có những kí ức này? Họ phải qúa khứ của cô ko? Cô là ai? Tại sao cô bị mất trí nhớ???
-Hải Anh, bình tĩnh nào. Từ từ rồi em sẽ nhớ ra mà- Minh Nhật vội vỗ vai Hải Anh.
1 lúc sau thì cơn đau đầu cũng đã qua đi. Hải Anh run run giọng nói ra quyết định của mình:
-Nhờ mọi ng giúp Hải Anh khôi phục trí nhớ.
- - - - -
Đêm nay là 1 tối đầy sao. Minh Nhật cùng Hải Anh ra khuôn viên, ngả lưng trên nền cỏ êm xanh để ngắm sao trời.
-Tiểu Anh này, từ trước đến giờ quan hệ giữa 2 chúng ta là gì nhỉ?- Minh Nhật mắt nhìn lên trời hỏi Hải Anh.
-Anh em chứ sao. Anh hỏi lạ- Hải Anh hồn nhiên trả lời lại.
-Ừh ha. Phải rồi. Vậy mà anh ko nghĩ ra. Xem nào, kỉ niệm của chúng ta nhiều ghê ý chứ. Có lần em trốn trên cây làm anh đi tìm cả buổi ko ra. Rồi những đêm trăng sáng, chúng ta vui vẻ mở tiệc đêm ngoài trời, đốt đống lửa lên và nhảy múa, hát hò quanh đống lửa cùng mấy ng giúp việc và ông quản gia. Rồi bình rượu sâm nghìn năm mãi anh mới mua đc em cũng phá. Lần đó em uống say bí tỉ còn gì. Nhưng, em cũng thật vô tâm Tiểu Anh à! Anh ko coi em là em gái đâu. Anh... Yêu em, rất nhiều!- Minh Nhật quay sang thì thấy Hải Anh đã ngủ tự lúc nào. Cô bé vẫn thế, vẫn thật hồn nhiên và vô tư. Nhật lặng lẽ ngắm nhìn Hải Anh, anh ko dám chắc sau khi cô bé khôi phục trí nhớ, anh còn có thể ngăm nhìn Hải Anh hay ko.
-Hải Anh này. Cho hỏih liệu cô có muốn khôi phục trí nhớ ko?- Phong đánh bạo hỏi.
Hải Anh sững ng lại. Khôi phục trí nhớ ư? Đó là điều mà cô bé chưa bao giờ nghĩ tới. Cuộc sống hiện tại của cô cùng Minh Nhật thực sự rất tốt mà, nhưng còn qúa khứ của cô thì sao?
-Có thể à?- Hải Anh e dè nhìn Phong hỏi lại. Đôi mắt màu cà phê xoáy sâu vào đôi mắt màu hổ phách của Phong.
Chợt, Hải Anh ôm đầu lắc mạnh. Chuyện quái gì thế này? Lại là đôi mắt hổ phách bí ẩn đó, từng hình ảnh rời rạc hiện lên trong tâm trí cô bé. Hải Anh đang cãi nhau với ai đó, rồi cô bé bị 2 ng con gái 1 tóc thả xõa, 1 tết bím lệch lôi đi. Rồi cô lại đang cãi nhau với ai đó nữa, đôi mắt màu đen sâu thẳm, mái tóc đỏ hung vuốt keo...
Họ là ai? Tại sao cô lại có những kí ức này? Họ phải qúa khứ của cô ko? Cô là ai? Tại sao cô bị mất trí nhớ???
-Hải Anh, bình tĩnh nào. Từ từ rồi em sẽ nhớ ra mà- Minh Nhật vội vỗ vai Hải Anh.
1 lúc sau thì cơn đau đầu cũng đã qua đi. Hải Anh run run giọng nói ra quyết định của mình:
-Nhờ mọi ng giúp Hải Anh khôi phục trí nhớ.
- - - - -
Đêm nay là 1 tối đầy sao. Minh Nhật cùng Hải Anh ra khuôn viên, ngả lưng trên nền cỏ êm xanh để ngắm sao trời.
-Tiểu Anh này, từ trước đến giờ quan hệ giữa 2 chúng ta là gì nhỉ?- Minh Nhật mắt nhìn lên trời hỏi Hải Anh.
-Anh em chứ sao. Anh hỏi lạ- Hải Anh hồn nhiên trả lời lại.
-Ừh ha. Phải rồi. Vậy mà anh ko nghĩ ra. Xem nào, kỉ niệm của chúng ta nhiều ghê ý chứ. Có lần em trốn trên cây làm anh đi tìm cả buổi ko ra. Rồi những đêm trăng sáng, chúng ta vui vẻ mở tiệc đêm ngoài trời, đốt đống lửa lên và nhảy múa, hát hò quanh đống lửa cùng mấy ng giúp việc và ông quản gia. Rồi bình rượu sâm nghìn năm mãi anh mới mua đc em cũng phá. Lần đó em uống say bí tỉ còn gì. Nhưng, em cũng thật vô tâm Tiểu Anh à! Anh ko coi em là em gái đâu. Anh... Yêu em, rất nhiều!- Minh Nhật quay sang thì thấy Hải Anh đã ngủ tự lúc nào. Cô bé vẫn thế, vẫn thật hồn nhiên và vô tư. Nhật lặng lẽ ngắm nhìn Hải Anh, anh ko dám chắc sau khi cô bé khôi phục trí nhớ, anh còn có thể ngăm nhìn Hải Anh hay ko.
/215
|