- Cô ta đau lòng như vậy thì anh đã làm gì cô ta hả? - Bây giờ thì anh đã không chịu nỗi nữa rồi. Anh nói bằng giọng giận dữ rồi lao tới chỗ Kiệt nắm cổ áo Kiệt.
- Vậy là cái gì của cô ấy mà tra hỏi tôi như thế chứ hả? Anh không liên quan đến chuyện này nên đừng cố tìm hiểu làm gì. Và tôi nhắc anh 1 điều rằng: Cô ấy là của tôi, anh đừng lạm dụng những thời gian 2 người bên nhau mà lấn tới.- Kiệt gỡ tay anh ra khỏi cổ áo.- Tôi về.
Kiệt nói rồi đi ra khỏi phòng để lại anh đứng chôn chân thẫn thờ. Cô có còn yêu Kiệt không, cô có cho anh cơ hội hay không. Mấy ngày qua anh đã luôn suy nghĩ về cô mà không hề biết lý do, anh nhớ những lúc cô cười, cô cãi nhau với anh, nhớ những lúc 2 người đi bên nhau như hình với bóng trong các cuộc đi gặp đối tác. Khi nghe Kiệt nói vậy thì tim anh đau không diễn tả nổi, chắng lẽ anh đã thích cô rồi sao, không, không thể nào. Lúc bên cô anh thấy rất yên bình, không hề có chút căng thẳng, nụ cười đó và những cử chỉ ấm áp anh dành cho cô dù chỉ trong vài tuần nhưng anh rất nhớ, nhớ nhiều lắm. Bây giờ người yêu cũ của cô trở lại, liệu anh sẽ thắng, liệu anh có dành được cô hay không. Anh không biết, anh phải làm sao đây. Nhưng anh sẽ không bỏ cuộc như vậy đâu, anh phải dành được cô, không thể để cô rơi vào tay của tên sở khanh kia được. Anh nghĩ rồi đi ra khỏi phòng, căn phòng đã yên tĩnh hẳn và không hề có một bóng người nào.
* Phòng Tổng Giám Đốc:
Nhỏ căm phẫn nhìn anh chàng kia, anh lại về đây à, về đây để hành hạ trái tim nhỏ nữa hay sao. Nhỏ đau vậy đủ rồi không cần thêm đâu, nhỏ sẽ không yếu đuối như xưa nữa, không khóc lóc thảm thương xin anh hay làm gì để người ta nhận ra sự yếu đuối trong mình nữa. Người con trai này không xứng để nhỏ phải yêu hay thương, anh không xứng. Nhỏ sẽ cho anh thấy, nhỏ không hề yếu đuối như trước mà trước mặt anh bây giờ là một người vô cùng mạnh mẽ. Nhỏ nhìn anh chàng rồi quay đi như không hề quen biết làm anh chàng dấy lên cảm xúc đau buồn. Anh luôn nhớ nhung nhỏ, yêu nhỏ không dứt và... anh cũng rất hối hận với quyết định chia tay của mình. Anh chia tay dứt khoát để vậy cả 2 đau đến thế nào, để cả 2 con tim bị dằn vặt từng ngày không dứt. Cả 2 yêu nhau đến thế nào mà anh chỉ nói 1 câu rồi quay lưng đi như anh chưa bao giờ yêu nhỏ. Anh cũng đau lắm chứ nhưng làm gì được ngoài chuyện chia tay khi cả 2 đang trong tình trạng ép buộc. Nhỏ không hề biết anh đã suy nghĩ, đắn đo thế nào khi quyết định chuyện 2 đứa chia tay nhau. Bây giờ thì sao chứ, quay đi như chưa hề quen biết, chưa hề yêu nhau mà hoàn toàn chỉ là Người Xa Lạ, anh hối hận rồi, hối hận thật rồi, ước gì ngày ấy anh suy nghĩ lạc quan một chút thì bây giờ đã không như vậy rồi.
- Chào Sếp, Đây là ai vậy?- Nhỏ hỏi cắt đứt dòng suy nghĩ của anh chàng và thêm vào đó một câu làm tim anh thắt lại. Nhỏ phũ phàng quá rồi.
- À, My. Đây là Tổng Giám Đốc *Kha Anh Hiếu của tập đoàn K.I. 2 người làm quen với nhau đi.- Cậu nói.
- Chào Tổng Giám Đốc Kha Anh Hiếu, rất vui được làm quen với ngài. Tôi là Hàn My. Là THƯ KÝ của Tổng Giám Đốc Trần Hàn Minh Tuấn đây ạ.- Nhỏ nói và nhấn mạnh từ " thư kí " cho anh chàng nghe.
Anh chàng kinh ngạc nhìn nhỏ, cái gì cơ, nhỏ làm thư ký cho cậu á. Không thể tin được, khi anh biết nhỏ thì nhỏ chỉ là một tiểu thư yếu đuối mà thôi. Lúc đó nhỏ không làm gì được ngoài chơi đùa cùng tụi nó và bọn anh nhưng bây giờ nhỏ lại...
- Sao thế? Có chuyện gì à?- Nhỏ hỏi Hiếu.
- À, không có gì đâu.- Hiếu xua tay.
- Ừ. - Nhỏ nói rồi đi đến trước mặt cậu đưa sấp giấy cùng tờ giấy xin nghỉ phép rồi nói tiếp.- Tôi sẽ nghỉ 2 tuần và đây là lịch trình cho công việc trong 2 tuần đấy.
- Cái gì? Cô muốn nghỉ à? 2 tuần lận á.- Cậu kinh ngạc nhìn nhỏ. - Ừ. Tôi xin phép.- Nhỏ nói rồi bước đi.
- Anh nói chuyện với em một chút có được không.- Hiếu kéo tay nhỏ lại rồi nói.
- Tôi có chuyện gì để nói với anh sao, thưa Tổng Giám Đốc Kha Anh Hiếu.- Nhỏ nghiêng đầu nhìn Hiếu.
- Có chứ. Rất nhiều là đằng khác.- Hiếu nhìn thẳng vào mắt nhỏ bằng ánh nhìn vô cùng yêu thương cùng nhớ nhung nhưng nhỏ không muốn đón nhận mà quay đi.
- Nhưng tôi không muốn nói chuyện với anh.- Nhỏ nói.
- Tại sao em lại không muốn nói chuyện với anh chứ?- Hiếu hỏi nhỏ mà lòng đau thắt khi nghe đến 2 từ " không muốn".
- Tại sao tôi phải trả lời anh? Không liên quan đến anh đâu, phiền anh buông tay tôi ra để tôi còn về.- Nhỏ vung tay ra nhưng Hiếu nắm chặt như muốn bóp nát cổ tay cô vậy.
- Em sao vậy hả Kamin?- Hiếu nhìn nhỏ với ánh mắt đau buồn xen lẫn chút tức giận.
Hiếu gọi tên nhỏ sao? Nhỏ không cho anh gọi như vậy đâu. Anh không xứng để được gọi tên thật của nhỏ. Anh không được gọi, không bao giồ được gọi dù chỉ là một lần.
- Xin anh cẩn thận lời nói của mình, tôi không quen biết gì anh mà anh lại gọi tên tôi như vậy.- Nhỏ nói.
- Tại sao anh không được gọi tên em? Tại sao hả?- Hiếu nói như gần hét.
- Xin lỗi anh nhưng đây là công ty nên khuyên anh đừng làm phiền ạ.- Nhỏ bình thản nói mà không biết khuôn mặt Hiếu đã đổi lên vì tức giận.
- Kamin, em làm sao vậy hả? Em coi anh là người xa lạ như vậy sao. Tại sao em thay đổi nhiều đến thế, chẳng lẽ em quên anh rồi sao.- Hiếu quát to lên.
- VẬY ĐÓ THÌ SAO? TÔI QUÊN ANH RỒI ĐẤY, ANH ĐÁNG ĐỂ TÔI QUÊN VÀ KHÔNG BAO GIỜ ĐÁNG ĐỂ TÔI BỎ VÀO TÂM TRÍ VÀ TRÁI TIM ANH HIỂU CHƯA? NGƯỜI NHƯ ANH KHÔNG BAO GIỜ XỨNG VỚI TÔI ĐÂU.- Nhỏ hét to hơn cả Hiếu làm cả 2 kinh ngạc. Hiếu nghe từng lời từng chữ mà lòng như cả con dao đâm mạnh vào. Lòng anh đau như thắt lại, nhỏ quên anh thật rồi, anh không xứng với nhỏ sao. Đúng vậy, anh đã lừa dối nhỏ, xem nhỏ như trò chơi thì làm sao nhỏ có thể để anh vào tim và tâm trí chứ.
Nhỏ hét rồi chạy ra khỏi phòng, bỏ lại 2 người con trai trong phòng. 1 người thì khó hiểu nhìn nhỏ và người kia còn người kia thì thất vọng, buồn bã và đau khổ. Hiếu ngồi bệt xuống sàn, ôm mặt, lộ rõ vẻ đau khổ. Cậu đi tới trước mặt Hiếu và hỏi:
- Anh là gì mà cô ấy phải nhớ và quên?
- Tôi là người yêu cũ của cô ấy.- Hiếu trả lời.
- Ồ.- Cậu ồ 1 tiếng rồi xông tới kéo cổ áo Hiếu và nói tiếp.- Anh làm phiền cô ấy rồi đó. TRánh xa cô ấy ra đi, nếu anh muốn cô ấy hạnh phúc thì hãy buông tha cho cô ấy đi. Anh hiểu không?
- Không. Tôi sẽ làm cho cô ấy yêu tôi lại và sẽ luôn luôn yêu tôi.- Hiếu đứng dậy nói.
- Anh... Cô ấy là của tôi.- Cậu hét.
- Cái gì? Anh đừng mơ mộng, anh chưa "mua" được cô ấy trong khoảng thời gian ngắn như vậy đâu. Cô ấy sẽ là của tôi và mãi mãi là của tôi thôi.- Hiếu vỗ vai cậu nói.
- Hừ, chờ xem. Ai có được cô ấy nhé. Bây giờ thì mời anh về.- Cậu nói rồi đi tới bàn làm việc.
- Được thôi.- Hiếu nói rồi đi ra khỏi phòng.
Cậu ngồi suy nghĩ về những việc đã xảy ra mới lúc nãy. Hiếu là bạn trai cũ của nhỏ, vậy cậu có tính là bạn trai mới của nhỏ không. Đương nhiên là không rồi vì nhỏ đâu thích cậu mà chỉ có cậu thích nhỏ mà thôi. Cậu còn cơ hội để tỏ tình với nhỏ không nhỉ. Nhỏ có còn yêu Hiếu hay không, có còn nhớ đến Hiếu hay không. Cậu đang vô cùng rối rắm với những chuyện này rồi. Cậu làm sao mới có thể có được nhỏ và làm cho nhỏ yêu cậu đây. Cậu nghĩ rồi tăng tốc chạy ra khỏi phòng làm việc.
* Dưới sảnh:
3 cô gái đang nói chuyện với nhau, 1 cô thì mắt hơi bị sưng vì khóc, 2 cô gái kia thì sống mắt hơi đỏ nhưng không khóc. Đó là tụi nó. 3 anh chàng người yêu cũ của tụi nó về đây với mục đích gì chứ. Dằn vặt tụi nó à, tụi nó đau chưa đủ hay sao.
Đăng từ thang máy chạy ra thì thấy nó, anh chạy tới kéo tay nó rồi nói:
- Yuki, anh cần nói chuyện với em.
- Tôi không có chuyện gì để nói với anh cả. - Nó không nhìn Đăng mà nói.
- Tại sao không chứ? Em không nhưng anh thì có. Đi theo anh.- Đăng nói rồi tiếp tục kéo tay nó đi.
- Shiro, anh buông tay nó ra đi. Nó không còn chuyện gì để nói với anh nữa cả. Anh về đi.- Cô nói rồi kéo tay nó lại, nhỏ cũng giúp cô.
- Em đừng nói khi em chưa biết chuyện gì, Yui.- Đăng cố chấp kéo tay nó đi.
- Anh bỏ tay tôi ra.- Nó nói gần như hét.
- Không. - Đăng nói.
Hắn bây giờ đang từ trong thang máy bước ra, thấy Đăng và tụi nó đang giằng co kéo nó thì chạy tới kéo tay nó về phía mình.
- Anh đang làm phiền cô ấy đấy. Anh về đi.- Hắn nói.
- Tôi không về khi chưa nói rõ ràng mọi chuyện cho Yuki biết.- Đăng vẫn cố chấp.
Kiệt và Hiếu cũng đang chạy ra thang máy ngăn Đăng lại.
- Đăng, mày bình tĩnh lại coi. - Hiếu nói.
-------------------------------------
* Kha Anh Hiếu: Jack Donvel. Bạn trai cũ của nhỏ. Là người Anh- Việt. Tính cách như 2 thằng bạn nhưng vì quá yêu nhỏ mà mù quáng làm hại đến nhỏ.
- Vậy là cái gì của cô ấy mà tra hỏi tôi như thế chứ hả? Anh không liên quan đến chuyện này nên đừng cố tìm hiểu làm gì. Và tôi nhắc anh 1 điều rằng: Cô ấy là của tôi, anh đừng lạm dụng những thời gian 2 người bên nhau mà lấn tới.- Kiệt gỡ tay anh ra khỏi cổ áo.- Tôi về.
Kiệt nói rồi đi ra khỏi phòng để lại anh đứng chôn chân thẫn thờ. Cô có còn yêu Kiệt không, cô có cho anh cơ hội hay không. Mấy ngày qua anh đã luôn suy nghĩ về cô mà không hề biết lý do, anh nhớ những lúc cô cười, cô cãi nhau với anh, nhớ những lúc 2 người đi bên nhau như hình với bóng trong các cuộc đi gặp đối tác. Khi nghe Kiệt nói vậy thì tim anh đau không diễn tả nổi, chắng lẽ anh đã thích cô rồi sao, không, không thể nào. Lúc bên cô anh thấy rất yên bình, không hề có chút căng thẳng, nụ cười đó và những cử chỉ ấm áp anh dành cho cô dù chỉ trong vài tuần nhưng anh rất nhớ, nhớ nhiều lắm. Bây giờ người yêu cũ của cô trở lại, liệu anh sẽ thắng, liệu anh có dành được cô hay không. Anh không biết, anh phải làm sao đây. Nhưng anh sẽ không bỏ cuộc như vậy đâu, anh phải dành được cô, không thể để cô rơi vào tay của tên sở khanh kia được. Anh nghĩ rồi đi ra khỏi phòng, căn phòng đã yên tĩnh hẳn và không hề có một bóng người nào.
* Phòng Tổng Giám Đốc:
Nhỏ căm phẫn nhìn anh chàng kia, anh lại về đây à, về đây để hành hạ trái tim nhỏ nữa hay sao. Nhỏ đau vậy đủ rồi không cần thêm đâu, nhỏ sẽ không yếu đuối như xưa nữa, không khóc lóc thảm thương xin anh hay làm gì để người ta nhận ra sự yếu đuối trong mình nữa. Người con trai này không xứng để nhỏ phải yêu hay thương, anh không xứng. Nhỏ sẽ cho anh thấy, nhỏ không hề yếu đuối như trước mà trước mặt anh bây giờ là một người vô cùng mạnh mẽ. Nhỏ nhìn anh chàng rồi quay đi như không hề quen biết làm anh chàng dấy lên cảm xúc đau buồn. Anh luôn nhớ nhung nhỏ, yêu nhỏ không dứt và... anh cũng rất hối hận với quyết định chia tay của mình. Anh chia tay dứt khoát để vậy cả 2 đau đến thế nào, để cả 2 con tim bị dằn vặt từng ngày không dứt. Cả 2 yêu nhau đến thế nào mà anh chỉ nói 1 câu rồi quay lưng đi như anh chưa bao giờ yêu nhỏ. Anh cũng đau lắm chứ nhưng làm gì được ngoài chuyện chia tay khi cả 2 đang trong tình trạng ép buộc. Nhỏ không hề biết anh đã suy nghĩ, đắn đo thế nào khi quyết định chuyện 2 đứa chia tay nhau. Bây giờ thì sao chứ, quay đi như chưa hề quen biết, chưa hề yêu nhau mà hoàn toàn chỉ là Người Xa Lạ, anh hối hận rồi, hối hận thật rồi, ước gì ngày ấy anh suy nghĩ lạc quan một chút thì bây giờ đã không như vậy rồi.
- Chào Sếp, Đây là ai vậy?- Nhỏ hỏi cắt đứt dòng suy nghĩ của anh chàng và thêm vào đó một câu làm tim anh thắt lại. Nhỏ phũ phàng quá rồi.
- À, My. Đây là Tổng Giám Đốc *Kha Anh Hiếu của tập đoàn K.I. 2 người làm quen với nhau đi.- Cậu nói.
- Chào Tổng Giám Đốc Kha Anh Hiếu, rất vui được làm quen với ngài. Tôi là Hàn My. Là THƯ KÝ của Tổng Giám Đốc Trần Hàn Minh Tuấn đây ạ.- Nhỏ nói và nhấn mạnh từ " thư kí " cho anh chàng nghe.
Anh chàng kinh ngạc nhìn nhỏ, cái gì cơ, nhỏ làm thư ký cho cậu á. Không thể tin được, khi anh biết nhỏ thì nhỏ chỉ là một tiểu thư yếu đuối mà thôi. Lúc đó nhỏ không làm gì được ngoài chơi đùa cùng tụi nó và bọn anh nhưng bây giờ nhỏ lại...
- Sao thế? Có chuyện gì à?- Nhỏ hỏi Hiếu.
- À, không có gì đâu.- Hiếu xua tay.
- Ừ. - Nhỏ nói rồi đi đến trước mặt cậu đưa sấp giấy cùng tờ giấy xin nghỉ phép rồi nói tiếp.- Tôi sẽ nghỉ 2 tuần và đây là lịch trình cho công việc trong 2 tuần đấy.
- Cái gì? Cô muốn nghỉ à? 2 tuần lận á.- Cậu kinh ngạc nhìn nhỏ. - Ừ. Tôi xin phép.- Nhỏ nói rồi bước đi.
- Anh nói chuyện với em một chút có được không.- Hiếu kéo tay nhỏ lại rồi nói.
- Tôi có chuyện gì để nói với anh sao, thưa Tổng Giám Đốc Kha Anh Hiếu.- Nhỏ nghiêng đầu nhìn Hiếu.
- Có chứ. Rất nhiều là đằng khác.- Hiếu nhìn thẳng vào mắt nhỏ bằng ánh nhìn vô cùng yêu thương cùng nhớ nhung nhưng nhỏ không muốn đón nhận mà quay đi.
- Nhưng tôi không muốn nói chuyện với anh.- Nhỏ nói.
- Tại sao em lại không muốn nói chuyện với anh chứ?- Hiếu hỏi nhỏ mà lòng đau thắt khi nghe đến 2 từ " không muốn".
- Tại sao tôi phải trả lời anh? Không liên quan đến anh đâu, phiền anh buông tay tôi ra để tôi còn về.- Nhỏ vung tay ra nhưng Hiếu nắm chặt như muốn bóp nát cổ tay cô vậy.
- Em sao vậy hả Kamin?- Hiếu nhìn nhỏ với ánh mắt đau buồn xen lẫn chút tức giận.
Hiếu gọi tên nhỏ sao? Nhỏ không cho anh gọi như vậy đâu. Anh không xứng để được gọi tên thật của nhỏ. Anh không được gọi, không bao giồ được gọi dù chỉ là một lần.
- Xin anh cẩn thận lời nói của mình, tôi không quen biết gì anh mà anh lại gọi tên tôi như vậy.- Nhỏ nói.
- Tại sao anh không được gọi tên em? Tại sao hả?- Hiếu nói như gần hét.
- Xin lỗi anh nhưng đây là công ty nên khuyên anh đừng làm phiền ạ.- Nhỏ bình thản nói mà không biết khuôn mặt Hiếu đã đổi lên vì tức giận.
- Kamin, em làm sao vậy hả? Em coi anh là người xa lạ như vậy sao. Tại sao em thay đổi nhiều đến thế, chẳng lẽ em quên anh rồi sao.- Hiếu quát to lên.
- VẬY ĐÓ THÌ SAO? TÔI QUÊN ANH RỒI ĐẤY, ANH ĐÁNG ĐỂ TÔI QUÊN VÀ KHÔNG BAO GIỜ ĐÁNG ĐỂ TÔI BỎ VÀO TÂM TRÍ VÀ TRÁI TIM ANH HIỂU CHƯA? NGƯỜI NHƯ ANH KHÔNG BAO GIỜ XỨNG VỚI TÔI ĐÂU.- Nhỏ hét to hơn cả Hiếu làm cả 2 kinh ngạc. Hiếu nghe từng lời từng chữ mà lòng như cả con dao đâm mạnh vào. Lòng anh đau như thắt lại, nhỏ quên anh thật rồi, anh không xứng với nhỏ sao. Đúng vậy, anh đã lừa dối nhỏ, xem nhỏ như trò chơi thì làm sao nhỏ có thể để anh vào tim và tâm trí chứ.
Nhỏ hét rồi chạy ra khỏi phòng, bỏ lại 2 người con trai trong phòng. 1 người thì khó hiểu nhìn nhỏ và người kia còn người kia thì thất vọng, buồn bã và đau khổ. Hiếu ngồi bệt xuống sàn, ôm mặt, lộ rõ vẻ đau khổ. Cậu đi tới trước mặt Hiếu và hỏi:
- Anh là gì mà cô ấy phải nhớ và quên?
- Tôi là người yêu cũ của cô ấy.- Hiếu trả lời.
- Ồ.- Cậu ồ 1 tiếng rồi xông tới kéo cổ áo Hiếu và nói tiếp.- Anh làm phiền cô ấy rồi đó. TRánh xa cô ấy ra đi, nếu anh muốn cô ấy hạnh phúc thì hãy buông tha cho cô ấy đi. Anh hiểu không?
- Không. Tôi sẽ làm cho cô ấy yêu tôi lại và sẽ luôn luôn yêu tôi.- Hiếu đứng dậy nói.
- Anh... Cô ấy là của tôi.- Cậu hét.
- Cái gì? Anh đừng mơ mộng, anh chưa "mua" được cô ấy trong khoảng thời gian ngắn như vậy đâu. Cô ấy sẽ là của tôi và mãi mãi là của tôi thôi.- Hiếu vỗ vai cậu nói.
- Hừ, chờ xem. Ai có được cô ấy nhé. Bây giờ thì mời anh về.- Cậu nói rồi đi tới bàn làm việc.
- Được thôi.- Hiếu nói rồi đi ra khỏi phòng.
Cậu ngồi suy nghĩ về những việc đã xảy ra mới lúc nãy. Hiếu là bạn trai cũ của nhỏ, vậy cậu có tính là bạn trai mới của nhỏ không. Đương nhiên là không rồi vì nhỏ đâu thích cậu mà chỉ có cậu thích nhỏ mà thôi. Cậu còn cơ hội để tỏ tình với nhỏ không nhỉ. Nhỏ có còn yêu Hiếu hay không, có còn nhớ đến Hiếu hay không. Cậu đang vô cùng rối rắm với những chuyện này rồi. Cậu làm sao mới có thể có được nhỏ và làm cho nhỏ yêu cậu đây. Cậu nghĩ rồi tăng tốc chạy ra khỏi phòng làm việc.
* Dưới sảnh:
3 cô gái đang nói chuyện với nhau, 1 cô thì mắt hơi bị sưng vì khóc, 2 cô gái kia thì sống mắt hơi đỏ nhưng không khóc. Đó là tụi nó. 3 anh chàng người yêu cũ của tụi nó về đây với mục đích gì chứ. Dằn vặt tụi nó à, tụi nó đau chưa đủ hay sao.
Đăng từ thang máy chạy ra thì thấy nó, anh chạy tới kéo tay nó rồi nói:
- Yuki, anh cần nói chuyện với em.
- Tôi không có chuyện gì để nói với anh cả. - Nó không nhìn Đăng mà nói.
- Tại sao không chứ? Em không nhưng anh thì có. Đi theo anh.- Đăng nói rồi tiếp tục kéo tay nó đi.
- Shiro, anh buông tay nó ra đi. Nó không còn chuyện gì để nói với anh nữa cả. Anh về đi.- Cô nói rồi kéo tay nó lại, nhỏ cũng giúp cô.
- Em đừng nói khi em chưa biết chuyện gì, Yui.- Đăng cố chấp kéo tay nó đi.
- Anh bỏ tay tôi ra.- Nó nói gần như hét.
- Không. - Đăng nói.
Hắn bây giờ đang từ trong thang máy bước ra, thấy Đăng và tụi nó đang giằng co kéo nó thì chạy tới kéo tay nó về phía mình.
- Anh đang làm phiền cô ấy đấy. Anh về đi.- Hắn nói.
- Tôi không về khi chưa nói rõ ràng mọi chuyện cho Yuki biết.- Đăng vẫn cố chấp.
Kiệt và Hiếu cũng đang chạy ra thang máy ngăn Đăng lại.
- Đăng, mày bình tĩnh lại coi. - Hiếu nói.
-------------------------------------
* Kha Anh Hiếu: Jack Donvel. Bạn trai cũ của nhỏ. Là người Anh- Việt. Tính cách như 2 thằng bạn nhưng vì quá yêu nhỏ mà mù quáng làm hại đến nhỏ.
/23
|