Sau khi công ty Đế Hoa của Âu Dương Hạo Vũ xong, thì chẳng mấy chốc đã đến trang sức Fortis của nhà Diệp Thiếu Thiên.
So với Đế Hoa, thì kế hoạch của trang sức Fortis có phần kém hơn nhiều, chủ yếu sử dụng lợi thế riêng về trang sức để cung cấp dịch vụ tiếp thị của Wechi.
Bản thân Wechi đã là thương hiệu xa xỉ, nếu muốn phát triển cùng một công ty trang sức, thì có rất nhiều ngành trang sức hạng nhất để cho họ lựa chọn, Diệp Thiếu Thiên sẽ hoàn toàn không có cơ hội.
Sau một hồi lắng nghe kế hoạch của trang sức Fortis, Beryle dường như không có hứng thú.
Các công ty lần lượt thể hiện trên sân khấu, nhưng tất cả đều kém hơn rất nhiều so với tập đoàn Đế Hoa.
Âu Dương Hạo Vũ ngồi một bên nở nụ cười, vẻ mặt đầy sự tự tin.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt của thương mại Quắc Mỹ.
Kế hoạch do Cung Ấu Hi và La Khởi đưa ra có vẻ khá theo quy củ.
Bởi vì không có sự giúp sức của nhà Âu Dương Hạo Vũ, nên chỉ có thể giới hạn phạm vi đối với khách VIP của Wechi ở trung tâm thương mại.
Sau khi phần thể hiện của Quắc Mỹ kết thúc, Cung Ấu Hi có vẻ vô cùng thất vọng.
Không cần nói cũng biết lần cạnh tranh này không có duyên với công ty của mình.
Lâm Húc Dương chú ý tới Âu Dương Hạo Vũ đang ngồi an ủi Cung Ấu Hi bên cạnh, không biết anh ta đã nói những gì, nhưng vẻ mặt cô có vẻ đã tốt hơn.
Phương Thanh Di xem thứ tự xếp hạng, Wechi cũng rất cẩn thận liệt kê thứ tự hiển thị và gửi cho các công ty khác nhau, để họ chuẩn bị trước.
Thấy đã sắp đến công ty của mình, Phương Thanh Di liền nhìn Lâm Húc Dương và Uyển Phong, nói: “Hai người chuẩn bị đi.”
Lâm Húc Dương và Uyển Phong đi ra ngoài trong ánh mắt khó hiểu của Tiểu Lâm.
Hai người đứng dậy đã thu hút sự chú ý của Cung Ấu Hi, ánh mắt cô ta có chút nghi hoặc.
Cô ta nhìn vào số thứ tự thì thấy đã sắp đến lượt của Ngự Mỹ Ưu Phẩm, tại sao hai người họ lại rời đi?
Cách đó không xa, Diệp Thiếu Thiên cũng cười khinh khỉnh khi nhìn thấy hai người bỏ đi, trong lòng thầm nghĩ cũng tự biết thân biết phận, cảm thấy không có sáng kiến nào, nên tránh phải mất mặt khi lên sân khấu.
Diệp Thiếu Thiên thậm chí còn nghĩ rằng, việc cho phép Lâm Húc Dương tham gia vào một dịp như vậy, căn bản là đã tự hạ thấp thân phận của họ.
Nhưng vì để tiết chế, đương nhiên anh ta cũng sẽ không nói ra.
“Sau đây là Ngự Mỹ Ưu Phẩm, mời mọi người lên sân khấu trình bày kế hoạch.”
Nghe MC nói xong, Phương Thanh Di yêu kiều bước lên sân khấu.
“Ngự Mỹ Ưu Phẩm của chúng tôi ở thành phố này chỉ tập trung vào các dịch vụ cao cấp dành cho phụ nữ, bao gồm tất cả những kế hoạch mà phái nữ có thể tiếp nhận từ trong ra ngoài.”
“Từ quan điểm định tính của công ty, việc duy trì mục đích của chúng tôi và Wechi là giống nhau.”
“Mặc dù chúng tôi không thể cung cấp các dịch vụ VIP trên toàn quốc như tập đoàn Đế Hoa, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng chúng tôi có thể nỗ lực hết sức trong lĩnh vực của riêng mình!”
Sau đó, Phương Thanh Di giải thích ngắn gọn về sự sắp xếp của công ty trong một số chi tiết, mọi thứ cũng theo quy củ và không có gì nổi bật.
Trên thực tế thì dịch vụ trước và sau khi bán hàng của các công ty đều có chung một quy trình.
Nhìn thấy các đại diện công ty và những người giàu có xung quanh đang lắc đầu, dường như họ đều thấy Ngự Mỹ Ưu Phẩm không được lạc quan cho lắm.
Phương Thanh Di không hề lo lắng, cô cười và nói với Beryle:
“Đương nhiên đây dều là bổn phận mà chúng tôi nên làm tốt, sau đó mới đến trọng điểm của công ty, bà Beryle, tôi hy vọng có thể tặng bà một món quà!”
“Hử? Tặng quà cho tôi?”
Beryle có hơi bất ngờ, đây là công ty đầu tiên dám tặng quà một cách công khai.
Vì để lấy lòng Beryle, nên đã có không ít công ty đến hối lộ, nhưng người phụ nữ này đều từ chối tất cả.
Nhiều người ngồi dưới đã chế nhạo khi nghe những gì Phương Thanh Di nói, như thể họ đang nói rằng cô không biết điều chút nào, làm gì có chuyện tặng quà công khai như vậy được.
Lẽ nào không sợ công ty của mình bị gậy ông đập lưng ông sao?
“Ha... Tốn công vô ích.”
Âu Dương Hạo Vũ không khỏi cười nhạo một tiếng, cảm thấy như Phương Thanh Di đang làm một chuyện hết sức hoang đường.
“Không hề có ý gì khác, tôi chỉ muốn thay mặt công ty chúng tôi tặng cho bà một món quà, xin bà đừng từ chối.”
Phương Thanh Di thành khẩn thỉnh cầu.
“Xin chân thành cảm ơn, cho dù có tặng tôi quà, nhưng nếu công ty cô không đạt tiêu chuẩn thì vẫn không được Wechi công nhận.”
Beryle quy củ nói.
“Không thành vấn đề, tôi vẫn đang trình bày kế hoạch của công ty chúng tôi, xin bà hãy ngồi xuống ạ?”
Phương Thanh Di mang một chiếc ghế lên sân khấu, rồi mời Beryle ngồi xuống.
Mặc dù Beryle cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng vẫn mỉm cười, thoải mái ngồi trên sân khấu, tò mò nhìn Phương Thanh Di.
“Được, có thể bắt đầu rồi!”
Phương Thanh Di nhìn ra phía cửa rồi ra hiệu.
Lúc này, cửa được đẩy ra, Lâm Húc Dương mặc một bộ vest với cà-vạt đen chỉnh tề, mọi thứ đều được chăm chút tỉ mỉ, giày da trên chân bóng loáng như gương.
Người đàn ông ngẩng cao đầu, mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, tóc tai được chải gọn gàng.
Mỗi bước đi của anh dường như đều thể hiện được sức hấp dẫn của một người đàn ông lịch lãm và trưởng thành, có rất nhiều từ ngữ có thể diễn tả, và tất cả đều được anh thể hiện ra một cách sinh động.
Với vẻ ngoài điển trai của Lâm Húc Dương, ngay lập tức đã thu hút được rất nhiều sự chú ý của phái nữ ở hiện trường.
Điều đáng ngạc nhiên là Lâm Húc Dương trong bộ vest đen, lại đeo găng tay trắng tinh không chút tì vết.
Anh đang cầm một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo bằng cả hai tay, như thể đang cầm một vật vô cùng quý giá.
Đối lập giữa đen và trắng, càng khiến cho vật này trở nên quan trọng hơn.
Dưới ánh mắt của mọi ngươi, Lâm Húc Dương nghiêm nghị đi về phía Beryle trên sân khấu.
Anh hơi cúi đầu nói: “Quý bà xinh đẹp, đây là quà của Ngự Mỹ Ưu Phẩm tặng cho bà.”
Lâm Húc Dương cúi chào chín mươi độ rồi đưa hai tay lên.
Beryle nhìn Lâm Húc Dương, trong lòng hết sức vui sướng, rồi đưa tay mở hộp.
Trong hộp là một đôi giày nữ màu đỏ sẫm, kiểu dáng vô cùng độc đáo, khiến cho người ta phải lóe mắt.
Beryle nhìn Phương Thanh Di, không biết người phụ nữ này có ý gì.
Phương Thanh Di khẽ gật đầu, mỉm cười nhưng không nói gì.
Bây giờ vẫn còn là lúc biểu diễn của Lâm Húc Dương.
“Quý bà xinh đẹp, tôi có thể vinh dự được mang đôi giày lấp lánh này cho bà không?”
Lâm Húc Dương cung kính hỏi, vẻ mặt thành khẩn thỉnh cầu như xuất phát từ tận đáy lòng.
Beryle hơi xúc động khi nhìn thấy đôi giày này, bà vui vẻ gật đầu trước yêu cầu của Lâm Húc Dương.
“Cám ơn...”
Lâm Húc Dương mỉm cười gật đầu, mỗi cử chỉ của anh đều vô cùng đúng mực.
Nhẹ nhàng đặt chiếc hộp sang một bên, rồi lấy ra một chiếc giày với đôi tay đang đeo găng trắng.
Sau đó Lâm Húc Dương nhẹ nhàng nhấc một chân của Beryle lên, cẩn thận cởi giày, rồi thay đôi mới vào.
Thay xong một chiếc mới đến chiếc còn lại.
Khi đã thay xong, anh đặt đôi giày mà Beryle đã thay đặt ngay ngắn sang một bên.
Lâm Húc Dương đứng lên, sau khi quan sát kỹ càng, rồi hơi cúi đầu, chân thành nói: “Quý bà xinh đẹp, trông bà càng quyến rũ và có khí chất hơn khi đi đôi giày này, hy vọng bà sẽ thích món quà của Ngự Mỹ Ưu Phẩm.”
Nghe được những lời khen ngợi của Lâm Húc Dương, trông Beryle vô cùng hạnh phúc, trên mặt bà không ngừng nở nụ cười.
Nhìn quanh một lượt, dường như bây giờ có không ít phụ nữ đều đang đổ dồn ánh mắt ghen tị về phía họ.
/257
|