CHƯƠNG 1:
Từng tia sáng buổi sớm xuyên qua tấm màn che nắng rồi rọi vào trong phòng, mang lại cảm giác ấm áp khiến ta cảm thấy hết sức thoải mái.
Nằm trên chiếc giường lớn lộng lẫy mềm mại kia là cơ thể trần trụi của Tô Bối, với gương mặt phiếm hồng cùng bộ ngực mềm mịn trắng nõn cao ngất chỉ được che lại bởi bàn tay to lớn với những đường nét gân khớp khá rõ ràng.
Trên cái bụng trắng nõn bằng phẳng ấy chẳng có lấy chút thịt thừa nào cả, đôi chân mảnh khảnh thì dang ra thật rộng, giữa hai chân là một cái đầu đinh đang vùi vào giữa.
Hai bàn tay mịn màng của Tô Bối nhấn đầu của người đàn ông vào trong cái lỗ tựa như nhụy hoa của mình, khi cái đầu lưỡi đầy đặn của người đàn ông nằm bên trong cái âʍ ɦộ kia thì nó bắt chước động tác rút ra rút vào của dươиɠ ѵậŧ để liên tục liếʍ ra rồi vào: "Ưʍ... Chồng ơi... Sướиɠ quá... A... Chồng yêu ơi..."
"Con đĩ này, em nhỏ tiếng lại chút đi, phòng này không có cách âm đâu..."
Đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ khẽ nhếch lên, sau khi đầu lưỡi của người đàn ông rời khỏi cái "nhụy hoa" thì một cảm giác trống rỗng bỗng ùa vào trong cái nhụy hoa ấy một cách mãnh liệt.
"Chồng ơi... Em không chịu nổi được nữa, anh mau vào trong đi..."
Tô Bối khó kìm lại được để rồi rên lên một tiếng, cặp chân thon dài của cô móc lên lưng của người đàn ông, tiếp đó cô nâng cái âʍ ɦộ đang đói khát kia lên và cọ cọ nó vào cơ thể của người đàn ông.
Văn Lê nhìn làn da trắng cùng dáng vẻ xinh đẹp của người vợ nhỏ đang ở dưới thân mình thì cây gậy thịt bên dưới của anh ta cũng căng tức lên khó chịu vô cùng, anh ta cầm lấy cây gậy thịt của mình rồi cọ xát lên trên cái âʍ ɦộ đang hết sức ẩm ướt ấy.
Tô Bối nhấc cặp mông mình lên, cái âʍ ɦộ cô chủ động nuốt ©ôи ŧɧịt̠ đầy thịt của người đàn ông xuống.
Văn Lê vươn tay nắn nắn cái đầu ti tựa hoa anh đào đang cương lên ở kia, vừa dùng sức nhéo nó.
Khắp người Tô Bối run lên như có dòng điện truyền qua, cái l*и đói khát của Tô Bối siết cái gậy thịt đang nằm trong nó thật chặt.
Chỉ có thể nghe thấy người đàn ông ở trên khó mà kìm lòng được để rồi rên lên một tiếng đầy đau đớn, Tô Bối còn chưa kịp tận hưởng được gì thì đột nhiên một dòng tinh nóng hổi tràn vào bên trong âʍ ɦộ cô...
Nét mặt của Tô Bối cứng đờ, biểu cảm của Văn Lê đang ở trên người cô trông còn khó coi hơn nữa.
Một lát sau, anh ta mới dần dần hồi phục lại, Văn Lê thấp giọng nói: "Cái l*и nhỏ của em siết chặt quá! Chồng em chỉ vừa mới vào là đã bị em siết tới mức bắn luôn rồi..."
Nói rồi, anh ta đưa một tay tới vỗ vỗ lên trên cặρ √υ" đầy đặn của Tô Bối rồi rút ra và nằm xuống bên cạnh.
"Vợ à... Gần đây anh mệt lắm... Mình nghỉ một chút rồi làm thêm lần nữa có được không...?"
Tô Bối nhìn "món đồ" đang ỉu xìu của người đàn ông thì chỉ đành nén cơn bất mãn trong lòng xuống rồi khẽ gật đầu.
"Hay là... Chúng ta đến bệnh viện đi..."
"Không được!" Tô Bối còn chưa kịp nói hết câu thì cô đã lập tức bị người đàn ông lớn tiếng cắt ngang: "Đi bệnh viện gì hả? Em muốn khiến anh không ngóc đầu lên nổi trong chính gia tộc của mình sao?"
Tô Bối nhìn người đàn ông cố chấp thì lại nhớ đến người mẹ chồng hung dữ tới mức khiến người ta phát sợ kia, hàng lông mày của cô nhíu lại thật chặt.
"Vậy mình phải làm sao bây giờ? Đã hai năm rồi, bây giờ mẹ còn giục chúng ta sinh con nhiều hơn lúc trước nữa..."
/366
|