Sau khi cởi nút áo của Phương Thanh Di, Lâm Húc Dương thấy lưng của người phụ nữ này thật là láng mịn.
Lâm Húc Dương không nhịn được liền nuốt nước miếng, cố gắng cưỡng lại sự rực lửa và lưỡng lự trong lòng. Anh lấy chiếc khăn mặt mang từ trong nhà tắm ra buộc lên đầu, che lấy mắt của mình.
Phương Thanh Di nghiêng đầu nhìn Lâm Húc Dương, trong lòng cảm thấy có chút được an ủi. Đừng nhìn người đàn ông này bình thường không tập trung, lúc này trông anh rất thần thái.
Nhưng mà, hình như người phụ nữ này có chút mâu thuẫn, nhìn Lâm Húc Dương che mắt lại có vẻ không được vui lắm. Rõ ràng đây là cố tình cho anh chút lợi lộc, để anh nhìn thoả thích, vậy mà lại che mắt mình lại. Chẳng lẽ là mình không có sức hấp dẫn hay sao?
Nghĩ lại, Phương Thanh Di đã bạo dạn để Lâm Húc Dương xoa bóp cho mình như vậy là cô đã lấy hết dũng khí rồi. Cô muốn mạnh bạo hơn nữa nhưng không thể buông bỏ được sự dè dặt của một người phụ nữ.
Khi Lâm Húc Dương ấn đôi tay nóng bỏng của mình lên lưng Phương Thanh Di, cơ thể người phụ nữ hơi run lên, nhưng sau đó được xoa bóp thoải mái, Phương Thanh Di liền chìm đắm trong sự thư giãn.
Mặc dù biết kỹ thuật xoa bóp của Lâm Húc Dương rất tốt, nhưng đây là lần đầu tiên cô chính thức để người đàn ông này xoa bóp cho mình, trong lòng cô không khỏi khen ngợi.
Lâm Húc Dương che mắt đi nên ngọn lửa trong lòng có bớt đi phần nào, sau khi dồn hết tâm tư để chú tâm xoa bóp, cũng không còn suy nghĩ linh tinh nhiều nữa.
Nhưng anh có thể cảm thấy làn da của Phương Thanh Di thực sự rất mịn màng và mềm mại khi chạm vào, tuyệt hơn rất nhiều so với chị Na.
Không nhìn thấy bức tranh, Lâm Húc Dương chỉ có thể dựa vào cảm giác chạm để tìm kiếm vị trí.
Cũng may phía sau không có chỗ nào quá xấu hổ, người đàn ông này có thể thể hiện kỹ năng của mình một cách thoải mái.
Lâm Húc Dương đang bị bịt mắt rất chăm chú, vẻ mặt cũng lộ ra vẻ rất tập trung.
Tuy nhiên, dưới kỹ thuật xoa bóp điêu luyện của Lâm Húc Dương, mặt Phương Thanh Di ngày càng đỏ hơn.
Đôi tay của người đàn ông dường như có một loại mê lực, khiến cho cô khi thả lỏng cơ thể thì cũng có một ý nghĩ.
Làn da được chạm vào đã kích thích sự rung động trong lòng Phương Thanh Di, đôi mắt cô dường như trở nên có chút mơ màng.
"Thanh Di, xoa bóp thân trên xong rồi, tôi còn phải xoa bóp đôi chân và phần thân dưới nữa, không vấn đề gì chứ?”
Lâm Húc Dương ngập ngừng hỏi, dù sao khi xoa bóp phần thân dưới có thể sẽ mạo phạm cô.
"Ừm ... Cậu cứ làm đúng như đã làm với chị Na là được, đừng ... đừng quá đáng là được ..."
Phương Thanh Di nhỏ giọng trả lời.
Nhớ lại việc mình nghe thấy tiếng hét của chị Na ở ngoài cửa, cô như liên tưởng đến một số cảnh tượng không được êm dịu cho lắm,cô tự hỏi liệu người đàn ông này dùng tay đã giải quyết được vấn đề gì cho chị Na không.
"Oh……"
Lâm Húc Dương đáp, không hiểu ý tứ trong lời nói của người phụ nữ.
Lẽ nào ý cô là anh đừng có dùng lực mạnh quá?
Tạm gác lại sự nghi hoặc, Lâm Húc Dương sờ sờ lưng Phương Thanh Di rồi lần mò xuống phần thân dưới của cô.
Chẳng mấy chốc, anh bỗng chạm vào một cái đỉnh cao chót vót.
Nghĩ đến lời nói của Phương Thanh Di, Lâm Húc Dương cũng không dùng lực quá mạnh, cảm giác giống như chỉ là sự vuốt ve giữa đôi tình nhân.
Mặt Phương Thanh Di càng đỏ hơn, cô vùi đầu vào sofa để che đi khuôn mặt thanh tú của mình.
Mặc dù cô hiểu rằng Lâm Húc Dương không nhìn được, nhưng cô ấy cảm thấy cách xoa bóp của người đàn ông phía sau không giống như đang xoa bóp, mà càng giống như đang trêu chọc hơn.
"Á……"
Phương Thanh Di đột ngột kêu lên.
Lâm Húc Dương không để ý đã kích thích vào đi huyệt Hoàn Khiêu của người phụ nữ, cơn tê dại đột ngột khiến Phương Thanh Di không có sự chuẩn bị sẵn kêu lên.
"Sao thế? Mạnh quá à?”
Lâm Húc Dương hỏi.
"Không phải ... chỉ là chưa sẵn sàng, cậu tiếp tục đi ..."
Phương Thanh Di cắn môi giải thích, phát vừa rồi khiến toàn thân cô gần như tê liệt.
"Ừ ... nếu thấy lực không phù hợp thì nhắc tôi một tiếng!"
Lâm Húc Dương gật đầu, cho đến khi không có gì thay đổi nữa, anh mới tiếp tục cẩn thận xoa bóp.
Phương Thanh Di đã chuẩn bị sẵn, trong khi người đàn ông tiếp tục kích thích, cô ráng chịu đựng, cảm giác tê dại khiến trong lòng cô trở nên nóng hơn, trong lòng mơ màng dấy lên khát vọng.
Chị Na cũng chính là trong hoàn cảnh như thế này không nhịn được mà kêu lên ư?
Phương Thanh Di nghĩ thầm, không kìm được liền quay lại nhìn.
Đúng lúc cô nhìn thấy Lâm Húc Dương đang tiếp tục xoa bóp phần mông của mình.
Sự xấu hổ trong lòng khiến đôi mắt cô bối rối, cô nhìn một cái rồi vội quay đầu lại.
Lâm Húc Dương lại rất bình tĩnh, sau khi dồn toàn bộ tâm tư tập trung vào một việc, anh liền không cảm thấy bị kích động nữa.
Anh vẫn luôn làm theo đúng quy tắc, hai tay tiếp tục trượt xuống dưới, xoa bóp phần đùi của Phương Thanh Di.
Không biết cố ý hay vô tình, anh đã chạm vào một chỗ gây ngượng ngùng.
Cơ thể Phương Thanh Di đột nhiên run bắn lên, sự đụng chạm ngoài ý muốn này khiến cô cảm thấy khó chịu hơn cả kích thích phải huyệt Hoàn Khiêu.
Có điều đó cũng chỉ là một khoảnh khắc thôi, Lâm Húc Dương vẫn tiếp tục xoa bóp, tựa như chuyện này hoàn toàn không hề xảy ra.
Nhưng ngọn lửa cô đơn trong lòng Phương Thanh Di dường như đã bùng cháy, cơ thể cô hơi vặn vẹo một cách bất thường.
Lâm Húc Dương xoa bóp chân của người phụ nữ này mà không để ý đến điều đó.
Sau khi bàn tay của người đàn ông rời khỏi ngón chân của Phương Thanh Di, anh nhắc nhở:
"Thanh Di, phần thân sau đã xoa bóp xong rồi, có cần xoa bóp mặt trước không?"
"Ừ……"
Phương Thanh Di đáp rồi quay người lại, cô quên rằng áo lót của mình đã bị cởi ra, sau khi quay mình lại hiển nhiên đã bị lộ hết ra trước mặt người đàn ông này.
Phương Thanh Di có chút xấu hổ, cô liền che lấy ngực của mình một cách vô thức, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Húc Dương che mắt, cô mới buông tay ra.
Người đàn ông này hoàn toàn không nhìn thấy, mình che cái gì chứ…
Hầy, thật đáng tiếc ... Liệu trong lòng anh chàng này có cảm thấy hối hận không?
Nếu như cậu ấy nhìn thấy liệu có thể nhịn được không? Nếu như cậu ấy không kiềm chế được thì sao? Mình phải làm sao? Lẽ nào lại hời cho cậu ta?
Phương Thanh Di không khỏi suy nghĩ.
"Tất cả... Phải xoa bóp tất cả sao?"
Lâm Húc Dương căng thẳng hỏi.
"Á?"
Phương Thanh Di hơi ngẩn ra, sau đó mới hiểu ra ý tứ trong lời nói của người đàn ông. Cô trầm ngâm một lúc rồi đỏ mặt đáp: "Giống như làm với chị Na đi, hoặc là ... hoặc là cậu đừng có quá đáng là được..."
Nói xong câu này Phương Thanh Di liền đỏ mặt, trong lòng cô có chút hối hận, sao lại nói ra những lời trắng trợn như vậy.
Điều này đồng nghĩa với việc gợi ý rằng Lâm Húc Dương có thể chạm vào nơi thiêng liêng của mình.
"Ồ…được rồi!"
Lâm Húc Dương thấp thỏm đồng ý.
Anh đưa tay ra ấn nhẹ, vừa chạm vào cơ thể của Phương Thanh Di thì anh thu tay lại nhanh như chớp.
Không nhìn thấy gì, không tìm được chỗ, vừa đưa tay ra thì đã ấn vào đỉnh núi của Phương Thanh Di.
"Xin lỗi, tôi không cố ý!"
Lâm Húc Dương vội vàng giải thích.
"Không sao, chỉ cần trong lòng cậu không nghĩ tạp nham là được, theo quy tắc mà xoa bóp cho thật tốt!"
Phương Thanh Di an ủi, bản thân đã bị châm lên ngọn lửa khi nhìn thấy người đàn ông này cẩn thận như vậy, cô lại cảm thấy có chút buồn rầu không vui.
Nghe thấy người phụ nữ này nói như vậy, Lâm Húc Dương âm thầm kêu khổ.
Không bị phân tâm? Làm sao có thể chứ.
Xoa bóp ở lưng thì không sao, Lâm Húc Dương cố tình kiên nhẫn thì vẫn có thể tập trung được.
Nhưng ở mặt trước? Chỉ nghĩ thôi đã thấy trêu ngươi rồi!
Hơn nữa, Lâm Húc Dương đã từng nhìn thấy Phương Thanh Di loã thể trước mặt mình, cho dù che mắt, trong đầu vẫn có thể hiện ra nguyên bản hình ảnh khi đó.
Không nghĩ thì không sao, vừa nghĩ tới thì đã không kiểm soát được những suy nghĩ linh tinh hiện ra trong đầu.
Bàn tay run rẩy của Lâm Húc Dương lại ấn xuống, khi anh chạm vào làn da của người phụ nữ, Lâm Húc Dương cảm thấy mình như vừa uống một ngụm rượu năm mươi sáu độ, toàn thân anh nóng bừng lên.
"Hum..."
Phương Thanh Di đột nhiên không thể kìm được đã bật ra một tiếng rên nhỏ.
Âm thanh này gần như châm lên ngòi lửa trong lòng Lâm Húc Dương.
/257
|