Là Ly hẹn Phong ra phía đài phun nước của khu đại học nói chút chuyện. Cô ấy còn hứa, sau khi nói chuyện xong sẽ ko làm phiền Phong và Nhi nữa.
- - - -
Ly cuốn lọn tóc vào ngón tay nghịch, đôi mắt ánh lên tia nhìn thích thú.
-Có chuyện gì?- Phong đút tay túi quần cao ngạo hỏi Ly.
-Để tôi nói nhé! Có phải khi bé, cậu đã từng bị truy sát phải ko? Ng cứu cậu là 1 cô bé?- đôi mắt Ly đượm buồn mường tượng ra qúa khứ xa xăm.
-Sao cô biết?- Phong bất ngờ hỏi lại. Ko lẽ Ly là cô bé đó?
-Vì tôi là ng đã cứu cậu!
Đất trời như quay cuồng tối sầm lại. Phong im như phỗng, ng cậu ghét nhất lại là ng cậu nợ 1 mạng sống. Khi đó đã có ng gọi tên cô bé nhưng cậu ko nghe rõ lắm vì còn bận suy nghĩ với những ng đang truy sát mình. Cậu đã hứa rằng, nếu gặp lại cô bé đó thì cậu sẽ trả ơn cô, bằng mọi giá!
(Nhi và Ly, nghe có vẻ phát âm giống nhau)
-Vậy giờ cô muốn gì?- tuy là hỏi nhưng Phong đã có sẵn câu trả lời.
-Thứ mà tôi muốn nhất, là cậu. Chia tay Nhi đi- miệng Ly nở 1 nụ cười bán nguyệt. Con át chủ bài của cô là đây.
-Tôi...- Phong bối rối. 1 bên là tình, 1 bên là nghĩa. Làm sao đây?
-Tôi biết mà- nước mắt Ly chợt lăn dài- dù đổi cả mạng sống. Thì tôi mãi ko có đc cậu.
-Đc rồi. Cứ làm như cô muốn đi- Phong quay lưng, giọng lạnh băng nói rồi bỏ đi.
- - - - -
Thu dọn sách vở ra về mà trong lòng Nhi thấp thỏm mãi ko yên. Sao Phong đi mãi ko về vậy nhỉ? Gọi điện thì ko bắt máy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- - - -
Ly cuốn lọn tóc vào ngón tay nghịch, đôi mắt ánh lên tia nhìn thích thú.
-Có chuyện gì?- Phong đút tay túi quần cao ngạo hỏi Ly.
-Để tôi nói nhé! Có phải khi bé, cậu đã từng bị truy sát phải ko? Ng cứu cậu là 1 cô bé?- đôi mắt Ly đượm buồn mường tượng ra qúa khứ xa xăm.
-Sao cô biết?- Phong bất ngờ hỏi lại. Ko lẽ Ly là cô bé đó?
-Vì tôi là ng đã cứu cậu!
Đất trời như quay cuồng tối sầm lại. Phong im như phỗng, ng cậu ghét nhất lại là ng cậu nợ 1 mạng sống. Khi đó đã có ng gọi tên cô bé nhưng cậu ko nghe rõ lắm vì còn bận suy nghĩ với những ng đang truy sát mình. Cậu đã hứa rằng, nếu gặp lại cô bé đó thì cậu sẽ trả ơn cô, bằng mọi giá!
(Nhi và Ly, nghe có vẻ phát âm giống nhau)
-Vậy giờ cô muốn gì?- tuy là hỏi nhưng Phong đã có sẵn câu trả lời.
-Thứ mà tôi muốn nhất, là cậu. Chia tay Nhi đi- miệng Ly nở 1 nụ cười bán nguyệt. Con át chủ bài của cô là đây.
-Tôi...- Phong bối rối. 1 bên là tình, 1 bên là nghĩa. Làm sao đây?
-Tôi biết mà- nước mắt Ly chợt lăn dài- dù đổi cả mạng sống. Thì tôi mãi ko có đc cậu.
-Đc rồi. Cứ làm như cô muốn đi- Phong quay lưng, giọng lạnh băng nói rồi bỏ đi.
- - - - -
Thu dọn sách vở ra về mà trong lòng Nhi thấp thỏm mãi ko yên. Sao Phong đi mãi ko về vậy nhỉ? Gọi điện thì ko bắt máy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
/215
|