Sự rộng lượng của Phương Thanh Di đã tạo được thiện cảm với nhóm người phụ nữ này.
Dường như tất cả nhưng gì ban nãy đều do một mình chị Trương tung tin nhảm gây chuyện.
"Cho hỏi còn ai muốn làm thủ tục hủy thẻ không?"
Phương Thanh Di hỏi nhóm người trước mắt.
Nhưng lần này lại không có ai trả lời.
"Xin lỗi, là sơ xuất của tôi. Nếu các vị vẫn chưa yên tâm, lát nữa có thể đi tìm chuyên viên chăm sóc của mình, bọn họ sẽ đưa các vị đi làm thủ tục kết toán. Nếu các vị tới để sử dụng dịch vụ hoặc mua sản phẩm, thì cũng mời các vị đến phòng chờ ngồi, chuyên viên chăm sóc của các vị sẽ sắp xếp trình tự cho các vị."
"Ngự Mỹ Ưu Phẩm luôn hoan nghênh các vị!"
Phương Thanh Di hơi cúi người khi nói những lời này.
Lúc này, tố chất nhân viên của Ngự Mỹ Ưu Phẩm bắt đầu được thể hiện, sau khi sếp của mình khom lưng nói những câu này xong, nhóm nhân viên chăm sóc khách hàng đứng phía sau lưng Phương Thanh Di cũng cúi người nói: "Ngự Mỹ Ưu Phẩm chào mừng quý khách!"
"Đến cũng đã đến rồi, thôi thì mua chút đồ đi?"
"Vừa hay hôm nay tôi muốn làm đẹp."
"Giờ có nhiều người thế này, liệu có sắp xếp kịp không? Có phải chờ lâu không?"
"Tôi đi trước đây, có hẹn đánh mạt chược rồi!"
Nghe xong lời Phương Thanh Di nói, nhóm người chen chúc ở cửa công ty cũng tự mình sắp xếp cho bản thân.
Dưới sự dẫn dắt của các chuyên viên chăm sóc, bọn họ cũng đã được phục vụ theo trình tự.
"Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một lát đi, mọi người vất vả rồi!"
Phương Thanh Di quay người nói với nhóm bảo vệ.
Nhóm Lâm Húc Dương gật đầu rồi quay lại canh gác.
Lúc này, Phương Thanh Di lại đi tới trước mặt chị Na, chân thành cúi người rồi nói: "Chị Na, hôm nay cảm ơn chị rất nhiều, nếu không có sự giúp đỡ của chị, có lẽ tôi sẽ không thể khống chế nổi mất."
"Chuyện nhỏ thôi mà. Tình hình công ty cô thế nào tôi cũng biết rõ, mong là cô không làm cho tôi thất vọng. Nhưng nếu cô thật sự muốn cảm ơn tôi, thì sắp xếp cho tôi một phòng mát-xa đi, cô biết rồi đó."
Chị Na nói xong thì thoáng liếc qua Lâm Húc Dương.
"Được, chị chờ một lát, tôi đi nói với cậu ấy."
Phương Thanh Di hiểu ý gật đầu, quay lại chỗ bốn người bảo vệ.
"Hôm nay mọi người làm rất tốt, tôi rất cảm ơn mọi người đã đứng ra vào lúc công ty gặp khó khăn, nhất là Lâm Húc Dương. Tôi quyết định tháng này sẽ thưởng thêm cho mọi người, ngoài ra, Lâm Húc Dương vẫn giữ nguyên chức vị, nhưng tiền lương được tăng hai mươi phần trăm, cậu đi theo tôi!"
Phương Thanh Di nói xong liền ra hiệu cho Lâm Húc Dương, sau đó bước đi trước.
Lời cô nói đều làm cho cả bốn người cảm thấy vui vẻ.
"Có thưởng kìa! Thật không ngờ đấy! Thật ra lúc đầu tôi cũng sợ lắm, gậy cảnh sát của tôi bị anh Lâm lấy mất, không tự tin gì cả! Anh Lâm giỏi thật, không biết sợ gì hết! Sếp nhìn rõ được điều này nên mới tăng lương đấy! Hâm mộ quá!"
"Có gì mà hâm mộ chứ, nếu vừa rồi cậu đứng ra thì người được tăng lương chính là cậu đấy! Cậu Lâm này, tôi rất khâm phục cậu đấy. Nếu như không phải tôi vẫn lớn gan, thì sếp có cho cậu làm trưởng nhóm bảo vệ tôi cũng phục!"
Lưu Cường cười nói.
Chu Thuận không nói gì, chỉ giơ một ngón cái ra với Lâm Húc Dương.
"Cũng may! Tôi chỉ nghĩ là công ty chúng ta chỉ có mấy người đàn ông chúng ta thôi, đương nhiên phải đứng ra bảo vệ cho phụ nữ rồi. Sếp tìm tôi có việc, tôi đi trước đã!"
Lâm Húc Dương khách sáo trả lời, rồi đi đến chỗ Phương Thanh Di.
"Biết tôi gọi cậu tới là có chuyện gì không?"
Ở một góc không có ai, Phương Thanh Di nhìn Lâm Húc Dương hỏi.
"Hả? Có phải thấy tôi làm rất tốt, nên định thưởng cho tôi không?"
Lâm Húc Dương cợt nhả nhướn mày. Sau khi mọi chuyện kết thúc, tâm trạng của anh cũng thoải mái hơn, hoàn toàn không còn bộ dáng kiên quyết như ban nãy nữa, giống như là biến thành một người khác vậy.
"Không đứng đắn gì cả. Nhưng mà tôi hỏi thật, nếu chị Na không đứng ra, bọn họ động thủ thật thì làm sao?”
Phương Thanh Di quan tâm hỏi.
"Cô yên tâm, dù chị Na có đứng ra hay không, bọn họ có muốn động vào cô thì cũng phải bước qua xác tôi trước! Dù là bây giờ hay sau này, tôi sẽ luôn ở đây bảo vệ cô!"
Lâm Húc Dương nghiêm túc đáp.
"Cái đồ ngốc này... Cậu không nghĩ mình sẽ bị thương hay sao? Thậm chí còn có thể bỏ mạng đó!"
Phương Thanh Di mắng.
"Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều vậy! Dù sao tôi sẽ không để cho ai khác làm cô bị thương đâu! Cô sẽ là người phụ nữ của tôi, sao tôi có thể để người khác làm hại người phụ nữ của mình được?"
Lâm Húc Dương trả lời không chút do dự.
"Ăn nói linh tinh, tôi còn lâu mới là người phụ nữ của cậu nhé. Nhưng giờ tôi đang có chuyện cần nhờ cậu đây!"
Phương Thanh Di hơi đỏ mặt, có cảm động nhưng cũng nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Có phải muốn tôi đi mát-xa cho chị Na không?"
Lâm Húc Dương nhướng mày, hỏi.
"Ừ, cậu cũng biết hôm nay chị Na đã giúp chúng ta mà, chị ấy chỉ đích danh muốn được cậu mát-xa, tôi không tiện từ chối!"
Phương Thanh Di gật đầu.
"Tôi biết mà. Nhưng cô có nhớ một tối nào đó, khi chúng ta nói về chuyện này, thì cô đã nói gì không?"
Lâm Húc Dương cũng nhân cơ hội mà đòi nợ cũ với Phương Thanh Di.
"Chuyện này để sau nói đi? Cậu giúp tôi đi cảm ơn chị Na trước được không?"
Phương Thanh Di nhíu mày.
"Hehe, cô cũng bảo là tôi giúp cô đi cảm ơn chị Na, vậy cô định cảm ơn tôi thế nào đây?"
Lâm Húc Dương mặt dày hỏi.
"Tôi... Tôi đã tăng lương cho cậu rồi còn gì? Cậu còn muốn thế nào nữa?"
Phương Thanh Di lại đỏ mặt, người đàn ông này hỏi một câu hỏi chẳng có ý gì hay ho.
"Cô nghĩ sao?"
Lâm Húc Dương ném lại vấn đề cho Phương Thanh Di.
"Được rồi! Muốn lợi ích đúng không? Tối về tôi cho? Chỉ cần không vượt quá giới hạn, sao cũng được?"
Phương Thanh Di đỏ mặt, trả lời một cách táo bạo, giống như đang bị bức cung vậy.
"Giới hạn là gì thế?"
Lâm Húc Dương vui vẻ, bộ dạng có chút không đứng đắn, anh biết thừa nhưng vẫn cố hỏi.
"Cậu đừng có mà quá đáng, vừa nãy tôi còn thấy cậu rất được, bây giờ thì chỉ muốn tát cho cậu một cái."
Phương Thanh Di xấu hổ, có chút giận dữ.
"Tôi chỉ hỏi trước xem thế nào thôi, để còn biết lợi ích cô đưa là lớn hay nhỏ, như vậy mới quyết định được trình độ chuyên tâm của tôi khi phục vụ chị Na nữa chứ."
Lâm Húc Dương lại không quan tâm, vẫn mặt dày cười giỡn.
"Miễn là không phải lên giường, cậu không làm gì cơ thể tôi, thì tôi theo hết!"
Phương Thanh Di hơi ngại ngùng, đỏ mặt tránh né đáp.
Cô có thể lờ mờ đoán được người đàn ông này sau khi nghe xong sẽ có tính toán gì.
Dù sao lúc trước cũng đã giúp cậu ta rồi, cùng lắm thì thêm một lần nữa, dẫu sao hôm nay cậu ta biểu hiện rất tốt, coi như là cảm ơn cũng được.
Phương Thanh Di tự an ủi chính mình.
"Hahaha! Đây là cô nói nhé, tối nay đừng có hối hận đấy, à..."
Lúc này, Lâm Húc Dương tiến lên một bước, khiến tim Phương Thanh Di đập nhanh, mặt của anh cũng hơi ghé sát vào cô.
Người cô bị ép vào tường, ngại ngùng quay đầu lại, nếu theo như lần trước thì cậu ta sẽ cưỡng hôn cô đi? Gọi là hưởng lợi sớm.
Phương Thanh Di hồi hộp, cô biết mình có thể từ chối, nhưng trong lòng lại có một chút chờ mong.
Lâm Húc Dương tới gần, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh, khẽ nhắm mắt lại, chờ anh hôn.
"Nhìn cô ngại đáng yêu thật đấy, như một cô nhóc vậy!"
Nhưng Lâm Húc Dương lại không hôn cô, chỉ nhẹ nhàng thì thầm bên tai rồi cười to rời đi.
Biết mình lại bị Lâm Húc Dương đùa giỡn, mặt Phương Thanh Di lại càng đỏ hơn, sự ngượng ngùng trong mắt lại thêm phần oán hận.
/257
|