Lời của Cung Ấu Hi khiến cho Lâm Húc Dương cảm thấy hổ thẹn. Anh lúc nào cũng nói muốn báo đáp cô gái này, có chuyện gì thì cứ mở lời nhờ giúp đỡ.
Nhưng đến khi Cung Ấu Hi thật sự đưa ra yêu cầu thì anh hết lần này đến lần khác cảm thấy khó khăn.
Chuyện đại lý Wechi lần này, anh với Phương Thanh Di đã ngồi chung một con thuyền.
Nếu chính mình làm không tốt, sẽ gây thiệt hại cho công ty.
Đặng Hạo sẽ không kiếm được tiền, tên khốn này sẽ tiếp tục làm khó Phương Thanh Di, hơn thế, có khi hắn cũng sẽ không buông tha cho người đầu têu là anh.
Chẳng lẽ cuối cùng phải bắt Phương Thanh Di phải đưa mấy triệu ra để đuổi Đặng Hạo đi ư?
Các chuyện khác thì được, nhưng chuyện này Lâm Húc Dương thật sự không thể làm cho Cung Ấu Hi được.
Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Lâm Húc Dương, ánh mắt Cung Ấu Hi cũng có hơi buồn bã, rồi cô lại nở một nụ cười, an ủi trước khi Lâm Húc Dương kịp mở miệng: “Thôi mà, em chỉ hỏi vu vơ vậy thôi, anh đừng coi là thật. Chuyện Wechi đó có lẽ anh cũng không giúp được gì nhiều đâu nhỉ? Ối… Anh Húc Dương, em không có ý khinh thường anh đâu, mà chuyện này thực sự rất khó, em và chị Khởi cũng không nắm chắc được chút nào cả.”
Cô nói xong liền sợ lời của mình sẽ làm Lâm Húc Dương buồn.
“Không đâu, Tiểu Hi, tôi xin lỗi. Mặc dù chuyện này có lẽ tôi thật sự không có chút năng lực nào, theo lý mà nói dù tôi có khả năng hay không, thì lúc cô cần tôi. tôi cũng nên dốc hết toàn lực mà trợ giúp mới phải, nhưng chuyện này hơi đặc biệt, tôi không thể chạy từ chỗ Phương Thanh Di sang chỗ cô giúp đỡ được. Lần này bất kể tôi có năng lực hay không, thì tôi cũng bắt buộc phải giúp cô ấy!”
Lâm Húc Dương hổ thẹn trả lời.
“Không sao đâu mà…”
Cung Ấu Hi lắc đầu, giả vờ như không để ý, nhưng trong lòng thì tò mò rốt cuộc chuyện gì đã khiến Lâm Húc Dương quyết tâm như vậy.
“Nhưng mà! Cô yên tâm, sau chuyện này, nếu cô cần tôi giúp đỡ bất kỳ chuyện gì khác tôi cũng sẽ tận lực giúp đỡ, dù là đi cọ WC cho Quắc Mỹ, chỉ cần cô mở lời, tôi sẽ đến ngay!”
Lâm Húc Dương nghiêm túc nói hết.
“Hihi… Anh Húc Dương vui tính thật đấy, sao em có thể bảo anh giúp cọ WC được chứ. Giờ đang ở nhà hàng mà, đừng nói đến mấy thứ đồ bất nhã như vậy được không? Ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống đó?”
Cung Ấu Hi cười hihi.
“Hehe, tôi ví dụ thôi mà. Con người tôi ít học, từ sớm đã ra ngoài làm công bốc gạch, bên cạnh có là hố phân thì vẫn có thể ăn cơm được… Ấy, cô xem, thôi không nói nữa, không lại ảnh hưởng đến việc cô ăn uống.”
Lâm Húc Dương vừa mở miệng đã lại lỡ mồm, cười trừ giải thích.
Có lẽ là vì đang trong khung giờ nhiều khách, nên đồ của hai người lên khá chậm.
Hai người lúng túng im lặng một lúc, Lâm Húc Dương nhân cơ hội gọi nhân viên giục mang đồ ăn lên.
Nhưng câu trả lời nhận được chỉ là xin lỗi, đồ ăn đang được làm rồi, nhưng lượng khách lại quá đông.
Lâm Húc Dương có chút không vui, còn Cung Ấu Hi thì thấy bình thường.
Cô hưởng thụ thời gian được ở bên Lâm Húc Dương, chứ không phải là ăn gì hay làm gì.
Thấy Lâm Húc Dương hơi nôn nóng, Cung Ấu Hi cười hỏi:
“Anh Húc Dương, anh có từng nghĩ, sau này khi đã thành công, có nhiều tiền, thì anh sẽ làm gì chưa?”
“Ầy, còn phải nghĩ nữa sao? Đương nhiên là mua nhà to, xe tốt, rồi cưới một cô vợ xinh đẹp và cùng nhau sinh con dưỡng cái rồi.”
Lâm Húc Dương trả lời luôn.
“Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Không thực tế hơn chút nào ư?”
Cung Ấu Hi rõ ràng là không hài lòng với đáp án này.
“Đơn giản? Không đơn giản chút nào đâu. Với tôi, đây là một giấc mơ. Giờ tôi chỉ là một tên nghèo rớt mồng tơi, không nhà không xe, càng không nói đến vợ con. Cô nghĩ xem, một người đàn ông mà không có gì cả thì làm sao đáng để dựa vào chứ.”
Lâm Húc Dương lắc đầu.
“Vậy nếu anh lấy một người vợ có thể cho anh tất cả thì sao?”
Cung Ấu Hi nói ám chỉ.
“Haha, vậy thì dễ rồi, nhưng không ổn định! Đàn ông ấy mà, tôi nghĩ nên ổn định thì tốt hơn, phấn đấu đổi lấy thứ mình muốn, ở nơi ổn định, dùng thứ ổn định.”
“Chính bản thân mình là chỗ dựa cho vợ, là trụ cột của gia đình, cũng không sợ tên nào đẹp trai một tí ngoắc tay một cái là bà xã mình chạy theo, đúng không nào?”
“Nếu tất cả đều là của vợ, thì làm chuyện gì cũng sẽ phải nhìn sắc mặt của vợ trước, đàn ông mà sống như vậy thì hèn nhát quá.”
“Nhưng mà, haha, vậy cũng có một điểm tốt, đó là vợ có rất nhiều tiền, thì sẽ không sợ một người giàu có khác tới cướp vợ đi nữa.”
Lâm Húc Dương cười trào phúng.
Chuyện Tiểu Lâm đã trở thành một nút thắt trong lòng anh.
Bản thân không có tiền, không có năng lực bảo vệ người phụ nữ của mình, Đặng Hạo mới tiêu chút tiền mà Tiểu Lâm đã chạy mất.
Cũng không biết là do người phụ nữ không chung thủy, hay là tại người đàn ông quá kém cỏi nữa.
Lâm Húc Dương cũng từng nghĩ, nếu mình có tiền, có thể cho Tiểu Lâm cuộc sống mà cô ấy muốn, vậy thì cô ấy có chạy theo Đặng Hạo nữa không?
“Anh thật sự chẳng có chút cảm giác an toàn nào cả, thế này cũng sợ, thế kia cũng sợ bà xã chạy mất. Nếu một người phụ nữ thật sự yêu anh, thì sẽ không bao giờ bỏ anh mà đi đâu, sẽ luôn cùng anh đồng cam cộng khổ, anh biết không?”
Cung Ấu Hi nghiêm túc nhìn Lâm Húc Dương.
“Đúng vậy, đồng cam cộng khổ, nhưng cô đã từng nghe đến câu “vợ chồng như chim cùng cành, khó khăn ập tới liền tự bay đi” chưa?”
Lâm Húc Dương thổn thức trong lòng.
“Thôi thôi, không nói cái này nữa, như kiểu anh đã trải qua rất nhiều đau khổ vậy. Thế nếu đi từng bước một, anh có dự định thế nào? Có số tiền đầu tiên thì mua nhà trước hay mua xe trước? Hay là đi yêu đương trước?”
Cung Ấu Hi đổi chủ đề.
“Tôi nghĩ nếu tôi kiếm được món tiền đầu tiên, chắc chắn sẽ trả sạch nợ trước đã, tiền của các cô cũng không phải lá rụng ngoài đường, món nợ tình cảm thì càng không phải nói rồi, cứ nợ mãi làm tôi cũng thấp thỏm không yên. Nếu không phải vì hiện giờ còn chưa có tiền, tôi chỉ muốn tháng nào cũng trả nợ dần cho các cô thôi.”
Lâm Húc Dương u buồn trả lời, im lặng một chút rồi lại nói tiếp: “Nếu trả nợ xong mà vẫn còn thừa tiền thì tôi sẽ đưa bố mẹ đi kiểm tra sức khỏe, có bệnh thì chữa, không thì chăm sóc sức khỏe. Nếu bọn họ muốn có nhà mới thì sẽ mua một căn mới cho họ ở, nếu không thích cuộc sống thành phố thì sẽ sửa lại căn nhà ở quê, thay mới toàn bộ đồ điện đồ gia dụng trong nhà, haha, cô không biết đâu? Nhà tôi còn không có cả điều hòa cơ.”
Lâm Húc Dương hổ thẹn nói.
“Hiếu thuận với bố mẹ xong thì tôi sẽ cân nhắc đến chuyện mua nhà mua xe, nhưng chắc bọn họ sẽ giục tôi cưới đấy? Trong ba tội bất hiếu, thì không có con là tội nặng nhất, cũng phải để cho họ bế cháu nội chứ?”
“Anh hiếu thảo thật, suy tính nhiều như vậy, em nghĩ anh sẽ suy tính đến chuyện mua nhà mua xe để hưởng thụ cuộc sống cơ đấy.”
Cung Ấu Hi tán thưởng nhìn Lâm Húc Dương.
Một người đàn ông hiếu thuận, nhìn từ phương diện khác thì cũng là một người đàn ông biết gánh vác.
Cũng có lẽ là do người tình trong mắt hóa Tây Thi, nên với Cung Ấu Hi, hình tượng của Lâm Húc Dương lại to lớn thêm vài phần.
Lúc này, phục vụ cũng đã mang hai món ăn lên.
Nhìn cũng khá là đầy đủ.
“Nào, mau thử xem vị thế nào!”
Lâm Húc Dương gắp một món đưa vào bát của Cung Ấu Hi.
“Cảm ơn…”
Cung Ấu Hi vừa nói xong câu cảm ơn thì điện thoại đã reo lên. Cầm lên xem, thì thấy là La Khởi gọi đến, trong lòng cô bỗng có chút cảm thấy kì lạ.
/257
|