Lâm Húc Dương ung dung ngồi trên sô-pha, chờ xem Phương Thanh Di sẽ làm trò gì.
Không ngờ, còn chưa chờ được đến lúc cô ra khỏi phòng vệ sinh thì lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Cầm điện thoại nhìn màn hình hiển thị, Lâm Húc Dương có hơi do dự, cuối cùng vẫn bấm nghe.
“Alo, Tiểu Hi à, sao thế?”
“Anh Húc Dương… anh… anh khỏe không?”
Cung Ấu Hi yếu ớt hỏi, tựa như phải mất thật nhiều dũng khí mới thốt ra được câu hỏi đó.
“Haha, tôi vẫn khỏe lắm, chỉ hơi lo lắng cho cô thôi…”
Nghe được câu hỏi của Cung Ấu Hi, tâm trạng của Lâm Húc Dương có hơi phức tạp.
Người chịu tổn thương là cô ấy, thế mà vẫn còn hỏi thăm mình.
“Em cũng ổn… chỉ là rất nhớ anh…”
Cung Ấu Hi nhỏ giọng đáp.
“Ừm…”
Lâm Húc Dương ừm một tiếng, anh không biết nên nói tiếp cái gì cho phải.
Hai bên đầu dây im lặng một chút, dường như cả hai đều không biết làm sao để kéo dài cuộc trò chuyện.
Đều cầm điện thoại, nhưng bên trong lại không có âm thanh, cảm giác cứ ngại ngùng làm sao.
“Tiểu Hi, cô gọi cho tôi có chuyện gì nữa không?”
Cuối cùng, vẫn là Lâm Húc Dương mở miệng trước.
Dựa vào sự hiểu biết của bản thân với cô gái này, nếu như anh không nói, thì chắc sự im lặng này vẫn sẽ tiếp tục.
“Em rất nhớ anh… rất muốn gặp anh… Anh có rảnh không, đi ra ngoài một chút?”
Cung Ấu Hi thấp thỏm hỏi.
Lâm Húc Dương có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ chần chừ của đầu dây bên kia khi nói ra những lời này.
“Ừm… Tiểu Hi à, cô biết là chúng ta không hợp nhau mà, có gặp nữa thì cũng sẽ gượng gạo lắm đấy?
Lâm Húc Dương do dự một chút rồi hỏi dò.
“Không đâu… Em chỉ muốn thấy anh thôi… Em nhớ anh lắm… Em biết anh không thích em, nhưng em thật sự rất muốn gặp anh…”
Giọng của Cung Ấu Hi như đang nức nở.
“Tôi…”
Lâm Húc Dương lại tiếp tục do dự, anh biết mình nên từ chối thẳng thừng, nhưng anh không cách nào nói ra được hai chữ đó.
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, anh nhận ra Phương Thanh Di đã từ nhà vệ sinh đi ra, còn đang ngồi trên sô-pha bằng một tư thế kỳ quái.
Mặc dù người phụ nữ này bây giờ nhìn rất khêu gợi, nhưng Lâm Húc Dương lại hoàn toàn chẳng có cảm giác gì.
“Anh Húc Dương, anh ra ngoài gặp em một chút được không? Em… Em không phải đang quấy rầy anh đâu… Em chỉ muốn nói chuyện với anh thôi…”
Cung Ấu Hi càng nói thì tiếng càng nhỏ đi, mang theo chút nức nở, khiến cho người nghe cảm thấy đau lòng.
“Không… Tiểu Hi, cô đừng hiểu lầm, tôi không hề nghĩ là cô đang quấy rầy tôi đâu, tôi chỉ không muốn làm phí thời gian của cô thôi. Cô nói địa chỉ đi, tôi tới gặp cô…”
Lâm Húc Dương mau chóng an ủi cô.
Anh cảm nhận được nỗi buồn của cô gái này, nghĩ đến những gì cô ấy làm vì mình, Lâm Húc Dương không nhẫn tâm nhìn một cô gái tốt như vậy mà phải đau lòng vì mình.
“Thật sao? Em đang ở gần tòa nhà thương mại Quắc Mỹ, anh đến tìm em thật sao? Em chờ anh, anh phải tới nhé!”
Nghe được Lâm Húc Dương đồng ý yêu cầu của mình, Cung Ấu Hi bắt đầu vui lên, cũng không thèm chốt thời gian, nói xong liền lập tức cúp máy.
Lâm Húc Dương cầm điền thoại, thấp thỏm nhìn Phương Thanh Di đang ngồi trên sô-pha.
Lúc này Phương Thanh Di đã quay về tư thế ngồi bình thường, nghe nội dung câu chuyện, cô đã biết được là Lâm Húc Dương đang nói chuyện với Cung Ấu Hi.
“Nhìn tôi làm gì? Muốn đi thì cứ đi đi.”
Phương Thanh Di nhún vai, dường như thấy được ánh mắt cầu xin đồng ý của Lâm Húc Dương.
“Cảm ơn cô, Thanh Di, cô biết là tôi định đi gặp ai đúng không”
Lâm Húc Dương gật đầu.
“Biết, Cung Ấu Hi chứ gì, tôi đã bảo là sẽ không can thiệp vào chuyện hai người, cậu cảm thấy nên đi thì cứ đi, việc gì phải chờ sự đồng ý của tôi?”
Phương Thanh Di hỏi ngược lại.
“Tôi chẳng phải đang sợ sẽ làm cô không vui hay sao? Dĩ nhiên, nếu cô mà không muốn thì tôi cũng sẽ không đi.”
Lâm Húc Dương nghiêm túc trả lời.
“Thôi xin, cậu đã đồng ý với người ta rồi, chẳng lẽ còn định nuốt lời? Đây mà là chuyện đàn ông hay làm à! Đi đi, cậu đừng có nghĩ cậu quan trọng với tôi. Việc cậu thích tôi là đơn phương thôi, tôi không có quá nhiều suy nghĩ gì với cậu đâu. Yên tâm, tôi sẽ không ghen hay là bất mãn gì cả. Vả lại, tôi lại phải chấp nhặt một cô bé làm cái gì? Nếu cô ấy mà đem cậu đi thật, thì tôi cũng thảnh thơi, không chừng về sau còn phải nịnh nọt cậu cơ.”
Phương Thanh Di tùy ý nói, dường như chẳng quan tâm chuyện này mấy.
Lời nói của người phụ nữ này khiến Lâm Húc Dương nhíu mày, nhưng vì đã quen với việc cô khẩu xà tâm phật nên anh cũng chỉ buồn một chút rồi thôi.
Anh biết, nếu như anh làm giống như những gì cô ấy nói, Phương Thanh Di chắc chắn sẽ buồn. Thế nên anh nhanh chóng tươi cười: “Cô yên tâm, tôi chỉ đi an ủi với tư cách bạn bè thôi, tôi một lòng với cô mà, giờ tôi đang dựa vào cô mà, cô không đuổi được tôi đi đâu!”
“Haha…”
Phương Thanh Di cười nhạt.
Khi Lâm Húc Dương chuẩn bị ra ngoài, cô đột nhiên gọi lại.
“Khoan đã!”
Phương Thanh Di đứng dậy, lấy chìa khóa xe từ trong túi xách ra đưa cho anh: “Lái xe của tôi đi, ai biết hai người nói chuyện muộn tới mức nào chứ, nhỡ có gặp rắc rối thì ở trên xe cũng đỡ hơn!”
“Ừm… cảm ơn nhé, tôi sẽ về sớm!”
Lâm Húc Dương cười, cầm chìa khóa. Vừa mới chuẩn bị đi thì anh đột nhiên quay lại trước mặt Phương Thanh Di, bất chợt ôm hôn cô một cái, rồi thì thầm vào tai cô: “Vừa nãy nhìn cô khêu gợi lắm, chuẩn bị kỹ càng lợi ích đi nhé, đừng nóng vội, lát nữa tôi về lĩnh thưởng.”
Nói xong, anh cũng nhanh chóng né cái gối mà Phương Thanh Di ném tới, còn đắc ý cười một cái.
“Nghĩ hay quá nhỉ! Bà đây quá giờ là đóng cửa!”
Phương Thanh Di cố ý lạnh lùng đáp.
“Không đâu không đâu, tổng giám đốc Phương nói lời giữ lời mà! Chờ tôi nhé… tôi sẽ yêu thương cô!”
Lâm Húc Dương nói xong, không để Phương Thanh Di kịp đáp, liền mở cửa chuồn đi.
Cửa vừa đóng, một cái gối cũng vừa lúc phóng tới.
Nhìn anh đi, Phương Thanh Di vốn còn đang giả bộ liền lộ ra vẻ tịch mịch. Cô bĩu môi, cũng chẳng biết bản thân đang nghĩ gì, nhìn vào bộ đồ ngủ, bỗng thấy vắng vẻ cô quạnh.
“Cậu ta chỉ đi an ủi bạn thôi mà…”
Phương Thanh Di thất thần nhìn ra cửa sổ, than thở một tiếng.
Lâm Húc Dương lái xe của Phương Thanh Di, một lúc sau đã tới nơi. Thời gian bây giờ không tính là quá muộn, so với những con đường vắng vẻ khác thì nơi đây náo nhiệt hơn một chút, quảng trường bên cạnh vẫn còn các bác gái đang nhảy, vài gánh xe đẩy, và không ít người đang tản bộ hoặc tập thể dục.
Lâm Húc Dương thấy Cung Ấu Hi đang đứng ở góc đường phía xa.
Cô gái này mặc một chiếc váy liền màu trắng, tựa như bông hoa sen nở rộ giữa đêm. Gió chợt nổi lên, gợn gợn búi tóc của cô, lộ ra khuôn mặt hơi tiều tụy. Xem ra mấy ngày này tâm trạng của cô ấy cũng không được tốt.
Lâm Húc Dương đỗ tạm xe ở bên đường, xuống xe đi về phía Cung Ấu Hi.
Nhìn thấy bóng dáng người đàn ông quen thuộc, mắt Cung Ấu Hi liền đỏ lên…
/257
|