“Không… không đâu, chúng em chỉ ngồi trong phòng bảo vệ nói chuyện một lát thôi mà.”
Cung Ấu Hi yếu ớt giải thích, giống hệt đứa trẻ mới phạm sai lầm.
“Em đó! Tiểu Hi à, em đã không còn nhỏ nữa, làm gì cũng phải suy nghĩ đi chứ. Nếu Phương Thanh Di có ý muốn hại em, thì chỉ dựa vào việc tối nay em tới Ngự Mỹ Ưu Phẩm là quá đủ rồi! Em đừng có suy nghĩ mọi chuyện đơn giản quá, sẽ bị người khác lợi dụng đấy!”
La Khởi tức giận nhìn Cung Ấu Hi.
“Em biết… Nhưng chị Phương không phải là người như vậy đâu, thôi mà, chị Khởi, em biết chị lo cho em mà, em sai rồi, sau này em không dám nữa!”
Cung Ấu Hi xuất ra tuyệt chiêu làm nũng.
“Không được! Chị sẽ nói chuyện tối nay cho bố em, nếu để chú ấy phát hiện ra manh mối gì thì sẽ trách chị không trông chừng em đấy, như vậy dù chị có lí do thì cũng không nói rõ được!”
La Khởi dường như đang thật sự tức giận, hoàn toàn không quan tâm bộ mặt làm nũng đáng thương của Cung Ấu Hi.
“A! Chị Khởi, đừng mà! Đừng nói cho bố em biết! Thế nào cũng được, chỉ cần chị đừng nói cho bố em!”
Nghe vậy, Cung Ấu Hi hốt hoảng, tái mặt khuyên can.
“Giờ em không những không nghe lời chị, mà còn nói dối chị. Dù sao chị cũng không trị được em nữa rồi, chỉ đành giao cho bố em thôi.”
La Khởi giả vờ không quan tâm, nhướng mày nhìn Cung Ấu Hi.
“Chị Khởi, em sai thật rồi, em… Em nhớ anh Húc Dương quá, nên mới muốn đi gặp anh ấy một chút… Chị Khởi, chị đừng như thế mà…”
Cung Ấu Hi đau khổ cầu cứu.
“Tiểu Hi, rốt cuộc người đàn ông này có gì tốt? Âu Dương Hạo Vũ kém anh ta chỗ nào? Mà vàng em lại không chọn, cứ đòi nhặt hòn đá vỡ, trong khi hòn đá này vừa xấu vừa cứng lại không yêu thương em, sao em phải làm khó bản thân như vậy chứ?”
“Sau khi em đi, Âu Dương Hạo Vũ đã mua hoa quả và đồ ăn vặt tới, hỏi em đi đâu rồi, chị không biết phải trả lời sao nữa kìa!”
“Em nghĩ, nếu Âu Dương Hạo Vũ biết em từ chối anh ta vì một người đàn ông khác, anh ta sẽ còn nhã nhặn với em à? Bố mẹ em sẽ còn nói chuyện đàng hoàng với em sao?”
Em cũng không phải không biết tình hình gia đình Âu Dương Hạo Vũ ra sao.
Bố em muốn mượn chuyện kết hôn của em với Âu Dương Hạo Vũ, như thế ai cũng có lợi. Còn nếu đắc tội với Âu Dương Hạo Vũ, tức là em sẽ kéo thêm một kẻ thù cho bố em. Cạnh tranh trên thương trường, Quắc Mỹ với nhà Âu Dương Hạo Vũ ai thắng ai còn chưa rõ đâu, chẳng lẽ em nhẫn tâm nhìn cơ nghiệp của bố mình bị hủy hoại trong chốc lát hay sao?”
La Khởi tận tình khuyên bảo.
“Chị Khởi, làm gì nghiêm trọng như chị nói được? Lúc anh Hạo Vũ quay lại, chị nói sao với anh ấy thế? Anh ấy biết chuyện rồi ư?”
Cung Ấu Hi lo lắng hỏi.
“Không! Chị nói em đã ngủ rồi, che đậy giúp em rồi! Chị không như em, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, tầm quan trọng của mọi việc chị đều rõ!”
La Khởi tức giận đáp.
“Phù… May quá, cảm ơn chị Khởi, em biết chị là tốt nhất mà!”
Cung Ấu Hi tranh thủ nịnh bợ.
“Bớt bớt đi, đừng nghĩ em nói một hai câu là mọi chuyện sẽ xong? Rốt cuộc em có nghĩ cho tương lai không thế, có nghĩ cho bố mẹ em chưa hả? Chẳng lẽ em định cứ ngơ ngác như thế đến suốt đời à? Rừng nhiều cây như vậy, sao em cứ phải treo cổ ở một cái cây xiêu vẹo thế?”
La Khởi vẫn không vui.
“Em biết chứ, nhưng em muốn được nghiêm túc như thế này một lần, tuy anh Hạo Vũ tốt, nhưng em thật sự không thích anh ấy, có lẽ là cùng nhau trưởng thành, nên em chỉ mong anh ấy cứ vào vai anh trai thôi chứ đừng là bạn trai!”
Cung Ấu Hi chân thành đáp.
“Cung Ấu Hi! Chị không biết phải khuyên em thế nào nữa rồi! Lời hay cũng nói, ý xấu cũng đã buông, sao em vẫn cứ u mê như thế?”
La Khởi hết sức tức giận, gần như phát điên lên.
“Chị Khởi, em hiểu những gì chị nói, nhưng đây là sự kiên trì của bản thân em, em thật sự không muốn chị sẽ nói cho bố em biết, cho dù chị có nói, thì em vẫn sẽ kiên trì tới cùng thôi, như vậy sẽ càng khiến cho gia đình em bất hòa. Có lẽ một ngày nào đó em không thể cố gắng được nữa và em sẽ từ bỏ.”
“Chị Khởi, chị đừng lo, thật ra như vậy em cũng rất mệt mỏi, nhưng em không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy, hoặc có lẽ em không muốn bị thua kém Phương Thanh Di đi? Trên thương trường đã là đối thủ cạnh tranh rồi, chẳng lẽ trên tình trường lại không thể?”
Cung Ấu Hi nở nụ cười.
“Em giỏi lí do đấy, em chắc chắn là Phương Thanh Di cũng thích người đàn ông đó sao? Hay chỉ có mình em coi anh ta là báu vật, Phương Thanh Di thậm chí còn không thèm để vào mắt, như thế cô ta càng thắng em một bậc rồi, cảm giác như nhặt lại thứ đồ mà người khác đã vứt đi vậy!”
La Khởi bực đến mức lộ rõ lên cả hai mắt, cô thật sự không biết nên giải quyết chuyện của Cung Ấu Hi như thế nào nữa.
“Sẽ không đâu, chị Khởi, em tin tưởng vào cách nhìn người của mình, cũng tin tưởng cách nhìn người của Phương Thanh Di. Trực giác của phụ nữ nói cho em biết, Phương Thanh Di cũng có ý với anh Húc Dương, nếu không sẽ không vào lúc anh ấy gặp nguy hiểm mà bỏ qua tất cả để cứu anh ấy, thậm chí còn từ bỏ mấy cơ hội để phát triển công ty!”
“Nếu không phải như vậy, Ngự Mỹ Ưu Phẩm cũng sẽ không thành ra thế này đâu.”
Cung Ấu Hi lắc đầu, trả lời chắc nịch.
“Ôi! Trời đất ơi! Chị chỉ đang quan tâm mỗi việc hai người có thích anh ta hay không chắc? Điều chị muốn nói là em hãy từ bỏ anh ta đi! Tranh cái gì mà tranh? Vốn chỉ là một bãi phân chuột, ai dính vào người ấy thối, vậy mà hai người còn thấy thơm? Nếu em muốn chị không nói cho bố em cũng được, nhưng từ giờ trở đi, không được phép liên lạc với Lâm Húc Dương nữa!”
La Khởi như điên lên, sau đó hít một hơi rồi nói ra điều kiện của mình.
“Chị Khởi, đừng thế mà, giờ em với anh ấy chỉ là bạn bè thôi, chẳng lẽ tiếp xúc như bạn bè mà cũng không được sao?”
Cung Ấu Hi khẩn cầu.
“Bạn bè? Em nghĩ em có thể coi anh ta là một người bạn không? Nếu anh ta muốn ngủ với em, em cũng sẽ không từ chối đâu nhỉ? Không chừng còn tự động cởi quần áo dâng lên trước mặt ấy chứ?”
La Khởi lạnh lùng cười, hỏi.
“Không đâu… Sẽ không như vậy đâu chị, anh Húc Dương rất có nguyên tắc.”
Cung Ấu Hi nghĩ về những gì La Khởi nói, mặt liền đỏ lên.
“Cung Ấu Hi! Em làm chị tức điên lên đây này! Vậy em nói đi, chị phải xử lí chuyện này ra sao đây hả?”
La Khởi phẫn nộ.
“Tóm lại là đừng nói cho bố em biết, cũng không được nói cho anh Hạo Vũ, rồi đừng cản trở em với anh Húc Dương là được, còn lại cái gì em cũng đồng ý với chị!”
Cung Ấu Hi nghiêm túc trả lời.
“Haha, nghĩ hay đấy, theo như em nói, thì đây mà là xử lí em à? Đây là chị đang giúp em, đang trở thành đồng bọn với em! Đang giúp em lừa bố em đấy!”
La Khởi giận quá hóa cười.
“Chị Khởi, chị là chị gái tốt của em, chị cũng mong em có được hạnh phúc của mình mà?”
“Chị chưa có bạn trai, không thì chị sẽ hiểu tâm trạng của em thôi.”
“Chị Khởi, từ nhỏ tới giờ chị luôn chăm sóc em, lúc bé em làm sai việc gì chị đều bảo vệ em, giúp em chống đỡ những sai lầm, chị lại giúp em một lần được không? Hãy cho Tiểu Hi được tùy hứng thêm một lần này nữa thôi!”
Cung Ấu Hi chân thành, khẩn cầu nhìn La Khởi.
/257
|