Nghe được những lời này của Phương Thanh Di, Lâm Húc Dương rất muốn nói điều gì đó, nhưng anh không biết phải dùng từ gì để phân bua. Trong lòng anh lo lắng, ánh mắt lơ đễnh, sắc mặt lại càng lúc trắng lúc xanh.
Phương Thanh Di cười thầm khi nhìn thấy dáng vẻ thấp thỏm của Lâm Húc Dương, liền hỏi đùa: "Sao? Cậu ghen à?"
Nghe thấy câu hỏi của người phụ nữ này, Lâm Húc Dương sững người trong giây lát, rồi đột nhiên hiểu ra rằng Phương Thanh Di đang trêu chọc mình. Anh nhếch miệng lên thú nhận dứt khoát: “Phải đó, tôi ghen đấy. Làm gì có người đàn ông nào nhìn thấy người phụ nữ của mình nọ kia với người đàn ông khác, nghĩ đến người đàn ông khác mà trong lòng không cảm thấy ghen tuông chứ? Tôi không xông lên liều mạng với gã công tử nhà giàu đó đã là tốt lắm rồi.”
"Này này! Cậu đừng có đi gây rắc rối với người ta đấy nhé! Hơn nữa tôi cũng không phải người phụ nữ của cậu, cậu đừng có nói bừa!"
Sau khi nghe những lời của Lâm Húc Dương, Phương Thanh Di vội vàng cảnh cáo.
"Sao nào? Sợ tôi làm tổn thương anh ta à? Xót rồi à? Hơn nữa, hiện tại cô không phải là người phụ nữ của tôi, không có nghĩa là sau này không phải. Trong lòng tôi đã sớm có chỗ đứng của cô rồi!"
Lâm Húc Dương cảm thấy chính mình đang chiếm được thế chủ động.
"Cậu? Làm anh ấy bị thương? Thôi đi! Cậu tầm nào cỡ nào còn không biết sao? Tôi chỉ sợ cậu đắc tội với người ta làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của công ty tôi thôi. Hơn nữa cậu đừng nghĩ Diệp thiếu gia trông không được cường tráng lắm, nhưng người ta từng tập Taekwondo đấy. Nghe nói còn đoạt được giải thưởng. Chắc chưa dứt câu thì đã đánh gục cậu rồi. Tôi chỉ lo cậu tự tìm rắc rối, đến lúc đó tự mình không giải quyết được thôi."
Phương Thanh Di khẽ cười.
"Hê ... Taekwondo thì đã làm sao? Chuyện lúc tôi còn trẻ có một cao nhân đã truyền cho tôi một quyển bí kíp võ công, tôi cũng phải kể ra cho cô sao? Có thể đánh thắng được anh ta hay không, tôi với anh ta thử chút là biết ngay thôi!"
Lâm Húc Dương tỏ vẻ giả ngầu.
"Cao nhân này có phải đưa cho cậu quyển bí kíp gọi là ‘không giả ngầu thì sẽ chết’ hay không? Đừng có lắm lời với tôi nữa. Nếu cậu không còn việc gì nữa thì đến bộ phận an ninh báo cáo đi, chiều nay bắt đầu làm việc rồi.”
Phương Thanh Di trợn mắt nhìn Lâm Húc Dương.
"Thanh Di, cô đừng đả kích tôi như thế nữa có được không? Thỉnh thoảng tôi cũng cần được khích lệ chứ. Nếu cô cứ tiếp tục đả kích tôi như thế này, tôi sẽ mất đi tự tin đó!"
Lâm Húc Dương tỏ vẻ chua xót nói.
"Đợi đến khi cậu có chuyện đáng để tôi biểu dương thì hãy nói. Ngoài ra, lúc tan làm cậu có thể đi cùng xe với tôi về nhà. Nhưng chú ý đừng để người trong công ty nhìn thấy, để tôi đỡ phải đi giải thích quan hệ.”
Phương Thanh Di vẫy tay ra hiệu cho Lâm Húc Dương rời đi.
Nghe được lời nói của Phương Thanh Di, Lâm Húc Dương cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Anh thầm nghĩ, vẫn là mình chưa làm chủ được thế cuộc, nếu không Phương Thanh Di sẽ không giấu giếm khi cô ấy muốn ở bên mình.
Lâm Húc Dương không biết bộ phận an ninh ở đâu, vì vậy anh quay trở lại tầng dưới hỏi Lưu Cường và Triệu Hữu Tài là được.
Lưu Cường tiếp tục đứng gác, Triệu Hữu Tài đưa Lâm Húc Dương đến một căn phòng nhỏ ở tầng một và đưa cho anh một bộ đồng phục bảo vệ, đồ đi kèm còn có cả dùi cui điện.
Sau khi Lâm Húc Dương mặc đồng phục trông cũng ra dáng phết. Anh định bụng lúc tới gặp Phương Thanh Di thì đã có một diện mạo đường hoàng, lúc này mặc bộ đồng phục càng có thêm khí chất oai vệ.
"Người anh em được quá đó nha! Cậu mặc bộ quần áo này vào đồng nghĩa với việc phải chịu trách nhiệm về diện mạo của bộ phận an ninh của chúng ta rồi. Nói không chừng khiến mấy cô em trong công ty đều trở thành kẻ ngốc mất thôi."
Triệu Hữu Tài không ngần ngại khen ngợi.
Lâm Húc Dương cũng rất vui sau khi được người ta tâng bốc, trong lòng anh cũng thầm mong chờ Phương Thanh Di thấy bộ dạng của mình trong bộ đồng phục lúc này.
Quả nhiên, khi Lâm Húc Dương mặc đồng phục trên đường đi đến cửa công ty, rất nhiều cô gái đều lén nhìn anh, dường như họ đang bàn tán khi công ty có một nhân viên bảo vệ đẹp trai như vậy.
Vẻ mặt Lâm Húc Dương thản nhiên, nhưng trong lòng lại rất sung sướng.
Sau khi cùng Triệu Hữu Tài quay trở lại cửa, Lưu Cường nói với Lâm Húc Dương các quy định, và giờ làm việc cố định từ chín giờ sáng đến sáu giờ tối, buổi trưa nghỉ giải lao.
Lúc trước có ba người nên có một người phải trực ca một mình, giờ sau khi có thêm Lâm Húc Dương thì hai người sẽ thay phiên nhau.
Điều này đồng nghĩa với việc đi làm một ngày lại nghỉ một ngày. Phúc lợi đãi ngộ khá tốt, có điều khi có khách hàng quan trọng thì phải có mặt đông đủ để làm cho mặt cho công ty. Thứ bảy, chủ nhật khi có nhiều khách thì phải đi làm không được nghỉ.
Vì Lâm Húc Dương vừa mới đến nên mấy ngày tới sẽ đi làm liên tục không nghỉ, coi như là làm quen với quy trình công việc càng sớm càng tốt.
Trong lòng Lâm Húc Dương hiểu rõ, làm bảo vệ ở công ty như thế này thật ra cũng chỉ là làm cho có hình thức thế thôi. Ngoài việc ngăn những người khác vào nhầm ra thì không có tác dụng gì khác. Nếu phát sinh trường hợp khẩn cấp, mấy nhân viên bảo vệ như thế này là không đủ.
Bên cạnh đó, ngoại trừ Chu Thuận là anh chưa gặp ra, bộ phận an ninh cũng chỉ có Lưu Cường trông còn vạm vỡ được một chút. Còn Triệu Hữu Tài thay quần áo ra thì không ai biết anh ta là nhân viên bảo vệ.
Đứng ở cửa cả buổi chiều cũng chán, nhưng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy các cô gái xinh đẹp trong công ty coi như cũng tạm được.
Phương Thanh Di cho quyền hạn rất thoải mái, chỉ cần đảm bảo có người canh cửa là được. Phòng làm việc của bộ phận an ninh ở ngay gần cửa, nếu đứng mệt quá cũng có thể vào trong nghỉ ngơi, chỉ cần để mắt quan sát tình hình bên ngoài là được.
Lâm Húc Dương đứng ở đó cả buổi chiều, cũng không thấy Phương Thanh Di đi ra từ tầng trên. Giữa chừng chỉ gặp một vài người phụ nữ có dáng dấp của phụ nữ giàu có, mang theo vệ sĩ và bạn thân gì đó đến bàn chuyện làm ăn.
Loại khách này thường có hẹn trước, nhưng sau khi vào công ty sẽ có nhân viên chuyên môn phụ trách tiếp đón.
Lâm Húc Dương nhìn công ty cứ thỉnh thoảng lại có vài người đến, trong lòng nảy ra vài ý tưởng.
Sau khi tan làm và thay quần áo ra, Lâm Húc Dương ngó nghiêng xung quanh xem có ai không, rồi đi tới chỗ đậu xe của Phương Thanh Di.
Sau khi hút hết hai điếu thuốc, và cũng đã đợi một lúc lâu, người phụ nữ này mới chậm rãi bước tới.
"Cuối cùng cô cũng đến rồi, tôi còn tưởng rằng buổi tối cô lại có công chuyện cơ."
Lâm Húc Dương khẽ than thở một tiếng.
"Sao hả? Chờ tôi nóng lòng quá rồi sao?"
Phương Thanh Di nhướng mày hỏi.
"Không phải, không phải, tôi lo lắng cho sự an toàn của cô thôi, ha ha ..."
Lâm Húc Dương vội vàng tìm một cái cớ.
"Nếu như cậu cảm thấy đi cùng xe với tôi phải chờ lâu quá, có thể tự mình bắt xe bus mà về, như vậy tôi cũng đỡ phiền phức."
Phương Thanh Di nói không biểu cảm.
"Sao như thế được chứ, giờ tôi đã là bảo vệ công ty cô rồi, bảo vệ sự an toàn của bà chủ cũng là trách nhiệm của tôi! Cô yên tâm, tóm lại chỉ cần cô ở đó thì tôi sẽ phục vụ toàn thời gian cho cô, yên tâm không thu phí tăng ca!"
Lâm Húc Dương vội vàng bày tỏ thái độ.
"Được rồi, lên xe đi!"
Phương Thanh Di quay ngoắt đi rồi ngồi vào trong buồng lái.
Phương Thanh Di bắt đầu lái xe, sau khi cả hai người im lặng một lúc, Lâm Húc Dương nghĩ tìm đề tài rồi nói cho Phương Thanh Di ý tưởng hôm nay: "Thanh Di, tôi cảm thấy làm bảo vệ mà cứ đứng ở trước cửa hình như cũng không được thích hợp cho lắm?"
"Sao hả? Cậu vừa mới đến đã có ý tưởng rồi à?"
Phương Thanh Di chăm chú nhìn phía trước và hỏi.
"Cũng không phải là ý tưởng gì, chỉ là tôi nghĩ cứ chốc chốc công ty lại có khách hàng đến, ba nhân viên bảo vệ có thể không đủ nhân lực. Bây giờ có thêm tôi nữa, cô xem có thể cân nhắc để hai người canh cửa là đủ, một trong hai người còn lại thi thoảng sẽ đi tuần tra công ty. Nhỡ đâu các tầng khác gặp phải trường hợp khẩn cấp cũng coi như có thể hỗ trợ được. Một người bảo vệ cũng nên hiểu rõ tình hình nội bộ công ty mới phải? "
Lâm Húc Dương đề nghị.
Nghe thấy những lời nói này của Lâm Húc Dương, Phương Thanh Di nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái rồi quay lại nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, cô cười nói: "Khá lắm, không ngờ vừa mới đến đây cậu lại có gợi ý hay ho này. Thật ra, tôi luôn có suy nghĩ này, nhưng tôi nghĩ rằng bộ phận an ninh đã được giao toàn bộ trách nhiệm cho Lưu Cường rồi nên tôi cũng không quản nữa. Tôi có thể cân nhắc ý tưởng này của cậu, đưa ra kiến nghị cho Lý Cường để sắp xếp. Bộ phận an ninh có bốn người, cứ luân phiên nhau thì có vẻ công việc cũng thoải mái quá, tài nguyên không được tận dụng một cách thoả đáng.”
/257
|