Nhi ngồi trong phòng khách của biệt thự họ Bạch đầy sang trọng mà chả giữ ý tứ gì cả. 1 đống manga Nhật vứt tứ tung, xung quanh toàn vỏ bim bim rồi bắp rang bơ. Dám cá Vũ mà nhìn thấy cảnh em gái mình ăn linh tinh thế này chắc tức trào máu họng mất.
-Tiểu thư- 1 cô hầu rón rén lại gần Nhi nhỏ giọng gọi.
Mãi ko thấy Nhi trả lời, cô hầu tiếp tục gọi và lay lay Nhi:
-Tiểu thư, tiểu thư.
-Huh? Chị gọi em?- Nhi nghệt mặt ra nhìn cô hầu rồi chỉ vào mình hỏi.
-Dạ, vâng- cô hầu cúi đầu kính cẩn nói.
-Chị bao nhiêu tuổi rồi?- giọng Nhi khẽ đanh lại, đôi mắt ko còn nét trẻ con nữa.
-Dạ, 26t ạ.
-Tốt. Thứ nhất, em năm nay mới 20t. Theo vai vế em mới là ng phải vâng dạ mới đúng chứ đâu phải chị. Thứ 2, em có tên là Nhi hẳn hoi chứ em đâu tên Tiểu thư mà chị gọi?
-Ơ... Nhưng mà...
-Ko nhưng nhị gì cả. Trong nhà này 1 khi đã có mặt em là phải bình đẳng có trên dưới theo tuổi tác. Mà chị tìm em có việc gì ko?- Nhi nhấp 1 ngụm nước hỏi.
-À, có 1 ng xưng là quản gia gì đó muốn gặp Tiểu...à muốn gặp em.
-Đc rồi, chị cứ làm việc đi- Nhi gật đầu rồi đi ra ngoài khuôn viên-nơi có thể gọi là "phòng chờ ngoài thiên nhiên" cho khách.
Vừa thấy bóng dáng Nhi, vị quản gia đứng dậy cúi đầu chào:
-Cô chủ.
-Là bác ạ? Bác cứ gọi cháu là Tiểu Anh đc rồi- Nhi mỉm cười rạng rỡ nhảy đến ôm chầm lấy ng quản gia nhà Minh Quân(do lâu t.g k post nên quên mất tên nv này, k nhớ là Nhật hay Quân nữa. Có j mong m.n bỏ qua).
-Nhưng cô chủ là Tiểu thư Bạch gia cơ mà.
-Bác cứ gọi cháu vậy đi. 1 tiếng cô chủ, 2 tiếng tiểu thư cháu ko quen- Nhi ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện vùng vằng nói.
-Tiểu Anh, ta nghĩ là cháu nên đọc cái này.
Vị quản gia đưa ra 1 phong thư màu trắng muốt, tay run run như đang cố kìm nén điều gì đó.
1 bí mật khủng khiếp chăng?
"Tiểu Anh thân mến,
Em hãy cho phép anh gọi em là Tiểu Anh nhé? Bởi đối với anh, em mãi mãi là cô bé thiên thần tinh nghịch từ biển cả mà thôi. Có lẽ khi em đọc đc những dòng chữ này thì anh đã đi rất xa em rồi. Đến 1 nơi mà em ko thể nào đi đc. Anh đã muốn hét lên rằng "Anh yêu em" nhưng anh lại ko đủ can đảm. Nhưng Tiểu Anh của anh yên tâm. Dù em có ở đâu, có đang bị làm sao đi chăng nữa thì anh sẽ mãi mãi luôn bên em. Cười thật nhiều nhé Tiểu Anh! Anh, yêu cô thiên thần từ biển rất nhiều!"
-Cậu Phong- ng quản gia ngước lên ngạc nhiên khi nhìn thấy Phong đứng ngay sau lưng Nhi và đã đọc đc những dòng chữ cuối cùng của lá thư
"Phong này, Tiểu Anh thuộc về cậu, mãi mãi là như vậy. Giữ Tiểu Anh cho cẩn thận. Đừng làm cô bé buồn nhé! Chúc 2 ng hạnh phúc"
Bao đêm trôi qua chỉ thêm buốt giá con tim.
Nhớ hoài dù là trong giấc mơ.
Bao năm qua đi dường như chẳng thể yêu ai.
Vẫn yêu em nên chẳng yêu được ai.
Người tôi yêu, tỉnh giấc vào lúc trưa hay ban chiều.
Và thường có thói quen thích nuông chiều.
Mong người kia sẽ hiểu, không hay giận hờn vu vơ.
Vì em tôi nay vẫn còn ngây thơ.
[ĐK] :
Nếu một ngày em lỡ khóc sướt mướt chẳng thể dỗ dành.
Thì xin ai kia hãy khóc với những cảm thông của chính mình.
Em sẽ ngừng khóc, em sẽ cười thôi.
Vì người tôi yêu giận dỗi nên mít ướt như vậy thôi !
Nếu hai người lỡ có những cãi vã chẳng thể giải hòa.
Thì xin ai kia nhận lỗi, dẫu lỗi ấy chẳng phải do mình.
Em thôi giận dỗi, em sẽ cười thôi.
Vì người tôi yêu duy nhất chỉ có em mà thôi.
Yêu em lâu rồi.................
(Người Tôi Yêu)
-Tiểu thư- 1 cô hầu rón rén lại gần Nhi nhỏ giọng gọi.
Mãi ko thấy Nhi trả lời, cô hầu tiếp tục gọi và lay lay Nhi:
-Tiểu thư, tiểu thư.
-Huh? Chị gọi em?- Nhi nghệt mặt ra nhìn cô hầu rồi chỉ vào mình hỏi.
-Dạ, vâng- cô hầu cúi đầu kính cẩn nói.
-Chị bao nhiêu tuổi rồi?- giọng Nhi khẽ đanh lại, đôi mắt ko còn nét trẻ con nữa.
-Dạ, 26t ạ.
-Tốt. Thứ nhất, em năm nay mới 20t. Theo vai vế em mới là ng phải vâng dạ mới đúng chứ đâu phải chị. Thứ 2, em có tên là Nhi hẳn hoi chứ em đâu tên Tiểu thư mà chị gọi?
-Ơ... Nhưng mà...
-Ko nhưng nhị gì cả. Trong nhà này 1 khi đã có mặt em là phải bình đẳng có trên dưới theo tuổi tác. Mà chị tìm em có việc gì ko?- Nhi nhấp 1 ngụm nước hỏi.
-À, có 1 ng xưng là quản gia gì đó muốn gặp Tiểu...à muốn gặp em.
-Đc rồi, chị cứ làm việc đi- Nhi gật đầu rồi đi ra ngoài khuôn viên-nơi có thể gọi là "phòng chờ ngoài thiên nhiên" cho khách.
Vừa thấy bóng dáng Nhi, vị quản gia đứng dậy cúi đầu chào:
-Cô chủ.
-Là bác ạ? Bác cứ gọi cháu là Tiểu Anh đc rồi- Nhi mỉm cười rạng rỡ nhảy đến ôm chầm lấy ng quản gia nhà Minh Quân(do lâu t.g k post nên quên mất tên nv này, k nhớ là Nhật hay Quân nữa. Có j mong m.n bỏ qua).
-Nhưng cô chủ là Tiểu thư Bạch gia cơ mà.
-Bác cứ gọi cháu vậy đi. 1 tiếng cô chủ, 2 tiếng tiểu thư cháu ko quen- Nhi ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện vùng vằng nói.
-Tiểu Anh, ta nghĩ là cháu nên đọc cái này.
Vị quản gia đưa ra 1 phong thư màu trắng muốt, tay run run như đang cố kìm nén điều gì đó.
1 bí mật khủng khiếp chăng?
"Tiểu Anh thân mến,
Em hãy cho phép anh gọi em là Tiểu Anh nhé? Bởi đối với anh, em mãi mãi là cô bé thiên thần tinh nghịch từ biển cả mà thôi. Có lẽ khi em đọc đc những dòng chữ này thì anh đã đi rất xa em rồi. Đến 1 nơi mà em ko thể nào đi đc. Anh đã muốn hét lên rằng "Anh yêu em" nhưng anh lại ko đủ can đảm. Nhưng Tiểu Anh của anh yên tâm. Dù em có ở đâu, có đang bị làm sao đi chăng nữa thì anh sẽ mãi mãi luôn bên em. Cười thật nhiều nhé Tiểu Anh! Anh, yêu cô thiên thần từ biển rất nhiều!"
-Cậu Phong- ng quản gia ngước lên ngạc nhiên khi nhìn thấy Phong đứng ngay sau lưng Nhi và đã đọc đc những dòng chữ cuối cùng của lá thư
"Phong này, Tiểu Anh thuộc về cậu, mãi mãi là như vậy. Giữ Tiểu Anh cho cẩn thận. Đừng làm cô bé buồn nhé! Chúc 2 ng hạnh phúc"
Bao đêm trôi qua chỉ thêm buốt giá con tim.
Nhớ hoài dù là trong giấc mơ.
Bao năm qua đi dường như chẳng thể yêu ai.
Vẫn yêu em nên chẳng yêu được ai.
Người tôi yêu, tỉnh giấc vào lúc trưa hay ban chiều.
Và thường có thói quen thích nuông chiều.
Mong người kia sẽ hiểu, không hay giận hờn vu vơ.
Vì em tôi nay vẫn còn ngây thơ.
[ĐK] :
Nếu một ngày em lỡ khóc sướt mướt chẳng thể dỗ dành.
Thì xin ai kia hãy khóc với những cảm thông của chính mình.
Em sẽ ngừng khóc, em sẽ cười thôi.
Vì người tôi yêu giận dỗi nên mít ướt như vậy thôi !
Nếu hai người lỡ có những cãi vã chẳng thể giải hòa.
Thì xin ai kia nhận lỗi, dẫu lỗi ấy chẳng phải do mình.
Em thôi giận dỗi, em sẽ cười thôi.
Vì người tôi yêu duy nhất chỉ có em mà thôi.
Yêu em lâu rồi.................
(Người Tôi Yêu)
/215
|